[Edit] Xuyên Nhanh: Cô Bạn Gái Hoàn Hảo - Phấn Phấn Nữ Lang

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tổ Tông, 10 Tháng tám 2019.

  1. Tổ Tông

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Xuyên Nhanh: Cô Bạn Gái Hoàn Hảo

    Tác giả: Phấn Phấn Nữ Lang

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình

    Editor: Tổ Tông

    Giới thiệu:​

    Hạ Quý vốn là một cô gái có tiêu chuẩn quá cao, chẳng những vậy mà chỉ số EQ của cô lại rơi vào hàng cực thấp, độ xui xẻo thì cực cao. Một câu tóm gọn là tình yêu của cô mang giá trị số âm.

    Nhận thấy tìm không nổi một người phù hợp với tiêu chuẩn, Hạ Quý bắt đầu tìm đến một cách thức khác – Trở thành một nữ phụ ác độc. Mục tiêu là để tìm được chân mệnh thiên tử của đời mình.

    Link thảo luận - Góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Tổ Tông
     
    Checking14days, JunwwwTâm Trạng Mưa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 10 Tháng tám 2019
  2. Tổ Tông

    Bài viết:
    1
    Thế giới 1: An Dật Thần

    Chương 1:


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Quý mở mắt, đột nhiên phát hiện mình đang ở trong một phòng học – nơi có nhiều thứ âm thanh xầm xì to nhỏ. Đây là chỗ nào? Thực xa lạ. Mà người đàn ông ở phía trên bục giảng lại chính là lý do làm cho các học sinh xôn xao bàn tán. Một người đàn ông phong độ và tao nhã, làm cho người ta rất dễ có thiện cảm, Ở người anh ta toát ra một thứ khí chất như thần tiên. Giống như một thứ rượu ủ ngàn năm, tỏa ra từng đợt mùi hương, trầm ấm làm con người mê muội. Nhất là nụ cười nhẹ nhàng như nhuộm đầy nắng gió của ngày xuân sớm, làm cho người xem cảm thấy bình an lạ thường.

    Nụ cười của anh ta rất dịu dàng, thực giống như ánh nắng vàng rực rỡ ngoài cửa sổ kia phủ lên gương mặt anh ta một vầng hào quang. Gương mặt ấy ở dưới ánh nắng trở nên mơ mơ hồ hồ, lại trống rỗng làm cho tim của người xem đập thình thịch. Người đàn ông ghi tên mình trên bảng đen. Từng nét viết rồng bay phượng múa ra ba từ - An Dật Thần. Tư liệu từ hệ thống vẫn chưa được truyền tới.

    Đầu óc của cô vẫn còn đang trống rỗng, một lát sau cô cảm thấy chóng mặt, trần nhà ở trước mắt chao đảo. Từng vòng từng vòng, Hạ Quý chỉ cảm thấy chính mình đang say. Trí nhớ cứ ùn ùn kéo đến như thủy triều từng đợt đánh tới, chỉ mới nghĩ thôi đã thấy sợ. Gương mặt của cô lập tức liền trắng bệch. "Rầm!" Âm thanh nặng nề vang lên, Hạ Quý đột nhiên gục xuống.

    "Thưa thầy! Hạ Quý ngất xỉu!"

    Lập tức tiếng kêu thất thanh của một nữ sinh như vang vọng một góc trời.

    ••••• Khi Hạ Quý tỉnh lại, trước mắt là một mảng trắng xóa. Là bệnh viện.

    "Tỉnh rồi sao, học sinh Hạ Quý?" Một giọng nói vô cùng trong trẻo, rất khó tưởng tượng tiếng nói như vậy lại là của một người đàn ông ngoài ba mươi.

    Hạ Quý xoa xoa đôi mắt vẫn còn đang nhập nhèm, đầu óc cô ngơ ngẩn. Nhưng ngay sau đó, theo tiếng "đinh" của máy móc vang lên, cô liền giật mình tỉnh lại.

    Cô tên gọi Hạ Quý, nghề nghiệp là một nữ phụ. Nói đơn giản một chút, công việc của cô chính là xuyên qua từng cuốn tiểu thuyết trong vai trò nữ phụ. Mà nhiệm vụ của cô chính là chinh phục các nhân vật nam phụ trong truyện, làm cho bọn họ rời xa nữ chính và nam chính. Sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, bản sao của cô cũng sẽ lưu lại cùng nam phụ. Còn bản thân cô sẽ rời đi, lại một lần nữa tiến vào cuốn tiểu thuyết khác, bắt đầu một thế giới mới. Môi cô hơi mấp máy,

    "Vâng, cám ơn bác sĩ An."

    An Dật Thần. Theo nguyên tác, nữ chính Đinh Tiểu Mạt là một bác sĩ, hôm nay trùng hợp đến thành phố C thuyết trình. Bởi vì nữ chính cùng bạn gái đã mất tương tự mà An Dật Thần đem lòng thích nữ chính. Nữ chính làm sao lại thích một người xem mình làm vật thế thân. Vì thế ở một lần tình cờ gặp phải bệnh nhân tên Cố Thành, nữ chính đã vì anh ta mà rời đi thành phố C. Sau khi nữ chính Đinh Tiểu Mạt rời đi, An Dật Thần nhận ra người mình thích là Đinh Tiểu Mạt. Nội dung cuốn tiểu thuyết trải qua một phen rối rắm cẩu huyết, nữ chính vẫn chọn sà vào vòng tay của nam chính. An Dật Thần vì thế trở nên đau lòng rồi đi xa xuất ngoại, không bao giờ trở về quê hương.

    Mà Hạ Quý sắm vai nữ phụ, trong tiểu thuyết là một cô gái nghèo nhiều mưu mô, dùng vẻ bề ngoài hiền lành đáng yêu lừa gạt nam chính. Ý đồ phá hư quan hệ của nam nữ nhân vật chính, tất nhiên sau đó kết cục của cô cũng không tốt.

    "Việc nhỏ, không sao." Nói đến đây, An Dật Thần nhịn không được khóe môi hơi cong lên,

    "Lần đầu tiên tôi đến trường các em để thuyết giảng, vậy mà em lại cho tôi một bất ngờ lớn thế này. Thật sự là trái tim của tôi chịu không nổi." Hạ Quý hơi mở miệng, nhưng cô không nói gì. Lần này cô đóng vai là một cô gái ít nói, có vẻ ngoài hiền lành đáng yêu, nhưng nội tâm cũng lại vô cùng rắn rỏi.

    Nói thật Hạ Quý không hề chán ghét nhân vật này, tuy rằng cô không tán thành cách yêu của nhân vật. Nhưng Hạ Quý lại có chút khâm phục cô gái này. Cô gái mà Hạ Quý đóng vai có tình huống gia đình không phải là quá tốt. Một bà nội đang bị bệnh, mẹ thì từ nhỏ qua đời, lại cộng thêm một cô em gái hư hỏng. Người trụ cột lớn nhất của gia đình, chính là người cha thì cũng là một người chẳng ra gì, coi trọng cờ bạc hơn cả mạng sống. Thế nhưng cô ấy vẫn cố gắng vừa làm thêm vừa tiếp tục đi học, gánh vác trên vai trọng trách mà các cô gái cùng tuổi chưa bao giờ phải nếm trải.

    An Dật Thần ngoài ý muốn nhíu mày, cô gái này mới nhìn qua thì cảm thấy hiền lành đáng yêu, nhưng hóa ra lại là một người ít nói. Người bình thường ở hoàn cảnh này, hẳn là còn có thể nói một chút, hoặc là nói một câu thật có lỗi. Thế nhưng cô gái này lại lắc đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh ta tự hỏi không biết cô gái đang suy tư điều gì. Gió nhẹ nhàng phất qua má khiến An Dật Thần hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Hạ Quý.

    Ánh nắng ảm đạm lẳng lặng chiếu vào người cô, đẹp như một bức tranh không thực. Hạ Quý hơi hơi ngẩng đầu lên, dường như để cảm nhận làn gió chạm đến. Còn An Dật Thần dường như muốn nói điều gì, nhưng không biết vì sao cuối cùng lại không nói một lời. An Dật Thần nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian không còn sớm. Anh ta hôm nay cần lên lớp để tuyên truyền về cách phòng chống bệnh.

    Vốn dĩ người nên ở bên cạnh Hạ Quý phải là ba mẹ cô, nhưng anh ta lại không gọi được cho ba mẹ của Hạ Quý. Gia sư của Hạ Quý cũng không nghe máy, An Dật Thần cũng chỉ có thể đóng vai là người giám hộ. Tuy nhiên, nghĩ tới lời nói của vị bác sĩ kia, An Dật Thần âm thầm thở dài một hơi. Dinh dưỡng không đủ dẫn đến ngất. Anh ta nhìn thoáng qua Hạ Quý mới phát hiện gương mặt của cô gái này thậm chí so với bức tượng tạo hình của trường mỹ thuật còn muốn tái nhợt hơn vài phần. Tóc cũng ngả sang màu vàng. Cơ thể thì vô cùng gầy yếu.

    "Bác sĩ An, nếu còn có việc thì bác sĩ cứ đi trước đi ạ. Một mình em ở đây là được rồi."

    Không mặn không nhạt hạ lệnh đuổi khách. An Dật Thần cũng không có lý do để tỏ ra khách sáo, anh ta còn có lớp cần đi dạy. Mặc dù lịch trình của An Dật Thần rất bận, nhưng anh ta dù sao cũng là một bác sĩ. Bệnh nhân xảy ra sự cố, An Dật Thần nghĩ mình cũng nên phải có trách nhiệm.

    "Không có việc gì, tôi chờ ba của em đến đây rồi mới đi." Chỉ cần xem qua tư liệu, An Dật Thần cũng liền biết mẹ của Hạ Quý đã qua đời và đang sống cùng ba.

    "Không cần đâu ạ, ba em sẽ không đến đâu. Bác sĩ cứ đi về trước đi, một mình em ở đây là được rồi." An Dật Thần lắc đầu, tùy tiện cầm một tờ báo ở bên cạnh, nhìn xem rồi nói.

    "Tôi vẫn nên chờ ba em đến đây thì hơn. Em là của bệnh nhân của tôi. Đây là trách nhiệm mà tôi phải làm." Hạ Quý lúc này mới quay đầu, kinh ngạc nhìn An Dật Thần, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên làm cho cô càng trở nên xinh đẹp. Nhưng, ánh sáng đó chỉ thoáng qua một chút rồi tiêu tán. Chỉ còn lại một ánh mắt xa xăm đượm buồn.

    "Trách nhiệm?" Cô gái mơ hồ không rõ nói ra hai chữ này. Đôi mắt của cô trong sáng như vì sao trên trời, nhưng rất nhanh đã bị sương khói bao phủ. Tiếng nói nho nhỏ buột ra.

    "Nói nghe thật dễ."

    "Sao cơ?" An Dật Thần có chút khó hiểu. Anh ta có hứa hẹn điều gì sao? Hạ Quý đôi môi hơi mấp máy. Cô đăm chiêu nhìn An Dật Thần. Sau đó nói:

    "Bác sĩ An, anh thay đổi rất nhiều." An Dật Thần nhíu mày, theo lời của cô gái này thì cô ấy có quen biết chính mình sao? An Dật Thần ở trong đầu suy nghĩ một lúc, cũng nghĩ không ra mình đã gặp cô gái này ở đâu.

    "Hạ Quý quen tôi?"

    "Không, không quen." Hạ Quý nhìn đi nơi khác, tiếng nói trước sau như một lạnh như băng. Hạ Quý lục lại ký ức của nhân vật. Nhân vật khi còn bé gặp qua An Dật Thần vài lần, tuy nhiên chỉ là vội vàng gặp nhau mà thôi. Rõ ràng chính là lời nói dối. An Dật Thần nhíu nhíu mày, nhưng bản thân anh ta lại không mở miệng hỏi lại. Nhận thấy đối phương nhíu mày, Hạ Quý quay người sang góc khuất, nhếch mép nở nụ cười. Đúng vậy, Hạ Quý là cố ý. Chỉ có như vậy, người như An Dật Thần mới có thể đem Hạ Quý nhớ kỹ, mà không phải coi Hạ Quý là một trong số hàng ngàn bệnh nhân của mình.
     
    Last edited by a moderator: 11 Tháng tám 2019
  3. Tổ Tông

    Bài viết:
    1
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày qua đi cũng không thấy bóng dáng ba của Hạ Quý xuất hiện. An Dật Thần nhíu mày, gấp gọn tờ báo để sang bên cạnh. Nhìn đồng hồ, anh nhận thấy thời gian cũng không còn sớm. "Bác sĩ An, anh cứ về trước đi." Ngước nhìn bầu trời, ánh mắt cô như xuyên qua màn đêm nhìn về một góc tối tăm nào đó, lại giống như đang xem một khoảng không vô định:

    "Ba em sẽ không đến đâu."

    "Đừng nghĩ như vậy. Ba em đang trên đường tới đây, chẳng qua ông ấy có việc gấp nên mới đến trễ một chút."

    Hạ Quý đột nhiên nở nụ cười. Ánh trăng rót xuống càng làm cho gương mặt ấy trở nên mềm mại, rung động lòng người. Bản thân cô vốn đã rất đẹp, chỉ là khi cười càng làm cho vẻ đẹp ấy rực rỡ hơn mà thôi. Thế nhưng không hiểu vì sao, trong lòng An Dật Thần lúc này lại có chút thương xót.

    "Bác sĩ An, anh thực sự là người đàn ông rất dịu dàng, còn muốn nói dối để an ủi em. Nhưng ba em là người thế nào, em hiểu rất rõ. Em đã quen rồi, cho nên anh không cần phải làm vậy đâu." "Và lại em cũng đã quen với việc tự mình đối mặt với tất cả mọi việc rồi, nên bác sĩ An không cần phải lo cho em đâu."

    Hạ Quý cố ý dùng giọng điệu bình thản, nói ra những lời khiến người ta đau lòng. Có thể nói giao tiếp chính là một loại hình nghệ thuật. Cùng một nội dung nhưng khi dùng cho từng đối tượng có thể mang tới những hiệu quả khác nhau. Hạ Quý rất am hiểu điều này. Bởi vậy mà cô đã phân tích tính cách của An Dật Thần và nhận ra, thực ra con người anh ta rất dễ bị thu hút bởi một cô gái có nội tâm kiên cường. Cho nên Hạ Quý cố ý dùng ngữ điệu như vậy để gợi nên sự đồng tình từ An Dật Thần. Thực tế cho thấy kết quả có vẻ rất khả quan. Cô nhận ra mình thành công qua ánh mắt của An Dật Thần vừa thoáng qua một chút nhu tình.

    An Dật Thần hơi bất ngờ một chút, cô gái này trông bề ngoài có vẻ khá yếu đuối nhưng không ai ngờ nội tâm bên trong lại kiên cường đến vậy. Xưa nay anh ta luôn không thích những cô gái tỏ ra yếu ớt. Bởi vì trông họ tựa như những bông hoa được chăm sóc kỹ lưỡng trong nhà kính. Quá yếu đuối và giả tạo. Còn sự kiên cường của cô lại càng làm cho người ta cảm thấy thương tiếc.

    Từng mảnh ghép của quá khứ bất giác hiện lên trước mắt An Dật Thần. Thuở niên thiếu, An Dật Thần cũng thường hay ngồi bên cửa sổ lặng lẽ đợi mẹ về. Thế nhưng điều mà anh ta đợi được lại chỉ là bóng dáng của một người đàn ông lạ mặt mang đến cho anh ta một nỗi buồn vô tận – Mẹ anh ta vĩnh viễn không trở về. Nhưng so với cô, An Dật Thần còn khá may mắn bởi bố mẹ nuôi rất yêu thương anh ta. Có lẽ vì cả hai có quá khứ tương đồng nên An Dật Thần vô cùng hiểu cảm giác của cô lúc này. Rất nhanh, An Dật Thần lại từ bỏ cảm xúc thật của mình. Đối với An Dật Thần mà nói, thứ tình cảm thương xót không nên dành quá nhiều cho một người xa lạ.

    "Ngày mai tôi sẽ đến."

    An Dật Thần nở nụ cười. Anh ta không muốn tiếp tục từ bỏ cảm xúc của mình nữa. "Bác sĩ An, anh đi đường cẩn thận." Hạ Quý nhìn chăm chú vào bóng dáng của An Dật Thần. Đôi mắt cô trong suốt như gương, có thể phản chiếu mọi thứ trên đời, lại giống như trống rỗng, chẳng phản chiếu bất cứ điều gì. An Dật Thần nắm chặt tay nắm cửa như định nói điều gì đó, nhưng rồi anh ta vẫn đem cửa đóng kín. Thật lâu sau Hạ Quý mới ngừng nhìn về hướng cửa. Xem ra còn cần một mồi lửa. Nhìn bề ngoài thì có vẻ như An Dật Thần đã rơi vào bẫy của cô nhưng kỳ thực lại không phải như vậy. Chỉ có người đã trải qua ba mươi năm sóng gió như An Dật Thần mới có thể kiên định được trước một Hạ Quý đầy mưu mô.

    Nếu An Dật Thần là một tên nhóc choai choai, có lẽ anh ta đã rung động vì cô từ lâu rồi. Tuy nhiên, những điều cô làm nãy giờ chỉ thu về là một bóng dáng của anh ta mà thôi.. Ngày thứ hai khi An Dật Thần đến, phòng bệnh chỉ còn mỗi chiếc giường trống trơn. Rèm cửa sổ màu vàng nhạt bị gió thổi bay phất phơ. Quần áo bệnh nhân được sắp xếp ngay ngắn tại đầu giường, An Dật Thần nhịn không nhịn được mà nhíu mày. Anh ta hỏi bác sĩ:

    "Bác sĩ có biết bệnh nhân phòng này đi đâu rồi không?"

    Bác sĩ chau mày: "À, cậu nói bệnh nhân ở phòng 1401 sao. Sáng hôm nay bệnh nhân đó đã xuất viện rồi. Đúng ra thì bệnh nhân này phải ở lại quan sát thêm vài hôm nhưng cô ta cứ một mực nhất quyết phải đi. Chúng tôi cũng đành chịu. Cậu là người giám hộ của cô ấy à?" Bác sĩ hỏi với vẻ đầy nghi ngờ: "Cậu đúng là anh trai của cô ấy? Cậu về nhà nói với em gái cho dù có muốn giảm béo cũng phải yêu cơ thể của mình một chút. Sức khỏe của em gái cậu vốn đã không tốt rồi".

    Bác sĩ cứ nói liên miên nhưng tâm tư của An Dật Thần không biết đã chạy đi đâu. Vì giảm béo mà bị suy dinh dưỡng. Không thể có chuyện đó! Nguyên nhân thật sự là do cô gái ấy vì gia đình gặp khó khăn cho nên mới ăn uống đạm bạc. Tuy nhiên An Dật Thần không ngắt lời bác sĩ, trên mặt anh ta vẫn duy trì nụ cười mỉm. Cô gái kia thật đúng là làm cho người ta đau lòng..

    Nơi Hạ Quý đang làm việc là một cửa hàng tạp hóa. Ông chủ là người rất tốt bụng. Sau khi biết Hạ Quý là học sinh liền điều chỉnh lại giờ làm một chút để cô có thể về nhà sớm hơn. Hạ Quý tất bật bán hàng từ 10 giờ sáng đến giữa trưa. Giờ giải lao, cô ngồi trong phòng nhân viên chậm rãi ăn cơm.

    "Hạ Quý mau lại đây một chút, vị khách này nói gì mình nghe không hiểu." Ngôn Tình đứng trước quầy hàng hô lớn.

    "Chờ mình. Mình đến ngay đây." Hạ Quý vội vàng uống một ngụm nước rồi chạy vội tới.

    Là một người nước ngoài, anh ta nói tiếng Anh theo khẩu âm của người Nam Phi. Thảo nào Ngôn Tình nghe không hiểu. Hạ Quý lấy đồ theo yêu cầu của ông ta rồi cười nói chào tạm biệt. Ngôn Tình chống cằm không chớp mắt nhìn Hạ Quý.

    "Sao vậy?" Hạ Quý bị ánh mắt "ẩn tình đưa tình" của Ngôn Tình nhìn đến mức cô chịu không nổi.

    "Không có gì, chỉ là tiếng Anh của cậu tốt thật. Vừa rồi người kia nói gì mình chỉ hiểu sơ sơ trong khi mình học ngành ngoại ngữ." Ngôn Tình có chút đau khổ, "Mình nhận ra khả năng nghe của mình còn kém lắm."

    Hạ Quý cúi đầu, che giấu sự dao động trong ánh mắt. Tiếng Anh giỏi ư? Khi Hạ Quý ngẩng đầu, ánh mắt của cô đã trở lại bình thường:

    "Ông khách ấy là người Nam Phi, mình cũng không nghe hiểu tất cả, nhưng nghe đại khái thì cũng đoán ra." Hạ Quý đương nhiên biết tiếng Anh. Sau vô số nhiệm vụ, một số kỹ năng cơ bản cô đã luyện đến mức hoàn hảo. Tiếng Anh của cô cũng là do một lần chinh phục mục tiêu mà rèn luyện. Có thể nói, sau nhiệm vụ kia, cô đã thuần thục tiếng Anh giống như tiếng mẹ đẻ.

    "Hì hì, đoán là biết người ta đang nói gì. Được rồi, được rồi, tiếng Anh cậu giỏi thật, lại còn khiêm tốn làm gì!" Ngôn Tình vừa cười vừa cầm một quyển sách giả vờ lật. Cô thở dài một hơi: "Ngày mai chúng ta còn phải thi, thật là quá ác độc."

    Hạ Quý không nói gì thêm, cười cười. "Đến giờ mình về rồi." Hạ Quý ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ. "Bái bai, thứ hai gặp lại."

    "Ừ thứ hai gặp." Hạ Quý xách túi đẩy cửa ra ngoài. Trên cửa chuông gió kêu đinh đoong. Thật sự thì Hạ Quý không thích thành phố này. Mùa xuân ở đây hơi se lạnh. Đối với người sống ở phía Nam như cô thì thời tiết rét lạnh này bất kể là ở các nhiệm vụ trước đây hay bây giờ cô cũng đều không thích ứng nổi. Hôm nay cô lại không quàng khăn, gió lùa khiến cổ cô có chút đau.

    Đi được nửa đường đến nhà ga, Hạ Quý mới cảm thấy thấy dễ chịu hơn một chút. Chẳng qua vẫn có gió theo khe hở quần áo tràn vào làm cô càng cảm thấy lạnh hơn. Hạ Quý đứng co ro, chà hai chân cũng không thấy ấm hơn được bao nhiêu. Bỗng nhiên có tiếng còi ô tô vang lên.
     
    Checking14days, JunwwwYama Yuki thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng tám 2019
  4. Tổ Tông

    Bài viết:
    1
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Quý bước lên phía trước vài bước. Cửa xe ô tô lập tức hạ xuống, để lộ sau tấm kính là gương mặt của An Dật Thần. Biết anh ta đã nhận ra mình, Hạ Quý đành lại gần chào hỏi:

    "Bác sĩ An, anh vẫn khỏe chứ."

    "Hạ Quý, để tôi cho em đi nhờ nhé."

    Hạ Quý nhìn thoáng qua An Dật Thần, An Dật Thần mỉm cười nhìn cô. Nghĩ ngợi một lát, cô vẫn quyết định lên xe, tự mình thắt chặt dây an toàn. Chiếc xe chạy trên đường êm ru. Hai người đều không nói gì, vẫn là An Dật Thần mở miệng trước.

    "Hạ Quý, em không cần phải đề phòng tôi như thế đâu." Cô gái này không mong muốn người khác nhận ra là mình đang lúng túng. An Dật Thần tất nhiên sẽ không nói thẳng ra. Chỉ có điều, khi nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của cô gái này thì anh ta tự hỏi không hiểu tại sao bờ vai nhỏ bé này lại có thể gánh nổi một trọng trách lớn đến vậy. An Dật Thần chỉ cần nhờ bạn bè hỗ trợ điều tra là sẽ ra hoàn cảnh gia đình nhà Hạ Quý. Quá tệ, quả thực là quá tệ, nghèo rớt mùng tơi. Đã vậy còn mắc một khoản nợ khổng lồ đang đè lên gia đình khốn khổ này. Tất cả gánh nặng đều dồn lên đôi vai Hạ Quý. Nhưng cho tới lúc này, cô cũng chưa từng tỏ vẻ oán trách mà vẫn yên lặng đi làm trả nợ. Bạn bè của An Dật Thần xem xong lý lịch của cô mà không thể không ngưỡng mộ cô. Cậu ta nói ở thời đại này mà vẫn còn có cô gái giống như Hạ Quý quả là đáng quý. Hạ Quý ngừng nhìn phong cảnh bên ngoài, vờ như không nghe thấy câu hỏi của An Dật Thần:

    "Bác sĩ An, vừa rồi anh nói gì thế? Em không nghe rõ".

    "Vì sao không ở trong bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt?"

    Vì sao không ở trong bệnh viện nghỉ ngơi à? Có hai lý do. Một là vì tình huống gia đình của nhân vật nữ phụ. Nếu Hạ Quý nghe lời An Dật Thần tiếp tục nằm viện, vậy thì tiền sinh hoạt tháng này của cô sẽ không cánh mà bay. Thứ hai là vì ở trước mặt An Thần Dật, cô phải xây dựng hình tượng một cô gái kiên cường, nhằm tranh thủ sự đồng tình của đối phương. Tất nhiên, Hạ Quý không thể nói như vậy với An Dật Thần. Cho nên cô lựa chọn cách im lặng.

    An Dật Thần âm thầm thở dài. Nhận thấy được sự mất tự nhiên của Hạ Quý, anh ta liền đổi chủ đề:

    "Cũng đến giờ ăn tối rồi, cùng nhau ăn bữa cơm nhé?"

    Hạ Quý tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Tuy nhiên dựa theo tính cách của nhân vật, chuyện này tất nhiên là không thể đáp ứng.

    "Không cần đâu ạ. Nếu bác sĩ An bận, có thể cho em xuống phía trước là được rồi. Em sẽ bắt xe buýt về trường học." Hạ Quý mím môi, vẻ mặt khá nhút nhát, các ngón tay đan chặt vào nhau.

    An Dật Thần thấy vậy liền cảm khái. Cô gái này có vẻ hơi nhạy cảm. Anh ta thực sự không có ý đồ gì. Chỉ đơn giản là muốn thể hiện sự quan tâm đến Hạ Quý mà thôi. Dù sao, bất kỳ ai khi biết được hoàn cảnh gia đình của Hạ Quý và gánh nặng mà cô gái non nớt ấy đang phải gánh cũng đều nổi lòng trắc ẩn.

    Sau một lúc từ chối, cuối cùng Hạ Quý vẫn đi ăn tối tại nhà hàng cùng An Dật Thần Trên bàn gỗ lim, chỉ có hai người ngồi duy nhất là Hạ Quý cùng An Dật Thần. Mở thực đơn, An Dật Thần mỉm cười, vờ như không thấy sự cứng nhắc của Hạ Quý.

    "Muốn ăn cái gì?" Hạ Quý tùy tiện chọn hai món rồi nói đủ. An Dật Thần lật thực đơn, nhìn hai món mà cô chọn. Đây đều là những món rẻ nhất. Anh ta tỏ ra không sao cả, tiếp tục gọi thêm vài món nữa.

    "Cảm ơn". Đồ ăn được đưa lên còn bốc hơi nóng. An Dật Thần cầm lấy cốc, nhấp một ngụm nhỏ. Anh ta nhìn thoáng qua Hạ Quý với ánh mắt đầy thâm thúy. Hạ Quý chỉ ăn những món chính cô gọi. Cô không dám nhìn thẳng người đối diện, cũng không nói chuyện nhiều. Bầu không khí giữa hai người cũng vì thế mà trở nên hơi kỳ cục. Bữa cơm này quả thực có chút vô vị tẻ nhạt. Tiếp tục như vậy chỉ càng làm cho cả hai đều cảm thấy không thoải mái.

    Tám giờ, không tính quá muộn cũng không quá sớm. An Dật Thần cài dây an toàn để đưa Hạ Quý về nhà. Anh ta nhận ra cô đang nhíu mày.

    "Không quen nói chuyện với người lạ à?" Chắc mình cũng tính là người xa lạ – anh ta thầm nghĩ.

    Hạ Quý nhìn thoáng qua một cách lạnh nhạt, cô hạ thấp cửa kính ô tô, để mặc cho gió tạt vào bên trong. Làn gió lạnh thổi tới làm.

    Làn gió lạnh thổi tới làm cô thêm tỉnh táo.

    "Bác sĩ An, có thể đừng tỏ ra quan tâm đặc biệt đến em như vậy được không?"

    "Vì sao?" Chiếc xe lao vun vút trên đường. An Dật Thần vừa lái xe vừa hỏi. Thành phố C về đêm ở ngoài cửa kính ô tô chầm chậm vụt qua đầu ngón tay của Hạ Quý. Hạ Quý mở cửa ô tô, bước thật nhanh ra ngoài.

    "Em không muốn người khác đối xử với mình tốt chỉ vì hoàn cảnh gia đình" Cô đứng bên ngoài xe, ngước đầu nhìn anh ta với giọng nói khẩn thiết

    "Bác sĩ An hoặc là giáo sư, em xin anh". An Dật Thần hơi giật mình. Giáo sư – lâu lắm rồi không có ai gọi anh ta như vậy. Kể từ lúc xảy ra sự cố chữa bệnh kia, anh ta đã ngừng giảng dạy tại Mỹ. Mà theo như tình huống bây giờ, đúng là Hạ Quý đã quen biết anh từ trước.

    Bên trong xe đen kịt, cô không thấy rõ vẻ mặt của An Dật Thần. Chỉ có thể thấy ánh mắt đầy vẻ thâm thúy của anh ta đang nhìn chằm chằm mình. Anh ta nói rất từ tốn:

    "Được, em yên tâm đi".

    Khi cô quay về ký túc xá, lúc này chỉ còn mình Nam Nam đang ôm bỏng xem phim. Nghe thấy tiếng cửa mở, Nam Nam liền hỏi:

    "Hạ Quý, sao hôm nay trở về trễ vậy?"

    "Đám Tiểu Nhất đâu rồi?" Hạ Quý không trả lời.

    "Cậu nói xem, những người khác đều cùng Tiểu Nhất đi chơi rồi". Hạ Quý cười cười.

    Trong ký túc xá, Tiểu Nhất cùng Tiểu Bạch đều là hai kẻ hơi buông thả. Trừ lúc cuối học kỳ, bình thường họ sẽ không ở ký túc xá lâu, ngoại trừ Nam Nam thích ở nhà, mê hoạt hình, mê phim. Cả ngày đều ở lì trong ký tức xá.

    "Hạ Quý." Hạ Quý ngẩng đầu, buông bút chì trong tay xuống, cô cười cười:

    "Xin lỗi, mình làm ồn đến cậu sao?"

    "Không." Nam Nam nhìn thoáng qua Hạ Quý vẫn đang cười, "Tâm trạng của cậu đang không tốt à?"

    "Có chút." Hạ Quý hơi cúi xuống. Chỗ khuất bóng mà đèn không rọi tới tràn vào tờ giấy trắng, vẽ nên một nửa bức tranh phong cảnh làm rung động lòng người. Nam Nam đã đi tới, đưa cho Hạ Quý một ít kẹo. Ở dưới đèn bàn, vỏ kẹo bảy màu tản ra ánh sáng dịu nhẹ.

    "Nếu không vui thì hãy ăn chút kẹo đi."

    "Cảm ơn." Nam Nam nói cũng rất nhỏ nhẹ. Nhìn Nam Nam ai cũng nghĩ cô sẽ là người lạnh lùng khó gần, thế nhưng bên trong cô lại có một trái tim vô cùng mềm yếu.

    Hạ Quý bóc giấy gói kẹo ra, vị ngọt ngào ê ẩm như lên men trong lòng cô, tựa như tâm tình lúc này của cô vậy.

    ····· An Dật Thần nhìn thấy trên chỗ ngồi có đặt một tờ trăm nguyên và chín đồng tiền, không khỏi vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Đây đúng là lần đầu tiên anh ta mời một cô gái ăn cơm mà cô gái lại trả tiền cơm cho anh ta. Hơn nữa còn đúng giá tiền của hai món ăn và một bát cơm. Thật là.

    Anh ta khẽ lắc đầu, cô bé gái năm nào mà giờ đã trưởng thành rồi. Anh ta suy nghĩ thật lâu mới phát hiện trong trí nhớ có bóng dáng nhỏ gầy của một cô bé tương tự Hạ Quý. Nhắc đến ngoại hình, lúc trước cô bé ấy trông như thế nào? Anh ta chỉ nhớ là đối phương có một đôi mắt biết nói, đen lay láy. Còn lại gần như đã quên. Cuộc sống thật mênh mang không bờ bến. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn hình phản chiếu của mình trong cửa kính xe. Một người đàn ông mặc com-lê thẳng thớm, bên môi là một nụ cười nhạt. Nếu không phải được nhiều người kỳ vọng, anh ta cũng chẳng thể ngờ sẽ có một ngày mình lại trở thành một người như vậy. Anh ta cân nhắc số tiền trong tay, nghĩ ngợi một lát rồi cất vào trong ngăn kéo xe.
     
    Checking14days, JunwwwYama Yuki thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng tám 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...