Trọng Sinh [Edit] Phấn Đấu Ở Niên Đại 80 - Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Land of Oblivion, 30 Tháng ba 2021.

  1. kimnana HM

    Bài viết:
    441
    Chương 26

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. kimnana HM

    Bài viết:
    441
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cháu có bị bỏng không?" Dì Tiêu hỏi.

    "Không ạ." Văn Thanh đáp, chưa dứt lời, cô đã vénrèm lên bước ra ngoài, đưa chiếc váy hoa cho dì Tiêu, đồng thời liếc nhìn Kỷ Ninh Chi và Chương PhươngPhương.

    "Đã ủi rồi à?" Dì Tiêu hỏi.

    "Vâng ạ."

    Dì Tiêu nhìn chiếc váy hoa hết bên trái rồi lại bênphải, trong mắt ngập tràn vui vẻ, kỹ năng ủi quần áocủa Văn Thanh cũng vô cùng tốt. Dì Tiêu đầy tự tin đưa chiếc váy hoa cho Kỷ Ninh Chi: "Cô bé, đã ủixong rồi, cháu nhìn đi, cái váy hoa lần này nhìn cònđẹp hơn cái của cô bé cùng trường cháu lần trước. Mau nhìn miếng đệm nhỏ ở vai này, tất cả đều là do VănThanh dùng hết tâm tư để làm ra đấy."

    Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương nhìn chằmchằm chiếc váy hoa, đúng là chiếc váy này, lần trướccả hai người họ đều nói rằng nó trông rất đẹp.

    "Thật sự là do Văn Thanh làm sao?" Kỷ Ninh Chi muốn xác nhận thêm lần nữa.

    Dì Tiêu nhanh chóng trả lời: "Đúng vậy, ngay cả đôidép này cũng là do Văn Thanh làm. Còn nữa, nhìnxem." Dì Tiêu chỉ vào những vị khách đang đứng ở cửanói: "Đây đều là khách cũ, mang theo vải đến để tìmVăn Thanh may quần áo đấy."

    "Đúng, tôi đang tìm Văn Thanh."

    "Tôi cũng vậy. Bả vai của tôi hơi nhiều thịt, mặc đồnhiều khi cảm thấy rất không thoải mái. Nhưng lầntrước mặc áo sơ mi sợi tổng hợp do Văn Thanh may cảm giác rất thích. Từ khi béo lên, tôi chưa bao giờmặc quần áo mà lại thấy thoải mái như vậy..."

    "Tôi mang vải đến, chỉ cần đưa thêm một ít tiền cônglà được rồi."

    "..."

    Nghe vậy dì Tiêu miệng cười vui vẻ, thuê Văn Thanh mười đồng cũng đáng giá.

    Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương nhìn xungquanh, xác nhận chiếc vày này đúng là là do VănThanh may, sau đó Kỷ Ninh Chi đột nhiên quay đầunhìn về phía Văn Thanh: "Tôi không muốn chiếc váyvà đôi giày này. Tôi không mua nữa!"

    Lập tức trong tiệm bỗng trở nên yên tĩnh.

    Khuôn mặt đang tươi cười của dì Tiêu bỗng chốccứng đờ, hỏi lại: "Cháu nói cái gì?"

    "Tôi nói chiếc váy này, tôi không thích, không muanữa!" Kỷ Ninh Chi lặp lại.

    Mọi người trong tiệm liền xuất hiện những vẻ mặtkhác nhau.

    "Không mua?"

    "Đều đã làm xong, bây giờ lại nói không muốn nữa?"

    "Vừa nãy còn nói tốt tốt, giờ nói không muốn liềnkhông muốn nữa?"

    "Đúng vậy."

    "..."

    Mọi người đều không thể hiểu nỗi.

    Kỷ Ninh Chi hung dữ nhìn chằm chằm Văn Thanh, Văn Thanh nhíu mày, nhớ tới kiếp trước cô vì KỷNgạn Quân mà lấy lòng Kỷ Ninh Chi. Lúc đó, cô đãmua cho Kỷ Ninh Chi một cái đồng hồ đeo tay rồi nhờKỷ Ngạn Quân đưa cho cô ta. Lúc Kỷ Ninh Chi mớinhận được thì vô cùng vui vẻ, nhưng sau khi nghe nóilà do Văn Thanh mua thì lập tức ném đi. Chính vì vậycô và Kỷ Ninh Chi không thể hòa hợp với nhau được.

    Lúc này Kỷ Ninh Chi vẫn như cũ, tràn đầy ác ý đốivới cô.

    Dì Tiêu sửng sốt một chút, nhưng cũng không tứcgiận, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười: "Cô bé, cháucũng thật biết nói đùa, tiền đặt cọc đều đã thanh toánxong, bây giờ cháu nói không muốn nữa, như vậy thậtsự không hợp lý."

    "Tôi không nói đùa, tôi chính là không muốn chiếcváy này nữa!" Kỷ Ninh Chi kiên định nói.

    Vẻ mặt của dì Tiêu không tốt, hoàn toàn không nghĩtới Kỷ Ninh Chi vì váy và giày do Văn Thanh làm nênmới không mua nữa, chỉ nghĩ Kỷ Ninh Chi đang giởtrò, lập tức phản đối: "Cô bé, như vậy không được. Thịtrấn này có biết bao nhiêu tiệm may, tiệm nào cũng làmquần áo đặt may theo yêu cầu. Váy này là làm theo sốđo của cháu, bây giờ cháu nói không mua nữa, dì biếtbán nó cho ai?"

    "Tôi không quan tâm dì bán cho ai. Dù sao tôi cũngkhông muốn mua một cái váy không những chất liệukém, kiểu dáng xấu xí mà tay nghề còn thô kệch nhưthế này!" Kỷ Ninh Chi lên tiếng, thái độ vô cùng cứngrắn.

    Lúc này, những vị khách khác trong tiệm cũng bắtđầu phát ra tiếng xì xào bàn tán.

    "Đây là muốn gây sự cái gì chứ?"

    "Quần áo đều đã may xong, nói không mua là khôngmua sao."

    "Đúng vậy, Văn Thanh may áo quần đều là dựa vào sốđo của từng khách hàng, cô ta nói không mua nữa, vậyváy này còn có thể bán cho ai chứ."

    "Nếu cô ta thực sự không muốn mua, cứ thế bỏ đi, dìTiêu cũng chẳng thể làm gì được. Dì Tiêu từ nông thônđến, cô gái này là người ở đây. Nếu không sao cô ta dám ngang ngược như vậy được?"

    "Dì Tiêu nhất định không dám gây chuyện với cô ta."

    "..."

    Dì Tiêu vẻ mặt cực kì khó chịu, trong lòng vô cùng bấtmãn, váy đều đã may xong, cô ta nói không muốn nữalà sao? Váy hoa do Văn Thanh làm lần trước làfreesize, nhưng để bán được giá cao hơn, dì ấy đã nhờVăn Thanh may theo số đo của khách hàng, vừa tỉ mỉlại còn đẹp hơn cả cái váy hoa lần trước, nhưng nếu làngười khác mặc vào thì nhất định sẽ không được thoảimái.

    Nhưng dì Tiêu có thể tiếp tục cãi lý với cô gái này ư? Cô ta hình như là người của thị trấn này, người từ nơikhác đến sao có thể so với người ở chính địa phươngđó, còn chưa nói đến việc dì Tiêu ở đây cũng chỉ cómột mình.

    Dì Tiêu không thể làm gì khác.

    "Chị Phương Phương, đi thôi! Chúng ta không cần cáiváy này, lát nữa em sẽ mua cho chị một chiếc váy kháccòn đẹp hơn!" Kỷ Ninh Chi tức giận nói, tiện tay kéoChương Phương Phương, xoay người rời khỏi tiệmmay.

    "Chờ một chút." Văn Thanh nãy giờ im lặng, rốt cuộccũng lên tiếng.

    Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương dừng lại, quay đầu nhìn Văn Thanh.

    "Thanh toán tiền trước khi đi." Văn Thanh nhàn nhạtnói.

    Trong tiệm một mảnh yên lặng.

    Dì Tiêu kinh ngạc, nhìn Văn Thanh, nhỏ giọng nói: "Văn Thanh, chuyện này... cháu đừng xen vào."

    Văn Thanh nhìn dì Tiêu cười nói: "Dì Tiêu, không saođâu, chuyện này cứ giao cho cháu."

    "Bao nhiêu tiền?" Kỷ Ninh Chi cười nhạo hỏi.

    Văn Thanh bình tĩnh trả lời: "Váy 16 đồng, giày 4 đồng, tổng cộng 20 đồng."

    Dì Tiêu sửng sốt, Văn Thanh đúng là biết hét giá, yêucầu nhiều như vậy, cô gái kia rõ ràng ban đầu định 1 xucũng không đưa.

    Nhưng mà Văn Thanh không cảm thấy như vậy lànhiều.

    Kỷ Ninh Chi bày ra vẻ mặt khinh thường: "20 đồng? Cô nằm mơ đi!"

    Kỷ Ninh Chi cho rằng Văn Thanh sẽ nổi giận, nhưngVăn Thanh chỉ cười.

    Nụ cười này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy kìquái, ngay cả Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phươngcũng không thể hiểu nỗi.

    "Cô đang cười cái gì?" Kỷ Ninh Chi chột dạ hỏi.

    Văn Thanh không trả lời mà đi vào phía sau quầy.

    Khách trong cửa hàng đều rất tò mò.

    "Văn Thanh muốn làm gì vậy?"

    "Văn Thanh hình như cũng là người từ nông thôn tới, có lẽ cô gái kia không chịu trả tiền đâu."

    "Đúng thế, buôn bán không dễ dàng, có thể không gâychuyện thì tốt nhất không nên gây chuyện, nhìn phongcách của cô gái đó mà xem, chắc chắn không phảingười dễ chọc vào."

    "Ôi, đây không phải là Kỷ Ninh Chi của nhà họ Kỷsao?"

    "Có phải là Ninh Chi không? Anh trai của cô ta chínhlà Kỷ Ngạn Quân, là một người rất có bản lĩnh."

    "Đúng vậy, thật ra nhà họ Kỷ cũng không có nhiềutiền, đều là mấy năm nay Kỷ Ngạn Quân cố gắng kiếmvề. Ngoài việc giỏi kiếm tiền, Kỷ Ngạn Quân cũng làngười không dễ chọc vào. Vừa rồi tôi thấy hai anh emhọ đi với nhau mà, sao bây giờ lại chỉ có một mình côta? Không biết lúc nữa Kỷ Ngạn Quân quay lại làm thếnào để che chở cho em gái mình đây."

    "Vậy thì dì Tiêu và Văn Thanh thảm rồi?"

    "..."

    Đang bàn tán, Văn Thanh đã từ sau quầy đi ra, trongtay cầm một tờ chứng từ, đi đến trước mặt dì Tiêu.

    Dì Tiêu nghĩ một điều nhịn chín điều lành, nhỏ giọngnói: "Văn Thanh, hay là cứ bỏ qua đi. Cái váy này sửalại, chúng ta bán bớt giá một chút."

    "Như vậy không được." Văn Thanh kiên quyết nói: "DìTiêu, dì đừng lo lắng, nếu xảy ra chuyện gì, cháu sẽchịu trách nhiệm."

    Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Văn Thanh đềukhông phải người sợ phiền phức, ngược lại cô không đigây chuyện đã là rất tốt rồi.

    Cô liếc nhìn Kỷ Ninh Chi.

    Kỷ Ninh Chi cũng nhìn cô, có chút bối rối vì khôngbiết cô đang giở trò gì.

    Văn Thanh từ từ mở ra chứng từ, nói: "Trương NgọcLinh, đúng không?" Sau đó nhìn về phía Kỷ Ninh Chi.

    Kỷ Ninh Chi sửng sốt, Trương Ngọc Linh là tên đànchị khóa trên của cô: "Văn Thanh, cô..."

    Văn Thanh một bên xem chứng từ, một bên lật nhìnchiếc váy hoa trên tay dì Tiêu, giống như đang kiểm trasản phẩm: "Vải hoa màu xanh trắng loại tốt, đúng, không sai. Cổ áo hình trái tim, cũng không sai, cómiếng đệm vai, eo váy đường kính ba thước hai... Cóphải ba thước hai không? Để tôi đo." Văn Thanh đi tớicầm lấy cây thước gỗ bắt đầu đo.

    Khách trong tiệm không rõ tình huống, dì Tiêu cũngkhông hiểu.

    Tuy nhiên, Chương Phương Phương lại hiểu rõ, nếuhiện tại Kỷ gia là 10.000 nhân dân tệ, thì Trương gia là20.000 nhân dân tệ. Kỷ Ninh Chi là một người vô cùngsĩ diện, luôn âm thầm cạnh tranh với em họ của TrươngNgọc Linh. Nếu để em họ Trương Ngọc Linh biết KỷNinh Chi không mua chiếc váy này, nhất định sẽ cườinhạo Kỷ Ninh Chi nghèo, không có tiền, chỉ có 20 tệmà đã than đắt.

    Quả nhiên, giây tiếp theo Văn Thanh liền đi thẳng vàochủ đề: "Ba thước hai, không sai, ôi, sai rồi, tôi nhìnlầm tên rồi, cái này ký tên là Trương Ngọc Linh, khôngphải Kỷ Ninh Chi."

    Văn Thanh giương mắt nhìn về phía Kỷ Ninh Chi: "Thật ngại quá, là tôi nhìn lầm, cô Kỷ, cô có thể đi rồi. Váy và giày này nói ít không ít, nói nhiều cũng khôngnhiều, 20 đồng, nhưng đối với cô Trương Ngọc Linh thì không là gì cả, 4 đồng tiền cọc, thanh toán thêm 16 đồng cũng chẳng tính là gì. Cô Kỷ thật sự xin lỗi."

    Văn Thanh nói mấy câu này càng làm cho mọi ngườitrong cửa hàng thêm mơ hồ.

    Dì Tiêu thực sự không hiểu nỗi, không cho Kỷ NinhChi đi là Văn Thanh, hiện tại bảo Kỷ Ninh Chi có thểđi cũng là Văn Thanh, lại còn nói xin lỗi.

    "Văn Thanh..." Dì Tiêu khó hiểu gọi Văn Thanh.

    Văn Thanh cười nói: "Vừa rồi là cháu sai, thật xin lỗi."

    Tất cả mọi người đều nghĩ rằng lần này Kỷ Ninh Chi sẽ lập tức bỏ đi, nhưng lúc này cô ta lại không đi, chỉđứng yên tại chỗ, hung tợn trừng mắt với Văn Thanh, hai mắt cũng đỏ hoe.

    Trong tiệm, tất cả mọi người đều hoang mang.

    "Đang xảy ra chuyện gì vậy?"

    "Văn Thanh đã xin lỗi rồi, tại sao cô ta còn chưa đi?"

    "Phải đó, đây rốt cuộc là sao chứ?"

    "..."

    Mọi người đều tỏ ra khó hiểu.

    Dì Tiêu càng thêm mơ hồ.

    Nhưng mà, Chương Phương Phương trong lòng hiểurõ, thật ra Kỷ Ninh Chi và Văn Thanh gây sự với nhaunhư vậy cũng khá tốt, Kỷ Ngạn Quân vô cùng yêuthương em gái, càng náo loạn hắn sẽ càng chán ghétVăn Thanh.

    Văn Thanh bình tĩnh nhìn Kỷ Ninh Chi, sau đó xoayngười: "Dì Tiêu, cháu sẽ đem cất chiếc váy hoa này đi, không để bị bụi bám vào, cô Trương Ngọc Linh vàingày nữa sẽ đến may quần áo, không chừng sẽ đi cùngvới em họ của cô ấy." Nói xong Văn Thanh cầm lấyváy, xoay người lại lần nữa thì nghe thấy một giọng nóiquen thuộc: "Ninh Chi, em không sao chứ?"

    Văn Thanh toàn thân cứng đờ, đứng yên tại chỗ, quay lưng về phía cửa, không thấy được tình huống đangdiễn ra. Cô chỉ nghe thấy Kỷ Ninh Chi "Oa" một tiếngkhóc lên: "Anh ơi!"
     
    AlissaTiên Nhi thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...