Chương 180: Phiên ngoại 1 - Hôn lễ
Tác giả Ngu Uyển Uyển
Tổng tư lệnh Bắc Thành muốn kết hôn với Vân tiểu thư, người mà một tay anh nuôi lớn.
Dù trước đó đã nghe nói tin Lục Chước đính hôn, nhưng việc bông hoa duy nhất của Bắc Thành sắp kết hôn vẫn khiến vô số cô gái ngưỡng mộ nhan sắc ấy đau lòng.
Trong phòng ngủ ở phủ tư lệnh, cô gái nhỏ mặc chiếc váy cưới trắng tinh kiểu Âu đang ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, gương phản chiếu khuôn mặt đã được trang điểm nhẹ nhàng.
Gương mặt trắng nõn phớt chút phấn hồng, hàng mi dài cong vút cùng lớp trang điểm mắt nhạt, đôi môi hồng nhuận được tô điểm bằng màu son tươi tắn, trông thật kiều diễm ướt át.
"Tớ vậy mà không nhìn ra, chú nhỏ cậu hóa ra lại có tâm tư này với cậu!"
Tống Vân đứng một bên, hai tay chống eo nói, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ khó tin.
"Hôm đó tớ nghe ba tớ nói hai người đính hôn, sợ chết khiếp."
"Thật ra ngay từ đầu tớ cũng không nghĩ tới, nên mới bỏ trốn.."
Khuôn mặt trắng nõn của Vân Vũ ửng hồng, không biết là do phấn má hay do cô xấu hổ.
Tống Vân mỉm cười vỗ vai Vân Vũ, rồi cười khẽ nói:
"Ban đầu tớ còn định làm mối cho cậu và anh tớ, nhưng anh tớ cái tên.. thôi bỏ đi, không nói đến tên ngốc đó nữa. Chú nhỏ cậu tuy quản hơi nghiêm, nhưng anh ấy đối với cậu tốt thì không còn gì để nói."
Vân Vũ mắc cỡ đỏ mặt khẽ gật đầu, có chút ngượng ngùng cười với Tống Vân.
Cô và Tống Lâm Xuyên thật sự không thể nào. Nghe nói Khương Khuynh Tâm và bà Ngô vì anh từng mềm lòng giúp đỡ một lần mà có ý muốn quấn lấy anh.
Tống Lâm Xuyên lúc này mới kiên quyết không gặp lại họ nữa. Anh vốn chỉ nhất thời trượng nghĩa cứu Khương Khuynh Tâm, không ngờ lại bị lợi dụng. Nếu còn giúp đỡ nữa e rằng họ sẽ được voi đòi tiên.
"Tiểu thư, xe đã đợi ở dưới lầu rồi ạ."
Tiếng người hầu vọng vào từ ngoài cửa, Vân Vũ lúc này mới đứng dậy.
Tống Vân cẩn thận sửa lại chiếc khăn voan ren trắng trên đầu cô, trong mắt vẫn còn mang theo vẻ cảm khái và luyến tiếc.
"A Vũ cậu nhỏ hơn tớ, vậy mà lại lấy chồng trước tớ, ai.. sau này chúng ta sợ là không thể gặp nhau thường xuyên như trước nữa."
"Nhưng nhà họ Tống cách phủ tư lệnh cũng không xa mà."
Vân Vũ có chút nghi hoặc chớp chớp đôi mắt hỏi, cô sinh ra xinh đẹp, giữa mày đã không còn vẻ ngây ngô trước kia, trong sự ngây thơ ẩn chứa chút quyến rũ.
Lời Tống Vân thấm thía thở dài một hơi, rồi vội vàng giữ lấy cánh tay mảnh khảnh của cô bạn thân khóc thút thít nói:
"Đó là bởi vì chú nhỏ cậu.. tớ thật sự quá sợ anh ấy, cứ cảm giác nếu cậu kết hôn rồi mà tớ còn hay chạy đến tìm cậu, rủ cậu ra ngoài chơi, anh ấy sẽ giết tớ mất."
"Không sao đâu, chỉ cần.. cậu đừng rủ tớ đến những nơi chướng khí mù mịt là được rồi."
Vân Vũ mặt mang nụ cười quẫn bách bất đắc dĩ, trách không được Tống Vân luôn đón cô đến nhà họ Tống, trừ lần cô bị bệnh được đến phủ tư lệnh thăm nom, những lúc khác Tống Vân chưa từng đặt chân đến.
* * *
Nghi thức hôn lễ long trọng này được cử hành tại nhà thờ Bắc Thành.
Trong nhà thờ thành kính, khách khứa ngồi kín hai bên, đều là những nhân vật nổi tiếng lẫy lừng ở Bắc Thành.
Từ đốc quân sứ đến giáo úy và các quan chức khác, rồi đến những nhân vật thuộc các thế gia vọng tộc ở Bắc Thành, hầu như tất cả đều đến tham dự lễ cưới của Tổng tư lệnh.
Tống Lâm Xuyên cũng đến, anh mặc bộ vest chỉnh tề, ngồi ngay ngắn ở hàng ghế phía trước.
Ánh mắt anh có chút phức tạp nhìn về phía Lục Chước đang chờ ở dưới bậc thềm giáo đài.
Hôm đó, khi Tống Lâm Xuyên đến tìm Vân Vũ lần nữa mới phát hiện cô đã biến mất. Ban đầu anh còn lo lắng cô gặp nguy hiểm, kết quả được biết Lục Chước đích thân đến Bến Thượng Hải đưa cô về.
Anh nghi ngờ, nhưng vì công việc bận rộn ở Bến Thượng Hải khi mới nhậm chức, đợi đến khi anh trở lại Bắc Thành thì đã nghe tin Lục Chước và Vân Vũ đính hôn.
Phản ứng đầu tiên của Tống Lâm Xuyên là cảm thấy Vân Vũ bị ép buộc, sau đó xảy ra chuyện Lương đốc quân phản bội, rồi anh lại nhận được tin họ kết hôn.
Lúc này anh mới hiểu Vân Vũ là tự nguyện, hôm nay cô kết hôn, anh liền từ Bến Thượng Hải trở về.
Chợt Tống Lâm Xuyên nghe thấy tiếng của mọi người phía sau, rồi quay đầu lại.
Là Vân Vũ đến.
Tống đốc quân đại nhân thay cha dắt Vân Vũ đi đến, thảm đỏ trải dài trong nhà thờ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô dâu.
Cô mặc chiếc váy cưới trắng tinh thánh thiện, bước đi chậm rãi, khăn voan cài đầu theo gió khẽ bay trên mái tóc đen nhánh, từng bước tiến về phía Lục Chước.
Đối diện với ánh mắt nhất trí của mọi người, Vân Vũ vừa đi vừa khẽ nói lời cảm ơn với Tống đốc quân bên cạnh.
"Bác Tống, hôm nay cảm ơn ngài đã thay mặt cha.."
"Cảm ơn gì chứ? Con và Tiểu Vân quan hệ tốt như vậy, cũng coi như là con gái bác rồi."
Tống đốc quân với vẻ nho nhã ôn hòa trên mặt mang theo nụ cười hiền hậu, như người cha dắt tay Vân Vũ đặt lên khuỷu tay mình, dẫn cô tiến vào nhà thờ.
Cô có chút khẩn trương ngước mắt nhìn về phía Lục Chước đang đứng ở cuối hàng người.
Anh mặc bộ vest đen lịch lãm, vóc dáng thẳng tắp, đôi mắt tuấn tú chăm chú nhìn cô chậm rãi bước tới.
Cho đến khi Tống đốc quân trao tay Vân Vũ cho Lục Chước.
Tiếng vỗ tay vang dội khắp nhà thờ, Lục Chước nhận ra Vân Vũ có chút khẩn trương, anh trấn an vuốt nhẹ mu bàn tay cô.
Lời thề hôn nhân, trao đổi nhẫn..
Tất cả diễn ra như trong giấc mơ, Vân Vũ run run đeo chiếc nhẫn vào ngón tay thon dài của Lục Chước.
"A Vũ."
Giọng Lục Chước trầm thấp, cô chớp đôi mắt long lanh ngước nhìn, chạm phải đáy mắt anh sáng như sao trời.
"Cả đời này em đừng hòng trốn thoát."
"Ai nói em còn muốn trốn.."
Vân Vũ đỏ mặt, sự khẩn trương trong lòng tan đi một chút, cô bướng bỉnh xấu hổ trách móc nhìn anh.
Rồi sau đó, trước mặt mọi người, anh vén chiếc khăn voan nửa che nửa lộ của cô lên, ôm hôn lên đôi môi mềm mại.
Trong khoảnh khắc ấy, chiếc khăn voan rơi xuống, dường như ngăn cách Lục Chước và Vân Vũ với nửa thế giới xung quanh.
Tiếng vỗ tay của các tân khách vang lên như sấm, nhưng đến bên tai Vân Vũ lại trở nên rất nhỏ.
"A Vũ, anh.. anh chỉ yêu A Vũ, A Vũ cũng yêu anh.."
Anh vừa hôn cô vừa khẽ thì thầm, bàn tay to che khuất một bên má cô, che chắn tầm mắt của người khác.
Nụ hôn này của Lục Chước, so với bất kỳ nụ hôn nào trước đây đều dịu dàng hơn, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, vô cùng ôn nhu.
Nhưng lại khắc cốt ghi tâm, đến nỗi khiến người ta có thể nhớ mãi.
Đám cưới long trọng này cũng trở thành một giai thoại được lưu truyền ở Bắc Thành.
Đêm tân hôn, Lục Chước dường như đặc biệt hưng phấn, khác hẳn vẻ trầm ổn, ít nói và tính tình thất thường thường ngày của anh, không biết có phải vì uống chút rượu hay không.
Hại Vân Vũ bị anh "xào đi xào lại" đến mức hôm sau nhất quyết muốn ôm gối đến nhà Tống Vân ngủ.
Dù trước đó đã nghe nói tin Lục Chước đính hôn, nhưng việc bông hoa duy nhất của Bắc Thành sắp kết hôn vẫn khiến vô số cô gái ngưỡng mộ nhan sắc ấy đau lòng.
Trong phòng ngủ ở phủ tư lệnh, cô gái nhỏ mặc chiếc váy cưới trắng tinh kiểu Âu đang ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, gương phản chiếu khuôn mặt đã được trang điểm nhẹ nhàng.
Gương mặt trắng nõn phớt chút phấn hồng, hàng mi dài cong vút cùng lớp trang điểm mắt nhạt, đôi môi hồng nhuận được tô điểm bằng màu son tươi tắn, trông thật kiều diễm ướt át.
"Tớ vậy mà không nhìn ra, chú nhỏ cậu hóa ra lại có tâm tư này với cậu!"
Tống Vân đứng một bên, hai tay chống eo nói, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ khó tin.
"Hôm đó tớ nghe ba tớ nói hai người đính hôn, sợ chết khiếp."
"Thật ra ngay từ đầu tớ cũng không nghĩ tới, nên mới bỏ trốn.."
Khuôn mặt trắng nõn của Vân Vũ ửng hồng, không biết là do phấn má hay do cô xấu hổ.
Tống Vân mỉm cười vỗ vai Vân Vũ, rồi cười khẽ nói:
"Ban đầu tớ còn định làm mối cho cậu và anh tớ, nhưng anh tớ cái tên.. thôi bỏ đi, không nói đến tên ngốc đó nữa. Chú nhỏ cậu tuy quản hơi nghiêm, nhưng anh ấy đối với cậu tốt thì không còn gì để nói."
Vân Vũ mắc cỡ đỏ mặt khẽ gật đầu, có chút ngượng ngùng cười với Tống Vân.
Cô và Tống Lâm Xuyên thật sự không thể nào. Nghe nói Khương Khuynh Tâm và bà Ngô vì anh từng mềm lòng giúp đỡ một lần mà có ý muốn quấn lấy anh.
Tống Lâm Xuyên lúc này mới kiên quyết không gặp lại họ nữa. Anh vốn chỉ nhất thời trượng nghĩa cứu Khương Khuynh Tâm, không ngờ lại bị lợi dụng. Nếu còn giúp đỡ nữa e rằng họ sẽ được voi đòi tiên.
"Tiểu thư, xe đã đợi ở dưới lầu rồi ạ."
Tiếng người hầu vọng vào từ ngoài cửa, Vân Vũ lúc này mới đứng dậy.
Tống Vân cẩn thận sửa lại chiếc khăn voan ren trắng trên đầu cô, trong mắt vẫn còn mang theo vẻ cảm khái và luyến tiếc.
"A Vũ cậu nhỏ hơn tớ, vậy mà lại lấy chồng trước tớ, ai.. sau này chúng ta sợ là không thể gặp nhau thường xuyên như trước nữa."
"Nhưng nhà họ Tống cách phủ tư lệnh cũng không xa mà."
Vân Vũ có chút nghi hoặc chớp chớp đôi mắt hỏi, cô sinh ra xinh đẹp, giữa mày đã không còn vẻ ngây ngô trước kia, trong sự ngây thơ ẩn chứa chút quyến rũ.
Lời Tống Vân thấm thía thở dài một hơi, rồi vội vàng giữ lấy cánh tay mảnh khảnh của cô bạn thân khóc thút thít nói:
"Đó là bởi vì chú nhỏ cậu.. tớ thật sự quá sợ anh ấy, cứ cảm giác nếu cậu kết hôn rồi mà tớ còn hay chạy đến tìm cậu, rủ cậu ra ngoài chơi, anh ấy sẽ giết tớ mất."
"Không sao đâu, chỉ cần.. cậu đừng rủ tớ đến những nơi chướng khí mù mịt là được rồi."
Vân Vũ mặt mang nụ cười quẫn bách bất đắc dĩ, trách không được Tống Vân luôn đón cô đến nhà họ Tống, trừ lần cô bị bệnh được đến phủ tư lệnh thăm nom, những lúc khác Tống Vân chưa từng đặt chân đến.
* * *
Nghi thức hôn lễ long trọng này được cử hành tại nhà thờ Bắc Thành.
Trong nhà thờ thành kính, khách khứa ngồi kín hai bên, đều là những nhân vật nổi tiếng lẫy lừng ở Bắc Thành.
Từ đốc quân sứ đến giáo úy và các quan chức khác, rồi đến những nhân vật thuộc các thế gia vọng tộc ở Bắc Thành, hầu như tất cả đều đến tham dự lễ cưới của Tổng tư lệnh.
Tống Lâm Xuyên cũng đến, anh mặc bộ vest chỉnh tề, ngồi ngay ngắn ở hàng ghế phía trước.
Ánh mắt anh có chút phức tạp nhìn về phía Lục Chước đang chờ ở dưới bậc thềm giáo đài.
Hôm đó, khi Tống Lâm Xuyên đến tìm Vân Vũ lần nữa mới phát hiện cô đã biến mất. Ban đầu anh còn lo lắng cô gặp nguy hiểm, kết quả được biết Lục Chước đích thân đến Bến Thượng Hải đưa cô về.
Anh nghi ngờ, nhưng vì công việc bận rộn ở Bến Thượng Hải khi mới nhậm chức, đợi đến khi anh trở lại Bắc Thành thì đã nghe tin Lục Chước và Vân Vũ đính hôn.
Phản ứng đầu tiên của Tống Lâm Xuyên là cảm thấy Vân Vũ bị ép buộc, sau đó xảy ra chuyện Lương đốc quân phản bội, rồi anh lại nhận được tin họ kết hôn.
Lúc này anh mới hiểu Vân Vũ là tự nguyện, hôm nay cô kết hôn, anh liền từ Bến Thượng Hải trở về.
Chợt Tống Lâm Xuyên nghe thấy tiếng của mọi người phía sau, rồi quay đầu lại.
Là Vân Vũ đến.
Tống đốc quân đại nhân thay cha dắt Vân Vũ đi đến, thảm đỏ trải dài trong nhà thờ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô dâu.
Cô mặc chiếc váy cưới trắng tinh thánh thiện, bước đi chậm rãi, khăn voan cài đầu theo gió khẽ bay trên mái tóc đen nhánh, từng bước tiến về phía Lục Chước.
Đối diện với ánh mắt nhất trí của mọi người, Vân Vũ vừa đi vừa khẽ nói lời cảm ơn với Tống đốc quân bên cạnh.
"Bác Tống, hôm nay cảm ơn ngài đã thay mặt cha.."
"Cảm ơn gì chứ? Con và Tiểu Vân quan hệ tốt như vậy, cũng coi như là con gái bác rồi."
Tống đốc quân với vẻ nho nhã ôn hòa trên mặt mang theo nụ cười hiền hậu, như người cha dắt tay Vân Vũ đặt lên khuỷu tay mình, dẫn cô tiến vào nhà thờ.
Cô có chút khẩn trương ngước mắt nhìn về phía Lục Chước đang đứng ở cuối hàng người.
Anh mặc bộ vest đen lịch lãm, vóc dáng thẳng tắp, đôi mắt tuấn tú chăm chú nhìn cô chậm rãi bước tới.
Cho đến khi Tống đốc quân trao tay Vân Vũ cho Lục Chước.
Tiếng vỗ tay vang dội khắp nhà thờ, Lục Chước nhận ra Vân Vũ có chút khẩn trương, anh trấn an vuốt nhẹ mu bàn tay cô.
Lời thề hôn nhân, trao đổi nhẫn..
Tất cả diễn ra như trong giấc mơ, Vân Vũ run run đeo chiếc nhẫn vào ngón tay thon dài của Lục Chước.
"A Vũ."
Giọng Lục Chước trầm thấp, cô chớp đôi mắt long lanh ngước nhìn, chạm phải đáy mắt anh sáng như sao trời.
"Cả đời này em đừng hòng trốn thoát."
"Ai nói em còn muốn trốn.."
Vân Vũ đỏ mặt, sự khẩn trương trong lòng tan đi một chút, cô bướng bỉnh xấu hổ trách móc nhìn anh.
Rồi sau đó, trước mặt mọi người, anh vén chiếc khăn voan nửa che nửa lộ của cô lên, ôm hôn lên đôi môi mềm mại.
Trong khoảnh khắc ấy, chiếc khăn voan rơi xuống, dường như ngăn cách Lục Chước và Vân Vũ với nửa thế giới xung quanh.
Tiếng vỗ tay của các tân khách vang lên như sấm, nhưng đến bên tai Vân Vũ lại trở nên rất nhỏ.
"A Vũ, anh.. anh chỉ yêu A Vũ, A Vũ cũng yêu anh.."
Anh vừa hôn cô vừa khẽ thì thầm, bàn tay to che khuất một bên má cô, che chắn tầm mắt của người khác.
Nụ hôn này của Lục Chước, so với bất kỳ nụ hôn nào trước đây đều dịu dàng hơn, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, vô cùng ôn nhu.
Nhưng lại khắc cốt ghi tâm, đến nỗi khiến người ta có thể nhớ mãi.
Đám cưới long trọng này cũng trở thành một giai thoại được lưu truyền ở Bắc Thành.
Đêm tân hôn, Lục Chước dường như đặc biệt hưng phấn, khác hẳn vẻ trầm ổn, ít nói và tính tình thất thường thường ngày của anh, không biết có phải vì uống chút rượu hay không.
Hại Vân Vũ bị anh "xào đi xào lại" đến mức hôm sau nhất quyết muốn ôm gối đến nhà Tống Vân ngủ.