Ngôn Tình [Edit] Quanh Quẩn Lòng Ta - Trà Nhị

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi ulabong, 12 Tháng mười 2021.

  1. ulabong

    Bài viết:
    11
    [​IMG]

    Tên truyện: Quanh Quẩn Lòng Ta

    Tác giả: Trà Nhị

    Editor: Ulabong

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Song khiết, Hào môn thế gia, Gương vỡ lại lành, Giới giải trí, Nhẹ nhàng, Thiên chi kiêu tử, Thị giác nữ chủ

    Văn án

    Lịch ra chương: 1-2c/ 1 tuần

    MỤC LỤC:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 1

    Chương 2

    Chương 3

    Chương 4

    Chương 5

    Chương 6

    Chương 7

    Chương 8

    Chương 9

    Chương 10

    Còn tiếp
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười hai 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. ulabong

    Bài viết:
    11
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gió tháng năm, ấm áp không hanh.

    Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều màu đỏ tím phủ kín toàn bộ không trung, cùng giới hạn bắt đầu tối đan dệt ra sắc thái nùng liệt.

    Vầng hoàng hôn phản chiếu bởi tòa nhà kính cao ở phía đối diện được cắt thành những viên kim cương có kích thước khác nhau bởi các vách ngăn trong phòng khiêu vũ.

    Rơi rụng trên sàn nhà, quang ảnh loang lổ.

    Trước tấm gương cao từ trần đến sàn, những đường nét cơ thể tinh tế của cô gái được làm nổi bật dưới lớp áo corset, đủ để hút hồn.

    Khuôn mặt trứng ngỗng hồng hào, sáng bóng như quả mận đào, đôi mắt màu hổ phách ngân ngấn nước, chiếc mũi tròn và đôi môi anh đào thêm nét ngây thơ, là dáng vẻ của một cô gái miền Nam điển hình.

    Mấy sợi tóc ướt trên trán và cái đầu búi cao bóng lộn nhưng chẳng ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp tự nhiên vốn có của cô.

    Nhịp nhạc cuối cùng rơi xuống, Đường Oanh dần dần dừng động tác, nhẹ thở hổn hển, đã lâu không tập nhảy, cảm thấy thân thể có chút cứng ngắc.

    Một lúc sau, cô kiểm tra thời gian và sang buồng tắm bên cạnh để thay đồ và tắm rửa sơ qua trước khi ra ngoài.

    Màn đêm đã bao trùm, những chiếc taxi đi suốt chặng đường đến điểm đỗ của sân bay, dừng lại một lúc rồi lại chạy như bay.

    Đường Oanh buộc dây giày ngay tại chỗ, sửa sang lại mũ, đứng dậy đi vào ga sân bay.

    Có lẽ do là ngày làm việc, sân bay thưa thớt hành khách, tìm người cũng không khó.

    Cô nhìn xung quanh một vài lần, và thấy Lâm Du Từ đang đứng ở trung tâm giữ đồ thất lạc, vẻ mặt không mấy vui vẻ.

    Chạy chậm vài bước qua đi, "Du Từ?"

    "Đường Đường!"

    Lâm Du Từ nghe rõ thanh âm, quay đầu chính là một cái ôm mạnh, nhân tiện còn không quên xoa bóp mặt cô 1 phen, "Tớ rất nhớ cậu đó!"

    "Hừ, tớ cũng nhớ cậu, cậu đang tìm cái gì sao?" Đường Oanh không chút lo lắng, mặc cô nàng khi dễ.

    "Không có."

    Lâm Du Từ vẻ mặt đưa đám, cô bóp mạnh phần da thịt lộ ra sau lưng của nam sinh "Tất cả là do tiểu tử thúi này. Nếu không phải nó vẫn luôn thúc giục thúc giục thúc giục, tớ có thể làm mất máy ảnh của mình sao?"

    Nam sinh bị đau hô một tiếng, làm người qua đường liên tiếp quay đầu lại: "Chị, đừng oan uổng người như vậy, rõ ràng chị đang cùng dã nam nhân nói chuyện vui vẻ, mới quên mang theo."

    ".. Mới không có, chính là nồi* của cậu." Lâm Du Từ tiếp lời

    Nồi ở đây nghĩa là lỗi

    "--"

    Đường Oanh nhìn bọn họ cãi nhau, lúc này mới nhận ra người con trai gầy gò bên cạnh cô, "Du Từ, vị này chính là?"

    Lâm Du Từ đứng đắn vài phần: "Đúng vậy, quên giới thiệu cho cậu, đây là em họ tớ, Quý Ngôn Tu."

    Nam sinh tháo khẩu trang xuống, lập tức thay đổi vẻ mặt, nhẹ giọng thì thầm: "Chào chị Đường Oánh, em luôn nghe chị gái nhắc đến chị, không ngờ chị lại.."

    "Rất dễ thương."

    "..."

    Thiếu niên trước mặt tinh thần tràn ngập phấn chân, tựa như ánh mặt trời, khi cười lên ánh mắt sáng rực, là hình tượng nam thần nhà bên chuẩn mực.

    Đường Oanh hơi sững sờ, cô chưa từng nghe ai đó dùng từ dễ thương để miêu tả mình, mỉm cười gật đầu tỏ ý lễ phép.

    Ngược lại Lâm Du Từ không thích ứng với sự tương phản này, nôn ra tiếng.

    Hai người ồn ào nhốn nháo cuối cùng cũng điền xong vào mẫu đăng ký tìm đồ thất lạc.

    Lúc đến bãi đậu xe, bởi vì Lâm Du Từ để quên điện thoại ở quầy dịch vụ nên Đường Oanh cùng Quý Ngôn Tu đành phải đi lấy xe trước.

    Sau khi di chuyển chiếc vali cuối cùng, Quý Ngôn Tu đóng nắp thùng xe phía sau, kéo khẩu trang xuống: "Lên xe chờ đi, chị gái chân ngắncủa tôi không biết bao giờ mới về".

    Đường Oanh bị chọc cười, nhưng trời sinh cô không giỏi giap tiếp nên cũng chỉ biết cười cười.

    Quý Ngôn Tu nhướng mày, đột nhiên cảm giác có chút thành tựu.

    Cậu ta cực kỳ thân sĩ mở cửa xe cho cô, một tay để ở khung xe phía trên, nhìn cô khom lưng ngồi ổn, mới buông tay ra đóng cửa xe.

    Nháy mắt khi đóng cửa, một chiếc Bentley màu đen chậm rãi lái khỏi lối ra cách đó không xa.

    "Văn tiên sinh, người vừa rồi.. hình như là Đường tiểu thư?" Lý Quốc Bình nhướng mắt nhìn kính chiếu hậu xe, có chút không rõ nói.

    "..."

    Trong gương, người đàn ông mặc vest xám khói, cổ họng khẽ nhúc nhích, trầm mặc không nói.

    Anh vịn nhẹ lên gọng kính, lười biếng thu lại tầm mắt, một tay cầm máy tính bảng tiếp tục lướt, ngũ quan mỏng manh dưới ánh sáng tối trở nên không rõ.

    Không lâu sau, anh lấy điện thoại tròng ngực ra, gõ vài cái rồi tắt màn hình.

    Lý Quốc Bình ánh mắt mơ hồ, tay nắm tay lái không khỏi nắm thật chặt.

    "Ong ong!"

    Trong xe an tĩnh, Đường Oanh mở di động ra, màn hình nhảy ra một tin nhắn.

    【 văn: Về nhà. 】

    "..."

    Đường Oanh nhìn tin nhắn của anh mà hơi sững sờ, con ngươi ẩm ướt lập lòe 2 cái.

    Trong trí nhớ của cô, anh không phải là người chủ động nhắn tin.

    Dừng 2 giây, đầu ngón tay gõ gõ lên màn hình.

    【 em ở sân bay mới vừa đón được Du Từ, có thể trở về trễ 1 chút được không? 】

    Thời gian trôi qua, điện thoại không có động tĩnh.

    Do dự một lúc, Đường Oanh quyết định mở cửa xe, bước đến phái trước: "Thật sự xin lỗi, hôm nay hẳn là không thể cùng mọi người đi ăn cơm được, lần sau.. Lần sau tôi mời khách."

    Quý Ngôn Tu nhìn người đang đi tới, quay đầu dập điếu thuốc, xua tay: "Có chuyện gấp sao? Có muốn em tiễn chị không?"

    "Không cần, chị tự mình đi taxi là được."

    "Em đưa đi sẽ nhanh hơn."

    "Cảm ơn, thật sự không cần phiền toái như vậy."

    "..."

    Sau khi bị từ chối, Quý Ngôn Tu cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng cô gái rời đi, có chút thất thần.

    -

    Thời điểm Đường Oanh chạy về biệt thự, đã hơn chín giờ tối.

    Nhập mã, khóa cửa vang lên một tiếng, mở ra, bên trong thế nhưng lại ngoài ý muốn mà sáng ngời.

    Anh ấy.. về sớm sao?

    Chỉ nghĩ đến điều đó, tim cô đã đập dữ dội rồi.

    Văn Mộc Cảnh đi thị sát hạng mục này hơn một tháng, cô cơ hồ mỗi ngày đều sớm muộn gì cũng nhắn tin hỏi thăm, lâu lâu còn kể những chuyện lí thú trong ít ngày gần đây, cô biết anh sẽ xem, nhưng nếu anh ấy có thể trả lời một chút lại càng tốt hơn.

    Bây giờ anh có thể về sớm, sự phấn khích đã che lấp đi nỗi thất vọng đang lên men trong lòng.

    Đường Oanh vội vàng cởi giày, nhìn quanh trên lầu, thấy cửa phòng ngủ đóng chặt, cô hít một hơi thật sâu rồi mới gõ cửa.

    Trong phòng yên tĩnh cực kỳ, lúc cô tính toán lại gõ một lần nữa, cửa phòng khép mở.

    Tóc người bên trong ướt một nửa, đằng sau áo choàng tắm dài rộng là chiếc quần thể thao, hai dây rút buông trễ xuống, những giọt nước chưa kíp khô trượt xuống khuôn ngực rắn chắc chảy vào thắt lưng, cực kì phóng đãng, quét sạch vẻ nho nhã của quá khứ.

    Đường cong của người đàn ông rắn chắc, đôi mắt dài và hẹp mang theo cảm giác áp bức tuyệt đối.

    Đôi mắt ngăm đen tập trung vào ngón chân trắng nõn của cô gái một chút, bàn tay to của anh ôm eo cô, đặt cô lên ghế ở đuôi giường, "Sao em không mang dép?"

    Cảm giác không trọng lực đột ngột khiến Đường Oanh nín thở, đôi tay cô gắt gao vòng lấy cổ nam nhân, cho đến khi đứng vững mới thu tay lại.

    Nhưng lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông hơi dùng sức, cô lại lảo đảo về phía trước, đỡ lấy bờ vai anh.

    Khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy mùi hương còn lưu lại sau khi tắm xong.

    Bên tai không khỏi đỏ lên.

    Đứng ở trên băng ghế cuối giường, Đường Oanh cao hơn anh non nửa cái đầu, cô ngượng ngùng nhưng nói thật: "Em muốn xem anh đã về chưa."

    Văn Mộc Cảnh môi mỏng khẽ nhếch, đỡ eo cô, một cái tay khác nắm lấy tóc dài của cô, nhè nhẹ từng đợt từng đợt quấn quanh lại thả ra, "Buổi tối đi đâu?"

    Đường Oanh nhìn theo động tác của anh, rũ mắt, "Em đi sân bay đón Du Từ."

    "Còn gì nữa không?"

    ".. không còn gì cả."

    "Á!"

    Vừa dứt lời, đau đớn do sợi tóc bị kéo khỏi da đầu làm cô hít một hơi.

    Khuôn mặt văn nhã của Văn Mộc Cảnh mang theo ý lạnh, nói thẳng ra: "Người đàn ông mở cửa xe cho em là ai?"

    "..."
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười 2021
  4. ulabong

    Bài viết:
    11
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tay chân Đường Oanh có chút cứng ngắc, ánh mắt ướt át bắt gặp con ngươi đen của anh.

    Hóa ra lúc ấy anh cũng ở bãi đậu xe..

    Văn Mộc Cảnh đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của cổ, dần dần đi xuống.

    Vén mái tóc đen thẳng mượt, vuốt ve chiếc cổ mỏng manh trắng nõn như ngọc bích của cô gái.

    Vừa trở về liền có kinh hỉ như vậy, quả nhiên gần đây quá chiều cô.

    Đường Oanh lông mi run rẩy, vội vàng giải thích: "Cậu ấy là em họ của Du Từ, Du Từ để quên di động ở quầy phục vụ nên trở về lấy, em cùng cậu ấy liền quyết định đi trước để hành lý, chưa từng có nhiều giao lưu, đây là lần đầu tiên em gặp cậu ấy."

    "Lần đầu tiên?" Văn Mộc Cảnh nhìn chằm chằm sau cổ của cô một chạm vào liền hồng lặp lại, ánh mắt u ám.

    Đường Oanh khẳng định: "Đúng vậy, lần đầu tiên."

    Văn Mộc Cảnh lại lười biếng nhéo nhéo sau cổ cô, ra hiệu cảnh cáo: "Cách xa hắn ra một chút."

    "..."

    Đường Oanh thuận theo gật gật đầu, ân cần đến gần anh.

    Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, Văn Mộc Cảnh trêu đùa xoa bóp vành tai cô, nơi nhạy cảm nhất của cô.

    Quả nhiên, cô gái phía trước như mèo con dường như mị mị nhãn, lấy lòng tới chỗ hắn.

    Đường Oanh gom lại cánh tay, nói: "Vậy anh còn tức giận sao?"

    Nhưng kỳ thật cô muốn hỏi --

    Anh.. Là ghen tị sao?

    "Đừng gây phiền phức cho công ty."

    "..."

    Không cần chọc phiền toái..

    Đúng, làm sao anh ta có thể quan tâm cô đi chơi với ai và cô đã làm gì vào tối nay. Liên quan duy nhất của bọn họ cũng chỉ có tiền tài, thậm chí cả quan hệ hiên giờ cũng là cô trèo cao.

    Ngay từ đầu hai người đã không bằng nhau, anh ở phía trên, mà cô thì luôn luôn ở phía dưới.

    "Ưm.."

    Thấy cô mất tập trung, Văn Mộc Cảnh cường thế nắm chặt cằm cô, dây dưa để cô mở khớp hàm.

    Đại não Đường Oanh bế tắc, hơi thở toàn thân dồn dập, tim như muốn ngừng đập.

    Dù giữa họ đã làm những chuyện thân mật nhất, nhưng chỉ cần cô đối diện với anh, cô vẫn sẽ e dè như thuở mới yêu.

    Văn Mộc Cảnh cướp hết hơi thở của cô, chỉ chậm rãi thở ra, cảm giác ngột ngạt lập tức phóng đại mọi tri giác của cô. Đi sâu hơn.

    Quanh hơi thở như có như không nãi hương ngọt thanh khí vị làm hắn có ý xúc động muốn càng tiến thêm một bước

    Chẳng mấy chốc, dưới sự kiểm soát của anh, vòng eo của cô gái đã sớm mềm nhũn.

    Đến giây cuối cùng khi sự tỉnh táo suy sụp, cô giơ tay ngăn cánh tay đang muốn kéo khóa váy của mình lại: "Chờ đã, chờ một chút."

    Đôi mắt của người đàn ông nhuốm màu dục vọng, không có ý định dừng lại, anh chỉ cài khóa kéo hờ, vuốt ve xương bướm nhô ra sau lưng cô, khẽ cắn vành tai non mềm.

    "Tập trung vào."

    Đường Oanh mẫn cảm nổi da gà, thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng, một câu hoàn chỉnh cũng không nói rõ được: "Chị Lý Già nói.. Gần đây có suy nghĩ kịch bản.. muốn em nhận, là cái web drama, thù lao.. tất cả đều khá tốt."

    "Vai gì?" Văn Mộc Cảnh trong mắt trong sáng vài phần, thanh âm khàn khàn.

    "Nữ chính."

    "..."

    Cảm giác ẩm ướt từ bên tai rút đi, anh ôm cô không có động tác khác.

    "Là phim vườn trường, cảnh diễn phi thường thân mật thiếu sẽ có thế thân." Đường Oanh nhìn sườn mặt hắn nóng lòng giải thích, "Như vậy em còn có thể sớm ngày trả hết còn thừa.."

    "Tốt."

    "--"

    Đường Oanh mắt hạnh nhấp nháy một chút.

    Thật ra, cô ấy rất muốn tham gia bộ phim này bởi vì thù lao không tồi, với số tiền đó, cô ấy liền có thể trả một ít khoản nợ và làm cho mối quan hệ của họ trông bớt.. không ổn hơn.

    Cô đã sẵn sàng để bị từ chối, nhưng không ngờ lần này anh lại đồng ý.

    Rốt cuộc dĩ vãng hắn đều sẽ trực tiếp không đồng ý.

    Văn Mộc Cảnh nói xong liền lại lần nữa lấp kín môi cô, so với lúc đầu càng thêm dồn dập, ác liệt, làm người chống đỡ không được.

    Gần như cùng lúc anh thô bạo kéo khóa quần của cô ra, lộ ra vẻ trắng sáng chói mắt.

    "Ừm.. khoan đã.. Em chưa.. Em chưa tắm." Một giọng nói mơ hồ tràn ra từ miệng cô.

    Trong một giây tiếp theo, cô được người đàn ông bế và đưa vào phòng tắm.

    Hai chân Đường Oanh móc sau eo người đàn ông theo bản năng, cho đến khi lưng cô đập mạnh vào bức tường phòng tắm lạnh lẽo, cô mới hoàn toàn không còn sức lực.

    Hơi nước bốc lên lại làm mờ mắt cô, và mọi thứ đang ở bờ vực.

    * * *

    Mãi đến tận đêm khuya, cô mới chạm vào giường, căn phòng bừa bộn hiện lên sự điên cuồng vừa rồi, cô không còn nhớ chuyện này đã xảy ra bao nhiêu lần, thân thể mềm mại đã kiệt sức đến cực điểm, mềm nhũn ngủ thiếp đi trong cái chăn ấm áp mềm mại.

    Người đàn ông mãn nguyện vòng tay qua người cô gái, và kiên nhẫn vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi, bù xù và quyến rũ của cô.

    Trong một lúc, anh tùy tiện mặc một chiếc quần cầm di động xuống lầu.

    Vào đến phòng khách, anh rót một cốc nước trắng, bấm dãy số quen thuộc: "Vương Hồng đạt được Web drama, không phải Hàn Tiếu lúc nào cũng muốn sao, đưa cho anh ấy."

    "Đúng vậy."

    "--"

    -

    Ngày hôm sau, ánh sáng chói lọi xuyên qua khe hở trên rèm cửa, căn phòng mờ mịt cuối cùng cũng có một chút ánh sáng.

    Đường Oanh xoa xoa đôi mắt mê mang, cả người đau nhức, giơ tay sờ đến gối bên cạnh, hơi lạnh.

    Anh ấy.. có lẽ đã đến công ty rồi.

    Tối hôm qua, Văn Mộc Cảnh luôn là biến đổi pháp lăn lộn nàng. Tình nùng hết sức, anh ôm chặt lấy cổ cô, bắt cô gọi đi gọi lại tên anh, giọng nói mềm mại thuần khiết quyến rũ.

    Nhưng hậu quả của sự ham mê là cô gần như không thể đứng dậy tắm vào buổi sáng.

    Lúc tắm rửa, khắp đùi và ngực cô nổi đầy dấu hôn, cô xấu hổ vội vàng dời mắt, xem ra hôm nay tiệc tối phải đổi một kiện lễ phục.

    Bởi vì dậy trễ, Đường Oanh sớm cơm trưa dứt khoát giải quyết 1 lần, sau đó mới đi khách sạn chuẩn bị tạo hình.

    Mới buổi trưa, Lạc Phiêu Phiêu đã mang theo đội tạo kiểu tóc và đợi ở phòng khách trên tầng cao nhất của khách sạn.

    Đường Oanh chân trước mới vừa vào nhà, sau lưng cô đã bị lôi kéo đi thay quần áo hóa trang, một đống thao tác xuống dưới, hai ba tiếng đồng hồ mới kết thúc.

    Cuối cùng, nhà tạo mẫu lấy chiếc kẹp tạo kiểu cuối cùng của cô và ra hiệu cho cô đứng dậy và xem hiệu quả.

    Đường Oanh túm túm góc áo, cọ tới cọ lui lên.

    Chiếc áo cánh ngắn thắt eo và chiếc váy phồng, vừa phải để che khuất cảnh quan ngực, sự pha trộn giữa hai tông màu đen và trắng, kết hợp thành một làn gió trung tính soái khí rõ ràng.

    Khuôn mặt trầm ổn cư xử phù hợp với nó với một nét ngọt ngào, và cuối cùng đã đụng độ với một phong cách ngọt ngào và mát mẻ mới.

    "Đường Đường, ánh mắt chị Lý thật tốt, này một thân quả thực thời thượng cảm bạo lều a!" Lạc Phiêu Phiêu đôi tay ôm ngực, tán thành khen.

    Đường Oanh cười mất tự nhiên, không ngừng kéo áo blouse trước gương, cố gắng che lại vòng eo thon thả.

    "Ồ, chị không cần che đâu, dáng người tốt thì nên lộ ra!" Lạc Phiêu Phiêu đưa đôi tay nhỏ bé đang động đậy xuống, "Đáng tiếc, phong cách của L cao."

    "Đường Đường, ngươi vì cái gì muốn đột nhiên đổi lễ phục a, bằng không khoản cao kia định liền sẽ không cấp tiện nghi Điền Tử."

    "..."
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng mười 2021
  5. ulabong

    Bài viết:
    11
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Oanh ngồi xuống ghế dựa, đi đôi giày cao gót đã chuẩn bị trước, có chút mất tự nhiên nói: "Chị thấy bộ váy kia quá hở hang."

    Lạc Phiêu Phiêu dựa vào bàn trang điểm, nói thầm: "Thật ra vẫn ổn mà."

    Rồi cô ấy tiếp tục: "Ai, đúng rồi, chị biết gì chưa, Phàm Giai người cùng công ty với chúng ta đó, cô ấy công khai yêu đương rồi!"

    "Thật sao?"

    Lạc Phiêu Phiêu thở dài: "Thật đó, fans rời đi rất nhanh, chị đừng học theo cô ấy nha"

    Đường Oanh cười cười: "Chị học gì được chứ, chị bị công ty cấm yêu đương mà."

    "..."

    Lạc Phiêu Phiêu gãi gãi đầu: "Đường Đường, chị không cảm thấy kỳ quái sao? Nghệ sĩ ở công ty trên nhiều như vậy, Văn tổng không nhìn chằm chằm ai, tại sao cố tình nhìn chằm chằm chị chứ?"

    Động tác đứng lên của Đường Oanh hơi dừng lại.

    "A, em biết rồi!"

    Lạc Phiêu Phiêu bỗng nhiên thần bí, "Đường Đường! Chị sắp hot rồi!"

    Đường Oanh: "?"

    Cô ấy dựa vào đâu nào đưa ra kết luận này vậy?

    "Chị nghĩ xem, khẳng định là Văn tổng cảm thấy chị sau này có tiềm năng nổi tiếng, sợ tương lai chị có scandal, cho nên mới không cho chị yêu đương.

    Nói như vậy, chị về sau chính là cây rụng tiền của truyền thông Gia Thụy rồi!" Lạc Phiêu Phiêu nhướng mày đầy tự tin.

    "..."

    Đường Oanh cảm thấy có chút buồn cười, không hổ là cô ngốc Phiêu Phiêu.

    Tài nguyên hiện tại của cô đã sớm xuống dốc không phanh, vì một bộ web drama mà phải đi khơi thông quan hệ khắp nơi, sao còn có thể nổi tiếng được nữa.

    Năm đó, với tư cách là một diễn viên mới ra mắt, nhờ vào bộ phim điện ảnh《 Blushing Memory 》 cô đã càng quét mọi bảng xếp hạng phim ảnh lớn nhất của Trung Quốc, nhanh chóng trở nên nổi tiếng.

    Gương mặt ngây thơ trở thành gương mặt của mối tình đầu trong sáng trong mắt người xem, đặc biệt là khán giả nam, hơn nữa đối thủ không thể tìm được thông tin xấu của cô, Đường Oanh lai rất có duyên với người qua đường nên đã hấp dẫn một luồng sóng fans lớn.

    Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày ngang, số lượng lớn các kịch bản ban đầu vươn cành ô liu cho cô đều chìm nghỉm do các vấn đề đầu tư.

    Công việc bị giảm bớt, ở trong giới showbiz thay đổi nhanh chóng này là cực kì có hại.

    Ba năm liên tiếp, không có tài nguyên, không có con đường nhân mạch, từ lâu cô đã bị các tài khoản marketing lớn chỉ trích là vô giá trị, thậm chí công ty còn lười kiểm soát dư luận.

    Nhưng mà, cùng là diễn viên mới – Điền Tử, tài nguyên lại cầm đến mỏi tay.

    Tuy tài năng hơi kém, vẫn nhanh chóng thay thế cô, trở thành diễn viên được truyền thông Gia Thụy sủng trong lòng bàn tay.

    Nếu nói cô ta có thể nổi tiếng thì cô cũng không tin.

    Nhưng cũng may cô tương đối Phật hệ, chỉ hy vọng có thể nhận thêm nhiều hoạt động, vì tiền cô nợ Văn gia lúc trước vẫn còn chưa trả được hết.

    "Đường Đường, chị đừng không tin, em thấy chị cốt cách thanh kỳ, tướng mạo bất phàm.."

    Đường Oanh dùng tay dí nhẹ đầu cô ấy, ngăn cái miệng nhỏ của cô ấy: "Phiêu Phiêu, còn không đi sẽ đến trễ đó."

    "Ối!"

    Lạc Phiêu Phiêu liếc nhìn di động rồi kêu lên, thành thạo thu dọn đồ đạc và xuống cầu thang với cô.

    Tầng 2 dưới lòng đất.

    Một tay của tài xế gác lên vô lăng, nhìn lén ra bên ngoài.

    Theo ánh mắt anh ta, cách đó vài mét, có một người phụ nữ mặc bộ đồ của thương hiệu OL đang hét vào điện thoại, vẻ mặt dữ tợn.

    "Hàn Tiêu! Cô mẹ nó dám ngấm ngầm giở trò chơi xấu tôi!"

    "Đoạt kịch bản đoạt đến ba năm, cô cũng không sợ nghẹn chết à!"

    "Có bản lĩnh đoạt, tôi cũng chống mắt lên xem nghệ sĩ nhà cô diễn được cái quỷ gì!"

    Lý Già ngắt điện thoại, đi thẳng đến xe, ném điện thoại vào, phỉ nhổ, không tỏ thái độ gì.

    Tài xế cúi đầu giả vờ như không nghe thấy.

    Đường Oanh và Lạc Phiêu Phiêu vừa ra khỏi thang máy, liền nghe thấy tiếng gầm của một người phụ nữ trong bãi đỗ xe, đến gần mới phát hiện thì ra tiếng kêu kia là của người một nhà.

    Trong lòng Lạc Phiêu Phiêu tò mò, nhẹ nhàng an ủi vỗ vỗ cánh tay cô ấy: "Chị Già, có chuyện gì vậy?"

    Lý Già nhìn họ, rối rắm một chút sau mới nói: "Kịch bản của Vương đạo đã ngâm nước nóng, nữ chính quyết định là Điền Tử."

    "Cái gì?"

    Lạc Phiêu Phiêu lập tức nhăn mày, "Gây đây Điền Tử không phải còn có việc sao? Sao lại cướp được?"

    "Vương đạo cố ý đẩy lùi thời gian quay chụp vì cô ta."

    "! Lúc trước ông ta nói Đường Đường nhà chúng ta là lựa chọn tốt nhất của vai nữ chính, bây giờ nói đổi là đổi?"

    "Chuyện bình thường, diễn viên ký hợp đồng còn có khả năng bị đổi đi, chưa nói đến chúng ta."

    "! Em! Má." Lạc Phiêu Phiêu thật sự không nhịn được chửi thề một câu, đã nhiều năm rồi, thật vất vả mới có kịch bản nổi tiếng vai nữ chính thế nhưng lại bị đoạt, dù là ai gặp thì cũng không thể nhịn nổi!

    "Vậy! Già tỷ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ."

    "Chị sẽ tìm job khác, lên xe trước đã." Lý Già bất lực vò tóc.

    Hai người chuẩn bị mở cửa xe, mới phát hiện Đường Oanh vừa nãy đứng bên cạnh đã sớm đã ngồi đoan đoan chính chính ở bên trong, cười ngọt ngào với các cô.

    Mẹ nó, ai mà chịu được!

    Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô gái vẫn nở một nụ cười, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi những chuyện vừa xảy ra.

    Lý Già đột nhiên cảm thấy Đường Đường nhà cô ấy bị ông trời tổn thương, cô ôm lấy cô gái nhỏ, gắng sức an ủi: "Đường Đường, em yên tâm, đêm nay chị sẽ tìm hợp tác."

    "Chị Lý Già, em quen rồi."

    Đôi tay nhỏ bé mềm mại của Đường Oanh vỗ nhẹ vào lưng cô ấy nhưng lại giống như một mũi kim đâm mạnh vào tim.

    "Quen cái gì chứ, chuyện này giao cho chị, hôm nay em chỉ cần xinh xinh đẹp đẹp tham dự tiệc tối của hãng GD là được."

    "Vâng."

    -

    Năm giờ chiều.

    Lễ thảm đỏ thức chính thức bắt đầu, hai bên đường đầy rẫy các trạm tỷ*, phòng viên, chỉ vì để chụp được vài bức ảnh một cách nhanh nhất.

    *Trạm tỷ: Người đứng đầu của fansite, hay theo chân thần tượng ra sân bay, đến địa điểm làm việc, quay phim của họ để chụp ảnh rồi đăng lên mạng (tương tự với master fan của KPOP)

    Thời gian Đường Oanh đến cũng không tính là muộn, theo thứ tự trên thảm đỏ, phải đợi vị khách mời phía trước trả lời xong thì mới có thể đi vào.

    Thật trùng hợp, người phía trước cô chính là Điền Tử.

    Ở cuối thảm đỏ, một người phụ nữ với nụ cười lộng lẫy và một chút giả tạo đang che miệng và nói đùa với người dẫn chương trình.

    Nói chuyện về việc quay phim gần đây cho đến kế hoạch quay bộ phim truyền hình tiếp theo, có thể nói là đã thu hút rất nhiều sự chú ý của giới truyền thông, tin rằng chỉ lát nữa tin tức cô ta nhận diện web drama thanh xuân vườn trường sẽ lên hot search.

    Cuối cùng khi chuẩn bị rời đi, cô ta nhìn Đường Oanh đầy khiêu khích.

    Sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô ta, Đường Oanh nhéo nhéo lòng bàn tay, không lộ chút biểu cảm nào, chỉ yên lặng cắn thịt mềm trong khoang miệng, thong dong hào phóng bước lên thảm đỏ.

    Trước bức tưởng thảm đỏ, cô lưu loát ký tên mình lên, ngòi bút cứng cáp, khí thế mạnh mẽ.

    Hiện lên một vẻ đẹp đầy sức sống.

    Đến phần phỏng vấn, người dẫn chương trình không hỏi quá nhiều mà lịch sự ra hiệu cho cô được vào.

    "Ui, vào sớm như vậy? Các phóng viên chắc cũng chưa chụp rõ nét cho cô dâu."

    Điền Tử tiến lại gần cửa sảnh tiệc châm chọc.

    Người đại diện Hàn Tiêu của cô ta tiến lên chế nhạo: "Ấy, chị Lý đừng để ý nhé, baby nhà tôi cũng chỉ lo lắng cho Đường Đường, chị đừng để phóng viên chụp được biểu cảm gì để giật title nhé."

    Lý Già vừa nghe liền tức giận, vừa định tiến lên một bước chế nhạo lại thì bị Đường Oanh giữ chặt, ấn ở bên cạnh, "Đường Đường, đôi mắt bọn họ sắp cao đến bầu trời rồi, em đừng cản chị."

    "Chị Lý Già, bọn họ nói cũng không sai mà."

    Đường Oanh không giận chút nào cả, đi đến bàn đồ ăn lấy một miếng bánh kem nhỏ, thuận tay đút cho cô ấy quả cherry phía trên mặt bánh.

    "Ừm ừm.."

    Lý Già nhanh chóng nhai nhai, oán thán một tiếng: "Đường Đường --"
     
  6. ulabong

    Bài viết:
    11
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên ngoài lễ thảm đỏ vẫn tiếp tục, bên trong cũng dần dần bắt đầu trở nên náo nhiệt. Các nghệ sĩ gặp mặt nhau, dưới sự giới thiệu của người đại diện mà trở nên quen thuộc, nghiễm nhiên trở thành một vòng danh lợi khổng lồ.

    Không biết từ khi nào, một trận náo động trước cửa đã thu hút sự chú ý của mọi người.

    Đường Oanh kinh ngạc nhìn sang.

    Anh ấy không phải không thích tham dự những trường hợp thế này sao?

    Văn Mộc Cảnh đứng ở cửa, tựa như một pho tượng được chạm khắc tinh xảo.

    Bộ tây trang tối màu, cà vạt có hoa văn màu rượu đỏ, không chút cẩu thả.

    Người đàn ông một tay cầm chén rượu, nhìn qua nho nhã lễ độ, đôi mắt xinh đẹp sắc bén nhìn thấu được mọi chuyện.

    Nhưng mà bên cạnh anh, có một người phụ nữ mặc một chiếc váy dạ hội bằng vải lụa màu đỏ đang ôm tay anh. Màu sắc của trang phục và màu sắc của cà vạt giống nhau, như là một sự phối hợp tỉ mỉ, tổng thảy nhìn thật hài hòa.

    Có thể nói là trai tài gái sắc, giai nhân công tử.

    Sự xuất hiện của cô ấy đã dấy lên bao cuộc thảo luận.

    Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên Văn Mộc Cảnh đi cùng phụ nữ xuất hiện ở nơi công cộng, ý nghĩa to lớn, không cần nói cũng biết.

    "Văn tổng của Gia Thụy thế mà mang theo bạn nữ sao?"

    "Anh ta có bao giờ dẫn theo phụ nữ đâu, chắc là bạn gái đó, trông khá xinh đẹp."

    "Cô gái này là ai mà có thể làm bạn gái của Văn tổng vậy?"

    * * *

    Xung quanh càng ngày càng có nhiều tiếng xì xào, tầm mắt của Đường Oanh cũng càng lúc càng mơ hồ.

    Cô nhìn chằm chằm họ không hề chớp mắt, cứng đờ cắn muỗng, lớp bơ ở phía trên tan ra trên đầu lưỡi, cảm giác dày đặc này làm cô cảm thấy nhạt nhẽo.

    Tai Đường Oanh nóng như lửa đốt, người phụ nữ xa lạ này xuất hiện như người thắng cuộc. Bởi vì cô ấy không cần làm gì, cũng có thể nhẹ nhàng đứng bên cạnh anh.

    Lý Già nhỏ giọng nói: "Phó Nguyệt? Tại sao cô ấy lại đột nhiên trở về?"

    Lạc Phiêu Phiêu nhấp một ngụm champagne, "Ai vậy?"

    Lý Già: "Phó Nguyệt đó, là đạo diễn mới cầm giải thưởng Berlin năm trước."

    Lạc Phiêu Phiêu sặc rượu: "Giải thưởng Berlin? Lợi hại như vậy sao?"

    Lý Già: "Đúng vậy."

    "..."

    Nhịp tim Đường Oanh rối loạn, hơi thở cuồng cuông chỗ ngực làm tay chân cô tay chân lạnh lẽo, não bộ đình trệ.

    Phó Nguyệt?

    Cái tên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này làm cho liều mạng tìm kiếm trong đầu..

    Đột nhiên, cô dường như nhớ đến người này.

    Tết Trung thu một năm, ngày hôm đó vốn dĩ Văn Mộc Cảnh đã nói sẽ trở về Trung Quốc, đột nhiên không có lý do gì lại thay đổi hành trình.

    Đường Oanh chờ mãi mà không thấy anh về nhà, cuối cùng từ trong miệng dì giúp việc mới biết được, ở nước ngoài có người cô gái tên Phó Nguyệt bị mất liên lạc, người nhà họ Phó không thể xuất ngoại ngay được đành nhờ Văn Mộc Cảnh đang ở nước ngoài giúp đỡ.

    Sau khi truy vấn, cô im lặng nghe câu chuyện thanh mai trúc mã của hai người năm xưa, hóa ra nếu năm đó Phó Nguyệt không xuất ngoại thì cô ấy đã là con dâu của nhà họ Văn rồi.

    Lúc mới bắt đầu mối tình, Đường Oanh từng giả mạo thân phận học sinh tá túc gần nhà anh, ngầm tìm hiểu cô gái này, kết quả còn chưa hỏi được cái gì, đột nhiên trong nhà còn thay đổi dì giúp việc.

    Từ đó, tất cả các nguồn thông tin cá nhân của anh đều biến mất, cô không còn nơi nào để tìm hiểu.

    Sau một thời gian dài, cô gần như quên mất sự tồn tại của Phó Nguyệt.

    Ngày càng có nhiều người tiến lại gần đó, trong đó có nhiều người biết Phó Nguyệt, lợi khen ngợi nịnh hót cuồn cuộn không ngừng.

    Quả nhiên anh đi đến đâu đều được vây quanh, được chú ý, sinh ra đã có sự ưu việt, hồn nhiên thiên thành*.

    * Hồn nhiên thiên thành: Mô tả 1 vật gì "hồn nhiên thiên thành" thì chứng tỏ vật đó vừa được tạo ra đã hoàn hảo, không có tỳ vết gì, giống như vật đó được thiên nhiên tạo ra vậy.

    Qua một thời gian, cô nhìn anh có chút xuất thần, thậm chí còn không biết hai người bắt đầu nhìn nhau từ lúc nào.

    Da đầu Đường Oanh căng ra, hoảng loạn nhìn sang chỗ khác, vùi đầu chọc cái bánh kem trong tay.

    Lúc hoảng hốt, cô cảm thấy dấu hôn còn sót trên người vào giờ phút này giống như được gỡ phong ấn, nóng như thiêu đốt.

    Ở phía đối diện, Văn Mộc Cảnh vẫn nhìn thẳng vào cô, con ngươi đen nhánh thâm thúy không biết đang cân nhắc điều gì.

    Nhân viên phục vụ trong bữa tiệc đi đi lại lại, sau khi tầm mắt bị cắt ngang, anh nhướng mày, cụng ly với người đối diện.

    Không lâu sau, ánh đèn trong sảnh tiệc mờ đi, chỉ có trung tâm của từng chiếc bàn tròn sáng lên với những dải ánh sáng ấm áp, vầng ánh sáng màu cam dịu nhẹ bao trùm bầu không khí xung quanh.

    Đường Oanh đi vào vị trí dưới sự hướng dẫn của nhân viên, nhìn xung quanh một vòng, biết không ít người, nhưng không quen biết ai cả, cho nên chỉ ngồi câu nệ.

    "Đây, bên này, đây là vị trí của cô.."

    "Được, cảm ơn."

    Sau khi nhận được vị trí, nữ phục vụ liền khom lưng đi ra ngoài.

    Đường Oanh buồn bực nghịch khăn trải bàn, đột nhiên có âm thanh vang lên làm cô nhìn về phía bên cạnh.

    Vị trí trống lúc nãy đã có một người con trai ăn mặc giống như hoa hồ điệp, người nọ quay đầu nhìn quanh, vừa lúc đối mặt với cô, "Hả? Chị Đường Oanh?"

    Cô ngập ngừng, "Quý.."

    Cậu nhắc nhở: "Quý Ngôn Tu."

    Đường Oanh cười xấu hổ, yên lặng lặp lại một lần trong lòng để cố gắng nhớ kỹ.

    Nam sinh trước mắt chỉ mới ngoài hai mươi, mặc chiếc áo hoa trên trong bộ tây trang bình thường, cười rộ lên như ánh mặt trời.

    Cô lịch sự hỏi: "Cậu đi một mình à?"

    Quý Ngôn Tu lắc đầu: "Còn có Lưu Đậu, người đại diện của tôi, mới vừa về nước, không có nhân mạch gì đã bị anh ấy đưa đến đây."

    "Ồ!"

    Đường Oanh hiểu được, trước dây Du Từ từng nhắc đến cậu em họ này với cô, cậu ấy là thực tập sinh ở nước ngoài, thành tích không tồi. Nhưng bởi vì một lần ngoài ý muốn, làm eo cậu ta bị thương, cơ bản là không có khả năng xuất đạo, cho nên mới không thể không chấm dứt hợp đồng để về nước phát triển.

    Chắc cậu tới đây để tăng độ nhận diện, tìm kiếm nhân mạch.

    "Đúng rồi, chị Đường Oanh, ngày hôm qua lúc chị tôi biết chị đi rồi, đã mắng tôi một trận tơi bời." Quý Ngôn Tu mở ra chế độ máy hát, khóc lóc kể lể.

    "Hả?" Đường Oanh có chút áy náy, nhưng không biết nên nói gì, chậm rãi xin lỗi: "Xin lỗi, đã làm liên lụy tới cậu rồi."

    Quý Ngôn Tu nhìn đôi má ửng hồng của cô, cười: "Không cần xin lỗi, dù sao ngày thường tôi bị chị ấy mắng thành thói quen rồi, chỉ là hơi lo lắng sợ người chồng tương lai của chị ấy chịu không nổi hay không thôi."

    "Um?" Tâm trạng không tốt của Đường Oanh bị phân tán, khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ hiện lên cảm xúc nhẹ nhàng mà vừa nãy không có.

    Quý Ngôn Tu tiếp tục nói: "Chắc hẳn người yêu của chị tôi cũng sẽ bị mắng thôi, không có may mắn thoát đâu."

    "Cũng quá khoa trương rồi."

    "Thật mà.."

    Tại một bàn xa xôi, tầm mắt Văn Mộc Cảnh tập trung vào hai người đang nói chuyện ở phía trước, bất động thanh sắc* sờ sờ vành tai, trong mắt một mảnh đen tối không rõ.

    * Bất động thanh sắc: Mặt không thay đổi biểu tình, không biến sắc.

    Phó Nguyệt vốn còn đợi anh đáp lời, theo ánh mắt của anh nhìn qua, lúm đồng tiền cứng đờ, tay cầm dao nĩa không khỏi siết chặt một chút.

    Bữa tiệc diễn ra được nửa chừng, trừ Quý Ngôn Tu, Đường Oanh không nói chuyện được với ai, sau một lúc bèn lấy lý do ra ngoài hóng gió.

    Rời khỏi phòng tiệc chính, cuối hành lang có một sân thượng rộng lớn, bởi vì bữa tiệc đang đến giai đoạn cao trào, nơi này không một bóng người, thỉnh thoảng sẽ có mấy người phục vụ đi ngang qua, còn lại khá yên tĩnh.

    Bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối sầm, gió thổi nhẹ mang chút lạnh lẽo, tính thời gian, cô muốn rời đi trước.

    Ở đây thêm một giây, cô liền hít thở không thông nhiều thêm một giây, tâm trạng áp lực sắp không khống chế được.

    Bỗng nhiên, Đường Oanh cảm giác sau lưng có người đi đến gần, cô cảnh giác về bước về phía trước một bước để tránh đi, chưa kịp quay đầu, người đàn ông đã trùm chiếc áo âu phục vào người Đường Oanh.

    "Mặc như vậy, lại muốn uống thuốc sao?"

    Giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền đến khiến cô không làm động tác phản kháng, cô cúi đầu liếc nhìn chiếc áo hở eo, không muốn phản bác.

    Từ trước đến nay khả năng miễn dịch của cô rất kém, mệt nhọc quá mức hoặc bị cảm lạnh thôi cũng dễ bị viêm amidan, thậm chí là sốt nhẹ, bình thường ở nhà anh hay nói mấy lời linh tinh như không được ốm, không được đi làm ba ngày thì hai ngày xin nghỉ ốm..

    Không phải vì anh thực sự quan tâm đến cô, mà vì anh đã từng nói rằng công ty không nuôi những người lười biếng.

    "Gần đây em có tập thể dục, sẽ không ảnh hưởng đến công việc." Đường Oanh thì thào nói nhỏ, dứt khoát cầm áo khoác trả lại cho anh, "Bị người khác thấy thì không tốt."

    Đặc biệt là.. Phó Nguyệt.

    Văn Mộc Cảnh cúi đầu không trả lời, lông mi dài cong vút của cô như cánh bướm, đôi môi kiều diễm dưới chiếc mũi xinh đẹp thanh tú, nhưng đôi mắt như quả hạnh lại không nhìn anh.

    "Tôi đã nói, cách xa Quý Ngôn Tu một chút."

    "Anh biết tên cậu ta?" Đường Oanh ngẩng đầu theo bản năng, buột miệng thốt ra, đợi vài giây thấy anh không nói lời nào, mới đáp: "Em chỉ mới gặp cậu ta một lần"

    "Gặp qua một lần liền quen biết?"

    "Cậu ấy là em họ Du Từ, em không muốn làm họ xấu hổ."

    "Em có biết phóng viên sẽ viết gì nếu nhìn thấy tương tác của em và cậu ta không?"

    "Dù sao tất cả đều là giả."

    "--"
     
  7. ulabong

    Bài viết:
    11
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt Đường Oanh lảng tránh, nhỏ giọng tỏ vẻ bất mãn, anh luôn như vậy, lo lắng cái này cái kia sẽ ảnh hưởng đến công ty, nhưng anh không lo lắng thế giới bên ngoài sẽ ác ý vu khống kỹ năng diễn xuất và nhân phẩm của cô chút nào.

    Văn Mộc Cảnh tức giận cười một tiếng, nhéo nhéo cằm bắt cô nhìn mình, lạnh giọng: "Em và tôi có quan hệ không trong sáng, em cảm thấy có thể phủi sạch sao."

    "..."

    Ký ức tràn về, Đường Oanh không muốn lên tiếng nữa, ở bên ngoài tránh bị nghi ngờ chính là do anh định ra, không hiểu bây giờ anh tức giận cái gì.

    Thấy cô không nói lời nào, Văn Mộc Cảnh càng dùng sức, bắt cô phải chú ý đến mình, hiển nhiên là đang nhắc nhở cô: "Đừng quên lúc trước là ai giúp em, trước khi trả hết tiền nợ, nghe lời mới là lựa chọn tốt nhất của em."

    ".. Em sẽ."

    Dứt lời, con ngươi màu hổ phách của Đường Oanh nhiễm một tầng hơi nước.

    Sau bao nhiêu năm như vậy, cô còn cho rằng mình có năng lực chữa lành rất tốt, nhưng khi những lời này thốt ra khỏi miệng anh, vẫn khắc cốt ghi tâm mạnh mẽ đến mức không thể vứt bỏ được.

    Cô thậm chí còn không nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của mình.

    Đến cuối cùng, cô vẫn không đủ can đảm để hỏi về chuyện của Phó Nguyệt, cảm giác lo được lo mất tựa như con kiến gặm nhấm thức ăn tra tấn cô từng giây.

    "-- Mộc Cảnh?"

    Một giọng nữ thanh nhã vang lên từ ngoài cửa.

    Đường Oanh nhanh chóng thoát ra, lùi lại một bước, trực tiếp dựa sát vào lan can sân thượng.

    Văn Mộc Cảnh thân thể hơi dừng lại.

    Phó Nguyệt xách làn váy từng bước đi về phía bọn họ.

    Cô ấy khéo léo khoác tay Văn Mộc Cảnh, bộ ngực đầy đặn đè lên đó, hờn dỗi: "Em tìm anh đã lâu lắm rồi đó, sao anh lại ở đây?"

    Văn Mộc Cảnh để mặc cô ấy ôm, "Làm sao vậy."

    Phó Nguyệt: "Em nhớ anh đó."

    "..."

    Hai người trực tiếp gạt Đường Oanh sang một bên.

    Cô khắc chế trái tim đau đớn co rút, không dám ngẩng đầu, cẩn thận đặt áo vest lên lan can sân thượng, tự giác cúi đầu đi ra ngoài.

    Sau lưng là Phó Nguyệt trước sau như một làm nũng "Mộc Cảnh, khách khứa bên ngoài em đều không biết, anh đừng bỏ em ở đó một mình mà."

    "Được."

    Gió đêm thổi qua sân thượng, vào tận hành lang, thổi tan tóc mái thưa thớt của Đường Oanh bay, cũng không biết có phải là bụi rơi vào mắt hay không, đôi mắt trong sáng lúc này đã trở nên ngập ngước.

    Cô cảm thấy hôm nay nhất định là mình bị cảm lạnh, nếu không vì sao trái tim lúc này lại như bị ngâm trong băng tuyết, cả người lạnh lẽo làm cô run rẩy.

    Đường Oanh cụp mắt nhìn lòng bàn tay bị hằn vết móng tay của mình, nhất thời không nói nên lời, nước mắt từng giọt từng giọt rơi thẳng vào vết đỏ hình trăng non kia.

    Tấm thảm dày có hoa văn cổ điển ở hành lang ngăn cách hoàn hảo âm thanh của giày cao gót.

    Không ai biết có người từng tới đây.

    Quay lại tiệc tối, cô uống hết ly nước lạnh này đến ly nước lạnh khác để lấy lại bình tĩnh. Cho đến khi tiệc tối kết thúc, Văn Mộc Cảnh cùng Phó Nguyệt đều không xuất hiện lần nữa, cô không dám nghĩ đến họ đã đi đâu.

    Đột nhiên, từng trận đau đớn ở bụng đánh úp lại, khiến cô nổi da gà, thiếu chút nữa không đứng được, cảm giác đau đớn làm gân sau cổ giật liên tục.

    Quý Ngôn Tu vừa đứng dậy đã nhìn ra cô có chỗ không thích hợp, vội vàng kéo tay cô, "Chị Đường Oanh, chị làm sao vậy?"

    "Không, không có việc gì." Đường Oanh hơi cong người, lấy tay che bụng, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc.

    Bây giờ người trong tiệc tối đang bận rộn ra về, không ai chú ý đến bọn họ, Quý Ngôn Tu giúp cô đứng vững, hiển nhiên không tin, "Bụng chị không thoải mái à?"

    "Một lúc nữa sẽ ổn thôi." Đường Oanh vẫn cố gắng chịu đựng, định ngồi một lúc, chắc là do vừa rồi uống quá nhiều nước lạnh.

    Lý Già cùng Lạc Phiêu Phiêu đứng ở cửa chờ cô mà không thấy, đi vào tìm một vòng thì phát hiện Đường Oanh đang ngồi co ro trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn.

    Lý Già vội vàng đi qua đỡ cô, "Làm sao vậy Đường Đường?"

    "Có thể là dạ dày chị ấy không thoải mái, tôi mang chị ấy đi bệnh viện." Quý Ngôn Tu ngồi xổm trên mặt đất, cởϊ áσ vest trùm lên người cô.

    Lạc Phiêu Phiêu vội la lên: "Được rồi, đi bệnh viện trước, qua cửa sau mau."

    Quý Ngôn Tu gật đầu, dễ dàng bế cô lên.

    Trán Đường Oanh ướt mồ hôi, yếu ớt đẩy người trước mặt mà không được, "Cậu làm gì vậy."

    Cánh tay cậu dùng sức, tránh cho bàn tay chạm vào người cô, "Đừng lo lắng, sẽ không ai chụp được gì đâu."

    Lạc Phiêu Phiêu vội vàng dẫn đường ở phía trước, bọn họ đi về phía ngược lại với hướng đi ra ngoài, Quý Ngôn Tu đi rất nhanh, cố gắng giảm bớt xóc nảy để cô bớt đau hơn.

    Vừa ra khỏi cửa sau, Lưu Đậu đã chuẩn bị xe từ trước, đợi lên mọi người lên xe thì chạy như bay đến bệnh viện.

    Đường Oanh không biết bản thân đến bệnh viện khi nào, tinh thần cô đã chết lặng vì đau đớn.

    Sau đó ngất đi.

    -

    Khi cô tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.

    Mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào khoang mũi, đập vào mắt là một mảnh trắng thuần.

    Cô mấp máy môi, thanh âm hơi nghẹn ngào làm người bên cạnh giật mình.

    Lâm Du Từ thấy cô tỉnh, lập tức buông tờ bản thảo tin tức chưa viết xong xuống, "Đường Đường, cậu tỉnh rồi sao? Còn khó chịu không?"

    Đường Oanh lắc lắc đầu, "Tớ muốn uống nước."

    "Cậu đừng cử động, tớ lấy cho."

    Lâm Du Từ rót một ly nước ấm đưa cho cô, "Lần sau không được uống nhiều nước lạnh cùng lúc như vậy, cậu có biết cậu bị ngất vì viêm dạ dày cấp tính hay không."

    "Nếu không phải em mình đưa cậu đến bệnh viện kịp thời, có phải cậu muốn im lặng chịu đựng không? Đúng là lôi thân thể ra đùa giỡn mà."

    "Dạ dày không tốt thì nên ăn ít đồ ăn kích thích thôi, cậu bao lớn rồi mà còn giống đứa trẻ con thế?"

    "..."

    "Được được, tớ biết rồi." Đường Oanh uống một ngụm nước, sợ cô ấy tiếp tục nói nữa, vội vàng ngăn lại, "Phiêu Phiêu và mọi người trở về chưa?"

    "Rồi, thằng nhóc thối kia vừa đem cậu tới viện đã bị Lưu Đậu đưa về, Phiêu Phiêu và Lý Già trông cậu một đêm, tớ vừa bảo các cô ấy về nghỉ ngơi rồi."

    "Bao giờ tớ mới xuất viện được vậy?"

    "Đợi bác sĩ kiểm tra xem như thế nào đã rồi tính sau."

    Đường Oanh gật đầu, sau đó tìm cái gì đó ở xung quanh: "Du Từ, điện thoại tớ đâu?"

    Lâm Du Từ ôm cánh tay giả vờ tức giận: "Điện thoại điện thoại, ai cậu cũng hỏi, nhưng sao không thấy cậu hỏi tớ một câu vậy."

    Đường Oanh thè lưỡi: "Mình thấy cậu tinh thần no đủ, thần thái sáng láng mà."

    "Cậu.."

    "Tớ mới là người bệnh đó."

    "Hừ, tổ tông."

    Lâm Du Từ đột nhiên dừng lại, không có ý định giấu diếm chuyện này với cô: "Mình nói trước, lát nữa thấy cái gì cũng không được đau lòng."

    "?"

    Đường Oanh nghe không hiểu, lấy điện thoại và mở khóa, ngoại trừ tin nhắn hỏi thăm của Quý Ngôn Tu thì không còn thông báo nào khác.

    Cô cầm điện thoại, tâm trạng hơi thất vọng.

    Chẳng lẽ tối hôm qua anh không về nhà sao?

    Ngay sau đó, có lẽ là vì kết nối internet, tin tức giải trí điên cuồng hiện lên.

    【 Nhìn qua tiệc tối của GD, trận chiến tranh đoạt C vị! 】

    【 Điền Tử sắp tiến tổ, khiêu chiến đề tài vườn trường mới】

    【 Nữ đạo diễn mới ở nước ngoài - Phó Nguyệt về nước 】

    【 Tiết lộ! Tin tức độc quyền, chuyện xưa của nữ đạo diễn x tổng tài! 】

    【 Hé lộ bát quái: Chuyện xưa phiên bản hào môn, Văn - Phó hai nhà tiếp tục mối lương duyên 】

    "..."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...