Chương 10: Tiếp nhận
Tô Doãn Mặc là nói thật, vị mỹ nữ bị Trình Tử Ngộ vứt bỏ kia chính là cô gái đang nổi trên mạng Vương Nghệ Đồng, cũng không biết làm sao nàng tìm đến được rạp chiếu phim, cãi lộn với Trình Tử Mặc.
Đang lúc nhìn đến nàng bộ dáng thương tâm muốn chết, Tô Doãn Mặc thiếu chút nữa cho rằng nàng là thật tình với Trình Tử Ngộ, cho nên không thể tiếp nhận nổi chuyện chia tay.
Nhưng ai biết được, Trình Tử Ngộ vừa đưa cho nàng một tờ chi phiếu hơn mười vạn, nàng vậy mà lập tức cầm tiền đi mất.
Quả nhiên so sanh với tiền tài, tình cảm vẫn không đáng giá nhắc đến.
Cũng không đúng, có lẽ thật sự như lời Trình Tử Ngộ nói, hai người bọn họ bất quá là theo như nhu cầu thôi, căn bản còn chưa nói tới tình cảm.
"Này.. Tử Ngộ, sao lại thế này a?" Lão thái thái sắc mặt lập tức liền thay đổi.
"Nãi nãi, đừng nghe Doãn Mặc nói linh tình." Trình Tử Ngộ giải thích, "Là gặp phải một nữ nhân đầu óc có vấn đề, hình như là sau khi bị bạn trai bỏ thần kình liền có vấn đề, sau đó nhận nhầm ta là bạn trai nàng, theo ta náo một hồi."
"Nguyên lai là như vậy." Tưởng Tuệ Hân không khỏi mỉm cười, nhìn về phía Tô Doãn Mặc, "Nói lại chỉ nói một nửa, làm người khác hiểu lầm."
Tô Doãn Mặc ngoài mặt cười hì hì, trong long lại mẹ nó bán phê, Trình Tử Ngộ này đúng là không biết xấu hổ, nàng xem như đã gặp đối thủ.
Cuối cùng liền quay sang nhìn hắn trừng mắt liếc một cái, sau đó liền vùi đầu ăn lấy ăn để, lại không nói nữa.
Đang ăn, nàng đột nhiên lại nghe Lương Hồng Đào hỏi: "Doãn Mặc không phải không thể ăn cay sao?"
"Hửm?"
Đang cầm một miếng gà xào cay, Tô Doãn Mặc ngẩng đầu, chỉ thấy mọi người đều đang nhìn mình. Nàng lúc này mới nhớ đến, nguyên chủ đúng là không thể ăn cay, bởi vì bị viêm dạ dày, hơi ăn một chút cay sẽ đau chết đi sống lại.
Nhưng là nàng đã ăn rất nhiều, làm sao bây giờ? Hơn nữa dạ dày cũng không thấy đau a! Chẳng lẽ là vì nàng xuyên đến cho nên bệnh cũ của nguyên chủ liền biến mất?
Theo lý thuyết hẳn là không phải mới đúng, dù sao thân thể cũng đâu có đổi. Bất quá cũng không chính xác, vạn nhất đúng thật là tốt nên thì sao! Dù sao xuyên sách như này thì loại chuyện gì đều có thể phát sinh, như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Yên lặng nhìn trước mặt mình một đống xương gà, vì để không khiến mọi người nghi ngờ, Tô Doãn Mặc con mắt vừa chuyển, nhất thời nghĩ ra kế sách, biểu cảm đột nhiên thay đổi, "Ai nha, không được rồi."
Nàng vội vã buông chiếc đũa, hai tay ôm bụng, kêu rên nói: "Dạ dày bắt đầu đau, bởi vì đồ ăn tối nay quá ngon, liền không nhin được liền ăn cay."
"Kia không phải một chút, là một đống." Lương Hiếu Chu sửa lại.
"Ngươi đứa nhỏ này, bởi vì Tử Ngộ thích ăn cay, ta liền bảo Tiểu Thu làm vài món đồ ăn cay, ngươi thế nào lại ăn hết!" Tưởng Tuệ Hân cũng buông đũa xuống, đến gần nàng hỏi: "Rất đau sao? Hay là đi bệnh viện?"
"Không cần, không cần, trong phòng ta có thuốc, đi lên uống lại nằm một lát hẳn là không có việc gì." Tô Doãn Mặc nói.
Trình Tử Ngộ đặt chén rượu xuống, nhìn nàng cảm thấy rất không yên tâm, "Thật sự không cần đi bệnh viện sao? Nếu không để ta đưa ngươi đi."
"Thật sự không cần." Tô Doãn Mặc đứng lên, "Ngươi thật vất vả mới đến đây ăn bữa cơm, vẫn là ngồi uống rượu của ngươi đi. Ta lên lầu trước."
"Gia gia, nãi nãi, cha mẹ nuôi, các ngươi ăn cơm." Nàng cố ý không nhìn Lương Hiếu Chu, cong thắt lưng rời đi.
Tên kia, làm gì lại sửa nàng lời nói, kêu ăn một đống a! Liền chỉ có hắn một người có mắt sao? Đúng là nói nhiều.
Lên phòng đóng cửa lại, Tô Doãn Mặc thấy bực bội, bổ nhào lên giường liền lấy gối ụp lên đầu phát tiết.
Cả một bàn ăn ngon như vậy, cư nhiên nàng không được miếng nào. Hố cha hố cha hố cha a..
Sau khi phát tiết xong nàng lại ngồi dậy, nghĩ đến khả năng lát nữa ăn xong vẫn còn thừa một ít đi. Quên đi, nếu không chờ bọn họ ăn xong, nàng xuống tìm chút cơm thừa canh cặn ăn.
Nếu không đêm còn dài như vậy, nàng làm sao chịu nổi?
Lương Hiếu Chu uống rượu luôn luôn có chừng mực, cho nên uống đến thời điểm sắp say hắn liền không uống nữa, bụng còn chưa ăn cơm, cùng Trình Tử Ngộ cùng các trưởng bối ăn chút hoa quả, liền lên lầu chơi game.
Đây là yêu thích duy nhất của hắn, cho nên chỉ cần đến Lương gia, nếu có thời gian, Trình Tử Ngộ sẽ đều cùng hắn chơi mấy ván.
Bất quá bởi vì chơi không bằng hắn, cuối cùng luôn luôn thua thực thảm.
"Không biết Doãn Mặc thế nào, đã ngủ chưa.." Thời điểm đi qua của phòng Tô Doãn Mặc, Trình Tử Ngộ liền đứng lại.
Lương Hiếu Chu không thấy động tĩnh gì, liền trả lời hắn: "Hẳn là ngủ rồi."
Hai người vào phòng Lương Hiếu Chu. Lúc khởi động máy tính, Trình Tử Ngộ đột nhiên nghĩ đến Thiệu Thanh Nhã, liền hỏi hắn: "Nghe nói bạn gái ngươi rất được các trưởng bối yêu thích? Đúng là thật sự không đơn giản."
"Nàng vốn là người đáng giá được mọi người yêu thích." Lương Hiếu Chu nghiêng đầu nhìn Trình Tử Ngộ dặn dò, "Cho nên về sau phiền ngươi không cần đối với nàng luôn có thành kiến như vậy."
Trình Tử Ngộ khóe miệng khẽ nhếch, dựa lưng vào ghế, ôm gáy nói: "Một nữ nhân có thể đem muội muội mình thành bệnh thần kinh, lại khiến vị hôn phu trước nhảy lầu tự sát, nói thật ta cũng không dám quá thân cận nàng."
Huống chi, Thiệu Thanh Nhã còn là người trong giới giải trí, cái giới này có bao nhiêu phức tạp đen tối, hắn không phải không biết.
"Chỉ là do bất đắc dĩ thôi, là ngươi kia phản bội nàng trước." Lương Hiếu Chu giải thích.
"Ngươi nữ nhân, tất nhiên ngươi vì nàng tìm lý do." Trình Tử Ngộ dừng một chút lại tiếp tục, "Bất quá, nàng đã là nữ nhân của ngươi, ta vì xem mặt mũi ngươi mà tiếp nhận nàng."
Dù sao cũng làm huynh đệ nhiều năm như vậy, hắn cũng không muốn vì Thiệu Thanh Nhã mà trở mặt với Lương Hiếu Chu, vậy mất nhiều hơn được.
"Cái này.."
"Đừng cao hứng quá sớm."
Lời còn chưa nói xong đã bị Trình Tử Ngộ ngắt lời, "Ta có điều kiện."
Lương Hiếu Chu: "Điều kiện gì?"
"Ta tiếp nhận ngươi nữ nhân, ngươi cũng phải tiếp nhận ta nữ nhân." Trình Tử Ngộ nói với hắn, "Ta chuẩn bị theo đuổi Doãn Mặc, vừa rồi ngươi hẳn cũng đã nhìn ra, các trưởng bối đều có ý tác hợp cho chúng ta. Cho nên nhờ ngươi về sau thái độ tốt với nàng một chút."
Trình Tử Ngộ thích Tô Doãn Mặc, Lương Hiếu Chu sớm đã nhìn ra, cũng từng khuyên hắn không cần quá cùng nàng thân cận, để ngừa bị nàng lợi dụng.
Hiện tại xem ra, lời nói của hắn căn bản là không có tác dụng. Nhưng là vì huynh đệ, Lương Hiếu Chu vẫn nhịn không được nói: "Nàng cái kia nữ nhân.."
"Lương Hiếu Chu, ta không cho phép ngươi nói xấu nàng." Trình Tử Ngộ lần thứ hai ngắt lời Lương Hiếu Chu, "Giống như ngươi không muốn nghe ta nói Thiệu Thanh Nhã, ngươi hiểu không?"
Bốn mắt nhìn nhau, Lương Hiếu Chu có thể cảm nhận được ánh mắt Trình Tử Ngộ ẩn ẩn tức giận, vì tránh cho không thoải mái, liền không nói chuyện này nữa.
Đang lúc nhìn đến nàng bộ dáng thương tâm muốn chết, Tô Doãn Mặc thiếu chút nữa cho rằng nàng là thật tình với Trình Tử Ngộ, cho nên không thể tiếp nhận nổi chuyện chia tay.
Nhưng ai biết được, Trình Tử Ngộ vừa đưa cho nàng một tờ chi phiếu hơn mười vạn, nàng vậy mà lập tức cầm tiền đi mất.
Quả nhiên so sanh với tiền tài, tình cảm vẫn không đáng giá nhắc đến.
Cũng không đúng, có lẽ thật sự như lời Trình Tử Ngộ nói, hai người bọn họ bất quá là theo như nhu cầu thôi, căn bản còn chưa nói tới tình cảm.
"Này.. Tử Ngộ, sao lại thế này a?" Lão thái thái sắc mặt lập tức liền thay đổi.
"Nãi nãi, đừng nghe Doãn Mặc nói linh tình." Trình Tử Ngộ giải thích, "Là gặp phải một nữ nhân đầu óc có vấn đề, hình như là sau khi bị bạn trai bỏ thần kình liền có vấn đề, sau đó nhận nhầm ta là bạn trai nàng, theo ta náo một hồi."
"Nguyên lai là như vậy." Tưởng Tuệ Hân không khỏi mỉm cười, nhìn về phía Tô Doãn Mặc, "Nói lại chỉ nói một nửa, làm người khác hiểu lầm."
Tô Doãn Mặc ngoài mặt cười hì hì, trong long lại mẹ nó bán phê, Trình Tử Ngộ này đúng là không biết xấu hổ, nàng xem như đã gặp đối thủ.
Cuối cùng liền quay sang nhìn hắn trừng mắt liếc một cái, sau đó liền vùi đầu ăn lấy ăn để, lại không nói nữa.
Đang ăn, nàng đột nhiên lại nghe Lương Hồng Đào hỏi: "Doãn Mặc không phải không thể ăn cay sao?"
"Hửm?"
Đang cầm một miếng gà xào cay, Tô Doãn Mặc ngẩng đầu, chỉ thấy mọi người đều đang nhìn mình. Nàng lúc này mới nhớ đến, nguyên chủ đúng là không thể ăn cay, bởi vì bị viêm dạ dày, hơi ăn một chút cay sẽ đau chết đi sống lại.
Nhưng là nàng đã ăn rất nhiều, làm sao bây giờ? Hơn nữa dạ dày cũng không thấy đau a! Chẳng lẽ là vì nàng xuyên đến cho nên bệnh cũ của nguyên chủ liền biến mất?
Theo lý thuyết hẳn là không phải mới đúng, dù sao thân thể cũng đâu có đổi. Bất quá cũng không chính xác, vạn nhất đúng thật là tốt nên thì sao! Dù sao xuyên sách như này thì loại chuyện gì đều có thể phát sinh, như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Yên lặng nhìn trước mặt mình một đống xương gà, vì để không khiến mọi người nghi ngờ, Tô Doãn Mặc con mắt vừa chuyển, nhất thời nghĩ ra kế sách, biểu cảm đột nhiên thay đổi, "Ai nha, không được rồi."
Nàng vội vã buông chiếc đũa, hai tay ôm bụng, kêu rên nói: "Dạ dày bắt đầu đau, bởi vì đồ ăn tối nay quá ngon, liền không nhin được liền ăn cay."
"Kia không phải một chút, là một đống." Lương Hiếu Chu sửa lại.
"Ngươi đứa nhỏ này, bởi vì Tử Ngộ thích ăn cay, ta liền bảo Tiểu Thu làm vài món đồ ăn cay, ngươi thế nào lại ăn hết!" Tưởng Tuệ Hân cũng buông đũa xuống, đến gần nàng hỏi: "Rất đau sao? Hay là đi bệnh viện?"
"Không cần, không cần, trong phòng ta có thuốc, đi lên uống lại nằm một lát hẳn là không có việc gì." Tô Doãn Mặc nói.
Trình Tử Ngộ đặt chén rượu xuống, nhìn nàng cảm thấy rất không yên tâm, "Thật sự không cần đi bệnh viện sao? Nếu không để ta đưa ngươi đi."
"Thật sự không cần." Tô Doãn Mặc đứng lên, "Ngươi thật vất vả mới đến đây ăn bữa cơm, vẫn là ngồi uống rượu của ngươi đi. Ta lên lầu trước."
"Gia gia, nãi nãi, cha mẹ nuôi, các ngươi ăn cơm." Nàng cố ý không nhìn Lương Hiếu Chu, cong thắt lưng rời đi.
Tên kia, làm gì lại sửa nàng lời nói, kêu ăn một đống a! Liền chỉ có hắn một người có mắt sao? Đúng là nói nhiều.
Lên phòng đóng cửa lại, Tô Doãn Mặc thấy bực bội, bổ nhào lên giường liền lấy gối ụp lên đầu phát tiết.
Cả một bàn ăn ngon như vậy, cư nhiên nàng không được miếng nào. Hố cha hố cha hố cha a..
Sau khi phát tiết xong nàng lại ngồi dậy, nghĩ đến khả năng lát nữa ăn xong vẫn còn thừa một ít đi. Quên đi, nếu không chờ bọn họ ăn xong, nàng xuống tìm chút cơm thừa canh cặn ăn.
Nếu không đêm còn dài như vậy, nàng làm sao chịu nổi?
Lương Hiếu Chu uống rượu luôn luôn có chừng mực, cho nên uống đến thời điểm sắp say hắn liền không uống nữa, bụng còn chưa ăn cơm, cùng Trình Tử Ngộ cùng các trưởng bối ăn chút hoa quả, liền lên lầu chơi game.
Đây là yêu thích duy nhất của hắn, cho nên chỉ cần đến Lương gia, nếu có thời gian, Trình Tử Ngộ sẽ đều cùng hắn chơi mấy ván.
Bất quá bởi vì chơi không bằng hắn, cuối cùng luôn luôn thua thực thảm.
"Không biết Doãn Mặc thế nào, đã ngủ chưa.." Thời điểm đi qua của phòng Tô Doãn Mặc, Trình Tử Ngộ liền đứng lại.
Lương Hiếu Chu không thấy động tĩnh gì, liền trả lời hắn: "Hẳn là ngủ rồi."
Hai người vào phòng Lương Hiếu Chu. Lúc khởi động máy tính, Trình Tử Ngộ đột nhiên nghĩ đến Thiệu Thanh Nhã, liền hỏi hắn: "Nghe nói bạn gái ngươi rất được các trưởng bối yêu thích? Đúng là thật sự không đơn giản."
"Nàng vốn là người đáng giá được mọi người yêu thích." Lương Hiếu Chu nghiêng đầu nhìn Trình Tử Ngộ dặn dò, "Cho nên về sau phiền ngươi không cần đối với nàng luôn có thành kiến như vậy."
Trình Tử Ngộ khóe miệng khẽ nhếch, dựa lưng vào ghế, ôm gáy nói: "Một nữ nhân có thể đem muội muội mình thành bệnh thần kinh, lại khiến vị hôn phu trước nhảy lầu tự sát, nói thật ta cũng không dám quá thân cận nàng."
Huống chi, Thiệu Thanh Nhã còn là người trong giới giải trí, cái giới này có bao nhiêu phức tạp đen tối, hắn không phải không biết.
"Chỉ là do bất đắc dĩ thôi, là ngươi kia phản bội nàng trước." Lương Hiếu Chu giải thích.
"Ngươi nữ nhân, tất nhiên ngươi vì nàng tìm lý do." Trình Tử Ngộ dừng một chút lại tiếp tục, "Bất quá, nàng đã là nữ nhân của ngươi, ta vì xem mặt mũi ngươi mà tiếp nhận nàng."
Dù sao cũng làm huynh đệ nhiều năm như vậy, hắn cũng không muốn vì Thiệu Thanh Nhã mà trở mặt với Lương Hiếu Chu, vậy mất nhiều hơn được.
"Cái này.."
"Đừng cao hứng quá sớm."
Lời còn chưa nói xong đã bị Trình Tử Ngộ ngắt lời, "Ta có điều kiện."
Lương Hiếu Chu: "Điều kiện gì?"
"Ta tiếp nhận ngươi nữ nhân, ngươi cũng phải tiếp nhận ta nữ nhân." Trình Tử Ngộ nói với hắn, "Ta chuẩn bị theo đuổi Doãn Mặc, vừa rồi ngươi hẳn cũng đã nhìn ra, các trưởng bối đều có ý tác hợp cho chúng ta. Cho nên nhờ ngươi về sau thái độ tốt với nàng một chút."
Trình Tử Ngộ thích Tô Doãn Mặc, Lương Hiếu Chu sớm đã nhìn ra, cũng từng khuyên hắn không cần quá cùng nàng thân cận, để ngừa bị nàng lợi dụng.
Hiện tại xem ra, lời nói của hắn căn bản là không có tác dụng. Nhưng là vì huynh đệ, Lương Hiếu Chu vẫn nhịn không được nói: "Nàng cái kia nữ nhân.."
"Lương Hiếu Chu, ta không cho phép ngươi nói xấu nàng." Trình Tử Ngộ lần thứ hai ngắt lời Lương Hiếu Chu, "Giống như ngươi không muốn nghe ta nói Thiệu Thanh Nhã, ngươi hiểu không?"
Bốn mắt nhìn nhau, Lương Hiếu Chu có thể cảm nhận được ánh mắt Trình Tử Ngộ ẩn ẩn tức giận, vì tránh cho không thoải mái, liền không nói chuyện này nữa.
Last edited by a moderator: