Trọng Sinh [Edit] Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc - Bệ Hạ Bất Thượng Triều

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Dã Miêu, 19 Tháng bảy 2020.

  1. Dã Miêu Con mèo hoang thích lang thang

    Bài viết:
    225
    Chương 191​

    Dã Miêu: Vô ý thôi mà chương này cũng là Tết nữa đó! Năm mới vui vẻ nha cả nhà yêu <3. Chúc mọi người như ý phát tài, công danh thăng tiến nha <3 <3

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    kankk, Oracle e, rosiie115 người khác thích bài này.
  2. Dã Miêu Con mèo hoang thích lang thang

    Bài viết:
    225
    Chương 192​

    Dã Miêu: Cảm ơn chị @Mèo A Mao Huỳnh Mai đã hỗ trợ miêu chương này. Hôm nay miêu nhận được tin mình thi đậu rồi, dù giải ba thôi mà vui khủng khiếp *vno 47*

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Hoài vô cùng bận rộn, một mặt là số người trúng độc ở Bến Thượng Hải tăng lên, một mặt lại là sự việc ở khách sạn Hòa Bình.

    Sau cả một ngày, hắn vậy mà không có thời gian để nghỉ ngơi.

    Mặc dù thời gian giữa trưa, Lục Hoài cũng có nghỉ ngơi một lúc, nhưng lại mơ thấy đêm đó tại công viên giải trí Đại Thế Giới.

    Ở trong mộng, hắn tự nhiên lại cùng nữ tử kia ở bên nhau.

    Cảnh ở trong mơ, nơi đó là rạp hát Đại Thế Giới, đèn đường đi được bật sáng lên, ánh sáng mờ ảo.

    Nghe những người xung quanh kể lại, Cung tiên sinh vừa mới nói xong về Bình đàn.

    Hai người bọn họ đi theo đám đông ra ngoài.

    Lục Hoài cảm nhận được xúc cảm mềm mại mịn màng trong tay của hắn.

    Nàng cầm chiếc đồng hồ quả quýt của hắn trên tay.

    Và Lục Hoài nắm tay nàng, lòng bàn tay của hắn bao lấy những ngón tay mảnh khảnh của nàng.

    Hắn từng nắm tay của Diệp Sở, cảm giác vô cùng giống nàng.

    Người chung quanh tiếp tục theo dọc lối đi và tiến về phía trước.

    Lục Hoài ngừng lại bước chân, hắn dùng một chút lực, nắm chặt tay Diệp Sở, nàng cũng dừng bước.

    Những người đi phía trước đều đã rời khỏi rạp hát, lúc này, bỗng nhiên đèn trên đỉnh đầu họ vụt tắt.

    Bên cạnh Lục Hoài giờ chỉ còn tiếng hít thở của Diệp Sở

    Trong bóng đêm, chỉ có hai người bọn họ.

    Lục Hoài xoay người lại, khiến nàng đối diện với chính mình.

    Hắn cúi người xuống, như muốn nhìn thật kỹ khuôn mặt của nàng, lại giống như là làm chuyện gì đó.

    Lục Hoài dần dần kề sát mặt nàng, hơi thở dồn dập.

    Bốn phía yên tĩnh vạn phần, làm cho âm thanh tí tách của chiếc đồng hồ quả quýt càng thêm thanh thúy.

    Mùi hương từ tóc nàng truyền đến, hắn sờ soạng rồi tiếp tục đi xuống..

    Lúc này, Lục Hoài đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, không khí mùa đông lạnh lẽo khắp người.

    Lục Hoài phát giác hiện tại hắn đang ở trong khách sạn Hòa Bình, chỉ là dựa vào trên ghế mà ngủ gật.

    Do duy trì một tư thế trong thời gian dài, dẫn tới phần cổ của hắn đau nhức.

    Lại nằm mơ.

    Giấc mơ này có liên quan đến công viên giải trí Đại Thế Giới ở Thượng Hải.

    Môi Lục Hoài mím lại thành một đường thẳng.

    Nếu hắn không đoán sai, chỉ cần nơi nào hắn cùng Diệp Sở từng đi qua, liền sẽ có ký ức của hắn.

    Mà khi Lục Hoài đưa nàng đi những nơi đó, hắn có thể nhớ lại những ký ức, mặc dù hắn cũng không biết những quá khứ đó là cái gì.

    Những cảnh tượng và hình ảnh đó vô cùng rõ ràng, thân thể nàng cùng những cảm giác đó đều cực kỳ quen thuộc.

    Ánh mắt Lục Hoài ngày càng sâu thêm, chẳng lẽ đó là kiếp trước của bọn họ sao?

    Trong căn phòng yên tĩnh, chợt nghe tiếng đồng hồ quả quýt rung động tí tách.

    Lục Hoài cúi đầu nhìn lại.

    Kim giây đang chạy một cách nghiêm túc, hắn nắm chặt chiếc đồng hồ quả quýt trong tay.

    Lục Hoài nhận ra rằng, Diệp Sở cùng chiếc đồng hồ này chắc chắn có liên quan.

    Lục Hoài rất muốn đi Diệp Công Quán ngay, xem rốt cuộc nàng đang che dấu hắn chuyện gì.

    Nhưng hiện tại không phải là thời điểm thích hợp cho chuyện này, chỉ có thể chờ đến khi vụ ngộ độc kết thúc mới có thể đi tìm nàng.

    Lục Hoài nhanh chóng nhặt chiếc áo khoác đen trên bàn lên, mặc vào và đi ra cửa.

    Hắn ngồi trên xe và đi ra ngoài.

    * * *

    Sau khi Diệp Sở và Lục Hoài nói về hội nghị học thuật, Lục Hoài liền phái người để mắt tới những người đó.

    Diệp Sở chỉ biết được sẽ xảy ra chuyện ở hội nghị học thuật, nhưng nàng hoàn toàn không biết người đứng sau hạ độc rốt cuộc là kẻ nào.

    Tham gia hội nghị học thuật đều là những giáo sư có học thức uyên bác.

    Trong những ngày qua, những ám vệ luôn ẩn náu bên cạnh các giáo sư, theo dõi bọn họ, cho đến khi cuộc thi học thuật kết thúc.

    Chỉ cần một trong số bọn họ có động tĩnh, ám vệ sẽ lập tức báo cho Lục Hoài.

    Tuy nhiên, trong mấy ngày qua, những giáo sư đó đều không có biểu hiện gì bất thường, thậm chí họ cũng không có tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào khả nghi.

    Hội nghị học thuật được tổ chức tại tiệm cơm Tân Thành

    Một ngày trước hội nghị, các giáo sư đều đã vào nhận phòng.

    Phòng hội nghị được đặt ở lầu hai, Lục Hoài cải trang, vào ở lầu ba của tiệm cơm.

    Những ám vệ phân tán ở xung quanh, họ cải trang thành nhân viên, thời thời khắc khắc luôn theo dõi từng nhất cử nhất động của các giáo sư.

    Hôm nay, hội nghị đã được diễn ra theo đúng dự kiến, trong khoảng thời gian này cũng không có bất thường nào xảy ra.

    Hết thảy đều không có việc gì, giống như đây chỉ là một cuộc hội nghị hết sức tầm thường.

    Sau khi hội nghị kết thúc, những người đó đến sảnh chuẩn bị dùng bữa.

    Lục Hoài đã ra lệnh cho ám vệ, họ giả làm nhân viên tạp vụ trong nhà hàng, mai phục xung quanh những người đó.

    Lục Hoài cũng đang ngồi cách đó không xa, hắn cải trang thành một vị khách đến dùng bữa.

    Hắn cố ý đội một chiếc mũ, vành mũ cực thấp, để không bị người khác phát hiện.

    Lục Hoài vừa nhìn thực đơn trong tay, vừa chú ý động tĩnh của những người đó.

    Những giáo sư đó vẫn như cũ cười cười nói nói, họ hoàn toàn không biết việc gì sắp xảy ra.

    Ban đầu, nhà ăn đúng là không có việc gì.

    Nhưng khi đang ăn đến giữa chừng, đột nhiên có người cảm thấy khó chịu.

    Người nọ vừa mới đứng lên, liền bất tỉnh, ngã xuống đất.

    Những người khách đang dùng cơm thấy vậy, ban đầu họ có chút hoang mang, nhưng ngay sau đó họ đã bình tĩnh trở lại.

    Bọn họ cho rằng chẳng qua thân thể người nọ xảy ra vấn đề, nên mới có thể đột nhiên ngã ra hôn mê.

    Bất quá, mọi việc còn xa mới kết thúc, đây chỉ mới là bắt đầu.

    "Phục vụ, mau gọi xe cứu thương!"

    Một vị giáo sư ngồi bên cạnh người nọ lập tức tiến đến giúp đỡ, không nghĩ tới trước mắt ông liền tối sầm, cũng lâm vào hôn mê.

    Thấy người nữa ngã xuống, các giáo sư mới phát hiện có điều gì đó không ổn.

    Mỗi người bọn họ đều có cảm giác hô hấp khó khăn, toàn thân vô lực.

    Kỷ Ngạn Nho cũng tham gia hội nghị lần này, hắn cũng xuất hiện tình trạng tương tự.

    Ngay sau đó, những giáo sư đến tham gia hội nghị học thuật đều lâm vào hôn mê, thậm chí có người chết ngay tại chỗ.

    Lúc này, tiệm cơm Tân Thành đã hoàn toàn rối loạn.

    Nhiều người đồng thời xảy ra chuyện cùng một lúc, nhất định là đã có vấn đề gì đó không ổn xảy ra. Mọi người đều tránh sang một bên, không ai dám lại xem.

    Lục Hoài mặt mày tối sầm lại, thần sắc trở nên ngưng trọng.

    Hắn cũng không thể ngờ rằng, sự việc lại có thể diễn biến đến mức này.

    Lục Hoài lập tức đứng dậy, sai người thông báo cho Thiệu đôn đốc của sở cảnh sát trung ương, yêu cầu ông ta nhanh chóng đến bệnh viện.

    Tất cả những người hôn mê đã được đưa đến bệnh viện Quảng Châu gần đó.

    Xe của Lục Hoài theo sau, hắn vừa xuống xe, liền phát hiện phía sau có một chiếc xe đang đậu.

    Thiệu đôn đốc mở cửa, bước ra khỏi xe.

    Tuy rằng khoảng cách không gần, nhưng Thiệu đôn đốc cũng nhanh chóng đến, có thể thấy ông đang vô cùng căng thẳng đối với chuyện này.

    Thanh tra Thiệu nhìn thấy Lục Hoài, liền tiến lên vài bước: "Tam thiếu."

    Lục Hoài gật đầu với ông, hai người liền không trì hoãn, lập tức đi vào bệnh viện.

    "Lần này có nhiều người hôn mê, tất cả đều là giáo sư tham gia hội nghị học thuật." Lục Hoài nói.

    Thiệu đôn đốc nghe thấy điều này, khuôn mặt sa sầm lại, biểu hiện càng thêm nghiêm túc hơn.

    Người xảy ra chuyện thật sự quá nhiều, nên bác sĩ chỉ có thể đưa họ vào chung phòng bệnh, và khám cho từng người một.

    Bác sĩ và y tá liên tục ra vào, cửa phòng bệnh vừa mở ra lại đóng vào, cuối cùng đóng chặt.

    Sự việc quá gấp gáp, thế nên bệnh viện chưa kịp thông báo cho người nhà bệnh nhân.

    Lúc này, hành lang hoàn toàn an tĩnh không một tiếng động.

    Tuy rằng trong viện vô cùng yên tĩnh, nhưng không khí nhàn nhạt kéo dài, cảm giác áp lực nặng nề, căng thẳng dị thường.

    Khi nhìn xung quanh, lọt vào trong mắt tất cả đều là màu trắng.

    Trong bệnh viện khắp nơi đều tràn ngập mùi thuốc khử trùng, với một số mùi không thể giải thích được.

    Ánh mắt Lục Hoài đặt vào phòng bệnh, lưng thẳng tắp, ánh mắt nặng nề, không biết đang suy nghĩ gì.

    Thời gian lặng lẽ trôi qua, cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, phá tan sự tĩnh lặng lúc này.

    Bác sĩ cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng bệnh, ông ta nhận ra Lục Hoài, lập tức tiến lên: "Tam thiếu."

    Lục Hoài gật đầu: "Bệnh nhân thế nào?"

    Bác sĩ chưa từng thấy cảnh có nhiều người trúng độc cùng lúc như vậy, trong lòng mơ hồ có chút bất an.

    Mặt bác sĩ căng thẳng: "Ở các bệnh viện khác trước đây cũng có những bệnh nhân như thế này, và những người đó cũng bị ngộ độc mạn tính."

    "Lần này, hẳn là có người đã tăng liều, độc tính rất nghiêm trọng, mới có thể lập tức trúng độc."

    Lục Hoài nhíu mày, "Ngươi có phát hiện chỗ nào khác thường?"

    Bác sĩ ban đầu lắc đầu, nhưng sau đó ông ta dường như đã nghĩ ra điều gì, bèn nói nhanh.

    "Quả thực có một chỗ kỳ lạ. Giáo sư Kỷ chỉ bị trúng độc với một lượng nhỏ, trong khi những người khác bị trúng độc với liều lượng lớn."

    Thanh tra Thiệu: "Giáo sư Kỷ? Đó không phải là vị giáo sư tại Đại học Nam Dương sao?"

    Ánh mắt Lục Hoài trầm xuống, không khí chung quanh dường như lạnh hơn một chút.

    Chuyện này hoàn toàn không đơn giản như tưởng tượng.

    * * *

    Lữ Hoài phái quân đến canh giữ bệnh viện Quảng Châu, người trong phòng tuần bộ cũng ngày đêm canh chừng bệnh viện. Bất luận kẻ nào cũng sẽ không có cơ hội để tận dụng.

    Dù biết những người đó sẽ không bao giờ lộ diện, nhưng Lục Hoài muốn người đứng sau hiểu rằng, hắn vô cùng coi trọng chuyện này.

    Nếu có chuyện gì xảy ra với các giáo sư ở Thượng Hải, cả phòng tuần bộ Tô Giới Pháp và chính phủ đều sẽ không bỏ qua.

    Một ngày sau, bệnh viện Quảng Châu truyền đến tin tức rằng, những người tham dự hội nghị học thuật ngày hôm qua đã bị trúng độc quá nặng, không thể điều trị, toàn bộ tử vong.

    Ngoại trừ một người, Kỷ Ngạn Nho.

    Những người ở đó đã theo dõi Kỷ Ngạn Nho chặt chẽ, giờ phút này không phải họ quan tâm đến sự an nguy của anh ta, mà là một lý do khác.

    Kỷ Ngạn Nho đã trở thành nghi phạm quan trọng nhất.

    Tất cả các giáo sư trong nhóm này trúng đều là chất độc cấp tính, và chất độc đều phát quá nhanh. Trong vòng vài ngày, người duy nhất họ tiếp xúc nhiều nhất chỉ có một người là Kỷ Ngạn Nho.

    Kỷ Ngạn Nho đã cố tình làm chính mình cũng trúng độc, với mục đích rửa sạch sự nghi ngờ đối với anh ta.

    Khi Lục Hoài đến bệnh viện Quảng Châu, những người trong phòng tuần bộ đã chuẩn bị đưa Kỷ Ngạn Nho đi.

    Lục Hoài híp mắt: "Thiệu đôn đốc."

    Sau khi nhìn thấy Lục Hoài, Thiệu đôn đốc yêu cầu cấp dưới dừng lại, quan sát kỹ Kỷ Ngạn Nho, hắn bước nhanh đi tới: "Tam thiếu, đi nơi khác nói chuyện."

    Họ bước vào một căn phòng trống, cửa có người trông coi.

    Vẻ mặt Thiệu đôn đốc trịnh trọng: "Tam thiếu, tôi cần phải đưa Kỷ Ngạn Nho đi."

    "Thiệu đôn đốc, rõ ràng là đối phương cố ý làm như vậy." Lục Hoài trầm giọng nói, "Muốn để chúng ta tin rằng Kỷ Ngạn Nho mới chính là hung thủ."

    Người dân ở Thượng Hải liên tiếp bị trúng độc, chuyện này thật đáng lo ngại, không biết bọn tội phạm núp đằng sau màn hạ độc rốt cuộc có mục đích gì.

    Kỷ Ngạn Nho là người duy nhất thoát khỏi cái chết, hôm nay những người ở phòng tuần bộ đã đến Kỷ gia, họ cũng tìm thấy chất độc trong nhà anh ta.

    Người thông minh vừa thấy sẽ nghi ngờ Kỷ Ngạn Nho ngay, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, liền có thể biết được Kỷ Ngạn Nho tâm tư kín đáo, thì hà cớ gì hắn có thể khiến mọi việc trở nên rõ ràng như vậy.

    Chắc hẳn sau lưng có ai đó đang vu oan giá họa.

    Thiệu đôn đốc đã điều tra vụ án trong nhiều năm, có kinh nghiệm phong phú, đạo lý đó tất nhiên phải rõ hơn ai hết.

    Nhưng Thiệu đôn đốc không thể không làm như vậy, ngay cả khi biết giáo sư Kỷ Ngạn Nho không phải là hung thủ, ông vẫn muốn bắt hắn ta và kết tội.

    Thiệu đôn đốc có nỗi niềm khó nói, ông suy nghĩ một chút, rồi nói.

    "Tam thiếu, trong số những người chết có thân nhân của thị trưởng Thượng Hải."

    Lục Hoài im lặng.

    Thị trưởng Thượng Hải rất chú ý về vụ trúng độc này, không chỉ vậy, một số người có quyền lực cũng đã bị trúng độc.

    Đối phương cố tình gài cái bẫy này, chính là để buộc phòng tuần bộ Tô Giới Pháp phải bắt được hung thủ.

    Mặc dù Lục Hoài và Thiệu đôn đốc đều không tin, nhưng có sự ép buộc của thế lực phía sau họ, cho nên bắt buộc người ở phòng tuần bộ phải giải quyết dứt điểm vụ việc.

    Ngay cả khi chứng cứ rõ ràng là giả.

    Ngay cả khi hung thủ thực sự vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật.

    Đây không chỉ là yêu cầu của thị trưởng, mà những người quyền quý của Thượng Hải cũng cần được xoa dịu. Nếu không, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn, sẽ gây ra tình trạng hỗn loạn ở Thượng Hải.

    Thanh tra Thiệu nắm chặt tay: "Thị trưởng muốn có một lời giải thích, sở cảnh sát trung ương bắt buộc phải làm theo."

    Ông cúi đầu: "Mong Tam thiếu hiểu cho."

    Lục Hoài biết, kẻ ra tay phía sau màn đã bày ra chiêu này, tìm một kẻ như vậy để chết thay cho mình.

    Chỉ cần Kỷ Ngạn Nho bị bắt, trong tương lai sẽ không còn trường hợp trúng độc nào nữa.

    Những người trong phòng tuần bộ sẽ không điều tra lại, việc này cứ như vậy sẽ được giải quyết.

    Như vậy họ sẽ không bao giờ bắt được hung thủ thật sự nữa.

    Trong thời gian ngắn, Lục Hoài đã nhanh chóng có biện pháp mới: "Ông có thể đưa Kỷ Ngạn Nho đến phòng tuần bộ, nhưng ta có một điều kiện."

    Thanh tra Thiệu buông lỏng nhìn: "Tam thiếu, mời nói."

    Lục Hoài nói: "Người này sau này vẫn có tác dụng, cần thiết tính mạng phải được an toàn".

    Thiệu đôn đốc ngữ khí kiên định: "Nếu Kỷ Ngạn Nho xảy ra một chút vấn đề, tôi sẽ lập tức từ chức đôn đốc trưởng của sở cảnh sát trung ương."

    "Cảm ơn Tam thiếu."

    Thiệu đôn đốc rời khỏi phòng, bên ngoài truyền đến giọng nói: "Mang hắn đi."

    Lục Hoài ánh mắt thâm thúy.

    Chuyện trúng độc đã được lên kế hoạch từ lâu, người bị ngộ độc mãn tính còn chưa được chữa khỏi, đã bắt đầu nguy hiểm đến tính mạng. Mà số người chết vì ngộ độc cấp tính ngày càng nhiều..

    Người làm chuyện này, rốt cuộc có mục đích gì?

    * * *

    Dương Công Quán.

    Gần đây, nhiều người ở Thượng Hải bị trúng độc, Cục trưởng Tài chính Dương Trung cũng xuất hiện các triệu chứng trúng độc.

    Dương gia ngay lập tức mời bác sĩ, để chẩn đoán và điều trị cho Dương Trung.

    Tình trạng của Dương Trung đã thuyên giảm tốt. Dương Trung đã đi ngủ, tất nhiên Dương Hoài Lễ phải tiễn bác sĩ ra cửa.

    Dương Hoài Lễ bày tỏ lòng biết ơn: "Bác sĩ, may mắn là có ngài, bệnh tình của cha tôi mới được khống chế."

    Dương Trung bị trúng độc, Dương Hoài Lễ vô cùng lo lắng. May mà bác sĩ y thuật cao minh, Dương Trung mới không có vấn đề gì nghiêm trọng.

    Giọng bác sĩ vô cùng bình tĩnh: "Cục trưởng Dương uống thêm vài viên thuốc nữa là sẽ bình phục. Anh không cần phải lo lắng."

    Dương Hoài Lễ: "Cảm ơn bác sĩ."

    Vị bác sĩ xoay người rời đi, ánh mặt trời chói chang, vẻ mặt anh ta vô cùng mềm mại.

    Diệp Công Quán.

    Diệp Sở ngồi trong phòng, trầm tư suy nghĩ.

    Nàng đang đợi tin tức của Lục Hoài.

    Tiệm cơm Tân Thành đã tổ chức hội nghị học thuật. Lục Hoài cũng tới đó, chú ý tới nhất cử nhất động của đoàn người, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa nhận được tin tức.

    Gần đây, Thượng Hải vô cùng hỗn loạn, liên tiếp có người xuất hiện dấu hiệu trúng độc, Hạ nhị gia thậm chí độc phát tử vong.

    Bởi vì bệnh viện Quảng Châu phong tỏa tin tức, cho nên Diệp Sở cũng không biết rằng nhóm giáo sư đã chết.

    Người dân ở Thượng Hải đang hoảng loạn.

    Kẻ đứng sau màn liên tục ra tay, các âm mưu dần dần được phơi bày.

    Tương lai là không thể đoán trước, chỉ có thể tiến lên từng bước, hành động tùy vào hoàn cảnh.

    Diệp Sở nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi trầm xuống.

    Đã gần đến hoàng hôn, ánh nắng dần dần buông xuống, ánh sáng có chút mờ mịt.

    Xung quanh đều vô cùng yên tĩnh, đặc biệt rất buồn tẻ.

    Thời gian trôi qua, ám vệ còn chưa có đến, Diệp Sở vẫn không thể nào an tâm được.

    Lúc này, một nữ hầu vội vàng chạy đến.

    Giọng điệu của nàng ấy vô cùng lo lắng: "Nhị tiểu thư, lão gia ngã bệnh."

    Vừa rồi Diệp Quân Chiêu đột nhiên hôn mê, sắc mặt vô cùng khó coi.

    Người hầu nhanh chóng thông báo cho Tô Lan cùng Diệp Sở.

    Tâm Diệp Sở chùng xuống.

    Nàng lập tức đứng dậy, đi ra ngoài cửa.

    Diệp Sở bước đi rất nhanh, không bao lâu đã đến phòng của Diệp Quân Chiêu, Tô Lan cũng đã tới rồi.

    Khi đến bên giường, Diệp Sở nhìn sang.

    Diệp Quân Chiêu sắc mặt tái nhợt, lúc này hai mắt mắt lại, vẻ mặt có chút thống khổ.

    Bác sĩ riêng đang chẩn trị cho Diệp Quân Chiêu, một lúc lâu sau, ông ta cau mày: "Lão gia trúng độc rồi, tình huống có chút khó khăn."

    Diệp Sở nội tâm giật mình.

    Lại là trúng độc.

    Nàng cau mày, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

    Chẳng lẽ người đứng sau màn hạ độc cũng xuống tay với Diệp gia sao?

    Tình huống của Diệp Quân Chiêu vô cùng tồi tệ, trong lòng Diệp Sở thập phần lo lắng.

    Bác sĩ riêng lại nói: "Tình trạng của lão gia chỉ có thể tạm thời thuyên giảm, chứ không thể chữa khỏi hoàn toàn."

    Tâm Diệp Sở và Tô Lan chợt lạnh.

    Diệp Sở nhìn về phía Tô Lan, nắm chặt tay bà, trấn an.

    Tô Lan cố nén cơn hoảng loạn, bà chợt nhớ ra điều gì đó.

    Tô Lan nhìn về phía Diệp Sở nói: "Nghe nói Dương cục trưởng cũng trúng độc, Dương gia đã mời một vị bác sĩ."

    "Điều trị thêm vài ngày nữa, bệnh của cục trưởng Dương sẽ khỏi."

    Tình huống nguy cấp, Tô Lan cho rằng, nói không chừng vị bác sĩ này có thể chữa khỏi bệnh cho Diệp Quân Chiêu.

    Tô Lan nói: "Chúng ta có nên thỉnh vị bác sĩ đó đến đây không?"

    Diệp Sở dừng một chút: "Được."

    Tô Lan quay đầu, nhìn người giúp việc: "Phái người đến hỏi Dương gia, đó là vị bác sĩ nào, mời vị ấy đến Diệp gia."

    Người giúp việc đáp dạ, rồi đi đến Dương gia.

    Diệp Sở nhìn Tô Lan, an ủi nói: "Mẫu thân, phụ thân sẽ không có việc gì."

    Diệp Sở cũng vô cùng lo lắng cho tình hình của Diệp Quân Chiêu, nhưng lúc này, nàng không thể hoảng loạn.

    Tô Lan gật đầu, không hề mở miệng.

    Không khí trong phòng vô cùng nặng nề.

    Trước khi đại phu đến, Tô Lan bảo Diệp Sở trở về phòng trước. Khi đại phu đến, sẽ phái người đi gọi Diệp Sở đến.

    Diệp Sở trở lại phòng, một lúc sau, người giúp việc gõ cửa: "Nhị tiểu thư, bác sĩ đến rồi."

    Diệp Sở bước ra khỏi phòng.

    Lúc này, Diệp Công Quán vô cùng yên tĩnh. Bước chân mọi người đều nhẹ nhàng, âm thanh nói chuyện cũng trở nên nhỏ hơn rất nhiều.

    Không khí dường như ngưng trệ.

    Gió thổi qua lá, âm thanh xào xạc cực kỳ nhỏ, nhanh chóng tản ra trong gió.

    Vừa bước tới cửa, cửa mở ra một khe hở, bên trong truyền ra một giọng nói nhàn nhạt.

    Bước chân Diệp Sở cứng lại.

    Giọng nói của Tô Lan có phần cảm kích: "Bác sĩ, cám ơn ngài."

    Giọng bác sĩ bình thản: "Không có chi."

    Giọng nói này rất quen thuộc.

    Lọt vào trong tai của Diệp Sở, vô cùng rõ ràng.

    Nội tâm của Diệp Sở căng thẳng.

    Trong lòng nàng mơ hồ có dự cảm không tốt.

    Diệp Sở cố gắng trấn định tinh thần, đẩy cửa đi vào.

    Ánh sáng đổ xuống, soi nhẹ mặt đất.

    Diệp Sở giương mắt nhìn lên.

    Một người đang nghiêng người, đầu hơi cúi xuống, đang thu dọn hòm thuốc.

    Bàn tay hắn ta mảnh mai và sạch sẽ, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

    Ánh sáng có chút mờ mịt, phác họa thân ảnh của hắn ta, nhẹ nhàng mà xa xăm.

    Gió đông lạnh lẽo vô cùng, chợt thổi qua, mang theo vài phần chua xót.

    Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt của hắn ta, nhưng lo lắng trong lòng Diệp Sở lại càng thêm trầm trọng.

    Diệp Sở nhấc chân bước tới.

    Không khí trong phòng im lìm, làm người ta cảm thấy ngột ngạt.

    Dung Mộc dường như nhận ra được động tĩnh.

    Hắn ta từ từ quay lại, nhìn sang.

    Hoàng hôn quang ảnh* lướt qua khuôn mặt của Dung Mộc, lông mày của hắn ta thưa thớt, mà thật thanh thoát.

    *Hoàng hôn quang ảnh: Ánh sáng và bóng của mặt trời lặn.

    Ánh sáng và bóng tối phản chiếu trong mắt hắn ta, giống như mặt hồ phẳng lặng, không dậy nổi một tia gợn sóng.

    Vào lúc chạng vạng, hoàng hôn lại lặn xuống, bầu trời như nhuộm một màu đỏ.

    Đó là một buổi hoàng hôn tĩnh lặng.

    Ánh sáng mặt trời kéo dài xen lẫn bóng tối, phản chiếu trên mặt đất, sáng sáng tối tối, độ sáng càng lúc càng rõ ràng.

    Dung Mộc nhìn chăm chú Diệp Sở.

    Khóe miệng hiện lên một tia cười nhẹ khó có thể nhận ra.

    Trong ý cười lại mang theo vài phần đạm bạc.
     
    kankk, rosiie, imngxxanhhh62 người khác thích bài này.
  3. Dã Miêu Con mèo hoang thích lang thang

    Bài viết:
    225
    Chương 193​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh sáng chiếu lên người Dung Mộc, hắn ta mặc một trường bào đơn giản, khuôn mặt thanh nhã, khí chất vô cùng sạch sẽ.

    Diệp Sở thấy rõ khuôn mặt của người nọ.

    Trong lòng nàng căng thẳng.

    Là Mạc Thanh Hàn.

    Hắn dùng khuôn mặt của Dung Mộc, đi đến Diệp Công Quán.

    Bất an nơi đáy lòng của Diệp Sở đã được làm rõ.

    Ánh mắt Mạc Thanh Hàn lướt qua khuôn mặt Diệp Sở.

    Tầm mắt hai người giao nhau.

    Diệp Sở nắm chặt tay, móng tay đâm vào bàn tay, cơn đau lờ mờ truyền đến.

    Sau đó là con lạnh táp vào xương.

    Kiếp trước và kiếp này, kẻ thù hai đời, đang đứng trước mắt nàng tại giờ phút này.

    Diệp Sở vô cùng hận.

    Nhưng nàng cần phải làm như không biết Dung Mộc là Mạc Thanh Hàn.

    Mạc Thanh Hàn cực kỳ nhạy bén, nếu nàng có bất kỳ biểu hiện bất thường nào, đều sẽ khiến hắn nghi ngờ.

    Với nàng mà nói, hiện tại hắn chỉ là một đại phu ở Đức Nhân đường.

    Tay Diệp Sở bỗng buông lỏng.

    Diệp Sở rũ mắt, thu liễm cảm xúc.

    Giây tiếp theo, nàng nhìn qua, đáy mắt cực kỳ bình tĩnh.

    Diệp Sở đi đến bên cạnh Tô Lan, ngừng bước chân.

    Dung Mộc vẫn chưa nhận ra chuyện gì sai, ngữ khí hắn ta ôn hòa: "Diệp nhị tiểu thư."

    Diệp Sở nhàn nhạt mà nói: "Dung đại phu."

    Tô Lan nghe thấy hai người chào hỏi, thuận miệng hỏi một câu: "Các ngươi quen biết sao?"

    Giọng nói Dung Mộc bình tĩnh: "Chúng ta từng cứu cùng một người."

    Hắn ta cố ý nói như vậy, nghe qua như hắn ta rất thân quen với Diệp Sở.

    Trong lòng Diệp Sở cười lạnh một tiếng.

    Tâm tư Mạc Thanh Hàn xảo trá, hắn ta muốn kéo sát quan hệ với Diệp gia, nàng tuyệt không sẽ làm để hắn ta toại nguyện.

    Giọng điệu Diệp Sở mang theo xa cách: "Khi đó Dung đại phu đã sớm đi rồi, một mình ta ở y quán trông nom."

    Nàng cố tình lảng tránh lời hắn ta nói, phủi sạch quan hệ giữa hai người.

    Diệp Sở nhìn Tô Lan: "Đúng rồi mẫu thân, là đoạn thời gian trường ta diễn kịch nói, ta ở Quốc Thái tuồng viện gặp một hài tử bị hôn mê."

    Nhẹ nhàng bâng quơ hai câu nói, đã đẩy đi chuyện này đi xa.

    Tô Lan vốn chỉ thuận miệng hỏi, cũng không hỏi vào sâu.

    Dung Mộc nghe hiểu, Diệp Sở là đang duy trì khoảng cách với hắn ta.

    Dung Mộc liếc Diệp Sở một cái.

    Khuôn mặt của nàng trong trẻo lạnh lùng, như mang theo một chút phòng bị.

    Dung Mộc dời mắt: "Diệp nhị tiểu thư rất lương thiện, sẽ có phúc báo."

    Diệp Sở: "Sao lại nói vậy, ta còn đang muốn cảm tạ Dung đại phu cứu phụ thân ta một mạng."

    Dù sao đi nữa, bệnh của Diệp Quân Chiêu là cho Dung Mộc trị liệu. Ở ngoài mặt, Diệp Sở muốn biểu đạt lòng biết ơn với Dung Mộc.

    Dung Mộc đạm nhiên trả lời: "Đây là chức trách của y giả."

    Trong lòng Diệp Sở nổi lên một tia châm chọc: "Hy vọng rằng ngày sau Dung đại phu cũng có thể giữ tấm lòng nhân hậu như bây giờ."

    NHưng trên mặt Diệp Sở lại không để lộ ra chút gì, giọng điệu vô cùng bình thản.

    Nàng đang châm chọc hắn ta, dưới vẻ ngoài vân đạm phong kinh, thật ra là có nội tâm cực kỳ ngoan độc.

    Dung Mộc dùng danh nghĩa cứu người, thật ra là tính kế người ta khắp nơi.

    Diệp Sở rũ mắt, che đậy cảm xúc rất tốt, Dung Mộc vẫn chưa nhận ra chỗ nào không đúng.

    Thời gian không còn sớm, Tô Lan nhanh chóng bảo người làm đưa Dung Mộc ra ngoài.

    Dung Mộc rời khỏi phòng.

    Cửa đóng lại, lồng ngực Diệp Sở buông lỏng, không cần phải đối phó với lớp ngụy trang của hắn ta.

    Màn đêm nặng nề kéo xuống, ánh sáng yếu dần, khắp nơi chìm trong mảng màu đen.

    Dung Mộc dạo bước, vẻ mặt êm dịu.

    Dung Mộc làm như vô tình mà hỏi: "Nghe nói rằng tam tiểu thư nhà các ngươi ở Bắc Bình, không biết nhị tiểu thư có đến thăm không?"

    Hắn ta biết Diệp tam tiểu thư đi Bắc Bình học tập, không ở nơi này.

    Dung Mộc hỏi như vậy, chỉ có một mục đích. Hắn ta muốn biết hành tung gần đây của Diệp Sở.

    Nha hoàn thấp giọng nói: "Lần trước nhị tiểu thư có đến Bắc Bình."

    Bước chân Dung Mộc hơi cứng lại.

    Thanh tuyến của hắn ta ôn hòa như cũ: "Phải không?"

    Hắn ta nhớ đến nữ tử xuất hiện cùng với Hạ Tuân trên chuyến xe lửa kia.

    Nha hoàn rời đi, bóng người của Dung Mộc bị bóng đêm che phủ.

    Xung quanh lặng im không một tiếng động, Dung Mộc dừng bước chân.

    Hạ Tuân chưa hề truyền ra tin tức tình ái với nữ tử nào, nhưng quan hệ giữa Hạ Tuân và Tô Minh Triết không tồi, Hạ Tuân và Diệp Sở đi lại gần, hoàn toàn không có gì lạ.

    Huống chi, xảy ra vụ bắn nhau khách sạn Đại Kim Môn, Diệp Sở và Hạ Tuân cùng ở nơi đó.

    Xem ra, nữ tử trên xe lửa hôm đó, rất có khả năng là Diệp Sở.

    Vẻ mặt Dung Mộc lạnh đi vài phần.

    Dung Mộc biết, Lục Hoài và Diệp Sở đã từng đến nhà tù Hán Dương, lấy được phần tài liệu về Mạc Thanh Hàn.

    Họ đều đã thấy ảnh của mình.

    Trên chuyến xe lửa kia Diệp cũng đã biết thân phận thật của hắn ta.

    Khi đó vốn chỉ là nghi ngờ Diệp Sở, trong lời nói ẩn chứa mũi nhọn, nhiều lần thử.

    Mà nàng cùng Hạ Tuân bắt tay với nhau diễn ra màn kịch, để cho hắn ta tạm thời bỏ đi lòng hoài nghi.

    Hắn ta bị nàng dắt mũi.

    Chỉ là, Mạc Thanh Hàn cho rằng, Diệp Sở cũng không biết hắn ta đã ngụy trang, ở trong thân phận Dung Mộc, trở thành đại phu của Đức Nhân đường.

    Hơi thở của Mạc Thanh Hàn nặng nề, ánh mắt của hắn ta không rõ sáng tối.

    Mạc Thanh Hàn biết trong khoảng thời gian hắn ta không ở Thượng Hải, Lục Hoài đã theo đuổi nàng.

    Phô trương như vậy, khiến mọi người ở Bến Thượng Hải đều biết.

    Hình như hắn ta đã hiểu vì sao Lục Hoài lại nhìn nàng bằng một ánh mắt khác.

    Diệp Sở là một nữ hài thông minh.

    Rất giỏi ngụy trang, cũng đủ sự bình tĩnh.

    Sắc trời sâu hút, mây đen nặng nề, mảng màu tối vô biên mở ra.

    Bóng dáng của Mạc Thanh Hàn dấu trong đêm lạnh, nhìn có chút không rõ.

    Không biết tại sao, hắn ta cũng không thấy giận.

    Đêm đông yên tĩnh, gió lạnh ụp đến, từng cơn lạnh xông lên.

    Mây dần dần tan, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, chiếu lên con đường đầy tuyết.

    Hắn ta chợt cười.

    * * *

    Không biết đã xảy ra chuyện gì, Diệp Sở vẫn chưa hề nhận được tin tức của Lục Hoài.

    Những tình huống bây giờ khẩn cấp, sau khi Diệp Sở về phòng, nhanh chóng gọi điện thoại cho Lục Hoài.

    Đêm đen buông xuống, Lục Hoài đi về từ bệnh viện Quảng Châu, đã nhận được tin tức của Diệp Sở.

    Diệp Quân Chiêu trúng độc, hôm nay đại phu đến Diệp Công Quán là Dung Mộc.

    Hai người hẹn thời gian gặp mặt, Lục Hoài nhanh chóng đuổi đến.

    Đến khi Lục Hoài đuổi tới, trời đã tối đen.

    Cho dù khi nãy Diệp Sở vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lúc đợi, nàng vẫn luôn đi qua đi lại trong phòng.

    Phía sau có tiếng động, có người đẩy cửa ra.

    Bước chân nàng hơi cứng lại, bỗng xoay người.

    Cửa vừa mở, Lục Hoài nhanh chân bước vào phòng, hắn đóng lại cửa, tiện tay khóa lại.

    Trong lòng Diệp Sở thả lỏng ra.

    Lục Hoài nhìn lại, tầm mắt hắn đặt lên người Diệp Sở, bọn họ nhìn nhau.

    Dường như hắn cảm nhận thấy sự lo lắng của Diệp Sở, đi về phía nàng, kéo nàng vào trong lồng ngực.

    Thanh tuyến Lục Hoài nặng nề, trấn an nàng: "Đừng sợ."

    Diệp Sở đáp lại cái ôm của hắn, áp sát vào người hắn, nghe giọng hắn truyền đến.

    Nàng căng chặt thân thể bị hắn ôm mềm hóa.

    Diệp Sở một mình một người đối mặt Mạc Thanh Hàn, trong lòng vẫn giữ có vài phần.

    Đợi khi tâm trạng của Diệp Sở bình tĩnh lại, Lục Hoài buông lỏng tay.

    Diệp Sở đóng cửa sổ, bọn họ ngồi trong phòng, lúc này mới nói về chuyện xảy ra hôm nay.

    Diệp Sở nhíu mày: "Thì ra hắn ta đã sớm tính đến ngày hôm nay."

    Lục Hoài: "Bá phụ là thương lái, quanh năm đều ở bên ngoài, muốn hạ độc cũng không khó."

    Diệp Sở: "Rốt cuộc Mạc Thanh Hàn muốn làm gì?"

    Lục Hoài: "Hắn ta trăm phương nghìn kế tới gần Diệp gia, hoặc là do Diệp gia thứ hắn ta muốn, hoặc là.."

    Hai người họ nghĩ đến một khả năng tồi tệ khác: "Hắn ta tới trả thù Diệp gia."

    Kiếp trước, Mạc Thanh Hàn dùng nữ nhi của Diệp gia quân cờ, rồi nương theo cơ hội này trả thù Diệp gia.

    Nếu hắn ta chỉ muốn thứ gì đó ở Diệp gia, hoặc là bí mật nào đó, sau khi đạt đến mục đích, trực tiếp rời khỏi là được, vì sao phải khiến Diệp gia cửa nát nhà tan?

    Trừ phi là tồn tại cả hai nguyên nhân kia.

    Kiếp này, Mạc Thanh Hàn hạ độc người ở Bến Thượng Hải, mục đích của hắn ta lộ rõ như ban ngày.

    "Độc phát ở những dân chúng bình thường trước, khi mọi người biết chuyện, cũng sẽ không nghĩ nhiều."

    "Hạ Triệu là trường hợp đầu tiên tử vong, người ở Bến Thượng Hải bắt đầu hoảng sợ."

    "Nhóm người quyền quý liên tục trúng độc, hắn ta cứu mạng những người đó."

    "Sẽ có nhiều người quyền quý ở Bến Thượng Hải sẽ bảo vệ hắn ta."

    Sau khi Mạc Thanh Hàn quay về Thượng Hải, chuyện trúng độc mới bùng lên.

    Cho dù các bệnh viện có thể trị được đi nữa, nhưng thời gian phục hồi lâu, đại phu Đức Nhân đường- Dung Mộc, lại có thể chữa cho một người bệnh càng nhanh hơn.

    Y thuật của hắn ta ở Bến Thượng Hải đã sớm có danh tiếng, không một ai hoài nghi.

    "Diệp Sở." Lục Hoài dừng một chút: "Toàn bộ giáo sư ở hội nghị học thuật toàn bộ bỏ mình."

    Diệp Sở kinh hãi: "Cái gì?"

    Lục Hoài đưa tay tới, nắm chặt tay nàng, xoa dịu cảm xúc của nàng.

    "Bọn họ tìm một kẻ chết thay, giáo sư đại học Nam Dương, Kỷ Ngạn Nho."

    Mạc Thanh Hàn đã đi một nước cờ rất khó. Hắn ta đạt được hai mục đích cùng một lần, một là lấy đi sự tín nhiệm của nhóm quyền quý, hai là thuận lợi tiếp cận Diệp gia.

    Diệp Sở bình tĩnh lại: "Ta phải làm gì tiếp đây?"

    Nhiệt độ truyền đến từ bàn tay Lục Hoài: "Hôm nay nàng đã làm tốt lắm rồi."

    Lục Hoài ôm chặt nàng vào ngực: "Không thể để hắn ta phát hiện chuyện chúng ta biết Dung Mộc là Mạc Thanh Hàn."

    Nếu Mạc Thanh Hàn bày ra chuyện này, vậy thì họ sẽ giăng lưới, để hắn ta lọt vào trong.

    Trước khi Mạc Thanh Hàn tự bước ra, Lục Hoài cũng không hề biết mục đích thật sự của hắn là gì.

    Bây giờ thời thế đã thay đổi, họ đã sớm biết Dung Mộc là giả, nhưng Mạc Thanh Hàn lại cho rằng hắn ta che giấu rất tốt.

    Mạc Thanh Hàn muốn mượn thân phận của Dung Mộc để làm việc, vậy thì học sẽ ra tay từ chỗ này.

    Tất cả ý nghĩ đều đã làm rõ.

    Thanh tuyến Lục Hoài trầm thấp: "Địch ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối."

    "Chỉ cần phơi bày thân phận Dung Mộc là giả, thân phận này không thể còn chỗ đứng ở Thượng Hải."

    Diệp Sở ừ một tiếng.

    Một âm thanh nhỏ nhẹ truyền ra từ trước ngực áo, hơi thở của nàng phả lên người hắn.

    Lục Hoài không nhịn được mà khẽ nâng người Diệp Sở, hắn cúi người nhìn đôi mắt nàng.

    Trong những phút nghỉ ngơi ngắn ngủi vào hôm qua, hắn lại mơ thấy nàng.

    Lục Hoài sớm đã xác định được, người giấc trong mộng là Diệp Sở.

    Hắn có rất nhiều thứ muốn hỏi nàng, nhưng vào lúc này, lại không thể nói ra.

    Ánh mắt Lục Hoài nặng nề, Diệp Sở cảm thấy hôm nay hắn có chút kỳ lạ, như đang muốn nói với nàng gì đó.

    Nàng hỏi: "Làm sao vậy?"

    Lục Hoài bình tĩnh mà nói: "Không có gì, ta nhớ lại một chút chuyện."

    Quan hệ kiếp trước của chúng ta là gì?

    Nàng đang có chuyện gì không nói với ta?

    Gần đoạn thời gian đã xảy ra rất nhiều sự, Diệp Sở tâm tư thực loạn, Lục Hoài không thể lại nhiễu loạn nàng nỗi lòng.

    Hắn chỉ đưa hết những câu hỏi đó thành một cái ôm.

    Ừm, chỉ là rất muốn nàng.

    Lục Hoài đưa tay xoa đầu Diệp Sở, ngón tay hắn vuốt qua mái tóc thơm ngát của nàng.

    Tay hắn lướt theo chiều dài mái tóc nàng, dần dần xuống phía dưới, cọ qua nàng sống lưng.

    Cuối cùng đặt ở eo nàng, lại ôm chặt nàng thêm chút nữa.

    Diệp Sở ngẩn người một chút: "Ngươi.."

    Lục Hoài: "Kiểm tra một chút, ngươi có khỏe hay không."

    Nghe đến đó, giọng nói của Diệp Sở dừng lại.

    Hắn chỉ lấy cớ, nàng biết, nhưng lại không có chút chống cự nào, cứ mặc hắn ôm.

    Một tay Lục Hoài ôm vào eo nàng, đưa một tay khác ra, chạm mặt nàng.

    Diệp Sở nhận thấy trên mặt có cảm giác ấm áp, hô hấp của Lục Hoài rất gần.

    Lục Hoài hơi ngồi thẳng lại, nhìn thẳng vào mắt nàng.

    Hắn và nàng chạm mắt, bốn mắt nhìn nhau.

    Lục Hoài im lặng mà nhìn, đôi mắt nàng sạch sẽ sáng rực.

    Diệp Sở chợt ngẩn ra, tiếng tim nàng đập rộn lên.

    Lục Hoài mở miệng: "Sau khi chuyện này được giải quyết, ta có vài chuyện muốn nói với ngươi."

    Giọng nàng thật nhỏ: "Được."

    Đêm đã khuya, dù Lục Hoài không muốn đi, nhưng hắn vẫn buông tay.

    Diệp Sở nhìn qua cửa sổ, nhìn hắn hòa vào bóng đêm.

    * * *

    Ở nơi khác, chuyện ở Hạ gia rất nhiều, việc vặt quấn lấy, Hạ Tuân bị vướng chân.

    Đêm nay, Giang Tuân rảnh rỗi, chạy xe rời đi.

    Từ hôm nhìn thấy tình trạng tử vong của Hạ Triệu, Giang Tuân đã có chút nghi ngờ.

    Hạ Triệu trúng độc bỏ mình, nhưng trong mắt Giang Tuân, chuyện này có chỗ rất đáng nghi.

    Hắn nhớ rõ, nhiều năm trước, người nhà của Ngụy Tranh cũng trúng độc bỏ mình. Ngụy Tranh vẫn chưa tìm ra hung thủ. Hai việc này liệu có liên quan đến nhau không?

    Giang Tuân tìm Ngụy Tranh, cau mày, đi thẳng vào vấn đề.

    "Bến Thượng Hải xuất hiện nhiều vụ trúng độc sự kiện."

    "Thúc thúc của Hạ Tuân vì vậy mà chết, đây là ảnh chụp."

    Ngụy Tranh nhận ảnh chụp, hơi giật mình, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn kịch liệt.

    "Khi người nhà của ta mất, cũng là dáng vẻ này."

    Giang Tuân: "Ta nghi ngờ hung thủ là cùng một người."

    "Tuy ta chưa từng gặp hung thủ." Ngụy Tranh cắn răng: "Nhưng ta nhớ giọng nói của hắn ta."

    Kẻ thù của y ngụy trang thành một người phiêu bạt, đã ngoài ý muốn cứu giúp nhi tử của Ngụy Tranh, ở nhà y tá túc.

    Ngụy Tranh là các chủ Ám Các, thân phận rất nhạy cảm, hằng năm y đều ở bên ngoài, người trong nhà không ai biết thân phận của mình.

    Lúc về đến nhà, Ngụy Tranh mới biết trong nhà có một người đang làm khách, đã ở hơn một tháng.

    Nhưng ngày thứ hai y ở nhà, cả gia đình đã độc phát thân vong, kẻ thù kia lại sớm mất tung tích.

    Đây là loại độc mạn tính, chỉ có người đi lại gần với Ngụy gia, mới có thể ra tay được.

    Ngụy Tranh hành tẩu giang hồ nhiều năm, kẻ thù rất nhiều, huống chi người đó còn dịch dung hóa trang, y đã thấy qua mặt, cũng không thể xác nhận thân phận.

    Giang Tuân: "Hung thủ đã bị bắt, bây giờ đang ở trong nhà giam phòng tuần bộ."

    Ngụy Tranh nắm chặt tay: "Ta có thể để ta đến đó không?"

    Giang Tuân gật đầu: "Ta giúp ngươi tìm Lục Hoài thương lượng."

    * * *

    Giang Tuân và Lục Hoài hẹn gặp mặt.

    Lục Hoài vừa ngồi xuống, Giang Tuân liền nói: "Chuyện trúng độc vào thời gian trước đã có manh mối."

    Vẻ mặt Lục Hoài cứng lại: "Nói thế nào?"

    Giang Tuân quay về Thượng Hải, đã đến bệnh viện, khi đó Hạ gia còn chưa xử lý hậu sự.

    Giang Tuân nói: "Ta nhìn thấy thi thể Hạ Triệu ở bệnh viện, đã nhìn kỹ cẩn thận, nhận ra chuyện trúng độc này đã từng xảy ra."

    "Sau khi trở về ta đã hỏi Ngụy Tranh."

    Giang Tuân biết gia đình Ngụy Tranh đều trúng độc bỏ mình, cho nên mới hoài nghi, lần này quy mô trúng độc ở Thượng Hải đại có điểm kỳ quặc.

    Lục Hoài nhíu mày, hắn biết người nhà Ngụy Tranh bị người ta giết hết, liệu có liên quan đến việc này không?

    Giang Tuân tiếp tục nói: "Ngụy Tranh nói với ta, tử trạng của người nhà hắn giống với những người đó, hơn nữa hắn vẫn luôn tìm kiếm kẻ thù của mình."

    Lục Hoài lập tức hỏi: "Ngụy Tranh có thể cung cấp manh mối của kẻ đó không?"

    Giang Tuân gật đầu: "Kỷ Ngạn Nho bây giờ đã bị bắt vào phòng tuần bộ, Ngụy Tranh nhớ rõ giọng nói của tên hung thủ."

    "Chỉ cần để hắn đến phòng tuần bộ một chuyến, là có thể biết Kỷ Ngạn Nho có phải là tên hung thủ năm đó hay không."

    Lục Hoài nói: "Chuyện này ta có thể thay ngươi sắp xếp. Thật ra ta và Thiệu đôn đốc đều cho rằng, Kỷ Ngạn Nho chỉ là hỏa mù mà hung thủ sau màn thả ra thôi."

    "Nhưng chúng ta đã bắt Kỷ Ngạn Nho, bọn họ nhát định sẽ có sự phòng bị."

    "Cho nên, chúng ta đã canh giữ Kỷ Ngạn Nho rất nghiêm mật."

    Lục Hoài không nói tiếp, Giang Tuân cũng hiểu ý hắn.

    Thông qua quân cờ là Kỷ Ngạn Nho, bọn họ là có thể tìm hiểu tận gốc, tìm được hung thủ phía sau.

    Sau khi nói chuyện với Giang Tuân, Lục Hoài liền lập tức rời đi.

    Hắn nhanh chóng liên lạc với Thiệu đôn đốc, hắn chuẩn bị đưa Ngụy Tranh đến phòng tuần bộ trong đêm.

    Phòng tuần bộ.

    Một chiếc oto màu đen dừng trước cửa phòng tuần bộ.

    Bây giờ đêm đã khuya, đêm tối lặng yên, gió lạnh đánh đến, trên đường phố đã vắng bóng người.

    Trong xe có hai người.

    Đúng là Lục Hoài cùng Ngụy Tranh.

    Bọn họ đang mặc trang phục cai ngục, gương mặt đã qua dịch dung, sẽ không ai nhận ra họ.

    Lục Hoài đã sớm nói chuyện qua với Thiệu đôn đốc, Thiệu đôn đốc sau khi nhận được thông báo, lập tức chuẩn bị mọi thứ thật tốt.

    Bộ quần áo của họ cũng là do Thiệu đôn đốc cho bọn hắn.

    Ngụy Tranh chợt đánh vỡ tình cảnh này.

    "Cảm ơn Tam thiếu."

    Để cho ta có cơ hội chất vấn kẻ thù.

    Lục Hoài hiểu sự kích động của Ngụy Tranh, tuy rằng đã bị Ngụy Tranh áp xuống thật chặt, nhưng hắn vẫn có thể thấy thông qua nét mặt của y.

    Lục Hoài đề xuất với Ngụy Tranh: "Hành động lần này không thể để người khác biết, ngươi không thể hành động thiếu suy nghĩ."

    Ngụy Tranh cẩn thận gật đầu.

    Lúc này, Lục Hoài lấy đồng hồ quả quýt ra.

    Mở nắp đồng hồ, tiếng tí tách của đồng hồ truyền đến.

    Lục Hoài nhìn thời gian, đóng nắp: "Đã đến giờ."

    Lục Hoài và Ngụy Tranh lập tức xuống xe.

    Trước đó, Lục Hoài đã hẹn trước với Thiệu đôn đốc.

    Thiệu đôn đốc lúc thay ca, và thay lính gác bằng người của mình.

    Như vậy là có thể để bọn Lục Hoài thuận lợi đi vào trong nhà giam.

    Kỷ Ngạn Nho bị nhốt trong một nhà giam ở phòng tuần bộ.

    Nó là một gian tách biệt, bị quản lý chặt chẽ.

    Ngụy Tranh bước từng bước vào trong, bước chân của y vô cùng khó khăn.

    Lúc này, trên lối đi không sáng mấy, chỉ có mấy cái đèn sáng lên.

    Bốn phía yên tĩnh vạn phần, trong sự tĩnh lặng, chỉ có những tiếng bước chân rất nhỏ.

    Phòng tuần bộ tối tăm mà khô ráo, con đường yên tĩnh như là một hẻm nhỏ không có điểm cuối.

    Ngụy Tranh càng đi, những khung cảnh đã xảy ra hiện lên trước mắt.

    Thảm trạng tử vong của người nhà cùng với sự đau khổ của y khi tìm hung thủ, hóa thành chấp niệm của y.

    Vẻ mặt Ngụy Tranh nặng nề, đáy mắt là một mảng đen tối.

    Lục Hoài chú ý tới phản ứng của Ngụy Tranh, hắn biết cảm xúc của Ngụy Tranh bất ổn.

    Trước khi họ đến phòng giam, lúc dừng chân, Lục Hoài nhắc nhở một câu.

    "Ngươi phải nhớ kỹ lời ta vừa nói."

    Lúc này, Ngụy Tranh bình tĩnh lại, đôi mắt của y lấy lại thần thái, sau đó hơi gật đầu với Lục Hoài.

    Sau khi hai người vào phòng giam, thấy có một người ngồi quay lưng về phía họ

    Người nọ là Kỷ Ngạn Nho.

    Lúc trước, Kỷ Ngạn Nho vẫn luôn muốn giải thích với cai ngục, nói rằng hắn ta bị người ta hại, nhưng cai ngục chưa từng để ý đến hắn ta.

    Sau khi hắn ta biết không thể nào thay đổi nữa, đành phải giữ vững im lặng, vẫn luôn ngồi trong bóng đêm tĩnh lặng.

    Kỷ Ngạn Nho rất hiểu tình cảnh hiện giờ của mình, tất cả là do một tay Tịnh Vân sắp đặt tạo thành.

    Kỷ Ngạn Nho vừa đấm vừa xoa, dùng chuyện trước kia Tịnh Vân đã làm uy hiếp hắn ta.

    Hắn ta để Tịnh Vân thay hắn ta giết người, mà Tịnh Vân lại có tâm tư khác, nhân cơ hội này, bày cho hắn ta một cái hố.

    Sau khi mọi chuyện bị phanh phui, Tịnh Vân vừa vặn thuận nước đẩy thuyền, đẩy toàn bộ tội danh lên người hắn ta.

    Mà Tịnh Vân lại ở bên ngoài, giũ sạch mọi chuyện.

    Kỷ Ngạn Nho chìm vào trong suy nghĩ của bản thân, hắn ta cũng không biết đánh lại ván này như thế nào.

    Sắc mặt Lục Hoài nặng nề, kêu một tiếng: "Kỷ Ngạn Nho."

    Kỷ Ngạn Nho nghe được có người gọi, lập tức quay đầu lại.

    Kỷ Ngạn Nho nghe ra giọng nói của Tam thiếu, nhưng hắn không biết nam nhân bên cạnh Tam thiếu là ai.

    Ngụy Tranh nhìn thấy Kỷ Ngạn Nho, hai tay để bên người nắm chặt.

    Giọng của y mang theo hạn ý, thậm chí là vì quá mức tức giận, mà run nhè nhẹ.

    "Kỷ Ngạn Nho, ngươi còn nhớ ta không?"

    Kỷ Ngạn Nho híp mắt, đánh giá.

    Hắn nghi hoặc nói: "Ngươi là ai? Ta chưa bao giờ gặp qua ngươi."

    Ngụy Tranh nghe thấy giọng nói này, trong lòng chấn động.

    Ngụy Tranh lập tức quay đầu nhìn về phía Lục Hoài: "Không phải hắn."

    Lục Hoài nhíu nhíu mày, chuyện này đã nằm trong dự đoán của hắn.

    Lục Hoài nhìn Kỷ Ngạn Nho, hắn chợt nói: "Kỷ giáo sư, ta biết ngươi là vô tội, chỉ cần ngươi nói ra sự thật, ta sẽ có cách đưa ngươi ra ngoài."

    Lục Hoài cũng không biết liệu Kỷ Ngạn Nho có liên quan gì đến hai việc này, cho nên hắn cố ý nói như thế, muốn để Kỷ Ngạn Nho nói ra hung thủ đằng sau.

    Nếu là Kỷ Ngạn Nho có liên quan đến hung thủ đằng sau, Lục Hoài tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn ta.

    Kỷ Ngạn Nho chưa từng vào nhà giam, nhiều ngày qua đã khiến hắn ta phát điên.

    Không ai nói chuyện với hắn ta, cũng không ai nghe hắn ta giải thích.

    Vốn là một giáo sư đại học được mọi người kính ngưỡng, bây giờ lại thành tù nhân.

    Chênh lệch như vậy, hắn ta không thể chấp nhận.

    Bây giờ đã xuất hiện một hy vọng chuyển đổi, Kỷ Ngạn Nho chắc chắn phải nắm lấy.

    Hắn không chút do dự trả lời: "Chuyện trúng độc thời gian trước ở Thượng Hải không phải ta làm, nhưng ta biết hung thủ thật sự là ai."

    Kỷ Ngạn Nho nhìn Lục Hoài, giọng nói vang lên trong khung cảnh im lặng.

    "Người đó là Tịnh Vân đại sư ở Hàn Tháp Tự."

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói:

    Tam thiếu: Có thể bắt đầu thu võng.

    1. Chương 160 nhắc tới Tịnh Vân và Ngụy Tranh có thời gian vào nhà tù Hán Dương lệch nhau. Sau khi Tịnh Vân ra tù, Ngụy Tranh mới đi vào, y chưa từng nghe qua giọng của Tịnh Vân.

    2. Nguyên nhân khiến Ngụy Tranh không muốn trốn ngục là cả nhà đã bị giết hết, mất đi toàn bộ hy vọng.

    Dã Miêu: Chả hiểu vì sao mình lại nhớ đến bài chữ người tử tù các cậu ạ.
     
    kankk, rosiie, khanhtam61151 người khác thích bài này.
  4. Dã Miêu Con mèo hoang thích lang thang

    Bài viết:
    225
    Chương 194​

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    kankk, rosiie, tytiti74 người khác thích bài này.
  5. Dã Miêu Con mèo hoang thích lang thang

    Bài viết:
    225
    Chương 195​

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    kankk, rosiie, tytiti79 người khác thích bài này.
  6. Dã Miêu Con mèo hoang thích lang thang

    Bài viết:
    225
    Chương 196​

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    kankk, rosiie, tytiti77 người khác thích bài này.
  7. Dã Miêu Con mèo hoang thích lang thang

    Bài viết:
    225
    Chương 197​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    kankk, rosiie, tytiti60 người khác thích bài này.
  8. Dã Miêu Con mèo hoang thích lang thang

    Bài viết:
    225
    Chương 198​

    Dã Miêu: Thi đại học xong rồi, một phần thanh xuân cũng qua rồi. Nhưng mà từ giờ mình đã có nhiều thời gian hơn đôi chút để edit rồi ;)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    kankk, rosiie, tytiti53 người khác thích bài này.
  9. Dã Miêu Con mèo hoang thích lang thang

    Bài viết:
    225
    Chương 199
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    kankk, rosiie, tytiti47 người khác thích bài này.
  10. Dã Miêu Con mèo hoang thích lang thang

    Bài viết:
    225
    Chương 200
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    kankk, rosiie, tytiti57 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...