Trước khi mang thai Hứa Thanh Nhiễm không phải người bi quan.
Nhưng mấy ngày nay, giữa mày cô vẫn luôn nhíu lại, luôn nghĩ rất nhiều chuyện không tốt, trong lòng ngưng kết sương mù càng ngày càng dày đặc, mấy ngày dù Lưu Phân Phương chăm sóc ăn ngon uống tốt, nhưng vẫn thấy gầy rất nhiều, đặc biệt cô ăn không vô còn nôn nghén.
Mấy ngày nay trên tin tức đều không có thấy tin tốt, Lưu Phân Phương không dám để Hứa Thanh Nhiễm xem, nhưng không xem thì Hứa Thanh Nhiễm nghĩ càng nhiều hơn, càng nghĩ càng sợ hãi.
Cũng may mỗi ngày Hứa Thanh Nhiễm còn có thể nhận được WeChat Hàn Trạc, mỗi ngày một lần báo bình an.
Ăn cơm chiều, Hứa Thanh Nhiễm liền trở về phòng ngủ, cô súc ở trên giường, nhắn tin cho Hàn Trạc cũng không thấy trả lời, lại gọi mấy cuộc điện thoại qua.
Lúc cô đang miên man suy nghĩ, Hàn Trạc rốt cuộc đã gọi lại.
Hứa Thanh Nhiễm khẩn trương tiếp nhận, sợ thanh âm nghe được không phải của Hàn Trạc.
"Nhiễm Nhiễm, còn chưa ngủ sao?" Thanh âm của anh có chút nghẹn ngào, ngữ khí mỏi mệt.
Trong lòng Hứa Thanh Nhiễm khẩn trương loạn nhảy, mở miệng liền phát hiện mình khóc ra: "Anh sao rồi?"
"Đừng khóc, bên này khá tốt, tình huống đã chuyển biến tốt đẹp, anh không có việc gì." Hàn Trạc nghe thấy tiếng khóc của Hứa Thanh Nhiễm, trong lòng lại khó chịu, đặc biệt hiện tại cô mới mang thai chưa đến ba tháng, là thời kỳ cảm xúc mẫn cảm.
Anh ôn thanh dỗ dành: "Bên này thật sự không có việc gì, có bảo hộ rất tốt, em yên tâm, anh sẽ cẩn thận, sẽ không để bản thân có chuyện, ở nhà em phải chiếu cố chính mình tốt, đừng làm cho anh lo lắng, biết không?"
Hứa Thanh Nhiễm ngăn không được nước mắt, khóc lóc, nghẹn ngào mà nói chuyện cô lo lắng nhất: "Hàn Trạc, anh không thể có chuyện, nếu anh xảy ra chuyện, em và con làm sao bây giờ? Anh muốn con vừa ra đời liền không có ba sao? Anh đừng để em thất vọng như vậy được không?"
"Anh sẽ không có việc gì." Hàn Trạc trừ việc một lần lại một lần bảo đảm, an ủi lo lắng nữ nhân của mình, còn lại đều làm không được.
Trận cảm mạo này bùng nổ giống đời trước như đúc, đời trước anh vốn dĩ ở bệnh viện trực ban, toàn bộ quá trình tham gia cứu trị, cho nên việc nghiên cứu chế tạo thuốc anh rất rõ ràng, một đời này dưới sự dẫn dắt của anh, đã rất nhanh khống chế được tình hình dịch bệnh.
Hàn Trạc đau lòng an ủi Hứa Thanh Nhiễm, vẫn luôn cùng cô nói chuyện, cho tới rạng sáng hai giờ, Hứa Thanh Nhiễm rốt cuộc hòa hoãn cảm xúc, lúc này lại lo lắng thời gian Hàn Trạc ngủ không đủ giấc, sẽ ảnh hưởng thân thể, liền nói tắt điện thoại để anh nhanh nghỉ ngơi.
Tâm trạng anh nặng nề, sắc mặt cũng không tốt lắm, lo lắng Hứa Thanh Nhiễm là thai phụ, cũng yêu cầu nghỉ ngơi, liền tắt điện thoại.
Sau nửa giờ cúp điện thoại, Hứa Thanh Nhiễm lại nhắn tin cho Hàn Trạc, hai người hàn huyên hồi lâu.
Cuối cùng là Hàn Trạc gọi video WeChat tới, dỗ cô ngủ, đêm nay mới nghỉ.
-
Lo lắng đề phòng như vậy nửa tháng, Hứa Thanh Nhiễm mỗi ngày coi tin tức, mấy ngày gần đây rốt cuộc bắt đầu nghe thấy tin tức tốt, cô mới dần dần thả lỏng, cũng có cảm giác muốn ăn.
Hàn Trạc mỗi ngày đều báo bình an cho cô, hỏi thân thể thế nào.
Hai bên gửi đáp án đều là rất tốt, không cần lo lắng.
Nhưng ai cũng gắt gao vướng bận cho nhau.
Trên cơ bản cách bốn năm ngày, Hàn Trạc sẽ gọi video cho Hứa Thanh Nhiễm, trong video Hàn Trạc khá gầy, đầy mặt mỏi mệt, tóc cũng lộn xộn không xử lý, trước mắt một mảnh thâm quầng buồn ngủ, nhưng trong ánh mắt lại là ôn nhu và quan tâm.
Mỗi lần tiếp được điện thoại, Hứa Thanh Nhiễm đều sẽ khóc, được Hàn Trạc dỗ dành, quan tâm lẫn nhau hỏi đối phương rất nhiều vấn đề, nghe được đáp án yên tâm, cuối cùng mới tắt điện thoại.
Ba tháng tiếp theo, trên TV đã tuyên bố trận cảm mạo lần này đã kết thúc, Hứa Thanh Nhiễm còn thấy Hàn Trạc và Chu Bạch Nam trên TV, bộ dáng hai người đối mặt với màn ảnh đều mỏi mệt, không thể nói đẹp, nhưng Hứa Thanh Nhiễm nhìn Hàn Trạc, như thế nào cũng không rời mắt được.
Ngay cả trên mạng, cũng có đầu đề hai người bọn họ là bác sĩ siêu soái.
-
Hàn Trạc đứng ở cửa Hứa gia, Hứa Hoài Khiêm cầm nước sát trùng phun một vòng cho anh, Hứa Thanh Nhiễm đứng ở trong phòng khách, bụng cô đã sắp hai tháng, đầu tóc đen nhánh rũ trên vai, khuôn mặt vừa gầy vừa nhỏ, trong ánh mắt đều là nam nhân ngoài cửa, cười cười bụm mặt liền khóc lên.
Lưu Phân Phương cũng làm theo nhắc nhở một tháng, vội vàng ôm con gái an ủi.
Ánh mắt Hàn Trạc hiện lên tia đau lòng, đứng ở trước mặt Hứa Thanh Nhiễm ba bước, không dám tới ôm cô: "Anh tắm rửa trước, em đừng khóc, anh không phải đã trở lại rồi sao?"
Hứa Thanh Nhiễm chỉ lo ôm mẹ mình khóc.
Hàn Trạc tắm rửa xong, Lưu Phân Phương chuẩn bị xong cơm trưa, Hàn Trạc ăn ba chén cơm mới buông đũa.
Lưu Phân Phương giúp anh dọn chén đũa, thở dài: "Mau đi xem Nhiễm Nhiễm một chút đi, cả tháng nay nó sống không tốt chút nào."
Trong lời nói có ý trách cứ, nhưng lại không nề hà.
Rốt cuộc Hàn Trạc đang cứu người.
Hàn Trạc gật đầu, đi vào phòng ngủ Hứa Thanh Nhiễm.
Hứa Thanh Nhiễm nằm trên giường đắp chăn, trên chăn đặt laptop, nghe thấy tiếng mở cửa, nữ nhân nâng đầu, đem notebook thu hồi ngồi ở sườn giường, si ngốc mà nhìn anh.
Hàn Trạc đến mép giường, Hứa Thanh Nhiễm liền bổ nhào vào trong lòng ngực anh, không nhịn được đỏ vành mắt.
"Nhiễm Nhiễm, thực xin lỗi." Nam nhân áy náy vuốt ve đầu tóc Hứa Thanh Nhiễm, đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, lại sợ lực đạo lớn, tổn thương cô.
Hai người ôm hồi lâu, nghe tiếng tim đập và hô hấp của nhau.
Hứa Thanh Nhiễm ở trong lòng anh giật giật, nâng khuôn mặt nhỏ lên, nước mắt đã ngừng, trên mặt còn bộ dáng hung hãn, dùng sức nhéo anh vài cái, thẳng đến tay tê rần mới bỏ qua.
"Hàn Trạc, anh không đủ yêu em!"
Đáy mắt Hàn Trạc mịt mờ phức tạp, nhìn con ngươi kiên định của cô, trong lòng âm thầm đau vài cái, mới nâng mặt cô, ôn nhu mà hôn môi.
Thân mình Hứa Thanh Nhiễm đều run rẩy, lại nhắm mắt để anh hôn.
Sau một hồi, khẩn trương trong lòng hai người mới chậm rãi bình phục.
Hàn Trạc áy náy xin lỗi: "Thực xin lỗi, anh không nên để em một mình."
Hứa Thanh Nhiễm hỏi anh: "Anh hối hận sao?"
"Hối hận."
Hàn Trạc trầm thấp trả lời.
Gần một tháng nay, Hứa Thanh Nhiễm đã gửi hơn một ngàn tin nhắn cho anh, mỗi lần gọi điện thoại đều sợ hãi khóc lên, anh đương nhiên hối hận để Nhiễm Nhiễm khó chịu như vậy. Nhưng ông trời nếu để anh
trọng sinh, cho anh một cơ hội cùng Nhiễm Nhiễm bên nhau, biết rõ có tai nạn, anh sao lại có thể khoanh tay đứng nhìn.
Nếu lại cho anh cơ hội lựa chọn lại, anh vẫn sẽ chọn trở lại bệnh viện.
Đã là chức trách bác sĩ, cũng là chuyện anh cần phải làm.
Hàn Trạc đau lòng hôn trán Hứa Thanh Nhiễm, nhìn khuôn mặt ủy khuất của cô: "Gầy nhiều rồi, bệnh viện cho nghỉ, anh sẽ cố gắng nuôi em béo lên."
Hứa Thanh Nhiễm hít hít mũi, vẻ mặt đáng thương, nhào vào trong lòng ngực nam nhân, nghe tiếng tim đập hữu lực của anh.
Thật lâu sau, mới nhẹ nhàng nói một câu.
"Hàn Trạc, về sau đừng để loại chuyện này xảy ra được không?"
Hàn Trạc vỗ sau lưng cô, ôn thanh đáp ứng: "Được, anh vĩnh viễn bồi em."
Một đêm này, Hứa Thanh Nhiễm rốt cuộc cũng ngủ ngon một giấc.
-
Sau đầu xuân, nhiệt độ không khí tăng lên, nhánh cây dưới tiểu khu cũng mọc ra chồi non, nơi nơi đều sinh cơ bừng bừng, lục ý dạt dào, cảm mạo cũng đi xa.
Ngày 9 tháng 3, Hàn Trạc cùng Hứa Thanh Nhiễm cầm sổ hộ khẩu đến Cục Dân Chính.
Ở chỗ cửa Cục Dân Chính, Hứa Thanh Nhiễm đột nhiên được một đứa bé tặng hoa hồng, Hứa Thanh Nhiễm đầy mặt nghi hoặc, cúi người vuốt đầu bé: "Em có phải tìm sai người không?"
Đứa bé lắc đầu: "Không ạ, là tặng cho cô!"
Hứa Thanh Nhiễm ôm hoa, nghi hoặc nhìn Hàn Trạc.
Trong chốc lát, đột nhiên từ bốn phương tám hướng có một đám người tới, mặc quần áo trang trọng, thậm chí kéo âm hưởng, vây cô và Hàn Trạc ở trung tâm.
Bọn họ ca hát khiêu vũ, chờ một khúc hip-hop hát xong, rapper búng tay một cái, âm hưởng đột nhiên truyền ra 《 Bong bóng tỏ tình 》 của Châu Kiệt Luân, rapper đem microphone trong tay đưa cho Hàn Trạc, còn soái khí chớp mắt với Hứa Thanh Nhiễm.
Trong lòng Hứa Thanh Nhiễm minh bạch chuyện gì xảy ra, tức khắc đôi mắt chua xót, nhìn nam nhân ôn nhu trước mắt, cả kinh bất giác lui về phía sau nửa bước.
Hàn Trạc ôn hòa cười cười, từ túi áo lấy ra một hộp vuông màu đen, sau đó quỳ một gối trước mặt Hứa Thanh Nhiễm, bài hát《 Bóng bóng tỏ tình 》 thâm tình chân thành phát ra.
Hứa Thanh Nhiễm vừa mừng vừa sợ, hai tròng mắt tràn đầy cảm động.
"Nhiễm Nhiễm, cho tới hôm nay, đã đến kỳ hạn thử hôn mà ngày 9 tháng 12 chúng ta nói, anh nhớ rõ ngày xem mắt đó, em trực tiếp hỏi ann lãnh chứng không, bị anh cự tuyệt, anh nói trực tiếp kết hôn quá qua loa. Em cười nói không lấy kết hôn làm mục đích xem mắt đều là chơi lưu manh, hỏi anh có ý gì."
Hứa Thanh Nhiễm bụm mặt khóc lên, hôm nay để chụp giấy chứng nhận cô cố ý trang điểm nên cô phải kiềm lại nước mắt, nhưng nhìn nam nhân trước mặt, nước mắt thế nào đều ngăn không được.
Hàn Trạc khẩn trương nuốt nước miếng, tiếp tục nói: "Kỳ thật khi đó anh cũng rất muốn trực tiếp lãnh chứng, nhưng do dự thật lâu anh mới cự tuyệt, nói chúng ta thử hôn ba tháng, nếu cảm thấy thích hợp thì lãnh chứng, kỳ thật anh không trực tiếp lãnh chứng kết hôn với em, cũng vì không muốn em không cam tâm tình nguyện gả cho anh."
Hứa Thanh Nhiễm lắc đầu, lúc ấy cô cũng không có không cam tâm tình nguyện.
"Mà hiện tại, ba tháng đã qua, chúng ta cùng nhau ba tháng, hiểu biết lẫn nhau, cũng yêu nhau sâu đậm, tuy rằng chúng ta nói hôm nay tới lãnh chứng, em cũng chưa từng yêu cầu anh cầu hôn, nhưng cô gái khác có, anh đều sẽ cho em, việc cầu hôn, anh cũng cho em."
Hàn Trạc lấy nhẫn cầu hôn ra, mỉm cười nhìn Hứa Thanh Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, chúng ta đều yêu nhau, hôm nay, em cam tâm tình nguyện gả cho anh không?"
Hứa Thanh Nhiễm ôm hoa hồng, chậm rãi tiến lên một bước nhỏ, có một cô gái cầm microphone tiến lên: "Em nguyện ý!"
Hàn Trạc cười, ôn nhu đeo nhẫn cho Hứa Thanh Nhiễm.
Âm nhạc xuyên qua một câu nguyện ý của Hứa Thanh Nhiễm, người xem chung quanh tức khắc kích động hô lên, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
《 Bong bóng tỏ tình 》 kết thúc, ca sĩ tiếp nhận microphone, âm nhạc phát nhạc đệm 《 hôm nay em phải gả cho anh 》, ca sĩ vừa hát vừa kéo không khí, người vây quanh nhường ra một chỗ nhỏ, để hai người đi vào Cục Dân Chính.
Hứa Thanh Nhiễm nắm tay Hàn Trạc, đi vào Cục Dân Chính lại quay đầu nhìn thoáng qua.
Phía sau có một đám người đầy mặt vui mừng tươi cười, "Phải hạnh phúc, tân hôn vui vẻ!"
Hứa Hoài Khiêm dẫn Thư Ngọt về nhà cô, sau đó người hai nhà thương lượng hôn sự.
Mùa xuân, ngày lành nắng ấm.
Nhiệt độ rất cao, ánh dương rực rỡ chiếu trên bãi cỏ, chiết xạ ra cảnh xuân xinh đẹp, trên người ấm áp, giữa trưa mặc váy cưới cũng không lạnh.
Thư Ngọt hôm nay phá lệ xinh đẹp, vốn dĩ là mỹ nhân chân dài tinh xảo, làm cô dâu nên mặc váy cưới màu trắng, khí chất trên người lập tức hiện ra, làm người tới tham gia hôn lễ không dời mắt được.
Vài đứa nhỏ đáng yêu vây quanh bên người cô, gọi thím hoặc mợ, bảo cô cho kẹo mừng ăn.
Nháo trong chốc lát, Thư Ngọt liền về phòng nghỉ trang điểm của cô dâu.
Lúc này Hứa Thanh Nhiễm cũng ở phòng trang điểm cùng em gái Thư Ngọt - Thư Trăn, Thư Trăn cầm điểm tâm ngọt tới, ba người vừa ăn vừa nói giỡn, thời gian còn sớm, cách giờ tiến hành hôn lễ còn hơn nửa tiếng.
Hứa Thanh Nhiễm mang thai đầy ba tháng, thai phụ chung quy sợ lạnh, Hàn Trạc cũng lo lắng cô bị lạnh, nên khoác tây trang nhỏ ở bên ngoài lễ phục.
Cửa phòng nghỉ cô dâu gõ vang, Thư Trăn giữ Hứa Thanh Nhiễm, cười nói: "Thanh Nhiễm tỷ tỷ, chị ngồi đừng nhúc nhích, vừa rồi anh rể bảo em chiếu cố chị, để em đi mở cửa."
Thư Trăn cười hì hì chạy tới mở cửa, Hứa Thanh Nhiễm sờ sờ bụng, cười với Thư Ngọt ở đối diện.
Thư Trăn mở cửa, nhìn thấy Hứa Hoài Khiêm anh tuấn soái khí, ánh mắt sáng lên, vội vàng để cậu tiến vào: "Anh rể, sao anh tới đây?"
Hứa Hoài Khiêm thẳng tắp nhìn Thư Ngọt ngồi trước gương, đi đến phía sau cô tay đặt trên bờ vai trắng nõn, ngày này vội đến mức anh chưa thấy cô một lần, càng không biết Thư Ngọt hôm nay xinh đẹp như vậy.
Thư Ngọt thẹn thùng nhìn chằm chằm đôi mắt đen kinh diễm trong gương: "Phát ngốc cái gì vậy?"
"Bà xã của anh quá đẹp." Nam nhân từ đáy lòng nói.
Người khác bên cạnh hai người đều cười, Thư Ngọt thẹn thùng trừng cậu: "Lúc này sao anh lại tới, hôn lễ gần bắt đầu rồi mà?"
"Còn chờ chốc lát, anh sợ mọi người đói, tới đây xem có cần ăn gì không."
Thư Trăn đi tới bưng điểm tâm, lấy lòng cười nói: "Yên tâm đi anh rể, có em ở đây sẽ không để hai vị tỷ tỷ chịu đói!"
Hứa Hoài Khiêm cười: "Em yên tâm, chờ buổi tối anh rể khẳng định cho em hồng bao lớn!"
Thư Trăn cười càng tươi.
Hứa Thanh Nhiễm đẩy đẩy em trai: "Được rồi, bên ngoài nhiều khách như vậy, em làm chú rể còn ngồi ở chỗ này tranh thủ thời gian, định làm gì vậy? Còn không mau đi ra ngoài, vợ của em để chị bồi, bảo đảm tốt."
Hứa Hoài Khiêm bị chị gái đẩy đến lưu luyến mỗi bước đi, cười khổ nói: "Hứa Thanh Nhiễm, chị có phải hay không lo lắng em làm Hàn Trạc mệt mỏi, chờ hai ngươi làm hôn lễ, còn không phải làm phiền em? Chị sao lại nhỏ mọn như vậy?"
Vừa dứt lời, Hứa Hoài Khiêm đã bị Hứa Thanh Nhiễm đẩy ra, cửa phòng nghỉ cũng vang lên.
Mà Hàn Trạc ở bên ngoài, bồi Hứa Miểu Minh chiêu đãi khách khứa tham gia hôn lễ.
"Lão Hứa, này này này.. Này không phải vị bác sĩ lúc trước từng lên TV sao?" Lão hữu có chút kích động.
"Ha ha ha, đây là con rể tôi, Hàn Trạc, chồng Nhiễm Nhiễm, hai đứa nó lãnh chứng, nhưng Nhiễm Nhiễm mang thai, chờ sinh con mới làm hôn lễ, đến lúc đó còn phải phiền ông lại đến tham gia!"
Hứa Miểu Sinh hôm nay là người đào hoa, cao hứng đến không được, con rể mặt dài, con trai kết hôn, không có ngày nào so với hôm nay làm cho ông vui mừng.
Hàn Trạc khiêm tốn cười cười, cùng thân thích Hứa gia bắt tay: "Xin chào thúc thúc, cháu là Hàn Trạc."
Thân thích vội vàng đáp lời, nhìn Hứa Miểu Sinh càng ngày càng hâm mộ. Con cái song toàn, còn đều là người ưu tú như vậy.
"Lão Hứa, ông đây đúng là hưởng phúc!"
Hứa Miểu Sinh liên tục nói cảm ơn, mời khách khứa vào.
Khách khứa đại khái đến đông đủ, hiện trường hôn lễ vang lê《 Hành khúc đám cưới 》, Hứa Hoài Khiêm trịnh trọng đứng trên thảm đỏ, ánh mắt thâm tình long trọng mà nhìn Thư Ngọt dưới cửa hoa.
Thư Ngọt cầm tay cha Thư, dưới tiếng nhạc, từng bước một hướng tới nam nhân.
Một bên mẹ Thư nhìn con gái trang phục lộng lẫy xuất giá, không nhịn được mà khóc, Lưu Phân Phương thì cao hứng cười đến đuôi mắt có nếp nhăn.
Hứa Thanh Nhiễm đứng bên người Lưu Phân Phương, nhẹ nhàng đẩy đẩy.
Lưu Phân Phương vẻ mặt cao hứng, nhìn con gái: "Làm sao vậy?"
Hứa Thanh Nhiễm lặng lẽ chỉ chỉ mẹ Thư, Lưu Phân Phương lúc này mới thu liễm tươi cười vài phần, lấy khăn giấy đưa cho mẹ Thư, giữ tay bà, cười nói: "Bà thông gia yên tâm, Thư Ngọt gả đến nhà của chúng tôi, chính là con gái nhà chúng tôi, nếu bà nhớ con, cứ bảo Hoài Khiêm dẫn con về nhà."
Mẹ Thư lau nước mắt, cảm xúc rất nhanh được khống chế, bà hít vào một hơi: "Tôi biết thông gia sẽ đối tốt với Thư Ngọt, chỉ là nhìn con gái từ nhỏ nuôi lớn phải gả đi, khống chế không được nước mắt, trong lòng rất cao hứng, Hoài Khiêm cũng là một nam nhân có thể phó thác cả đời."
An ủi mẹ Thư xong, trên mặt Lưu Phân Phương lại vui vẻ tươi cười.
Ba Thư dẫn con gái đi trên thảm đỏ, ông nhìn con gái, lại nhìn con rể, hiền từ cười nói: "Hoài khiêm, con gái của ba giao cho con, từ nay về sau, nó là vợ của con, con phải yêu nó bao dung khuyết điểm của nó, bồi nó lâu dài một chút."
Ba Thư vừa mở miệng, vành mắt Thư Ngọt lại đỏ.
Hứa Hoài Khiêm vội vàng lấy khăn giấy từ tây trang ra, đưa cho cô: "Anh biết em sẽ khóc, lại lo lắng lớp trang điểm của em, chuẩn bị cho em khăn giấy."
Thư Ngọt tức khắc khóc lên, nhận khăn giấy lau nước mắt.
Hứa Hoài Khiêm trịnh trọng nhìn ba Thư, đáp: "Ba, con biết rồi!"
Ba Thư cười cười, đem tay con gái đặt vào tay con rể, rất yên tâm, "Được rồi, con đường kế tiếp của con, ba không thể bồi con đi, Hoài Khiêm sẽ vĩnh viễn bồi con, con cứ đi, ba vĩnh viễn ở phía sau con, mãi mãi."
Nước mắt Thư Ngọt đã ngừng lại một lần chảy ra, vội vàng lấy khăn giấy lau mắt.
Chú rể và cô dâu đi xong đoạn thảm đỏ cuối cùng, liền bắt đầu hôn lễ.
Hàn Trạc không biết khi nào vòng tới bên người Hứa Thanh Nhiễm, gắt gao nắm tay cô.
Hứa Thanh Nhiễm bị hôn lễ cảm động đến rối tinh rối mù, trong mắt mang theo hơi nước, chọc đến nam nhân đau lòng, cô hơi hơi mở to mắt, không tiếng động hỏi anh sao lại tới đây.
Hàn Trạc cúi đầu ở bên tai cô, ôn nhu nói: "Muốn nắm tay em, để em yên tâm, tương lai hôn lễ của chúng ta cũng đẹp giống vậy."
Hứa Thanh Nhiễm cảm động nhìn anh một cái, lại đem tầm mắt dịch tới sân khấu.
Cô dâu chú rể trao nhẫn, dưới sự chứng kiến của mọi người hạnh phúc hôn môi.
Hứa Thanh Nhiễm vui mừng vỗ tay, nhìn em trai từ nhỏ mình ghét bỏ, thành nốt chu sa trong lòng người khác, thực cảm khái.
Sau khi nghi thức kết thúc, ăn tiệc cưới, buổi chiều là dân tục tân hôn của Liễu Thành.
Hứa Thanh Nhiễm mang thai ba tháng, đành phải ngoan ngoãn đi theo bên người mẹ giúp đỡ, đoàn phù dâu của Thư Ngọt có sáu người, trêu chọc cô dâu chú rễ thật sự náo nhiệt.
Hơn 10 giờ tối, Hàn Trạc mới được thân thích đưa về, uống đến ánh mắt đều mơ hồ.
Hứa Thanh Nhiễm chạy nhanh pha trà giải rượu cho anh, giúp anh lau thân mình.
Sau khi uống trà, thân thể Hàn Trạc thoải mái hơn nhiều, mắt đen mê mang hơi mở, nhìn thấy nữ nhân trước mắt giống đứa nhỏ nhếch miệng cười.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn dáng vẻ này của anh, muốn giận cũng không được.
"Không phải nói anh uống ít rượu sao?"
Nam nhân ngây ngốc cười nói: "Hoài Khiêm nói, hôm nay anh giúp em ấy uống, chờ chúng ta kết hôn, sẽ thay anh chắn rượu, rốt cuộc đêm động phòng hoa chúc cả đời một lần không thể cô phụ."
Hứa Thanh Nhiễm mặt đỏ hồng, không nhịn được nắm lỗ tai anh.
Hàn Trạc giữa mày nhíu lại, nhỏ giọng ủy khuất: "Nhiễm Nhiễm, đau."
"Đã mói anh uống ít rượu, bây giờ không cho anh một bài học sao được?"
Nam nhân ngây ngốc cười: "Nhiễm Nhiễm, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, hôm nay không có biện pháp, cần phải giúp."