Chương 18.3 Bấm để xem Lúc này, chị Lưu lại giữ cô ta lại, đem 10 đồng tiền nhét vào tay cô ta: "Đây, tiền của cô, tôi trả lại cho cô, tôi và cô chẳng cod quan hệ gì hết, về sau tôi sẽ không bao giờ làm chuyện xấu nữa. Đấy, cô xem, tiền này vẫn còn dính sơn móng tay của cô, tôi chưa từng tiêu nó." Nhưng nhờ vào công phu đảo mắt nên không ít người đều thấy được móng tay Kỷ Ninh Chi sơn màu đỏ, cùng với màu sơn dính trên tờ tiền giấy giống nhau như đúc. Rốt cuộc Kỷ Ninh Chi không khống chế được, hất tay chị Lưu ra, bật khóc thành tiếng, không quay đầu mà chạy thẳng vào trong sân Kỷ gia. Trên mặt Lương Văn Hoa thập phần khó coi, cả người tức đến bốc khói. Kỷ Hưu Sinh vẫn khách khí hỏi: "Văn Thanh, cháu có muốn vào trong nhà ngồi một lát không?" Văn Thanh cười cười: "Bác, không cần đâu ạ, người đi vào đi ạ, quấy rầy cả nhà nửa ngày rồi, cháu cũng đi về đây ạ." Văn Thanh vừa nói vừa quay người, chân thành mà nói với mọi người vây xem: "Cảm ơn cả nhà đã lại đây cùng cháu, giúp cháu lấy lại công đạo, cũng giúp tiệm may dì Tiếu lấy lại trong sạch. Cảm ơn, cảm ơn mọi người rất nhiều. Để tỏ lòng biết ơn, tháng này tiệm may sẽ giảm phí thủ công." Mọi người xung quanh hoan hô lên, vì Văn Thanh lấy lại được trong sạch mà vỗ tay. Lương Văn Hoa ở trong lòng cười lạnh, một cái tiệm may nhỏ thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền, lại còn giảm phí thủ công, đồ không kiến thức thì vẫn là đồ không kiến thức. Kỷ Hữu Sinh lại đối với Văn Thanh tỏ vẻ tán thưởng. Vốn dĩ, chuyện này của Kỷ Ninh Chi cũng gián tiếp ảnh hưởng đến tiệm may. Nhưng những ảnh hưởng này chẳng những được Văn Thanh làm sáng tỏ mà còn đối với khách hàng tỏ vẻ xin lỗi, hơn nữa lại còn giảm phí thủ công, lập thức lấy được hảo cảm của không ít người. Văn Thanh nhìn về hướng chị Lưu nói: "Chị Lưu, mọi người đều yêu tiền, ai cũng muốn kiếm tiền, nhưng phải kiếm bằng sức của mình nó mới lâu bền. Chuyện hôm nay, chị cũng biết sai rồi vậy nên bỏ qua đi ạ." Tức khắc, mọi người đều đối với Văn Thanh vô cùng khen ngợi, cho đến khi Văn Thanh rời huyện thành hướng Đại Lộ mà đi. Người huyện thành vẫn truyền bá về sự kiện hôm nay xảy ra ở tiệm may dì Tiếu. Ban đầu, mọi người cho rằng trải qua sự kiện hắt nước bẩn này, tiệm may dì Tiếu nhất định sẽ chịu ảnh hưởng, khẳng định mọi người sẽ cảm thấy tiệm may dì Tiếu là cửa hàng chẳng ra gì. Nhưng kết quả không phải thế, cơ hồ mọi người đều khen Văn Thanh. "Giày Văn Thanh làm đi thực thoải mái, con nhà tôi bảo là so với tôi làm thì tốt hơn nhiều." "Phí thủ công đang được giảm giá đó." "Bà không biết chứ? Lúc Văn Thanh bị vu ham, trong tiệm may dì Tiếu, ba tầng trong, ba tầng ngoài toàn là người mắng Văn Thanh, nhưng Văn Thanh một chút cũng không sợ, sau đó thì lại tìm được bằng chứng, nhưng là cuối cùng lại không xử trí Kỷ Ninh Chi, chậc, có điểm hơi đáng tiếc." "Các bà không biết à? Văn Thanh sẽ là chị dâu tương lai của Kỷ Ninh Chi đó." "Đưa em chồng đến đồn công an, Văn Thanh sao mà làm được chứ? "... " Căn bản Văn Thanh không nghĩ tới trải qua chuyện của Kỷ Ninh Chi này, chẳng những không tổn hại gì đến thanh danh của cửa hàng dì Tiếu mà còn đem tay nghề làm giày của mình được lăng xê. Giờ phút này cô đang đi đường lớn về thôn Thuỷ Loan, suy nghĩ trong đầu cô lúc này không phải về chuyện tiệm may mà là nhớ về chú hai bởi vì sự xuất hiện của Kỷ Hữu Sinh. Cô nhớ tới chú hai đối xử tốt với cô, nhớ những câu nói lúc sinh thời của chú hai. " Văn Thanh nhà chúng ta đẹp như vậy, lại còn thông minh, gả cho ai thì người đó thật hạnh phúc. " " Tính tình tốt hay không có quan hệ gì, ai quy định là phụ nữ phải chăm sóc đàn ông? Không cần thay đổi, châu cứ như vậy, xem có tiểu tử thối nào dám khi dễ Văn Thanh nhà chúng ta, chúng ta đạp một cước đem hắn bay xa một chút. " Văn Thanh về đến nhà cũng không đem sự tình xảy ra trên huyện kể cho Diêu Thế Linh nghe. Nhân lúc trời chưa tối, Diêu Thế Linh và Văn Thanh ngồi trong sân đóng đế giày. Diêu Thế Linh làm còn Văn Thanh ở một bên chủ đạo, hai người cùng làm thì so với một người làm là nhiều hơn. Ban đêm, thôn Thuỷ Loan yên tĩnh không một tiếng động, ngẫu nhiên chỉ có mấy âm thanh vang lên của côn trùng và ếch nhái. Văn Thanh dọn ghế nhỏ, ngồi ở mép giường, trên đầu giường đốt đèn dầu, giấy trắng, thước mộc, thước dây, tay cô cầm bút chì, một bên tính toán còn một bên thì khoa chân múa tay vẽ lên giấy, ghi chú các kí tự. Đây là bản vẽ mà cô muốn đưa cho chú Thang Quyền. Làm mãi đến nửa đêm, cơn buồn ngủ ập đến, cô mới thổi đèn, bò lên giường ngủ. Buổi sáng hôm sau, Diêu Thế Linh nghĩ không có dì Tiếu ở trong tiệm lại vừa vặn hôm nay Văn Lượng và Văn bằng đều nghỉ, Diêu Thế Linh quyết định cùng Văn Thanh đi đến tiệm. Bà có thể giúp Văn Thanh làm giày, lại còn có thể giúp Văn Thanh để ý cửa tiệm. Văn Thanh có một mình ở cửa hàng, bà thấy không quá yên tâm. " Mẹ, chị cả, con cũng đi. Con thật lâu đều không có đi lên huyện thành nha. "Văn Bằng được nghỉ hè. Văn Thanh nhìn về phía Văn Lượng, Văn Lượng nói:" Con ở nhà chăn trâu, làm bài tập hè. " " Được. "Diêu Thế Linh đáp ứng. Sau khi ăn cơm sáng xong, Diêu Thế Linh, Văn Thanh và Văn Lượng đi đường lớn đến huyện thành. Dọc theo đường đi, có không ít người chào hỏi. " Văn gia đi huyện thành hả? " " Ừ, đúng vậy. " " Đi làm gì vậy mà cả nhà đều đi. " " Đi xem thôi, tiện mua vài thứ linh tinh, vừa lúc Bằng Bằng được nghỉ, tiện thể dắt nó theo chơi. " Diêu Thế Linh nhất nhất cười đáp lại. " Ơ, Bằng Bằng mặc quần tây cơ à? "Có người hỏi Văn Bằng. Văn Bằng vui vẻ mà nói:" Vâng ạ, chị cả làm cho cháu ạ. " " Nhìn đẹp lắm. " Văn Bằng hì hì cười. Mẹ con ba người đi qua, người trong thôn lại sôi nổi cảm thán. " Văn Thanh thật sự thay đổi nha, tuy rằng vẫn ngày ngày đi lên huyện, nhưng tình tình đã thay thổi rồi. " " Bà xem, quần Văn Bằng mặc, giày Diêu Thế Linh đi, tất cả đều là Văn Thanh làm cho. " " Không nghĩ tới một ngày Văn Thanh trở nên ngoan ngoãn. " "... " Một đám người đều cảm thấy không thể tưởng tượng được. Họ đã từng cảm thấy Văn Thanh là một đứa trẻ không thể thay đổi tốt hơn được. Ba người nhà Văn Thanh đi hơn nửa giờ thì đến huyện thành. Văn Bằng vừa đến huyện thành liền nhìn chằm chằm hàng bánh bao thịt, Văn Thanh liền đi đến, lấy ba xu mua 6 cái bánh bao thịt, Văn bằng ăn liền ba cái, bảo ăn ngon, bớt cơn thèm. Diêu Thế Linh lại bảo thịt quá ít, nói luôn ba xu thì đắt. Văn Thanh cười nói:" Vậy mai chúng ta tự làm bánh bao thịt, cho nhiều nhân thịt. " Diêu Thế Linh lập tức ngăn cản:" Đừng có tiêu tiền lung tung, tiết kiệm tiền để cho ba đứa còn đi học, ăn cái gì cũng được, chỉ cần no thôi. " Văn Thanh chỉ nghe thôi, cũng không nói gì. Ba người vừa đi vừa nói, hướng phía tiệm may đi, nhưng vừa đến gần thì thấy xung quanh vây không ít người. Trong lòng Văn Thanh cả kinh, sẽ không phải là lại đến nháo chứ? Lập tức hối hận, đáng lẽ không nên mang mẹ và em trai đến đây. " Văn Thanh. " " Văn Thanh tới." Ngoài cửa lập tức có người kêu lên. Hoàn chương 18.
Chương 19.1 Bấm để xem "Đây là sao?" Diêu Thế Linh hỏi. Văn Bằng mở to hai mắt nhìn về phía trước, lắc đầu như trống bỏi, cũng không rõ nguyên nhân. Phản ứng đầu tiên của Văn Thanh là ai lại đến nháo? Phải giải quyết như thế nào? "Văn Thanh". Chị Lưu đột nhiên từ trong đám người đi ra. Văn Thanh im lặng. Chị Lưu vui vẻ mà đi đến trước mặt Văn Thanh: "Văn Thanh, cuối cùng em cũng tới, chúng tôi chờ em thật lâu." "Chờ em?" Văn Thanh nghi hoặc. Diêu Thế Linh và Văn Bằng nhìn về phía chị Lưu. Chị Lưu cười rộ lên: "Em còn không biết à? Ở huyện thành này, em là người may mắn nha. Mọi người đều nói em trẻ tuổi nhưng lại rất có năng lực. Dù là giày hay quần áo, chỉ cần em nhìn là có thể tính ra kích thước. Người ta còn nói giày và quần áo em làm mặc rất thoải mái. Vừa nói, chị Lưu vừa nhìn vào đám người nói:" Nhìn thấy không? Những người này đều đến làm quần áo. " May mắn? Như thế nào mà lại may mắn? Diêu Thế Linh không hiểu. Văn Bằng vẻ mặt mờ mịt. Thoáng cái, Văn Thanh cũng minh bạch. Hiển nhiên là chuyện của Kỷ Ninh Chi ngày hôm qua đã phát triển ra ngoài dự kiến của cô, nhưng cũng hợp tình hợp lý thôi, mặc kệ là ở thập niên 80 hay là ở thế kỷ 21, sự hiếu kỳ của con người đều rất lớn, điều này rất có lợi cho sự nổi tiếng. " Chị cũng là tới làm quần áo, phí thủ công có chiết khấu đúng không? Văn Thanh thoáng minh bạch, hiển nhiên Kỷ Ninh Chi chuyện này kế tiếp phát triển ra ngoài nàng dự kiến, nhưng cũng hợp tình hợp lý, mặc kệ là ở thập niên 80, vẫn là ở thế kỷ 21, người lòng hiếu kỳ đều thực trọng, lăng xê đều lợi cho nổi danh. "Chị tới làm quần áo. Em đang giảm giá phí thủ công đúng không? Chị cũng được giảm giá đúng không?" Chị Lưu tự biết mình đuối lý, hôm qua bị mỡ heo che tâm nên mới cầm tiền của Kỷ Ninh Chi đi vu hãm Văn Thanh. Chút nữa thì bị đưa đến đồn công an, nhưng Văn Thanh đã bỏ qua cho chị ta thì không nói, lại còn bảo chị ta cố gắng làm người tốt. Sau này phát hiện ra Văn Thanh là người tốt nên chị ta cảm thấy áy náy, cảm kích rồi lại nghe người huyện thành đều khen Văn Thanh xử lý mọi chuyện êm đẹp nên chị ta liền theo sự kiện này, mạnh mẽ mà tuyến dương Văn Thanh tốt. "Người tới là khách, phí thủ công em đều giảm giá ạ." Văn Thanh nói. Chị Lưu vui vẻ không thôi. Sau khi biết rõ ràng tình huống, Văn Thanh thở nhẹ nhõm một hơi, đi lên mở cửa, cửa hàng vừa mở, khách hàng ùa vào tiệm, người thì mua vải dệt, người thì mang vải đến làm quần áo, người thì lại đến mua giày, từ sáng sớm đến liền bận rộn. May mà hôm nay có Diêu Thế Linh và Văn Bằng đến đây hỗ trợ. Cả buổi sáng, Văn Thanh chỉ cắm cúi ghi chép số đo, Diêu Thế Linh ở bên canh giúp đỡ bán vải, bán giày, cắt vải, tiếp khách. Văn bằng ở bên trợ giúp. Mãi đến trưa, khách hàng trở về ăn trưa thì 3 người Văn Thanh mới thở ra một hơi. Văn Bằng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, kinh ngạc nói: "Chị cả, chúng ta kiếm được thật nhiều tiền nha, chị có thể đi học rồi." Văn Thanh cười: "Đây còn chưa phải phải tiền của chúng ta, phải chờ dì Tiếu về tính lại mới biết được." Diêu Thế Linh nhìn về phía Văn Thanh. Văn Thanh giải thích nói: "Con trai dì Tiếu xảy ra chuyện, dì ấy liền đi, cửa hàng liền đưa cho con, mọi thứ chưa giải quyết tốt, hơn nữa dì ấy đang lúc khó khăn, chúng ta có thể giúp đỡ liền giúp đỡ. Cho nên, tiền vải dệt và quần áo cứ để ở đây trước, mỗi đôi giày 3 xu tiền cũng để ở đây, còn dư lại chính là của chúng ta." Nghe vậy, Diêu Thế Linh gật đầu, Văn Thanh hiểu lý lẽ như vậy, bà đối với nó càng ngày càng yên tâm, đồng thời lại nói: "Đúng vậy, mày giảm phí thủ công, nhiều việc như vậy, dì Tiếu biết sẽ không tức giận chứ?" Văn Thanh cười nói: "Như thế nào mà nhiều chứ? Đây chính là mánh lới làm ăn, vải dệt hôm nay bán ra nhiều gấp đôi hàng ngày." "Nhiều như vậy?" Diêu Thế Linh kinh ngạc. "Lộc cộc" Tiếng động đánh gãy cuộc đối thoại của hai người. Văn Thanh và Diêu Thế Linh đều nhìn về phía Văn Bằng. "Mẹ, chị cả, con đói bụng." Văn Bằng ôm bụng. Hai người cười rộ lên. Văn Thnah nói: "Chỗ này của dì Tiếu có nồi chén các thứ, bình thường dì ấy hay bảo con ăn cơm ở đây, hôm nay chúng ta sẽ nấu một bữa, quay đầu lại con sẽ nói với dì ấy sau." Diêu Thế Linh nói: "Không phải chúng ta có mang màn thầu cùng tương đậu sao?" "Nấu đồ ăn mới đi ạ." "Đừng lãng phí, cứ như vậy ăn là được rồi." Văn Thanh không đồng ý, cô kiếm tiền là để cho gia đình ăn ngon mặc tốt. Vì vậy, Văn Thanh liền cầm tiền đi chợ mua thức ăn.