Trọng Sinh [Edit] Phu Quân Kiếp Trước Sủng Trên Đầu Quả Tim - Phi Dực

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Moonto, 14 Tháng tư 2020.

  1. Moonto

    Bài viết:
    37
    Chương 10: Người trong cung đến! Nói là Thái hậu nương nương triệu Nhị tiểu thư tiến cung!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên mặt Trường Bình Hầu phu nhân mang theo ý cười lạnh, Dung ma ma cũng không có lạc quan như nàng ta, chỉ cảm thấy lo lắng.

    "Thế nhưng nàng bây giờ không muốn bị quản giáo, ngày sau nếu quả thật không thuận theo Đại tiểu thư, đó là tai họa. Phu nhân, không bằng đừng để nàng vào trong cung, miễn cho ngày sau gây thù hằn với Đại tiểu thư."

    Hôm nay thái độ của Đường Uyển làm nàng ta cảm thấy có chút tâm thần bất định, bởi vậy liền muốn dứt khoát để Đường Uyển ở lại Trường Bình Hầu phủ, không cho nàng cơ hội tiến cung, cả một đời đè ép nàng, để nàng không thể vươn mình mới tốt.

    Trường Bình Hầu phu nhân liền cười lạnh một tiếng nói: "Nếu không để nàng đi, còn có thể để người nào tới thay cho A Huyên? Tam nha đầu là thứ nữ, không ra gì, Tứ nha đầu Ngũ nha đầu là tam đệ muội sinh, ngươi cũng biết tam đệ muội, là một người chanh chua phiền toái, ngày bình thường tranh cường háo thắng cùng ta tranh chấp, nếu như ta tính kế nữ nhi của nàng ta, nàng ta còn không nhảy dựng lên?"

    Trong phủ có năm tiểu thư, Đường Uyển không đi, nàng ta mà gọi tiểu thư của tam phòng đi, tam đệ muội cũng không thể đáp ứng.

    Tam đệ muội lại là đích tôn, nhưng con nàng lại là Trường Bình hầu thứ nữ, bất quá thân phận con thứ đã không thể được người chào đón.

    Đây là Thái hậu nương nương cho Thanh Bình Quận vương tuyển phi, Đường gia đưa một cái thứ nữ tiến cung, cái này không phải là tìm chết sao?

    Thanh Bình Quận vương dù đã chết, cũng không có khả năng cưới một cái thứ nữ làm mất mặt.

    Huống chi Trường Bình Hầu phu nhân sớm đã có dự định.

    "Ngươi không rõ, ta ngược lại hi vọng Nhị nha đầu có thể đến Vương phủ. Chỉ khi nàng có thân phận quả phụ, ngày sau mới có thể đoạn tuyệt quan hệ cùng Nhị hoàng tử. Quả phụ không phải là nhiều, dù vì yêu tiếc nàng, Nhị hoàng tử cũng không dám đặt ý nghĩ trên thân hoàng tẩu của mình."

    Gương mặt mỹ mạo của Trường Bình Hầu phu nhân không khỏi nhiều hơn mấy phần mỏi mệt, quay nhìn Dung ma ma như có điều suy nghĩ nói: "Nếu trong lòng Đường Uyển đã hận A Huyên, ta càng không thể để nàng gả cho người khác. Nếu như nàng gả cho người khác làm vợ mà lại hồng hạnh xuất tường, ỷ vào tình cảm lúc trước câu dẫn Nhị hoàng tử, A Huyên làm sao bây giờ? Chỉ cần nàng làm quả phụ.. Quả phụ nếu như làm ra chuyện gì xấu, không vì Thanh Bình Quận vương thủ tiết, trong cung liền không thể bỏ qua nàng."

    Nhị hoàng tử bây giờ mặc dù chân tình yêu thương Đường Huyên, thế nhưng ai biết về sau có thể hay không bị Đường Uyển ỷ vào cảm tình lúc trước câu dẫn?

    Trường Bình Hầu phu nhân nhìn ra được, Nhị hoàng tử là người mềm lòng.

    Một khi để Đường Uyển vẫn giữ tình cũ này, cùng Đường Uyển tình cũ quay lại, vậy thì quá đáng sợ.

    Nghĩ đến đây, đáy mắt Trường Bình Hầu phu nhân không khỏi nhiều hơn mấy phần lãnh ý.

    "Phu nhân lo lắng là phải, đến cùng vẫn là Nhị hoàng tử càng trọng yếu hơn một chút." Dung ma ma cũng nghĩ, ngược lại là cảm thấy Trường Bình Hầu phu nhân lo lắng rất có đạo lý, liền vội vàng cười nói: "Là nô tỳ không có kiến thức, suy nghĩ quá nông cạn. Nhưng có thể làm một Quận vương phi, cũng tiện nghi cho Nhị tiểu thư."

    Một tiểu thư bàng chi mất cha mất mẹ còn có thể làm Quận vương phi, cái này chẳng lẽ không phải Đường gia cho Đường Uyển ân điển sao?

    Lại vừa nghĩ tới trước đó Đường Uyển đối với mình mạnh mẽ cứng rắn như vậy về sau phải làm một quả phụ, Dung ma ma đã cảm thấy trong lòng khoái ý, đem lo lắng trong lòng đều thu lại, chỉ cười đối với Trường Bình Hầu phu nhân hỏi: "Phu nhân đang xem cái gì vậy? Sao lại thấy phu nhân than thở?"

    "Còn không phải đồ cưới của A Huyên. Nàng phải gả cho Hoàng tử, ngày sau còn có tiền đồ lớn. Trường Bình Hầu phủ chúng ta mặc dù không phải thế gia hào môn nhất đẳng, dù sao cũng là trăm năm huân quý, đích trưởng nữ gả vào Hoàng gia, nếu như không có mười dặm hồng trang là một chuyện mất mặt."

    Tâm của Trường Bình Hầu phu nhân đều ở trên người Đường Huyên, đôi tay được bảo dưỡng vô cùng tốt vỗ bên cạnh quyển sổ thấp giọng nói: "Thế nhưng ngươi cũng biết tình hình Hầu phủ những năm này. Nuôi người cả một nhà, Hầu gia lại là một người không để ý tới sự tình bên ngoài, hôm nay một rương tranh chữ, ngày mai một rương đồ cổ, muốn xuất ra rất nhiều bạc để làm đồ cưới cho A Huyên, trong lúc nhất thời cũng có chút khó khăn."

    Đương nhiên, đồ cưới của chính nàng ta cũng không phải ít, thế nhưng Đường Huyên gả cho hoàng tử mà ngày sau có thể sẽ làm chủ Đông cung, mang đến cho Đường gia vinh quang lớn như vậy, lại còn muốn dùng đồ cưới của nàng ta hay sao?

    Trường Bình Hầu phủ sẽ bởi vì Đường Huyên mà huy hoàng.

    Bởi vậy đồ cưới của nàng ta không chỉ phải phong phú, hơn nữa Trường Bình Hầu phủ phải dốc sức mà làm.

    Chẳng qua nếu như Đường gia cho Đường Huyên chuẩn bị đồ cưới quá nhiều, nàng ta lại lo lắng tam phòng không làm người bớt lo kia lại nháo lên.

    Nghe thấy Trường Bình Hầu phu nhân khó xử, Dung ma ma ánh mắt không khỏi lóe lên, thấp giọng nói: "Phu nhân lẽ nào đã quên hay sao? Lúc trước Nhị lão gia Nhị phu nhân mất đi không phải lưu lại bạc, còn có thật nhiều đồ tốt, đều cất tại trong phòng kho. Nhị tiểu thư là một người không có phúc khí, ngày sau bất quá chỉ là quả phụ thôi, muốn đồ cưới nhiều như vậy thì có ích lợi gì? Còn không phải muốn đưa vào trong quan tài sao. Đại tiểu thư chúng ta thế nhưng là tỷ tỷ ruột của nàng! Làm muội muội phải hiếu kính tỷ tỷ một phần đồ cưới, không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?"

    Nàng ta luôn luôn không cách nào quên việc trước mặt Đường Uyển phải nhận khuất nhục, vừa nghĩ tới Đường Uyển không coi ai ra gì, đối với mình nhục nhã như vậy, Dung ma ma liền hận không thể thở ra một hơi.

    Huống chi Đường Uyển tại Trường Bình Hầu phủ là dùng thân phận đích tôn mà sinh hoạt, chẳng lẽ một chút đồ cưới đều không nỡ hay sao?

    "Ta cũng đang muốn nói chuyện này đây." Trường Bình Hầu phu nhân không khỏi cảm thấy mình cùng Dung ma ma tâm hữu linh tê, thỏa mãn mang theo ý cười nói: "Ngươi nói không sai. Nhị nha đầu là người không có phúc khí, coi như đồ cưới phong phú, nàng là một cái quả phụ có thể sử dụng nhiều ít? A Huyên ngày thường chiếu cố nàng như vậy, liền xem như vì báo ân, nàng cũng nên đem đồ cưới của mình lấy ra. Ta về sau cùng Lão thái thái nói, nàng sẽ đáp ứng."

    Bởi vì Đường Huyên từ nhỏ mỹ mạo kiều diễm, tính tình lại hồn nhiên động lòng người, như Minh Châu sinh huy, bởi vậy Thái phu nhân đối với Đường Huyên cái trưởng tôn nữ này chờ mong rất lớn, vẫn luôn thương yêu nàng ta nhất.

    Huống chi Đường Huyên bây giờ có cửa hôn sự với Nhị hoàng tử vô cùng tốt, càng làm Thái phu nhân sủng Đường Huyên lên trời.

    Nếu như biết hi sinh Đường Uyển sẽ làm Đường Huyên càng thêm hiển hách phong quang, Thái phu nhân nhất định sẽ đáp ứng, đồng thời thúc đẩy chuyện này.

    Nếu không ngày đó Phượng Chương đến từ hôn, Thái phu nhân sao lại đứng về phía Đường Huyên.

    Suy nghĩ đến đây, Trường Bình Hầu phu nhân không khỏi cảm thấy trong lòng đều dễ dàng hơn. Trong lòng của nàng ta ngược lại nhiều hơn mấy phần dễ chịu, lại bởi vì đồ cưới của Đường Huyên có thể giải quyết viên mãn, liền cảm giác không còn sầu lo.

    Về phần Đường Uyển về tới trong phủ liền luôn mồm dưỡng bệnh không gặp người, Trường Bình Hầu phu nhân cũng không có để vào mắt, chỉ bất quá tức giận nàng đánh vào mặt Dung ma ma, bởi vậy Đường Uyển về nhà ngày đầu tiên, Trường Bình Hầu phu nhân quyết định lơ nàng, cũng không có kịp thời vì nàng tìm thái y xem bệnh, mà là đến sáng ngày thứ hai, lúc nàng ta đến trước mặt Thái phu nhân thương lượng về đồ cưới của Đường Huyên, Thái phu nhân mới nhắc đến Đường Uyển một câu.

    Thái phu nhân là một lão phụ nhân thần sắc thản nhiên, có chút già nua rồi.

    Bà ta ngồi ở vị trí đầu đang nhìn Trường Bình Hầu phu nhân phía dưới, Trường Bình Hầu phu nhân trước mặt bà ta không dám thở mạnh, mười phần cung kính.

    Đường Huyên duy trì một mặt cười khoái hoạt bóc hạch đào cho Thái phu nhân, mười phần dễ dàng, ở trước mặt Thái phu nhân cũng rất buông lỏng chỉ có hôm nay mặc một bộ váy màu hồng phấn

    Nàng một bên bóc hạch đào, một bên thân mật đút cho Thái phu nhân, Thái phu nhân cười ăn, ánh mắt nhìn về phía Đường Huyên nhiều hơn mấy phần từ ái.

    "Đến cùng vẫn là A Huyên hiếu thuận với ta." Bà ta cười đem Đường Huyên ôm vào trong ngực vuốt ve mặt của nàng ta, lúc này mới nhìn về phía Trường Bình Hầu phu nhân đang cười làm lành sắc mặt lãnh đạm hỏi: "Mặc dù phần gia sản kia nói là để lại cho Nhị nha đầu, chẳng qua hiện nay Đường gia chưa phân gia, đều là người một nhà, lão Nhị để lại những cái kia cũng coi là của Đường gia chúng ta. Ngươi quay về cùng Nhị nha đầu nói một tiếng, nói rõ ràng lợi hại. Tỷ tỷ nàng phải gả cho Nhị hoàng tử, đồ cưới của tỷ tỷ nàng có thể diện, nàng cũng có phong quang đúng hay không? Người một nhà không cần phải nói hai lời, thoải mái mà gộp làm một mới đúng."

    Bà ta vừa nói, một bên đảo mắt: "Huống chi trong nhà cũng không có lãnh đạm với nàng. Không phải để nàng có thể tham tuyển Vương phi rồi sao?"

    "Cũng phải. Có thể làm Quận vương phi kỳ thật cũng là phúc khí của Nhị nha đầu. Nàng bất quá là xuất thân từ nhị phòng Hầu phủ chúng ta, nếu là bình thường, thân phận của nàng cũng chỉ có thể làm quận Vương trắc phi thôi, nơi nào có cơ duyên như vậy, làm một chính phi nở mày nở mặt."

    Trường Bình Hầu phu nhân chỉ coi như không thấy Đường Huyên đối với Thái phu nhân thân mật, thấy Thái phu nhân hài lòng gật gật đầu, liền nói với Thái phu nhân, "Chỉ là nàng tính tình còn có chút quật cường, ta nghe nói nàng hôm qua còn đối với mẫu thân vô lễ? Tính tình của nàng không tốt, cũng là làm người đau đầu, ta còn lo lắng nàng chọc giận tới trong cung."

    "Ta là trưởng bối, chẳng lẽ còn sẽ cùng nàng so đo?" Thái phu nhân liền đối với Trường Bình Hầu phu nhân nói: "Chỉ là nàng đến cùng cũng phải tiến cung, đừng để nàng nhìn quá mất mặt, bằng không thì Thái hậu nương nương chỉ sợ sẽ không vui." Bà ta sau khi nói đến đây, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh của nha hoàn nói: "Thái phu nhân, Nhị tiểu thư ở bên ngoài thỉnh an với ngài."

    Làm cháu gái, liền xem như bệnh cũng phải mỗi sáng sớm đến thỉnh an trưởng bối lấy hiếu đạo, bởi vậy Đường Uyển hôm qua trở về trong phủ, hôm nay sáng sớm liền đến thỉnh an tổ mẫu, như thế tìm không ra sai sót, nhưng Thái phu nhân vẫn nhíu mày có chút không vui nói: "Sớm như vậy liền đến trước các tỷ muội, chẳng lẽ trong phủ chỉ nàng là người hiếu thuận hay sao?"

    Đường Uyển sáng sớm tới thỉnh an, nhưng trước mắt trừ Đường Huyên, những tiểu thư khác còn không có tới đây.

    Đường Uyển đến thỉnh an trưởng bối trước tiên, chẳng phải là làm cho những tỷ muội đến trễ trên mặt không dễ nhìn?

    Bởi vậy Thái phu nhân liền rất không cao hứng.

    Huống chi Thái phu nhân bây giờ không muốn nhìn thấy đang vẻ Đường Uyển tội nghiệp, buồn bi thương.

    Giống như Đường Huyên chiếm hôn sự của nàng, nàng liền không có cách nào mà sống.

    Hơn nữa nhìn thấy Đường Uyển, liền làm Thái phu nhân nghĩ đến hôn sự Đường Huyên là làm thế nào đạt được, bà ta đã cảm thấy trong lòng không vui.

    Ngược lại bà ta nói câu đó xong liền không lên tiếng nữa, mặc kệ Đường Uyển đứng bên ngoài không có cho nàng vào, nhưng mà sau một khắc, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân vội vàng, sau đó một nha hoàn sắc mặt biến đổi vội vàng vào cửa, thấy Thái phu nhân vội vàng nói, "Lão thái thái, trong cung, người trong cung đến! Nói là Thái hậu nương nương triệu Nhị tiểu thư tiến cung!"
     
  2. Moonto

    Bài viết:
    37
    Chương 11: Đường Uyển khắp nơi không bằng Đường Huyên, nàng hết lần này tới lần khác lại được Thái hậu triệu kiến.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng ta sắc mặt có vẻ bối rối, Thái phu nhân sững sờ, sau đó sắc mặt không khỏi cũng biến đổi, vội vàng thò người ra hỏi: "Ngươi nói Thái hậu nương nương triệu kiến Nhị nha đầu? Là vì chuyện gì?"

    "Ý tứ của người trong cung nhìn không ra được. Lão thái thái, thái thái, sẽ không phải là vì hôn sự của Thanh Bình Quận vương chứ."

    Chuyện Đường Uyển phải vào cung tuyển phi, toàn bộ Hầu phủ đã không ai không biết.

    "Không có khả năng!" Trường Bình Hầu phu nhân ở một bên đột nhiên sắc mặt khó coi nói.

    Bây giờ còn chưa tới lúc tuyển chọn Thanh Bình Quận vương phi.

    Mặc dù luôn miệng nói Đường Uyển liền phải làm quả phụ, thế nhưng Trường Bình Hầu phu nhân lại biết, kỳ thật Đường Uyển chưa hẳn có thể trúng tuyển trở thành Thanh Bình Quận vương phi.

    Bởi vì ngày đó lúc Thái hậu quyết định cho Thanh Bình Quận vương tuyển phi, trên danh sách kia vốn cũng không phải chỉ có một quý nữ.

    Đường Uyển nếu như tiến cung đi tham tuyển, có thể trúng tuyển hay không đều chẳng qua là nhìn vận khí của nàng.

    Nhiều quý nữ của nhiều nhà như vậy đến lúc đó cùng nhau tham tuyển, đây mới gọi là tuyển phi.

    Có thể nào Thái hậu đột nhiên chỉ cảm thấy hứng thú đối với Đường Uyển, còn chưa tới lúc tuyển phi đã muốn triệu kiến Đường Uyển.

    Trường Bình Hầu phu nhân mặc dù vẫn luôn là một bộ dáng trí tuệ vững vàng, thế nhưng Thái hậu đột nhiên phá lệ chú ý đến Đường Uyển, còn triệu kiến nàng tiến cung, làm nàng ta có chút cảm giác không ổn.

    Sắc mặt của nàng ta khó coi, vô ý thức nhìn thoáng qua lão phu nhân ngồi ở bên người Đường Huyên thấp giọng nói: "Thái hậu như thế nào lại muốn gặp Nhị nha đầu?"

    Rõ ràng Đường Huyên mới là vị hôn thê mà Nhị hoàng tử Phượng Chương đã đính hôn, ngày đó La phi tự mình trong cung xử lý, lúc Phượng Chương hạ sính lễ rất náo nhiệt, một nửa kinh đô đều oanh động, nàng ta vừa mới còn đang vì Nhị hoàng tử hạ sính mà phong quang đắc ý, thế nhưng Thái hậu tuyên triệu Đường Uyển lập tức giống như cây gậy gõ lên đầu của Trường Bình Hầu phu nhân, gõ đến trước mắt nàng ta đều biến thành màu đen.

    Chuyện Nhị hoàng tử hạ sính đã qua mấy ngày, Đường Huyên bây giờ cũng là chính thê sắp vào cửa của Nhị hoàng tử.

    Thế nhưng cho dù như vậy, trong cung cũng không có động tĩnh muốn triệu kiến Đường Huyên.

    Đường Huyên đều không được Thái hậu triệu kiến, không được trong cung chú ý, nhưng vì cái gì người được tuyên triệu trước lại chính là Đường Uyển?

    Mặc kệ là bởi vì cái gì, thế nhưng Thái hậu nặng bên này nhẹ bên kia, bỏ cháu dâu lãnh đạm ở một bên, lại triệu kiến một người không khác gì nha đầu, đây là đang đánh lên mặt nàng ta.

    Đường Uyển khắp nơi không bằng Đường Huyên, nàng hết lần này tới lần khác lại được Thái hậu triệu kiến.

    Cái này làm là nữ nhi của nàng ta Đường Huyên còn có mặt mũi nào? Chẳng lẽ còn muốn làm Đường Huyên trở thành trò cười kinh đô hay sao?

    "Quả nhiên là Nhị nha đầu? Không đúng, có phải Nhị nha đầu đã làm sai điều gì không, bởi vậy Thái hậu muốn khiển trách nàng?" Trường Bình hầu phu nhân trong lòng đã ghen ghét đến phải đổ máu, bởi vậy không lựa lời nói.

    Nhưng mà nàng ta cũng biết điều này là không thể nào. Nếu như Thái hậu không thích cô nương nhà ai, còn cần gọi vào trong cung răn dạy sao? Trực tiếp kêu cung nhân đến trong phủ răn dạy là được rồi, đây mới là Thái hậu đối với cô nương đó trừng phạt.

    Vô luận như thế nào, Trường Bình Hầu phu nhân cũng không thể không thừa nhận, Thái hậu đột nhiên đối với Đường Uyển để ý làm lòng của nàng ta đều rối loạn.

    "Không phải. Nhị tiểu thư đang trong sân, cung nhân kia biết thân phận của nàng, cười tủm tỉm với nàng, rất hiền hòa." Nha hoàn kia cũng biết Đường Uyển không được sủng ái, bởi vậy kiên trì nói.

    Nàng ta nói ngược lại cũng không sai.

    Đường Uyển giờ phút này chính là đứng ở trong sân, cùng hàn huyên với một vị cung nhân vẻ mặt tươi cười, phá lệ thân thiết.

    Cung nhân này Đường Uyển có chút ấn tượng, là ở kiếp trước cung nhân bên người Thái hậu mười phần nể trọng, làm bạn bên người Thái hậu nhiều năm, mà ở kiếp trước vẫn luôn không có xuất cung, đến niên kỷ liền xắn tóc làm ma ma trong cung, đối với Thái hậu nhất mực trung thành.

    Bởi vì Thái hậu ở kiếp trước thường xuyên triệu kiến Đường Uyển, bởi vậy nàng cũng là hết sức quen thuộc với cung nhân này, cũng được nàng ấy chiếu cố không ít, lúc nàng vừa mới đến Quận vương phủ, các loại lễ nghi quy củ của hoàng gia đều không hiểu, Thái hậu còn đem nàng ấy cho Đường Uyển mượn một đoạn thời gian rất dài, nàng ấy đối với Đường Uyển luôn luôn mười phần ôn nhu chiếu cố.

    Bởi vậy Đường Uyển vừa gặp nàng ấy đã cảm thấy thân thiết, chỉ là nghĩ đến kiếp này cùng nàng ấy còn chưa quen biết, bởi vậy đối với việc nàng ấy lo lắng thân thể của mình mười phần ngượng ngùng nói: "Làm cô cô vì ta phí tâm rồi."

    "Cái này không có gì. Ta nhìn tiểu thư sắc mặt không tốt, bởi vậy mới nghĩ đến mấy thứ đồ ăn, vừa đơn giản lại bổ dưỡng." Cung nhân này hơn ba mươi tuổi, đã mang theo mấy phần tang thương, nhưng ánh mắt lại phá lệ nhu hòa, ánh mắt nhìn về phía Đường Uyển không biết làm sao, còn mang theo vài phần từ ái, tay nắm chặt đôi tay lạnh như băng của Đường Uyển thương tiếc nói: "Tiểu thư là người hiếu thuận, đều bệnh thành dạng này còn muốn thỉnh an trưởng bối, cô nương hiếu thuận như vậy Thái hậu nương nương chúng ta thích nhất. Chỉ là có hiếu thuận nữa, cũng phải chiếu cố tốt thân thể của mình. Lúc trẻ không coi là chuyện to tát gì, về sau đã có tuổi sợ là sẽ phải ăn thiệt thòi."

    Nàng ấy mười phần từ ái, Đường Uyển nghe nàng nhắc tới, cảm thấy hốc mắt đều chua xót.

    Nàng muốn rơi lệ, lại cố gắng chịu đựng.

    Đây là sự tình hoang đường cỡ nào.

    Nàng ở tại gia tộc của mình bị trưởng bối không thích, vĩnh viễn chỉ có lãnh đạm và răn dạy, giống như nàng mãi mãi cũng không thể làm họ yêu thích được.

    Thỉnh an trưởng bối tới sớm là muốn làm náo động, tới chậm là đối trưởng bối không có hiếu thuận, cho dù cùng các tỷ muội cùng nhau tới, cũng nói nàng không có chân thành.

    Nàng có được ấm áp và chiếu cố, chỉ đến từ gia tộc bên ngoài.

    Cho dù là cung nhân trước mắt.

    "Ta còn đang vì chuyện này có chút bận tâm. Cô cô, Thái hậu nương nương làm sao lại đột nhiên muốn triệu kiến ta?" Nếu như theo quỹ đạo ở kiếp trước, kỳ thật trong mắt Thái hậu cũng không nhận định Đường Uyển, đối với Thái hậu mà nói, Đường Uyển chẳng qua cũng chỉ là một cái tên trên danh sách tuyển chọn mà thôi, Thái hậu làm sao lại đột nhiên nghĩ đến nàng, muốn gọi nàng tiến cung?

    Hơn nữa nhìn vị cung nhân trước mắt này đối với mình ôn hòa lại mang theo vài phần yêu thích, nàng tự nhiên biết thái độ của nàng ấy cũng ám chỉ ra thái độ của Thái hậu đối với chính mình. Nhất định là Thái hậu rất xem trọng mình, nên cung nhân này mới đối với nàng ôn hòa như thế.

    Bởi vậy Đường Uyển càng không hiểu ra sao.

    Thái hậu vì sao lại đột nhiên yêu thích nàng, còn muốn gọi vào trong cung.

    "Thái hậu nương nương biết tiểu thư phẩm hạnh vô cùng tốt, mà lại là người chân thành, bởi vậy rất muốn gặp mặt tiểu thư. Tiểu thư yên tâm, cũng không phải là chuyện xấu." Cung nhân thấy Đường Uyển mờ mịt ngây thơ, dừng một chút mới vuốt ve tay Đường Uyển nhu hòa nói: "Thái hậu nương nương là người rất hiền lành, tiểu thư đừng sợ, chúng ta tiến cung người sẽ biết."

    Nàng ấy tựa hồ muốn nói cái gì, đáy mắt lại mang theo vài phần vui sướng còn có yêu thương, Đường Uyển mím mím khóe miệng, do dự hỏi: "Là vì Quận vương tuyển phi sao?" Nàng thấy cung nhân nhìn mình mỉm cười, liền nhỏ giọng mà hỏi: "Là tất cả cô nương đều tiến cung, hay là nương nương chỉ triệu có mình ta?"

    Ở kiếp trước nàng và vài quý nữ cùng nhau thấp thỏm sợ hãi tiến vào cung, mỗi một quý nữ đều đang sợ hãi mình bị Thái hậu chọn trúng.

    Lúc Thái hậu chọn trúng Đường Uyển, tất cả quý nữ đều là dáng vẻ thở dài một hơi.

    Nhưng cho dù là tuyển phi, cũng không phải là lúc này, mà hẳn là sau này.

    "Đương nhiên chỉ có một mình tiểu thư. Nương nương chỉ thích tiểu thư." Thấy Đường Uyển nghe lời này của mình trợn mắt hốc mồm, dáng dấp nhỏ bé cũng không phải là sợ hãi và e ngại đối với việc Thái hậu yêu thích có thể sẽ phải gả cho Quận vương làm quả phụ, ngược lại là một loại rất ngơ ngác, giống như động vật nhỏ ngơ ngác ngây thơ, cung nhân nhịn không được lộ ra dáng vẻ yêu thích.

    Nàng tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng mà lại đến cùng cũng không có nói với Đường Uyển, chỉ là nói với Đường Uyển, "Tiểu thư thu dọn một chút, đổi kiện y phục, chúng ta liền vào cung." Nàng ấy kiên nhẫn cùng Đường Uyển nói chuyện trong sân, lại đối với phòng của Thái phu nhân gần trong gang tấc làm như không thấy, hoàn toàn không có đem một vị Thái phu nhân để ở trong mắt.

    Phần lạnh lùng này làm Đường Uyển càng thêm không hiểu.

    "Thế nhưng ta đang bị bệnh, có thể sẽ lây bệnh khí cho Thái hậu nương nương hay không?"

    "Tiểu thư không cần phải lo lắng, nương nương biết người bệnh, bởi vậy kêu thái y tốt nhất của Thái Y Viện trong cung chờ, tiểu thư vào cung là sẽ gọi thái y cẩn thận xem bệnh cho người, cũng như làm sao điều dưỡng cho tốt."

    "Thái hậu nương nương làm sao biết ta bị bệnh?" Đường Uyển trợn tròn mắt ngơ ngác hỏi.

    Đối với nàng mà nói, kiếp trước kiếp này Thái hậu nương nương đều là người cao cao tại thượng.

    Bây giờ nàng bất quá chỉ là một tiểu thư chi thứ mồ côi của Hầu phủ, Thái hậu nương nương lại làm sao biết nàng?

    Cung nhân cười híp mắt nhìn nàng, ánh mắt từ ái cùng mong chờ làm Đường Uyển nhịn không được phát lạnh phía sau.

    "Thái hậu nương nương đêm hôm qua liền biết tiểu thư bệnh, vốn định lúc nửa đêm gọi thái y đến xem bệnh cho người, chỉ là.." Nàng dừng một chút, thấy Đường Uyển càng không biết làm sao, ở trước mặt nàng yếu ớt, mang theo vài phần tội nghiệp, liền ôn nhu nói, "Chỉ là thái y đi sai chỗ rồi, đi đến trên núi, sáng sớm mới đến bẩm báo cho nương nương. Bởi vậy nương nương mới gọi ta tới đón người, đưa người tiến cung, nhìn xem thân thể của tiểu thư, một lý do khác thì, nương nương cũng rất muốn tận mắt nhìn tiểu thư một chút."

    Nàng hơi nhỏ giọng nói chuyện với Đường Uyển, giống như lo lắng làm Đường Uyển sợ hãi mình, cố gắng làm cho Đường Uyển không đối với trong cung sinh ra e ngại.

    Đường Uyển "A" một tiếng.

    Trong nội tâm nàng càng thêm hoảng loạn rồi.

    Thái hậu nương nương làm sao biết nàng bị bệnh trong núi?

    Thế nhưng nhìn bộ dáng của cung nhân cũng không muốn nói cho mình, Đường Uyển biết miệng của nàng ấy luôn rất chặt, bởi vậy chần chờ một chút liền nhỏ giọng nói: "Vậy ta đi đổi kiện y phục. Cô cô không bằng đi vào phòng tổ mẫu ngồi một lát, chờ ta một chút."

    "Không cần. Ta liền ở chỗ này chờ tiểu thư là được. Ta vốn cũng không phải là quý nhân gì, làm sao có thể quấy rầy Thái phu nhân của quý phủ?"

    Đường Uyển nhìn thấy dáng vẻ nàng đối với Trường Bình Hầu phủ phá lệ lãnh đạm, không biết làm sao, trong lòng sinh ra mấy phần vui vẻ.

    Nàng không biết Thái hậu làm sao biết bệnh của mình, hơn nữa lại mười phần chú ý, hôm qua còn phái thái y đi trên núi xem bệnh cho nàng.

    Nàng cũng không biết vì cái gì Thái hậu kiếp này vậy mà triệu kiến nàng trước khi tuyển chọn Thanh Bình Quận vương tuyển phi, chỉ triệu kiến mình nàng tiến cung.

    Thế nhưng Đường Uyển trong lòng cảm thấy cao hứng.

    Nàng nhớ rõ Thái hậu và Hoàng hậu nương nương ở kiếp trước vẫn đối với nàng rất tốt, có thể lại một lần nữa nhìn thấy bọn họ, nếu có thể hiếu thuận với họ, vậy liền quá tốt rồi.

    Mặc dù không biết tại sao bây giờ Thái hậu nương nương lại tốt với nàng, thế nhưng Đường Uyển lại chân tình cảm kích vị hữu tâm này.

    Thật sự là người tốt.
     
  3. Moonto

    Bài viết:
    37
    Chương 12: Đây là Quảng Lăng hầu hôm nay mới được Bệ hạ tấn phong, tiến cung tạ ơn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Uyển không tiếp tục từ chối nhã nhặn.

    Cái nàng gọi là lây bệnh khí, kỳ thật chỉ là một loại khách sáo.

    Đối với tâm bệnh này của Đường Uyển, làm sao lại có chuyện lây bệnh khí đây?

    Thấy cung nhân vẫn kiên trì, nàng liền cong mắt nói với nàng ấy: "Vậy cô cô chờ ta một chút, ta một lát liền trở về."

    Nàng vừa nghĩ đến có thể gặp Thái hậu và hoàng hậu, trong lòng liền không nhịn được cảm thấy vui vẻ.

    Trong nháy mắt đó bộ dáng tươi cười kia, dù nàng giờ phút này ốm yếu, vừa đáng thương lại đơn bạc, nhưng mà một đôi xinh đẹp chân thành như vậy, cung nhân vẫn là không nhịn được khẽ cười nói: "Vậy nô tỳ chờ tiểu thư quay lại." Thanh âm của nàng ấy phá lệ nhu hòa, ngay tại lúc Đường Uyển cười gật đầu đáp ứng, muốn dẫn Tố Nguyệt và Tố Hòa trở về thay y phục, liền thấy bên trong phòng một cô gái khả ái tươi đẹp đi ra.

    Nàng ta ngày thường kiều diễm mỹ mạo, mang nụ cười không buồn không lo trên mặt, nhẹ nhàng đi tới trước mặt cung nhân cười hỏi: "Thì ra là cô cô bên người Thái hậu nương nương?"

    "Nô tỳ Thanh Vụ."

    "Thì ra là Thanh Vụ cô cô. Cô cô là phụng ý chỉ của Thái hậu nương nương muốn đón Nhị muội muội tiến cung sao? Thật sự là vất vả cho cô cô. Chỉ là Nhị muội muội bị bệnh, Lão thái thái nhà ta lo lắng Nhị muội muội lây bệnh khí cho Thái hậu nương nương."

    Nụ cười trên mặt Đường Huyên vẫn như cũ thiên chân khả ái, thấy Thanh Vụ chỉ là thản nhiên cười cười cũng không tiếp lời, nàng ta liền nhẹ nhàng nhăn lại mi tâm nói với Thanh Vụ: "Nhị muội muội hôm qua lúc trở về chỉ lo lắng lây bệnh khí cho Lão thái thái, bởi vậy đều không có đi vào nhà thỉnh an Lão thái thái. Bệnh của nàng có chút nặng, ta lo lắng Thái hậu nương nương.."

    "Trong cung có thái y, Đại tiểu thư không cần phải lo lắng cho Thái hậu nương nương." Thanh Vụ chậm rãi nói.

    Nụ cười trên mặt nàng lúc đối mặt với Đường Huyên mang theo mấy phần qua loa.

    "Ta, ta chỉ là quan tâm quá sẽ bị loạn mà thôi, không có ý mạo phạm Thái hậu nương nương." Đường Huyên thấy nàng đối với mình có chút lãnh đạm, không khỏi đỏ cả vành mắt, mang theo vài phần đáng thương cùng năn nỉ hỏi: "Cô cô sẽ không cùng ta so đo, đúng không?"

    "Đại tiểu thư cũng không phải nói gì nghiêm trọng, không cần nhạy cảm." Thanh Vụ thấy Đường Huyên hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn mình, vừa thanh thuần vừa đáng thương, liền nhíu mày nói với nàng ta: "Nhị tiểu thư không chịu thỉnh an trưởng bối chỉ là lo sợ lây bệnh khí cho trưởng bối, là một mảnh hiếu tâm. Lão phu nhân quý phủ lo lắng thân thể của mình, không gặp Nhị tiểu thư cũng có thể hiểu. Nhưng cái loại bệnh nhẹ này, Thái hậu chúng ta không quan tâm, cũng không cần Đại tiểu thư quan tâm."

    Thái độ của nàng đối với Đường Huyên và vơi Đường Uyển quả thực chính là hoàn toàn khác biệt.

    Đường Uyển ngẩn ngơ, nhưng nàng vẫn biết Thanh Vụ tại bên người Thái hậu rất có phân lượng, cũng biết nàng không phải là một người có tính giả tạo, ở kiếp trước nàng ấy luôn xa lánh đối với vợ chồng Nhị hoàng tử.

    Thái hậu cũng không thân cận với Phượng Chương và Đường Huyên.

    "Có lẽ ta cũng là một phần tử của Hoàng gia. Thái hậu nương nương cũng là tổ mẫu của ta, ta cũng lo lắng cho Thái hậu nương nương." Đường Huyên cảm thấy mình ủy khuất, liền đỏ vành mắt thấp giọng nói.

    Thanh Vụ càng không thể cùng nàng ta nói nhiều lời, bởi vậy chỉ nhìn Đường Huyên rơi lệ, nhìn thấy nàng ta tiến lên giống như làm nũng muốn tóm lấy tay mình, liền bình tĩnh né tránh. Đường Huyên thấy nàng lãnh đạm, nàng ta liền nghẹn ngào nói: "Ta biết Thái hậu nương nương đối với ta có khúc mắc, thế nhưng ta cùng Nhị hoàng tử là thật tâm. Cô cô, cầu cô cô hồi cung vì ta nói tốt trước mặt Thái hậu nương nương đi. Ta thật sự muốn hiếu thuận Thái hậu nương nương."

    Nước mắt óng ánh treo trên mặt nàng ta, ôn nhu động lòng người, lại yếu ớt làm người thương tiếc, Đường Uyển nhìn qua liền không có thấy hứng thú nhìn tiếp, quay người muốn đi, lại nghe thấy sau lưng truyền đến lời nói thản nhiên của Thanh Vụ: "Đại tiểu thư đã cùng Nhị hoàng tử lưỡng tình tương duyệt, bây giờ đã được như nguyện, đạt được nam tử mà mình âu yếm, lại có ủy khuất gì có thể nói?"

    "Thế nhưng Thái hậu nương nương.."

    "Chẳng lẽ Đại tiểu thư giờ phút này là đang oán giận Thái hậu nương nương sao?" Lời nói của Thanh Vụ Đường Uyển nghe không được rõ ràng, chỉ là nàng nhịn không được quay đầu, thấy Đường Huyên kinh ngạc nhìn Thanh Vụ với dáng vẻ khó tin. Nàng dừng một chút, liền dẫn Tố Nguyệt cùng Tố Hòa trở về viện tử của mình.

    Bởi vì còn đang quốc tang, Đường Uyển do dự một chút, liền chọn lựa một kiện váy màu xanh nhạt. Cái váy màu xanh nhàn nhạt này phá lệ mộc mạc, cũng không tầm thường, dù sao bây giờ không chỉ có tiên đế băng hà ba tháng, lại còn có tin đồn Thanh Bình Quận vương chiến tử. Vô luận đời này nàng có phải gả cho Thanh Bình Quận vương, thế nhưng nàng cũng không muốn mặc những y phục tươi đẹp kia.

    Nàng nói muốn thủ tiết vì Thanh Bình Quận vương, cho tới bây giờ đều không phải là nói dối.

    Từ giờ trở đi, nếu như Thái hậu nương nương còn như kiếp trước chọn trúng nàng, Đường Uyển từ giờ sẽ không mặc y phục tươi đẹp, không dùng son phấn bột nước, cũng không đeo trang sức rực rỡ.

    Đây là chuyện duy nhất nàng có thể làm vì Thanh Bình Quận vương.

    "Cứ như này gặp Thái hậu nương nương có thể phải quá đơn sơ rồi không." Bởi vì thân phận của Đường Uyển không cao, bởi vậy Tố Nguyệt và Tố Hòa đều không thể vào cung. Mặc dù Đường Uyển hai ngày này nhìn giống như cường thế một chút, nhưng tính tình của nàng nhiều năm luôn luôn khúm núm như vậy, không dám cao giọng nói chuyện, phảng phất như cúi thấp đầu làm người vậy

    Bởi vậy Tố Nguyệt một bên nhìn Đường Uyển mặc vào bộ y phục mộc mạc này, lại đeo trang sức Trân Châu, mặc dù nhìn yếu đuối dịu dàng ngoan ngoãn, thế nhưng lại thiếu đi sự xinh đẹp của thiếu nữ, không khỏi có chút bận tâm bộ dáng của nàng sẽ làm Thái hậu không thích.

    Cho dù trong lúc quốc tang, cách ăn mặc này cũng quá đơn sơ rồi.

    Đường Uyển lại chỉ hé miệng cười cười, khuấy động vòng tay Trân Châu trên cổ tay thấp giọng nói: "Chỉ là tâm ý của ta."

    Đây là tâm ý của nàng đối với Thanh Bình Quận vương.

    Thấy nàng nói như nào cũng không thông, Tố Nguyệt cũng chỉ đành đi theo nàng, giúp nàng sửa sang lại y phục mới đưa nàng một lần nữa đến trước viện tử của Thái phu nhân.

    Thanh Vụ đang đứng ở một bên, Đường Huyên vẫn như cũ có ý đồ nói chuyện với nàng ấy, giờ phút này trong viện trừ Đường Huyên ra, Đường Uyển cũng không trông thấy Thái phu nhân hoặc là Trường Bình Hầu phu nhân.

    Nhưng mà cũng phải, Thái phu nhân và Trường Bình Hầu phu nhân đến cùng là huân quý nữ quyến, thân phận như vậy cũng sẽ không đích thân đến bái kiến một nô tỳ như Thanh Vụ, để Đường Huyên ra tiếp khách cũng đã là xem trọng Thanh Vụ là người hầu hạ cho người trong cung.

    Giờ phút này Đường Huyên không biết cùng Thanh Vụ nói cái gì, vẫn như cũ hai mắt đẫm lệ mông lung nói: "Ta biết Thái hậu nương nương không thích ta." Nàng ta ủy khuất mà nhìn Thanh Vụ, giống như không rõ vì cái gì Thái hậu không thích nàng ta, Thanh Vụ nhìn cặp mắt ngây thơ của nàng ta, ánh mắt đảo qua Đường Uyển đang vội vàng đến, rơi vào xiêm y của nàng, sau một lát lộ ra ý cườinhu hòa.

    "Tiểu thư có lòng." Nàng thấp giọng nói.

    Đường Uyển biết nàng có ý gì, bởi vậy chỉ là đỏ mặt cười cười với nàng ấy.

    Nàng không nhìn thêm nữa nói điều gì đó với đường tỷ một chút, cùng Thanh Vụ lên xe ngựa, một đường không nói chuyện đến cung. Sau khi xuống xe ngựa, Đường Uyển nhịn không được nhìn cảnh sắc trong cung làm nàng mười phần hoài niệm này, không khỏi chăm chú nhìn thêm một chút.

    Nàng đến cùng là một cô nương tuổi còn nhỏ, lại là lần đầu tiến cung, đối với cảnh sắc trong cung hiếu kì mà thưởng thức cũng có thể hiểu, Thanh Vụ liền nhịn không được cười nói với Đường Uyển: "Ngày sau tiểu thư thường xuyên vào cung, còn có thể đi khắp nơi." Lời này của nàng đã lộ ra mấy phần thâm ý, Đường Uyển không khỏi đỏ mặt, lại vội vàng gật đầu nói: "Sau này làm phiền cô cô hao tâm tổn trí mang theo ta rồi."

    Thanh Vụ nhìn nàng cười.

    "Coi như không có nô tỳ, cũng sẽ có người khác." Nàng ôn hòa nói.

    "Có lẽ là ta thích cô cô nha." Đường Uyển nghiêm túc nói.

    Nàng kiếp trước đã rất thích Thanh Vụ, nàng ấy đối với mình rất ôn nhu rất chiếu cố.

    "Về sau còn sẽ có người mà tiểu thư thích hơn." Thanh Vụ thấy Đường Uyển tựa hồ vụng trộm lắc đầu, liền mỉm cười dẫn nàng xuyên qua Ngự Hoa Viên lớn lớn nhỏ nhỏ trong Hậu cung, một đường đến chỗ ở của Thái hậu.

    Bởi vì Thái hậu chính là mẹ đẻ của tân đế, lúc trước đã chịu rất nhiều khổ khi còn tiên đế, tân đế đối với Thái hậu phá lệ hiếu thuận, bởi vậy không chỉ để bà ở tại trong Từ An Cung lớn nhất, còn đem cung của bà làm cho trăm hoa đua nở, khắp nơi đều là bộ dáng tinh xảo lộng lẫy nhất. Đường Uyển tiến vào cánh cửa cũng này, trong lòng không khỏi nhiều hơn mấy phần khẩn trương. Nàng nắm thật chặt tay, trong lòng có chút suy đoán, lại lo lắng có phải mình đoán sai rồi không.

    Nàng nghĩ, Thái hậu kiếp này có phải là sớm tuyển định nàng làm Thanh Bình Quận vương phi rồi?

    Nếu là như vậy, thì thật tốt.

    Đường Uyển vẫn sợ mình hiểu sai.

    Trong nội tâm nàng khẩn trương vạn phần, vừa thấp thỏm vừa bối rối, đi theo sát Thanh Vụ, nhưng lại không thấy Thanh Vụ kinh ngạc quay đầu nhìn nàng một cái.

    Trừ lúc ở ngay cửa cung nhìn cảnh sắc bốn phía ra, vị tiểu thư này lần đầu tiên tiến cung, chưa hề học qua lễ nghi Hoàng gia, Trường Bình Hầu phủ Nhị tiểu thư vậy mà việc làm cử chỉ không có nửa phần thất lễ đi quá giới hạn, mặc dù coi như vô thanh vô tức, theo bản năng biểu lộ ra, lại phảng phất đối với quy củ trong cung có mấy phần hiểu rõ.

    Nàng ngược lại là cảm thấy Đường Uyển quy quy củ củ như vậy làm người nhìn thích, lại nghĩ tới hôm nay tại Trường Bình Hầu phủ trông thấy Đường Uyển lẻ loi trơ trọi một người bị vắng vẻ tại trong việnTrường Bình hầu Thái phu nhân kia một bộ dáng đáng thương cô đơn, nàng không khỏi lộ ra mấy phần thương tiếc, chờ đến cửa cung Thái hậu, liền giúp Đường Uyển thấp giọng nói: "Tiểu thư đừng sợ, Thái hậu nương nương là người rất từ ái."

    Đường Uyển không khỏi cảm kích đối với nàng nhẹ gật đầu.

    Tiến vào cửa cung, nàng liền nghe được trong điện truyền đến tiếng nói, liền nhớ kỹ ở kiếp trước học được quy củ Hoàng gia tiến lên dập đầu với Thái hậu, thấp giọng nói: "Tiểu nữ Đường Uyển thỉnh an Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương phúc thọ an khang."

    Nàng thanh âm yếu ớt, người cũng đơn bạc, phía trên an tĩnh một lát, liền truyền đến âm thanh mang theo vài phần ý cười: "Mau dậy đi. Thật là một đứa bé hiểu chuyện." Thanh âm này có chút già nua, thế nhưng lại mười phần ôn hòa, Đường Uyển nghe được thanh âm quen thuộc trong lòng không khỏi buông lỏng, trên mặt cũng không nhịn được lộ ra sự vui vẻ, lại cúi thấp đầu không dám ngẩng lên.

    Ngược lại là người phía trên còn nói: "Ở trong cung của ta không cần giữ lễ tiết. Ngươi ngẩng đầu để ta nhìn xem cho thật kĩ."

    Thanh Vụ bên cạnh liền vịn Đường Uyển đứng lên, Đường Uyển trong lòng tựa như là đang đánh trống, tràn đầy vui vẻ cùng khẩn trương, chậm rãi đi tới vị trí ngồi ở chính giữa, nhìn khuôn mặt lão nhân gia đã có tuổi tóc trắng xóa phía trước.

    Nàng cố gắng chịu đựng, mới không có tại lúc trùng phùng rơi nước mắt, thế nhưng đáy mắt lại óng ánh, đánh bạo nhìn Thái hậu.

    Ở kiếp trước người từ ái che chở, còn có Thái hậu vì nàng làm rất nhiều rất nhiều việc, đều làm cho Đường Uyển trong lòng kính trọng.

    Nếu như có thể, nàng đời này muốn phục thị Thái hậu nương nương thật tốt, không muốn như kiếp trước luôn để cho Thái hậu phải quan tâm nàng.

    Chỉ là sau một khắc, ánh mắt của nàng lại rơi ở người mặc áo xanh bên cạnh Thái hậu, khuôn mặt thiếu niên tuấn tú nhưng có chút u ám trên người.

    Trên mặt hiếu niên kia còn mang theo vài phần ngây thơ của trẻ nhỏ, dù ngày thường tuấn tú, nhưng mà lại không giống là người ôn hòa.

    Đường Uyển nhìn thấy hắn, không khỏi nghĩ đến kiếp trước hắn hầu như đều là một bộ dáng u ám như thế, cự tuyệt rất nhiều thế gia quý nữ ở ngoài cửa.

    Hôn sự của người này đời trước quả thực làm cho Thái hậu và Hoàng hậu nương nương đau lòng.

    Ngẫm lại ở kiếp trước Thái hậu và Hoàng hậu ngồi đối diện mình vẻ mặt phát sầu, Đường Uyển đều muốn thở dài.

    "Đây là người sáng nay mới được Bệ hạ tấn phong, tiến cung tạ ơn - Quảng Lăng hầu." Thái hậu thấy Đường Uyển nhìn về phía thiếu niên kia, sợ nàng tuân thủ nghiêm ngặt nam nữ hữu biệt không được tự nhiên, liền vừa cười vừa nói: "Về sau đều là người trong nhà, không cần câu thúc."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...