65 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 10


Dạo này Lương Dục vào triều ngày càng muộn, thường đến tận lúc trời tối mịt mới về phủ. Có khi cả bữa tối cũng phải để ta ăn một mình.

Ta sai người treo thêm vài chiếc đèn lồng ở đầu ngõ và trước hành lang, lại đổi nến sáng hơn, còn ta thì tự tay cầm đèn lồng đứng chờ ngoài hiên, mong thấy bóng dáng quen thuộc của hắn từ trong đêm tối bước ra.

Cuối cùng, Lương Dục cũng trở về, nhưng nét mặt nặng nề.

Hắn nói với ta, Hoàng thượng đã quyết định ra tay với Thái tử. Kinh thành sắp chẳng yên ổn, dặn ta cố gắng hạn chế ra ngoài.

Những ngày này hắn cũng sẽ cực kỳ bận rộn, chờ chuyện lắng xuống sẽ đưa ta đi du ngoạn Giang Nam, tránh cảnh bị giam trong phủ suốt ngày.

Thấy hắn mệt mỏi, ta không nỡ kể việc bản thân dạo này thường xuyên uể oải, buồn ngủ bất thường. Ta chỉ gật đầu, im lặng thương xót.

Thúy Nhi vẫn ngày ngày thay đổi món ăn cho ta, đáng lẽ ta phải vui, nhưng lại chẳng thấy ngon miệng, thậm chí càng lúc càng chán ăn.

Một sáng, trong phòng lò sưởi đốt hương thơm ngát, ấm áp dễ chịu.

Lương Dục ôm ta, thì thầm một tin tốt: "Bên ngoài tuyết rơi rồi, trận tuyết đầu mùa mà nàng thích nhất."

Quả nhiên, tuyết trắng như lông ngỗng phủ kín trời.

"Đúng là điềm lành cho một năm bội thu." Ta lười biếng đáp lại, đôi mắt nặng trĩu không sao mở nổi.

Lương Dục cẩn thận hôn lên trán ta, lại kéo chăn cho kín, rồi vội vào triều.

Trong cơn mê man, ta mơ thấy mình quay về phủ Thượng Thư. Bị nhốt trong căn phòng tối, đói đến thoi thóp..

Lạnh quá..

Giấc mơ chân thực đến đáng sợ.

Một chậu nước lạnh như băng bất ngờ tạt thẳng xuống đầu, lạnh buốt thấu xương.

"Lấy roi đánh cho nó tỉnh! Ha ha ha ha.."

Tiếng cười bén nhọn ấy, ta dù chết cũng không quên -- chính là muội muội cùng cha khác mẹ, kẻ từng mưu kế thay ta gả đi năm đó.

Ta choàng mở mắt, gương mặt vừa diễm lệ vừa điên cuồng của Thẩm An hiện ngay trước mắt.

Đầu óc mơ hồ, tay chân vô lực -- đây rõ ràng là trúng thuốc!

Là ai hạ độc? Người hầu bên cạnh ta ư?

Thẩm An giật lấy roi trong tay kẻ hầu, quất mạnh một cái, xé toạc ống tay áo ta, lôi theo cả một mảng da thịt. Máu đỏ tươi thấm trên nền lụa trắng, như bông sơn trà rực đỏ.

"Đồ tiện nhân! Giống hệt mẹ ngươi! Dám cướp đồ của người khác thì phải biết sẽ có ngày này!"

Nàng ta liên tiếp quất thêm ba roi, vẫn chưa hả giận, còn sai người bưng chậu nước muối đun sôi bốc khói.

Nước muối sôi sùng sục, roi vừa quất xuống liền văng tung tóe, rớt thẳng vào vết thương, bỏng rát đến nỗi ta cắn chặt răng không phát ra nổi một tiếng kêu.

Ta run rẩy, cười lạnh: "Thẩm An, ngươi đúng là có gương mặt mỹ nhân, nhưng trong lòng lại độc ác đến mức này.."

Đánh đến mệt, Thẩm An tao nhã lau tay, ngẩng cằm cười: "Tỷ, bữa cơm ta sắp xếp cho tỷ, có hợp khẩu vị không?"

Nụ cười nàng ta ngọt ngào, nhưng lại thấm đẫm tà ác.

Lúc này ta mới thấy rõ, bên cạnh Thẩm An là Thúy Nhi -- nha hoàn mới hầu hạ ta.

Thì ra cả ván cờ lớn này đều là Thẩm An bày ra. Nàng ta cài mật thám bên cạnh ta, ngày ngày lặng lẽ bỏ thuốc, đợi lúc ta suy yếu thì thừa cơ bắt cóc, giờ đây mới thẳng tay hành hạ.

Khó trách gần đây ta cứ mệt mỏi bất thường -- hóa ra là trò của nàng ta!

Ta lắc đầu, thở hắt ra từng chữ: "Thẩm An, ta có tài đức gì mà ngươi phải phí tâm cơ đến thế?"

Nàng ta lấy mũi chân hất tung búi tóc ta, giẫm mạnh xuống bùn đất, cười hồn nhiên như ngày còn nhỏ: "Tỷ cướp hết mọi thứ vốn thuộc về ta, chẳng lẽ ta không nên đoạt lại sao?"

Nàng ta ngước đôi mắt long lanh, lại giống hệt ngày xưa đứng trước mặt phụ thân bịa đặt, giả vờ vô tội.

"Có người, dù là con vợ cả, thì cũng vẫn là ti tiện trời sinh. Đúng không, tỷ tỷ?"

Ta nuốt xuống vị máu tanh trong cổ họng, khẽ thở: "Ta chưa từng nghĩ sẽ cướp gì của ngươi. Dù ngươi là con thứ, nhưng ta chưa bao giờ xem thường. Ngươi tự ngẫm xem, phụ thân cho ta và cho ngươi có khác gì nhau không? Chỉ là.. Ngươi mãi mãi không biết đủ."

Ta ho khan, rồi tiếp lời: "Hôn sự với Thái tử, chẳng qua phụ thân mượn để kết bè cánh. Ta cũng chỉ là một quân cờ. Thẩm An, chúng ta đều là quân cờ như nhau."

Trong lòng ta mơ hồ vẫn có một tia hy vọng -- biết đâu có thể lay động nàng ta, kéo dài thời gian chờ cứu viện.

"Thái tử lợi dụng ngươi thôi. Ngươi cho rằng đó là tình yêu sao?"

Ta cười khẩy, thấy gương mặt nàng ta thoáng ngẩn ra. Đủ rồi, chỉ cần chốc lát này thôi..

"Trong mắt hắn, chỉ có quyền thế của phụ thân. Nếu không, sao hắn lại cưới con gái Thái phó họ Lâm? Ngươi đừng ngốc nữa. Chúng ta đều là món hàng trao đổi mà thôi."
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back