Ngọc Vĩ yên lặng thở dài một hơi, đồng tình một phen với cô nương đáng thương này.
Dựa theo lệ thường, các cô nương thấy một mỹ nam tử nói ra loại lời nói này, đều sẽ ra vẻ ngượng ngùng, trái với lương tâm nói chính mình không muốn xem điện hạ cởi áo tháo thắt lưng, nhưng biểu tình đều vô cùng muốn, hận không thể trực tiếp lại đây giúp điện hạ cởi.
Sau đó, điện hạ liền lấy các nàng đối nhân sử thế không đủ thành thật, lấy các nàng khẩu thị tâm phi, ác độc lừa gạt một người thiện lương như hắn làm lí do, đem người giết.
Cô nương này cũng xui xẻo, vừa vặn đụng phải điện hạ xử lý hai con ruồi bọ làm hắn phiền lòng, thời điểm sát tính còn chưa nguôi.
Dạ Mị nghe hắn nói lại sửng sốt.
Lúc này cả người nàng đang từ bầu trời rơi xuống, nghiêng đầu thấy, bên cạnh mình có một đỉnh núi, mắt thấy còn 6 mét là rơi xuống, trực tiếp ngã xuống như vậy, chắc chắn sẽ ngã chết.
Ánh mắt của nàng lạnh lùng, nhanh tay mà rút chủy thủ trong tay áo ra, hung hăng cắm vào núi đá bên cạnh.
"Xuy" thanh âm truyền đến, là chủy thủ cùng cục đá va chạm với nhau!
Chủy thủ hung hăng cắm vào trong núi đá, cùng nàng trượt xuống, tuy rằng vẫn rơi xuống, nhưng như vậy đã giảm bớt sức chịu nén của chính mình khi ngã xuống!
Cách mặt đất còn nửa bước, nàng thả người nhảy xuống, trừ tay bởi vì nắm chủy thủ mà chảy máu, hổ khẩu cũng tê dại, trên người không có một chút thương tích nào!
*Hổ Khẩu là chỗ lõm ở góc tạo thành bởi 2 xương bàn tay 1, bàn tay 2 (chỗ
huyệt hợp cốc )
Thu chủy thủ vào trong tay áo, sắc mặt nàng lãnh đạm như cũ, không có nửa phần sợ hãi khi sống sót sau tai nạn, phảng phất vừa rồi nguy hiểm suýt ngã chết, ở trong mắt nàng căn bản không xem như nguy hiểm.
Bắc Thần Tà Diễm tựa như cũng sửng sốt một chút, trên gương mặt yêu mị, mang theo ý cười ưu nhã, nghiền ngẫm mà nhìn nàng. Một đôi mắt lộ ra tà cùng mị, cảm xúc trong đó, làm người khó có thể nhìn thấu.
Thú vị, tự cứu như vậy, còn có khí độ lâm nguy không sợ. Nam nhân như vậy, ở chốn võ lâm cũng không hiếm thấy, nhưng nữ nhân, lại tuyệt đối không thấy nhiều!
Sau khi vững vàng rơi xuống đất, Dạ Mị nhanh chóng nhìn về phía hắn, cũng không thể không đầu tiên liền nhìn hắn, cảm giác tồn tại của nam nhân này quá lớn, cũng thật sự tuấn mỹ đến mức làm người không rời mắt được.
Hăn có một mỹ mạo rất huyền huyễn, lại lộ ra tà khí của thượng cổ yêu ma. Mỗi một tư thái, mỗi một biểu tình, mỗi một góc độ, không cái nào không đẹp. Như là Phật ngục trong lịch kiếp mà sinh yêu mị, giống như kịch độc xâm lược tâm của người, ngay cả hô hấp đều mang hương vị mị hoặc nhân tâm. Một thân huyền y, tay áo rộng cũng theo gió mà bay, đẹp giống như một bức họa.
Thấy hắn thật sự đang cởi áo, môi như mỏng lạnh cũng đang mỉm cười, đôi tay thon dài trắng nõn kéo ra đai lưng, động tác thong thả mà ưu nhã, giống như một con mèo Ba Tư có tình thú, thong thả gợi lên nhân tâm.
Dạ Mị thở dài một hơi, cho dù sắc đẹp như vậy ở ngay trước mặt. Tính cách cho phép, sắc mặt của nàng vẫn là trước sau như một lãnh đạm: "Bằng hữu! Ta biết mỹ mạo của ta, khiến ngươi khuynh đảo, làm ngươi trời còn chưa sáng, liền nghiêm túc trang điểm tốt bản thân mình, ăn mặc lố lăng, tới đây cởi áo tháo thắt lưng câu dẫn ta. Nhưng mà vị tiên sinh này, chúng ta chưa từng gặp mặt, ngươi quá nhiệt tình cũng không tốt, cho nên.. Không bằng như vậy đi, ngươi trước đem quần cởi ra?"
Mấy năm nay gặp soái ca không ít, nhưng vị soái ca trước mặt, tuyệt đối có thể nháy mắt hạ gục tất cả các soái ca mà nửa đời nàng gặp được, cho dù nàng đối với sắc đẹp không hề hứng thú, nhưng thưởng thức một chút cũng được.
Ngọc Vĩ: "..."
Cái gì, hắn nghe không nhầm đi? Điện hạ sáng sớm đã tới đây để câu dẫn nàng? Còn nói.. nói.. điện hạ trước tiên cởi.. cởi..
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, ý cười trên khóe môi cũng chậm rãi cứng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Dạ Mị, bỗng nhiên trở nên kỳ dị. Ánh mắt kia, tựa như sóng nước lóng lánh mặt hồ, bị ném vào một cục đá, tạo ra tia sáng mê say kỳ dị, cũng càng khiến người ta say mê.
Thấy trên mặt nàng không có nửa điểm giống như là nói đùa, càng khiến cho biểu tình của hắn nghiền ngầm, nhìn chằm chằm nàng, như là nhìn một thứ trăm năm khó gặp một lần, tay đang cởi áo cũng dừng lại.
Im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên nhìn vào ánh mắt của nàng, ưu nhã cười: "Vị cô nương này, tên ngươi là gì?"
Âm điệu này ưu nhã êm tai, tựa như đàn cổ tấu ra tà âm, cũng làm người không nghe ra được tiếng lòng.
Ngọc Vĩ đồng hài đang nghiêm túc mà tiêu hóa đoạn lời nói vừa rồi của Dạ Mị, tức khắc cái trán thấy đau, trong lòng lại càng đồng tình vị cô nương này, điện hạ bắt đầu hỏi tên, sợ là muốn gây họa cho cả người nhà, đem toàn tộc của vị cô nương này ra tìm rồi diệt hết.
Giữa mày của Dạ Mị nhăn lại, cô nương? Đây là xưng hô của niên đại nào? Nhưng mà nàng vẫn không để ý.
Thấy nam nhân yêu mị này dừng lại hành động cởi áo, nàng mới dần dần thu lại ánh mắt chú ý đối với hắn, cũng ngửi thấy được mùi máu tươi dày đặc.
Quay đầu nhìn lại, mới phát hiện ở ngoài 5 mét, thi thể đầy đất.
Làm nàng ngoài ý muốn đó là, đa số trên người thi thể cắm không phải vũ khí sắc bén, mà là nhánh cây.
Thủ đoạn giết người như vậy, nếu là Dạ Mị trong lòng cũng có chút tán thưởng. Nam nhân này một hơi giết nhiều người như vậy, tám phần cũng là sát thủ đứng đầu!
Dạ Mị quay đầu lại nhìn Bắc Thần Tà Diễm, không tự giác một lần nữa vì mỹ mạo của nam nhân này kinh ngạc cảm thán.
Cũng không trả lời vấn đề của hắn, chỉ là lạnh lùng nói: "Thì ra là đồng hành, thủ đoạn giết người không tồi, đủ dứt khoát."
Bắc Thần Tà Diễm nhìn chằm chằm gương mặt lãnh diễm của nàng, ánh mắt sáng quắc, tựa như có thể tràn ra một hồ xuân thủy: "Cô nương xem như đang khen ngợi Diễm?"
Vậy mà không phải thấy thi thể, liền sợ đến mức la hoảng lên, hoặc chỉ vào mũi hắn, mắng hắn là sát nhân cuồng ma sao?
Còn có.. đồng hành?
*Dạ Mị tưởng BTTD cũng là sát thủ giống mình nên mới nói là đồng hành.
Dạ Mị gật đầu, sắc mặt lãnh đạm như cũ: "Đúng vậy, nhưng mà, từ thủ đoạn giết người có thể nhìn ra, chúng ta không phải bạn đường. Thói quen của ta là hành hạ đến chết, rốt cuộc đa số thời điểm, tàn nhẫn mới là phương thức ngăn chặn phiền toái tốt nhất. Còn nữa, ngươi rốt cuộc cởi hay không cởi? Không cởi ta đi đây!"
Cùng Lão đại rơi vào trong biển, cũng không biết Lão đại ở đâu, có cùng nàng rơi đến cùng một chỗ hay không. Tuy rằng biết với khả năng của cô gái kia, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện, nhưng cũng khó tránh lo lắng một chút. Nếu không phải người nam nhân này thực sự quá đẹp, làm nàng lần đầu trong đời, có ý nghĩ chiếm tiện nghi thưởng thức dáng người hoàn mỹ, nàng căn bản sẽ không dừng lại.
Đúng rồi! Từ từ, các nàng khi đó rơi vào trong biển? Vì cái gì mở mắt ra sẽ là ngọn núi? Nàng hiện giờ đang ở nơi nào? Nỗi lòng bỗng nhiên có chút loạn lên.
Mà Bắc Thần Tà Diễm, nghe luận điệu kỳ dị của nàng, thế nhưng khóe miệng chậm rãi câu lên. Tàn nhẫn đúng là phương pháp ngăn chặn phiền toái tốt nhất.
Môi mỏng của hắn nhẹ nhàng dơ lên, sau khi nàng nói những lời này, thì chậm rãi đến gần nàng, nhẹ nhàng nói: "Diễm cùng cô nương không phải bạn đường sao? Vậy như thế nào mới có thể với ngươi cùng đường?"
Theo bước chân đến gần của hắn, up áp trên người hắn cũng chậm rãi phát ra, như yêu quang cuồng mãnh, khiến người kinh sợ.
Trên mặt Dạ Mị không chút thay đổi, trong lòng lại căng thẳng.
Lần đầu trong đời, nàng cảm nhận được áp bách. Loại cảm giác này làm cả người nàng không khỏe, tay không tự giác mà nắm chặt chủy thủ trong tay áo, đây là một loại cảnh giác của sát thủ.
Bắc Thần Tà Diễm hơi hơi mỉm cười, huyền sắc tay áo theo gió mà bay, ánh mắt không chút để ý mà nhìn qua tay nàng đang nắm chặt chủy thủ, che dấu ở dưới tay áo, cũng hoàn toàn không để ý.
Đi đến trước mặt nàng, đến lúc hai người chóp mũi tương đối nhau, ánh mắt của hắn bỗng nhiên ôn nhu, giống như nhìn tình nhân nhiều năm của mình, thanh âm ưu nhã êm tai: "Cô nương có biết hay không, Diễm là ai?"
Ngọc Vĩ nhìn một màn này, không thể tưởng tượng mà nhìn thoáng qua mặt nghiêng của điện hạ nhà mình, điện hạ rốt cuộc muốn làm gì?
Hắn nhìn như thân mật, lại có hành động làm người ẩn ẩn bất an, Dạ Mị không phải thực thích. Trong lúc nhất thời cũng không muốn cùng người nam nhân này giao tiếp, đến nỗi nàng đang ở đâu, vẫn là đi hỏi người khác thì hơn.
Nghĩ, nàng lại nhìn người nam nhân này, bộ dáng cũng không giống như muốn cởi quần áo cho nàng xem, rốt cuộc đánh mất hết kiên nhẫn, lui ra sau hai bước. Lạnh lùng nói: "Ta đi trước!"
Dứt lời, nàng xoay người muốn đi.
Bỗng nhiên hắn cười khẽ, nhìn bóng dáng của nàng. Ánh mắt giờ phút này có chút mát mẻ, lộ ra tức giận nhạt nhòa. Nhưng mặc dù không vui, giọng điệu của hắn vẫn như cũ tràn ngập khí độ trác tuyệt.
Một luồng nội lực mạnh mẽ, đã ấp ủ ở trong tay của hắn, sát ý bao phủ bốn phía! Âm thanh nói ra vẫn là thong thả ung dung: "Diễm có ba vấn đề, cô nương cũng chưa đáp, liền muốn chạy sao? Cô nương như vậy, Diễm sẽ rất khổ sở. Bởi vì Diễm trời sinh tính mẫn cảm, vô cùng mẫn cảm, nội tâm này quá mức yếu ớt và mẫn cảm, chịu không nổi một chút coi thường cùng thương tổn a!"