Chương 20 Lười thấy
Lúc bình dịch thứ hai truyền xong đã hơn năm giờ, trong đại sảnh người dần dần nhiều lên. Bất quá, bên ngoài vẫn là một mảnh tối đen như mực.
Lương Hiếu Chu đem túi sưởi cầm lên trả cho y tá, liền cùng Tô Doãn Mặc hướng cửa rời đi.
Bên ngoài gió thổi rất to, vừa ra khỏi cửa Tô Doãn Mặc liền hô rất lạnh, hai răng không khống chế được mà đánh vào nhau.
Lương Hiếu Chu bất động thanh sắc đi đến bên cạnh thay nàng ngăn cản gió lạnh thổi đến, chính mình run bần bật.
Cũng may, xe đỗ ngay trước cửa bệnh viện, hai người rất nhanh liền lên xe.
Cài dây an toàn xong, Lương Hiếu Chu nhanh sóng mở máy sưởi, lại xác nhận với Tô Doãn Mặc: "Ngươi xác định không có việc gì đi?"
"Xác định. Cảm giác tốt hơn nhiều, không nóng lên, đầu không choáng váng, bụng cũng không đau." Tô Doãn Mặc trả lời, không quên nhắc nhở Lương Hiếu Chu, "Đúng rồi, chuyện này không cần nói cho gia gia nãi nãi, còn có cha nuôi mẹ nuôi, không muốn cho bọn họ lo lắng."
Hiện tại thời gian còn sớm, chờ bọn hắn trở về khẳng định mọi người còn chưa rời giường, cho nên chỉ cần Lương Hiếu Chu không nói, sẽ không có ai biết.
Các trưởng bối thường băn khoăn rất nhiều, nếu để bọn họ biết, chắc chắn sẽ chuyện bé xé ra to, bắt nàng nằm viện.
"Nếu không muốn họ lo lắng, về sau không cần làm chuyện ngu ngốc như vậy. Thực ép buộc mình."
"Ta đã biết." Tô Doãn Mặc nghe thanh âm Lương Hiếu Chu, giống như khàn đi rất nhiều, liền lại thật lòng nói với hắn một câu, "Thật sự cảm ơn ngươi."
Về đến nhà, hai người rón ra ròn rén vào nhà, Tô Doãn Mặc lấy tốc độ nhanh nhất đi lên lầu.
Nằm trên giường mười phút, nàng mới nghe thấy thanh âm Lương Hiếu Chu lên lầu, tiếp đến là tiếng gõ cửa phòng.
Tô Doãn Mặc chỉ có thể lại xốc chăn lên, xuống giường qua mở cửa. Lúc mở cửa, nàng thấy Lương Hiếu Chu đang cầm một ly sữa.
Sau đó đưa sữa cho nàng, "Cho ngươi."
Tô Doãn Mặc có chút mơ hồ, "Cho ta làm gì?"
Hóa ra vừa rồi hắn không đi lên là đi hâm nóng sữa?
"Không phải nói uống sữa dưỡng dạ dày sao? Uống xong ngủ tiếp sẽ thoải mái hơn." Lương Hiếu Chu nói.
Hành động này hoàn toàn nằm ngoại dự đoán của Tô Doãn Mặc, đối mặt với sự quan tâm bất thình lình, nàng cả người đều cứng lại.
Trong tiểu thuyết quả thật có ghi qua, Lương Hiếu Chu là một người rất cẩn thận săn sóc, là một nam nhân luôn chiếu cố người khác.
Lúc xem tiểu thuyết, người được hắn chiếu cố luôn là nữ chủ Thiệu Thanh Nhã, hiện tại biến thành cái nhân vật nữ phụ phản diện là nàng, quả thật có chút thụ sủng nhược kinh.
"Tạ.. Tạ.." Tô Doãn Mặc lắp bắp nhận sữa.
"Không cần cảm động." Lương Hiếu Chu sợ hành động của mình bị hiểu lầm, liền giải thích, "Ta chính là muốn làm huynh muội thôi. Thỏa mãn ngươi, một là cho ngươi mang đi ký ức tốt đẹp rời đi. Hai là các trưởng bối hẳn là cũng hi vọng chúng ta như vậy ở chung, có thể làm bọn họ vui, ta nguyện ý quên đi hết thảy những chuyện đã phát sinh, một lần nữa tiếp nhận ngươi."
"Thật sự?" Tẩy trắng thành công, Tô Doãn Mặc quả thật không thể tin được những gì mình vừa nghe được.
Lương Hiếu Chu từ trước đến giờ đều không thích nói lại hai lần, cho nên không đáp lại, xoay người về phòng mình.
Không biết vì sao, từ lần cùng Tô Doãn Mặc ở trên tầng thượng nói chuyện xong, trong đầu hắn luôn luôn hiện lên bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia của nàng.
Kỳ thật, mười ba tuổi liền không còn nơi nương tựa, đến nhà người khác ăn nhờ ở đậu, đúng là cũng thật không dễ dàng.
- -
Sau khi ngồi trên giường uống sữa xong, Tô Doãn Mặc liền nằm xuống đắp chăn đem chính mình bọc kín, buồn ngủ kéo đến.
Cảm giác chưa ngủ được bao lâu, nàng lại nghe thấy một trận đập cửa, hơn nữa là liên tục. Sau đó truyền đến âm thanh của Tiểu Thu, "Tiểu thư, ngươi tỉnh chưa? Tử Ngộ thiếu gia đến, phu nhân bảo ta lên gọi ngươi dậy."
Tô Doãn Mặc bị ầm ĩ có chút phiền chán, đau khổ chui ra khỏi ổ chăn, cầm di động liền thấy đã tám giờ rưỡi, nhưng nàng mới chỉ ngủ có hơn ba tiếng mà thôi.
Cũng may nàng không giống nguyên chủ, không có tính gắt ngủ, bằng không dưới tình huống như vậy phỏng chừng có thể đem Tiểu Thu một cước từ trên lầu xuống dưới.
Híp mắt đeo dép lê vào, Tô Doãn Mặc lững thững đi mở cửa, mơ hồ không rõ hỏi Tiểu Thu, "Chào buổi sáng, có chuyện gì?"
"Tiểu thư." Tiểu Thu thật cẩn thận trả lời: "Tử Ngộ thiếu gia đến, nói là có hẹn cùng tiểu thư đi Hồng An tự, phu nhân bảo ta lên gọi ngươi dậy."
"..."
Tô Doãn Mặc lấy tay vỗ lên trán của mình, "Ta làm sao lại quên mất chuyện này."
Đã quyết định chuyện gì, nếu không phải dưới tình huống thực sự không thể ra khỏi cửa, nàng sẽ không thay đổi chủ ý.
Cho nên dù đêm qua bị một phen ép buộc như vậy, hôm nay vẫn phải đi chùa miếu thắp hương, dù sao loại chuyện này nàng vẫn luôn ôm tâm tính thành kính.
Hơn nữa, đã uống thuốc truyền dịch rồi, còn nghỉ ngơi mấy tiếng, Tô Doãn Mặc cảm thấy trạng thái trước mắt rất tốt, ra ngoài hoàn toàn không có vấn đề gì.
Về phần bác sĩ nhắc cần nằm trên giường nghỉ ngơi một ngày, hẳn là chỉ những người quá yếu nhược, thể chất khôi phục chậm. Mà trên thực tế, dù là nàng hay nguyên chủ, thân thể hay tố chất đều là ổn.
Vì thế, liền nói với Tiểu Thu: "Ta đã biết, ngươi đi xuống nói với Trình Tử Ngộ một câu, bảo hắn chờ ta một chút."
"Được." Tiểu Thu xoay người rời đi.
Tô Doãn Mặc rửa mặt chải đầu trang điểm thật nhanh, chưa đến hai mươi phút đã ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu.
Trình Tử Ngộ đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện với nhị lão, nghe thấy thanh âm xuống lầu liền phản xạ quay đầu lại nhìn thoáng qua.
"Doãn Mặc xuống rồi." Bị Trình Tử Ngỗ dỗ thập phần vui vẻ, lão thái thái hỏi: "Hôm nay sao vậy? Như thế nào lại dậy muộn vậy."
Tô Doãn Mặc có chút xấu hổ đi đến, "Ngượng ngùng a gia gia nãi nãi, bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, cho nên buổi sáng không thể dậy chuẩn bị bữa sáng cho hai người."
"Không sao, không phải còn có Tiểu Thu sao." Lão thái thái nói xong lại bổ sung một câu, "Bất quá nói thật, mấy ngày nay ăn đủ loại đồ ăn ngươi làm, lại ăn đồ Tiểu Thu làm, quả thật có chút ăn không thỏa mãn."
Người chính là như vậy, từ nghèo khổ đến giàu có thực dễ dàng thích ứng, nhưng từ giàu có đến nghèo khổ, quá trình này cũng là cực kỳ thống khổ.
Trên mặt ẩm thực cũng là như thế.
"Ta ngày mai sẽ dậy sớm chút làm." Tô Doãn Mặc nói.
"Hiếu Chu còn chưa dậy sao?" Tưởng Tuệ Hân đi tới hỏi: "Doãn Mặc, lúc ngươi xuống dưới có thấy bên hắn có động tĩnh không?"
Lão gia tử cũng thật nghi hoặc, không khỏi nhìn về phía cầu thang, "Hắn từ trước đến nay đều không dậy muộn, hôm nay thế nào còn chưa thấy?"
Tô Doãn Mặc sửng sốt, "Hắn còn chưa dậy?"
Vừa rồi xuống dưới không thấy Lương Hiếu Chu, nàng còn tưởng rằng hắn đã đi tìm Thiệu Thanh Nhã rồi. Nói nửa ngày, cư nhiên hắn vẫn còn nằm trên giường.
Xem qua đêm qua nàng thật đem Lương Hiếu Chu dày vò không nhẹ, bỗng nhiên, cái ý nghĩ này xuất hiện trong đầu.
"Tình huống gì vậy?" Trình Tử Ngộ hỏi: "Hai ngươi các ngươi không phải suốt đêm chơi game đi?"
Từ ngày ba người cùng nhau chơi trò chơi, mấy ngày nay gọi điện thoai, Trình Tử Ngộ có thể rõ ràng cảm nhận được, lúc nói đến Tô Doãn Mặc, Lương Hiếu Chu cũng không quá phản cảm.
Quan hệ của hai người từ lúc Tô Doãn Mặc thay đổi, tựa hộ bắt đầu có chuyển biến tốt hơn.
"Không có, ta bận chuyện của chính mình." Tô Doãn Mặc bịa chuyện nói: "Hắn.. Có lẽ là gọi điện nấu cháo với Thiệu tiểu thư muộn quá."
Ở dưới sự thúc giục của Tưởng Tuệ Hân, Tô Doãn Mặc tùy ý ăn một ít yến mạch, liền cùng Trình Tử Ngộ ra ngoài, hướng Hồng An tự đi đến.
Hồng An tự ở ngoại thành, lái xe đi đến, nếu không bị kẹt xe thì đi mất mấy giờ, nếu kẹt xe thì không biết được. Hôm nay trời nhiều mây, ngươi ra ngoài hẳn là không nhiều, đoán được là sẽ không tắc đường.
Sau khi bọn họ đi được một tiếng, Lương Hiếu Chu rốt cuộc mới thức dậy xuống lầu.
"Hôm nay sao dậy trễ vậy?" Tưởng Tuệ Hân hỏi: "Đã hỏi Thanh Nhã chưa? Buổi trưa hay buổi tối đến?"
Thiệu Thanh Nhã buổi sáng sáu giờ đã gọi điện cho Lương Hiếu Chu, nhưng hắn để điện thoại ở chế độ im lặng nên không biết, vừa rồi lúc dậy mới nhìn thấy nàng gửi wechat.
"Giữa trưa có việc, nên buổi tối nàng mới đến." Lương Hiếu Chu trả lời.
Sau đó, hắn nhìn lướt qua mọi người một lượt, không thấy Tô Doãn Mặc. Vừa rồi lúc đi qua phòng nàng, nhìn thấy cửa phòng khép hờ, đẩy ra nhìn bên trong không có người, liền hỏi: "Tô Doãn Mặc đâu?"
Lão thái thái cười nói: "Nàng a, cùng Tử Ngộ đi Hồng An tự rồi."
"Đi Hồng An tự?" Lương Hiếu Chu ngẩn ra.
Bác sĩ không phải đã dặn qua, hôm nay phải nằm nghỉ ngơi sao, nàng khen ngược, thân thể còn chưa khôi phục, liền cư nhiên chạy đi.
Yên lặng đi qua một bên, Lương Hiếu Chu suy nghĩ một phen, vẫn là nhịn không được lấy ra di động gửi cho Tô Doãn Mặc một cái tin nhắn.
- -
Trình Tử Ngộ xe đã ra khỏi thành phố.
Ở Tô Doãn Mặc mãnh liệt yêu cầu, hắn đổi nhạc trong xe từ loại ầm ĩ thành nhạc trữ tình, không khí trở lên nhu hòa hẳn.
Kết hợp với thời tiết bên ngoài âm trầm, tương đối thích hợp để ngủ.
Tô Doãn Mặc vừa chuẩn bị ngả ghế ngồi ra sau, nằm ngủ bù, di động trong tay đột nhiên rung hai cái.
Nàng mở khóa điện thoại ra liền thấy, trên màn hình hiển thị một cái tin nhắn mới.
Ở thời kỳ wechat thịnh hành, kỳ thật tin nhắn đã bị đào thải, không phải chuyện rất quan trọng, cũng rất ít người gọi điện thoại, cho nên nàng cho rằng là cái tin nhắn quảng cáo rác.
Nhưng ai biết, vừa mở ra liền thấy Lương Hiếu Chu gửi đến: "Bác sĩ không phải nói ở nhà nghỉ ngơi sao? Thế nào lại đi đến nơi xa như vậy?"
Nếu là hắn gửi thì không quá kỳ lạ, bởi vì hai người chưa thêm wechat của nhau. Nguyên chủ từng chủ động thêm qua vô số lần, nhưng Lương Hiếu Chu chính là làm như không thấy.
Cho nên trừ bỏ gọi điện thoại, hai người cũng chỉ có thể thông qua tin nhắn để trao đổi.
"Ai gửi wechat cho ngươi sao?" Trình Tử Ngộ thấy Tô Doãn Mặc ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại, bỗng nhiên có chút lo lắng có phải phát sinh chuyện gì, "Có việc gì sao?"
"Không có việc gì."
Tô Doãn Mặc sau khi lấy lại tinh thần, liền trả lời Lương Hiếu Chu: "Thân thể cường tráng không cần nghỉ ngơi."
Lương Hiếu Chu đem túi sưởi cầm lên trả cho y tá, liền cùng Tô Doãn Mặc hướng cửa rời đi.
Bên ngoài gió thổi rất to, vừa ra khỏi cửa Tô Doãn Mặc liền hô rất lạnh, hai răng không khống chế được mà đánh vào nhau.
Lương Hiếu Chu bất động thanh sắc đi đến bên cạnh thay nàng ngăn cản gió lạnh thổi đến, chính mình run bần bật.
Cũng may, xe đỗ ngay trước cửa bệnh viện, hai người rất nhanh liền lên xe.
Cài dây an toàn xong, Lương Hiếu Chu nhanh sóng mở máy sưởi, lại xác nhận với Tô Doãn Mặc: "Ngươi xác định không có việc gì đi?"
"Xác định. Cảm giác tốt hơn nhiều, không nóng lên, đầu không choáng váng, bụng cũng không đau." Tô Doãn Mặc trả lời, không quên nhắc nhở Lương Hiếu Chu, "Đúng rồi, chuyện này không cần nói cho gia gia nãi nãi, còn có cha nuôi mẹ nuôi, không muốn cho bọn họ lo lắng."
Hiện tại thời gian còn sớm, chờ bọn hắn trở về khẳng định mọi người còn chưa rời giường, cho nên chỉ cần Lương Hiếu Chu không nói, sẽ không có ai biết.
Các trưởng bối thường băn khoăn rất nhiều, nếu để bọn họ biết, chắc chắn sẽ chuyện bé xé ra to, bắt nàng nằm viện.
"Nếu không muốn họ lo lắng, về sau không cần làm chuyện ngu ngốc như vậy. Thực ép buộc mình."
"Ta đã biết." Tô Doãn Mặc nghe thanh âm Lương Hiếu Chu, giống như khàn đi rất nhiều, liền lại thật lòng nói với hắn một câu, "Thật sự cảm ơn ngươi."
Về đến nhà, hai người rón ra ròn rén vào nhà, Tô Doãn Mặc lấy tốc độ nhanh nhất đi lên lầu.
Nằm trên giường mười phút, nàng mới nghe thấy thanh âm Lương Hiếu Chu lên lầu, tiếp đến là tiếng gõ cửa phòng.
Tô Doãn Mặc chỉ có thể lại xốc chăn lên, xuống giường qua mở cửa. Lúc mở cửa, nàng thấy Lương Hiếu Chu đang cầm một ly sữa.
Sau đó đưa sữa cho nàng, "Cho ngươi."
Tô Doãn Mặc có chút mơ hồ, "Cho ta làm gì?"
Hóa ra vừa rồi hắn không đi lên là đi hâm nóng sữa?
"Không phải nói uống sữa dưỡng dạ dày sao? Uống xong ngủ tiếp sẽ thoải mái hơn." Lương Hiếu Chu nói.
Hành động này hoàn toàn nằm ngoại dự đoán của Tô Doãn Mặc, đối mặt với sự quan tâm bất thình lình, nàng cả người đều cứng lại.
Trong tiểu thuyết quả thật có ghi qua, Lương Hiếu Chu là một người rất cẩn thận săn sóc, là một nam nhân luôn chiếu cố người khác.
Lúc xem tiểu thuyết, người được hắn chiếu cố luôn là nữ chủ Thiệu Thanh Nhã, hiện tại biến thành cái nhân vật nữ phụ phản diện là nàng, quả thật có chút thụ sủng nhược kinh.
"Tạ.. Tạ.." Tô Doãn Mặc lắp bắp nhận sữa.
"Không cần cảm động." Lương Hiếu Chu sợ hành động của mình bị hiểu lầm, liền giải thích, "Ta chính là muốn làm huynh muội thôi. Thỏa mãn ngươi, một là cho ngươi mang đi ký ức tốt đẹp rời đi. Hai là các trưởng bối hẳn là cũng hi vọng chúng ta như vậy ở chung, có thể làm bọn họ vui, ta nguyện ý quên đi hết thảy những chuyện đã phát sinh, một lần nữa tiếp nhận ngươi."
"Thật sự?" Tẩy trắng thành công, Tô Doãn Mặc quả thật không thể tin được những gì mình vừa nghe được.
Lương Hiếu Chu từ trước đến giờ đều không thích nói lại hai lần, cho nên không đáp lại, xoay người về phòng mình.
Không biết vì sao, từ lần cùng Tô Doãn Mặc ở trên tầng thượng nói chuyện xong, trong đầu hắn luôn luôn hiện lên bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia của nàng.
Kỳ thật, mười ba tuổi liền không còn nơi nương tựa, đến nhà người khác ăn nhờ ở đậu, đúng là cũng thật không dễ dàng.
- -
Sau khi ngồi trên giường uống sữa xong, Tô Doãn Mặc liền nằm xuống đắp chăn đem chính mình bọc kín, buồn ngủ kéo đến.
Cảm giác chưa ngủ được bao lâu, nàng lại nghe thấy một trận đập cửa, hơn nữa là liên tục. Sau đó truyền đến âm thanh của Tiểu Thu, "Tiểu thư, ngươi tỉnh chưa? Tử Ngộ thiếu gia đến, phu nhân bảo ta lên gọi ngươi dậy."
Tô Doãn Mặc bị ầm ĩ có chút phiền chán, đau khổ chui ra khỏi ổ chăn, cầm di động liền thấy đã tám giờ rưỡi, nhưng nàng mới chỉ ngủ có hơn ba tiếng mà thôi.
Cũng may nàng không giống nguyên chủ, không có tính gắt ngủ, bằng không dưới tình huống như vậy phỏng chừng có thể đem Tiểu Thu một cước từ trên lầu xuống dưới.
Híp mắt đeo dép lê vào, Tô Doãn Mặc lững thững đi mở cửa, mơ hồ không rõ hỏi Tiểu Thu, "Chào buổi sáng, có chuyện gì?"
"Tiểu thư." Tiểu Thu thật cẩn thận trả lời: "Tử Ngộ thiếu gia đến, nói là có hẹn cùng tiểu thư đi Hồng An tự, phu nhân bảo ta lên gọi ngươi dậy."
"..."
Tô Doãn Mặc lấy tay vỗ lên trán của mình, "Ta làm sao lại quên mất chuyện này."
Đã quyết định chuyện gì, nếu không phải dưới tình huống thực sự không thể ra khỏi cửa, nàng sẽ không thay đổi chủ ý.
Cho nên dù đêm qua bị một phen ép buộc như vậy, hôm nay vẫn phải đi chùa miếu thắp hương, dù sao loại chuyện này nàng vẫn luôn ôm tâm tính thành kính.
Hơn nữa, đã uống thuốc truyền dịch rồi, còn nghỉ ngơi mấy tiếng, Tô Doãn Mặc cảm thấy trạng thái trước mắt rất tốt, ra ngoài hoàn toàn không có vấn đề gì.
Về phần bác sĩ nhắc cần nằm trên giường nghỉ ngơi một ngày, hẳn là chỉ những người quá yếu nhược, thể chất khôi phục chậm. Mà trên thực tế, dù là nàng hay nguyên chủ, thân thể hay tố chất đều là ổn.
Vì thế, liền nói với Tiểu Thu: "Ta đã biết, ngươi đi xuống nói với Trình Tử Ngộ một câu, bảo hắn chờ ta một chút."
"Được." Tiểu Thu xoay người rời đi.
Tô Doãn Mặc rửa mặt chải đầu trang điểm thật nhanh, chưa đến hai mươi phút đã ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu.
Trình Tử Ngộ đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện với nhị lão, nghe thấy thanh âm xuống lầu liền phản xạ quay đầu lại nhìn thoáng qua.
"Doãn Mặc xuống rồi." Bị Trình Tử Ngỗ dỗ thập phần vui vẻ, lão thái thái hỏi: "Hôm nay sao vậy? Như thế nào lại dậy muộn vậy."
Tô Doãn Mặc có chút xấu hổ đi đến, "Ngượng ngùng a gia gia nãi nãi, bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, cho nên buổi sáng không thể dậy chuẩn bị bữa sáng cho hai người."
"Không sao, không phải còn có Tiểu Thu sao." Lão thái thái nói xong lại bổ sung một câu, "Bất quá nói thật, mấy ngày nay ăn đủ loại đồ ăn ngươi làm, lại ăn đồ Tiểu Thu làm, quả thật có chút ăn không thỏa mãn."
Người chính là như vậy, từ nghèo khổ đến giàu có thực dễ dàng thích ứng, nhưng từ giàu có đến nghèo khổ, quá trình này cũng là cực kỳ thống khổ.
Trên mặt ẩm thực cũng là như thế.
"Ta ngày mai sẽ dậy sớm chút làm." Tô Doãn Mặc nói.
"Hiếu Chu còn chưa dậy sao?" Tưởng Tuệ Hân đi tới hỏi: "Doãn Mặc, lúc ngươi xuống dưới có thấy bên hắn có động tĩnh không?"
Lão gia tử cũng thật nghi hoặc, không khỏi nhìn về phía cầu thang, "Hắn từ trước đến nay đều không dậy muộn, hôm nay thế nào còn chưa thấy?"
Tô Doãn Mặc sửng sốt, "Hắn còn chưa dậy?"
Vừa rồi xuống dưới không thấy Lương Hiếu Chu, nàng còn tưởng rằng hắn đã đi tìm Thiệu Thanh Nhã rồi. Nói nửa ngày, cư nhiên hắn vẫn còn nằm trên giường.
Xem qua đêm qua nàng thật đem Lương Hiếu Chu dày vò không nhẹ, bỗng nhiên, cái ý nghĩ này xuất hiện trong đầu.
"Tình huống gì vậy?" Trình Tử Ngộ hỏi: "Hai ngươi các ngươi không phải suốt đêm chơi game đi?"
Từ ngày ba người cùng nhau chơi trò chơi, mấy ngày nay gọi điện thoai, Trình Tử Ngộ có thể rõ ràng cảm nhận được, lúc nói đến Tô Doãn Mặc, Lương Hiếu Chu cũng không quá phản cảm.
Quan hệ của hai người từ lúc Tô Doãn Mặc thay đổi, tựa hộ bắt đầu có chuyển biến tốt hơn.
"Không có, ta bận chuyện của chính mình." Tô Doãn Mặc bịa chuyện nói: "Hắn.. Có lẽ là gọi điện nấu cháo với Thiệu tiểu thư muộn quá."
Ở dưới sự thúc giục của Tưởng Tuệ Hân, Tô Doãn Mặc tùy ý ăn một ít yến mạch, liền cùng Trình Tử Ngộ ra ngoài, hướng Hồng An tự đi đến.
Hồng An tự ở ngoại thành, lái xe đi đến, nếu không bị kẹt xe thì đi mất mấy giờ, nếu kẹt xe thì không biết được. Hôm nay trời nhiều mây, ngươi ra ngoài hẳn là không nhiều, đoán được là sẽ không tắc đường.
Sau khi bọn họ đi được một tiếng, Lương Hiếu Chu rốt cuộc mới thức dậy xuống lầu.
"Hôm nay sao dậy trễ vậy?" Tưởng Tuệ Hân hỏi: "Đã hỏi Thanh Nhã chưa? Buổi trưa hay buổi tối đến?"
Thiệu Thanh Nhã buổi sáng sáu giờ đã gọi điện cho Lương Hiếu Chu, nhưng hắn để điện thoại ở chế độ im lặng nên không biết, vừa rồi lúc dậy mới nhìn thấy nàng gửi wechat.
"Giữa trưa có việc, nên buổi tối nàng mới đến." Lương Hiếu Chu trả lời.
Sau đó, hắn nhìn lướt qua mọi người một lượt, không thấy Tô Doãn Mặc. Vừa rồi lúc đi qua phòng nàng, nhìn thấy cửa phòng khép hờ, đẩy ra nhìn bên trong không có người, liền hỏi: "Tô Doãn Mặc đâu?"
Lão thái thái cười nói: "Nàng a, cùng Tử Ngộ đi Hồng An tự rồi."
"Đi Hồng An tự?" Lương Hiếu Chu ngẩn ra.
Bác sĩ không phải đã dặn qua, hôm nay phải nằm nghỉ ngơi sao, nàng khen ngược, thân thể còn chưa khôi phục, liền cư nhiên chạy đi.
Yên lặng đi qua một bên, Lương Hiếu Chu suy nghĩ một phen, vẫn là nhịn không được lấy ra di động gửi cho Tô Doãn Mặc một cái tin nhắn.
- -
Trình Tử Ngộ xe đã ra khỏi thành phố.
Ở Tô Doãn Mặc mãnh liệt yêu cầu, hắn đổi nhạc trong xe từ loại ầm ĩ thành nhạc trữ tình, không khí trở lên nhu hòa hẳn.
Kết hợp với thời tiết bên ngoài âm trầm, tương đối thích hợp để ngủ.
Tô Doãn Mặc vừa chuẩn bị ngả ghế ngồi ra sau, nằm ngủ bù, di động trong tay đột nhiên rung hai cái.
Nàng mở khóa điện thoại ra liền thấy, trên màn hình hiển thị một cái tin nhắn mới.
Ở thời kỳ wechat thịnh hành, kỳ thật tin nhắn đã bị đào thải, không phải chuyện rất quan trọng, cũng rất ít người gọi điện thoại, cho nên nàng cho rằng là cái tin nhắn quảng cáo rác.
Nhưng ai biết, vừa mở ra liền thấy Lương Hiếu Chu gửi đến: "Bác sĩ không phải nói ở nhà nghỉ ngơi sao? Thế nào lại đi đến nơi xa như vậy?"
Nếu là hắn gửi thì không quá kỳ lạ, bởi vì hai người chưa thêm wechat của nhau. Nguyên chủ từng chủ động thêm qua vô số lần, nhưng Lương Hiếu Chu chính là làm như không thấy.
Cho nên trừ bỏ gọi điện thoại, hai người cũng chỉ có thể thông qua tin nhắn để trao đổi.
"Ai gửi wechat cho ngươi sao?" Trình Tử Ngộ thấy Tô Doãn Mặc ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại, bỗng nhiên có chút lo lắng có phải phát sinh chuyện gì, "Có việc gì sao?"
"Không có việc gì."
Tô Doãn Mặc sau khi lấy lại tinh thần, liền trả lời Lương Hiếu Chu: "Thân thể cường tráng không cần nghỉ ngơi."