Xuyên Không [Edit] Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Hoàng Đồ - Quân Tử Giang Sơn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hoa Hộ Thực, 13 Tháng mười hai 2020.

  1. Hoa Hộ Thực

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Tên truyện: Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

    Tác giả: Quân Tử Giang Sơn

    Thể loại: Ngôn tình, Xuyên không, Hài hước, Nữ cường, Cổ đại, Huyền huyễn, Cung đình hầu tước, Ngược luyến

    Editor: Hoa Hộ Thực

    Nguồn truyện: Wikidich (Chihiro)

    Lịch đăng: 1 chương/ tuần​


     
    GillHuyền Trần 22012001 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng mười hai 2020
  2. Hoa Hộ Thực

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Lần đầu thấy liền thoát y!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chiến chi thần bảo hộ, làm Minh Hà chi thủy bất tử, Thương Sơn xương khô vạn dặm!"

    "Chiến chi thần bảo hộ, hữu ta thần dân, bình yên thoát vây!"

    "Chiến chi thần bảo hộ, nếu ta bất tử, Bắc Thần nhất tộc tất yếu, nợ máu phải trả bằng máu!"

    Máu tươi loang lổ.. Cô gái đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên phi cơ, bỗng nhiên bừng tỉnh.

    Bên cạnh một cô gái tóc ngắn thấy cô thần sắc kì dị, hỏi một câu: "Lại mơ thấy giấc mộng kì quái kia?"

    Dạ Mị gật đầu, xoa xoa giữa mày, nhưng trong lòng cũng không để ý.

    Cô có một gương mặt lãnh tuyệt, tựa như bút tích của thiên thần, tinh xảo như một con búp bê sứ, thời điểm an tĩnh phảng phất tựa như thiên sứ đơn thuần sạch sẽ nhất, nhưng là trong đôi mắt mị hoặc nhân tâm kia, ngậm vài phần thú vị, không biết là ác ý hay là thiện ý, làm cho người khác cảm thấy da đầu tê dại.

    Phi cơ trực thăng ở trên đầu đi trước, các cô vừa làm xong việc, đang ở trên đường về..

    Lại mơ thấy giấc mơ kỳ quái, thần sắc của Dạ Mị có chút trầm, nhìn về phía cô gái tóc ngắn, sắc mặt lãnh đạm: "Lão đại, còn chưa về tới nhà?"

    Cô gái tóc ngắn được xưng là Lão đại liếc mắt nhìn cô một cái, cười khanh khách nói: "Dạ Mị mỹ lệ nữ sĩ, chúng ta còn 30 phút mới có thể rời đi mặt biển, trước mắt phi cơ trực thăng của chúng ta ở hơn trăm mét đại tam giác!"

    Mà giờ phút này, tam giác Bermuda, trên mặt biển bình tĩnh không gợn sóng, trên không là phi cơ trực thăng đi qua, đúng là Dạ Mị cùng Lão đại.

    Dạ Mị thong thả ung dung liếc nàng một cái: "Chú ý cách ngươi dùng từ!"

    Lão đại kéo kéo khóe miệng, cất cao âm điệu, đón hùa ác ý thú vị của nàng: "Đẹp đến làm người vỗ án tán dương Dạ Mị nữ sĩ! Không cần tùy tiện sốt ruột!"

    Dạ Mị trong mắt xẹt qua một tia vừa lòng, ngữ điệu vẫn là như lúc trước lãnh đạm: "Ngươi đối với việc ta mỹ lệ có nhận thức đầy đủ, không hổ là bạn thân của ta!"

    Lão đại: "..."

    Hai người đang nói, đáy biển bỗng nhiên cuộn lên một trận gió lớn, hình thành lốc xoáy thật lớn, bỗng nhiên có gió lốc lớn, đem phi cơ hung hăng mà hướng vào phía bên trong lốc xoáy.

    Dạ Mị đứng lên đi đến cửa khoang khẩu, nhíu mày nhìn thoáng qua: "Sao lại thế này?"

    Lão đại sắc mặt hơi xanh: "Ta cũng không biết!"

    Đáy biển có gió lốc, đem phi cơ trên bầu trời hướng vào trong biển, đây là một màn cực kỳ quỷ dị.

    Phi cơ đã không thể đi tiếp, bị kéo hướng về phía không gian kia, vô luận là thao tác như thế nào, đều không tránh khỏi gông cùm xiềng xích.

    Giống như một cái nam châm thật lớn, muốn đem các nàng hút vào!

    Sức mạnh của con người không thể đối kháng được với trời, phi cơ hung hăng bị kéo vào trong biển, mặc dù Dạ Mị cùng Lão đại ra sức nhảy ra, nhưng lại như cĩ bị gió lốc cuốn vào bên trong lốc xoáy.

    Hai người bị sóng biển ném vào hai phương hướng khác nhau, bỗng nhiên nước biển bao phủ đỉnh đầu..

    "Dạ Mị!"

    "Lão đại!"

    * * *

    Bắc Thần hoàng triều, ở cực Bắc, bên trong Lam sơn

    Hỏa hồng sắc yêu quang nổi lên bốn phía, ở trong sơn động là vài người đang giằng co với nhau.

    Mà yêu quang cuồng mãnh kia, là huyền y nam tử ở giữa đám người phát ra, môi mỏng của hắn dương một nụ cười ưu nhã, đôi mắt yêu tà mị hoặc, không chút để ý quét về phía một đám người đang vây quanh mình, khí độ cao quý ấy, nửa điểm cũng không giống người bị vây giết, lại phảng phất Ma Tôn thị huyết, đang xem kỹ con mồi của mình.

    Gương mặt kia của hắn, đẹp tuyệt, mị tuyệt.

    Như là tà ma chuyển thế, lại cố tình có được mỹ mạo của thần. Đặc biệt là đôi mắt kia, phàm là một cái liếc qua, đó là yêu họa bắt đầu, thương sinh bị diệt, làm cho người vì hắn mà chìm vào tà ma chi đạo.

    Mà đám hắc y nhân này, có hai người dẫn đầu, dung mạo của hai người này giống nhau như đúc.

    Bọn họ đối với huyền y nam tử ở giữa, tức giận nói: "Bắc Thần Tà Diễm, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"

    Bắc Thần Tà Diễm, Bắc Thần hoàng triều Tứ hoàng tử, người làm cho toàn bộ người trong thiên hạ sợ hãi nhất, không, hắn căn bản không phải là người, là một ác ma!

    Bắc Thần Tà Diêm nghe vậy, khóe môi chậm rãi dương lên, ung dung sửa lại tay áo của mình. Tư thái kia phảng phất như một con mèo Ba Tư, giọng nói càng thêm thong thả ung dung: "Đối mặt với địch nhân, các ngươi khiếm khuyết khí chất như vậy sao? Chẳng lẽ ngay cả học Diễm nói một câu, thật cao hứng khi nhìn thấy hai vị, thập phần vinh hạnh cùng nhị vị luận bàn võ nghệ? Ân, Diễm đúng là thật cao hứng khi nhìn thấy hai vị!"

    Khi nói lời này, hắn còn khẽ gật đầu, thân sĩ thi lễ.

    * Thân sĩ thi lễ: Cách chào cung kính của người yêu nước theo cách thức và phong tục xưa

    Tùy tùng của Bắc Thần Tà Diễm, Ngọc Vĩ đồng học yên lặng nhìn bầu trời, không biết nên đồng tình hai người kia hay không.

    Hai người kia: "! Bắc Thần Tà Diễm, ngươi không cần làm bộ làm tịch, hôm nay hai người chúng ta nhất định đem ngươi trảm ở dưới đao!"

    Bắc Thần Tà Diễm nghe xong, đôi mắt lúc này mới nhìn họ: "Chiến Thiên Đồng, Chiến Thiên Quyết, cao thủ cùng đứng thứ ba trên giang hồ, lại là huynh đệ song sinh. Các ngươi bỗng nhiên muốn thay trời hành đạo tới giết ta, là bị đại hoàng huynh sai khiến sao?"

    Hai huynh đệ Chiến gia: "..."

    Lời này không dễ đáp, đã là bị người khác sai khiến, sao có thể nói là thay trời hành đạo?

    Tuy rằng nếu giết chết ác ma này, đối với người trong thiên hạ mà nói, thì thật đúng là cùng thay trời hành đạo không khác nhau.

    Chiến Thiên Quyết mở miệng: "Đại ca, Đại hoàng tử đã nói, không cần cùng hắn nhiều lời, nên trực tiếp giết!"

    Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử không hợp nhau, cũng không phải chuyện cần phải dấu, hắn nói cũng không sợ. Không nên tiếp tục nói nhiều, nếu nói thêm, bọn họ đều bắt đầu phải nghi ngờ chính mình.

    "Giết!"

    Một đám hắc y nhân theo hai huynh đệ Chiến gia, cùng nhau tiến đên gần.

    Bắc Thần Tà Diễm khẽ thở dài, ống tay áo vẫy nhẹ một cái, ven đường một thân cây, bỗng nhiên vị nội tức của hắn bẻ gãy, như lăng phong lợi kiếm, đối với những hắc y nhân đó thuận gió bay nhanh!

    Nhánh cây mảnh khảnh, dưới sự khống chế của nội tức bỗng nhiên hướng tới đám hắc y nhân, khó có thể tin mà xuyên qua ngực của chúng.

    Huyết hoa vảy ra..

    Những người này từng bước từng bước, mất mạng ngay tại chỗ, còn không kịp giãy giụa!

    Mà tà ma giết người ấy, nhìn thi thể đầy đất, giọng điệu lại càng thêm ôn nhu: "Đại hoàng huynh biết rõ ta trời sinh thiện lương, tay của ta cả kiếm giết người cũng không nắm nổi còn phái người ám sát ta, nội tâm của hắn đúng là ác độc đáng ghê tởm a!"

    Tùy tùng Ngọc Vĩ: "..."

    Đúng vậy, điện hạ, tay ngài kiếm giết người không nắm nổi, bởi vì căn bản không cần nắm, một nhánh cây liền được.

    Chiến Thiên Quyết cùng với Chiến Thiên Đồng, nắm chặt đao trong tay, biết rõ người trước mặt khó đối phó.

    Hai người liếc nhau đồng thời xuất đao.

    Nhưng mà giang hồ cao thủ hạng ba này, ở trong mắt của tà ma, lại giống như là hai con chuột không biết sống chết.

    Môi mỏng của hắn hơi hơi dương lên, nhẹ nhàng giơ tay, yêu quang màu đỏ nhanh chóng bắn ra, nhắm ngay hai người kia!

    "Oanh!" Một tiếng.

    Hai người kia nâng lên đao vận nội tức để ngăn cản, vẫn bị bắn ra thật xa, tê liệt nằm trên mặt đất, đao cũng từ trong tay rơi ra, ngã ra xa một trăm mét.

    Chiến Thiên Quyết cùng Chiến Thiên Đồng, trong mắt xẹt qua hoảng sợ, không ngờ người này lợi hai đến vậy, chỉ là một chiêu, khiến bọn họ không hề có khả năng đánh trả, cơ thể còn bị thương nặng!

    Bắc Thần Tà Diễm khẽ mỉm cười, ưu nhã dạo bước, hoa phục ở trên mặt đất kéo ra âm thanh rất nhỏ.

    Hắn đi đến trước mặt hai người kia, giơ tay lên, mang theo một trận nội lực.

    Bên ngoài một trăm mét, đao của Chiến Thiên Đồng, bị nội tức của hắn, đưa tới trước mặt hai người kia.

    Đôi mắt của hắn nhiễm yêu quang, xẹt qua một tia thú vị, trong mắt hình như có phỉ thúy lục hiện lên, mỹ diễm dị thường, cũng làm người kinh sợ dị thường.

    Hắn ưu nhã nói: "Tuy rằng các ngươi tới ám sát ta, nhẫn tâm độc ác như vậy, nhưng ta trời sinh thiện lương, cho nên quyết định giữ cho các ngươi một cái mạng, để các ngươi báo cáo kết quả với đại hoàng huynh của ta, nói cho hắn, bằng năng lực của hắn không giết được ta. Nhưng mà, các ngươi nghe rõ sao, là giữa hai người, chỉ để lại một mạng!"

    Hai người run lên.

    Lại thấy ác ma kia, tiếp tục mỉm cười nói: "Sinh đôi huynh đệ, nhiều năm qua đồng sinh cộng tử, chính là hôm nay chỉ có một người có thể sống sót. Giết đối phương, là có thể tồn tại trở về! Thế nào, ta đối xử với các ngươi có phải thực từ bi hay không?"

    Chiến Thiên Quyết gầm lên: "Bắc Thần Tà Diễm! Tên ác ma này, ngươi mơ đi! Chúng ta quyết không có khả năng tự tương tàn.."

    Nhưng hắn còn chưa dứt lời.

    Chiến Thiên Đồng đã cầm lấy thanh đao, đâm vào bụng của chính mình, cũng nhìn Chiến Thiên Quyết một cái: "Đệ đệ, sống thật tốt vào!"

    Huyết quang bắn ra, Chiến Thiên Đồng đã chết, trong lòng hắn biết không có khả năng là đối thủ của người này, liền hy sinh chính mình để bảo toàn đệ đệ.

    Một màn như vậy, Chiến Thiên Quyết tâm như tro tàn, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

    "Bắc Thần Tà Diễm! Tên ác ma này, ta nhất định đem ngươi thiên đao vạn quả!" Chiến Thiên Quyết đối với Bắc Thần Tà Diễm rống lên.

    Bắc Thần Tà Diễm lại không để ý việc hắn tức giận một chút nào.

    Cặp mắt Ma tà kia của hắn hướng về phía Chiến Thiên Quyết, mỉm cười nói: "Nhìn xem huynh trưởng của ngươi vì ngươi mà hy sinh chính mình, hắn là người có tình có nghĩa cỡ nào, nhưng mà ngươi? Đáng ghê tởm cỡ nào, biết rõ chính mình nếu chết huynh trưởng sẽ có thể sống, lại chậm chạp không ra tay tự sát, chờ huynh trưởng chết trước. Ta là ác ma, chẳng lẽ ngươi không phải sao? Ngươi mới chính là đầu sỏ gây tội hại chết huynh trưởng của ngươi!"

    Chiến Thiên Quyết vừa nghe thấy lời này, liền muốn phản bác.

    Gương mặt lại bỗng nhiên tái nhợt, không biết phản bác như thế nào, hắn đúng là biết chính mình nếu chết, huynh trưởng sẽ sống, nhưng mà hắn căn bản không nghĩ đến việc trực tiếp tự sát, tại sao có thể nói chính mình vì chậm chạp không tự sát mà hại huynh trưởng?

    Nhưng Bắc Thần Tà Diễm nói cũng không sai, là chính mình không tự sát, huynh trưởng mới..

    Nghĩ như vậy, trong lòng hắn đã rối loạn, huynh trưởng chết ở trước mặt mình, chính mình cũng đánh không lại ác ma này vô pháp báo thù, huynh trưởng chết cùng chính mình có quan hệ, bởi vì chính mình không tự sát..

    Nhiều mặt bị đả kích khiến hắn hoa mắt ù tai, ánh mắt cuồng loạn: "Ta? Là ta hại chết huynh trưởng? Ta.. Là ta? Không không không, không phải là ta.. Là ta, ta.."

    Ngọc Vĩ ở bên cạnh nhìn, không biết nên làm gì, làm tùy tùng của Tứ hoàng tử điện hạ, xem điện hạ đùa giỡn nhân tâm, bức tử bức người điên đã không phải một ngày hai ngày, thời điểm tâm tình điện hạ tốt hoặc không tốt, đều thích tìm người đùa bỡn như vậy, điện hạ không chủ động đi tìm người để đùa bỡn, nhóm người này nên cảm ơn trời đất, vậy mà còn dám tự mình tìm cửa tới.

    Nhìn Chiến Thiên Quyết tựa như là điên rồi, Bắc Thần Tà Diễm giơ tay, rót một tia nội lực vào người hắn.

    Chiến Thiên Quyết lại có sức lực, đứng lên chạy như điên về hướng hoàng thành.

    Cả người thần chí cũng không rõ, luôn hồ ngôn loạn ngữ,

    Ngọc Vĩ: "Tuy rằng hắn đã thành như vậy, nhưng nhất định sẽ đem những lời nói của ngài truyền cho Đại hoàng tử! Nhưng mà điện hạ, ngài lại bức điên một người.."

    Bắc Thần Tà Diễm ưu nhã câu môi, chậm rãi nói: "Ta bức hắn điên rồi sao? Ta chỉ là làm hắn nhận rõ một hiện thực, rằng hắn không muốn cứu huynh trưởng mà kịp thời hy sinh, làm hắn biết rằng chính mình ích kỷ, đây rõ ràng là trợ giúp hắn thấy rõ ràng chân thật bản thân mình, như thế nào có thể tính là bức điên hắn?"

    Ngọc Vĩ: "..."

    Ngài lớn lên đẹp ngài nói gì cũng đúng!

    Bỗng nhiên, âm thanh ưu nhã của Bắc Thần Tà Diễm, lại một lần nữa vang lên: "Ngọc Vĩ ngươi nói xem, sau khi trở lại kinh thành, ta bóp gãy cổ của Đại hoàng huynh được không? Tuy rằng ta phi thường thiện lương, không đành lòng giết người, nhưng từ hành vi sai người tới ám sát ta, ta đã nhận ra, chỉ có ta trả thù tàn nhẫn, mới có thể làm các vị huynh đệ khác của ta biết tàn hại thủ túc là sai lầm, yêu quý huynh đệ mới là nhân luân thiên tính. Dạy bảo bọn họ cần tuân thủ đạo đức, ngày sau đối với thiện lương nhu nhược huynh đệ như ta, quan tâm nhiều một chút, bỏ đi một ít ác niệm?"

    *Nhân luân thiên tính: Tính cách hay có ở con người

    Ngọc Vĩ: ".. Ngài cao hứng là được!"

    Hắn kỳ thật rất muốn nói vơi điện hạ, "Thiện lương nhu nhược" cùng ngài có không quan hệ.

    Đến nỗi ngài nghiêm trang nói hươu nói vượn, cùng với việc ngài muốn giết Đại hoàng tử, ngài cao hứng là được..

    Bắc Thần Tà Diễm vừa nói xong những lời này, bỗng nhiên núi đất rung chuyển.

    Trên bầu trời một cái lốc xoáy hiện lên, từ giữa rơi xuống một người.

    Tình cảnh như thế, mặc dù là Bắc Thần Tà Diễm cũng trầm mắt.

    Người từ trên bầu trời rơi xuống? Nhìn lầm rồi sao?

    Hắn hơi hơi nhướng mày, quét mắt về phía người nọ, tiếp theo liền thấy một gương mặt tuyệt đẹp, là một nữ nhân.

    Mà lúc này, mắt của Dạ Mị cũng mở, nhìn thẳng hắn.

    Thấy gương mặt của hắn, trong mắt nàng không giấu kinh diễm.

    Tiếp theo, nháy mắt, Bắc Thần Tà Diễm đột nhiên cười.

    Bỗng nhiên, hắn thong thả ung dung duỗi tay, ưu nhã mà cởi bỏ đai hông bên lưng của mình: "Có mỹ nhân từ trời mà đến, ta tự nhiên thoát y chờ chi!"

    *Thoát y: Cởi quần áo

    *Chờ chi: Chờ đợi điều gì nữa
     
    Huyền Trần 22012001 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười hai 2020
  3. Hoa Hộ Thực

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Ngươi cởi hay không cởi? Không cởi ta đi đây!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngọc Vĩ yên lặng thở dài một hơi, đồng tình một phen với cô nương đáng thương này.

    Dựa theo lệ thường, các cô nương thấy một mỹ nam tử nói ra loại lời nói này, đều sẽ ra vẻ ngượng ngùng, trái với lương tâm nói chính mình không muốn xem điện hạ cởi áo tháo thắt lưng, nhưng biểu tình đều vô cùng muốn, hận không thể trực tiếp lại đây giúp điện hạ cởi.

    Sau đó, điện hạ liền lấy các nàng đối nhân sử thế không đủ thành thật, lấy các nàng khẩu thị tâm phi, ác độc lừa gạt một người thiện lương như hắn làm lí do, đem người giết.

    Cô nương này cũng xui xẻo, vừa vặn đụng phải điện hạ xử lý hai con ruồi bọ làm hắn phiền lòng, thời điểm sát tính còn chưa nguôi.

    Dạ Mị nghe hắn nói lại sửng sốt.

    Lúc này cả người nàng đang từ bầu trời rơi xuống, nghiêng đầu thấy, bên cạnh mình có một đỉnh núi, mắt thấy còn 6 mét là rơi xuống, trực tiếp ngã xuống như vậy, chắc chắn sẽ ngã chết.

    Ánh mắt của nàng lạnh lùng, nhanh tay mà rút chủy thủ trong tay áo ra, hung hăng cắm vào núi đá bên cạnh.

    "Xuy" thanh âm truyền đến, là chủy thủ cùng cục đá va chạm với nhau!

    Chủy thủ hung hăng cắm vào trong núi đá, cùng nàng trượt xuống, tuy rằng vẫn rơi xuống, nhưng như vậy đã giảm bớt sức chịu nén của chính mình khi ngã xuống!

    Cách mặt đất còn nửa bước, nàng thả người nhảy xuống, trừ tay bởi vì nắm chủy thủ mà chảy máu, hổ khẩu cũng tê dại, trên người không có một chút thương tích nào!

    *Hổ Khẩu là chỗ lõm ở góc tạo thành bởi 2 xương bàn tay 1, bàn tay 2 (chỗ huyệt hợp cốc )

    Thu chủy thủ vào trong tay áo, sắc mặt nàng lãnh đạm như cũ, không có nửa phần sợ hãi khi sống sót sau tai nạn, phảng phất vừa rồi nguy hiểm suýt ngã chết, ở trong mắt nàng căn bản không xem như nguy hiểm.

    Bắc Thần Tà Diễm tựa như cũng sửng sốt một chút, trên gương mặt yêu mị, mang theo ý cười ưu nhã, nghiền ngẫm mà nhìn nàng. Một đôi mắt lộ ra tà cùng mị, cảm xúc trong đó, làm người khó có thể nhìn thấu.

    Thú vị, tự cứu như vậy, còn có khí độ lâm nguy không sợ. Nam nhân như vậy, ở chốn võ lâm cũng không hiếm thấy, nhưng nữ nhân, lại tuyệt đối không thấy nhiều!

    Sau khi vững vàng rơi xuống đất, Dạ Mị nhanh chóng nhìn về phía hắn, cũng không thể không đầu tiên liền nhìn hắn, cảm giác tồn tại của nam nhân này quá lớn, cũng thật sự tuấn mỹ đến mức làm người không rời mắt được.

    Hăn có một mỹ mạo rất huyền huyễn, lại lộ ra tà khí của thượng cổ yêu ma. Mỗi một tư thái, mỗi một biểu tình, mỗi một góc độ, không cái nào không đẹp. Như là Phật ngục trong lịch kiếp mà sinh yêu mị, giống như kịch độc xâm lược tâm của người, ngay cả hô hấp đều mang hương vị mị hoặc nhân tâm. Một thân huyền y, tay áo rộng cũng theo gió mà bay, đẹp giống như một bức họa.

    Thấy hắn thật sự đang cởi áo, môi như mỏng lạnh cũng đang mỉm cười, đôi tay thon dài trắng nõn kéo ra đai lưng, động tác thong thả mà ưu nhã, giống như một con mèo Ba Tư có tình thú, thong thả gợi lên nhân tâm.

    Dạ Mị thở dài một hơi, cho dù sắc đẹp như vậy ở ngay trước mặt. Tính cách cho phép, sắc mặt của nàng vẫn là trước sau như một lãnh đạm: "Bằng hữu! Ta biết mỹ mạo của ta, khiến ngươi khuynh đảo, làm ngươi trời còn chưa sáng, liền nghiêm túc trang điểm tốt bản thân mình, ăn mặc lố lăng, tới đây cởi áo tháo thắt lưng câu dẫn ta. Nhưng mà vị tiên sinh này, chúng ta chưa từng gặp mặt, ngươi quá nhiệt tình cũng không tốt, cho nên.. Không bằng như vậy đi, ngươi trước đem quần cởi ra?"

    Mấy năm nay gặp soái ca không ít, nhưng vị soái ca trước mặt, tuyệt đối có thể nháy mắt hạ gục tất cả các soái ca mà nửa đời nàng gặp được, cho dù nàng đối với sắc đẹp không hề hứng thú, nhưng thưởng thức một chút cũng được.

    Ngọc Vĩ: "..."

    Cái gì, hắn nghe không nhầm đi? Điện hạ sáng sớm đã tới đây để câu dẫn nàng? Còn nói.. nói.. điện hạ trước tiên cởi.. cởi..

    Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, ý cười trên khóe môi cũng chậm rãi cứng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Dạ Mị, bỗng nhiên trở nên kỳ dị. Ánh mắt kia, tựa như sóng nước lóng lánh mặt hồ, bị ném vào một cục đá, tạo ra tia sáng mê say kỳ dị, cũng càng khiến người ta say mê.

    Thấy trên mặt nàng không có nửa điểm giống như là nói đùa, càng khiến cho biểu tình của hắn nghiền ngầm, nhìn chằm chằm nàng, như là nhìn một thứ trăm năm khó gặp một lần, tay đang cởi áo cũng dừng lại.

    Im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên nhìn vào ánh mắt của nàng, ưu nhã cười: "Vị cô nương này, tên ngươi là gì?"

    Âm điệu này ưu nhã êm tai, tựa như đàn cổ tấu ra tà âm, cũng làm người không nghe ra được tiếng lòng.

    Ngọc Vĩ đồng hài đang nghiêm túc mà tiêu hóa đoạn lời nói vừa rồi của Dạ Mị, tức khắc cái trán thấy đau, trong lòng lại càng đồng tình vị cô nương này, điện hạ bắt đầu hỏi tên, sợ là muốn gây họa cho cả người nhà, đem toàn tộc của vị cô nương này ra tìm rồi diệt hết.

    Giữa mày của Dạ Mị nhăn lại, cô nương? Đây là xưng hô của niên đại nào? Nhưng mà nàng vẫn không để ý.

    Thấy nam nhân yêu mị này dừng lại hành động cởi áo, nàng mới dần dần thu lại ánh mắt chú ý đối với hắn, cũng ngửi thấy được mùi máu tươi dày đặc.

    Quay đầu nhìn lại, mới phát hiện ở ngoài 5 mét, thi thể đầy đất.

    Làm nàng ngoài ý muốn đó là, đa số trên người thi thể cắm không phải vũ khí sắc bén, mà là nhánh cây.

    Thủ đoạn giết người như vậy, nếu là Dạ Mị trong lòng cũng có chút tán thưởng. Nam nhân này một hơi giết nhiều người như vậy, tám phần cũng là sát thủ đứng đầu!

    Dạ Mị quay đầu lại nhìn Bắc Thần Tà Diễm, không tự giác một lần nữa vì mỹ mạo của nam nhân này kinh ngạc cảm thán.

    Cũng không trả lời vấn đề của hắn, chỉ là lạnh lùng nói: "Thì ra là đồng hành, thủ đoạn giết người không tồi, đủ dứt khoát."

    Bắc Thần Tà Diễm nhìn chằm chằm gương mặt lãnh diễm của nàng, ánh mắt sáng quắc, tựa như có thể tràn ra một hồ xuân thủy: "Cô nương xem như đang khen ngợi Diễm?"

    Vậy mà không phải thấy thi thể, liền sợ đến mức la hoảng lên, hoặc chỉ vào mũi hắn, mắng hắn là sát nhân cuồng ma sao?

    Còn có.. đồng hành?

    *Dạ Mị tưởng BTTD cũng là sát thủ giống mình nên mới nói là đồng hành.

    Dạ Mị gật đầu, sắc mặt lãnh đạm như cũ: "Đúng vậy, nhưng mà, từ thủ đoạn giết người có thể nhìn ra, chúng ta không phải bạn đường. Thói quen của ta là hành hạ đến chết, rốt cuộc đa số thời điểm, tàn nhẫn mới là phương thức ngăn chặn phiền toái tốt nhất. Còn nữa, ngươi rốt cuộc cởi hay không cởi? Không cởi ta đi đây!"

    Cùng Lão đại rơi vào trong biển, cũng không biết Lão đại ở đâu, có cùng nàng rơi đến cùng một chỗ hay không. Tuy rằng biết với khả năng của cô gái kia, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện, nhưng cũng khó tránh lo lắng một chút. Nếu không phải người nam nhân này thực sự quá đẹp, làm nàng lần đầu trong đời, có ý nghĩ chiếm tiện nghi thưởng thức dáng người hoàn mỹ, nàng căn bản sẽ không dừng lại.

    Đúng rồi! Từ từ, các nàng khi đó rơi vào trong biển? Vì cái gì mở mắt ra sẽ là ngọn núi? Nàng hiện giờ đang ở nơi nào? Nỗi lòng bỗng nhiên có chút loạn lên.

    Mà Bắc Thần Tà Diễm, nghe luận điệu kỳ dị của nàng, thế nhưng khóe miệng chậm rãi câu lên. Tàn nhẫn đúng là phương pháp ngăn chặn phiền toái tốt nhất.

    Môi mỏng của hắn nhẹ nhàng dơ lên, sau khi nàng nói những lời này, thì chậm rãi đến gần nàng, nhẹ nhàng nói: "Diễm cùng cô nương không phải bạn đường sao? Vậy như thế nào mới có thể với ngươi cùng đường?"

    Theo bước chân đến gần của hắn, up áp trên người hắn cũng chậm rãi phát ra, như yêu quang cuồng mãnh, khiến người kinh sợ.

    Trên mặt Dạ Mị không chút thay đổi, trong lòng lại căng thẳng.

    Lần đầu trong đời, nàng cảm nhận được áp bách. Loại cảm giác này làm cả người nàng không khỏe, tay không tự giác mà nắm chặt chủy thủ trong tay áo, đây là một loại cảnh giác của sát thủ.

    Bắc Thần Tà Diễm hơi hơi mỉm cười, huyền sắc tay áo theo gió mà bay, ánh mắt không chút để ý mà nhìn qua tay nàng đang nắm chặt chủy thủ, che dấu ở dưới tay áo, cũng hoàn toàn không để ý.

    Đi đến trước mặt nàng, đến lúc hai người chóp mũi tương đối nhau, ánh mắt của hắn bỗng nhiên ôn nhu, giống như nhìn tình nhân nhiều năm của mình, thanh âm ưu nhã êm tai: "Cô nương có biết hay không, Diễm là ai?"

    Ngọc Vĩ nhìn một màn này, không thể tưởng tượng mà nhìn thoáng qua mặt nghiêng của điện hạ nhà mình, điện hạ rốt cuộc muốn làm gì?

    Hắn nhìn như thân mật, lại có hành động làm người ẩn ẩn bất an, Dạ Mị không phải thực thích. Trong lúc nhất thời cũng không muốn cùng người nam nhân này giao tiếp, đến nỗi nàng đang ở đâu, vẫn là đi hỏi người khác thì hơn.

    Nghĩ, nàng lại nhìn người nam nhân này, bộ dáng cũng không giống như muốn cởi quần áo cho nàng xem, rốt cuộc đánh mất hết kiên nhẫn, lui ra sau hai bước. Lạnh lùng nói: "Ta đi trước!"

    Dứt lời, nàng xoay người muốn đi.

    Bỗng nhiên hắn cười khẽ, nhìn bóng dáng của nàng. Ánh mắt giờ phút này có chút mát mẻ, lộ ra tức giận nhạt nhòa. Nhưng mặc dù không vui, giọng điệu của hắn vẫn như cũ tràn ngập khí độ trác tuyệt.

    Một luồng nội lực mạnh mẽ, đã ấp ủ ở trong tay của hắn, sát ý bao phủ bốn phía! Âm thanh nói ra vẫn là thong thả ung dung: "Diễm có ba vấn đề, cô nương cũng chưa đáp, liền muốn chạy sao? Cô nương như vậy, Diễm sẽ rất khổ sở. Bởi vì Diễm trời sinh tính mẫn cảm, vô cùng mẫn cảm, nội tâm này quá mức yếu ớt và mẫn cảm, chịu không nổi một chút coi thường cùng thương tổn a!"
     
    Huyền Trần 22012001 thích bài này.
  4. Hoa Hộ Thực

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Cô nương, xin hãy dừng lại bước chân tàn nhẫn của ngươi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội tâm mẫn cảm yếu ớt?

    Dạ Mị nghiêng đầu nhìn thoáng qua những thi thể đầy đất, có thể lấy đi tính mạng của nhiều người như vậy, nội tâm mặc dù không cường hãn như trâu, chắc là cùng yếu ớt cũng không có quan hệ gì.

    Nhưng mà, hắn có "bị thương" hay không, cũng không nằm trong phạm vi suy tính của nàng.

    Cứ việc có thể cảm nhận được phía sau tràn ngập sát ý, biết rằng nam nhân kia có khả năng ra tay với chính mình, nàng vẫn không quay đầu lại, vẫn đi nhanh về phía trước.

    Dạ Mị thanh âm vẫn như cũ lãnh đạm: "Nếu nội tâm của ngươi thật sự yếu ớt quá mức, ngươi chắc là nên trải qua một chút thương tổn, khiến nội tâm của chính mình cường đại nên. Mặt khác, ngươi cũng không cần xem thường nội tâm của chính mình, nói không chừng, nó so với tưởng tượng của ngươi phải kiên cường hơn rất nhiều! Ít nhất theo ý nghĩ của ta, nó cũng không phải đặc biệt yếu ớt."

    Ngọc Vĩ khóe miệng kéo kéo, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Dạ Mị, nàng xem như đang tốt bụng an ủi điện hạ?

    Bắc Thần Tà Diễm ánh mắt bỗng trở nên kỳ lại, nhìn chằm chằm bóng dáng của Dạ Mị đã đi ra xa hơn 10 bước.

    Nội tức sát khí trong tay, ở trong chớp mắt liền ảm đạm đi rất nhiều. Hắn ưu nhã dơ tay lên, như là gió xuân phất nhẹ qua làn sóng, mang đến một trận gió..

    Nhìn như cơn gió nhẹ nhàng, lại làm đuôi lông mày của Dạ Mị nhíu lại.

    Nàng phát hiện chân của mình, giống như bị thứ gì giữ lại, không thể tiếp tục đi về phía trước, thân thể của mình, đang bị trận gió ôn nhu này xé rách, nếu chính mình không thể đứng vững, nàng còn sẽ bị kéo về phía sau vài bước!

    Nàng bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía hắn.

    Lại không biết khi nào, hắn đã ở phía sau lưng nàng, khoảng cách giữa hai người, cùng nắm là nửa bước.

    Dạ Mị trong lòng nhảy lên, hắn có thể bất động thanh sắc tới gần nàng, có thể nói lên điều gì?

    Duy nhất có thể đó là, thực lực của hắn, không ở dưới nàng, thậm chí khả năng ở phía trên!

    Nhưng làm nàng không thể hiểu chính là, trận gió này là như thế nào, siêu năng lực sao?

    Trong lúc nàng đang thắc mắc, nam nhân trước mặt, chậm rãi vươn tay.

    Ánh mắt nàng lạnh lên, nhanh chóng lấy chủy thủ trong tay áo, phóng về phía mặt của hắn.

    Mà gương mặt tuấn mỹ Ma Tà của hắn, vì vậy mà tạo ra một tia cười nghiền ngẫm, ngón tay thon dài như ngọc, thực mau liền giữ lại Dạ Mị.

    Hung hăng đẩy, đem Dạ Mị nhập vào trong lòng ngực của hắn!

    Ngay sau đó, hắn buông ra tay nàng đang nắm chủy thủ, ôm lấy vòng eo của nàng, cũng khiến cho chủy thủ của Dạ Mị, đặt ở bên hông của hắn, nhưng mà hắn lại hồn nhiên không để ý.

    Dạ Mị đụng phải thân thể của hắn, có thể cảm nhận được sức co dãn của cơ bắp trên người hắn, là cho nàng hơi thất thần, hơi thở của nam tính ập vào trước mặt, ưu nhã mà tràn ngập tà khí yêu mị, giống như nọc độc, có lực hấp dẫn trí mạng.

    Nàng còn chưa kịp phản ứng, một tay khác của hắn, đã nâng lên cằm nàng.

    Hai người đối diện.

    Thần thái hắn ưu nhã, nhưng trên mặt lại lộ ra tà khí ác ma, chậm rãi nói: "Cô nương, khi chưa chắc có thực lực chiến thắng, có lẽ ngươi nên suy xét thu hồi nanh vuốt bén nhọn của ngươi! Rốt cuộc Diễm là một người trời sinh nhát gan, hy vọng thế giới tương hòa yên lặng, sợ hãi múa đao động kiếm!"

    Lời nói là như vậy, nhưng trên người hắn không hề có một chút bóng dáng của nhát gan.

    Điều này làm ánh mắt Dạ Mị nhìn hắn, nhiều thêm vài phần hứng thú.

    Nàng đem chủy thủ đặt ở bên hông hắn, ở tỏng tay xoay chuyển, thu vào trong tay áo.

    Người nam nhân này có chút thú vị, đương nhiên điều kiện là hắn không có ý đồ nói những lời nói gông cùm xiềng xích nàng.

    Dạ Mị nhìn hắn, ở trong lòng ngực của hắn, cũng không vội thoát thân, chỉ hờ hững nói: "Nếu nhát gan, ngươi có thể xem nhiều một chút những chuyện xưa khủng bố, có trợ giúp đề cao cam đảm. Xem ra ngươi không có ý muốn cùng ta chiến đấu sinh tử, như vậy.. Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"

    Nghe vậy, khóe miệng Ngọc Vĩ giật giật, Tứ hoàng tử điện hạ nhà bọn họ, trong mắt người thiên hạ, chính là người khủng bố đáng sợ nhất, còn cần xem khủng bố chuyện xưa để tôi luyện can đảm?

    Bắc Thần Tà Diễm đang muốn mở miệng, bỗng nhiên một loạt tiếng bước chân truyền đến.

    Thực mau, bốn phương tám hướng vọt tới rất nhiều binh lính, cầm đầu còn có hai tên võ tướng.

    Một người võ tướng uy vũ cường ngạnh, trên mặt tràn đầy chính khí, mà trừ bỏ chính khí, còn có tức giận.

    Hắn tới trước mặt, mọi người đều cùng nhau quỳ xuống: "Tứ hoàng tử điện hạ!"

    Bắc Thần tà Diễm nhìn họ một cái, buông lỏng ra tay đang gông cùm xiềng xích Dạ Mị, mắt Ma Tà nhìn nàng chằm chằm, biểu tình tuyệt đẹp mà mê người: "Mỹ nhân, trong khi Diễm đối với ngươi chưa mất đi hứng, đừng rời khỏi tầm mắt của ta. Rốt cuộc kiên nhẫn của ta có hạn, không thích chơi mèo vờn chuột!"

    Dạ Mị tự nhiên nghe được trong giọng nói của hắn có uy hiếp, nhưng lại không cùng hắn so đo, rốt cuộc ai là lão chuột ai là mèo, còn không biết.

    Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua binh lính đang quỳ đầy đất.

    Nhiều binh lính nhịn không được lặng lẽ nhìn thoáng qua nơi Bắc Thần Tà Diễm đang đứng, sau đó run bần bật.

    Dạ Mị nhìn mọi người đang hoảng sợ, ánh mắt lại nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ Ma Tà trước mặt, trong lòng tức khăc có dự cảm không tốt: "Đây là đâu? Hiện tại là khi nào?"

    Bắc Thần Tà Diêm cũng không hỏi cái gì, sóng mắt liêu nhân quét nhẹ qua người nàng, giọng điệu ôn nhu: "Nơi này, là Bắc Thần hoàng triều và đại mạc biên cảnh, hiện tại sao, ta nghĩ lại, ân, là Bắc Thần hoàng triều kiến quốc 320 năm."

    Giữa mày Dạ Mị nhíu lại, Bắc Thần hoàng triều? Nàng thật sự xuyên qua?

    Bên cạnh đang quỳ gối, tên võ tướng mặt có chút tức giận nghe đến đó, nhịn không được nghiến răng nhắc nhở: "Điện hạ, hiện tại đã là kiến quốc 470 năm!"

    Hắn vừa nói xong, mắt của Bắc Thần Tà Diễm cũng chưa nâng lên một chút.

    Hắn ung dung sửa sang lại tay áo của chính mình, khóe miệng nhẹ nhàng dương lên, ưu nhã nói: "Nga, loại việc nhỏ này, rất quan trọng sao? Kiến quốc nhiều hay ít năm, bất quá là con số, rất nhiều tiền bối có công tích, đều sẽ đối với niên đại canh cánh trong lòng, nhưng bổn điện hạ không cho là đúng, người có thực lực, ánh mắt đều đặt ở tương lai, người không có thực lực, mới khó có thể quên đi quá khứ. Viên tướng quân, ngươi không tư tiến thủ như vậy, ngươi có biết tội hay không?"

    Ngọc Vĩ hướng trời trận trắng mắt, nội tâm: Điện hạ, không bằng trực tiếp thừa nhận ngài nhớ nhầm.

    Dạ Mị khóe miệng kéo kéo, xem bộ dạng bọn họ thực sự không giống diễn kịch, trong lòng bắt đầu tính toán. Xuyên qua, xã hội phong kiến, người nam nhân này là hoàng tử, còn có binh lính ở đây, tiếp theo nàng phải làm như thế nào?

    Trong lúc suy nghĩ, nàng cũng nhìn đến võ tướng Viên tướng quân kia, thái dương gân xanh phẫn nộ, bởi vì những lời nói kia của Bắc Thần Tà Diễm.

    Viên tướng quân sắc mặt hết xanh rồi lại xanh, cuối cùng cắn răng cúi đầu, cả giận nói: "Điện hạ muốn hỏi tội, mạt tướng không có ý kiến! Chỉ là đại mạc kỵ binh nguy cập, điện hạ có thể giải thích một chút hay không, đêm qua rõ ràng điện hạ đã phân phó, sáng nay chỉnh quân, điện hạ mang chúng ta ra khỏi thành nghênh địch. Nhưng vì cái gì sáng sớm, mạt tướng cùng bọn binh lính đều chuẩn bị tốt, điện hạ lại không hiện thân, người lại ở chỗ này?"

    Rõ ràng chỉ cần điện hạ ra tay, lấy thực lực của điện hạ, sợ rằng chỉ cần điện hạ đứng trên tường thành, đám người đại mạc kia liền sợ tới mức đái ra quần, nhưng cố tình.. Tính, hắn thế nhưng quên mất điện hạ người như thế nào. Nhưng làm một vị tướng quân luôn đem ích lợi của quốc gia đặt phía trước, cục tức này hắn thật sự nuốt không được!

    Bắc Thần Tà Diễm sửng sốt, hơi hơi nhướng mày, nhìn lướt qua Ngọc Vĩ: "Đêm qua ta phân phó như vậy sao?"

    "Phân phó qua!" Ngọc Vĩ vẻ mặt chết lặng, buổi sáng hôm nay hắn còn nhắc nhở điện hạ, nhưng mà khi đó điện hạ nói như thế nào?

    À, đúng rồi, điện hạ nói, nguy cấp, loại chuyện này nhàm chán, hôm nay hắn không có tâm tình để ý.

    Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, mỉm cười gật đầu, quét mắt về Viên tướng quân, ưu nhã nói: "Thì ra là thế, Diễm trắng đêm suy nghĩ, cảm thấy xuất binh nghênh địch, sẽ làm cho nhiều binh lính chết trận sa trường, làm cho người nhà của bọn họ quan tâm muốn chết, xuất phát từ việc đối với binh lính quan tâm cùng yêu quý, bổn điện hạ sáng nay liền không xuất hiện. Giờ phút này Diễm lại vì vậy bị Viên tướng quân hỏi trách, vì sao thiện lương luôn không thể có được phúc báo, vì sao quan tâm cùng yêu quý lại bị xuyên tạc, vì sao trong mắt ngươi Diễm lại hèn hạ như vậy? Viên tướng quân thừa nhận đi, ngươi nóng lòng xuất binh như vậy, chẳng qua là vì thành toàn tâm tình muốn lập công của ngươi, lấy tính mạng của binh lính, để đổi lấy tiền đồ của ngươi, trong lòng ngươi thật sự không cảm thấy thẹn sao?"

    Viên tướng quân bị nghẹn, bị hắn làm tức giận đến sắc mặt đỏ bừng: "Mạt tướng.." Nghẹn ở trong họng, lại cũng không nói ra được lời!

    Quốc nạn đang ở trước mắt yêu cầu bọn họ phải xuất binh, nhưng mà Bắc Thần Tà Diễm nói hắn lại không thể phản bác, bởi vì hắn cũng thật sự muốn kiến công lập nghiệp, nhưng hai việc này có liên quan tới nhau sao?

    Thấy Viên tướng quân không nói lời nào, Bắc Thần Tà Diễm chậm rãi vươn tay, một lực đạo vô hình, bóp lấy cổ của Viên tướng quân.

    Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Xem đi, ngươi đúng là ích kỷ lại độc ác a! Người ác nói ra những lời cũng độc ác, đã đâm Diễm bị thương, thật là làm cho Diễm thiện lương cảm thấy đau đớn khó nhịn! Diễm quyết định giết ngươi, miễn cho ngươi ngày sau không thay đổi, lấy lời nói và việc làm ác độc, thương tổn người khác!"

    Hắn nói là đau đớn khó nhịn, biểu tình lại là vân đạm phong khinh.

    Viên tướng quân bị bóp cổ, suýt nữa tức đến tức đến nôn ra máu!

    Mà các binh lính bị Bắc Thần tà Diễm mạnh mẽ "nhân từ quan ái" nửa ngày, giờ phút này đang quỳ nhịn không được run bần bật, một võ tướng khác bên cạnh Viên tướng quân, sợ tới mức đái ra quần, sợ chính mình bị liên lụy.

    Nhìn chúng sinh của Bắc Thần hoàng triều hoảng sợ, Dạ Mị cũng hiểu được rằng hình tượng của người nam nhân này ở trong lòng mọi người, sợ là hai chữ ác ma đều không thể hình dung, xem ra vừa rồi hắn đối với chính mình, thật là quá khách khí!

    Nàng nhìn ánh mắt của mọi người, đều tụ tập ở tay của Bắc Thần Tà Diễm đang bóp cổ Viên tướng quân, lặng lẽ lui về phía sau hai bước, xoay người chuẩn bị chạy, tránh phiền toái.

    Không ngờ rằng, nam nhân kia phảng phất đã có cảnh giác, răng rắc một tiếng, vân đạm phong khinh mà bẽ gãy cổ Viên tướng quân.

    Sau đó, trong vẻ mặt hoảng sợ của mọi người, nghiêng đầu nhìn về phía nàng, nàng đã đi được hai bước.

    Gương mặt Ma Tà tuấn mỹ của hắn mang nụ cười, tay áo rộng khẽ nhếch, đôi tay để ở sau người, thần thái ưu nhã tựa thần, ôn nhu mở miệng: "Cô nương, xin dừng lại bước chân tàn nhẫn của ngươi! Ngươi thật sự nhẫn tâm, làm tâm Diễm tín nhiệm ngươi sẽ không rời đi ta, chịu vạn kiếm đâm đau đớn sao?"

    Ánh mắt Dạ Mị lạnh lùng, quay đầu lại nhìn về phía hắn, ngữ điệu lạnh lẽo: "Nếu ta nhất định phải đi thì sao?"
     
    Huyền Trần 22012001 thích bài này.
  5. Hoa Hộ Thực

    Bài viết:
    0
    Chương 4.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tê.." Binh lính ở đây, sôi nổi hút một ngụm khí lạnh, sâu trong nội tâm đều cảm thấy, lá gan của nữ nhân trước mặt, quả thực to đến đáng sợ.

    Khóe miệng Bắc Thần Tà Diễm nhẹ dương, một chút đều không nhận ra những lời nói này của Dạ Mị mang tức giận, nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi nhất định phải đi, có lẽ Diễm sẽ nhịn không được lưu lại thi thể của ngươi, bồi ở bên người Diễm. Rốt cuộc làm bạn, là một danh từ vĩnh hằng, cũng không yêu cầu nhất định phải sống tại bên người, người chết làm bạn ở bên người, Diễm vẫn như cũ có thể cảm thấy thỏa mãn!"

    Dạ Mị nhìn chằm chằm thần thái ưu nhã như mèo Ba Tư của hắn, không thể tưởng tượng mà nhìn một lát.

    Cuối cùng nàng hỏi ra câu hỏi mà nàng đã muốn hỏi thật lâu, giọng nói của nàng như cũ thực lãnh đạm: "Ngươi đối với ta tò mò như vậy, muốn hỏi nhiều như vậy. Ngươi còn không cho ta đi. Hiện tại lại nói ra những lời buồn nôn như vậy. Ngươi nói đi, có phải ngươi đối với ta nhất kiến chung tình hay không?"

    "Khụ.." Ngọc Vĩ bị sặc rồi, xoay đầu ho đến khi mặt đỏ bừng.

    Vẻ mặt bọn binh lính cũng ngốc lăng, nhìn Dạ Mị, nữ nhân này lớn lên đúng là thật xinh đẹp, gương mặt lạnh như băng, lại càng có cảm giác làm người muốn chinh phục, ăn mặc một thân áo da dài đến mắt cá nhân, bên hông buộc một dải lụa màu đen. Tuy rằng bọn họ chưa thấy chất liệu như vậy, nhưng quần áo như vậy cũng không kỳ quái, cùng cổ trang cũng không có khác biệt lớn.

    Chỉ là, lời nói của nàng.. Điện hạ của bọn họ có dạng nữ nhân nào chưa thấy qua? Đối với nàng sẽ nhất kiến chung tình? Nàng có phải điên rồi đúng không?

    Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, thế nhưng dừng một chút.

    Ánh mắt yêu mị quét qua người nàng, đột nhiên cười, đó là tươi cười cao quý như thần, ánh mắt trở thành liếc mắt đưa tình: "Nếu Diễm nói đúng vậy thì sao?"

    Dạ Mị nhướng mày, chẳng lẽ đây là đến từ mị lực quá đẹp của nàng? Nhưng trên thực tế, người nam nhân trước mặt này, mỹ mạo hoàn toàn ở trên nàng.

    Dù cho nàng vẫn luôn tự tin, phi thường tự tin, nhưng một cái chớp mắt người nam nhân này này bỗng nhiên thừa nhận đối với nàng nhất kiến chung tình, nàng vẫn có chút không thể hiểu. Nhưng, trên người mình chắc cũng không có đồ vật gì đáng giá đối với hắn, muốn lợi dụng mình khả năng cũng không lớn.

    Vậy tạm thời cứ chấp nhận là hắn đối với mình nhất kiến chung tình đi.

    Nàng đánh giá hắn một lát, lạnh giọng nói ra thái độ của mình: "Ta biết chính mình cao ngạo động lòng người, lãnh diễm vô song, phảng phất như mọt đóa hoa cao lãnh không thể vịn cành bẻ, cũng vô cùng hiểu một đạo lý, nữ tử ưu tú như ta, người bình thường không dám theo đuổi. Ngươi có dũng khí như vậy để nói ra, ta thực cảm động, cũng thực kinh ngạc. Nhưng trước mắt, ta đối với ngươi không có hứng thú, ngươi còn chưa làm ta cam tâm tình nguyện tiếp thu mị lực của ngươi!"

    Mọi người: "?"

    Bắc Thần Tà Diễm tựa như cũng sửng sốt một chút, lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân tự tin như vậy, xem thần thái cùng ngữ điệu của nàng đều nghiêm túc, cũng không có nửa phần giống như đang nói đùa, ý cười ở khóe miệng hắn lại tăng thêm vài phần.

    Biểu tình hắn ưu nhã, ngữ điệu ôn nhu, mỉm cười, đôi mắt càng nhìn không ra một phần ác ý nào: "Vậy, cô nương, có cho Diễm một cơ hội theo đuổi hay không?"

    Ngọc Vĩ không thể tin mà nhìn thoáng qua mặt nghiêng của điện hạ nhà mình, điện hạ lại muốn làm gì? Lại nghĩ muốn tra tấn vị cô nương này như thế nào?

    Dạ Mị đánh giá hắn trên dưới một lúc rồi nói: "Ngươi sẽ không để ta đi dễ dàng, đúng không?"

    Người nam nhân này là một ác ma, nàng đã nhìn ra.

    Mới vừa rồi hắn vân đạm phong khinh bóp chết Viên tướng quân, tình yêu đất nước kia nàng cũng đã nhìn ra. Hắn có thể làm ra loại chuyện này, dễ dàng giết chết tướng lãnh yêu nước, hoặc là đối với quốc qia có thâm cừu đại hận, hoặc là cái gì cũng không để ý, bản tính ác liệt, làm việc đều dựa vào tâm tình.
     
    Last edited by a moderator: 26 Tháng tư 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...