Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 100: Đây là đồ vật nàng để lại cho ta.

[HIDE-THANKS]
"Ngươi thật sự nghĩ xong rồi? Làm như vậy sẽ rất khổ cực." Tống Ngôn Khê ngồi ở trên ghế salông, nhìn Quý Thanh Cừ cúi đầu phê sủa văn kiện đối diện, lo lắng trong mắt che giấu không được. Khoảng thời gian này tất cả mọi người rất bận.

Trấn Hoài Ninh cũng bởi vì Quý Hâm Thư gặp phải bất trắc một hồi xáo bài trọng đại.

Địa vị Quý Hâm Thư ở trấn Hoài Ninh hết sức quan trọng, không chỉ có bởi vì cô là người nắm quyền của Quý thị, cũng bởi vì tài nguyên và giao thiệp của cô to lớn. Một người như vậy bỗng nhiên mất tích, đối với bất kỳ người nào mà nói đều tuyệt đối không phải chuyện hời hợt. Tống Ngôn Khê ở khi Quý Hâm Thư còn sống cùng cô có mấy hạng hợp tác quan trọng, mà cơ hồ mỗi cái công ty loại cỡ lớn và Quý thị đều có thoát không ra quan hệ.

Quý Hâm Thư trước khi đi đem rất nhiều vấn đề xử lý rất khá, mặc dù như thế, ở sau khi tin tức cô có chuyện truyền ra, Quý thị vẫn là gặp phải một hồi nguy cơ không nhỏ. Quý Thanh Cừ làm cổ đông lớn nhất Quý thị hiện nay, kỳ thực đối với nàng mà nói biện pháp tốt nhất chính là đem những cổ phiếu có giá trị không nhỏ này bán đi, để những người tranh mua kia từng người tranh cướp.

Ai có thể cũng không nghĩ đến, từ trước đến giờ ở giới thời trang pha trộn, Quý Thanh Cừ đối với kinh doanh công ty cũng không hiểu rõ lại phải chưởng quản Quý thị, tin tức này ở bên trong tất cả mọi người cùng với công nhân truyền ra, bọn họ đều coi quyết định của Quý Thanh Cừ là một chuyện cười. Hôm nay Tống Ngôn Khê tới, cũng là vì hỏi dự định và quyết định sau này của Quý Thanh Cừ.

Cách Quý Hâm Thư mất tích qua hơn một tháng, tất cả hi vọng từng ngày từng ngày trôi qua, từ từ trở thành nhạt, cuối cùng hủy diệt. Tống Ngôn Khê lúc đó nghe được tin tức Quý Hâm Thư nhảy xuống biển, nàng thời gian rất lâu đều nằm ở trạng thái trống rỗng, loại cảm giác đó rất vi diệu, nàng từ đầu đến cuối đều cảm thấy chính mình cách tử vong rất xa, lại không nghĩ rằng một người quen thuộc như vậy sẽ từ bên cạnh mình biến mất.

Tống Ngôn Khê che lấy mũi chua xót, nước mắt đốt nóng viền mắt, nàng không nhịn được nhớ tới chính mình mấy năm trước cùng Quý Hâm Thư chung đụng một chút, cho dù mặt ngoài nàng mâu thuẫn cùng Quý Hâm Thư ở chung, nhưng người kia.. Chính mình từ đầu đến cuối xem là nửa tỷ tỷ mà đối đãi, huống chi quan hệ của nàng và qQuý Thanh Cừ đặt tại đó, Tống Ngôn Khê đương nhiên cũng coi Quý Hâm Thư là bạn bè quan trọng.

Nhưng bây giờ, Quý Hâm Thư lựa chọn một loại phương pháp quyết tuyệt như thế rời khỏi tất cả mọi người, cô mang đi không chỉ là sinh mệnh của bản thân cô, còn có vị trí quan trọng nhất bên cạnh rất nhiều người. Bản thân Tống Ngôn Khê cũng cảm thấy khổ sở như vậy, huống chi là Quý Thanh Cừ.

Nếu đặt ở bình thường, thời gian hơn một tháng thoáng qua liền qua, không ai sẽ cảm thấy là quá trình gian nan cỡ nào, nhưng Tống Ngôn Khê rõ ràng, ở một tháng này Quý Hâm Thư rời đi, Quý Thanh Cừ mỗi một ngày đều đang chịu đựng lo lắng sợ hãi thế nào. Người này vốn là không có bao nhiêu thịt, thật vất vả ở bệnh viện dưỡng cho tốt thân thể, trải qua dằn vặt một tháng này lại sụp xuống.

Trên người Quý Thanh Cừ là âu phục nữ trước đây từng mặt, quần áo đã từng hợp người hiện tại lại có vẻ có chút ỏng lẻo, đem tấm mặt tái nhợt bệnh trạng kia có vẻ càng suy nhược yếu ớt. Tống Ngôn Khê thật sự rất sợ Quý Thanh Cừ kiên cường chống đỡ tiếp như vậy nữa, một ngày nào đó cũng sẽ ngã xuống.

"Ta không sao, ngươi cũng đừng luôn dùng loại ánh mắt này nhìn ta. Quý thị là đồ vật ba để cho nàng, nàng lại để lại cho ta, ta làm sao có khả năng tận mắt nhìn nó thuộc về người khác?" Quý Thanh Cừ và Tống Ngôn Khê đối diện, tuy thân thể suy yếu, nhưng ánh mắt của nàng lại có hào quang trước đây không có.

Hơn một tháng này, mỗi ngày tìm kiếm Quý Hâm Thư nàng đều trải qua ngơ ngơ ngác ngác, không phải không nghĩ tới cái chết, nhưng Quý Thanh Cừ lại cảm thấy mình làm như vậy, chẳng phải là ngầm thừa nhận Quý Hâm Thư mất, nếu có một ngày người kia trở về, chính mình lại không còn, nàng lại hẳn là khó chịu chứ? Chính mình trãi qua thống khổ, Quý Thanh Cừ không muốn Quý Hâm Thư lại lĩnh hội một lần.

Ở bên người nàng rất nhiều người đều nói Quý Hâm Thư sẽ không trở về, ngay cả những người không biết chân tướng sự thật kia cũng đang nói, người kia đi rồi, chết rồi, cũng sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh mình. Bọn họ không tìm cứu nữa, mở phong tỏa Tắc La Loan, tựa hồ tất cả mọi người chấp nhận sự thực Quý Hâm Thư không còn, ngoại trừ Quý Thanh Cừ.

Nàng không buông tha tìm kiếm Quý Hâm Thư, thế nhưng nàng cũng không muốn từ bỏ chính mình. Mấy ngày nay, nàng lục lục tục tục từ trong miệng Đường Khởi biết được Quý Hâm Thư chuẩn bị trước khi rời đi, cô đem rất nhiều hợp tác lớn khó xử của Quý thị giải quyết rồi, cũng vì chính mình đem một ít sản nghiệp Quý thị tuột tay, vì chính là không cho mình lưu lại bất kỳ chỗ bẩn khó có thể xử lý nào.

Quý Thanh Cừ có thể rõ ràng Quý Hâm Thư làm như vậy cũng là vì chính mình, ngay cả Đường Khởi cũng nói, Quý Hâm Thư để lại cho mình vô số con đường lui, cô biết mình không thích kinh doanh công ty, nhưng đem hết thảy cổ phần bán đi, chỉ là tiền của những cổ phần bán đi kia thì đầy đủ Quý Thanh Cừ không hề làm gì tùy ý tiêu xài cả đời, huống chi còn có những di sản Quý Hâm Thư để cho chính mình kia.

Thế nhưng.. Những thứ này cũng không phải Quý Thanh Cừ muốn, nếu như có thể, nàng đồng ý dùng tất cả những thứ này đổi Quý Hâm thư trở về.

"Ngươi đã nghĩ xong rồi, ta cũng không có ý định khuyên ngươi, ngươi đã từng học qua quản lý, chỉ là không đủ kinh nghiệm, nếu có cái gì cần hỗ trợ, cứ việc tìm ta." Tống Ngôn Khê nhẹ giọng nói qua, nàng không phải người đầu tiên đưa ra trợ giúp, Quý Thanh Cừ nói với nàng tiếng cám ơn, chỉ là hai chữ đơn giản, lại mang theo khóc nức nở.

Tống Ngôn Khê thấy nàng rũ con mắt, nước mắt mang theo ngay ở trên lông mi, hô hấp Tống Ngôn Khê hơi ngưng lại, nàng đưa tay ra ôm lấy Quý Thanh Cừ, ôm nàng thật chặt vào trong ngực. Nàng rất rõ ràng khổ sở của Quý Thanh Cừ, bởi vì ở khi Thẩm Khanh Vãn rời đi, khi lần lượt từ chối chính mình, Tống Ngôn Khê cũng sẽ muốn phát tiết, cũng sẽ cảm giác mình bị toàn bộ thế giới ruồng rẫy. Hai người có lẽ thật sự là tỷ muội gặp nạn, ngay cả thời gian mất đi người yêu đều gần gũi như thế.

Tống Ngôn Khê sau khi rời đi, Quý Thanh Cừ lần nữa gọi Đường Khởi tiến vào văn phòng, hiện nay bên trong Quý thị rung chuyển bất an, đại đa số cổ đông và nhân viên công ty đều đối với Quý Thanh Cừ người đổi nghề giữa chừng này bất mãn hoặc là nghi vấn. Nhánh dòng Quý thị trầm tĩnh hồi lâu cũng bởi vì Quý Hâm Thư gặp nạn rục rà rục rịch, những người này, thời điểm Quý Hâm Thư còn sống bị ép tới gắt gao, hiện tại thật vất vả có được cơ hội nhảy nhót một phen, nhưng cũng là khó thành kết quả, hiện nay muốn ổn định, là cổ đông và công nhân của Quý thị.

"Nhị tiểu thư, đại tiểu thư lưu lại tư liệu ta đều thu dọn cho ngươi xong rồi, ngươi có vấn đề gì cũng có thể trực tiếp hỏi ta. Mặt khác.. Nhậm Diêu hai nhà cũng biểu thị, nếu như ngươi cần trợ giúp, các nàng cũng sẽ cật lực hỗ trợ." Đường Khởi đi tới, đem một ly cà phê đặt ở trước mặt Quý Thanh Cừ, nàng nói tiếng cảm tạ khẽ nhấp một cái, mùi vị vào miệng để nàng hơi sửng sốt nhìn phía Đường Khởi, đại khái là nhìn ra nghi hoặc của nàng, Đường Khởi gật đầu.

"Đại tiểu thư để ta nhớ rõ ràng nhất một điểm chính là sở thích của ngươi, bất kể là mùi vị đồ ăn hay là độ ngọt của cà phê, nàng luôn là nắm đến mức rất chính xác." Đường Khởi nhẹ giọng nói qua, nhắc lại Quý Hâm Thư, trong mắt nàng cũng có rất nhiều hoài niệm. Quý Thanh Cừ cầm cà phê, hiếm thấy hé miệng cười lên. Nàng biết cho dù Quý Hâm Thư không ở nơi này, ôn nhu cô lưu lại vẫn sẽ tại mọi thời khắc ở bên chính mình.

"Thư ký Đường, sau này chuyện liên quan với Quý thị, thì phiền phức ngươi dạy ta. Đây là đồ vật nàng để lại cho ta, bất luận như thế nào ta sẽ không chắp tay dâng cho người." Quý Thanh Cừ chăm chú nói qua, nàng tựa ở trên ghế salông, nghiêng mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong giây lát này, Đường Khởi không tên cảm thấy bóng người của nàng có tương tự vi diệu với Quý Hâm Thư, rõ ràng tướng mạo của hai tỷ muội là hoàn toàn bất đồng, nhưng bây giờ, Quý Thanh Cừ ở trên khí chất lại có bóng dáng của Quý Hâm Thư.

"Ý của nhị tiểu thư ta đều rõ ràng, mặt khác, ngài thật sự muốn ta trực tiếp xử lý Trương gia sao?" Đường Khởi nói tới Trương gia, trên mặt có mấy phần xem thường. Từ khi Quý Hâm Thư có chuyện tới nay bất luận là chính mình hay là Quý Thanh Cừ tất cả đều bận rộn xử lý chuyện có liên quan tới Quý Hâm Thư, hoàn toàn không tâm tư để ý tới người khác, một mực Trương Minh đáng ghét mà không tự biết, thường thường không mời mà tới quấy rối Quý Thanh Cừ.

Lấy cách nói của Trương Minh, hắn không thừa nhận Quý Thanh Cừ tuyên bố chia tay đơn phương, Đường Khởi cũng không biết là nơi nào cho người đàn ông này ý nghĩ tự đại, hắn thậm chí cảm thấy Quý Thanh Cừ và hắn chia tay chỉ là đang giận dỗi, thường thường qua quấy rầy cầu hợp lại. Đường Khởi xem thường đối với Trương Minh, đối với Trương gia càng là dường như đối xử một con kiến, chỉ là niệm tình mặt mũi của Quý Thanh Cừ, nàng không có làm bất kỳ chuyện đối phó Trương gia gì. Trương Minh được voi đòi tiên, ở bên ngoài tuyên truyền tin tức hắn và Quý Thanh Cừ đính hôn, nói hắn là chồng chưa cưới của tổng tài Quý thị, điểm này, cuối cùng chạm tới giới hạn nhẫn nại cuối cùng của Quý Thanh Cừ.

"Thư ký Đường, tỷ tỷ là người quan trọng nhất của ta, bây giờ ta căn bản không có bất kỳ tâm tư đi xử lý người và sự việc không liên hệ." Quý Thanh Cừ con mắt bình tĩnh, yên tĩnh nhìn Đường Khởi, cho dù Quý Thanh Cừ không có trả lời xác định, Đường Khởi đã có được đáp án, nàng từng bước một lui ra văn phòng, lúc gần đi ngẩng đầu mắt liếc nhìn Quý Thanh Cừ ngồi ở trên ghế làm việc.

Nàng nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, hơi nóng cà phê bốc lên đem gò má nàng nhốm đến mông lung, thời khắc này, Đường Khởi dường như thấy được một Quý Hâm Thư khác.

Hết chương 100

Bộ này tui sẽ làm xen kẻ với bộ truyện tranh nha mn, tùy theo tiến độ edit truyện tranh nữa, nhưng mình sẽ cố gắng 1 uần làm 2 chương truyện này cho mn xem.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 101: Chính mình lại chỉ là lần lượt đem cô đẩy xa.

[HIDE-THANKS]
"Hôm nay tới sớm như vậy? Ta còn tưởng rằng ngươi lại là đến cuối cùng." Diêu Dụ Văn cầm một túi kẹo trái cây mềm trong tay, cười ném vào trong miệng, hơi cong khóe miệng đi tới ngồi ở bên người Quý Thanh Cừ, người sau liếc nhìn kẹo trái cây hình hoạt hình hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình nàng, Quý Thanh Cừ cầm rượu lên nhấp.

"Xử lý chuyện của công ty Sớm, thì qua sớm một chút, Nhậm thì sao? Còn chưa tới?" Quý Thanh Cừ rót ly rượu cho Diêu Dụ Văn, hỏi Nhậm Hữu Như.

"Nàng a, nhất định là bởi vì cùng Nhậm Tịnh Niên chán ngán đến chậm rồi, nói không chừng.."

"Yô, ta mới tới cửa liền nghe được ngươi nói xấu ta, nói không chừng cái gì?"

Lời chế nhạo của Diêu Dụ Văn nói được một nửa, Nhậm Hữu Như vừa vặn đẩy cửa đi vào, thấy nàng đến rồi, Diêu Dụ Văn làm cái tư thế ngậm miệng, ba người cách một tháng, cuối cùng gặp cùng nhau. Ánh đèn trong phòng khách lúc sáng lúc tối, Quý Thanh Cừ bắt chéo hai chân ngồi ở rìa ngoài, nàng ăn mặc một thân âu phục màu đen, phía trong âu phục không có quần áo, chỉ có một bộ áo trong màu đen. Cổ áo tây trang hơi mở rộng, lộ ra da thịt trắng nõn bên trong, nàng yên tĩnh ngậm thuốc lá, dùng bật lửa đem thuốc đốt lên, ngụm khói đầu tiên phun ra, nàng có chút uể oải phải dựa vào ở trên sô pha.

"Đề án trước đó nói, hai người các ngươi cảm thấy như thế nào?" Một điếu thuốc hút xong, Quý Thanh Cừ cuối cùng mở miệng, nghe được nàng thật vất vả đi ra tụ tập vẫn là ba câu không thể rời bỏ công tác, Nhậm Hữu Như khẽ xì một tiếng đưa tay ra véo chân nàng, nhưng mà chân kia nhỏ quá mức, không thể véo ra bao nhiêu thịt, Nhậm Hữu Như vừa véo như thế, thì như véo rỗng, nàng nhíu mày, không nhịn được đưa tay xoa nhẹ địa phương trên đùi Quý Thanh Cừ bị chính mình véo qua, Diêu Dụ Văn cũng như đang suy tư đến nhìn Quý Thanh Cừ.

Ba người sẽ biết nhau, kỳ thực có liên quan trực tiếp với Quý Hâm Thư. Ba năm trước, Quý Hâm Thư rời khỏi trấn Hoài Ninh huyên náo rất lớn, hai nhà Nhậm Diêu cũng là ngay đầu tiên nhận được tin tức, phái ra người đi tìm cứu, chỉ đáng tiếc, đến cuối cùng cũng không thể tìm được người kia. Khởi đầu các nàng hoài nghi Quý Thanh Cừ, nhưng sau đó biết rõ sự tình, sau khi xác nhận Quý Hâm Thư là tự sát, hai người Nhậm Diêu cũng là không hoài nghi Quý Thanh Cừ nữa, thậm chí bắt đầu giúp đỡ nàng.

Năm thứ nhất Quý Hâm Thư rời đi, Quý Thanh Cừ đêm không thể chợp mắt, nàng dời vào gian phòng của Quý Hâm Thư, mỗi ngày bảo vệ đồ vật đối phương lưu lại coi như an ủi. Đó là một năm khó khăn nhất của Quý Thanh Cừ, cũng là một năm gian khổ nhất của Quý thị. Cho dù Quý Hâm Thư trước khi rời đi đã đem đại đa số sự tình xử lý tốt, nhưng vẫn tránh không được những mắt nhìn chằm chằm của người kia đối với Quý Thanh Cừ.

Một năm này, Quý Thanh Cừ nỗ lực học tập quản lý công ty cùng Đường Khởi, bởi vì hợp tác, nàng và Nhậm Hữu Như cùng Diêu Dụ Văn quen biết, từ từ thành bạn bè. Không giống với Quý Hâm Thư, Quý Thanh Cừ người thích rượu biết thuốc, lúc trước tụ hội, thường thường là Nhậm Hữu Như và Diêu Dụ Văn uống rượu, Quý Hâm Thư ở bên cạnh yên tĩnh mà ngồi, mà bây giờ, người đổi thành Quý Thanh Cừ, là thành ba người uống rượu say xỉn cuồng hoan.

Ở ba năm này, Quý Thanh Cừ không có một ngày từng dừng lại tìm kiếm tung tích của Quý Hâm Thư, chỉ cần có một ngày không có tìm được tung tích, nàng thì tin tưởng Quý Hâm Thư nhất định còn tốt sống ở một nơi nào đó. Luôn có người nói, yêu một người sẽ sống càng ngày càng giống cô, Quý Thanh Cừ không tin, nhưng hiện thực lại vừa vặn ngược lại.

Sau khi tiếp quản Quý thị, nàng mới biết khổ cực quản lý một công ty, cũng mới rốt cuộc biết, tự do và tùy ý phóng túng của chính mình lúc trước là dùng khổ cực của Quý Hâm Thư đổi lấy. Cô đã từng bị những thân thích dòng họ Quý thị kia hãm hại qua không chỉ một lần, cho nên mới sẽ coi trọng như vậy an bài vệ sĩ bên cạnh mình, không để cho tin tức của mình chảy ra ngoài. Nhưng mà chính mình khi đó, căn bản không hiểu những thứ này.

"Được rồi, ta phải đi rồi, đêm nay thư ký Đường còn muốn đến chỗ ta bàn chuyện." Quý Thanh Cừ lưu lại uống mấy ly, liền nói lời từ biệt cùng Diêu Dụ Văn và Nhậm Hữu Như, nàng lên xe, tài xế đưa nàng về nhà, vừa mới về đến nhà không lâu, Đường Khởi dựa theo thời gian ước định xuất hiện ở trước cửa. Người này luôn luôn đúng giờ, mà Quý Thanh Cừ đã ở trong ba năm càng ngày càng đúng giờ rồi.

"Nhị tiểu thư, chào buổi tối, đây là tư liệu gần đây thu thập được, căn cứ biểu hiện, ở sau khi đại tiểu thư mất tích một tháng, có 126 bãi biển từng có tình huống cứu vớt, ngoài ra còn có hơn 200 vùng biển xung quanh mò lên đồ dùng bên người của một số người, những cái này chúng ta đều đang từng cái tiến hành loại trừ, xem có quan hệ với đại tiểu thư hay không."

Đường Khởi đem những tư liệu kia đưa cho Quý Thanh Cừ, người sau ngồi dựa vào ở trên sô pha, cúi thấp đầu từng cái từng cái nhìn sang, ở thời điểm nàng xem tư liệu, Đường Khởi cũng đang đánh giá Quý Thanh Cừ, thời gian ba năm đối với người bình thường mà nói cũng không dài lâu, nhưng đối với Quý Thanh Cừ mà nói, tuyệt đối là một đoạn tháng ngày sống một ngày bằng một năm. Ba năm nay, Đường Khởi đi theo bên người nàng, nhìn nàng thay đổi.

Quý Thanh Cừ không hề nhuộm tóc, để tóc biến trở về màu đen tự nhiên, phong cách mặc quần áo cũng đơn giản già giặn hơn tươi đẹp xa hoa của trước đây. Năm thứ hai Quý Thị giao đến trên tay nàng, Quý Thanh Cừ đã có thể một mình chống đỡ một phương, nàng cũng không phải là hoàn toàn không hiểu, cũng không có ngoại giới nói tới vô dụng như vậy. Ở trên người nàng, Đường Khởi luôn là có thể thấy được bóng dáng của Quý Hâm Thư, rồi lại không muốn nàng biến thành Quý Hâm Thư thứ hai.

"Thư ký Đường, khổ cực ngươi rồi, tiếp tục loại trừ những đầu mối này, mặt khác, thôn trấn phụ cận Tắc La Loan cũng phải gia tăng cường độ treo giải thưởng, dấu vết nào cũng đừng từ bỏ." Quý Thanh Cừ nói qua, dùng tay xoa đầu đau đớn. Từ khi Quý Hâm Thư đi rồi nàng thì có bệnh vặt mất ngủ, trường kỳ không ngủ ngon thêm vào công tác cường độ cao, Quý Thanh Cừ không chỉ là gầy gò, thân thể cũng không bằng trước.

"Nhị tiểu thư, ngươi mới vừa uống rượu, cần ta giúp ngươi mua chút thuốc không?"

"Không cần, hiện tại ta thì đi nghỉ ngơi."

Quý Thanh Cừ nói xong, tiễn Đường Khởi đi, biệt thự to lớn lập tức thì trở nên yên tĩnh lại, ngay cả tiếng hít thở cô độc của chính mình đều có thể nghe được rõ rõ ràng ràng. Quý Thanh Cừ lên lầu, thả một bồn nước nóng nằm vào, nước tràn qua thân thể, Quý Thanh Cừ chậm rãi chìm vào trong đó, không có tiến hành bất kỳ biện pháp nín thở.

Nước theo mũi tràn vào trong đó, cảm giác giống như rỉ sắt dâng lên, đại não đã ở trong nước sinh lên đau đớn kịch liệt, ngay sau đó, thân thể bắt đầu run rẩy co giật, hô hấp càng ngày càng thống khổ, Quý Thanh Cừ ở thời khắc cuối cùng từ trong nước thò đầu ra. Nàng có được không khí chính là tham lam lại liều mạng đến thở dốc lên, chỉ có lĩnh hội qua cảm giác nghẹt thở, mới có thể hiểu được loại cảm giác ở bên trong nước chìm vào kia có bao nhiêu thống khổ.

Đây không phải Quý Thanh Cừ lần đầu tiên làm chuyện như vậy, mà ở một năm trước Quý Hâm Thư rời đi càng nhiều lần. Nàng nhớ cô nhớ đến khắc cốt ghi tâm, nàng không cách nào thiết thân cảm nhận được trước đó Quý Hâm Thư có bao nhiêu khổ sở mới có thể làm ra quyết định lần nữa tự sát chính mình rời khỏi, thế nhưng nàng có thể dùng phương thức của mình đi cảm thụ đau đớn của cô.

Quý Thanh Cừ cũng biết cách làm này của chính mình rất buồn cười, thời điểm rõ ràng người còn sống nàng cũng không quý trọng, hiện tại người đi rồi, nàng lại dùng phương pháp buồn cười này tự mình dằn vặt. Quý Thanh Cừ mắt đỏ từ trong nước đi ra, nàng nhìn chính mình trong gương có chút chật vật, tê dại lại cứng ngắc đến lau chùi thân thể, tóc ướt nằm lại trên giường.

Kỳ thực nàng là ngủ không được, bây giờ giường đối với Quý Thanh Cừ mà nói, chỉ có thể để nàng có được nghỉ ngơi ngắn ngủi, mà không phải cung cấp giấc ngủ. Nàng cần thuốc ngủ để cho mình ngủ, bằng không vừa nhắm mắt, trong đầu xuất hiện đều là từng chút một ở chung với Quý Hâm Thư, còn có phần mộ bia lẻ loi đứng lặng ở trong góc kia.

Quý Thanh Cừ đều sẽ mơ tới Quý Hâm Thư một mình lẻ loi ngồi xổm ở bên mộ bia kia, cô đang đợi chính mình, đợi một năm rồi lại một năm, nhưng mà chính mình lại chỉ là lần lượt đem cô đẩy xa.. Quý Thanh Cừ còn nhớ khi đó chính mình phát hiện mộ bia Quý Hâm Thư lén lút mua kia là tâm tình như thế nào, đau lòng, hổ thẹn, còn có sợ hãi tràn đầy trời đất.

Nàng sợ có người sẽ tìm được Quý Hâm Thư, mang về một bộ di hài không nhìn ra nguyên hình, nàng cũng sợ phần tìm kiếm lung tung không có mục đích này, chờ mình già đi cũng không cách gặp lại được Quý Hâm Thư một lần, thậm chí không biết cô là chết hay sống. Cảm giác như vậy thật đáng sợ, chỉ cần nghĩ tới hai loại khả năng này, Quý Thanh Cừ sẽ tay chân lạnh cả người.

Nàng vuốt mộ bia lạnh lẽo kia, dùng tay ma sát chữ phía trên, vợ của Quý Thanh Cừ, đúng vậy a, ở trong lòng Quý Hâm Thư, cô trước sau đều là thê tử của chính mình, đáng tiếc cô ở trước khi đi cũng không kịp nghe chính mình nói một tiếng yêu và thích.

Quý Thanh Cừ mơ mơ màng màng đến rơi vào hôn mê, nước mắt theo khóe mắt của nàng trượt tới trên gối đầu, nàng ôm gối nghẹn ngào, dường như ôm người quan trọng nhất của nàng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Quý Thanh Cừ không ngoài dự đoán lại một lần nữa sinh lên sốt nhẹ, ba năm qua nàng luôn là bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, tình huống như vậy không chỉ là nàng, ngay cả Đường Khởi bên người nàng cũng đều quen rồi. Quý Thanh Cừ cầm điện thoại di động lên, vừa định gọi điện thoại cho Đường Khởi nói mình hôm nay nghỉ ngơi không đến công ty, điện thoại lại gọi đến trước một bước.

Quý Thanh Cừ cau mày nhận lấy, nàng nghe được ngữ khí đối phương có chút kích động, điện thoại trong tay lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất.

Hết chương 101
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 102: Ngươi cùng nàng đã không thể nào rồi.

[HIDE-THANKS]
"Thẩm lão sư, ta là người phụ trách tiếp đón của ngài, kêu ta Hàn thì được rồi, hiện tại thì đưa ngài đến địa phương nghỉ ngơi." Thẩm Khanh Vãn từ trên thuyền xuống, mới vừa ra cửa thì đụng phải một người đàn ông. Nam nhân nhìn qua ngoài ba mươi, trên tay mang găng tay màu trắng, xách đi hành lý của chính mình. Ba năm qua đi, lần nữa bước vào địa phương quen thuộc này, Thẩm Khanh Vãn lại phát hiện rất nhiều sự vật đều trở nên hoàn toàn thay đổi rồi.

Phố Hoài Ninh vẫn là thành thị phát triển nhất trong nước, thời gian ba năm đủ để thay đổi rất nhiều, cũng làm cho địa phương Thẩm Khanh Vãn quen thuộc trở nên xa lạ lên. Hai bên đường lớn rất nhiều thêm đèn cảnh giác hạn chế hạn tốc, xuất nhập cảnh cũng không quy trình rườm rà nữa, chỉ cần quét mặt thì được. Thẩm Khanh Vãn theo A Hàn xuống xe, đi tới trước biệt thự Trần Cửu Túy chuẩn bị cho cô.

Đây là một ngôi nhà gỗ trong khu đô thị, là Trần Cửu Túy đặc biệt an bài cho Thẩm Khanh Vãn, lần này cô trở về là vì một lần hợp tác trong phạm vi toàn cầu, chủ yếu nhà đầu tư đều ở phố Hoài Ninh, đương nhiên không qua loa được, Thẩm Khanh vãn lần này trở về xuất phát từ chuyện công, đương nhiên, cũng có một chút nguyên nhân trong lòng chính cô.

"Thẩm lão sư, ngươi nghỉ ngơi trước một chút đi, có chuyện gì cũng có thể liên hệ ta, buổi tối Trần tổng sẽ tới mang ngươi cùng tham dự tiệc rượu." A Hàn đem một ít chuyện bàn giao rõ ràng liền lái xe rời khỏi, đồ vật Thẩm Khanh Vãn mang đến không nhiều, chỉ có một ít y vật và nhu phẩm cần thiết bên người. Cô nhìn căn nhà tiện nghi tinh xảo này, Trần Cửu Túy thưởng thức cô luôn luôn rất tin cậy, phối màu và cách cục của căn nhà này đều rất phù hợp yêu thích của chính mình, chắc hẳn mấy tháng sau cũng sẽ ở đến thoải mái.

Thẩm Khanh Vãn đơn giản thu dọn hành lý một phen, đứng dậy đi tới phòng tắm tắm rửa, cô tựa ở bên mép bồn tắm, nửa khép mắt, nhìn ánh sáng hơi tỏa sáng đỉnh đầu, cảm giác trống trong lòng ở sau khi đến phố Hoài Ninh, trở nên càng nhiều cũng càng nặng. Ba năm qua, Thẩm Khanh Vãn là cô độc, cô cho rằng chính mình từ nhỏ mất đi người nhà sớm thành thói quen cô độc này, lại phát hiện mùi vị đó vẫn là gian nan như vậy, thậm chí càng khó vượt qua, chỉ vì, trong lòng có người nhớ nhung.

Ở Nguyệt Cầu ba năm nay, Thẩm Khanh Vãn không có một ngày phải không bận rộn, W&R ở Địa Cầu là hàng xa xỉ đỉnh cấp, nhưng ở Nguyệt Cầu chẳng qua là một hàng hiệu mới vừa cất bước, bên kia rất nhiều người cũng không biết nhãn hiệu này, mà giữa hai khu khác biệt thẩm mỹ, cũng làm cho Thẩm Khanh Vãn mới bắt đầu cảm thấy bước đi liên tục khó khăn.

Mỗi ngày cô đều đang vẽ bản thảo thiết kế, còn tham dự phương diện xã giao, lôi kéo tài chính và giao thiệp, thời gian vẽ tranh phác thảo rút ngắn, cô sẽ lo lắng, ứng phó những người cũng làm cho nàng cảm thấy uể oải kia. Thẩm Khanh Vãn xương cổ không tốt, ba năm nay ở Nguyệt Cầu trở nên càng nghiêm trọng, có lúc sẽ đau đầu đến nửa đêm đều không thể yên giấc. Thời điểm như thế này, nàng rất nhớ nhung người kia.

Tên của Tống Ngôn Khê là quá khứ Thẩm Khanh Vãn ba năm qua không dám đề cập với bất cứ người nào, coi như là Trần Cửu Túy hỏi, cô cũng chỉ là cười hàm hồ cho qua. Thẩm Khanh Vãn biết là chính mình tự làm tự chịu, cô thương tổn Tống Ngôn Khê, một mình chạy mất, rồi lại bị phần nhớ nhung khắc cốt này hành hạ đến không ra dáng. Thẩm Khanh Vãn tự nhận không phải thánh nhân, cho nên cô là hối hận, hối hận lúc trước thương tổn Tống Ngôn Khê, hối hận chính mình yêu, rồi lại bởi vì tự ti buồn cười trong lòng và vô năng của bản thân đem người đẩy ra.

Ở năm thứ nhất đi tới Nguyệt Cầu, Thẩm Khanh Vãn ở trong lòng cô độc và bên trong thân thể tan vỡ bị bệnh, cô nằm ở bệnh viện, xương cổ bởi vì phẫu thuật bị cố định, cả uống ngụm nước đều khó khăn vạn phần. Vào lúc ấy, người cô nhớ nhung nhất vẫn cứ là Tống Ngôn Khê. Cô nghĩ, nếu như mình ở Nguyệt Cầu có thể thành công, cô có lẽ sẽ lựa chọn trở lại, dù cho rất quá đáng cũng rất buồn cười, cô cũng muốn thử đoạt lại Tống Ngôn Khê, dù cho bị đối phương từ chối hoặc là mỉa mai, cô cũng muốn lại một lần nữa thân cận người kia.

Hiện tại, cô trở về rồi, tuy đã không thể đi đoạt lại Tống Ngôn Khê nữa, nhưng trong lòng cô vẫn mong mỏi có thể gặp Tống Ngôn Khê một lần. Thẩm Khanh Vãn cúi thấp đầu, nhìn ba chữ Tống Ngôn Khê ở hàng nhà đầu tư trên điện thoại di động, cô không nhịn được đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên, màn hình bởi vì đụng vào mà chuyển động, Thẩm Khanh Vãn lúc này mới dừng lại, chuyên chú nhìn chăm chú cái tên đó.

Ngôn Khê.

Đến buổi tối, Trần Cửu Túy đúng giờ đến, nàng ăn mặc lễ phục màu đen cố định loại mới nhất của W&R, vì là Thẩm Khanh Vãn chuẩn bị thì là màu trắng bạch cùng loại. Những năm này danh tiếng của Trần Cửu Túy trên Địa Cầu rất mạnh mẽ, thậm chí có truyền thông gọi nàng là người quản lý trẻ tuổi cũng ưu tú nhất trong giới thời thượng của thời đại mới. Nghe được loại ngôn luận này, Trần Cửu Túy lại chỉ là lườm một cái, xoay người cầm hồ lô rượu tiếp tục uống rượu.

"Thẩm, ta liền biết, ngươi mặc váy này sẽ rất đẹp đẽ, căn nhà cảm thấy thế nào? Nếu có địa phương không hài lòng ta còn có biệt thự cái khác an bài cho ngươi." Xe thể thao giới hạn màu cam kia của Trần Cửu Túy đậu ở trước mặt Thẩm Khanh Vãn, xe thì giống con người nàng phô trương quá mức như thế, rồi lại sẽ không để cho người cảm thấy không thoải mái.

"Mỗi cái địa phương đều rất hài lòng, xem ra ngươi tốn không ít tâm tư, tiệc rượu đêm nay là?"

"Mặc dù nói là tiệc rượu, kỳ thực chẳng qua là một cuộc gặp nhỏ thôi, địa điểm ngay ở nhà ta, kêu mấy người đầu tư đồng thời đến tán gẫu uống rượu, những người này có mấy người là người quen, cũng có ngươi quen."

Trần Cửu Túy lái xe, nhẹ giọng nói ra, câu nói sau của nàng ám chỉ rất rõ ràng cũng làm cho động tác của Thẩm Khanh Vãn hơi cứng đờ, kỳ thực cô từ lúc nghe nói tối nay là cuộc gặp của người đầu tư liền suy nghĩ Tống Ngôn Khê có đến hay không, bây giờ Trần Cửu Túy lời nói này cũng coi như là một loại chỉ điểm. Nghĩ đến sẽ đụng phải người chính mình tâm tâm niệm niệm ba năm, ánh mắt Thẩm Khanh Vãn trở nên nhu hòa rất nhiều, mái tóc dài màu đen của cô tỏa ra, lại khó có thể che giấu loại khát vọng cùng vui sướng trên mặt kia, thấy được dáng dấp của cô, Trần Cửu Túy bất đắc dĩ đến thở dài một tiếng.

"Thẩm, ta hi vọng ngươi đừng ôm ấp quá nhiều chờ mong, ngươi cũng biết, ngươi cùng nàng đã không thể nào rồi." Trần Cửu Túy cũng không phải muốn đả kích Thẩm Khanh Vãn, nếu như để cho cô chờ mong càng nhiều, cô chỉ có thể có được thất vọng càng nhiều, "A Cửu, ta hiểu." Thẩm Khanh Vãn vốn là khuôn mặt nhu hòa bởi vì lời nói này của Trần Cửu Túy biến thành mất mác, nhìn thấy nàng sắc mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, hai tay cũng đang phát run, Trần Cửu Túy biết, Thẩm Khanh Vãn rõ ràng, tuyệt đối không phải là thả xuống.

Hai người đến biệt thự của Trần Cửu Túy, nơi này đã vì tiệc rượu đêm nay chuẩn bị kỹ càng sân bãi, trên hoa viên bày vĩ nướng, trong tủ rượu một bên là các loại rượu đỏ lâu năm, hai người đến chưa bao lâu, những nhà tài trợ được mời mà đến cũng liên tiếp đến. Thẩm Khanh Vãn vốn là đối với xã giao không có hứng thú gì, vào lúc này có Trần Cửu Túy nắm toàn bộ đại cục đương nhiên cũng không cần cô làm thêm cái gì.

Thẩm Khanh Vãn ngồi ở một góc của sofa, lúc này, trước cửa lại đi tới một người. Nàng ăn mặc lễ phục tua có lề dưới màu vàng sậm, cổ áo khoét sâu chữ V lộ ra đường khe rãnh thâm thúy đẫy đà. Nàng đạp giày cao gót, đèn của ánh trăng và hoa viên chiếu vào đỉnh đầu nàng, đem tia lam không giống với màu đen chiếu lên càng rõ ràng. Trong tay nàng mang theo một cái túi nhỏ, cười đi tới phía nơi này, con mắt màu xanh lam sẫm ở trên mọi người các nàng đảo qua, cũng không có ở chỗ này của chính mình có bất kỳ dừng lại và lưu lại nào, dường như.. Mình cũng chỉ là một người ở bên trong nhóm chuyện làm ăn đó thôi.

Cùng lúc Thẩm Khanh Vãn khổ sở, rồi lại vui mừng Tống Ngôn Khê không có quá mức chú ý mình, cứ như vậy, chính mình là có thể trắng trợn không kiêng dè đến dò xét dáng dấp bây giờ của nàng. Ba năm không gặp, Tống Ngôn Khê gầy rất nhiều, cho dù chính mình từ đầu đến cuối không có từ bỏ từ trên internet tìm tranh ảnh của nàng, lén lút quan sát nàng thay đổi của ba năm nay, nhưng tranh ảnh chung quy cùng người thật có điều chênh lệch. Bản thân nàng nhìn qua gầy gò không ít, cả khí chất của người càng thêm thành thục, trang điểm cũng càng quyến rũ.

Nàng chào hỏi cùng mấy người, ngồi ở bên người Trần Cửu Túy, đây là vị trí lưu lại trước đó cho nàng, dù sao thân là một trong nhà đầu tư lớn nhất, Tống Ngôn Khê không thể giống như chính mình tùy tiện ngồi ở trong góc.

Theo Tống Ngôn Khê đến, bầu không khí đêm nay cũng được đỉnh điểm náo nhiệt, nàng cười chào hỏi cùng người chung quanh, cũng nghiêng đầu tán gẫu cùng Trần Cửu Túy, từ đầu đến cuối, tầm mắt của nàng chưa bao giờ rơi đến trên người mình, điều này làm cho Thẩm Khanh Vãn từ mới bắt đầu may mắn đến mất mác, giờ khắc này càng là không nói một lời mà cúi đầu uống rượu. Đại khái là chú ý tới sự khác thường của cô, Trần Cửu Túy chủ động giới thiệu cô.

"Các vị, nói đến ta còn không từng giới thiệu, nhưng ta nghĩ tất mọi người ít nhiều cũng đã từng nghe nói danh tiếng của Thẩm, nàng là nhà thiết kế ưu tú nhất trước mắt, mà trang sức phối của mọi người hiện nay mang trên người cũng là xuất từ tay nàng, kỳ thực đối với lý niệm tinh cầu liên danh lần này, nàng có mấy lời muốn nói cho mọi người."

Trần Cửu Túy nói xong lời nói này, quay về Thẩm Khanh Vãn chớp mắt, nghe được nàng đem mình đẩy ra, Thẩm Khanh Vãn cũng không có quá nhiều căng thẳng, dù sao giá trị bản thân và địa vị của cô bây giờ cũng đã sớm không còn là người của ba năm trước rồi. Thẩm Khanh Vãn gật gù, ở trong đám người đứng lên.

"Chào mọi người, ta là tổng giám sáng tạo thiết kế phụ trách lần này, đối với mục liên danh lần này, ta nghĩ các vị đang ngồi đều rất tò mò rốt cuộc là khái niệm thế nào. Ta đưa nó mệnh danh là Re encounter, nó có nhiều loại khả năng, hoặc vui sướng, hoặc bi thương, hoặc vật đổi sao dời, hoặc tiếc nuối khó bù. Ý nghĩa của cái chủ đề này truyền đạt đối với mỗi người mà nói đều có không hiểu, cái này cũng là cảm tình hệ truyền cảm muốn biểu đạt nhất.

Thẩm Khanh Vãn thấp giọng nói qua, cũng ở trong lúc nói chuyện vô tình hay cố ý đến liếc nhìn phía Tống Ngôn Khê, cô đang quan sát phản ứng của đối phương, nhưng người sau nghe xong, trên mặt không chỗ nào phản ứng, vẻn vẹn chỉ là cong cong khóe miệng, như có như không mà nở nụ cười, ngay sau đó, bỗng nhiên mở miệng.

" Xem ra Thẩm tiểu thư đích thật là một nhà thiết kế có tài hoa, chỉ có điều lý niệm truyền đạt, chúng ta những người bình thường này sợ là không thể nào hiểu được. Nếu đã biết chia lìa, liền nói rõ hai người không có tư cách và cơ hội ở cùng nhau, hai người như vậy gặp lại, chắc hẳn cũng chỉ có lúng túng và chuyện cười thôi. "

Tống Ngôn Khê không thèm để ý mà nói, nhưng lời nói này của nàng lại làm cho Thẩm Khanh Vãn sắc mặt trắng bệch, cô biết rõ Tống Ngôn Khê lời nói này rõ ràng mỉa mai chính mình, mà nhà đầu tư khác nghe xong cũng dùng một loại ánh mắt không thể nào hiểu được nhìn cô.

Thẩm Khanh Vãn rõ ràng, vào lúc này chính mình nên nói gì thêm nữa, để cứu vãn tín nhiệm của nhà đầu tư, nhưng mà.. Đối với bất kỳ lời của Tống Ngôn Khê, cô đều không cách nào phản bác.

" Xin lỗi, ta.. Ta đi phòng rửa tay một hồi."Thẩm Khanh Vãn vào đúng lúc này chạy trối chết, cô mở ra nước lạnh, không lo được trang điểm sẽ bay hết, trực tiếp dội ở trên mặt. Thẩm Khanh Vãn ở phòng rửa tay đợi rất lâu, lâu đến cô lại lần nữa đi ra, cuộc tụ hội đã tản đi. Những người kia lái xe rời khỏi, hoặc là tiếp tục đi một cuộc tụ hội tiếp, chỉ là đều không có quan hệ cùng mình.

Thẩm Khanh Vãn và Trần Cửu Túy nói lời từ biệt chờ đợi A Hàn tới đón chính mình, cô có ý định tìm kiếm bóng người của Tống Ngôn Khê, thật vất vả ở trong đám người thấy được nàng, thậm chí vui sướng cũng không kịp trồi lên, trái tim ngay ở trong nháy mắt bị rạch đau. Có người tới đón Tống Ngôn Khê, đó là một nữ nhân cao gần Tống Ngôn Khê nàng, nàng ăn mặc một bộ âu phục màu tím, ở lúc Tống Ngôn Khê đi tới ôm lấy nàng, trên tay nắm lấy nhau là hai cái nhẫn cưới kim cương cùng loại.

Thẩm Khanh Vãn nhìn các nàng cùng nhau lên xe, sau đó rời khỏi, mãi đến tận người đi xa, cô mới phát hiện trong miệng chính mình tràn đầy mùi máu tanh, hàm răng cắn nát đầu lưỡi, mà cô cũng không phát giác.

Hết chương 102
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 103: Ngươi phải nhớ kỹ, nàng đã kết hôn rồi.

[HIDE-THANKS]
Thẩm Khanh Vãn mơ một giấc mộng dài, bắt đầu khi cô ngủ, mãi cho đến tỉnh lại, mộng từ đầu đến cuối kéo dài. Ở khởi đầu giấc mộng, cô vẫn ở cùng Tống Ngôn Khê, hai người không có mâu thuẫn như lúc trước cùng lùi bước của mình, các nàng lấy thân phận người yêu, đi kèm chúc phúc kết hôn của tất cả mọi người, nhưng mà ở trong hôn lễ, mặt của mình lại từ từ vặn vẹo, đã biến thành dáng dấp của một người khác.

Cho dù gương mặt đó là mơ hồ không rõ, nhưng Thẩm Khanh Vãn chính là biết, người mơ hồ đến không thấy rõ mặt kia, tuyệt đối không phải là mình. Cô bị gạt bỏ ở ngoài, bị tất cả mọi người đẩy ra, cách Tống Ngôn Khê càng ngày càng xa. Ngay sau đó, cô nhìn thấy Tống Ngôn Khê và người khác trao đổi nhẫn cùng người khác đi vào hôn nhân, trong mắt của nàng, không có chính mình nữa.

Thẩm Khanh Vãn sau khi tỉnh lại một quãng thời gian rất dài không có ngồi dậy, nước mắt tụ tập ở viền mắt, càng ngày càng nặng, mãi đến tận cũng không chịu nổi đến trượt ra nữa. Nếu như chỉ là mộng, cũng không có đáng sợ như vậy, đáng sợ chính là, đây cũng không phải là mộng, mà là chuyện chân chính phát sinh. Một năm trước, Tống Ngôn Khê kết hôn, lúc đó Thẩm Khanh Vãn còn đang thiết kế, một khắc nghe được tin tức đó, bút trong tay của cô rơi trên mặt đất.

Thẩm Khanh Vãn không nghĩ tới Tống Ngôn Khê sẽ đột nhiên kết hôn như vậy, càng không có nghĩ tới đối phương cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không lưu lại cho chính mình, cứ như vậy đi vào thế giới của người khác. Thẩm Khanh Vãn rất rõ ràng, cô không tư cách oán giận cái gì, ban đầu là cô rời khỏi Tống Ngôn Khê, là cô lần lượt đem người đẩy ra, hết thảy tất cả là cô tự làm tự chịu.

Bắt đầu từ khi đó, Thẩm Khanh Vãn bắt đầu vô tình hay cố ý đến tránh ra tin tức của Tống Ngôn Khê, cô cũng sẽ không bao giờ chủ động đi thăm dò báo tài chính kinh tế của phố Hoài Ninh, ý đồ tìm tới một tia tin tức liên quan với Tống Ngôn Khê, cũng sẽ không để bạn bè trong nước lưu ý nàng làm cái gì. Tựa hồ bắt đầu từ một khắc đối phương kết hôn đó, chính mình thì cắt đứt mất liên hệ cùng nàng, Thẩm Khanh Vãn không muốn thống khổ nữa, lại càng không đồng ý làm một người phá hoại gia đình người khác. Thẩm Khanh Vãn xoa đầu đau đớn tắm rửa sạch sẽ, cầm điện thoại di động lên thấy được tin tức Trần Cửu Túy gởi tới, trả lời điện thoại cho nàng.

Truyện được đăng tại dembuon.vn .

"Thẩm, ngươi không cần nói cho ta biết ngươi bây giờ mới rời giường, đây không phải phong cách của ngươi."

"Tối hôm qua ngủ không ngon, là hợp tác đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có việc lớn gì, lần này hợp tác phía đầu tư rất coi trọng, hi vọng ngươi có thể đi đến Tống thị sáng tác thiết kế bản thảo, để cho bọn họ nắm giữ xu hướng. Dù sao Tống thị là nhà đầu tư lớn nhất, cứ như vậy tất cả mọi người cũng đều yên tâm."

Trần Cửu Túy trong lúc nói chuyện có chút do dự, nàng không phải không biết gút mắc Thẩm Khanh Vãn và Tống Ngôn Khê, cũng rõ ràng người này ở Nguyệt Cầu ba năm cũng không thể quên Tống Ngôn Khê đi. Nhưng Tống Ngôn Khê đã kết hôn, tối hôm qua nhìn thái độ của cô, mong rằng đối với Thẩm Khanh Vãn cũng không có những ý nghĩ khác, Trần Cửu Túy biết cái điều kiện này chắc để Tống Ngôn Khê cảm thấy khó xử.

"Nếu như ngươi thực sự không muốn đi, ta có thể thương lượng một chút, để ngươi đi công ty nhà đầu tư khác, ngươi.."

"Ta đi." Thẩm Khanh Vãn không đợi Trần Cửu Túy nói xong, đã mở miệng trước một bước. Cô đương nhiên biết thái độ tối hôm qua của Tống Ngôn Khê là coi mình là người xa lạ, nếu đã như vậy, mình cũng không cần thiết dùng thái độ đặc thù đi đối mặt chuyện công này nữa. Ở sau khi cô nói xong, Trần Cửu Túy trầm mặc một lúc rất lâu sau đó mới mở miệng.

"Thẩm, ngươi có thể đi Tống thị đương nhiên là tốt nhất, nhưng mà.. Ngươi phải nhớ kỹ, nàng đã kết hôn rồi." Trần Cửu Túy rõ ràng Thẩm Khanh Vãn là người nghiêm túc cố chấp, cũng biết cô tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện vi phạm đạo đức. Tính cách của cô chính là như vậy, bằng không lúc đó cũng sẽ không từ chối Tống Ngôn Khê. Đã như thế, cô hiện tại đối mặt Tống Ngôn Khê, chỉ có thể càng thêm thống khổ, bởi vì cô sẽ đem tất cả khổ sở đặt ở trong lòng.

Truyện được đăng tại dembuon.vn.

"A Cửu, ta rõ ràng, ta biết nàng kết hôn rồi, đều rõ ràng hơn bất cứ người nào. Ngươi yên tâm, ta sẽ không quấy rối nàng, cũng sẽ không vì nàng khổ sở nữa, chúng ta đã kết thúc rồi." Thẩm Khanh Vãn nhẹ giọng nói qua, nhưng Trần Cửu Túy chỉ tin tưởng cô sẽ không quấy rối, còn về sẽ không khổ sở, nàng mới sẽ không tin tưởng. Ngữ khí nói chuyện của Thẩm Khanh Vãn rõ ràng đều đang run rẩy, như thế nào có thể sẽ không khổ sở.

"Ngươi chăm sóc tốt chính mình, có chuyện gì liên hệ ta, ta đã để A Hàn đem đồ dùng công tác của ngươi chuyển tới Tống thị, một lúc ngươi trực tiếp đi Tống thị là được rồi."

Ta biết rồi. "Cúp điện thoại, Thẩm Khanh Vãn ngẩng đầu nhìn trước mắt, bây giờ là mười giờ buổi sáng, đã qua giờ làm việc sáng sớm, phỏng chừng sau khi đi tới đúng lúc là giờ cơm trưa.

Thẩm Khanh Vãn thổi khô tóc, vô ý thức đến đem tóc thổi ra một chút độ cong và tạo hình bình thường sẽ không đặc biệt đi làm. Cô hóa trang tinh xảo, chọn một bộ váy ngắn và giày cao gót chính mình mới mua. Đợi đến tất cả thu thập thỏa đáng, cô đứng trước gương, nhìn chính mình bên trong, có chút hoảng hốt đến cười.

Người trong gương rất đẹp, Thẩm Khanh Vãn biết vừa rồi mình trang điểm lần này có bao nhiêu để tâm, như vậy, cô tự giễu đến cười cười, cho dù trên miệng cô nói qua gắng giữ lòng bình thường, lại vẫn là sẽ theo bản năng phải trang điểm, theo bản năng muốn Tống Ngôn Khê thấy được chính mình sẽ như thế nào. Thẩm Khanh Vãn cô đơn đến nhìn hai tay, muốn đem hóa trang trên mặt bôi đi, cuối cùng vẫn là không hề động thủ, quay người ra biệt thự.

Truyện được đăng tại dembuon.vn.

Cô lái xe đến đến Tống thị, A Hàn chờ ở cửa, Tống thị tiếp đón cũng biết chính mình đến, sớm chờ ở đây. Thẩm Khanh Vãn được tiếp đón một đường dẫn đi tới trên lầu, đồng thời cũng đang nói với mình cấu tạo trong cao ốc của Tống thị. Thời gian này đạiđa số công nhân đều đang nghỉ ngơi, mỗi vị trí bộ ngành đều rất trống, Thẩm Khanh Vãn lắng nghe giới thiệu tiếp đón, tầm mắt cũng đang quét khắp nơi, ý đồ tìm tới cái gì.

" Thẩm tổng, đây là phòng thiết kế Tống tổng đột nhiên giúp ngươi an bài, đối diện chính là văn phòng của Tống tổng, nơi này sẽ không có người quấy rối ngươi, ngươi có bất kỳ vấn đề cũng có thể gọi ta, ta là trợ lý của Tống tổng, Lý Tiếu. "

" Cám ơn ngươi. "Nghe được Lý Tiếu giới thiệu, Thẩm Khanh Vãn lúc này mới nhớ tới nàng, đối phương hẳn là vẫn đi theo ở bên cạnh Tống Ngôn Khê, nói cách khác, ba năm trước nàng và mình cũng từng từng gặp mặt, nhưng bây giờ, Lý Tiếu chỉ là bình tĩnh đến nhìn mình, dường như đang nhìn một người xa lạ, Thẩm Khanh Vãn nghĩ tới đây, mím mím môi, loại cảm giác tồn tại này đều bị người lãng quên, xác thực rất khổ sở.

" Được, Thẩm tổng có chuyện gì căn dặn ấn chuông kêu ta thì được rồi, ta đi xử lý chuyện khác trước."Lý Tiếu nói xong, nhìn thấy Thẩm Khanh Vãn đã ngồi xuống xử lý bản vẽ, quay người rời khỏi. Ở sau khi nàng đi, Thẩm Khanh Vãn đánh giá phòng làm việc này một chút, phòng làm việc này rất yêntĩnh cũng rất sạch sẽ, rộng lớn sáng sủa, rất thích hợp dùng để vẽ bản thảo.

Cửa sổ là cửa sổ sát đất rất lớn, cửa lớn chính là cửa thủy tinh trong suốt, dùng màn trúc màu trắng nhạt che lấy, cấu tạo hoàn mỹ mà hoàn cảnh cách tuyệt thế giới bên ngoài. Thẩm Khanh Vãn đoán chỗ này chắc là phòng làm việc lúc trước của Lý Tiếu, cửa thủy tinh trong suốt cũng là vì nàng có t hể tùy lúc thấy được trạng thái của Tống Ngôn Khê. Bởi vì chính mình đến, đột nhiên thay đổi thành như vậy.

Truyện được đăng tại dembuon.vn.

Thẩm Khanh Vãn rất hài lòng phòng làm việc này, càng quan trọng là, nó thì ở đối diện phòng làm việc của Tống Ngôn Khê, cũng chính là nói, chính mình cũng có thể nhìn thấy được người kia. Thẩm Khanh Vãn suy nghĩ như vậy, cúi đầu đem bản vẽ lấy ra, bắt đầu phương án thiết kế lối suy nghĩ của mấy tháng tới. Một khi cô bắt đầu thiết kế, tinh thần trạng thái thì sẽ hoàn toàn chìm đắm ở bên trong.

Chờ đến khi cổ có chút đau mỏi, cảm giác không thoải mái để nàng không thể không dừng lại nghỉ ngơi, nàng mới chú ý được bên bàn đứng một người. Nàng mặc áo vest màu hạnh, hai tay ôm vòng ở trước ngực, đang nhàn nhạt nhìn chính mình. Khi Thẩm Khanh Vãn ngẩng đầu, nhìn lên con ngươi màu lam thẫm của nàng, một khắc đó, nhịp tim đập lỡ một nhịp, Thẩm Khanh Vãn quá mức khẩn trương, đến mức bị hô hấp của chính mình làm sặc, cộng thêm bệnh vặt khô họng của cô, khiến cô chật vật đến ho khan lên.

Thẩm Khanh Vãn biết nhất cử nhất động của chính mình đều ở trong tầm mắt của Tống Ngôn Khê, càng là muốn nhanh chóng dừng lại ho khan, lại ho đến càng lợi hại. Khóe mắt Thẩ m Khanh Vãn tràn ra nước mắt, mặt cũng đỏ ửng. Cô nhớ được lúc trước khi chính mình ho khan, trên miệng Tống Ngôn Khê luôn sẽ nói chính mình không chú ý sức khỏe, dùng tay xoa vỗ sau lưng của cô, đưa một ly nước ấm cho cô. Nhưng bây giơ, người kia chỉ là cau mày nhìn mình, thậm chí còn lùi xa chút.

Hết chương 103

Edit: Truyện bị chôm hoài, mình lười lọc quá, mọi người đừng nạp tiền phí lắm nha, muốn đọc thì liên hệ fb tui nha. Link: Https: //www. Facebook.com/thuvan. Nguyenthi. 7315/
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1288 Tìm chủ đề
Chương 109: Ta không quen tiếp xúc cùng người xa lạ.

[HIDE-THANKS]
"Kỷ tiểu thư, cơm nước đã làm xong rồi, sau khi ngươi ăn cơm xong đừng quên uống thuốc." Lý Viện đem bữa tối chính mình làm xong bưng đến trên lầu, lại thành thục lấy ra các loại viên thuốc to nhỏ không đều đặt ở cạnh đầu giường. Quý Hâm Thư ba năm nay mỗi ngày đều phải uống rất nhiều thuốc, trên thực tế cô biết uống những thuốc này cũng sẽ không trở nên tốt, chẳng qua là duy trì chật vật bây giờ thôi.

"Ừm." Quý Hâm Thư ừm một tiếng liền không nói nữa, thấy được cô yên tĩnh cúi thấp đầu ăn đồ ăn, mặc dù là giờ khắc này, phía sau lưng cô vẫn ưỡn lên đến mức thẳng tắp, đũa thìa chưa bao giờ sẽ va chạm đến chén dĩa phát ra bất kỳ thanh âm gì. Lý Viện ngơ ngác đến nhìn gò má của Quý Hâm Thư, luôn cảm thấy người này ở chung cùng mình ba năm thật sự rất kỳ quái.

Nàng chưa từng nói qua lai lịch, không làm việc cũng không có bất kỳ khởi nguồn kinh tế, lại luôn là có thể lấy ra thẻ tồn khoản tiền kếch sù. Dung mạo của cô rất đẹp, dù cho vết thương trên mặt kia cũng không cách nào đem cái đẹp của cô tiêu giảm chút nào, mặc dù như thế, cô vẫn là thói quen dùng tóc che khuất cả khuôn mặt. Lý Viện cảm thấy Quý Hâm Thư nhất định trải qua cái gì, hơn nữa là hồi ức đối với cô mà nói cũng không tốt. Hành động và ăn nói của cô đều lộ ra dấu vết tao nhã trong xương, khí chất như vậy tuyệt đối không phải người bình thường sẽ có.

Lý Viện rõ ràng lấy tiền làm việc bớt nói đạo lý, trước một trận có chút người ngoại địa đến hỏi thăm gần cửa biển có từng cứu người hay không, đại khái là nhận được chỗ tốt của Quý Hâm Thư, lực lượng cảnh sát bên kia ý tứ kín đáo, một mực nói không có. Mà càng nhiều người căn bản không chú ý tới Quý Hâm Thư, cũng không biết sự tồn tại của cô. Dù sao trấn An Tắc cũng không tính nhỏ, thêm một người cũng sẽ không có ai chú ý tới.

"Vậy ta thì rời khỏi trước, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại gọi ta. Mặt khác, bên cạnh tòa nhà này hình như có người mua đi rồi, ta vừa đi ra ngoài mua thức ăn nhìn một chút, tựa hồ là một nữ sinh rất đẹp." Lý Viện nhẹ giọng nói qua, nàng biết Quý Hâm Thư bình thường đối với bất cứ chuyện gì cũng không hứng thú gì, sẽ nhắc lên chuyện này chỉ là bởi vì Quý Hâm Thư yêu thích yên tĩnh, hiện tại có hàng xóm chỉ sợ sẽ sản sinh qua lại không cần thiết.

Truyện đăng tại dembuon.vn.

"Nàng mua nhà? Phải thường ở lại chỗ này sao?" Thanh âm của Quý Hâm Thư vang lên, trong giọng nói vậy mà có thêm nhu hòa bình thường không có. Nghe được cô lại sẽ quan tâm chuyện của người khác, Lý Viện hơi kinh ngạc, kỳ thực đối phương muốn ở bao lâu nàng vẫn đúng là không rõ ràng. "Ta cũng không biết phải ở bao lâu, nàng hình như là đến nghỉ phép."

"Ừm, ta biết rồi."

Nghe lời của Lý Viện, trong mắt Quý Hâm Thư có chút mất mát. Cô cúi đầu ăn rau dưa, ánh sáng trong mắt tối lại một chút. Lý Viện thấy cô không có chuyện khác, đợi Quý Hâm Thư cơm nước xong liền lấy đi bát đũa rửa sạch, cũng ra ngoài về nhà. Ở trên đường trở lại, nàng đúng lúc thấy được Quý Thanh Cừ sát vách đứng ngoài hoa viên hút thuốc.

Nàng mặc một bộ váy thu eo màu đen, tóc dài màu nâu tản ra, bị gió nhẹ nhàng thổi lướt lên, có chút tán loạn đến thổi qua gò má của nàng. Lý Viện là lần đầu tiên khoảng cách gần thấy được người quyến rũ sáng rực rỡ như thế, xinh đẹp hơn so với những minh tinh kia. Chỉ là, cùng ngoại hình nàng không phù hợp lại là khí chất nàng có chút lành lạnh.

Lý Viện cảm thấy người này như là đang vì sao mà khổ sở, cặp mắt màu hổ phách kia của nàng hơi buông xuống, ánh mắt lóe lên khói bụi xám trắng, hình thành vết lốm đốm đen tối không rõ. Nàng ngước đầu, phun ra vòng khói hình tròn, tầm mắt nhìn xa xa xuất thần. Lý Viện luôn cảm thấy, Quý Thanh Cừ nhìn cũng không phải vòng khói, mà là thông qua vòng khói đang nhớ nhung cái gì.

"Xin lỗi, nơi này có lệnh cấm hút thuốc sao?" Sau khi khói thuốc cháy hết, Quý Thanh Cừ lúc này mới quay đầu lại nhìn thấy Lý Viện, nàng hỏi như vậy là bởi vì quần áo y tá Lý Viện ăn mặc, mà đối phương tựa hồ nhìn chính mình rất lâu, để Quý Thanh Cừ cho là chính mình có phải là vi phạm quy tắc của trấn nhỏ, dù sao ở trấn Hoài Ninh cũng là không thể ở trên đường hút thuốc.

"Không.. Không có, ở trong sân nhà mình hút thuốc, không có người gì có thể quản ngươi." Lý Viện ngơ ngác nói, Quý Thanh Cừ nghe xong gật gù. Nàng còn nhớ Lý Viện là từ gian nhà sát vách đi ra, kỳ thực đối với nữ nhân giúp mình dẫn đường hôm nay, Quý Thanh Cừ có chút ngạc nhiên. Vào lúc này thấy Lý Viện thì đứng ở một bên, liền không nhịn được muốn từ trong miệng nàng hỏi thăm một số chuyện.

"Ngươi là ở sát vách sao? Nhìn dáng dấp chúng ta phải làm hàng xóm một trận rồi." Quý Thanh Cừ không có trực tiếp hỏi chuyện liên quan của nữ nhân, mà là nói bóng gió dẫn lên một câu chuyện. "Không có, ta chỉ nhân viên chăm sóc sức khỏe sát vách." Lý Viện thấy Quý Thanh Cừ quay đầu lại, hai con mắt rơi vào trên mặt tinh xảo kia của nàng, chỉ lo đờ ra, theo bản năng trả lời.

"Hôm nay là vị nữ sĩ kia giúp ta dẫn đường mới có thể tìm được nơi này, bất quá ta còn chưa kịp cảm tạ nàng." Quý Thanh Cừ thấy nàng mắc câu rồi, tiếp tục mở miệng, nàng cũng không biết tại sao mình sẽ đối với người lần đầu tiên gặp mặt hiếu kỳ như vậy, nhưng mà, vào hôm nay khi người kia dẫn đường cho mình, Quý Thanh Cừ từ trên người cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc và cảm giác an tâm, phần cảm giác này để nàng không có cách nào lãng quên hoặc bỏ qua.

"Kỷ tiểu thư nàng không thích người khác quấy rối nàng, lòng biết ơn của ngươi ta sẽ thay nàng chuyển đạt." Nghe được Quý Thanh Cừ Nhắc lên Quý Hâm Thư, Lý Viện vội vàng mở miệng, nàng biết Quý Hâm Thư tính cách kỳ quái, không bảo đảm được sẽ làm ra chuyện gì. "Nàng cũng họ Quý? Nàng tên gì? Nàng là người nơi này sao?" Nghe được lời của Lý Viện, Quý Thanh Cừ bỗng nhiên khẩn trương lên, nghe nàng liên tục hỏi vài cái vấn đề, Lý Viện nhớ tới giao phó của Quý Hâm Thư, vội vàng lắc đầu.

"Kỷ tiểu thư tên Kỷ Vong, là Kỷ của Kỷ niệm, nàng là người của trấn An Tắc, là.. Là bà con xa nhà ta." Lý Viện dựa theo giao phó Quý Hâm Thư mà nói, kỳ quái là, sau khi chính mình nói xong, chỉ thấy thần thái trên mặt Quý Thanh Cừ toàn bộ biến mất rồi. "Như vậy, cám ơn ngươi, ta đi về nghỉ trước." Quý Thanh Cừ nói qua, quay người trở về phòng. Lý Viện kỳ quái đến liếc nhìn nàng một cái, ngược lại cũng không hỏi nhiều, người đẹp đẽ đại khái đều có chút kỳ quái.

(Edit: Quý và Kỷ phát âm hao hao giống nhau nên Quý Thanh Cừ hiểu lầm)

Truyện đăng tại dembuon.vn.

Buổi tối, trấn nhỏ An Tắc đặc biệt yên tĩnh, nơi này sở dĩ thích hợp tĩnh dưỡng cũng là bởi vì nhân khẩu thường ở đa số đều là người trung niên và người tuổi tác lớn, bọn họ yêu thích hoàn cảnh và không khí của trấn An Tắc, đến buổi tối rất ít sẽ có người ồn ào, ban đêm chỉ có ve sầu yếu ớt nương theo yên giấc.

Quý Thanh Cừ mới tới nơi này, quen đêm nhộn nhịp của đô thị lớn, vừa tới nơi này nàng còn có chút không quá quen thuộc. Nàng đứng trên ban công, phát hiện tòa nhà đối diện vẫn sáng đèn, vị Kỷ tiểu thư kia có lẽ còn chưa ngủ, cũng có thể là nàng sợ tối, ngủ cũng sẽ mở ra đèn. Quý Thanh Cừ nghĩ tới đây, bỗng nhiên nở nụ cười, mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì a, không hiểu ra sao đi nhớ một người xa lạ, cho dù người kia có cảm giác của Quý Hâm Thư, nhưng cũng không phải là cô.

Quý Thanh Cừ đứng yên thật lâu ở ban công, mãi đến tận có uể oải và ủ rũ mới quay người trở về phòng, nàng chưa từng biết được, ở thời khắc nàng quay người, đèn đối diện mới tắt đi.

Quý Thanh Cừ ngủ thẳng giữa trưa ngày thứ hai, đại khái là trấn An Tắc quá yên tĩnh cũng ngủ quá ngon, chỉ là nằm lì trên giường sẽ sinh ra cảm giác hạnh phúc. Nàng giơ tay lên, như mèo con chống lấy eo lười, lúc này mới đứng dậy tắm rửa sạch sẽ, đổi lên váy ngắn nhẹ nhàng chuẩn bị đi ra ngoài dạo.

Nàng đẩy cửa xuống lầu, đúng lúc thấy được trong hoa viên sát vách, Quý Hâm Thư ngồi ở trên xe lăn, đang dùng tay bẻ bánh mì trong tay, khối nhỏ khối nhỏ ném xuống đút cho chim nhỏ không biết từ nơi nào bay tới. Người kia vẫn là ăn mặc một thân quần áo màu trắng, cộng thêm bông vải trắng thuần. Cô đắm chìm dưới ánh mặt trời, dường như cả người đều đang phát sáng. Quý Thanh Cừ nhìn, không nhịn được đi tới, đứng ngoài hoa viên chào hỏi cùng cô.

Truyện đăng tại dembuon.vn.

"Kỷ tiểu thư, ta là người hôm qua tìm ngươi giúp đỡ, cũng là hàng xóm của ngươi. Chuyện ngày hôm qua, cám ơn ngươi giúp ta dẫn đường, nếu không ngại, ta muốn mời ngươi uống ly cà phê." Quý Thanh Cừ nhẹ giọng nói qua, nàng cho là lời nói của mình tràn ngập thiện ý, đại đa số người cũng sẽ không từ chối. Nhưng nữ nhân nghe xong, trầm mặc đem bánh mì cuối cùng đút cho chim nhỏ, quay người đẩy xe lăn đi về trong phòng.

"Không cần, ta không quen tiếp xúc cùng người xa lạ."

Hết chương 109

Edit: Vì đối phó mấy thánh phần chôm truyện, nên tui sẽ khóa xu một số chương nha. Mn thông cảm
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back