Chương 50: Trượt tuyết
[HIDE-THANKS][BOOK]Buổi chiều bốn giờ, hai người đi khu mua sắm, mua đồ ăn tết, Hứa Thanh Nhiễm còn mua cho cha mẹ Hứa hai bộ quần áo, Hàn Trạc cũng chọn vài loại thực phẩm dinh dưỡng cho hai vợ chồng già, thậm chí gãi đúng chỗ ngứa mua cho Hứa Miểu Sinh một chai rượu.
Hứa Thanh Nhiễm thích ăn ngọt, cô cầm vài túi kẹo trái cây, lôi kéo Hàn Trạc hỏi: "Anh thích ăn món ngọt nào không?"
Hàn Trạc lắc đầu: "Khi còn nhỏ ăn kẹo em đưa quá nhiều nên sâu răng, từ đó không thích ăn ngọt."
Hứa Thanh Nhiễm ha ha cười hai tiếng, tiếp tục tìm túi kẹo mình thích ăn.
Cô thật đúng là may mắn, khi còn nhỏ dùng kẹo lừa được nam nhân tốt như vậy.
Đi dạo gần một tiếng rưỡi, hai người mới thanh toán đồ tết và lễ vật, Hàn Trạc mượn xe đẩy siêu thị đẩy đồ đến bãi đỗ xe, để vào sau xe, rồi hai người đến tiệm Hỉ Nhạc ăn lẩu.
Người phục vụ đưa thực đơn, Hàn Trạc ý bảo Hứa Thanh Nhiễm xem trước.
Hứa Thanh Nhiễm cười tiếp nhận, chọn món mìn thích ăn, đưa cho nam nhân đối diện: "Anh nhìn xem, còn muốn ăn gì?"
Hàn Trạc nhận thực đơn quét mắt một vòng, gọi thêm hai loại thịt rồi trả lại cho phục vụ.
"Hai vị ngồi ở đây trước, đồ ăn lập tức đưa lên."
Hứa Thanh Nhiễm nói cảm ơn, trên bàn có trà hoa miễn phí, cô cầm cái ly rót cho Hàn Trạc một ly, lại rót cho mình: "Trà này khá ngọt, anh uống thử xem."
Hàn Trạc cầm di động, liếc mắt nhìn cô: "Đồ ngọt trừ em ra, còn lại anh đều không thích."
Cũng may tiệm lẩu náo nhiệt, bên cạnh bọn họ cũng không có người, lời âu yếm như vậy sẽ không bị người khác nghe được.
Tuy có chút ngượng ngùng, nhưng Hứa Thanh Nhiễm thích nghe. Khóe miệng cô cong cong, thổi thổi trà hoa: "Hừ, miệng nam nhân, quỷ gạt người."
Hàn Trạc bắt tay gác trên bàn, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng gõ hai cái, hỏi cô: "Khi nào anh gạt em?"
"Trong lòng anh tự hiểu!" Một chén trà hoa nhỏ đã uống xong, cô đổi ly với Hàn Trạc, cô còn rót cho anh trà Vương Lão Cát (*), đưa cái ly rỗng cho anh uống Vương Lão Cát.
(*) 王老吉: Wong Lo Kat, một loại trà thảo mộc của Trung Quốc.
Hàn Trạc nghe lời cô nói, lại nhướng mày ý vị thâm trường mà cười, mắt đen nhìn chằm chằm cô.
"Hứa Thanh Nhiễm, Hàn ca, hai ngươi sao lại ở đây?"
Thanh âm Hứa Hoài Khiêm từ cửa truyền đến, Hứa Thanh Nhiễm quay đầu nhìn thoáng qua, liền thấy Hứa Hoài Khiêm lôi kéo tay Thư Ngọt cười đi tới.
"Tụi chị tới ăn lẩu."
Bàn Hứa Thanh Nhiễm là bàn bốn người tiêu chuẩn, Hứa Hoài Khiêm dẫn Thư Ngọt tới thực tự giác ngồi đối diện, gọi phục vụ: "Nơi này muốn thêm đồ ăn, phiền cho tôi thực đơn."
"Vâng, xin chờ một lát." Phục vụ xoay người đi lấy.
"Em thế mà tính toán như vậy." Hứa Thanh Nhiễm phun tào một câu.
Hứa Hoài Khiêm nghe vậy, tầm mắt quét qua Hàn Trạc và Hứa Thanh Nhiễm hai vòng, cố ý tấm tắc hai câu trêu chọc: "Chị cũng muốn trải qua thế giới hai người à, lừa mẹ nói Hàn ca ở bệnh viện tăng ca, kết quả hai người lại tới đây ăn lẩu."
"Chị lừa mẹ lúc nào?"
Phục vụ đưa thực đơn kên, Hứa Hoài Khiêm nhận lấy đưa cho Thư Ngọt, trong ánh mắt mang theo trêu chọc mà nhìn chị gái nhà mình: "Hai ngày trước em còn nghe thấy chị và mẹ gọi WeChat, nói Hàn ca mấy ngày nay ở bệnh viện tăng ca, không có thời gian về nhà, thế nào, nhanh như vậy đã không nhớ?"
"..."
Hứa Thanh Nhiễm xấu hổ nóng mặt, Hàn Trạc ngồi đối diện cô, thưởng thức biểu tình nhỏ trên mặt cô, một câu đều không tiếp lời.
"Ngày đó Hàn Trạc thật sự phải tăng ca, nhưng hôm nay trống lịch." Hơn nữa bọn họ dậy trễ như vậy, trực tiếp về nhà sẽ có cơm ăn sao.
Hứa Thanh Nhiễm chưa nói xong, chỉ trừng mắt nhìn Hứa Hoài Khiêm một cái.
Phục vụ bưng lẩu lên, mấy món Hứa Thanh Nhiễm muốn ăn lúc nãy cũng đã bưng lên. Hứa Hoài Khiêm gắp chả bò vào trong nồi, không có thời gian tranh luận với Hứa Thanh Nhiễm.
Bốn người đều ăn rất no, lúc đang ăn Hứa Hoài Khiêm còn nói hai ngày này cậu muốn cùng Thư Ngọt tới sân trượt tuyết ở Huyện Bắc trượt tuyết, hỏi Hàn Trạc và Hứa Thanh Nhiễm muốn đi không.
Khi còn nhỏ Hứa Thanh Nhiễm và Hứa Hoài Khiêm cùng nhau học trượt tuyết, đối với trượt tuyết cũng cảm thấy hứng thú.
Khi Hứa Thanh Nhiễm đang chuẩn bị đáp ứng, Hàn Trạc hỏi một câu: "Ở huyện Bắc của Liễu Thành, là sân trượt tuyết Đỉnh Băng Sơn phải không?"
"Ừn, Hàn ca đi rồi?"
Hàn Trạc lắc đầu: "Chưa đi, bất quá nghe bạn nói đến, Đỉnh Băng Sơn rất cao, hiện tại đi rất nguy hiểm, nếu thích trượt tuyết, thì anh có bạn ở An Thành kinh doanh sân trượt tuyết, bên kia cơ sở phương tiện hoàn thiện, có thể đến chơi."
"Lúc đầu em cũng có kế hoạch đi An Thành, nhưng vé vào cửa bán hết rồi." Hứa Hoài Khiêm thở dài.
Hàn Trạc cười nói: "Vé vào cửa giao cho anh, em muốn khi nào đi?"
Hứa Hoài Khiêm nhìn nhìn Hứa Thanh Nhiễm, thương lượng: "Ngày mốt?"
"Được thôi!" Hứa Thanh Nhiễm đương nhiên đồng ý.
Cô bưng trà hoa uống một ngụm, đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh, đời trước Đỉnh Băng Sơn phát sinh tuyết lở. Cũng là cuối năm, Hứa Hoài Khiêm dẫn Thư Ngọt chuẩn bị đến Đỉnh Băng Sơn trượt tuyết, cũng may ngày đó cô trộm đi tìm Tần Uông Dương, Hứa Hoài Khiêm vì tìm cô nên không đi Đỉnh Băng Sơn, mới tránh được nguy hiểm.
Ăn xong lẩu, Hàn Trạc nói muốn đưa Hứa Hoài Khiêm và Thư Ngọt về nhà, Hứa Hoài Khiêm cự tuyệt: "Bọn em còn muốn đi xem phim, không cần anh tặng, khi có vé vào cửa cứ nhắn tin cho em."
Hàn Trạc liền chở Hứa Thanh Nhiễm về chung cư, sau đó gọi cho bạn, muốn ba tấm vé sân trượt tuyết.
Hứa Thanh Nhiễm ở trong lòng ngực anh: "Anh không đi sao?"
"Anh còn phải đi làm, em và em trai cùng đi chơi đi, đừng cả ngày ở nhà."
Hứa Thanh Nhiễm đành phải gật đầu, ôm eo Hàn Trạc ôn nhu nói: "Cảm ơn anh!"
Hàn Trạc sủng nịch mà nói cô một câu ngốc.
Hứa Thanh Nhiễm chỉ cười.
Ngày hôm sau, bạn của Hàn Trạc đưa cho Hứa Thanh Nhiễm ba tấm vé điện tử, ba người liền đến sân trượt tuyết An Thành, ở nhà dân bên cạnh tá túc một đêm, chơi hai ngày một đêm.
Tối ngày hôm trước ở An Thành, trên bản tin đăng tin Đỉnh Băng Sơn có tuyết lở, cũng may đội cứu hộ đến kịp thời, không có người tử vong, có hơn hai mươi người trọng thương vào bệnh viện.
Hứa Hoài Khiêm nhìn tin tức sắc mặt đổi đổi: "Cũng may Hàn Trạc bảo chúng ta tới An Thành, bằng không chúng ta đều chôn trong tuyết rồi."
Thư Ngọt cũng may mắn gật đầu.
Ba người ngồi ở phòng khách hàn huyên trong chốc lát, liền về phòng ngủ.
11 giờ, Hứa Thanh Nhiễm nhận được WeChat của Hàn Trạc, hỏi cô ngủ chưa.
Cô trả lời một câu chưa ngủ, Hàn Trạc liền gọi điện thoại tới.
Thanh âm nam nhân ôn nhu, mang theo mỏi mệt nhàn nhạt, Hứa Thanh Nhiễm đoán anh vừa mới tan tầm.
"Vừa về nhà tắm rửa xong, hôm nay chơi vui không?"
Hứa Thanh Nhiễm ôm gối đầu vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Ừm, chơi rất vui, em vừa nhìn thấy tin Đỉnh Băng Sơn có tuyết lở, nên hơi hoảng sợ."
"Ừm, anh cũng nghe y tá nói, cũng may không có nhân viên thương vong."
Nói một lát, Hứa Thanh Nhiễm lo lắng ảnh hưởng Hàn Trạc nghỉ ngơi, "Đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh còn phải đi làm mà."
Hàn Trạc mỏi mệt trả lời: "Em cũng chơi mệt rồi, ngủ đi, ngày mai về, lần sau có thời gian anh dẫn em đi, em dạy anh trượt tuyết."
Trong đầu Hứa Thanh Nhiễm hiên lên hình ảnh hai người mặc quần áo thật dày dắt tay nhau trượt tuyết, hôm nay Hứa Hoài Khiêm và Thư Ngọt chính là như vậy.
Cô cười nói: "Ừm, được thôi!"
-
Rạng sáng 1 giờ 50.
Hứa Thanh Nhiễm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, vuốt di động nhắn tin cho Hàn Trạc.
Hứa Thanh Nhiễm: 【 Xong rồi, không có anh em mất ngủ. 】
Cô nghĩ Hàn Trạc đã ngủ, ngày mai mới trả lời tin nhắn.
Nhưng di động lập tức rung lên.
Anh là hạnh phúc: 【 Anh cũng vậy, không có en khó có thể đi vào giấc ngủ. 】
Hứa Thanh Nhiễm nhìn Hàn Trạc nhắn lại, tim đột nhiên đập rối loạn một nhịp, rất cao hứng, cô hận không thể lập tức chạy về bổ nhào vào trong lòng Hàn Trạc.
Khi Hứa Thanh Nhiễm ngây người, Hàn Trạc gọi video WeChat tới.
Hứa Thanh Nhiễm vội vàng bò dậy mở đèn bàn chấp nhận gọi video, Hàn Trạc bên kia cũng rất tối, Hứa Thanh Nhiễm nghĩ anh khẳng định cũng chỉ mở một cái đèn bàn, khóe miệng liền cười rộ lên: "Có tính việc chúng ta ăn ý không, đều chỉ mở đèn bàn."
Hàn Trạc ánh mắt ôn hòa, đạm thanh trả lời: "Đèn sáng quá lóa mắt."
"Sao khuya như vậy anh còn chưa ngủ, ngày mai còn phải đi làm, thân thể chịu được không?" Trong lòng Hứa Thanh Nhiễm tuy rằng cao hứng, nhưng nhìn bộ dáng Hàn Trạc mỏi mệt, lại đau lòng.
"Không phải nói, không ôm em thì ngủ không được. Rõ ràng lúc trước một người ngủ hơn ba mươi năm, mới ôm em ngủ mấy tháng, hiện tại không ôm thực không quen, ngủ không được."
Hứa Thanh Nhiễm nhìn chằm chằm nam nhân trong video, trong mắt mang theo ý cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói: "Em cũng ngủ không được."
Hàn Trạc cười khẽ: "Vậy mở video đi, em cầm di động, anh dỗ em ngủ, chờ em ngủ rồi anh tắt điện thoại."
"Được thôi." Trong lòng Hứa Thanh Nhiễm vui vẻ, gom chăn trên người lại, đem điện thoại dựa vào gối đầu, nhìn nam nhân trong video, chậm rãi nhắm mắt lại.
"Anh dỗ em đi!"
Hàn Trạc trở mình, cũng nhìn chằm chằm nữ nhân trong di động, nhẹ giọng nói chuyện: "Giữa trưa nhà ăn có cá kho, ăn rất ngon."
Hứa Thanh Nhiễm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đáp lời: "Hôm nào em sẽ làm cho anh ăn."
"Được." Hàn Trạc cười: "Buổi chiều bệnh viện có một đôi vợ chồng lớn tuổi tới xem bệnh, hai người đều khẩn trương vô cùng, ngồi trên ghế nắm tay nhau không ngừng run rẩy, bà lão còn an ủi lão gia tử nói không cần sợ, phải tin tưởng bác sĩ."
"Lúc ấy anh cho rằng bệnh nhân là lão gia tử, kết quả là bà lão kia, lão gia tử thoạt nhìn lo lắng hơn bà ấy, bất quá còn tốt, bà lão cũng không bệnh nặng, anh kê thuốc cho bà, hai người liền dắt tay rời đi."
"Ừm.." Hứa Thanh Nhiễm nhỏ giọng đáp, con ngươi không mở, khóe miệng cong cong.
Thanh âm Hàn Trạc nhẹ chút, tiếp tục nói: "Buổi tối ăn bữa khuya, Tiểu Trương gọi mì xào cho anh, hương vị không tồi, chờ lần sau tới bệnh viện anh cho em nếm thử."
Nữ nhân trong video đã an an tĩnh tĩnh bất động, lông mi thật dài dán vào mí mắt, khóe miệng hơi hơi cong, thoạt nhìn hô hấp ổn định, đã ngủ rồi.
Hàn Trạc cười cười, nhìn Hứa Thanh Nhiễm ngủ biểu tình ôn nhu đến có thể chảy ra nước không biết mấy giờ mới buồn ngủ.
-
Khi Hứa Thanh Nhiễm tỉnh ngủ, ngoài cửa sổ một mảnh tuyết trắng, tối hôm qua cô ngủ thật sự an ổn, không biết bên ngoài có tuyết rơi, trên cửa sổ có một tầng hơi mỏng, một màu trắng trắng đẹp đẽ.
Di động còn ở bên gối, chỉ còn lại một phần ba phần trăm pin.
Cô mở khóa, ngày hôm qua rạng sáng 1 giờ 50 Hàn Trạc gọi video, thời gian trò chuyện là một tiếng rưỡi.
Hứa Thanh Nhiễm không tiếng động cười cười, lúc này đã 10 giờ, Hàn Trạc hẳn là đi làm, cô gõ một hàng chữ nhắn qua: "Tối hôm qua An Thành có tuyết rơi, sáng nay rời giường cửa sổ trắng xóa."
Nhân tiện, còn chụp hình cửa sổ. Tin nhắn gửi qua Hàn Trạc không có lập tức trả lời, Hứa Thanh Nhiễm mang dép lê đến phòng tắm rửa mặt, trong phòng khách Hứa Hoài Khiêm và Thư Ngọt đang sưởi ấm ăn sandwich.
"Chị." Thư Ngọt cười gọi cô, "Em nướng sandwich, mau tới ăn đi, chờ lát nữa chúng ta đi trượt tuyết, hôm nay em khẳng định giỏi hơn hôm qua!"
"Ngày hôm qua em học rất nhanh." Hứa Thanh Nhiễm khen một câu.
Khóe miệng Hứa Hoài Khiêm cong cong, nắm tay Thư Ngọt như có như không nhéo nhéo: "Còn không phải do sư phụ dạy tốt."
Thư Ngọt trừng cậu một cái, đem tay nhỏ rút ra, vào phòng bếp cầm hộp sữa bò cho Hứa Thanh Nhiễm.
Hứa Thanh Nhiễm ngồi đối diện Thư Ngọt, cảm ơn sữa bò cô lấy: "Hôm nay tuyết rơi hình như lạnh hơn hôm qua."
"Đúng vậy, không chỉ là An Thành, Liễu Thành hình như cũng có tuyết rơi, bất quá không lớn như thế."
Ăn xong, ba người ở bên ngoài nặn người tuyết, người tuyết 1 mét 8 mấy, Hứa Thanh Nhiễm cầm một cây cà rốt từ tủ lạnh làm mũi người tuyết.
Ba người bị lạnh đến chóp mũi đều đỏ, lòng bàn tay cũng hồng hồng.
Thư Ngọt nhịn không được cầm tay hà hơi, Hứa Hoài Khiêm nhìn thấy, lôi kéo tay cô đặt trên bụng mình cho ấm.
Thư Ngọt không đành lòng: "Anh không lạnh à."
"Ngu ngốc, không lạnh thì để anh đặt tay lên bụng em?"
Thư Ngọt trừng mắt nhìn cậu, làm bộ muốn lấy ra, Hứa Hoài Khiêm vội vàng cười: "Bỏ ra thì bỏ ra, nhưng cũng phải cho anh ít lời ích."
Nói xong, liền hôn xuống, hai người cũng không lạnh như vậy nữa.
Hứa Thanh Nhiễm ở bên cạnh hai người, thỉnh thoảng mặt đỏ lên.
Thư Ngọt ngượng ngùng: "Chị còn ở đây.."
Hứa Hoài Khiêm: "Không sao, chị ấy đều trộm hẹn hò với Hàn Trạc, tâm tình người trẻ tuổi của chúng ta chị ấy hiểu, sẽ không để ý."
"..."
Hứa Thanh Nhiễm giật giật khóe miệng, xoay người vào phòng.
Hứa Thanh Nhiễm vừa đi, Hứa Hoài Khiêm càng không quan tâm.
Tuyết còn chưa hoàn toàn ngừng rơi, trên nền tuyết cũng không có ai, cậu trực tiếp đem Thư Ngọt nhào vào trên tuyết.
Cười nói: "Ngày hôm qua trượt tuyết, liền rất muốn thử cảm giác ném em vào tuyết."
Thư Ngọt nhắm mắt lại, gia hỏa này trước nay có nhiều tật xấu thú vị.
Hứa Thanh Nhiễm ở phòng trong dùng nước ấm tắm rửa, rồi vây quanh lò sưởi ấm áp, ngoài cửa sổ trắng xóa một mảnh, bóng người Hứa Hoài Khiêm và Thư Ngọt nhìn không ra, cô nghi hoặc đứng lên, liền thấy một đen một đỏ ngã trên mặt đất.
Sau cơm trưa tuyết hoàn toàn dừng rơi.
Ba người lại đến sân trượt tuyết, có thể là do buổi sáng và tối hôm qua tuyết rơi, hôm nay sân trượt tuyết ít người hơn ngày hôm qua.
Chơi đến sắc trời tối xuống, ba người mới về xử lý thủ tục nhượng phòng.
-
Khi Hàn Trạc nhìn thấy tin nhắn của Hứa Thanh Nhiễm, là cùng Ngô Hải ở nhà ăn bệnh viện ăn cơm trưa.
Hứa Thanh Nhiễm còn chụp người tuyết của họ: 【 Liễu Thành cũng có tuyết rơi, có thời gian chúng ta xuống dưới tiểu khu cùng làm người tuyết được không? 】
Hàn Trạc không nhịn được cười ra.
Đồng nghiệp ở bệnh viện từ khi ngẫu nhiên nghe Hứa Thanh Nhiễm gửi tin nhắn thoại làm nũng cho Hàn Trạc, đối với bác sĩ Hàn nhìn di động đột nhiên cười ra đã thấy nhiều không trách, trừ bỏ hâm mộ vẫn là hâm mộ.
Ngô Hải tấm tắc hai câu: "Tôi no rồi."
"..."
Hàn Trạc nhìn hắn, mâm cơm hắn còn một nửa, Ngô Hải rất ít khi lãng phí lương thực: "Không thoải mái sao?"
Ngô Hải lắc đầu: "Không, ăn cẩu lương no rồi."
Hàn Trạc bị trêu ghẹo cũng không giận, buông di động tiếp tục ăn cơm: "Bác sĩ Ngô vẫn nên ăn nhiều một chút, buổi chiều còn có ca phẫu thuật phải không?"
Cuộc phẫu thuật kia bọn họ đã họp hai lần, rất khó giải quyết.
Ngô Hải nhìn hắn, dùng đũa gắp cơm vào trong miệng: "Vậy cậu ít khoe ân ái đi."
"Tôi không có khoe ân ái." Vẻ mặt Hàn Trạc bất đắc dĩ.
Hắn chỉ là nhìn Nhiễm Nhiễm gửi tin nhắn tới, cầm lòng không được vui vẻ mà thôi.
Đêm nay Hàn Trạc vẫn như cũ tăng ca, hơn 8 giờ nhận được tin của Hứa Thanh Nhiễm, nói đã về đến nhà, bảo anh không cần lo lắng.
Hàn Trạc tranh thủ thời gian uống nước trả lời một câu: 【 Nhà nào? 】
Nhiễm Nhiễm: 【 Nhà em! 】
Hàn Trạc: 【 Anh tan tầm sẽ tới nhà chú đón em, đừng ngủ quá sớm, có thể đến 11 giờ mới đến, giúp anh nói cho chú và dì. 】
Hàn Trạc trả lời lại, y tá Tiểu Trương liền vô cùng lo lắng ở hành lang kêu anh.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Buổi chiều bốn giờ, hai người đi khu mua sắm, mua đồ ăn tết, Hứa Thanh Nhiễm còn mua cho cha mẹ Hứa hai bộ quần áo, Hàn Trạc cũng chọn vài loại thực phẩm dinh dưỡng cho hai vợ chồng già, thậm chí gãi đúng chỗ ngứa mua cho Hứa Miểu Sinh một chai rượu.
Hứa Thanh Nhiễm thích ăn ngọt, cô cầm vài túi kẹo trái cây, lôi kéo Hàn Trạc hỏi: "Anh thích ăn món ngọt nào không?"
Hàn Trạc lắc đầu: "Khi còn nhỏ ăn kẹo em đưa quá nhiều nên sâu răng, từ đó không thích ăn ngọt."
Hứa Thanh Nhiễm ha ha cười hai tiếng, tiếp tục tìm túi kẹo mình thích ăn.
Cô thật đúng là may mắn, khi còn nhỏ dùng kẹo lừa được nam nhân tốt như vậy.
Đi dạo gần một tiếng rưỡi, hai người mới thanh toán đồ tết và lễ vật, Hàn Trạc mượn xe đẩy siêu thị đẩy đồ đến bãi đỗ xe, để vào sau xe, rồi hai người đến tiệm Hỉ Nhạc ăn lẩu.
Người phục vụ đưa thực đơn, Hàn Trạc ý bảo Hứa Thanh Nhiễm xem trước.
Hứa Thanh Nhiễm cười tiếp nhận, chọn món mìn thích ăn, đưa cho nam nhân đối diện: "Anh nhìn xem, còn muốn ăn gì?"
Hàn Trạc nhận thực đơn quét mắt một vòng, gọi thêm hai loại thịt rồi trả lại cho phục vụ.
"Hai vị ngồi ở đây trước, đồ ăn lập tức đưa lên."
Hứa Thanh Nhiễm nói cảm ơn, trên bàn có trà hoa miễn phí, cô cầm cái ly rót cho Hàn Trạc một ly, lại rót cho mình: "Trà này khá ngọt, anh uống thử xem."
Hàn Trạc cầm di động, liếc mắt nhìn cô: "Đồ ngọt trừ em ra, còn lại anh đều không thích."
Cũng may tiệm lẩu náo nhiệt, bên cạnh bọn họ cũng không có người, lời âu yếm như vậy sẽ không bị người khác nghe được.
Tuy có chút ngượng ngùng, nhưng Hứa Thanh Nhiễm thích nghe. Khóe miệng cô cong cong, thổi thổi trà hoa: "Hừ, miệng nam nhân, quỷ gạt người."
Hàn Trạc bắt tay gác trên bàn, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng gõ hai cái, hỏi cô: "Khi nào anh gạt em?"
"Trong lòng anh tự hiểu!" Một chén trà hoa nhỏ đã uống xong, cô đổi ly với Hàn Trạc, cô còn rót cho anh trà Vương Lão Cát (*), đưa cái ly rỗng cho anh uống Vương Lão Cát.
(*) 王老吉: Wong Lo Kat, một loại trà thảo mộc của Trung Quốc.
Hàn Trạc nghe lời cô nói, lại nhướng mày ý vị thâm trường mà cười, mắt đen nhìn chằm chằm cô.
"Hứa Thanh Nhiễm, Hàn ca, hai ngươi sao lại ở đây?"
Thanh âm Hứa Hoài Khiêm từ cửa truyền đến, Hứa Thanh Nhiễm quay đầu nhìn thoáng qua, liền thấy Hứa Hoài Khiêm lôi kéo tay Thư Ngọt cười đi tới.
"Tụi chị tới ăn lẩu."
Bàn Hứa Thanh Nhiễm là bàn bốn người tiêu chuẩn, Hứa Hoài Khiêm dẫn Thư Ngọt tới thực tự giác ngồi đối diện, gọi phục vụ: "Nơi này muốn thêm đồ ăn, phiền cho tôi thực đơn."
"Vâng, xin chờ một lát." Phục vụ xoay người đi lấy.
"Em thế mà tính toán như vậy." Hứa Thanh Nhiễm phun tào một câu.
Hứa Hoài Khiêm nghe vậy, tầm mắt quét qua Hàn Trạc và Hứa Thanh Nhiễm hai vòng, cố ý tấm tắc hai câu trêu chọc: "Chị cũng muốn trải qua thế giới hai người à, lừa mẹ nói Hàn ca ở bệnh viện tăng ca, kết quả hai người lại tới đây ăn lẩu."
"Chị lừa mẹ lúc nào?"
Phục vụ đưa thực đơn kên, Hứa Hoài Khiêm nhận lấy đưa cho Thư Ngọt, trong ánh mắt mang theo trêu chọc mà nhìn chị gái nhà mình: "Hai ngày trước em còn nghe thấy chị và mẹ gọi WeChat, nói Hàn ca mấy ngày nay ở bệnh viện tăng ca, không có thời gian về nhà, thế nào, nhanh như vậy đã không nhớ?"
"..."
Hứa Thanh Nhiễm xấu hổ nóng mặt, Hàn Trạc ngồi đối diện cô, thưởng thức biểu tình nhỏ trên mặt cô, một câu đều không tiếp lời.
"Ngày đó Hàn Trạc thật sự phải tăng ca, nhưng hôm nay trống lịch." Hơn nữa bọn họ dậy trễ như vậy, trực tiếp về nhà sẽ có cơm ăn sao.
Hứa Thanh Nhiễm chưa nói xong, chỉ trừng mắt nhìn Hứa Hoài Khiêm một cái.
Phục vụ bưng lẩu lên, mấy món Hứa Thanh Nhiễm muốn ăn lúc nãy cũng đã bưng lên. Hứa Hoài Khiêm gắp chả bò vào trong nồi, không có thời gian tranh luận với Hứa Thanh Nhiễm.
Bốn người đều ăn rất no, lúc đang ăn Hứa Hoài Khiêm còn nói hai ngày này cậu muốn cùng Thư Ngọt tới sân trượt tuyết ở Huyện Bắc trượt tuyết, hỏi Hàn Trạc và Hứa Thanh Nhiễm muốn đi không.
Khi còn nhỏ Hứa Thanh Nhiễm và Hứa Hoài Khiêm cùng nhau học trượt tuyết, đối với trượt tuyết cũng cảm thấy hứng thú.
Khi Hứa Thanh Nhiễm đang chuẩn bị đáp ứng, Hàn Trạc hỏi một câu: "Ở huyện Bắc của Liễu Thành, là sân trượt tuyết Đỉnh Băng Sơn phải không?"
"Ừn, Hàn ca đi rồi?"
Hàn Trạc lắc đầu: "Chưa đi, bất quá nghe bạn nói đến, Đỉnh Băng Sơn rất cao, hiện tại đi rất nguy hiểm, nếu thích trượt tuyết, thì anh có bạn ở An Thành kinh doanh sân trượt tuyết, bên kia cơ sở phương tiện hoàn thiện, có thể đến chơi."
"Lúc đầu em cũng có kế hoạch đi An Thành, nhưng vé vào cửa bán hết rồi." Hứa Hoài Khiêm thở dài.
Hàn Trạc cười nói: "Vé vào cửa giao cho anh, em muốn khi nào đi?"
Hứa Hoài Khiêm nhìn nhìn Hứa Thanh Nhiễm, thương lượng: "Ngày mốt?"
"Được thôi!" Hứa Thanh Nhiễm đương nhiên đồng ý.
Cô bưng trà hoa uống một ngụm, đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh, đời trước Đỉnh Băng Sơn phát sinh tuyết lở. Cũng là cuối năm, Hứa Hoài Khiêm dẫn Thư Ngọt chuẩn bị đến Đỉnh Băng Sơn trượt tuyết, cũng may ngày đó cô trộm đi tìm Tần Uông Dương, Hứa Hoài Khiêm vì tìm cô nên không đi Đỉnh Băng Sơn, mới tránh được nguy hiểm.
Ăn xong lẩu, Hàn Trạc nói muốn đưa Hứa Hoài Khiêm và Thư Ngọt về nhà, Hứa Hoài Khiêm cự tuyệt: "Bọn em còn muốn đi xem phim, không cần anh tặng, khi có vé vào cửa cứ nhắn tin cho em."
Hàn Trạc liền chở Hứa Thanh Nhiễm về chung cư, sau đó gọi cho bạn, muốn ba tấm vé sân trượt tuyết.
Hứa Thanh Nhiễm ở trong lòng ngực anh: "Anh không đi sao?"
"Anh còn phải đi làm, em và em trai cùng đi chơi đi, đừng cả ngày ở nhà."
Hứa Thanh Nhiễm đành phải gật đầu, ôm eo Hàn Trạc ôn nhu nói: "Cảm ơn anh!"
Hàn Trạc sủng nịch mà nói cô một câu ngốc.
Hứa Thanh Nhiễm chỉ cười.
Ngày hôm sau, bạn của Hàn Trạc đưa cho Hứa Thanh Nhiễm ba tấm vé điện tử, ba người liền đến sân trượt tuyết An Thành, ở nhà dân bên cạnh tá túc một đêm, chơi hai ngày một đêm.
Tối ngày hôm trước ở An Thành, trên bản tin đăng tin Đỉnh Băng Sơn có tuyết lở, cũng may đội cứu hộ đến kịp thời, không có người tử vong, có hơn hai mươi người trọng thương vào bệnh viện.
Hứa Hoài Khiêm nhìn tin tức sắc mặt đổi đổi: "Cũng may Hàn Trạc bảo chúng ta tới An Thành, bằng không chúng ta đều chôn trong tuyết rồi."
Thư Ngọt cũng may mắn gật đầu.
Ba người ngồi ở phòng khách hàn huyên trong chốc lát, liền về phòng ngủ.
11 giờ, Hứa Thanh Nhiễm nhận được WeChat của Hàn Trạc, hỏi cô ngủ chưa.
Cô trả lời một câu chưa ngủ, Hàn Trạc liền gọi điện thoại tới.
Thanh âm nam nhân ôn nhu, mang theo mỏi mệt nhàn nhạt, Hứa Thanh Nhiễm đoán anh vừa mới tan tầm.
"Vừa về nhà tắm rửa xong, hôm nay chơi vui không?"
Hứa Thanh Nhiễm ôm gối đầu vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Ừm, chơi rất vui, em vừa nhìn thấy tin Đỉnh Băng Sơn có tuyết lở, nên hơi hoảng sợ."
"Ừm, anh cũng nghe y tá nói, cũng may không có nhân viên thương vong."
Nói một lát, Hứa Thanh Nhiễm lo lắng ảnh hưởng Hàn Trạc nghỉ ngơi, "Đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh còn phải đi làm mà."
Hàn Trạc mỏi mệt trả lời: "Em cũng chơi mệt rồi, ngủ đi, ngày mai về, lần sau có thời gian anh dẫn em đi, em dạy anh trượt tuyết."
Trong đầu Hứa Thanh Nhiễm hiên lên hình ảnh hai người mặc quần áo thật dày dắt tay nhau trượt tuyết, hôm nay Hứa Hoài Khiêm và Thư Ngọt chính là như vậy.
Cô cười nói: "Ừm, được thôi!"
-
Rạng sáng 1 giờ 50.
Hứa Thanh Nhiễm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, vuốt di động nhắn tin cho Hàn Trạc.
Hứa Thanh Nhiễm: 【 Xong rồi, không có anh em mất ngủ. 】
Cô nghĩ Hàn Trạc đã ngủ, ngày mai mới trả lời tin nhắn.
Nhưng di động lập tức rung lên.
Anh là hạnh phúc: 【 Anh cũng vậy, không có en khó có thể đi vào giấc ngủ. 】
Hứa Thanh Nhiễm nhìn Hàn Trạc nhắn lại, tim đột nhiên đập rối loạn một nhịp, rất cao hứng, cô hận không thể lập tức chạy về bổ nhào vào trong lòng Hàn Trạc.
Khi Hứa Thanh Nhiễm ngây người, Hàn Trạc gọi video WeChat tới.
Hứa Thanh Nhiễm vội vàng bò dậy mở đèn bàn chấp nhận gọi video, Hàn Trạc bên kia cũng rất tối, Hứa Thanh Nhiễm nghĩ anh khẳng định cũng chỉ mở một cái đèn bàn, khóe miệng liền cười rộ lên: "Có tính việc chúng ta ăn ý không, đều chỉ mở đèn bàn."
Hàn Trạc ánh mắt ôn hòa, đạm thanh trả lời: "Đèn sáng quá lóa mắt."
"Sao khuya như vậy anh còn chưa ngủ, ngày mai còn phải đi làm, thân thể chịu được không?" Trong lòng Hứa Thanh Nhiễm tuy rằng cao hứng, nhưng nhìn bộ dáng Hàn Trạc mỏi mệt, lại đau lòng.
"Không phải nói, không ôm em thì ngủ không được. Rõ ràng lúc trước một người ngủ hơn ba mươi năm, mới ôm em ngủ mấy tháng, hiện tại không ôm thực không quen, ngủ không được."
Hứa Thanh Nhiễm nhìn chằm chằm nam nhân trong video, trong mắt mang theo ý cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói: "Em cũng ngủ không được."
Hàn Trạc cười khẽ: "Vậy mở video đi, em cầm di động, anh dỗ em ngủ, chờ em ngủ rồi anh tắt điện thoại."
"Được thôi." Trong lòng Hứa Thanh Nhiễm vui vẻ, gom chăn trên người lại, đem điện thoại dựa vào gối đầu, nhìn nam nhân trong video, chậm rãi nhắm mắt lại.
"Anh dỗ em đi!"
Hàn Trạc trở mình, cũng nhìn chằm chằm nữ nhân trong di động, nhẹ giọng nói chuyện: "Giữa trưa nhà ăn có cá kho, ăn rất ngon."
Hứa Thanh Nhiễm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đáp lời: "Hôm nào em sẽ làm cho anh ăn."
"Được." Hàn Trạc cười: "Buổi chiều bệnh viện có một đôi vợ chồng lớn tuổi tới xem bệnh, hai người đều khẩn trương vô cùng, ngồi trên ghế nắm tay nhau không ngừng run rẩy, bà lão còn an ủi lão gia tử nói không cần sợ, phải tin tưởng bác sĩ."
"Lúc ấy anh cho rằng bệnh nhân là lão gia tử, kết quả là bà lão kia, lão gia tử thoạt nhìn lo lắng hơn bà ấy, bất quá còn tốt, bà lão cũng không bệnh nặng, anh kê thuốc cho bà, hai người liền dắt tay rời đi."
"Ừm.." Hứa Thanh Nhiễm nhỏ giọng đáp, con ngươi không mở, khóe miệng cong cong.
Thanh âm Hàn Trạc nhẹ chút, tiếp tục nói: "Buổi tối ăn bữa khuya, Tiểu Trương gọi mì xào cho anh, hương vị không tồi, chờ lần sau tới bệnh viện anh cho em nếm thử."
Nữ nhân trong video đã an an tĩnh tĩnh bất động, lông mi thật dài dán vào mí mắt, khóe miệng hơi hơi cong, thoạt nhìn hô hấp ổn định, đã ngủ rồi.
Hàn Trạc cười cười, nhìn Hứa Thanh Nhiễm ngủ biểu tình ôn nhu đến có thể chảy ra nước không biết mấy giờ mới buồn ngủ.
-
Khi Hứa Thanh Nhiễm tỉnh ngủ, ngoài cửa sổ một mảnh tuyết trắng, tối hôm qua cô ngủ thật sự an ổn, không biết bên ngoài có tuyết rơi, trên cửa sổ có một tầng hơi mỏng, một màu trắng trắng đẹp đẽ.
Di động còn ở bên gối, chỉ còn lại một phần ba phần trăm pin.
Cô mở khóa, ngày hôm qua rạng sáng 1 giờ 50 Hàn Trạc gọi video, thời gian trò chuyện là một tiếng rưỡi.
Hứa Thanh Nhiễm không tiếng động cười cười, lúc này đã 10 giờ, Hàn Trạc hẳn là đi làm, cô gõ một hàng chữ nhắn qua: "Tối hôm qua An Thành có tuyết rơi, sáng nay rời giường cửa sổ trắng xóa."
Nhân tiện, còn chụp hình cửa sổ. Tin nhắn gửi qua Hàn Trạc không có lập tức trả lời, Hứa Thanh Nhiễm mang dép lê đến phòng tắm rửa mặt, trong phòng khách Hứa Hoài Khiêm và Thư Ngọt đang sưởi ấm ăn sandwich.
"Chị." Thư Ngọt cười gọi cô, "Em nướng sandwich, mau tới ăn đi, chờ lát nữa chúng ta đi trượt tuyết, hôm nay em khẳng định giỏi hơn hôm qua!"
"Ngày hôm qua em học rất nhanh." Hứa Thanh Nhiễm khen một câu.
Khóe miệng Hứa Hoài Khiêm cong cong, nắm tay Thư Ngọt như có như không nhéo nhéo: "Còn không phải do sư phụ dạy tốt."
Thư Ngọt trừng cậu một cái, đem tay nhỏ rút ra, vào phòng bếp cầm hộp sữa bò cho Hứa Thanh Nhiễm.
Hứa Thanh Nhiễm ngồi đối diện Thư Ngọt, cảm ơn sữa bò cô lấy: "Hôm nay tuyết rơi hình như lạnh hơn hôm qua."
"Đúng vậy, không chỉ là An Thành, Liễu Thành hình như cũng có tuyết rơi, bất quá không lớn như thế."
Ăn xong, ba người ở bên ngoài nặn người tuyết, người tuyết 1 mét 8 mấy, Hứa Thanh Nhiễm cầm một cây cà rốt từ tủ lạnh làm mũi người tuyết.
Ba người bị lạnh đến chóp mũi đều đỏ, lòng bàn tay cũng hồng hồng.
Thư Ngọt nhịn không được cầm tay hà hơi, Hứa Hoài Khiêm nhìn thấy, lôi kéo tay cô đặt trên bụng mình cho ấm.
Thư Ngọt không đành lòng: "Anh không lạnh à."
"Ngu ngốc, không lạnh thì để anh đặt tay lên bụng em?"
Thư Ngọt trừng mắt nhìn cậu, làm bộ muốn lấy ra, Hứa Hoài Khiêm vội vàng cười: "Bỏ ra thì bỏ ra, nhưng cũng phải cho anh ít lời ích."
Nói xong, liền hôn xuống, hai người cũng không lạnh như vậy nữa.
Hứa Thanh Nhiễm ở bên cạnh hai người, thỉnh thoảng mặt đỏ lên.
Thư Ngọt ngượng ngùng: "Chị còn ở đây.."
Hứa Hoài Khiêm: "Không sao, chị ấy đều trộm hẹn hò với Hàn Trạc, tâm tình người trẻ tuổi của chúng ta chị ấy hiểu, sẽ không để ý."
"..."
Hứa Thanh Nhiễm giật giật khóe miệng, xoay người vào phòng.
Hứa Thanh Nhiễm vừa đi, Hứa Hoài Khiêm càng không quan tâm.
Tuyết còn chưa hoàn toàn ngừng rơi, trên nền tuyết cũng không có ai, cậu trực tiếp đem Thư Ngọt nhào vào trên tuyết.
Cười nói: "Ngày hôm qua trượt tuyết, liền rất muốn thử cảm giác ném em vào tuyết."
Thư Ngọt nhắm mắt lại, gia hỏa này trước nay có nhiều tật xấu thú vị.
Hứa Thanh Nhiễm ở phòng trong dùng nước ấm tắm rửa, rồi vây quanh lò sưởi ấm áp, ngoài cửa sổ trắng xóa một mảnh, bóng người Hứa Hoài Khiêm và Thư Ngọt nhìn không ra, cô nghi hoặc đứng lên, liền thấy một đen một đỏ ngã trên mặt đất.
Sau cơm trưa tuyết hoàn toàn dừng rơi.
Ba người lại đến sân trượt tuyết, có thể là do buổi sáng và tối hôm qua tuyết rơi, hôm nay sân trượt tuyết ít người hơn ngày hôm qua.
Chơi đến sắc trời tối xuống, ba người mới về xử lý thủ tục nhượng phòng.
-
Khi Hàn Trạc nhìn thấy tin nhắn của Hứa Thanh Nhiễm, là cùng Ngô Hải ở nhà ăn bệnh viện ăn cơm trưa.
Hứa Thanh Nhiễm còn chụp người tuyết của họ: 【 Liễu Thành cũng có tuyết rơi, có thời gian chúng ta xuống dưới tiểu khu cùng làm người tuyết được không? 】
Hàn Trạc không nhịn được cười ra.
Đồng nghiệp ở bệnh viện từ khi ngẫu nhiên nghe Hứa Thanh Nhiễm gửi tin nhắn thoại làm nũng cho Hàn Trạc, đối với bác sĩ Hàn nhìn di động đột nhiên cười ra đã thấy nhiều không trách, trừ bỏ hâm mộ vẫn là hâm mộ.
Ngô Hải tấm tắc hai câu: "Tôi no rồi."
"..."
Hàn Trạc nhìn hắn, mâm cơm hắn còn một nửa, Ngô Hải rất ít khi lãng phí lương thực: "Không thoải mái sao?"
Ngô Hải lắc đầu: "Không, ăn cẩu lương no rồi."
Hàn Trạc bị trêu ghẹo cũng không giận, buông di động tiếp tục ăn cơm: "Bác sĩ Ngô vẫn nên ăn nhiều một chút, buổi chiều còn có ca phẫu thuật phải không?"
Cuộc phẫu thuật kia bọn họ đã họp hai lần, rất khó giải quyết.
Ngô Hải nhìn hắn, dùng đũa gắp cơm vào trong miệng: "Vậy cậu ít khoe ân ái đi."
"Tôi không có khoe ân ái." Vẻ mặt Hàn Trạc bất đắc dĩ.
Hắn chỉ là nhìn Nhiễm Nhiễm gửi tin nhắn tới, cầm lòng không được vui vẻ mà thôi.
Đêm nay Hàn Trạc vẫn như cũ tăng ca, hơn 8 giờ nhận được tin của Hứa Thanh Nhiễm, nói đã về đến nhà, bảo anh không cần lo lắng.
Hàn Trạc tranh thủ thời gian uống nước trả lời một câu: 【 Nhà nào? 】
Nhiễm Nhiễm: 【 Nhà em! 】
Hàn Trạc: 【 Anh tan tầm sẽ tới nhà chú đón em, đừng ngủ quá sớm, có thể đến 11 giờ mới đến, giúp anh nói cho chú và dì. 】
Hàn Trạc trả lời lại, y tá Tiểu Trương liền vô cùng lo lắng ở hành lang kêu anh.[/BOOK][/HIDE-THANKS]