Chương 100: Đây là đồ vật nàng để lại cho ta.
[HIDE-THANKS]
"Ngươi thật sự nghĩ xong rồi? Làm như vậy sẽ rất khổ cực." Tống Ngôn Khê ngồi ở trên ghế salông, nhìn Quý Thanh Cừ cúi đầu phê sủa văn kiện đối diện, lo lắng trong mắt che giấu không được. Khoảng thời gian này tất cả mọi người rất bận.
Trấn Hoài Ninh cũng bởi vì Quý Hâm Thư gặp phải bất trắc một hồi xáo bài trọng đại.
Địa vị Quý Hâm Thư ở trấn Hoài Ninh hết sức quan trọng, không chỉ có bởi vì cô là người nắm quyền của Quý thị, cũng bởi vì tài nguyên và giao thiệp của cô to lớn. Một người như vậy bỗng nhiên mất tích, đối với bất kỳ người nào mà nói đều tuyệt đối không phải chuyện hời hợt. Tống Ngôn Khê ở khi Quý Hâm Thư còn sống cùng cô có mấy hạng hợp tác quan trọng, mà cơ hồ mỗi cái công ty loại cỡ lớn và Quý thị đều có thoát không ra quan hệ.
Quý Hâm Thư trước khi đi đem rất nhiều vấn đề xử lý rất khá, mặc dù như thế, ở sau khi tin tức cô có chuyện truyền ra, Quý thị vẫn là gặp phải một hồi nguy cơ không nhỏ. Quý Thanh Cừ làm cổ đông lớn nhất Quý thị hiện nay, kỳ thực đối với nàng mà nói biện pháp tốt nhất chính là đem những cổ phiếu có giá trị không nhỏ này bán đi, để những người tranh mua kia từng người tranh cướp.
Ai có thể cũng không nghĩ đến, từ trước đến giờ ở giới thời trang pha trộn, Quý Thanh Cừ đối với kinh doanh công ty cũng không hiểu rõ lại phải chưởng quản Quý thị, tin tức này ở bên trong tất cả mọi người cùng với công nhân truyền ra, bọn họ đều coi quyết định của Quý Thanh Cừ là một chuyện cười. Hôm nay Tống Ngôn Khê tới, cũng là vì hỏi dự định và quyết định sau này của Quý Thanh Cừ.
Cách Quý Hâm Thư mất tích qua hơn một tháng, tất cả hi vọng từng ngày từng ngày trôi qua, từ từ trở thành nhạt, cuối cùng hủy diệt. Tống Ngôn Khê lúc đó nghe được tin tức Quý Hâm Thư nhảy xuống biển, nàng thời gian rất lâu đều nằm ở trạng thái trống rỗng, loại cảm giác đó rất vi diệu, nàng từ đầu đến cuối đều cảm thấy chính mình cách tử vong rất xa, lại không nghĩ rằng một người quen thuộc như vậy sẽ từ bên cạnh mình biến mất.
Tống Ngôn Khê che lấy mũi chua xót, nước mắt đốt nóng viền mắt, nàng không nhịn được nhớ tới chính mình mấy năm trước cùng Quý Hâm Thư chung đụng một chút, cho dù mặt ngoài nàng mâu thuẫn cùng Quý Hâm Thư ở chung, nhưng người kia.. Chính mình từ đầu đến cuối xem là nửa tỷ tỷ mà đối đãi, huống chi quan hệ của nàng và qQuý Thanh Cừ đặt tại đó, Tống Ngôn Khê đương nhiên cũng coi Quý Hâm Thư là bạn bè quan trọng.
Nhưng bây giờ, Quý Hâm Thư lựa chọn một loại phương pháp quyết tuyệt như thế rời khỏi tất cả mọi người, cô mang đi không chỉ là sinh mệnh của bản thân cô, còn có vị trí quan trọng nhất bên cạnh rất nhiều người. Bản thân Tống Ngôn Khê cũng cảm thấy khổ sở như vậy, huống chi là Quý Thanh Cừ.
Nếu đặt ở bình thường, thời gian hơn một tháng thoáng qua liền qua, không ai sẽ cảm thấy là quá trình gian nan cỡ nào, nhưng Tống Ngôn Khê rõ ràng, ở một tháng này Quý Hâm Thư rời đi, Quý Thanh Cừ mỗi một ngày đều đang chịu đựng lo lắng sợ hãi thế nào. Người này vốn là không có bao nhiêu thịt, thật vất vả ở bệnh viện dưỡng cho tốt thân thể, trải qua dằn vặt một tháng này lại sụp xuống.
Trên người Quý Thanh Cừ là âu phục nữ trước đây từng mặt, quần áo đã từng hợp người hiện tại lại có vẻ có chút ỏng lẻo, đem tấm mặt tái nhợt bệnh trạng kia có vẻ càng suy nhược yếu ớt. Tống Ngôn Khê thật sự rất sợ Quý Thanh Cừ kiên cường chống đỡ tiếp như vậy nữa, một ngày nào đó cũng sẽ ngã xuống.
"Ta không sao, ngươi cũng đừng luôn dùng loại ánh mắt này nhìn ta. Quý thị là đồ vật ba để cho nàng, nàng lại để lại cho ta, ta làm sao có khả năng tận mắt nhìn nó thuộc về người khác?" Quý Thanh Cừ và Tống Ngôn Khê đối diện, tuy thân thể suy yếu, nhưng ánh mắt của nàng lại có hào quang trước đây không có.
Hơn một tháng này, mỗi ngày tìm kiếm Quý Hâm Thư nàng đều trải qua ngơ ngơ ngác ngác, không phải không nghĩ tới cái chết, nhưng Quý Thanh Cừ lại cảm thấy mình làm như vậy, chẳng phải là ngầm thừa nhận Quý Hâm Thư mất, nếu có một ngày người kia trở về, chính mình lại không còn, nàng lại hẳn là khó chịu chứ? Chính mình trãi qua thống khổ, Quý Thanh Cừ không muốn Quý Hâm Thư lại lĩnh hội một lần.
Ở bên người nàng rất nhiều người đều nói Quý Hâm Thư sẽ không trở về, ngay cả những người không biết chân tướng sự thật kia cũng đang nói, người kia đi rồi, chết rồi, cũng sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh mình. Bọn họ không tìm cứu nữa, mở phong tỏa Tắc La Loan, tựa hồ tất cả mọi người chấp nhận sự thực Quý Hâm Thư không còn, ngoại trừ Quý Thanh Cừ.
Nàng không buông tha tìm kiếm Quý Hâm Thư, thế nhưng nàng cũng không muốn từ bỏ chính mình. Mấy ngày nay, nàng lục lục tục tục từ trong miệng Đường Khởi biết được Quý Hâm Thư chuẩn bị trước khi rời đi, cô đem rất nhiều hợp tác lớn khó xử của Quý thị giải quyết rồi, cũng vì chính mình đem một ít sản nghiệp Quý thị tuột tay, vì chính là không cho mình lưu lại bất kỳ chỗ bẩn khó có thể xử lý nào.
Quý Thanh Cừ có thể rõ ràng Quý Hâm Thư làm như vậy cũng là vì chính mình, ngay cả Đường Khởi cũng nói, Quý Hâm Thư để lại cho mình vô số con đường lui, cô biết mình không thích kinh doanh công ty, nhưng đem hết thảy cổ phần bán đi, chỉ là tiền của những cổ phần bán đi kia thì đầy đủ Quý Thanh Cừ không hề làm gì tùy ý tiêu xài cả đời, huống chi còn có những di sản Quý Hâm Thư để cho chính mình kia.
Thế nhưng.. Những thứ này cũng không phải Quý Thanh Cừ muốn, nếu như có thể, nàng đồng ý dùng tất cả những thứ này đổi Quý Hâm thư trở về.
"Ngươi đã nghĩ xong rồi, ta cũng không có ý định khuyên ngươi, ngươi đã từng học qua quản lý, chỉ là không đủ kinh nghiệm, nếu có cái gì cần hỗ trợ, cứ việc tìm ta." Tống Ngôn Khê nhẹ giọng nói qua, nàng không phải người đầu tiên đưa ra trợ giúp, Quý Thanh Cừ nói với nàng tiếng cám ơn, chỉ là hai chữ đơn giản, lại mang theo khóc nức nở.
Tống Ngôn Khê thấy nàng rũ con mắt, nước mắt mang theo ngay ở trên lông mi, hô hấp Tống Ngôn Khê hơi ngưng lại, nàng đưa tay ra ôm lấy Quý Thanh Cừ, ôm nàng thật chặt vào trong ngực. Nàng rất rõ ràng khổ sở của Quý Thanh Cừ, bởi vì ở khi Thẩm Khanh Vãn rời đi, khi lần lượt từ chối chính mình, Tống Ngôn Khê cũng sẽ muốn phát tiết, cũng sẽ cảm giác mình bị toàn bộ thế giới ruồng rẫy. Hai người có lẽ thật sự là tỷ muội gặp nạn, ngay cả thời gian mất đi người yêu đều gần gũi như thế.
Tống Ngôn Khê sau khi rời đi, Quý Thanh Cừ lần nữa gọi Đường Khởi tiến vào văn phòng, hiện nay bên trong Quý thị rung chuyển bất an, đại đa số cổ đông và nhân viên công ty đều đối với Quý Thanh Cừ người đổi nghề giữa chừng này bất mãn hoặc là nghi vấn. Nhánh dòng Quý thị trầm tĩnh hồi lâu cũng bởi vì Quý Hâm Thư gặp nạn rục rà rục rịch, những người này, thời điểm Quý Hâm Thư còn sống bị ép tới gắt gao, hiện tại thật vất vả có được cơ hội nhảy nhót một phen, nhưng cũng là khó thành kết quả, hiện nay muốn ổn định, là cổ đông và công nhân của Quý thị.
"Nhị tiểu thư, đại tiểu thư lưu lại tư liệu ta đều thu dọn cho ngươi xong rồi, ngươi có vấn đề gì cũng có thể trực tiếp hỏi ta. Mặt khác.. Nhậm Diêu hai nhà cũng biểu thị, nếu như ngươi cần trợ giúp, các nàng cũng sẽ cật lực hỗ trợ." Đường Khởi đi tới, đem một ly cà phê đặt ở trước mặt Quý Thanh Cừ, nàng nói tiếng cảm tạ khẽ nhấp một cái, mùi vị vào miệng để nàng hơi sửng sốt nhìn phía Đường Khởi, đại khái là nhìn ra nghi hoặc của nàng, Đường Khởi gật đầu.
"Đại tiểu thư để ta nhớ rõ ràng nhất một điểm chính là sở thích của ngươi, bất kể là mùi vị đồ ăn hay là độ ngọt của cà phê, nàng luôn là nắm đến mức rất chính xác." Đường Khởi nhẹ giọng nói qua, nhắc lại Quý Hâm Thư, trong mắt nàng cũng có rất nhiều hoài niệm. Quý Thanh Cừ cầm cà phê, hiếm thấy hé miệng cười lên. Nàng biết cho dù Quý Hâm Thư không ở nơi này, ôn nhu cô lưu lại vẫn sẽ tại mọi thời khắc ở bên chính mình.
"Thư ký Đường, sau này chuyện liên quan với Quý thị, thì phiền phức ngươi dạy ta. Đây là đồ vật nàng để lại cho ta, bất luận như thế nào ta sẽ không chắp tay dâng cho người." Quý Thanh Cừ chăm chú nói qua, nàng tựa ở trên ghế salông, nghiêng mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong giây lát này, Đường Khởi không tên cảm thấy bóng người của nàng có tương tự vi diệu với Quý Hâm Thư, rõ ràng tướng mạo của hai tỷ muội là hoàn toàn bất đồng, nhưng bây giờ, Quý Thanh Cừ ở trên khí chất lại có bóng dáng của Quý Hâm Thư.
"Ý của nhị tiểu thư ta đều rõ ràng, mặt khác, ngài thật sự muốn ta trực tiếp xử lý Trương gia sao?" Đường Khởi nói tới Trương gia, trên mặt có mấy phần xem thường. Từ khi Quý Hâm Thư có chuyện tới nay bất luận là chính mình hay là Quý Thanh Cừ tất cả đều bận rộn xử lý chuyện có liên quan tới Quý Hâm Thư, hoàn toàn không tâm tư để ý tới người khác, một mực Trương Minh đáng ghét mà không tự biết, thường thường không mời mà tới quấy rối Quý Thanh Cừ.
Lấy cách nói của Trương Minh, hắn không thừa nhận Quý Thanh Cừ tuyên bố chia tay đơn phương, Đường Khởi cũng không biết là nơi nào cho người đàn ông này ý nghĩ tự đại, hắn thậm chí cảm thấy Quý Thanh Cừ và hắn chia tay chỉ là đang giận dỗi, thường thường qua quấy rầy cầu hợp lại. Đường Khởi xem thường đối với Trương Minh, đối với Trương gia càng là dường như đối xử một con kiến, chỉ là niệm tình mặt mũi của Quý Thanh Cừ, nàng không có làm bất kỳ chuyện đối phó Trương gia gì. Trương Minh được voi đòi tiên, ở bên ngoài tuyên truyền tin tức hắn và Quý Thanh Cừ đính hôn, nói hắn là chồng chưa cưới của tổng tài Quý thị, điểm này, cuối cùng chạm tới giới hạn nhẫn nại cuối cùng của Quý Thanh Cừ.
"Thư ký Đường, tỷ tỷ là người quan trọng nhất của ta, bây giờ ta căn bản không có bất kỳ tâm tư đi xử lý người và sự việc không liên hệ." Quý Thanh Cừ con mắt bình tĩnh, yên tĩnh nhìn Đường Khởi, cho dù Quý Thanh Cừ không có trả lời xác định, Đường Khởi đã có được đáp án, nàng từng bước một lui ra văn phòng, lúc gần đi ngẩng đầu mắt liếc nhìn Quý Thanh Cừ ngồi ở trên ghế làm việc.
Nàng nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, hơi nóng cà phê bốc lên đem gò má nàng nhốm đến mông lung, thời khắc này, Đường Khởi dường như thấy được một Quý Hâm Thư khác.
Hết chương 100
Bộ này tui sẽ làm xen kẻ với bộ truyện tranh nha mn, tùy theo tiến độ edit truyện tranh nữa, nhưng mình sẽ cố gắng 1 uần làm 2 chương truyện này cho mn xem.
Trấn Hoài Ninh cũng bởi vì Quý Hâm Thư gặp phải bất trắc một hồi xáo bài trọng đại.
Địa vị Quý Hâm Thư ở trấn Hoài Ninh hết sức quan trọng, không chỉ có bởi vì cô là người nắm quyền của Quý thị, cũng bởi vì tài nguyên và giao thiệp của cô to lớn. Một người như vậy bỗng nhiên mất tích, đối với bất kỳ người nào mà nói đều tuyệt đối không phải chuyện hời hợt. Tống Ngôn Khê ở khi Quý Hâm Thư còn sống cùng cô có mấy hạng hợp tác quan trọng, mà cơ hồ mỗi cái công ty loại cỡ lớn và Quý thị đều có thoát không ra quan hệ.
Quý Hâm Thư trước khi đi đem rất nhiều vấn đề xử lý rất khá, mặc dù như thế, ở sau khi tin tức cô có chuyện truyền ra, Quý thị vẫn là gặp phải một hồi nguy cơ không nhỏ. Quý Thanh Cừ làm cổ đông lớn nhất Quý thị hiện nay, kỳ thực đối với nàng mà nói biện pháp tốt nhất chính là đem những cổ phiếu có giá trị không nhỏ này bán đi, để những người tranh mua kia từng người tranh cướp.
Ai có thể cũng không nghĩ đến, từ trước đến giờ ở giới thời trang pha trộn, Quý Thanh Cừ đối với kinh doanh công ty cũng không hiểu rõ lại phải chưởng quản Quý thị, tin tức này ở bên trong tất cả mọi người cùng với công nhân truyền ra, bọn họ đều coi quyết định của Quý Thanh Cừ là một chuyện cười. Hôm nay Tống Ngôn Khê tới, cũng là vì hỏi dự định và quyết định sau này của Quý Thanh Cừ.
Cách Quý Hâm Thư mất tích qua hơn một tháng, tất cả hi vọng từng ngày từng ngày trôi qua, từ từ trở thành nhạt, cuối cùng hủy diệt. Tống Ngôn Khê lúc đó nghe được tin tức Quý Hâm Thư nhảy xuống biển, nàng thời gian rất lâu đều nằm ở trạng thái trống rỗng, loại cảm giác đó rất vi diệu, nàng từ đầu đến cuối đều cảm thấy chính mình cách tử vong rất xa, lại không nghĩ rằng một người quen thuộc như vậy sẽ từ bên cạnh mình biến mất.
Tống Ngôn Khê che lấy mũi chua xót, nước mắt đốt nóng viền mắt, nàng không nhịn được nhớ tới chính mình mấy năm trước cùng Quý Hâm Thư chung đụng một chút, cho dù mặt ngoài nàng mâu thuẫn cùng Quý Hâm Thư ở chung, nhưng người kia.. Chính mình từ đầu đến cuối xem là nửa tỷ tỷ mà đối đãi, huống chi quan hệ của nàng và qQuý Thanh Cừ đặt tại đó, Tống Ngôn Khê đương nhiên cũng coi Quý Hâm Thư là bạn bè quan trọng.
Nhưng bây giờ, Quý Hâm Thư lựa chọn một loại phương pháp quyết tuyệt như thế rời khỏi tất cả mọi người, cô mang đi không chỉ là sinh mệnh của bản thân cô, còn có vị trí quan trọng nhất bên cạnh rất nhiều người. Bản thân Tống Ngôn Khê cũng cảm thấy khổ sở như vậy, huống chi là Quý Thanh Cừ.
Nếu đặt ở bình thường, thời gian hơn một tháng thoáng qua liền qua, không ai sẽ cảm thấy là quá trình gian nan cỡ nào, nhưng Tống Ngôn Khê rõ ràng, ở một tháng này Quý Hâm Thư rời đi, Quý Thanh Cừ mỗi một ngày đều đang chịu đựng lo lắng sợ hãi thế nào. Người này vốn là không có bao nhiêu thịt, thật vất vả ở bệnh viện dưỡng cho tốt thân thể, trải qua dằn vặt một tháng này lại sụp xuống.
Trên người Quý Thanh Cừ là âu phục nữ trước đây từng mặt, quần áo đã từng hợp người hiện tại lại có vẻ có chút ỏng lẻo, đem tấm mặt tái nhợt bệnh trạng kia có vẻ càng suy nhược yếu ớt. Tống Ngôn Khê thật sự rất sợ Quý Thanh Cừ kiên cường chống đỡ tiếp như vậy nữa, một ngày nào đó cũng sẽ ngã xuống.
"Ta không sao, ngươi cũng đừng luôn dùng loại ánh mắt này nhìn ta. Quý thị là đồ vật ba để cho nàng, nàng lại để lại cho ta, ta làm sao có khả năng tận mắt nhìn nó thuộc về người khác?" Quý Thanh Cừ và Tống Ngôn Khê đối diện, tuy thân thể suy yếu, nhưng ánh mắt của nàng lại có hào quang trước đây không có.
Hơn một tháng này, mỗi ngày tìm kiếm Quý Hâm Thư nàng đều trải qua ngơ ngơ ngác ngác, không phải không nghĩ tới cái chết, nhưng Quý Thanh Cừ lại cảm thấy mình làm như vậy, chẳng phải là ngầm thừa nhận Quý Hâm Thư mất, nếu có một ngày người kia trở về, chính mình lại không còn, nàng lại hẳn là khó chịu chứ? Chính mình trãi qua thống khổ, Quý Thanh Cừ không muốn Quý Hâm Thư lại lĩnh hội một lần.
Ở bên người nàng rất nhiều người đều nói Quý Hâm Thư sẽ không trở về, ngay cả những người không biết chân tướng sự thật kia cũng đang nói, người kia đi rồi, chết rồi, cũng sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh mình. Bọn họ không tìm cứu nữa, mở phong tỏa Tắc La Loan, tựa hồ tất cả mọi người chấp nhận sự thực Quý Hâm Thư không còn, ngoại trừ Quý Thanh Cừ.
Nàng không buông tha tìm kiếm Quý Hâm Thư, thế nhưng nàng cũng không muốn từ bỏ chính mình. Mấy ngày nay, nàng lục lục tục tục từ trong miệng Đường Khởi biết được Quý Hâm Thư chuẩn bị trước khi rời đi, cô đem rất nhiều hợp tác lớn khó xử của Quý thị giải quyết rồi, cũng vì chính mình đem một ít sản nghiệp Quý thị tuột tay, vì chính là không cho mình lưu lại bất kỳ chỗ bẩn khó có thể xử lý nào.
Quý Thanh Cừ có thể rõ ràng Quý Hâm Thư làm như vậy cũng là vì chính mình, ngay cả Đường Khởi cũng nói, Quý Hâm Thư để lại cho mình vô số con đường lui, cô biết mình không thích kinh doanh công ty, nhưng đem hết thảy cổ phần bán đi, chỉ là tiền của những cổ phần bán đi kia thì đầy đủ Quý Thanh Cừ không hề làm gì tùy ý tiêu xài cả đời, huống chi còn có những di sản Quý Hâm Thư để cho chính mình kia.
Thế nhưng.. Những thứ này cũng không phải Quý Thanh Cừ muốn, nếu như có thể, nàng đồng ý dùng tất cả những thứ này đổi Quý Hâm thư trở về.
"Ngươi đã nghĩ xong rồi, ta cũng không có ý định khuyên ngươi, ngươi đã từng học qua quản lý, chỉ là không đủ kinh nghiệm, nếu có cái gì cần hỗ trợ, cứ việc tìm ta." Tống Ngôn Khê nhẹ giọng nói qua, nàng không phải người đầu tiên đưa ra trợ giúp, Quý Thanh Cừ nói với nàng tiếng cám ơn, chỉ là hai chữ đơn giản, lại mang theo khóc nức nở.
Tống Ngôn Khê thấy nàng rũ con mắt, nước mắt mang theo ngay ở trên lông mi, hô hấp Tống Ngôn Khê hơi ngưng lại, nàng đưa tay ra ôm lấy Quý Thanh Cừ, ôm nàng thật chặt vào trong ngực. Nàng rất rõ ràng khổ sở của Quý Thanh Cừ, bởi vì ở khi Thẩm Khanh Vãn rời đi, khi lần lượt từ chối chính mình, Tống Ngôn Khê cũng sẽ muốn phát tiết, cũng sẽ cảm giác mình bị toàn bộ thế giới ruồng rẫy. Hai người có lẽ thật sự là tỷ muội gặp nạn, ngay cả thời gian mất đi người yêu đều gần gũi như thế.
Tống Ngôn Khê sau khi rời đi, Quý Thanh Cừ lần nữa gọi Đường Khởi tiến vào văn phòng, hiện nay bên trong Quý thị rung chuyển bất an, đại đa số cổ đông và nhân viên công ty đều đối với Quý Thanh Cừ người đổi nghề giữa chừng này bất mãn hoặc là nghi vấn. Nhánh dòng Quý thị trầm tĩnh hồi lâu cũng bởi vì Quý Hâm Thư gặp nạn rục rà rục rịch, những người này, thời điểm Quý Hâm Thư còn sống bị ép tới gắt gao, hiện tại thật vất vả có được cơ hội nhảy nhót một phen, nhưng cũng là khó thành kết quả, hiện nay muốn ổn định, là cổ đông và công nhân của Quý thị.
"Nhị tiểu thư, đại tiểu thư lưu lại tư liệu ta đều thu dọn cho ngươi xong rồi, ngươi có vấn đề gì cũng có thể trực tiếp hỏi ta. Mặt khác.. Nhậm Diêu hai nhà cũng biểu thị, nếu như ngươi cần trợ giúp, các nàng cũng sẽ cật lực hỗ trợ." Đường Khởi đi tới, đem một ly cà phê đặt ở trước mặt Quý Thanh Cừ, nàng nói tiếng cảm tạ khẽ nhấp một cái, mùi vị vào miệng để nàng hơi sửng sốt nhìn phía Đường Khởi, đại khái là nhìn ra nghi hoặc của nàng, Đường Khởi gật đầu.
"Đại tiểu thư để ta nhớ rõ ràng nhất một điểm chính là sở thích của ngươi, bất kể là mùi vị đồ ăn hay là độ ngọt của cà phê, nàng luôn là nắm đến mức rất chính xác." Đường Khởi nhẹ giọng nói qua, nhắc lại Quý Hâm Thư, trong mắt nàng cũng có rất nhiều hoài niệm. Quý Thanh Cừ cầm cà phê, hiếm thấy hé miệng cười lên. Nàng biết cho dù Quý Hâm Thư không ở nơi này, ôn nhu cô lưu lại vẫn sẽ tại mọi thời khắc ở bên chính mình.
"Thư ký Đường, sau này chuyện liên quan với Quý thị, thì phiền phức ngươi dạy ta. Đây là đồ vật nàng để lại cho ta, bất luận như thế nào ta sẽ không chắp tay dâng cho người." Quý Thanh Cừ chăm chú nói qua, nàng tựa ở trên ghế salông, nghiêng mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong giây lát này, Đường Khởi không tên cảm thấy bóng người của nàng có tương tự vi diệu với Quý Hâm Thư, rõ ràng tướng mạo của hai tỷ muội là hoàn toàn bất đồng, nhưng bây giờ, Quý Thanh Cừ ở trên khí chất lại có bóng dáng của Quý Hâm Thư.
"Ý của nhị tiểu thư ta đều rõ ràng, mặt khác, ngài thật sự muốn ta trực tiếp xử lý Trương gia sao?" Đường Khởi nói tới Trương gia, trên mặt có mấy phần xem thường. Từ khi Quý Hâm Thư có chuyện tới nay bất luận là chính mình hay là Quý Thanh Cừ tất cả đều bận rộn xử lý chuyện có liên quan tới Quý Hâm Thư, hoàn toàn không tâm tư để ý tới người khác, một mực Trương Minh đáng ghét mà không tự biết, thường thường không mời mà tới quấy rối Quý Thanh Cừ.
Lấy cách nói của Trương Minh, hắn không thừa nhận Quý Thanh Cừ tuyên bố chia tay đơn phương, Đường Khởi cũng không biết là nơi nào cho người đàn ông này ý nghĩ tự đại, hắn thậm chí cảm thấy Quý Thanh Cừ và hắn chia tay chỉ là đang giận dỗi, thường thường qua quấy rầy cầu hợp lại. Đường Khởi xem thường đối với Trương Minh, đối với Trương gia càng là dường như đối xử một con kiến, chỉ là niệm tình mặt mũi của Quý Thanh Cừ, nàng không có làm bất kỳ chuyện đối phó Trương gia gì. Trương Minh được voi đòi tiên, ở bên ngoài tuyên truyền tin tức hắn và Quý Thanh Cừ đính hôn, nói hắn là chồng chưa cưới của tổng tài Quý thị, điểm này, cuối cùng chạm tới giới hạn nhẫn nại cuối cùng của Quý Thanh Cừ.
"Thư ký Đường, tỷ tỷ là người quan trọng nhất của ta, bây giờ ta căn bản không có bất kỳ tâm tư đi xử lý người và sự việc không liên hệ." Quý Thanh Cừ con mắt bình tĩnh, yên tĩnh nhìn Đường Khởi, cho dù Quý Thanh Cừ không có trả lời xác định, Đường Khởi đã có được đáp án, nàng từng bước một lui ra văn phòng, lúc gần đi ngẩng đầu mắt liếc nhìn Quý Thanh Cừ ngồi ở trên ghế làm việc.
Nàng nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, hơi nóng cà phê bốc lên đem gò má nàng nhốm đến mông lung, thời khắc này, Đường Khởi dường như thấy được một Quý Hâm Thư khác.
Hết chương 100
Bộ này tui sẽ làm xen kẻ với bộ truyện tranh nha mn, tùy theo tiến độ edit truyện tranh nữa, nhưng mình sẽ cố gắng 1 uần làm 2 chương truyện này cho mn xem.