Hàn Trạc xác thật uống hơi nhiều, nằm từ tối hôm qua đến giữa trưa ngày hôm sau cũng chưa rời khỏi giường.
Hứa Thanh Nhiễm sớm rời giường giúp Lưu Phân Phương sửa sang lại phần tiếp theo của hôn lễ, Hứa Hoài Khiêm tuy rằng có Hàn Trạc với mấy người bạn hỗ trợ chắn rượu, nhưng cũng uống không ít, lúc này vợ chồng hai người đều chưa dậy.
Lưu Phân Phương cười hì hì bảo người nhà nói nhỏ chút, đừng phiền bọn họ ngủ.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Hàn Trạc dẫn Hứa Thanh Nhiễm dọn về chung cư, Hứa Miểu Sinh và Lưu Phân Phương cũng không ngăn cản, ở nhà hai người đi làm không tiện.
Hứa Hoài Khiêm và Thư Ngọt xin nghỉ kết hôn, năm trước đã đặt sẵn vé máy bay đi tuần trăng mật, sau ba ngày bay đến Maldives, lúc sau đến Vân Nam, chơi suốt một tháng.
Sau khi kết thúc tuần trăng mật mấy ngày, hai người phải về công ty đi làm.
-
Tháng 5, bụng Hứa Thanh Nhiễm đã hiện rõ, vì Hàn Trạc theo dõi sát sao, ăn tương đối nhiều, cả người thịt nhiều hơn một vòng, tăng thêm vài phần khí chất ôn nhu yên lặng, bảo bảo trong bụng cũng thực ngoan ngoãn, trừ bỏ hai tháng đầu nôn nghén, hiện tại an an tĩnh tĩnh, không cho mẹ mệt mỏi.
Hôm nay thứ bảy, Hàn Trạc ở bệnh viện tăng ca.
Hứa Thanh Nhiễm hẹn Chung Tình đi mua sắm, bụng Chung Tình ước chừng nhỏ hơn cô một tháng, hai người ở cửa hàng mẹ và bé cầm quần áo trẻ con yêu thích không buông tay, Chung Tình thích váy nhỏ hồng nhạt, Hứa Thanh Nhiễm lại càng thích một bộ đồ màu lam hơn.
Chung Tình vuốt bụng, ôn nhu cười một chút: "Còn bảy tháng con mới có thể mặc quần áo mẹ chuẩn bị cho con."
Hứa Thanh Nhiễm cười cười, "Bác sĩ Cố nhà cậu thích bé gái à?"
"Đúng vậy, nhưng anh ấy càng muốn trong bụng là con trai."
"Tại sao?"
Chung Tình đỏ mặt, có chút ngượng ngùng: "Hiện tại đã cho sinh đứa thứ hai, Cố Từ Nguyên nói muốn hưởng ứng chính sách quốc gia sinh 2 đứa, thai thứ nhất sinh anh trai, bé thứ hai là em gái, tương lai có anh trai bảo vệ em gái luôn hạnh phúc."
Hứa Thanh Nhiễm cười cười, nhớ tới cô em vợ của Chung Tình, hai mươi tuổi còn giống một tiểu nha đầu, "Đúng là hâm mộ Cố Nhân Nhân."
"Bác sĩ Hàn thì sao, muốn nam hay nữ?"
Hứa Thanh Nhiễm nhớ tối hôm qua Hàn Trạc ôm cô, không nhịn được lại nở nụ cười: "Anh ấy nói nam nữ đều được, nếu là con trai, hai người họ chăm sóc tớ, nếu là con gái, anh ấy chăn sóc tớ và con."
Chung Tình cũng cười, hai người tính tiền, chuẩn bị thừa dịp nam nhân của mình không ở đây mà đi uống trà sữa.
Mua trà sữa xong đi ngang qua tiệm trang sức lầu một, nhân viên lúc trước lôi kéo Hàn Trạc xem trang sức còn nhớ cô, lễ phép mỉm cười nói: "Hứa tiểu thư, đã lâu không gặp, cô đã mang thai rồi."
Hứa Thanh Nhiễm sờ sờ bụng, mỉm cười đáp lại: "Ừm, bốn tháng rồi."
"Chúc mừng cô, chúng tôi có hoạt động chiếu cố khách hàng lâu năm, đưa cô một phần quà kỷ niệm nho nhỏ, cũng coi như chúng tôi cho tiểu bảo bảo trong bụng cô một phần tâm ý." Nhân viên lấy một hộp quà nhỏ từ trên quầy hàng, nhất định phải nhét trong tay Hứa Thanh Nhiễm.
Hứa Thanh Nhiễm thoái thác vài lần, chỉ có thể cảm kích tiếp nhận.
Đi xa, Chung Tình cười hỏi: "Bác sĩ Hàn mua cho cậu cái gì?"
"Năm trước mua một cái vòng cổ, chất lượng cũng không tệ lắm." Hứa Thanh Nhiễm lộ ra vòng cổ trên cổ, Chung Tình sờ sờ, cười nói: "Khá xinh đẹp, tớ phải bảo Cố Từ Nguyên mua cho tớ một cái."
Hứa Thanh Nhiễm nói: "Cửa hàng vừa nãy không tồi, có thể bảo Cố bác sĩ đi mua."
Chung Tình: "Cậu xác định không phải thu lễ vật của người ta, giúp người ta kéo khách hàng?"
Hai người liền nói, ném trà sữa uống xong vào thùng rác, điện thoại Chung Tình vang lên, Cố Từ Nguyên hôm nay không đi làm, gọi điện thoại tới đón các cô.
Xe hơi màu đen ngừng ven đường, hai tiểu mỹ nhân thai phụ đi qua.
Cố Từ Nguyên xuống xe xách túi trên tay hai người, thấp giọng răn dạy một câu: "Đã nói uống ít trà sữa."
Chung Tình làm nũng kéo tay nam nhân: "Anh thấy à?"
Nam nhân bất đắc dĩ cười cười, đem đồ vật để sau xe.
Hứa Thanh Nhiễm cũng để đồ trên tay bỏ vào, cười nói: "Làm phiền Cố bác sĩ."
Cố Từ Nguyên cũng nhìn cô, bụng Hứa Thanh Nhiễm lớn hơn so với bà xã nhà mình không ít, ôn thanh gật đầu: "Hàn Trạc cũng bảo tôi chú ý cô, uống ít trà sữa thôi."
Hứa Thanh Nhiễm sờ sờ mũi, kéo Chung Tình nhỏ giọng nói: "Bảo chồng cậu đừng mách lẻo với chồng tớ nữa."
Thanh âm không nhỏ, Cố Từ Nguyên tự nhiên nghe thấy được.
Hắn nghiêm trang cự tuyệt: "Không được, tôi và Hàn Trạc hiện tại là quan hệ chiến lược, hỗ trợ lẫn nhau giám sát."
Lần trước Chung Tình ăn kem, là Hàn Trạc báo cáo.
Ba người chuẩn bị lên xe, Hứa Thanh Nhiễm nghe thấy phía sau có người hô tên cô, thanh âm có chút xa lạ.
Cô đỡ bụng ôn nhu quay đầu lại, nhìn thấy Tần Uông Dương gầy rất nhiều, trên tay cầm túi công văn, nhìn ánh mắt của cô vốn dĩ có chút vui sướng, nhưng sau khi thấy bụng nhỏ, đột nhiên ảm đạm xuống, trở nên phức tạp.
Hứa Thanh Nhiễm thấy hắn, khí sắc chưa biến.
"Em mang thai."
"Ừ." Cô cúi đầu nhìn bụng nhỏ, gật gật đầu.
Ngắn ngủi trầm mặc, Tần Uông Dương đột nhiên cười, thanh âm có chút khô khốc: "Hiện tại anh đang làm cho một công ty chứng khoán, cùng Imie ly hôn, cô ấy dẫn con trở về nước, mỗi tháng anh có gửi cô ấy phí nuôi con."
"Ừ." Hứa Thanh Nhiễm biểu tình vẫn như cũ bất biến.
Tần Uông Dương có chút hoảng loạn, tựa hồ hối hận gọi cô, cười nói: "Chúc em hạnh phúc."
"Cảm ơn." Hứa Thanh Nhiễm khẽ cười một chút, ánh mắt bình tĩnh: "Tôi về trước, còn phải về nhà nấu cơm."
"Nhiễm Nhiễm, chúng ta còn có thể làm bạn bè sao!"
Hứa Thanh Nhiễm bước chân chưa dừng, ngồi trên xe, đóng cửa lạnh lùng truyền ra một câu: "Không thể."
Tần Uông Dương nhìn xe nghênh ngang đi, sửng sốt thật lâu.
Đây là nữ nhân hắn bỏ lỡ cả đời.
Nữ nhân ban đầu toàn tâm toàn ý yêu hắn.
-
Hàn Trạc buổi tối về nhà, biết chuyện hôm nay cô uống trà sữa, sau khi ăn cơm xong, ở trên sô pha ôn nhu "Trừng phạt" cô một trận, Hứa Thanh Nhiễm hơi thở có chút suyễn, liên tục bảo đảm tháng này không uống trà sữa, nam nhân mới bỏ qua, ôm cô về phòng ngủ rửa mặt.
Sau khi bụng lớn, trên cơ bản đều là Hàn Trạc giúp cô tắm rửa.
Mới đầu Hứa Thanh Nhiễm còn lo lắng Hàn Trạc xằng bậy, bản thân cũng thẹn thùng, nhưng mang thai rửa sau lưng với chân thật sự phiền toái, Hàn Trạc cũng thành thật tắm, cô liền an tâm.
Bồn tắm nước vừa vặn tốt, nam nhân giúp cô chà lưng, "Xoa bóp vai cho em, còn mỏi không?"
Hứa Thanh Nhiễm thoải mái gật đầu: "Ừm, rất tốt."
Xoa xoa, tay nam nhân không quy củ.
"Hàn Trạc, anh không phải bóp vai sao?"
"Bà xã, đây là phục vụ tặng kèm."
Tiếng nước ào ạt --, nữ nhân bị ôm lên, đầy mặt đỏ bừng, nhắm mắt gắt gao bám vào bả vai nam nhân: "Coi chừng ngã!"
"Yên tâm, ôm vững lắm."
"Bốn tháng.."
Cuối tuần, Hàn Trạc không đi làm, ở nhà bồi bà xã ngủ nướng.
Tháng 5 dương quang tươi đẹp, ấm áp chiếu vào phòng ngủ. Cây xương rồng Hứa Thanh Nhiễm trồng cũng rất có tinh thần, như là thích ánh vàng rực rỡ này.
Trên giường nữ nhân còn trong mộng, mặt mày hơi giận, ôn nhu tốt đẹp.
Hàn Trạc chống đầu thưởng thức cô ngủ, thế nào đều nhìn không đủ, cúi đầu hôn trán cô, lòng bàn tay nhéo khuôn mặt nhỏ thủy nộn, ngữ khí mềm mại: "Nhiễm Nhiễm, rời giường."
Hứa Thanh Nhiễm bị náo loạn hồi lâu, rốt cuộc mở mắt, trong ánh mắt còn có chút thẹn thùng đêm qua, lôi kéo chăn mỏng che mặt, còn muốn ngủ: "Tối hôm qua mệt chết em, em còn muốn ngủ!"
Thanh âm nhu nhu, chọc đến hầu kết Hàn Trạc phát ngứa, nam nhân nuốt nước miếng, nhẹ đẩy cô: "Rời giường trước, ăn bữa sáng, anh pha sữa bò cho em, em ngủ chút nữa rồi dậy rửa mặt."
Không nghe thấy đáp lại, Hàn Trạc kéo chăn trên mặt cô xuống, dùng môi lấp kín hô hấp cô.
Hứa Thanh Nhiễm không thể không mở to mắt trừng anh.
Hàn Trạc cười: "Nghe thấy lời anh không?"
Hứa Thanh Nhiễm thở phì phì: "Nghe thấy rồi!"
Khai giảng năm học mới, Hứa Thanh Nhiễm chuyển tới ban mới, trường học cũng không để cô tiếp tục làm chủ nhiệm lớp, chỉ là hai giáo viên ngữ văn, nhẹ nhàng rất nhiều, học sinh thấy cô bụng to, sẽ cẩn thận giúp cô lau bảng lấy giáo án.
Trong thời gian lên lớp, học sinh tò mò vây lại hỏi trong bụng cô là bé nam hay bé nữ, đã chọn tên chưa.
Hứa Thanh Nhiễm và Hàn Trạc còn chưa thương lượng tên của bé là gì, chỉ có thể cười nói với học sinh chưa nghĩ ra.
Học sinh bắt đầu động não giúp cô nghĩ tên cho nhóc con trong bụng.
Tiếu Tiếu, An Kỳ, Bảo Bối, Điệp Điệp, Vương Tử..
Hứa Thanh Nhiễm dở khóc dở cười, nhưng vẫn nhớ rõ ý kiến của mấy em, buổi tối nói với Hàn Trạc, để Hàn Trạc chọn.
Nháo một trận, chuông tan học vang lên.
Hứa Thanh Nhiễm sau khi mang thai không thể mang microphone, tinh lực cũng có chút kém, dễ khàn giọng.
Học sinh phía dưới ngày thường thích nói chuyện trong môn của cô, đều an tĩnh.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn mấy đôi mắt đơn thuần lại sáng ngời dưới bục giảng, trong lòng ấm áp, làm giáo viên cho họ thật sự hạnh phúc.
Hàn Trạc vẫn như trước mỗi ngày tan tầm đến đón cô, bất quá thường xuyên đến văn phòng đón, hỏi han ân cần giúp cô xách đồ, hỏi hôm nay có nơi nào không thoải mái hay không, đồng nghiệp sau lưng đều nói Hứa Thanh Nhiễm có một người chồng cực kì tốt.
Có đôi khi, Hàn Trạc tan tầm sớm, gặp được đồng nghiệp còn chưa về thấy hai vợ chồng bọn họ, trong ánh mắt mang theo hâm mộ, cười nói vài câu.
Hứa Thanh Nhiễm cảm thấy ngượng ngùng, vài lần nói Hàn Trạc ở cổng trường chờ cô, bởi vì trường học cũng có giáo viên khác mang thai, chồng người ta không có mỗi ngày đều đến văn phòng đón.
Hàn Trạc xách túi, đỡ eo cô chậm rãi xuống lầu: "Ở cửa chờ em, anh không yên tâm."
Hứa Thanh Nhiễm bất đắc dĩ, sau khi bụng lơn, Hàn Trạc càng ngày càng không yên tâm, mang thai cũng không còn tự do.
Nhưng mà trong lòng, Hứa Thanh Nhiễm vẫn thật ngọt ngào.
Xe chạy trên đường, Hứa Thanh Nhiễm vỗ cái bụng tròn trịa của mình, nói với Hàn Trạc chuyện chiều nay.
"Học sinh của em chọn cho bảo bảo rất nhiều tên, còn nói anh chọn một cái."
"Lấy cái nào?" Nam nhân nghiêm túc nhìn phía trước tình hình giao thông, ôn thanh ứng một câu.
Hứa Thanh Nhiễm lấy notebook trong túi ra, nghiêm trang: "Nếu là bé trai, có Hàn Soái Khí, Hàn Anh Tuấn, Hàn Hứa Hẹn, Hàn Hữu Lực.."
*Mấy cái tên này mình không biết đổi sang cho nó hán việt, nghe ẩn dụ chút nên để dị luôn nha ╥﹏╥
Khóe miệng Hàn Trạc nhẹ nhàng run rẩy một chút, nghe không nổi nữa: "Tên bé gái?"
"Hàn Anna, Hàn Anne, Hàn Điệp, Hàn Tiếu Tiếu."
Trong lòng Hàn Trạc sinh ra một chút hờn dỗi, như là con của mình bị người khi dễ.
Anh xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn nữ nhân ở ghế sau cười trộm: "Hiện tại năng lực đặt tên của trẻ con cũng quá kém, ít ra Hàn Tiếu Tiếu miễn cưỡng chấp nhận, có phải do em dạy ngữ văn không tốt không?"
Sau khi Hứa Thanh Nhiễm mang thai, bị Hàn Trạc sủng đến tính tình càng lúc càng lớn, lập tức trừng mắt nhìn anh một cái, hừ thanh: "Học sinh em dạy đều là số một số hai được không! Mỗi lần thi cử đều có giải thưởng!"
"Vậy tại sao trẻ con mười mấy tuổi, lại lấy mấy cái tên đó, lúc em 4 tuổi còn biết trích thơ đặt tên cho anh, trẻ con bây giờ sao lại đặt tên như thế?"
Hứa Thanh Nhiễm sờ sờ mũi, cô có thể nói bởi vì tiết văn cô nói chuyện của viết Anna sao?
Hàn Trạc đợi hai giây, thấy nữ nhân phía sau không lên tiếng, chủ động đứa bậc thang đi xuống: "Tiếu Tiếu làm nhũ danh khá tốt, còn tên thật, chúng ta vẫn nên chậm rãi nghĩ, đừng để cho trẻ con trộn lẫn"
Hứa Thanh Nhiễm phụt cười, cúi đầu sờ sờ bụng, tay cô phủ lên, bên trong liền đá cô hai cái.
Hứa Thanh Nhiễm cười nói: "Tiếu Tiếu, con có phải không thích tên Hàn Anna, hay Hàn Hứa Hẹn không?"
Nhóc con trong bụng đá càng mạnh.
Hàn Trạc ánh mắt ôn nhu, khóe miệng cười khẽ: "Yên tâm, ba nhất định lấy cho con cái tên dễ nghe."
Hàn Trạc dứt lời, nhóc con thật sự ngừng đạp.
Hứa Thanh Nhiễm hoài nghi nhóc có phải thật sự nghe hiểu được bọn họ nói cái gì.
Trở lại chung cư, ăn cơm xong, Hàn Trạc giúp Hứa Thanh Nhiễm tắm rửa liền đến thư phòng, nói phải tìm cho con bọn họ cái tên dễ nghe.
Hứa Thanh Nhiễm cười cười, ngáp hai cái: "Anh suy nghĩ đi, đừng mới nghĩ một hai cái thì chạy tới phiền em, em rất mệt."
Hàn Trạc giúp cô sắp xếp chăn đệm, cao hứng đi thư phòng.
* * *
Nửa giờ sau, của phòng ngủ bị đẩy ra, Hàn Trạc vẻ mặt cao hứng tiến vào, ngồi ở mép giường nhẹ nhàng đụng bả vai Hứa Thanh Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm em dậy đi, anh nghĩ ra hai cái tên hay, em nói cái nào hay hơn?"
Hứa Thanh Nhiễm đang ngủ ngon lành, mơ thấy Coca gà rán còn có chân gà không xương, lúc đang muốn bắt đầu ăn, cô thấy khuôn mặt hưng phấn của Hàn Trạc.
"Nhiễm Nhiễm, dậy đi, em nói Hàn Mộ Hứa dễ nghe, hay là Hàn Khâm Hứa dễ nghe?"
Hứa Thanh Nhiễm sửng sốt hai giây.
Coca gà rán đã không còn.
Chân gà không xương cũng đã không còn.
Mà Hàn Trạc có vẻ mặt chờ mong nhìn cô.
Chính là người nam nhân này, hại cô mang thai, không cho cô Coca, không cho cô ăn gà rán, không cho cô ăn chân gà không xương!
Hứa Thanh Nhiễm tức giận nắm lỗ tai anh: "Đều không dễ nghe, nói anh đừng đánh thức em rồi mà!"
Hàn Trạc che lại lỗ tai kêu đau, nhưng Hứa Thanh Nhiễm lúc này tức giận, dỗ thế nào cũng không chịu buông ra.
Cuối cùng nam nhân chỉ có thể trở mình lấy thân che lên, động tay với cô, Hứa Thanh Nhiễm mới xấu hổ buông ra: "Đồ lưu manh, ann làm gì vậy!"
Nam nhân trong ánh mắt loáng thoáng có vài tia tình - dục, xoa lỗ tai: "Chồng em thiếu chút nữa thành cái lỗ tai rồi."
(*) Cv là "Ngươi lão công thiếu chút nữa thành một con nhĩ", ừm.. mình không biết edit sao luôn á
Hứa Thanh Nhiễm hừ hừ, chui vào trong chăn: "Ai bảo anh đánh thức em dậy!"
Hàn Trạc nuốt nước miếng, nghiêm túc nhìn cô: "Thật sự không dễ nghe sao?"
"Không dễ nghe, anh không phải nói muốn hai đứa nhỏ sao, lớn là Hàn Khâm Hứa, vậy bé nhỏ là gì?"
Hàn Trạc nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy có đạo lý.
Anh cúi đầu nhìn quần ngủ của mình, hầu kết lăn lộn, ôn nhu gọi một câu Nhiễm Nhiễm.
Hứa Thanh Nhiễm đã sớm nhìn thấy, cô thật cẩn thận xoay người đưa lưng về phía anh, hừ thanh: "Anh đi phòng tắm đi, em muốn ngủ."
Hàn Trạc đứng ở mép giường, bất đắc dĩ đi vào phòng tắm.
Tiếng nước tí tách tí tách vang lên trong phòng tắm, phiền đến Hứa Thanh Nhiễm miệng lưỡi khô, buồn ngủ cũng không còn.
Hơn nửa giờ sau, Hàn Trạc quấn khăn tắm từ trong phòng tắm ra, thấy nữ nhân trên giường còn chưa ngủ, quan tâm: "Sao lại không ngủ, ngày mai em còn có tiết buổi sáng."
Tuy rằng sau bốn tháng, bọn họ cũng có sinh hoạt vợ chồng, nhưng tần suất thấp, Hàn Trạc lo lắng bị thương mẹ con họ.
Hứa Thanh Nhiễm sắc mặt hồng hồng, mặt mày ôn nhu lại thẹn thùng: "Ngủ không được."
Hàn Trạc cười cười, xốc chăn nằm bên người cô, bàn tay ấm áp ở trên bụng, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó giúp cô xoa eo: "Ngủ đi, anh giúp em xoa."
Hứa Thanh Nhiễm cảm giác bên hông thư giãn, nhắm mắt lại không lâu liền buồn ngủ.
Trong nhà chỉ có tiếng hít thở lẫn nhau.
Hàn Trạc nhìn nữ nhân trong lòng ngực an tĩnh, Hứa Thanh Nhiễm có thịt một chút, so với trước đây thoải mái hơn.
Tính thẩm mỹ của nam nhân và nữ nhân bất đồng.
Nam nhân kỳ thật càng thích nữ nhân trên người có chút thịt.
Đêm khuya, ngoài cửa sổ đầy sao, gió đêm không tiếng động xẹt qua cửa sổ, đem đến mát mẻ cho xương rồng.
Hàn Trạc đột nhiên thở dài một hơi, anh suy nghĩ.
Rốt cuộc có nên sinh đứa thứ hai.