Chương 200: Thế giới 7
Tác giả Ngu Uyển Uyển
Vân Vũ lại riêng lùi về sau một bước lớn, cả người trốn trong kết giới.
Đôi mắt hẹp dài của Huyền Dịch hơi nheo lại, dò xét nhìn về phía Vân Vũ.
"Ngươi cái con thỏ nhỏ này, không cùng ta về Ma giới cũng thôi đi, bị cái sư tôn gì đó của ngươi lừa gạt mà không hiểu."
"Ngươi là muốn nói sư tôn ta nói bậy sao?"
Vân Vũ trừng mắt có chút tức giận nói, khuôn mặt kiều mềm tràn ngập vẻ "Ta sẽ không tin ngươi".
"Ta biết ngay mà, tình căn của ngươi còn chưa hoàn toàn khai mở."
Huyền Dịch hiểu rõ cười cười, trên mặt mang theo ý cười ác thú, rồi giơ tay thi pháp muốn công phá kết giới này.
Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một đạo ma lực đen như mực, nhưng khi rót vào kết giới lại không có phản ứng gì.
"Ngươi đừng phí sức!"
Vân Vũ giả vờ trấn định nói, bàn tay nhỏ trắng nõn lại có chút bất an sờ về phía ngọc bội đeo bên hông.
Huyền Dịch một bên không ngừng thi pháp vào kết giới trước mặt, một bên nhìn ngọc bội bên hông tiểu thỏ yêu trong kết giới.
"Tiểu thỏ yêu, ngươi cũng biết sợi tơ hồng trên ngọc bội bên hông ngươi chính là nhân duyên tuyến, sư tôn ngươi đưa thứ này cho ngươi chắc chắn không nói với ngươi đâu."
Vân Vũ nghe vậy cúi đầu nhìn nhìn, trước đây nàng vẫn luôn cảm thấy chỉ là lớn lên hơi giống một chút mà thôi.
Hơn nữa Thu Hành chẳng phải nói nhân duyên tuyến bắt được từ cây nhân duyên vô dụng sao? Có lẽ Huyền Dịch cố ý nói vậy để nàng sinh nghi.
"Tình căn của ngươi chưa khai, vậy ta giúp ngươi một phen.."
Giọng Huyền Dịch trầm thấp âm nhu, trong mắt mang theo ý cười hài hước.
Hắn thực cảm thấy hứng thú với con thỏ nhỏ này, huống hồ hắn thích nhất làm chuyện độc ác, tỷ như phá hoại nhân duyên của người khác linh tinh.
Huyền Dịch tuy không thể phá vỡ kết giới này, nhưng ma khí đen kịt không ngừng xâm lấn, trong khoảnh khắc kết giới rung chuyển, hắn liền thi pháp về phía Vân Vũ.
Vân Vũ còn tưởng Huyền Dịch muốn làm thương nàng, kết quả trên người không đau không ngứa, chẳng có cảm giác gì.
Mà lúc này Huyền Dịch đang chuẩn bị thu tay lại thì bị một đạo tiên quyết mạnh mẽ đánh trúng bả vai.
Hắn tránh kịp thời nên chưa hoàn toàn trúng chiêu, khó khăn lắm lùi về sau vài bước rồi ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ngoài kết giới chợt xuất hiện Kỳ Ngôn và Thính Cảnh.
"Sư tôn!"
Vân Vũ thấy Kỳ Ngôn đã đến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Kỳ Ngôn sau khi nhìn thấy nàng không bị thương tổn gì, đôi mày nhíu chặt cũng giãn ra.
"Ma quân Huyền Dịch."
Thính Cảnh cao giọng hô, đôi mày anh tuấn của hắn nhíu chặt, vẻ mặt thập phần cảnh giác nhìn Huyền Dịch.
"Hôm nay ngươi dẫn quân đánh bất ngờ rốt cuộc có ý đồ gì!"
"Đừng nóng giận mà, lần trước ta chật vật trốn từ Thiên Cung của các ngươi về Ma giới, hiện giờ pháp lực khôi phục, đương nhiên nên chủ động xuất kích một lần, bằng không mặt mũi Ma quân ta để vào đâu?"
Huyền Dịch lại không hề tỏ ra khí thế căng thẳng như vậy, bởi vì hôm nay hắn vốn dĩ không định chính thức giao chiến với Thiên tộc.
Aiz? Chỉ là chơi thôi, Huyền Dịch hắn thật sự rất thích kích thích, lần trước ở Đông Hải chủ động trêu chọc Kỳ Ngôn, kết quả bị trọng thương, hiện giờ vừa hồi phục đã lại mò tới.
"Kỳ Ngôn, sao hiện giờ lại muốn cưới vợ thành hôn, người Tứ Hải Bát Hoang không phải đều bảo Kỳ Ngôn Thần tôn ngươi nhất không gần nữ sắc sao?"
"Liên quan gì đến ngươi."
Kỳ Ngôn lạnh lùng nói, hắn bước sang một bên, thân hình cao lớn che chắn kín mít Vân Vũ bên trong kết giới phía sau.
"Được thôi.. Nếu các ngươi đều đến rồi, vậy ta cũng nên rời đi."
Huyền Dịch hai tay ôm trước ngực có chút nửa đùa nửa thật nói, khuôn mặt khó phân biệt giới tính mang theo vẻ cảnh giác với Kỳ Ngôn.
Rốt cuộc Kỳ Ngôn là chân thần, hắn đối đầu trực diện với Kỳ Ngôn rất khó có lợi.
Huyền Dịch rất nhanh sẽ vung tay áo thi pháp rời đi, Thính Cảnh ngay sau đó cũng lắc mình đuổi theo.
Kỳ Ngôn lại xoay người bước vào kết giới, Vân Vũ mấy ngày nay mỗi ngày đều tuân thủ những gì viết trong bí tịch quyến rũ, cũng rất quen thuộc ôm lấy hắn.
Cô nương kiều mềm ôm lấy eo Kỳ Ngôn, giống như mấy ngày trước nhón mũi chân dùng đôi môi phấn nộn chạm nhẹ vào cánh môi hắn.
"Vừa rồi là sơ suất phòng bị người ngoài, hiện giờ ta đã bày kết giới ở Thiên Cung, kế tiếp sẽ không còn người ngoài vào được."
Giọng Kỳ Ngôn mềm nhẹ nói, hắn chậm rãi nâng tay ôm lấy tiểu thỏ yêu đang quấn quýt trên người.
"Ma quân vẫn còn ở ngoài Cửu Trọng Thiên, Huyền Dịch vừa đi ta nghĩ bọn chúng cũng sẽ không ham chiến, ta muốn đến Lăng Tiêu Bảo Điện một chuyến, con nếu có chuyện gì nhớ dùng ngọc bội gọi ta, tuyệt đối không được tháo ra."
"Vâng."
Vân Vũ ngoan ngoãn gật đầu, rồi buông lỏng vòng tay ôm Kỳ Ngôn, đôi mắt đẹp của nàng thoáng hiện một tia khó hiểu.
Vì sao nàng lại cảm thấy những hành động thân mật như vậy với sư tôn có chút ngượng ngùng?
Kỳ Ngôn rất nhanh liền xoay người hướng về phía Lăng Tiêu Bảo Điện, Vân Vũ không trở về tẩm điện mà hơi nhíu mày xoa xoa đầu.
"Chẳng lẽ đây cũng là chuyện kỳ lạ khi mang thai sao.."
Vân Vũ lẩm bẩm một mình, trong lòng nàng luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng lúc này Kỳ Ngôn không ở đây, nàng chỉ có thể đi tìm Thu Hành giải thích nghi hoặc.
Nhưng Vân Vũ còn chưa đến cửa Nhân Duyên Phủ, đã thấy một bóng hình quen thuộc đi ngang qua.
"Thanh Lan?"
Thanh Lan đang trốn sau hòn non bộ ăn đào tiên chợt giật mình, vội vàng giấu quả đào tiên trong tay ra sau lưng.
Kết quả thấy khuôn mặt trắng nõn kiều mềm còn mang theo ý cười của Vân Vũ.
"Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng là Bàn Đào Tiên Nhân!"
Thanh Lan thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy quả đào tiên đã cắn dở ra tiếp tục gặm.
"Sao ta lại gặp ngươi ở đây? Cũng may bên cạnh không có ai khác, bằng không chuyện ta trộm đào tiên ăn sẽ bị phát hiện."
"Đúng rồi, ngươi là người Tư Dược Cục, vậy chắc cũng hiểu chút y thuật?"
Đôi mắt long lanh của Vân Vũ chợt sáng ngời, Thu Hành là tiên tử Nhân Duyên Phủ đương nhiên không hiểu y thuật, nhưng Thanh Lan thì chưa chắc.
"Thần hậu nương nương của ta, không giấu gì ngươi, ta chính là diệu thủ đệ nhất Tư Dược Cục!"
Thanh Lan thành thạo ăn sạch quả đào tiên, rồi vỗ vỗ tay, kéo cổ tay trắng nõn của Vân Vũ thi pháp lóe lên.
Trong nháy mắt tiếp theo, hai người đã ngồi trong dược đường nhỏ của Thanh Lan ở Tư Dược Cục.
"Có nghi nan tạp chứng gì, cứ việc nói với ta."
Thanh Lan vẫy vẫy tay nói, nàng nghĩ con thỏ này chính là Thần hậu nương nương tương lai, nàng không thể qua loa như lần gặp mặt trước.
"Suỵt, sư tôn dặn không được nói với người khác, ta trộm nói với một mình ngươi.."
Vân Vũ ghé sát lại nói, Thanh Lan vừa uống trà vừa ghé tai lại gần.
"Ta có thai, nhưng mấy ngày nay luôn cảm thấy có chút khó nói, không thoải mái.."
"Phụt.. Cái gì!"
Ngụm trà nóng của Thanh Lan suýt chút nữa phun ra, nàng chớp mắt ngơ ngác nhìn Vân Vũ kiều mềm đáng yêu đang ngồi bên cạnh bàn.
Này này này.. Lúc trước nàng nghe nói Thần tôn muốn thành hôn với tiểu thỏ yêu, quả thật nghĩ là Thần tôn ra tay, nhưng nàng không ngờ a, tiểu thỏ yêu thế mà trực tiếp có thai.
Nhưng sinh con nối dõi cho Thần tộc rất gian nan, truyền đến hiện giờ cũng chỉ còn lại Kỳ Ngôn Thần tôn là huyết mạch duy nhất, cùng Thần tộc giao hợp muốn có con nối dõi vốn rất khó.
Chậc chậc chậc.. Thần tôn thật là cầm thú, cầm thú a.
Nhưng khi Thanh Lan nín thở ngưng thần bắt mạch cho Vân Vũ, nàng như thở phào nhẹ nhõm, nghĩ Thần tôn còn chưa đến mức cầm thú như vậy.
"Tiểu thỏ yêu, ngươi còn chưa có thai đâu."
Đôi mắt hẹp dài của Huyền Dịch hơi nheo lại, dò xét nhìn về phía Vân Vũ.
"Ngươi cái con thỏ nhỏ này, không cùng ta về Ma giới cũng thôi đi, bị cái sư tôn gì đó của ngươi lừa gạt mà không hiểu."
"Ngươi là muốn nói sư tôn ta nói bậy sao?"
Vân Vũ trừng mắt có chút tức giận nói, khuôn mặt kiều mềm tràn ngập vẻ "Ta sẽ không tin ngươi".
"Ta biết ngay mà, tình căn của ngươi còn chưa hoàn toàn khai mở."
Huyền Dịch hiểu rõ cười cười, trên mặt mang theo ý cười ác thú, rồi giơ tay thi pháp muốn công phá kết giới này.
Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một đạo ma lực đen như mực, nhưng khi rót vào kết giới lại không có phản ứng gì.
"Ngươi đừng phí sức!"
Vân Vũ giả vờ trấn định nói, bàn tay nhỏ trắng nõn lại có chút bất an sờ về phía ngọc bội đeo bên hông.
Huyền Dịch một bên không ngừng thi pháp vào kết giới trước mặt, một bên nhìn ngọc bội bên hông tiểu thỏ yêu trong kết giới.
"Tiểu thỏ yêu, ngươi cũng biết sợi tơ hồng trên ngọc bội bên hông ngươi chính là nhân duyên tuyến, sư tôn ngươi đưa thứ này cho ngươi chắc chắn không nói với ngươi đâu."
Vân Vũ nghe vậy cúi đầu nhìn nhìn, trước đây nàng vẫn luôn cảm thấy chỉ là lớn lên hơi giống một chút mà thôi.
Hơn nữa Thu Hành chẳng phải nói nhân duyên tuyến bắt được từ cây nhân duyên vô dụng sao? Có lẽ Huyền Dịch cố ý nói vậy để nàng sinh nghi.
"Tình căn của ngươi chưa khai, vậy ta giúp ngươi một phen.."
Giọng Huyền Dịch trầm thấp âm nhu, trong mắt mang theo ý cười hài hước.
Hắn thực cảm thấy hứng thú với con thỏ nhỏ này, huống hồ hắn thích nhất làm chuyện độc ác, tỷ như phá hoại nhân duyên của người khác linh tinh.
Huyền Dịch tuy không thể phá vỡ kết giới này, nhưng ma khí đen kịt không ngừng xâm lấn, trong khoảnh khắc kết giới rung chuyển, hắn liền thi pháp về phía Vân Vũ.
Vân Vũ còn tưởng Huyền Dịch muốn làm thương nàng, kết quả trên người không đau không ngứa, chẳng có cảm giác gì.
Mà lúc này Huyền Dịch đang chuẩn bị thu tay lại thì bị một đạo tiên quyết mạnh mẽ đánh trúng bả vai.
Hắn tránh kịp thời nên chưa hoàn toàn trúng chiêu, khó khăn lắm lùi về sau vài bước rồi ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ngoài kết giới chợt xuất hiện Kỳ Ngôn và Thính Cảnh.
"Sư tôn!"
Vân Vũ thấy Kỳ Ngôn đã đến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Kỳ Ngôn sau khi nhìn thấy nàng không bị thương tổn gì, đôi mày nhíu chặt cũng giãn ra.
"Ma quân Huyền Dịch."
Thính Cảnh cao giọng hô, đôi mày anh tuấn của hắn nhíu chặt, vẻ mặt thập phần cảnh giác nhìn Huyền Dịch.
"Hôm nay ngươi dẫn quân đánh bất ngờ rốt cuộc có ý đồ gì!"
"Đừng nóng giận mà, lần trước ta chật vật trốn từ Thiên Cung của các ngươi về Ma giới, hiện giờ pháp lực khôi phục, đương nhiên nên chủ động xuất kích một lần, bằng không mặt mũi Ma quân ta để vào đâu?"
Huyền Dịch lại không hề tỏ ra khí thế căng thẳng như vậy, bởi vì hôm nay hắn vốn dĩ không định chính thức giao chiến với Thiên tộc.
Aiz? Chỉ là chơi thôi, Huyền Dịch hắn thật sự rất thích kích thích, lần trước ở Đông Hải chủ động trêu chọc Kỳ Ngôn, kết quả bị trọng thương, hiện giờ vừa hồi phục đã lại mò tới.
"Kỳ Ngôn, sao hiện giờ lại muốn cưới vợ thành hôn, người Tứ Hải Bát Hoang không phải đều bảo Kỳ Ngôn Thần tôn ngươi nhất không gần nữ sắc sao?"
"Liên quan gì đến ngươi."
Kỳ Ngôn lạnh lùng nói, hắn bước sang một bên, thân hình cao lớn che chắn kín mít Vân Vũ bên trong kết giới phía sau.
"Được thôi.. Nếu các ngươi đều đến rồi, vậy ta cũng nên rời đi."
Huyền Dịch hai tay ôm trước ngực có chút nửa đùa nửa thật nói, khuôn mặt khó phân biệt giới tính mang theo vẻ cảnh giác với Kỳ Ngôn.
Rốt cuộc Kỳ Ngôn là chân thần, hắn đối đầu trực diện với Kỳ Ngôn rất khó có lợi.
Huyền Dịch rất nhanh sẽ vung tay áo thi pháp rời đi, Thính Cảnh ngay sau đó cũng lắc mình đuổi theo.
Kỳ Ngôn lại xoay người bước vào kết giới, Vân Vũ mấy ngày nay mỗi ngày đều tuân thủ những gì viết trong bí tịch quyến rũ, cũng rất quen thuộc ôm lấy hắn.
Cô nương kiều mềm ôm lấy eo Kỳ Ngôn, giống như mấy ngày trước nhón mũi chân dùng đôi môi phấn nộn chạm nhẹ vào cánh môi hắn.
"Vừa rồi là sơ suất phòng bị người ngoài, hiện giờ ta đã bày kết giới ở Thiên Cung, kế tiếp sẽ không còn người ngoài vào được."
Giọng Kỳ Ngôn mềm nhẹ nói, hắn chậm rãi nâng tay ôm lấy tiểu thỏ yêu đang quấn quýt trên người.
"Ma quân vẫn còn ở ngoài Cửu Trọng Thiên, Huyền Dịch vừa đi ta nghĩ bọn chúng cũng sẽ không ham chiến, ta muốn đến Lăng Tiêu Bảo Điện một chuyến, con nếu có chuyện gì nhớ dùng ngọc bội gọi ta, tuyệt đối không được tháo ra."
"Vâng."
Vân Vũ ngoan ngoãn gật đầu, rồi buông lỏng vòng tay ôm Kỳ Ngôn, đôi mắt đẹp của nàng thoáng hiện một tia khó hiểu.
Vì sao nàng lại cảm thấy những hành động thân mật như vậy với sư tôn có chút ngượng ngùng?
Kỳ Ngôn rất nhanh liền xoay người hướng về phía Lăng Tiêu Bảo Điện, Vân Vũ không trở về tẩm điện mà hơi nhíu mày xoa xoa đầu.
"Chẳng lẽ đây cũng là chuyện kỳ lạ khi mang thai sao.."
Vân Vũ lẩm bẩm một mình, trong lòng nàng luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng lúc này Kỳ Ngôn không ở đây, nàng chỉ có thể đi tìm Thu Hành giải thích nghi hoặc.
Nhưng Vân Vũ còn chưa đến cửa Nhân Duyên Phủ, đã thấy một bóng hình quen thuộc đi ngang qua.
"Thanh Lan?"
Thanh Lan đang trốn sau hòn non bộ ăn đào tiên chợt giật mình, vội vàng giấu quả đào tiên trong tay ra sau lưng.
Kết quả thấy khuôn mặt trắng nõn kiều mềm còn mang theo ý cười của Vân Vũ.
"Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng là Bàn Đào Tiên Nhân!"
Thanh Lan thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy quả đào tiên đã cắn dở ra tiếp tục gặm.
"Sao ta lại gặp ngươi ở đây? Cũng may bên cạnh không có ai khác, bằng không chuyện ta trộm đào tiên ăn sẽ bị phát hiện."
"Đúng rồi, ngươi là người Tư Dược Cục, vậy chắc cũng hiểu chút y thuật?"
Đôi mắt long lanh của Vân Vũ chợt sáng ngời, Thu Hành là tiên tử Nhân Duyên Phủ đương nhiên không hiểu y thuật, nhưng Thanh Lan thì chưa chắc.
"Thần hậu nương nương của ta, không giấu gì ngươi, ta chính là diệu thủ đệ nhất Tư Dược Cục!"
Thanh Lan thành thạo ăn sạch quả đào tiên, rồi vỗ vỗ tay, kéo cổ tay trắng nõn của Vân Vũ thi pháp lóe lên.
Trong nháy mắt tiếp theo, hai người đã ngồi trong dược đường nhỏ của Thanh Lan ở Tư Dược Cục.
"Có nghi nan tạp chứng gì, cứ việc nói với ta."
Thanh Lan vẫy vẫy tay nói, nàng nghĩ con thỏ này chính là Thần hậu nương nương tương lai, nàng không thể qua loa như lần gặp mặt trước.
"Suỵt, sư tôn dặn không được nói với người khác, ta trộm nói với một mình ngươi.."
Vân Vũ ghé sát lại nói, Thanh Lan vừa uống trà vừa ghé tai lại gần.
"Ta có thai, nhưng mấy ngày nay luôn cảm thấy có chút khó nói, không thoải mái.."
"Phụt.. Cái gì!"
Ngụm trà nóng của Thanh Lan suýt chút nữa phun ra, nàng chớp mắt ngơ ngác nhìn Vân Vũ kiều mềm đáng yêu đang ngồi bên cạnh bàn.
Này này này.. Lúc trước nàng nghe nói Thần tôn muốn thành hôn với tiểu thỏ yêu, quả thật nghĩ là Thần tôn ra tay, nhưng nàng không ngờ a, tiểu thỏ yêu thế mà trực tiếp có thai.
Nhưng sinh con nối dõi cho Thần tộc rất gian nan, truyền đến hiện giờ cũng chỉ còn lại Kỳ Ngôn Thần tôn là huyết mạch duy nhất, cùng Thần tộc giao hợp muốn có con nối dõi vốn rất khó.
Chậc chậc chậc.. Thần tôn thật là cầm thú, cầm thú a.
Nhưng khi Thanh Lan nín thở ngưng thần bắt mạch cho Vân Vũ, nàng như thở phào nhẹ nhõm, nghĩ Thần tôn còn chưa đến mức cầm thú như vậy.
"Tiểu thỏ yêu, ngươi còn chưa có thai đâu."