Chương 9.02: Đồng bọn. [Đã Beta]
Editor/Beta: Yue
Editor/Beta: Yue

[HIDE-THANKS]
Chương 9.02 : Đồng bọn.[Đã Beta]
Editor/Beta: Yue
Mẹ Tê đã dành vài giờ đồng hồ để kể rất nhiều truyền thuyết và câu chuyện cổ xưa. Từ« Thái Bình Quảng Ký », « Liêu Trai Chí Dị », « Sưu Thần Ký » cứ thay phiên nhau mà đến, lưu loát mà nói có sách, mách có chứng, hàm ý bên trong các tác phẩm văn học cũng khá phong phú.
Sau khi nghe một hồi, Tê Diệu liền hiểu ý của bà. Câu chuyện do mẹ Tê kể chỉ xoay quanh một số khía cạnh-- cái kết thê thảm của tiểu tử nghèo kéo tiểu thư khuê các bỏ trốn, tiểu thư khuê các ngốc bạch ngọt bị Tiểu Tam chen chân, người tình lừa gạt, tiểu thư khuê các thiếu kinh nghiệm xã hội bị lừa dối bởi một người đàn ông miệng lưỡi trơn tru...
Tê Diệu nghe mà đau cả đầu.
Mãi mới chờ đến lúc mẹ Tê vừa lòng thỏa ý kể xong, rời đi với một đĩa dâu tây chưa được đụng tới trước đó, Tê Diệu liền mãnh liệt uống mấy ly nước. Tâm trí của cô chỉ toàn là Vương Bảo Xuyến trải nghiệm đau khổ như thế nào khi đợi Tiết Bình Quý[1] trong lạnh lẽo.
Đúng rồi, còn Trình Lịch ở bên kia!
Đã mấy tiếng rồi không nhìn điện thoại, không biết Trình Lịch có hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ hay không. Tê Diệu nhấc điện thoại, mở khóa màn hình liền thấy vài tin nhắn của Trình Lịch.
"Đừng lo, tớ sẽ khởi hành ngay."
"Cậu nhỏ của tớ muốn nói chuyện với tớ vào buổi tối, quản cậu nhỏ làm gì, vấn đề không lớn gì đâu!"
"... Tớ hình như bị giam / cấm cửa rồi, không có chuyện gì, để tớ giải quyết vụ này trước, vấn đề không lớn gì đâu!"
"Có người đến bắt tớ rồi. Đậu xanh rau má. Nhưng vấn đề không lớn gì đâu!"
"Tớ cách Sở gia rất gần đó! Đợi chút nữa chuyện thành công tớ gửi tin cho cậu #%@&% "
Khi nhìn thấy đoạn mã hỗn loạn cuối cùng, Tê Diệu mặt đầy dấu chấm hỏi: "? ? ?"
Tin nhắn cuối cùng là hai giờ trước. Đã hai tiếng trôi qua, Trình Lịch vẫn chưa gửi thêm tin nhắn nào, Tê Diệu đã có một điềm báo chẳng lành.
Thời gian hiển thị trên điện thoại là 22:03, lúc này, Trình Lịch chắc chắn sẽ không ngủ. Tê Diệu cầm di động do dự vài giây, quyết định gọi cho đầu dây bên kia.
"Bíp, bíp, bíp ..."
Cùng lúc đó.
Rèm cửa trong phòng ngủ của Trình Lịch bị kéo lên, đèn được bật sáng. Có những mô hình đắt tiền và nhiều loại tai nghe bị ném loạn xạ trong phòng. Hai tấm ga giường được buộc thành dải dài, một bên được ném vào cửa sổ kính, hẳn được coi như là hiện trường chạy trốn.
Còn kẻ chủ mưu thì ngồi ủ rũ trên giường.
Đối diện cậu là một chiếc xe lăn, có một người đàn ông đang ngồi trên đó, bên cạnh y là vị quản gia tinh thần quắc thước, ôm chăn đắp lên đùi đối phương.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trình Lịch đột nhiên vang lên: "Tiểu bảo bối của anh ơi ~ tiểu bảo bối ơi ~..."
Nhạc chuông vui vẻ cùng bầu không khí trầm lắng lúc này không hề hợp nhau, Trình Lịch trông mong nhìn xung quanh, chỉ muốn quản gia đưa điện thoại di động trả lại cho cậu. Lại thấy người đàn ông ngồi ở trên xe lăn đưa tay ra, quản gia đưa điện thoại cho y.
Một giây tiếp theo, cuộc gọi được kết nối.
Trong phòng vang lên một giọng nói trầm thấp: "Alo."
Tê Diệu ở đầu bên kia điện thoại sững sờ hai giây, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng cúp điện thoại như vừa nhìn thấy quỷ.
Xong đời, Trình Lịch lại bị bắt rồi!
Cô quen biết Trình Lịch nhiều năm như vậy, biết Trình Lịch sẽ bị giam vài ngày nếu cậu phạm lỗi. Xưa nay cô không bao giờ dám đến Dư gia, càng chưa từng chào hỏi trực tiếp cậu nhỏ của Trình Lịch, cô thậm chí còn sợ cậu nhỏ hơn Trình Lịch.
Nhiệm vụ đi sứ lần thứ nhất của Trình Lịch, bị vùi dập giữa chợ.
"..."
Tê Diệu ngồi ở trên giường suy nghĩ một chút, liền không khỏi lo lắng. Cô chợt nghĩ, lấy tính cách tính toán chi ly của cha Sở, nhất định sẽ không để đối phương chạy xa. Mà biện pháp ngăn cản không cho đối phương đi đâu là--
Sở Du Du rời khỏi Sở gia, cả người nhẹ nhõm hẳn.
Cho dù là cha Sở mưu mô, hay là Sở Giảo Giảo không nhìn ra được cảm xúc, đều khiến nàng ta mệt mỏi chống đỡ, mỗi lần nói chuyện với bọn họ đều phải dùng tới trăm triệu tế bào não, điều này khiến nàng ta vô cùng chán ghét, đổ hết lên đầu Sở gia.
Nàng ta đếm tiền trong tài khoản, ngồi taxi quyết định tìm khách sạn nghỉ lại một đêm, sau đó mua vé máy bay đi chơi một chuyến, rồi cân nhắc mua phòng ở thành phố nào.
Người tài xế dừng xe, nói: "Chào ngài, đã đến khách sạn."
Sở Du Du bước vào sảnh khách sạn, nàng ta đặt phòng tổng thống sang trọng nhất cùng dịch vụ spa chính là muốn trải nghiệm cuộc sống của người giàu. Chứng minh thư và thẻ ngân hàng màu bạc được lễ tân cầm lên, không lâu sau, lễ tân xin lỗi, nói: "Quý cô này, cô còn thẻ nào khác không? Tôi không thể quét tấm thẻ này."
Sở Du Du lắp bắp kinh hãi: "Làm sao lại như vậy được chứ?"
Nàng ta lấy ra hai tấm thẻ nữa, đưa cho đối phương, chỉ thấy lễ tân cầm thẻ quẹt một chút, vẫn lắc đầu: "Không được rồi. Ngại quá."
Sở Du Du cầm điện thoại di động lên, thấy tin nhắn thông báo khoản khấu trừ không thành công.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Nàng ta vội vàng dò hỏi thì phát hiện tất cả các thẻ ngân hàng của mình đều bị đóng băng, một xu cũng không dùng được.
Sở Du Du hoảng sợ, thấy ánh mắt nhân viên quầy lễ tân càng lúc càng không thích hợp, nàng ta lướt qua từng số liên hệ, không tìm ra ai có thể tín nhiệm được. Sở Du Du khẽ cắn môi, vẫn bấm vào hộp thoại gửi tin nhắn.
"Tê Diệu, em có thể cho chị mượn ít tiền được không?"
Tê Diệu: Đột nhiên trở mình biến thành địa chủ (vắt chân)
[1]: 2 nhân vậy trong phim Love Amongst War: Phim kể lại quá trình lưu lạc dân gian thái tử Tiết Bình Quý cùng tam tiểu thư của Tướng quốc Vương Bảo Xuyến. Họ cùng trải qua đau khổ, cường quyền và sự bần cùng để tận hưởng hạnh phúc lứa đôi.
Phim này ở VN có tên là Vương triều hỗn chiến
Editor/Beta: Yue
Mẹ Tê đã dành vài giờ đồng hồ để kể rất nhiều truyền thuyết và câu chuyện cổ xưa. Từ« Thái Bình Quảng Ký », « Liêu Trai Chí Dị », « Sưu Thần Ký » cứ thay phiên nhau mà đến, lưu loát mà nói có sách, mách có chứng, hàm ý bên trong các tác phẩm văn học cũng khá phong phú.
Sau khi nghe một hồi, Tê Diệu liền hiểu ý của bà. Câu chuyện do mẹ Tê kể chỉ xoay quanh một số khía cạnh-- cái kết thê thảm của tiểu tử nghèo kéo tiểu thư khuê các bỏ trốn, tiểu thư khuê các ngốc bạch ngọt bị Tiểu Tam chen chân, người tình lừa gạt, tiểu thư khuê các thiếu kinh nghiệm xã hội bị lừa dối bởi một người đàn ông miệng lưỡi trơn tru...
Tê Diệu nghe mà đau cả đầu.
Mãi mới chờ đến lúc mẹ Tê vừa lòng thỏa ý kể xong, rời đi với một đĩa dâu tây chưa được đụng tới trước đó, Tê Diệu liền mãnh liệt uống mấy ly nước. Tâm trí của cô chỉ toàn là Vương Bảo Xuyến trải nghiệm đau khổ như thế nào khi đợi Tiết Bình Quý[1] trong lạnh lẽo.
Đúng rồi, còn Trình Lịch ở bên kia!
Đã mấy tiếng rồi không nhìn điện thoại, không biết Trình Lịch có hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ hay không. Tê Diệu nhấc điện thoại, mở khóa màn hình liền thấy vài tin nhắn của Trình Lịch.
"Đừng lo, tớ sẽ khởi hành ngay."
"Cậu nhỏ của tớ muốn nói chuyện với tớ vào buổi tối, quản cậu nhỏ làm gì, vấn đề không lớn gì đâu!"
"... Tớ hình như bị giam / cấm cửa rồi, không có chuyện gì, để tớ giải quyết vụ này trước, vấn đề không lớn gì đâu!"
"Có người đến bắt tớ rồi. Đậu xanh rau má. Nhưng vấn đề không lớn gì đâu!"
"Tớ cách Sở gia rất gần đó! Đợi chút nữa chuyện thành công tớ gửi tin cho cậu #%@&% "
Khi nhìn thấy đoạn mã hỗn loạn cuối cùng, Tê Diệu mặt đầy dấu chấm hỏi: "? ? ?"
Tin nhắn cuối cùng là hai giờ trước. Đã hai tiếng trôi qua, Trình Lịch vẫn chưa gửi thêm tin nhắn nào, Tê Diệu đã có một điềm báo chẳng lành.
Thời gian hiển thị trên điện thoại là 22:03, lúc này, Trình Lịch chắc chắn sẽ không ngủ. Tê Diệu cầm di động do dự vài giây, quyết định gọi cho đầu dây bên kia.
"Bíp, bíp, bíp ..."
Cùng lúc đó.
Rèm cửa trong phòng ngủ của Trình Lịch bị kéo lên, đèn được bật sáng. Có những mô hình đắt tiền và nhiều loại tai nghe bị ném loạn xạ trong phòng. Hai tấm ga giường được buộc thành dải dài, một bên được ném vào cửa sổ kính, hẳn được coi như là hiện trường chạy trốn.
Còn kẻ chủ mưu thì ngồi ủ rũ trên giường.
Đối diện cậu là một chiếc xe lăn, có một người đàn ông đang ngồi trên đó, bên cạnh y là vị quản gia tinh thần quắc thước, ôm chăn đắp lên đùi đối phương.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trình Lịch đột nhiên vang lên: "Tiểu bảo bối của anh ơi ~ tiểu bảo bối ơi ~..."
Nhạc chuông vui vẻ cùng bầu không khí trầm lắng lúc này không hề hợp nhau, Trình Lịch trông mong nhìn xung quanh, chỉ muốn quản gia đưa điện thoại di động trả lại cho cậu. Lại thấy người đàn ông ngồi ở trên xe lăn đưa tay ra, quản gia đưa điện thoại cho y.
Một giây tiếp theo, cuộc gọi được kết nối.
Trong phòng vang lên một giọng nói trầm thấp: "Alo."
Tê Diệu ở đầu bên kia điện thoại sững sờ hai giây, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng cúp điện thoại như vừa nhìn thấy quỷ.
Xong đời, Trình Lịch lại bị bắt rồi!
Cô quen biết Trình Lịch nhiều năm như vậy, biết Trình Lịch sẽ bị giam vài ngày nếu cậu phạm lỗi. Xưa nay cô không bao giờ dám đến Dư gia, càng chưa từng chào hỏi trực tiếp cậu nhỏ của Trình Lịch, cô thậm chí còn sợ cậu nhỏ hơn Trình Lịch.
Nhiệm vụ đi sứ lần thứ nhất của Trình Lịch, bị vùi dập giữa chợ.
"..."
Tê Diệu ngồi ở trên giường suy nghĩ một chút, liền không khỏi lo lắng. Cô chợt nghĩ, lấy tính cách tính toán chi ly của cha Sở, nhất định sẽ không để đối phương chạy xa. Mà biện pháp ngăn cản không cho đối phương đi đâu là--
Sở Du Du rời khỏi Sở gia, cả người nhẹ nhõm hẳn.
Cho dù là cha Sở mưu mô, hay là Sở Giảo Giảo không nhìn ra được cảm xúc, đều khiến nàng ta mệt mỏi chống đỡ, mỗi lần nói chuyện với bọn họ đều phải dùng tới trăm triệu tế bào não, điều này khiến nàng ta vô cùng chán ghét, đổ hết lên đầu Sở gia.
Nàng ta đếm tiền trong tài khoản, ngồi taxi quyết định tìm khách sạn nghỉ lại một đêm, sau đó mua vé máy bay đi chơi một chuyến, rồi cân nhắc mua phòng ở thành phố nào.
Người tài xế dừng xe, nói: "Chào ngài, đã đến khách sạn."
Sở Du Du bước vào sảnh khách sạn, nàng ta đặt phòng tổng thống sang trọng nhất cùng dịch vụ spa chính là muốn trải nghiệm cuộc sống của người giàu. Chứng minh thư và thẻ ngân hàng màu bạc được lễ tân cầm lên, không lâu sau, lễ tân xin lỗi, nói: "Quý cô này, cô còn thẻ nào khác không? Tôi không thể quét tấm thẻ này."
Sở Du Du lắp bắp kinh hãi: "Làm sao lại như vậy được chứ?"
Nàng ta lấy ra hai tấm thẻ nữa, đưa cho đối phương, chỉ thấy lễ tân cầm thẻ quẹt một chút, vẫn lắc đầu: "Không được rồi. Ngại quá."
Sở Du Du cầm điện thoại di động lên, thấy tin nhắn thông báo khoản khấu trừ không thành công.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Nàng ta vội vàng dò hỏi thì phát hiện tất cả các thẻ ngân hàng của mình đều bị đóng băng, một xu cũng không dùng được.
Sở Du Du hoảng sợ, thấy ánh mắt nhân viên quầy lễ tân càng lúc càng không thích hợp, nàng ta lướt qua từng số liên hệ, không tìm ra ai có thể tín nhiệm được. Sở Du Du khẽ cắn môi, vẫn bấm vào hộp thoại gửi tin nhắn.
"Tê Diệu, em có thể cho chị mượn ít tiền được không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tê Diệu: Đột nhiên trở mình biến thành địa chủ (vắt chân)
CHÚ THÍCH
[1]: 2 nhân vậy trong phim Love Amongst War: Phim kể lại quá trình lưu lạc dân gian thái tử Tiết Bình Quý cùng tam tiểu thư của Tướng quốc Vương Bảo Xuyến. Họ cùng trải qua đau khổ, cường quyền và sự bần cùng để tận hưởng hạnh phúc lứa đôi.
Phim này ở VN có tên là Vương triều hỗn chiến

Chỉnh sửa cuối: