Trọng Sinh [Edit] Nhật Ký Thử Thách Hôn Nhân Của Bác Sĩ Hàn - Cố Bắc Niệm Nam

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Kitrnh, 26 Tháng mười một 2020.

  1. Kitrnh

    Bài viết:
    52
    Nhật ký thử hôn của bác sĩ Hàn

    Tác giả: Cố Bắc Niệm Nam

    Thể loại: Trọng sinh, ngôn tình

    Người Edit: Bích Ngọc BiYu, Kitrnh

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Bích Ngọc BiYu

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Kitrnh


    [​IMG]

    Giới Thiệu

    【 song trọng sinh 】【 chữa khỏi 】

    Hàn Trạc - nam thần cao lãnh của khoa nội thần kinh, diện mạo anh tuấn, cao lãnh cấm dục, nhưng mọi người đều hoài nghi anh không thích nữ nhân.

    Hứa Thanh Nhiễm mới vừa bị tra nam đá hai ngày trước, mẹ cô tức giận đến nhập viện, bà còn nói nếu còn không nhanh lấy chồng thì chính là đứa con bất hiếu.

    Hứa Thanh Nhiễm bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm một người chồng.

    Hứa Thanh Nhiễm: "Anh có thể kết hôn không?"

    Hàn Trạc lắc đầu: "Trực tiếp kết hôn quá qua loa."

    Hàn Trạc lại nói: "Tôi muốn kết hôn thử ba tháng."

    Hứa Thanh Nhiễm: "Vì cái gì muốn kết hôn thử?"

    Hàn Trạc: "Kết hôn lần hai quá khó nghe."

    Hàn Trạc: . Anh muốn em cam tâm tình nguyện gả cho anh.

    Lúc này, mọi người trong bệnh viện mới biết được, không phải bác sĩ Hàn không thích nữ nhân, chỉ là trong lòng bác sĩ Hàn đã sớm có người anh ấy yêu sâu đậm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tám 2021
  2. Bích Ngọc BiYu

    Bài viết:
    9
    Chương 1:

    Hàn Trạc trọng sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bác sĩ Hàn, bác sĩ Hàn, có bệnh nhân cao huyết áp vừa nhập viện, tình trạng rất nghiêm trọng, anh mau tới cấp cứu!"

    Hàn Trạc chìm trong bóng tối mù mịt, chỉ có suy nghĩ không thấy thân ảnh.

    Mơ hồ nghe thấy giọng nói lo lắng của cô y tá.

    Anh ta đang ở trạng thái thực vật hay sắp chết. Bởi chỉ hai giờ trước anh đã bị tai nạn xe, anh uống rượu rồi lái xe đâm vào chiếc xe tải lớn và phát nổ tại chỗ.

    Hôm nay là ngày thứ năm sau cái ngày Nhiễm Nhiễm uống thuốc ngủ tự vẫn, nhà họ Hứa đã tổ chức tang lễ cho cô.

    Anh uống quá chén trong đám tang nhưng lại không gọi xe về mà nhất quyết muốn tự lái xe.

    Anh hối hận, cả đời đều trốn trong bóng tối, khiến Nhiễm Nhiễm đau lòng vì tên Tần Uông Dương, để cho người mà anh muốn bảo vệ nhất lại ra đi trong thương tiếc như vậy.

    Nếu..

    Nếu ông trời cho anh một cơ hội trọng sinh, anh nhất định sẽ ngăn không cho Nhiễm Nhiễm yêu Tần Uông Dương, cũng không cho phép cô thích người khác.

    Coi như anh kiêu ngạo, không còn tin tưởng nam nhân nào có thể đem lại hạnh phúc cho Nhiễm Nhiễm.

    "Bác sĩ Hàn, bác sĩ Hàn!"

    Giọng cô y tá càng ngày càng lớn, cũng có thể nghe thấy tiếng khẩn trương trong đó.

    Hàn Trạc cố gắng mở mắt ra, mi mắt dày cuối cùng cũng chậm rãi mở ra, ánh sáng lọt vào mắt chói quá, anh dùng tay chặn lại theo bản năng.

    Anh không chết? Và cũng không có cảm giác đau đớn trên cơ thế. Hàn Trạc nhắm mắt lại, từ từ thích ứng với môi trường ánh sáng hiện tại, bỏ hai tay đang che mắt xuống.

    Anh vẫn đang mặc áo blouse và đang ở trong phòng điều trị khoa tâm thần.

    "Bác sĩ Hàn!"

    Cô y tá lộ vẻ lo lắng đưa tay vẫy vẫy trước mặt anh, ngại ngùng nói: "Bác sĩ Hàn, bây giờ anh thấy ổn chứ? Bác sĩ Ngô vẫn đang đợi trong phòng mổ, có một bệnh nhân ngất xỉu vì cao huyết áp vừa tới đây. Tình hình rất nghiêm trọng. Bác sĩ, anh mau đi xem!"

    Bệnh viện ngày nào cũng có bệnh nhân cấp cứu, Hàn Trạc không thể xác định chính xác hôm nay là ngày nào.

    Nhưng là bản năng của bác sĩ, anh lập tức đứng dậy, đầu choáng váng bước đi không vững, y tá lập tức đỡ lấy anh, lo lắng hỏi: "Bác sĩ Hàn, anh vẫn ổn chứ?"

    "Không sao, tôi thấy hơi chóng mặt thôi, đi cấp cứu trước xem tình trạng của bệnh nhân." Hàn trạc nhéo nhéo lông mày, thả tay y tá nhỏ, bước nhanh ra khỏi cửa.

    "Trước hết hãy nói cho tôi về tình trạng của bệnh nhân."

    "Vâng, bác sĩ Hàn."

    Cô y tá nhỏ nói sơ qua về tình trạng của bệnh nhân rồi nhanh chóng đưa anh vào phòng cấp cứu.

    Nhìn thấy bệnh nhân ngất xỉu trên giường bệnh, Hàn Trạc mới biết hôm nay là ngày nào.

    Anh nhíu mày, nhanh chóng tập trung sức lực và tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân với sự hỗ trợ của y tá.

    Sau khi xử lí phong phần cuối cùng, Hàn Trạc thở phào nhẹ nhõm.

    Tảng đá treo lơ lửng trên không cuối cùng cũng được hạ cánh ổn định.

    Hóa ra anh không chết mà được tái sinh về 3 năm trước.

    Bệnh nhân tăng huyết áp được điều trị vừa rồi là mẹ của Nhiễm Nhiễm, Lưu Phân Phương.

    Lưu Phân Phương vì Hứa Thanh Nhiễm và Tần Uông Dương đã yêu nhau 9 năm, cuối cùng con gái của bà đã bị Tần Uông Dương vứt bỏ, nghe được những lời bàn tán của hàng xóm về Hứa Thanh Nhiễm bà đã lấy tuyết ném và chửi bới những người kia dẫn đến tăng huyết áp phải nhập viện.

    Tần Uông Dương là mối tình đầu của Hứa Thanh Nhiễm.

    Sau khi tốt nghiệp đại học, Tần Uông Dương chọn con đường du học vì tương lai của mình, trong những năm đó, hắn ta đã dùng hết tiền của Hứa Thanh Nhiễm.

    Hàn Trạc chỉ không ngờ tên cặn bã đó lại kết hôn và sinh con ở nước ngoài bằng số tiền mà Hứa Thanh Nhiễm kiếm được. Khi hắn trở lại, Hứa Thanh Nhiễm mới phát hiện ra con của hắn đã được 2 tuổi.

    * * *

    Hàn Trạc cởi áo phẫu thuật, liếc mắt nhìn người phụ nữ lớn tuổi trên giường bệnh.

    Tấm lòng cha mẹ thật cao cả.
     
  3. Bích Ngọc BiYu

    Bài viết:
    9
    Chương 2:

    Bác sĩ Hàn đã kết hôn chưa?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau ca phẫu thuật, Hàn Trạc đã kiệt sức nhờ y tá chăm sóc cho Lưu Phân Phương, chỉ muốn kéo cơ thể mệt mỏi của anh trở về phòng nghỉ.

    Ngoài mệt mỏi về thể chất anh còn cảm thấy mệt về tinh thần.

    Sau khi rửa tay xong, Hàn Trạc rút khăn giấy ra lau khô, rồi nằm trên bàn làm việc, chìm vào giấc ngủ.

    Trong giấc mơ, anh vẫn ở đám tang, nhạc buồn, mưa phùn băng giá, gió lạnh thấu xương.

    Ngoài ra còn có nỗi đau kéo dài..

    "Bác sĩ Hàn?"

    Hàn Trạc tỉnh dậy, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng đau đớn, khiến y tá giật mình, mặt cô hơi đỏ, nuốt nước bọt, lo lắng hỏi: "Bác sĩ Hàn, anh không sao chứ? Có phải là do quá mệt vì ca phẫu thuật? Anh có muốn tôi tiêm cho anh một mũi glucose để bổ sung năng lượng?"

    Hàn Trạc chỉ thở dài một hơi: "Có chuyện gì không?"

    "A, vừa rồi bệnh nhân giường số 5 tỉnh dậy và nói là bị chóng mặt, tức ngực, anh có thể đi xem một chút không?"

    Hàn Trạc đi đến cửa của phòng bệnh đã nghe thấy Lưu Phân Phương đang nói chuyện với chồng bà là Hứa Miểu Sinh.

    "Giờ con gái tôi đi đâu cũng có đám người líu ríu sau lưng và mỗi ngày chỉ biết bàn tán về nó"

    Hứa Miểu Sinh lo lắng huyết áp của vợ lại tăng, nói nhỏ: "Thôi được rồi, đừng tức giận, huyết áp lại tăng thì làm sao?"

    Hàn Trạc gõ cửa trước khi anh mở cửa vào. Hứa Miểu Sinh thấy bác sĩ trực đã đến vội nhường vị trí và kéo chăn lại cho Lưu Phân Phương: "Bác sĩ tới rồi, bà thấy chỗ nào không thoải mái thì nói với bác sĩ để họ giúp bà chữa bệnh."

    Lưu Phân Phương ôm ngực, ngẩng đầu nhìn Hàn Trạc, trong mắt mây mù chợt lóe lên tia sáng: "Bác sĩ Hàn, ngực tôi ngột ngạt và đau, đầu thì hơi nhức."

    Hàn Trạc cúi người xuống giúp bà kiểm tra thân thể, nói: "Cô Lưu, cô không có vấn đề gì. Cẩn thận đừng quá xúc động. Lát nữa cháu sẽ nhờ y tá thay nước biển giúp cô, nếu giờ cô thấy hơi đau thì cố chịu đựng một chút."

    "Ôi, cảm ơn bác sĩ Hàn! Cảm ơn cậu!" Hứa Miểu Sinh cuối cùng cũng yên tâm khi nghe thấy Hàn Trạc nói không có gì nghiêm trọng.

    Hàn Trạc mỉm cười: "Không có gì ạ, nếu có vấn đề gì có thể nhờ y tá gọi cho cháu."

    "Bác sĩ Hàn, đừng đi!"

    Ngay khi Hàn Trạc định rời đi, cánh tay đã bị Lưu Phân Phương tóm lấy.

    Anh quay lưng về phía đôi vợ chồng già, trên miệng nở nụ cười.

    Ở kiếp trước, Lưu Phân Phương đã giữ anh lại bằng cách này và hỏi rằng anh có còn độc thân và muốn giới thiệu Hứa Thanh Nhiễm cho anh, nhưng trong thời gian hẹn hò, Hứa Thanh Nhiễm nói cô không thể quên được Tần Uông Dương, vì thế anh chọn cách âm thầm bảo vệ cô. Mặc kệ Tần Uông Dương hết lần này đến lần khác cướp mất bảo vật của mình.

    Hàn Trạc quay đầu lại khiêm tốn: "Cô Lưu, còn có chuyên gì không?"

    Lưu Phân Phương cười xấu hổ: "Bác sĩ Hàn, tôi muốn hỏi là cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

    "31 tuổi ạ"

    "Ồ ồ, bác sĩ Hàn đã kết hôn chưa?"

    Hàn Trạc cười nói: "Cô Lưu, con chưa kết hôn, vẫn còn độc thân."

    "Độc thân a.. À, tôi có đứa con gái năm nay 27 tuổi, không biết bác sĩ Hàn có thời gian ăn với nó một bữa cơm?"

    Khi Lưu Phân Phương nói xong những lời này, tất cả mọi người trong phòng ngoại trừ Hứa Miểu Sinh đều hít một hơi.

    Lưu Phân Phương đang nằm trong phòng bệnh đa khoa, ở đó có một bệnh nhân nam 50 tuổi ở cạnh, bên cạnh nam bệnh nhân là người con dâu.

    Nghe được những lời kia của Lưu Phân Phương, cô ta không khỏi chế nhạo: "Lão bà, bác sĩ Hàn vừa đẹp trai, vừa khiếm tốn. Bà lại dám ép người ta hẹn hò như vậy sao?"
     
  4. Bích Ngọc BiYu

    Bài viết:
    9
    Chương 3:

    Hứa Thanh Nhiễm trọng sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một số y tá trong phòng cũng lộ ra ánh mắt ngạc nhiên và bất mãn.

    Bác sĩ Hàn là hoa khôi trong bệnh viện của bọn họ, là nam thần trong lòng rất nhiều y tá trẻ, chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn cũng không thể không đứng đắn, vậy mà lão bà này lại ngang nhiên muốn anh đi xem mắt con gái bà. Thật quá đáng!

    "Lão bà, bác sĩ Hàn của chúng tôi.."

    Lưu Phân Phương sắc mặt tự nhiên thay đổi, ôm ngực: "Bác sĩ Hàn, ngực tôi rất đau.."

    Hàn Trạc kiếp trước thật sự sợ hãi Lưu Phân Phương, cho dù kiếp này biết bà cố ý giả vờ, hắn vẫn cúi người rất hợp tác giúp bà: "Cô Lưu, đừng kích động, cháu sẽ đi ăn cùng với con gái cô."

    Hai cô ý tá tái mặt, ánh mắt lộ vẻ ngờ vực.

    Bác sĩ Hàn thật sự đồng ý với yêu cầu của lão bà kia?

    Lưu Phân Phương lập tức buông tay Hàn Trạc ra, nở nụ cười nằm trên giường bệnh: "Cảm ơn bác sĩ Hàn, tôi hiện tai trong ngực cảm thấy không khó chịu lắm. Nếu cậu bận thì cứ đi làm việc đi."

    Hàn Trạc cười cười, xoay người nói với hai y tá: "Để ý tới bệnh nhân, nếu có vấn đề gì thì gọi cho tôi."

    Hai cô y tá miễn cưỡng gật đầu.

    Hàn Trạc cười suốt từ ngoài hành lang đến phòng làm việc.

    Đồng nghiệp của anh đi qua đều kinh ngạc.

    * * *

    Sáng nay, có thêm một trận tuyết rơi nữa ở Liễu Thành, và nhiệt độ giảm đột ngột.

    Có tiếng ồn ào ở trường trung học Duy Hạ.

    Hứa Thanh Nhiễm rùng mình và tiếp tục dạy học.

    Bên ngoài tuyết đang rơi, đám học sinh bị bông tuyết thu hút hết sự chú ý, ngay cả bản thân cô cũng không khỏi sửng sốt.

    Hứa Thanh Nhiễm nhìn cảng tượng bên ngoài cũng cảm thấy có chút thu hút, cô không ngờ trong đời mình lại được nhìn thấy tuyết ở Liễu Thành.

    Rõ ràng là cô đã uống thuốc ngủ tự tử, nhưng không ngờ bây giờ cô lại được trọng sinh về ba năm trước.

    Trở lại thời điểm phát hiện Tần Uông Dương có con riêng và hai người chia tay.

    Bây giờ nghĩ đến cái tên Tần Uông Dương, ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm không còn yêu thương, đau xót. Nếu cô có thể được sống lại, cô nhất định tránh xa tên cặn bã này.

    Hứa Thanh Nhiễm chỉ sững sờ trong vài giây, sau đó thu ánh mắt lại và tiệp tục dạy học.

    Cô gõ lên bàn thu hút tầm mắt học sinh vào mình: "Trước tiên lên lớp, sau đó tan học đi ngắm tuyết, được chứ?"

    "Dạ!" giọng nói trẻ con rõ ràng đáp lại cô, hầu hết bọn trẻ đều bắt đầu quay trở lại tiết học và nghiêm túc học bài.

    Hứa Thanh Nhiễm rời khỏi bục giảng và cảnh cáo nhẹ một số học sinh nghịch ngợm.

    Cuối cùng thì cũng kết thúc giờ học, lớp học như nổ tung, học sinh chen nhau chạy ra khỏi lớp, chạy ra ngoài xem và chơi đùa trong tuyết.

    Hứa Thanh Nhiễm đứng một lúc, rồi thu dọn tài liệu giảng dạy và quay về văn phòng. Cô đã quen với những đồng nghiệp và môi trường ở đây, nhưng vì mối quan hệ với Tần Uông Dương ở kiếp trước nên cô quyết định xin từ chức.

    Các đồng nghiệp đều mỉm cười chào: "Cô Hứa tan lớp rồi à?"

    "Ô vâng, buổi học kết thúc rồi." Hứa Thanh Nhiễm đáp lại với một nụ cười.

    Cô cầm tách trà nóng và nghe mọi người thảo luận về chủ đề của Ngô Gia Ức.

    "Cô Ngô sẽ tổ chứa đám cưới vào tuấn sau."

    "Đúng nha, tôi nghe nói bạn trai của cô Ngô vừa trở về từ Ý. Hai người yêu xa 2 năm và giờ thì đã chuẩn bị kết hôn."

    "Nghe nói họ sẽ tổ chức đám cưới dưới trời tuyết. Lãng mạn quá~~.."

    Cô Ngô mà mọi người đang nói là Ngô Gia Ức.

    Ngô Gia Ức thường ăn trưa cùng Hứa Thanh Nhiễm và hay phàn nàn với Hứa Thanh Nhiễm về bạn trai của mình, cô không yên tâm khi bạn trai mình ở xa, lo lắng sẽ bị bạn trai mình lừa dối.

    Hứa Thanh Nhiễm kiếp trước khi đó vẫn đang an ủi Ngô Gia Ức, nói rằng cô rất yên tâm về Tần Uông Dương.

    Giờ đây, hai người họ đã kết hôn, còn cô có thể vứt bỏ được tên cặn bã kia.
     
  5. Bích Ngọc BiYu

    Bài viết:
    9
    Chương 4:

    Dành cả đời một mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Điện thoại trên bàn vang lên, là cuộc gọi từ Hứa Miểu Sinh, Hứa Thanh Nhiễm nhận máy

    "Nhiễm Nhiễm a, con mau đến bệnh viện Hoa Nam đi, mẹ con bị tăng huyết áp phải nhập viện."

    "Bố, con sẽ đến ngay!" Hứa Thanh Nhiễm nghe điện thoại sắc mặt tái nhợt, nhờ một cô giáo dạy toán đứng lớp hộ rồi vội vã đến bệnh viện.

    Khi Hứa Thanh Nhiễm đến bệnh viện, Lưu Phân Phương đã được chuyển đến phòng bệnh khu đa khoa và Hứa Miêu Sinh đang cho bà ăn cháo.

    "Mẹ, mẹ không sao chứ?" Hứa Thanh Nhiễm lo lắng nắm lấy tay Lưu Phân Phương hỏi.

    Bà hất tay cô ra, sắc mặt thay đổi, hai tay vội nhét vào trong chăn bông ấm áp: "Mày còn muốn làm chết cóng mẹ!"

    Hứa Thanh Nhiễm bị dính những bông tuyết trên người, trong phòng được bật điều hòa nên rất nhanh tan thành nước lạnh làm ướt hết tóc và áo khoác của cô.

    "Mẹ, không phải do con lo lắng cho mẹ à! Bình thường đừng cãi nhau với hàng xóm, nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ chịu thiệt thòi."

    "Mẹ cãi với bọn họ cái gì, mẹ là đang giận mày ý!"

    "Con?" Hứa Thanh Nhiễm chỉ vào mình, trong lòng đầy áy náy, cô biết chuyện gì đang xảy ra.

    Hứa Miểu Sinh thờ ơ nói: "Buổi trưa ăn cơm xong, mẹ ngươi liền xuống lầu đi dạo, nghe hàng xóm nói ngươi 27 tuổi rồi mà không kết hôn, bị người khác vứt bỏ, không thể kết hôn. Mẹ ngươi nhặt một ít tuyết rơi trên mặt đất ném bọn họ." Thật đúng là xấu hổ khi đánh nhau vì những chuyện như này.

    Hứa Thanh Nhiễm: "..."

    Lưu Phân Phương khịt mũi: "Ai bảo mấy người đó lắm mồm sau lưng người khác, cũng là bởi vì mày không nghe lời mẹ. Lớn như này rồi khó tránh bị người ta nói sau lưng."

    "Bác sĩ Hàn vừa khám cho mẹ nghe nói con công việc ổn định, tuổi tác cũng không còn nhỏ, cậu ta cũng đã đồng ý cuối tuần này sẽ gặp mặt con."

    Hứa Thanh Nhiễm bất lực nhìn mẹ, lòng bàn tay không còn thấy lạnh nữa, thò vào trong chăn nắm lấy tay bà: "Mẹ, con vừa chia tay, làm sao có tâm trạng hẹn hò được."

    Kiếp trước cô đã ăn đủ cái thứ gọi là tình yêu này.

    Nếu có thể ở kiếp này, cô muốn sống một mình.

    "Bây giờ không có tâm trạng, vậy thì khi nào có?" Lưu Phân Phương nhìn con gái nhíu mày, "Con còn có thể thích Tần Uông Dương sao?"

    "Con đã không còn thích Tần Uông Dương nữa." Hứa Thanh Nhiễm thở dài, cô biết bố mẹ cũng vì lo lắng cho cô, nhưng họ không hiểu kinh nghiệm kiếp trước của cô nên cho rằng cô đang nói những điều vô nghĩa.

    Cô không còn cách nào đành phải bào chữa: "Mẹ sắp xếp cho con xem mặt nhanh như vây, tại sao không cho con thời gian để khôi phục tổn thương?"

    "Mày vẫn còn có thời gian à? Hứa Thanh Nhiễm, mày đã 27 tuổi rồi, không phải một cô gái mới ngoài 20 nữa. Khi mày 30 tuổi, con người ta đã biết chửi người rồi, còn mày đến thằng đàn ông cũng không tìm được."

    "Mày phải đi đến buổi hẹn, nếu mày không đi.." Lưu Phân Phương trừng mắt nhìn con gái, đột nhiên ép ngực: "Lão Hứa, gọi bác sĩ Hàn, tôi bị một đứa con gái không hiếu thuận làm cho khó thở, ôi.."

    Hứa Thanh Nhiễm nhìn mẹ cô như thế này, cô chỉ có thể thuận theo ý bà.

    Hứa Miểu Sinh nhanh chóng đi ra ngoài, kêu y tá gọi cho Hàn Trạc.

    Một lúc sau, Hứa Miểu Sinh đưa một người bác sĩ vào.

    Hứa Thanh Nhất vẫn hơi lo lắng một chút, cô cũng từng gặp Hàn Trạc ở kiếp trước, cô có ấn tượng rằng anh là một người đàn ông lịch sự và khiêm tốn, có ngoại hình ưa nhìn, có thể nói là rất đẹp trai.

    Bác sĩ đi vào mặc blouse trắng, không phải Hàn Trạc mà là một nam bác sĩ khác của bệnh viện, là Ngô Hải.

    Ngô Hải kiểm tra cho Lưu Phân Phương, biết lão bà đang giả bệnh, không khỏi nhìn Hứa Thanh Nhiễm nhiều lần, cười nói: "Lão phu nhân đừng tức giận nhiều, hai ngày nữa sẽ xuất viện. Nếu thấy khó chịu thì tôi sẽ nhờ y tá giúp lão phu nhân truyền nước"
     
  6. Bích Ngọc BiYu

    Bài viết:
    9
    Chương 5:

    Có một cô gái trong trái tim tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hứa Thanh Nhiễm bị Ngô Hải nhìn đến lạnh hết sống lưng, nhưng vì tính cách đã được giáo huấn từ nhỏ, cô lễ phép đứng lên gật đầu về phía Ngô Hải: "Cảm ơn bác sĩ, cho tôi xin hai chai nước."

    Ngô Hải cười: "Được."

    Ngô Hải xoay người định đi ra, Lưu Phân Phương vốn đang kêu đau không khỏi dừng lại một chút, lo lắng hỏi: "Bác sĩ, sao bác sĩ Hàn người điều trị cho tôi lúc trước không tới?"

    "Ồ, bác sĩ Hàn đang có một bệnh nhân nguy kịch. Phu nhân, bà không sao hết, đừng lo lắng." Ngô Hải lại liếc nhìn Hứa Thanh Nhiễm.

    Lưu Phân Phương gật đầu cảm ơn, biết rằng Hàn Trạc không có cố ý tránh mặt bọn họ thì yên tâm.

    Bà lo rằng Hàn Trạc sẽ không đến và không muốn hẹn hò với Hứa Thanh Nhiễm nữa, nhưng may là không phải.

    "Hứa Thanh Nhiễm, nếu con dám không đi.." Khi Ngô Hải rời đi, Lưu Phân Phương ôm chặt ngực và cau mày nhìn con gái: "Thì sẽ là đồ không hiếu thuận, chọc giận mẹ mày đến chết, mày sẽ bị quả báo, bị thiên lôi đánh!"

    Hứa Thanh Nhiễm: "..."

    Cô đã chết một lần và muốn sống tốt cuộc đời này.

    Hứa Miểu Sinh đỡ vợ, thuyết phục: "Được rồi được rồi, Nhiễm Nhiễm rất có hiếu, đừng tự hành hạ bản thân."

    Cốt truyện này giống hệt như kiếp trước.

    Hứa Thanh Nhiễm vừa cảm động vừa bất lực.

    Cảm động vì đã có lại một cuộc sống mới, nhưng vẫn phải đi lại con đường cũ của kiếp trước.

    Cô thở dài, nắm lấy tay mẹ: "Được rồi, con hứa với mẹ, đừng giận nữa."

    Hứa Thanh Nhiễm lo lắng rằng Lưu Phân Phương thực sự bị ốm, nhưng cô đồng ý đi hẹn hò cũng không thành vấn đề, kiếp trước cô cũng đồng ý hẹn hò, cùng ăn cơm với Hàn Trạc, sau đó không gặp nhau nữa.

    Ai nói rằng bạn phải ở bên người đó sau buổi hẹn hò đầu tiên.

    Sắc mặt của Lưu Phân Phương chỉ được cải thiện một chút khi được con gái đồng ý.

    Cô y tá gõ cửa bước vào và treo hai chai nước cho Lưu Phân Phương.

    Hứa Thanh Nhiễm cảm ơn nữ y tá, nhưng y tá chỉ đáp lại một cách thờ ơ, không muốn nói chuyện với cô.

    Hứa Thanh Nhiễm cảm thấy hơi kì lạ.

    Thật ra, không chỉ có cô y tá trước mặt, mà về cơ bản tất cả các nữ y tá chưa lập gia đình trong bệnh viện đều có thái độ thù địch với Hứa Thanh Nhiễm.

    Bởi vì cô thực sự đi hẹn hò với bá sĩ Hàn!

    Bác sĩ Hàn là ai?

    Hoa đán ở bệnh viện của bọn họ vừa cao ráo, đẹp trai, lạnh lùng, tiết chế vừa tốt bụng với người khác, vậy mà lại bị bệnh nhân bắt đi hẹn hò với con gái của họ!

    Thật là ghen tị muốn chớt a!

    Tại khoa tâm thần

    Một nhóm y tá vẫn đang thảo luận về cuộc hẹn hò của Hàn Trạc, và tất cả đều tràn ngập sự phẫn nộ.

    "Làm sao bác sĩ Hàn lại hứa hẹn một bệnh nhân?"

    "Có thể lo lắng lão phu nhân đó sẽ không hợp tác chữa trị. Thật ra bác sĩ Hàn không lạnh lùng như vậy, xem ra rất quan tâm mọi người, nếu không sẽ không hứa hẹn tùy tiện như vậy."

    "Ôi, thật ghen tị với con gái của lão phu nhân đó, người thật sự có thể hẹn hò với bác sĩ Hàn!"

    "..."

    Hàn Trạc từ phòng chăm sóc đặc biệt trở về, nghe thấy các nữ y tá trong khoa bàn bạc chuyện anh nhận lời đi hẹn hò, anh ho nặng nề, mấy cô y tá quay ra liền nhìn thấy anh, trong mắt đều rụt rè gật đầu.

    "Bác sĩ Hàn."

    Họ không dám nói chuyện gần gũi với bác sĩ Hàn, và có những lí do tại sao bác sĩ Hàn lại quá lạnh lùng..

    "Phòng 4 cần có y tá, các cô mau qua đó."

    "Vâng"

    Trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh, Hàn Trạc thở phào nhẹ nhõm. Nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, Hàn Trạc bước đi thất thần.

    Lại nghe thấy tiếng mở cửa, Hàn Trạc quay lại, là Ngô Hải, bác sĩ cùng khoa với anh.

    Ngô Hải từng uống rượu với Hàn Trạc hỏi anh tại sao nhiều cô gái trong bệnh viện bí mật gửi thư tình cho anh, anh lại không hứng thú. Hàn Trạc chỉ vào ngực anh: "Đây, một cô gái đã sống ở đây từ lâu."

    Ngô Hải bước đến bình nước rót một cốc nước nóng, mỉm cười: "Lưu Phân Phương nói vừa rồi ngực bà ta rất đau. Cậu đang bận nên tôi đi xem. Cô gái hẹn hò với cậu đến rồi. Cô ấy trông khá đẹp."
     
  7. Bích Ngọc BiYu

    Bài viết:
    9
    Chương 6:

    Hàn Trạc và Nhiễm Nhiễm gặp nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô ấy đến rồi?" Hàn Trạc suy nghĩ một lúc, kiếp trước hình như không có ký ức này.

    Anh bình tĩnh hỏi: "Tình hình của Lưu Phân Phương ổn chứ?"

    "Không có vấn đề gì, có lẽ bà ta chỉ muốn con gái gặp cậu trước."

    Hàn Trạc cười cười, tâm trạng cũng khá lên. Anh ngồi xuống bàn làm việc.

    Trở về sống lại cuộc sống 3 năm trước, cảm giác này thật.. kỳ lạ.

    Ngô Hải đi tới, sờ sờ bụng, có chút khó hiểu: "Lần trước tiểu tử cậu không phải nói với tôi là đã có người trong lòng sao? Sao hôm nay lại đồng ý hẹn hò với cô gái kia?"

    Hàn Trạc chống cằm, nghiêm túc nhìn màn hình máy tính: "Tôi chỉ muốn giúp người bệnh, cậu có tin không?"

    Đó là những gì các nữ y tá vừa nói.

    Ngô Hải vỗ vỗ anh, chế nhạo: "Tôi tin cậu có mà điên!"

    Hàn Trạc cũng không biên minh thêm, bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa, một y tá bước vào: "Bác sĩ Hàn, bệnh nhân ở giường 5 của khu đa khoa nói bị chóng mặt và buồn nôn."

    "Ừ. Tôi qua ngay."

    Hàn Trạc nói xong liền thu don đồ rồi đi.

    Ngô Hải ngồi ở trên ghế đối diện liếc mắt nhìn hắn: "Ồ, đây không phải là chuẩn bị đi hẹn hò a."

    Lưu Phân Phương cũng nằm ở phòng bệnh số 5.

    Hàn Trạc không đáp, khẽ liếc Ngô Hải một cái, đi theo nữ y tá.

    Nữ ý tá muốn được ở cùng Hàn Trạc một lát, lại nghe anh nói: "Cô đi làm việc khác đi, một mình tôi đi là được."

    "Vâng" cô ý tá thất vọng.

    Hàn Trạc lúc đến cửa phòng thì gõ cửa rồi đi vào.

    Bên cạnh giường của Lưu Phân Phương là một nam bệnh nhân 50 tuổi, cũng bị huyết áp cao và đang trong tình trạng nguy kịch.

    "Bác sĩ Hàn" Lưu Phân Phương mỉm cười chào.

    "Cô Lưu." Hàn Trạc gật đầu, trên mặt nở nụ cười khiêm tốn. Trước khi bước vào có chút lo lắng, nhưng lúc vào lại không thấy Nhiễm Nhiễm trong phòng, bác sĩ Hàn thất vọng.

    Nhưng anh đã nhanh chóng khơi dậy cảm xúc và giúp nam bệnh nhân bên cạnh Lưu Phân Phương kiểm tra.

    Sau khi kiểm tra cho nam bệnh nhân xong, Lưu Phân Phương trao đổi với anh mấy câu trước khi anh rời đi.

    Khi đi qua góc hành lang, anh đụng phải ai đó, để tránh cho cả hai bị ngã anh vô thức ôm người kia vào lòng.

    "Thực xin lỗi" Hàn Trạc nghe được giọng nói phát ra từ trong ngực mình.

    Anh lập tức buông ra, người kia lùi lại hai bước. Khi nhìn rõ người trước mặt, ánh mt bình tĩnh của người đàn ông nhất thời lóe lên vẻ ngạc nhiên.

    Anh cố ổn định cảm xúc.

    Anh phải nắm chặt tay hơn để không ôm chặt người trước mặt vào lòng.

    "Không sao." Hàn Trạc cười ôn hòa.

    Hứa Thanh Nhiễm cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông trước mặt, trong mắt cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.

    Hàn Trạc này trông lạnh lùng và đẹp trai hơn cô tưởng, có lẽ kiếp trước quá đắm chìm trong chuyện của Tần Uông Dương, cô không nhận ra Hàn Trạc trông đẹp trai như vậy.

    Nhưng hiện tại, cô có lẽ không quen Hàn Trạc: "Anh là bác sĩ sao? Tôi muốn hỏi, WC ở đâu, tôi tìm khắp nơi mà cũng không thấy."

    "Đi thẳng dọc theo hành lang và rẽ phải."

    "Cảm ơn" Hứa Thanh Nhiễm nở một nụ cười cảm ơn.

    Tim của Hàn Trạc đột nhiên đập nhanh gấp hai lần, nếu không biết anh đang khỏe mạnh, còn tưởng rằng anh bị bệnh tim.

    Anh nhìn Hứa Thanh Nhiễm đi tới WC rồi mới quay lại phòng khám.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười hai 2020
  8. Bích Ngọc BiYu

    Bài viết:
    9
    Chương 7:

    Lập tức kết hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khi Lưu Phân Phương xuất viện, bà đã đến phòng khám của Hàn Trạc.

    Hàn Trạc rót một cốc nước nóng cho bà, giúp bà kiểm tra lại tình trạng sức khoẻ.

    "Bác sĩ Hàn, tôi tới để hỏi xem có thể liên lạc với cậu bằng cách nào. Nếu như tuần này cậu có thời gian, vậy cuối tuần này có thể cùng con gái tôi ăn bữa cơm, được không?"

    Hàn Trạc cười đưa cho bà tờ giấy ghi số điện thoại và tên của mình: "Dì Lưu, đây là số điện thoại của con, nếu Hứa tiểu thư chọn được địa điểm hẹn thì dì có thể gọi báo cho con biết ạ. Cuối tuần này con nghỉ cả thứ bảy và chủ nhật."

    Lưu Phân Phương vui vẻ cầm lấy tờ giấy: "Được, vậy không quấy rầy công việc của bác sĩ Hàn, tôi về trước."

    "Dì chú ý sức khoẻ."

    * * *

    Tối thứ sáu, Hứa Thanh Nhiễm ăn xong rồi đem bát vào bếp rửa như thường lệ.

    Lúc sáng, Lưu Phân Phương đã gọi điện cho Hàn Trạc sắp xếp một buổi hẹn tại Starbucks ở Nam Kiều vào trưa thứ bảy.

    Lưu Phân Phương lo lắng hai người không nhận ra nhau, nên đã đặt mật mã để nhận nhau là một đóa hồng đỏ.

    Hàn Trạc ân cần trả lời Lưu Phân Phương, sau đó mở điện thoại tìm các cửa hàng hoa gần đó xem có hoa hồng đỏ nào đẹp.

    Tại nhà họ Hứa, Lưu Phân Phương đang lo Hứa Thanh Nhiễm sẽ không đi nên vẫn đang làm công tác tư tưởng cho cô.

    "Nhiễm Nhiễm, mẹ biết bây giờ con vẫn rất buồn vì vừa mới chia tay nhưng con xem bác sĩ Hàn của bệnh viện Hoa Nam là người rất tốt, vừa chín chắn vừa lịch sự. Nếu con đã không chọn được đàn ông tốt thì hãy tin mẹ. Mẹ sẽ không để con tổn thương."

    "Con đấy, gần 30 tuổi rồi, qua cái tuổi yêu đương nhăng nhít rồi, chỉ cần giai đoạn này hòa hợp là hai đứa có thể chung sống hòa thuận, yêu cầu của con không thể quá cao, dù sao kết hôn rồi có thể dần dần vun đắp tình cảm.."

    "..."

    Hứa Thanh Nhiễm đã nghe quen những công tác tư tưởng kiểu này. Cô được sinh ra trong gia đình học giả, Lưu Phân Phương và Hứa Miểu Sinh đều là giáo viên, ngoài giảng dạy, họ còn làm công tác tư tưởng mọi lĩnh vực của xã hội.

    Rửa xong cái đĩa cuối cùng, cô vội vàng đưa tay ra hiệu cho mẹ dừng lại, thở dài bất lực: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Ngày mai con sẽ đi hẹn hò, cố gắng làm như mẹ nói. Nếu thấy hợp thì lập tức kết hôn. Mẹ thấy hài lòng chưa?"

    Lưu Phân Phương không tin Hứa Thanh Nhiễm sẽ ngoan ngoãn như vậy, hỏi lại: "Thật không?"

    Hứa Thanh Nhiễm gật đầu: "Ưm ưm. Thật thật, thôi mẹ đừng nói nữa, con đi tắm rồi ngủ đây, mai còn có sức để đi hẹn hò."

    Lưu Phân Phương thấy thế cũng không nói nữa nhanh chóng ra phòng khách xem TV với Hứa Miểu Sinh.

    Hứa Thanh Nhiễm thấy bố mẹ mình đang ôm ấp nhau cùng xem TV, trong lòng thầm ghen tị. Mẹ cô quả thật rất hạnh phúc, có thể đi đến đầu bạc với người mình yêu.

    Hứa Thanh Nhiễm trở về phòng ngủ sau khi tắm xong.

    Sau khi lau chăm sóc da xong, cô bắt đầu mở máy tính làm việc.

    Hứa Thanh Nhiễm không chỉ là một giáo viên cấp hai mà còn là một nhà văn nghiệp dư trên mạng, cô viết truyện trên QQ.

    Từ mã lúc trước cộng thêm phần lớn tiền lương đi làm, nàng đờ đẫn gọi Tần Vương Dương, hiện tại nghĩ lại, nàng giữ tiền không tốt sao?

    Tiền viết truyện cộng phần lớn tiền đi dạy, cô đều ngốc nghếch đưa cho Tần Uông Dương, bây giờ nghĩ lại, giá như cô giữ số tiền đó có phải tốt không?

    Cô đã rât đau khổ trong những phút cuối đời của mình ở kiếp trước, và cô xứng đáng với việc đó.

    Tình yêu thực sự là một điều kỳ diệu, khi con người ta đắm chìm trong nó, những điều dại dột mà họ làm có thể lật đổ tam quan của họ.

    Nhưng một khi bạn không yêu, bạn có thể khám phá ra trước đây bạn đã ngu ngốc như thế nào.

    Hứa Thanh Nhiễm cười khổ, cô tiếp túc viết truyện.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười hai 2020
  9. Bích Ngọc BiYu

    Bài viết:
    9
    Chương 8:

    Hẹn hò

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hứa Thanh Nhiễm viết truyện đến sáng sớm, cô ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ.

    Trước khi ngủ cô đặt đồng hồ báo thức, mẹ cô với Hàn Trạc đã hẹn nhau lúc 10 giờ sáng.

    Starbucks Nam Kiều cách nhà cô hơi xa. Cô cần dậy trước hai tiếng rưỡi để trang điểm. Hứa Thanh Nhiễm đặt giờ cho đồng hồ báo thức rồi đi ngủ.

    Kể từ lúc trọng sinh, đêm nào cô cũng mơ về cuộc sống ở kiếp trước. Giống như ngồi một mình trong rạp xem phim bi hài, khắp nơi đều là bóng tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình.

    Dưới ánh sáng đó, chính bản thân cô đang bị hành hạ đến mức chua xót.

    Và lần này, không giống như những lần trước, cô nhìn thấy một người đàn ông đứng một góc trong bộ phim bi hài này.

    Hàn Trạc.

    Đôi mắt anh đượm nét buồn và xót xa.

    Có lẽ, anh cũng đang thương xót bản thân mình.

    Là người ngoài cuộc, cô cũng thấy có lỗi với chính mình.

    Cô xứng đáng với hai chữ "Ngu ngốc".

    Chỉ là tại sao Hàn Trạc lại xuất hiện trong giấc mơ này?

    Hứa Thanh Nhiễm nghĩ..

    * * *

    Khi cô thức dậy, trời đã sáng.

    Hứa Thanh Nhiễm nhướng mi khi nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức ở đầu giường, cô ngáp dài dụi dụi mắt đau khổ.

    Đêm qua cô ngủ không ngon, dưới mắt cô còn có một mảng xanh đen mờ mờ.

    Cô đã phải trang điểm rất lâu rồi mới đi tới chỗ hẹn.

    Vừa đi ra cửa, cô đã thấy một quang cảnh trắng xóa, tuyết đã ngừng rơi, mái hiên và ngọn cây phủ một lớp tuyết dày.

    Hôm nay trời lạnh như cắt da cắt thịt.

    Kiếp trước, cô tự mình lái xe đi gặp Hàn Trạc, trên đường đi suýt nữa thì bị tai nạn.

    Hứa Thanh Nhiễm chỉ mới ở ngoài trời có một lúc mà mặt cô đã tái đi vì lạnh, cô quay vào nhà và quàng thêm một cái khăn vào cổ, che đi khuôn mặt nhỏ bé của mình.

    Lưu Phân Phương từ phòng ngủ đi ra, mỉm cười nhìn Hứa Thanh Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, hôm nay con phải biểu hiện cho tốt. Mẹ thấy bác sĩ Hàn là một đứa trẻ ngoan, khiêm tốn và tốt bụng."

    "Vâng, con biết rồi." Hứa Thanh Nhiễm vui vẻ đáp lại.

    Hàn Trạc quả thật là rất tốt, nếu không trong giấc mơ làm sao lại có ánh mắt đau khổ như vậy.

    * * *

    Đường đầy tuyết, ngay cả những tài xế nhiều kinh nghiệm cũng không dám lái quá nhanh. Vì vậy, khi Hứa Thanh Nhiễm tới chỗ hẹn đã muộn 20 phút.

    Cô cho mọt tay vào túi áo khoác, một tay cầm bông hồng đỏ.

    Vừa bước vào quán, đã nghe thấy nhân viên hô to: "Chào mừng quý khách!"

    Lúc này, cô bị hơi ấm trong quán bao bọc, tay chân và má bắt đầu ấm lên.

    Cô đưa mắt nhìn xung quanh, trong quán cafe rộng lớn chỉ có một người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ bên trái, trên bàn đặt một bông hồng đáng yêu.

    Hứa Thanh Nhiễm dậm chân, rũ bỏ cảm giác ớn lạnh trên người.

    Đúng lúc này, Hàn Trạc nhìn cô, đột nhiên bốn mắt nhìn nhau.

    Hứa Thanh Nhiễm không khỏi nghĩ tới đôi mắt đen láy nhưng đau khổ của Hàn Trạc trong giấc mơ đêm qua, trong ngực đột nhiên cảm thấy khó chịu kì lạ.

    Cô bước tới đối diện với anh, lịch sự hỏi: "Anh là Hàn tiên sinh?"

    Hàn Trạc ôn hòa đứng lên, trong mắt mang theo nụ cười ôn nhu: "Chào Hứa tiểu thư, tôi là Hàn Trạc."

    Sau khi chào hỏi xong, Hứa Thanh Nhiễm ngồi xuống phía đối diện.

    Phục vụ đưa menu đến, Hứa Thanh Nhiễm gọi một cốc sữa nóng.

    "Thực xin lỗi, đường hơi tắc, để Hàn tiên sinh chờ lâu rồi."

    Hàn Trạc cười cười, khoát tay: "Tôi cũng bị tắc đường, mới tới không lâu."

    Hứa Thanh Nhiễm mỉm cười, không cần biết Hàn Trạc nói thật hay giả, nói như vậy là tốt nhất.

    Cả hai đều không phải xấu hổ.

    Theo như ở kiếp trước, cô sẽ nói với Hàn Trạc là mình chưa thể quên được người yêu cũ, buổi hẹn này do bố mẹ cô sắp xếp, nó nên kết thúc ở đây thôi.
     
  10. Bích Ngọc BiYu

    Bài viết:
    9
    Chương 9:

    Hàn Trạc thuyết phục Nhiễm Nhiễm kết hôn thử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi năm nay 27 tuổi, đã từng có bạn trai, tôi mới chia tay cách đây một tuần vì bị bạn trai phản bội. Tôi dạy ở trường THCS Trung Nam và độc lập về tài chính. Tôi sống cùng bố mẹ, còn có một em trai đã đi làm."

    Hàn Trạc ân cần nhìn cô, anh biết rõ về gia đình Hứa Thanh Nhiễm ngay cả khi cô không nói với anh.

    Sau khi Hứa Thanh Nhiễm giới thiệu xong, Hàn Trạc cũng tự giới thiệu qua về mình.

    Rốt cuộc thì anh cũng chưa từng hẹn hò lần nào nếu không tính lần hẹn với Nhiễm Nhiễm từ kiếp trước.

    "Tôi 31 tuổi, chưa từng hẹn hò và không có thói xấu nào. Tôi làm tại Khoa Nội và Tâm Thần của bệnh viện Hoa Nam. Tôi cũng độc lập về tài chính. Tôi có nhà, có xe và tiền tiết kiệm. Tôi không có người thân xung quanh."

    "Không có người thân?" Hứa Thanh Nhiễm có chút bối rối. Tuy cô nhớ những chuyện ở kiếp trước nhưng cô không nhớ có chi tiết này.

    Hàn Trạc cười nhạt trả lời: "Ân, gia đình tôi gặp phải động đất, giờ chỉ còn lại mình tôi."

    "Hóa ra là thế."

    Hứa Thanh Nhiễm nhẹ gật đầu, sau đó trực tiếp nhìn thẳng vào Hàn Trạc: "Hàn tiên sinh, trước hết, tôi muốn nói lời xin lỗi anh. Thứ lỗi cho hành động đột ngột của mẹ tôi trong bệnh viện, việc đó có thể khiến anh gặp chút phiền toái. Và tôi cũng mới chỉ vừa chia tay bạn trai nên chưa muốn bắt đầu mối quan hệ mới nào cả, vì vậy.."

    Hàn Trạc khuấy nhẹ ly cafe trước mặt, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, như thể nhìn thấu cô: "Hứa tiểu thư không thể quên được bạn trai cũ?"

    Kiếp trước, đúng là cô không quên được, nhưng hiện tại trong lòng cô không có Tần Uông Dương.

    Hứa Thanh Nhiễm lắc đầu: "Không. Quên rồi. Nhưng vì mối quan hệ mà tôi đã có 9 năm đã kết thúc trong đau khổ, nên tôi không muốn yêu nữa. Tôi độc lập về tài chính và có thể sống tốt một mình."

    Nghe xong, Hàn Trạc trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, nhưng anh vẫn giữ giọng điệu từ tốn: "Tôi thật ngưỡng mộ Hứa tiểu thư. Tôi cũng có suy nghĩ giống cô, nên giờ vẫn độc thân ở tuổi 31."

    Nói đến đây, cuộc trò chuyện của người đàn ông thay đổi: "Nhưng trước sức ép của xã hội hiện nay, sức ép của rất nhiều dư luận khiến chúng ta phải thỏa hiệp."

    "Buổi hẹn ngày hôm nay của Hứa tiểu thư không phải là minh chứng rõ nhất sao?"

    "Có lẽ, Hứa tiểu thư có thể thoát buổi hẹn hôm nay, và tôi nghĩ bố mẹ cô sẽ vẫn tiếp tục sắp xếp những buổi hẹn khác như hôm nay cho đến khi cô kết hôn mới thôi. Đây là ước nguyện của các bậc cha mẹ có con đã trưởng thành, mong con mình tìm được hạnh phúc trong hôn nhân và sinh ra những đứa con kháu khỉnh."

    "Chủ nghĩa độc thân hẳn là những người lớn tuổi khó có thể chấp nhận."

    "..."

    Hứa Thanh Nhiễm cau mày, Hàn Trạc nói đúng, cô muốn sống một mình cả đời, bố mẹ cô sẽ không bao giờ đồng ý.

    Vì cô mới trọng sinh được vài ngày, cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi Tần Uông Dương, sống tốt hết kiếp này, trước khi có thời gian cân nhắc xem bố mẹ cô có chấp nhận nổi chủ nghĩa độc thân của cô hay không.

    Mấy ngày nay, Lưu Phân Phương làm rất nhiều công tác tư tưởng cho cô, thái độ của bố mẹ cô rất kiên định, nhất định phải tìm cho cô một người đàn ông tốt để kết hôn.

    Lần trước, vì chuyện chia tay với Tần Uông Dương mà mẹ cô đã phải đi bệnh viện một chuyến, nếu thực sự độc thân cả đời thì không chỉ bản thân cô mà bố mẹ cô đều phải gánh chịu tin đồn thất thiệt.

    Hứa Thanh Nhiễm trong mắt lóe lên một tia bối rối.

    Hàn Trạc thấy được sự khác lạ trong mắt cô, anh nhẹ nhàng khuấy cafe rồi nói một cách chắc chắn: "Hứa tiểu thư, tôi cũng khao khát tự do. Tôi sẽ không ngăn cản cô làm bất cứ điều gì cô muốn, cũng không bắt cô làm những việc mà cô không muốn làm."

    "Hơn nữa tôi không có người thân xung quanh không ai có thể chèn ép cô nên cô có thể sống theo cách cô muốn."

    "So với cuộc sống lý tưởng của cô, lấy tôi tốt hơn nhiều."
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười hai 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...