Chương 10: Đại thảm sát
Vinh Yên kéo tay áo người phụ nữa bán hàng rong tới hậu viện Biết Vị Lâu, mở ra cửa hầm, đem đứa trẻ đang ôm dúi vào trong ngực người phụ nữ, dặn dò: "Trốn vào đây, cho dù bên ngoài có động tĩnh gì cũng nhất định không được đi ra!"
Người phụ nữ sợ hãi gật đầu, bảo vệ đứa trẻ trong lòng, chạy vào chỗ sáng sửa trong góc hầm.
Ký Châu trời giáng dị tượng, bên trong thành gió lốc nổi lên quật gẫy cây cối, thổi bay mái nhà. Vinh Yên thu xếp cho hai mẹ con đứa nhỏ xong, lập tức chạy về hướng khách sạn Phúc Đông lai.
Hắn có chút lo lắng cho Thẩm Trú Miên – dù sao đây cũng là đứa nhỏ hắn đã từng nuôi.
Khách sạn Phúc Đông Lai đã hoàn toàn thay đổi, đầu bếp bị bảng hiệu đập trúng, đã ngất đi, người phục vụ cùng trưởng quầy đang cố lôi kéo hắn về phía hầm giữ đồ ăn ở tại sân sau.
Vinh Yên giúp đỡ đưa ba người trốn vào hầm đồ ăn.
"Khách quan! Ngươi cũng nhanh vào đi!"
Người phục vụ sợ Vinh yên không nghe thấy liền gào to.
Vinh Yên lắc đầu, đóng lại cửa hầm, sự lo lắng không khống chế để lộ ra ngoài.
Hắn không biết rằng, trong lúc hắn liều mình chạy về đây thì Thẩm Trú Miên cũng vì lo lắng cho hắn, theo một đường khác chạy tới Biết Vị Lâu, hai người một trước một sau, vô tình mà lướt qua nhau.
Mây đen đã phủ kín bầu trời Ký Châu, sắc trời âm u tựa như sắp sửa mưa giông, tiếng kêu ầm ỹ huyên náo của bầy chim liên tiếp đinh tai nhức óc. Những đám mây đen vậy mà lại từ hàng vô số những con quạ đen tạo thành.
Ở phía trên đám 'mây đen' khiến người của cả thành Ký Châu nhiễu loạn này vậy mà lại do một ông lão và một nữ tử điều khiển mà thôi.
Nữ tử kia mầu da xanh xám, trên mặt chi chít những vết sẹo được khâu lại một cách khéo léo, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Ông lão kia tuổi tác đã cao, gương mặt đầy nếp nhăn, yêu thương mà gọi nữ tử kia: Con gái.
"Cha à, người gây phiền toái cho Tiệm Thanh ở trong thành này, chúng ta dứt khoát diệt cả thành này, giúp cho Tiệm Thanh bớt đi phiền não."
Nữ tử âm thanh dịu dàng, vẻ mặt như nhẹ nhàng như thể tiểu thư khuê các đang vẽ bươm bướm, đom đóm thật bình thường.
Ông lão vui vẻ cưng chiều vuốt tóc nữ tử: "Được, hai cha con mình giúp Tiệm Thanh sử lý kẻ đáng ghét kia xong, hắn nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ."
Bầu trời trong thành bị quạ đen lượn vòng bao phủ, tiếng lông vũ sột soạt va vào nhau rơi xuống giống như bông tuyết, vừa chạm đất liền biến thành con rối mầu đen tay cầm đao kiếm, ở trong hoàn cảnh Ký Châu không phòng bị mà bắt đầu cuộc tàn sát đẫm máu.
Những dân chúng bình dân còn chưa kịp trốn đi thiên tai, nhất thời tiếng khóc la cầu cứu vang vọng khắp mọi ngõ ngách trong thành, máu tươi lênh láng thấm ướt gạch đá xanh.
Thẩm Tòng Việt chỉ huy nhóm người giang hồ trong Biết Vị Lâu, chia làm ba đường theo tuyến đường chính, bên trái phải tản ra, bắt đầu nghĩ cách cứu viện dân chúng.
Vinh Ngọc Thôi từ trước đến nay kiêng kỵ thủ đoạn quỷ mị của tà giáo, nên tiệc sinh nhật chỉ mời một người Khúc Tịnh Hà tới.
Ngạn chỉ, Lan đinh hai cái hội quán đặt tại cuối hai con phố nam bắc, Khúc Tịnh Hà lo lắng người tà phái không chống đỡ được liền cấp tốc chạy về Lan đinh hội quán.
Nhưng mà, các nhân vật trọng yếu của chính phái đều đang dự tiệc sinh nhật ở Biết Vị Lâu, trong Ngạn Chỉ hội quán chỉ còn lại mấy vị đệ tử non nớt mới ra đời, giờ phút này đã loạn thành một đoàn.
Vinh Yên có dự cảm không tốt, liền bỏ qua không đi tìm Thẩm Trú Miên mà đi Ngạn Chỉ hội quán gần đó.
Tiếng kêu khóc của các đệ tử trẻ tuổi đã truyền ra ngoài cổng.
"Ôi chao, cha mẹ ơi! Đây là cái gì vậy! Đây là cái gì vậy! Sư huynh cứu cứu ta! Cứu cứu ta!" Thiếu niên thấp bé trốn trong một lu nước lớn, sợ tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa trông cực kỳ thê thảm.
"Câm miệng! Đừng ầm ĩ!" Thiếu niên cao gầy đứng bảo vệ ở trước lu nước, gân xanh trên thái dương nổi lên, có vẻ đã cố hết sức.
Vinh Yên trông thấy hai người này mặc quần áo của Vân phái, cũng không vội vã đi đối phó con rối. Hắn ẩn thân ôm cánh tay dựa vào góc tường vô cùng hứng thú mà quan sát huynh đệ hai người.
Cho dù là cứu vớt bình dân bá tánh dân chúng hay là bảo vệ mấy đệ tử trẻ tuổi kia cũng không phải là chuyện tình núi Vụ Ẩn cai quản. Hắn phá lệ cứu hai mẹ con nhà kia, đã chạm vào điểm mấu chốt của núi Vụ Ẩn, không thể lặp lại như thế.
Thấp lùn thiếu niên kêu gào mệt mỏi, bất chợt ngẩng đầu, tầm mắt chạm vào ánh mắt Vinh Yên đang xem diễn.
Thấp lùn thiếu niên sửng sốt, lại mừng rỡ: "Người là! Người là nhị sư huynh! Mau tới cứu cứu bọn ta!"
Vinh Yên nhấp nhấp hàng mi dài, lắc lắc đầu: "Núi Vụ Ẩn không tham dự tới việc giang hồ, cứu các ngươi cũng phải có quy tắc. Trừ phi ngươi dùng thọ mệnh của mình ra trả giá đối với ta hứa nguyện."
"Lấy.. Lấy thọ mệnh để trả giá sao?" Thiếu Niên thấp bé run run một chút, lắp bắp nói: "Vậy.. Như vậy không phải đồng ý hứa nguyện liền sẽ chết sao.."
Vinh yên hòa ái cười: "Sẽ cho ngươi sống lâu thêm vài năm."
Thiếu niên cao gầy như trứng chọi đá, không có biện pháp phân thân, đương nhiên không chú ý tới đối thoại của hai người.
Thiếu niên thấp bé rưng rưng do dự. Mãi vẫn không thể đưa ra quyết định.
Người phụ nữ sợ hãi gật đầu, bảo vệ đứa trẻ trong lòng, chạy vào chỗ sáng sửa trong góc hầm.
Ký Châu trời giáng dị tượng, bên trong thành gió lốc nổi lên quật gẫy cây cối, thổi bay mái nhà. Vinh Yên thu xếp cho hai mẹ con đứa nhỏ xong, lập tức chạy về hướng khách sạn Phúc Đông lai.
Hắn có chút lo lắng cho Thẩm Trú Miên – dù sao đây cũng là đứa nhỏ hắn đã từng nuôi.
Khách sạn Phúc Đông Lai đã hoàn toàn thay đổi, đầu bếp bị bảng hiệu đập trúng, đã ngất đi, người phục vụ cùng trưởng quầy đang cố lôi kéo hắn về phía hầm giữ đồ ăn ở tại sân sau.
Vinh Yên giúp đỡ đưa ba người trốn vào hầm đồ ăn.
"Khách quan! Ngươi cũng nhanh vào đi!"
Người phục vụ sợ Vinh yên không nghe thấy liền gào to.
Vinh Yên lắc đầu, đóng lại cửa hầm, sự lo lắng không khống chế để lộ ra ngoài.
Hắn không biết rằng, trong lúc hắn liều mình chạy về đây thì Thẩm Trú Miên cũng vì lo lắng cho hắn, theo một đường khác chạy tới Biết Vị Lâu, hai người một trước một sau, vô tình mà lướt qua nhau.
Mây đen đã phủ kín bầu trời Ký Châu, sắc trời âm u tựa như sắp sửa mưa giông, tiếng kêu ầm ỹ huyên náo của bầy chim liên tiếp đinh tai nhức óc. Những đám mây đen vậy mà lại từ hàng vô số những con quạ đen tạo thành.
Ở phía trên đám 'mây đen' khiến người của cả thành Ký Châu nhiễu loạn này vậy mà lại do một ông lão và một nữ tử điều khiển mà thôi.
Nữ tử kia mầu da xanh xám, trên mặt chi chít những vết sẹo được khâu lại một cách khéo léo, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Ông lão kia tuổi tác đã cao, gương mặt đầy nếp nhăn, yêu thương mà gọi nữ tử kia: Con gái.
"Cha à, người gây phiền toái cho Tiệm Thanh ở trong thành này, chúng ta dứt khoát diệt cả thành này, giúp cho Tiệm Thanh bớt đi phiền não."
Nữ tử âm thanh dịu dàng, vẻ mặt như nhẹ nhàng như thể tiểu thư khuê các đang vẽ bươm bướm, đom đóm thật bình thường.
Ông lão vui vẻ cưng chiều vuốt tóc nữ tử: "Được, hai cha con mình giúp Tiệm Thanh sử lý kẻ đáng ghét kia xong, hắn nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ."
Bầu trời trong thành bị quạ đen lượn vòng bao phủ, tiếng lông vũ sột soạt va vào nhau rơi xuống giống như bông tuyết, vừa chạm đất liền biến thành con rối mầu đen tay cầm đao kiếm, ở trong hoàn cảnh Ký Châu không phòng bị mà bắt đầu cuộc tàn sát đẫm máu.
Những dân chúng bình dân còn chưa kịp trốn đi thiên tai, nhất thời tiếng khóc la cầu cứu vang vọng khắp mọi ngõ ngách trong thành, máu tươi lênh láng thấm ướt gạch đá xanh.
Thẩm Tòng Việt chỉ huy nhóm người giang hồ trong Biết Vị Lâu, chia làm ba đường theo tuyến đường chính, bên trái phải tản ra, bắt đầu nghĩ cách cứu viện dân chúng.
Vinh Ngọc Thôi từ trước đến nay kiêng kỵ thủ đoạn quỷ mị của tà giáo, nên tiệc sinh nhật chỉ mời một người Khúc Tịnh Hà tới.
Ngạn chỉ, Lan đinh hai cái hội quán đặt tại cuối hai con phố nam bắc, Khúc Tịnh Hà lo lắng người tà phái không chống đỡ được liền cấp tốc chạy về Lan đinh hội quán.
Nhưng mà, các nhân vật trọng yếu của chính phái đều đang dự tiệc sinh nhật ở Biết Vị Lâu, trong Ngạn Chỉ hội quán chỉ còn lại mấy vị đệ tử non nớt mới ra đời, giờ phút này đã loạn thành một đoàn.
Vinh Yên có dự cảm không tốt, liền bỏ qua không đi tìm Thẩm Trú Miên mà đi Ngạn Chỉ hội quán gần đó.
Tiếng kêu khóc của các đệ tử trẻ tuổi đã truyền ra ngoài cổng.
"Ôi chao, cha mẹ ơi! Đây là cái gì vậy! Đây là cái gì vậy! Sư huynh cứu cứu ta! Cứu cứu ta!" Thiếu niên thấp bé trốn trong một lu nước lớn, sợ tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa trông cực kỳ thê thảm.
"Câm miệng! Đừng ầm ĩ!" Thiếu niên cao gầy đứng bảo vệ ở trước lu nước, gân xanh trên thái dương nổi lên, có vẻ đã cố hết sức.
Vinh Yên trông thấy hai người này mặc quần áo của Vân phái, cũng không vội vã đi đối phó con rối. Hắn ẩn thân ôm cánh tay dựa vào góc tường vô cùng hứng thú mà quan sát huynh đệ hai người.
Cho dù là cứu vớt bình dân bá tánh dân chúng hay là bảo vệ mấy đệ tử trẻ tuổi kia cũng không phải là chuyện tình núi Vụ Ẩn cai quản. Hắn phá lệ cứu hai mẹ con nhà kia, đã chạm vào điểm mấu chốt của núi Vụ Ẩn, không thể lặp lại như thế.
Thấp lùn thiếu niên kêu gào mệt mỏi, bất chợt ngẩng đầu, tầm mắt chạm vào ánh mắt Vinh Yên đang xem diễn.
Thấp lùn thiếu niên sửng sốt, lại mừng rỡ: "Người là! Người là nhị sư huynh! Mau tới cứu cứu bọn ta!"
Vinh Yên nhấp nhấp hàng mi dài, lắc lắc đầu: "Núi Vụ Ẩn không tham dự tới việc giang hồ, cứu các ngươi cũng phải có quy tắc. Trừ phi ngươi dùng thọ mệnh của mình ra trả giá đối với ta hứa nguyện."
"Lấy.. Lấy thọ mệnh để trả giá sao?" Thiếu Niên thấp bé run run một chút, lắp bắp nói: "Vậy.. Như vậy không phải đồng ý hứa nguyện liền sẽ chết sao.."
Vinh yên hòa ái cười: "Sẽ cho ngươi sống lâu thêm vài năm."
Thiếu niên cao gầy như trứng chọi đá, không có biện pháp phân thân, đương nhiên không chú ý tới đối thoại của hai người.
Thiếu niên thấp bé rưng rưng do dự. Mãi vẫn không thể đưa ra quyết định.