Welcome! You have been invited by Hening to join our community. Please click here to register.
Chương 50

Edit: Vũ Kiều Phụng

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Kì nghỉ đông của năm hai đại học, Diệp Lan trải qua ở nhà Tống Du.

Mấy năm nay, tuy mọi người đều ở cùng một thành phố, nhưng mỗi dịp tết đến, số lần mọi người tụ tập đông đủ cũng không nhiều.

Long Dực nếu không mang Mộc Hề về Long Cung, tham quan kho vàng của hắn, thì cũng mang Mộc Hề về nơi hai người từng ở trên núi, tìm về ký ức lúc xưa.

Tóm lại, Long Dực bày Thần khí ra, muốn đi đâu thì đi.

Tống Du và Lăng Cảnh thì tốt hơn một chút, nhưng mấy năm trước cũng thường thường có hoạt động khác.

Đến năm nay, Tống Du lên tiếng từ sớm:

"Năm nay mọi người đừng đi chơi nữa, chúng ta phải ăn bữa cơm đoàn viên!"

Diệp Lan rất nghe lời Tống Du, nghe anh nói muốn ăn bữa cơm đoàn viên, liền ngoan ngoãn chờ bữa cơm đoàn viên.

"Diệp Diệp, có lạnh hay không?"

Ngoài trời tuyết còn đang rơi, vì muốn đi ăn bữa cơm đoàn viên hôm nay, Long Ngân bọc Diệp Lan kín mít, bọc xong còn quàng thêm một cái khăn quàng cổ.

Nghe Một Chút cũng giống vậy.

Nó và Diệp Lan mặc đồ đôi cha con, áo bông nhỏ màu đỏ làm khuôn mặt bánh bao trắng nõn càng đẹp hơn.

Diệp Lan nắm tay Nghe Một Chút, bất đắc dĩ nói với Long Ngân:

"Anh nhìn em với Nghe Một Chút đi, đều bị anh bọc thành quả cầu rồi, sao có thể lạnh được."

Nghe Một Chút là ấu tể thần thú, cho dù không mặc dày như vậy cũng sẽ không quá lạnh.

Nhưng mà, có một loại lạnh, tên là 'ba của bạn thấy bạn lạnh'.

Chân ngắn của Nghe Một Chút còn bước chưa vững mà cũng bị bọc thành cầu, quá tốt rồi.

Đi được vài bước thì ngã cái 'oạch' trên mặt đất.

Cũng may trên mặt đất là tuyết, nếu không cái mặt bánh bao đã tiếp xúc thân mật với mặt đất.

"Ba ba."

Được ba ba đỡ dậy từ trong đống tuyết, Nghe Một Chút ôm cổ Long Ngân, tủi thân nói:

"Nghe Một Chút, mập!"

"Không mập không mập."

Long Ngân thân thân khuôn mặt nhỏ của nó, lại dành một bàn tay giữ chặt tay Diệp Lan:

"Nhóc và Diệp Diệp ba ba của nhóc đều quá gầy, thừa dịp ăn tết, hai người phải tẩm bổ nhiều hơn."

Diệp Lan cự tuyệt:

"Em không cần ăn cho mập đâu."

Tuy tình cảm của cậu và Long Ngân rất tốt, cậu biết cho dù bản thân có mập ra thì Long Ngân cũng sẽ không ghét bỏ.

Nhưng mà..

Sau khi xác định yêu đương, Diệp Lan cũng trộm lên mạng internet tìm hiểu xem phải yêu như thế nào, cho nên đã đọc được vài cuốn sách nói về tình yêu, đối với những điều được nói trong đó cũng rất tin tưởng.

Nếu cậu mập lên, chắc chắn sẽ không đẹp như bây giờ.

Càng mập lên, càng khó coi.

Long Ngân không chê, chính cậu cũng phải ghét bỏ bản thân.

Không chỉ Diệp Lan không muốn ăn cho mập, Nghe Một Chút cũng không muốn chút nào.

Mấy người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến nhà Tống Du.

Trong nhà, Tống Du đang cắt các loại giấy màu đỏ tươi, muốn dán lên kính, trang trí cửa sổ.

Nhưng thủ công của anh quá kém, cắt một đống đều xấu đến chính anh cũng nhìn không nổi.

Lăng Cảnh đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa cơm tất niên, muốn tới đây hỗ trợ nhưng Tống Du không cho.

Vừa lúc, Long Ngân và Diệp Lan đến đây.

"Diệp Diệp."

Tống Du nhìn thấy Diệp Lan, đôi mắt đều sáng lên:

"Anh nhớ là em biết cắt cái này đúng không?"

Diệp Lan gật gật đầu.

Khóa cha con hỗ động trong nhà trẻ của Nghe Một Chút cũng có hoạt động cắt thủ công này, Diệp Lan vốn dĩ rất khéo tay, cắt thủ công rất đẹp.

Cậu nhìn nhìn một đống giấy muốn cắt thành hình, lại nhìn nhìn Lăng Cảnh bận rộn trong phòng bếp, lâm vào rối rắm.

"Anh Du, nếu em giúp anh cắt cái này, việc trong phòng bếp làm sao bây giờ?"

Cậu đang chuẩn bị vào phòng bếp, giúp Lăng Cảnh làm cơm tất niên.

Tống Du hiểu ý Diệp Lan, vươn tay, xoa xoa mặt của cậu.

"Có người lớn ở đó, con nít chỉ cần đi chơi là được."

Nói xong, anh cúi đầu, nhìn Nghe Một Chút đang cố gắng mở khăn quàng cổ ra, cười tủm tỉm hỏi:

"Nghe Một Chút, có đúng như vậy không?"

Trong nhà mở máy sưởi, nóng hầm hập.

Nghe Một Chút bị ủ quá dày, mà Long Ngân vừa đến đã vào phòng bếp, không ai cởi bớt quần áo cho nó.

Nghe Một Chút nóng chịu không nổi, chỉ có thể cố gắng duỗi đôi tay béo tròn tự cởi đồ cho mình.

Nó quá nhỏ.

Long Ngân lại quàng khăn quàng cổ quá lớn, Nghe Một Chút càng kéo càng chặt, cuối cùng tự lặc bản thân đến trợn trắng mắt.

Tống Du và Diệp Lan vừa mới nhìn đến Nghe Một Chút, thấy nó trợn trắng mắt, tươi cười cũng cứng đơ.

"Nghe Một Chút ơi!"

Hai người vội vàng hô to rồi giúp Nghe Một Chút cởi khăn quàng cổ xuống.

"Ba ba, nóng."

Nghe Một Chút dang tay để Diệp Lan tiếp tục cởi áo khoác cho nó.

Có máy sưởi nóng hừng hực, Diệp Lan và Nghe Một Chút đều chỉ mặc áo lông.

Nghe Một Chút cởi được cái áo khoác dày, thở phào một hơi, chân ngắn bắt đầu chạy lung tung trong phòng.

Nó thường xuyên tới đây nên rất quen thuộc.

Trước khi tới đây, Long Ngân mang theo cặp sách nhỏ cho nó, trong đó có đồ chơi.

Nghe Một Chút cầm mô hình máy xúc đất, đẩy ào ào trên sàn nhà.

Chơi đến đói bụng, nó còn biết chạy vào phòng bếp, ôm đùi Long Ngân, ngẩng mặt bánh bao, mềm mại nói:

"Nghe Một Chút, đói!"

Long Ngân đang làm trợ thủ cho Lăng Cảnh, nghe vậy thì nhìn về phía Lăng Cảnh.

Lăng Cảnh cũng rất thích nhãi con thường xuyên tới nhà mình chơi này.

Hắn lấy xương sườn đã làm xong, cắt ra một khối, đặt vào tay Nghe Một Chút.

"Đi ăn đi."

Nghe Một Chút có xương sườn, ngoan ngoãn từ phòng bếp đi ra ngoài, nắm xương sườn gặm đến cái miệng nhỏ đầy mỡ.

Không bao lâu.

Lại tới thêm vài người.

"Anh!"

Tống Du nhìn thấy người đến, không chút do dự chạy nhanh qua.

Đi vào chính là anh ruột Tống Du, Tống Đường, thọ mệnh của thần thú rất dài, cho dù sống rất nhiều năm, vẫn giữ được bộ dáng của tuổi trẻ.

Tống Đường cũng như thế.

Tống Du ôm anh trai một cái rồi mới cong mắt lùi lại:

"Các em đang nấu cơm à?"

"Dạ, Lăng Cảnh mua rất nhiều thịt, anh ấy đang làm trong phòng bếp đó."

Tống Đường nghe thế, đôi mắt nhìn nhìn khuôn mặt của người đàn ông cao lớn bên cạnh.

"Anh đi hỗ trợ."

Bạn đời Tống Đường, Tần yến, thức thời mà chủ động đi vào phòng bếp.

Một lát sau.

Long Dực cũng đi vào.

Mấy người đàn ông cao lớn ở trong phòng bếp bận rộn, cũng may phòng bếp này đủ rộng nên nhìn cũng không chật chội lắm.

"Diệp Diệp, lại đây."

Tống Đường kêu Diệp Lan một tiếng, tuy hai người không thường xuyên gặp nhau, nhưng Tống Đường rất quen thuộc với cậu.

Không còn cách nào.

Em trai bảo bối nhắc mãi bên tai tên của tiểu yêu quái này.

Diệp Lan ngẩn người, đứng dậy đi tới trước mặt Tống Đường.

"Em còn muốn tìm cha mẹ thân sinh không?" Hắn hỏi.

Hai năm trước, Tống Du lén cầu xin anh trai, để anh trai giúp Diệp Lan tìm cha mẹ.

Ở trong lòng Tống Du, anh trai rất thần thông quảng đại, không gì không làm được.

Mà Tống Đường 'sủng đệ cuồng ma' đúng là có thể làm được mỗi một yêu cầu của em trai.

Vì giúp tiểu yêu quái này tìm cha mẹ, Tống Đường vẫn luôn lén lút mà nỗ lực.

Mà năm nay, đã có kết quả.

Diệp Lan đột nhiên nghe câu hỏi này, cả người đều ngốc.

"Em.. hai người đó.."

Diệp Lan ngơ ngác hỏi:

"Em có thể tìm được hai người đó sao?"

Tống Đường sờ sờ đầu Diệp Lan:

"Có anh ra tay, đương nhiên có thể."

Sống đến bây giờ, Diệp Lan hoàn toàn không có chút ký ức nào về cha mẹ.

Hiện tại lại hỏi cậu có muốn tìm hai người đó không, bản thân Diệp Lan cũng mờ mịt.

Long Ngân bị người lớn đuổi ra khỏi phòng bếp, không biết đã đứng sau Diệp Lan từ khi nào.

"Cậu ấy muốn tìm."

Long Ngân mở miệng nói với Tống Đường.

Trên đời này, không ai hiểu Diệp Lan hơn Long Ngân.

Diệp Lan nhìn qua thì lạc quan, nỗ lực sinh hoạt, cho dù khi còn nhỏ trải qua khó khăn, cũng không oán giận, không ủ rũ.

Tất cả mọi người khen cậu kiên cường, nhưng Long Ngân lại biết, sự kiên cường từ nhỏ của Diệp Lan thành lập trên cơ sở không có cha mẹ để dựa vào.

Cậu không thể không kiên cường, không có ai để cậu dựa vào, cậu phải dựa vào chính mình nuôi sống bản thân.

Đối với cha mẹ, Diệp Lan không bao giờ hỏi đến nhưng đã từng nói với Long Ngân.

Cậu nói, có phải khi còn nhỏ cậu quá yếu, cho nên cha mẹ mới không cần cậu không?

Long Ngân thay thế Diệp Lan trả lời, Tống Đường lại nhìn nhìn Diệp Lan.

Tay Diệp Lan được Long Ngân nắm chặt, cảm nhận được độ ấm truyền qua.

Cậu bình tâm lại, gật đầu nói:

"Em.. em muốn tìm cha mẹ ạ."

Cậu muốn biết, là cha mẹ không cẩn thận đánh mất cậu, hay là..

Hay là cố ý vứt bỏ.

Tống Đường nghe Diệp Lan trả lời, cũng không dây dưa, cầm một cái gương từ trong ngực ra.

"Keng keng keng.."

Gõ ba tiếng, trong gương xuất hiện một địa phương xa lạ.

Diệp Lan nhìn xa lạ, Tống Du lại rất quen mắt.

"Woa!"

Đôi mắt Tống Du sáng lấp lánh:

"Là núi Bất Quy nha!"

"Đúng rồi."

Tống Đường nhìn em trai:

"Lần sau dẫn em đi chơi."

Tống Du gật gật đầu:

"Được."

Trong gương chính là núi Bất Quy thời cổ, vạn năm trước, rất nhiều thần thú, yêu quái và thần ở bên trong.

Mà giờ phút này.

Bên trong chỉ còn sót lại thân hình của một thụy thú, thụy thú kia toàn thân trắng như tuyết, thân hình cao lớn.

"Là Bạch Trạch."

Tống Đường lại bổ sung:

"Diệp Diệp, đây là cha em."

– Còn tiếp –

Woa, ngạc nhiên chưa >_<
 
Chương 51: Hoàn

[HIDE-THANKS]
Edit: Vũ Kiều Phụng

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Tống Đường nói thẳng ra làm Diệp Lan bất ngờ, không kịp phản ứng.

Cậu ngốc ngốc nhìn hư ảnh thật lớn trong gương, nỗ lực tiếp nhận sự thật đây là cha cậu.

"Anh Đường."

Diệp Lan hỏi Tống Đường:

"Này.. người này thật sự là cha em sao?"

"Đúng vậy, núi Bất Quy bị hủy, ông ấy bị nhốt trong phế tích, anh và Tần Yến sẽ nghĩ cách mang những thần thú bị nhốt ở đây ra ngoài."

"Hai cha con em bây giờ có thể giao lưu với nhau qua cái gương này, em nói gì ông ấy đều có thể nghe được."

Diệp Lan gật gật đầu, ánh mắt dời đến mặt gương.

Trong lúc Diệp Lan nhìn gương, Bạch Trạch trong gương cũng nhìn ra bên ngoài.

"Ấu tể."

Bạch Trạch bình tĩnh nhìn Diệp Lan, sau một lúc lâu mới nói ra được hai chữ.

Mặc dù cách nhau một mặt gương, nhưng trong nháy mắt hai người đối diện với nhau, cả hai đều có cảm giác kích động.

Diệp Lan nghe Bạch Trạch gọi mình là ấu tể, trong lúc nhất thời không biết đáp lời thế nào.

Huyết mạch thần thú có thể cảm ứng lẫn nhau.

Bạch Trạch chỉ nhìn Diệp Lan, liền biết rõ ràng, đây là ấu tể của ông.

Một trận trầm mặc qua đi, Diệp Lan nhìn Bạch Trạch, giọng khô khốc mà hỏi:

"Ông.. ông thật sự là cha của tôi sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy vì sao lại muốn vứt bỏ tôi?"

Đôi mắt đẹp của Diệp Lan đã ướt đẫm, cậu đem vấn đề đã ẩn sâu trong lòng nhiều năm hỏi Bạch Trạch.

"Cha không có vứt bỏ con."

Đôi mắt Bạch Trạch không chớp, nhìn chằm chằm Diệp Lan, nghẹn giọng giải thích:

"Năm đó, mẹ của con mang thai con khi thế giới này hết sức loạn lạc, cha mang mẹ con ra ngoài, làm bà ấy hôn mê đến khi thế giới hòa bình mới thức tỉnh."

"Đến khi Tống Đường tìm được cha, cha mới cảm ứng được, hơi thở của mẹ con đã tan biến trong trời đất này."

Diệp Lan ngẩn người.

Cậu chưa bao ngờ nghĩ, mới vừa biết cha không vứt bỏ mình lại đồng thời biết được mẹ ruột đã không còn trên đời.

"Ấu tể, cha và mẹ con đều chưa bao giờ nghĩ sẽ vứt bỏ con."

Đáp án này là đáp án mà Diệp Lan mong đợi đã lâu.

Ngay lúc này, cậu rốt cuộc đã mãn nguyện.

"Con đã biết."

Diệp Lan gật gật đầu, cậu nhìn cha đang trong nguyên hình Bạch Trạch, có thể là việc nhận cha đã đánh sâu vào nhận thức của cậu, bây giờ cậu cũng không biết nên ở chung với người cha này như thế nào.

Long Ngân ở bên cạnh Diệp Lan lại bình tĩnh hơn, nhìn thấy Diệp Lan vô thố, không biết nói gì với cha, lặng lẽ nắm bàn tay của cậu.

"Diệp Diệp."

Long Ngân đề nghị:

"Hay là tất cả mọi người rời đi trong chốc lát để em và cha em cùng nhau trò chuyện."

Đề nghị vừa được nói ra, những người khác cũng cảm thấy rất đúng.

Tính tình Diệp Lan vốn dĩ hơi hướng nội, có nhiều người vây quanh như vậy mà để cậu trò chuyện với Bạch Trạch, đúng là sẽ làm cậu ngượng ngùng.

Long Ngân và những người khác dời đến một căn phòng trống.

Chỉ có Nghe Một Chút là không chịu đi.

Nó ôm chân Diệp Lan, đặt mông lên mu bàn chân cậu.

Phòng khách không còn ai ngoại trừ hai người và cái gương.

Diệp Lan ôm Nghe Một Chút lên, kéo cái ghế dựa ngồi xuống.

Nghe Một Chút ôm cổ Diệp Lan, tò mò nhìn chằm chằm Bạch Trạch trong gương.

"Woa!"

Nghe Một Chút nhìn Bạch Trạch to lớn, cảm thấy đặc biệt uy phong.

Bạch Trạch liếc mắt nhận ra Diệp Lan đang ôm Thao Thiết nhỏ, ông đang lo lắng không tìm được đề tài để nói chuyện với ấu tể của mình, quyết định dùng Thao Thiết nhỏ làm chủ đề đối thoại nên hắng giọng hỏi Diệp Lan:

"Đứa nhỏ Thao Thiết này bao nhiêu tuổi rồi?"

"Con bốn tuổi rưỡi rồi ạ!"

Nghe Một Chút đang lảm nhảm nghe thấy Bạch Trạch chủ động hỏi về mình nên giành trả lời:

"Con học lớp Hoa Hoa, còn được rất nhiều hoa hồng nhỏ."

Nghe Một Chút lảm nhảm làm tâm tình của Bạch Trạch cũng thả lỏng hơn:

"Vì sao lại muốn ấu tể của ta ôm con?" Ông cố ý hỏi.

Nghe Một Chút ngẩn ngơ.

Nó không hiểu được những lời này, chỉ mơ hồ nói:

"Nghe Một Chút, là ấu tể."

Bạch Trạch sửa đúng:

"Đang ôm con là ấu tể của ta."

Lần này Nghe Một Chút nghe hiểu, nó ôm sát cổ Diệp Lan, cảnh giác nhìn Bạch Trạch:

"Là ba ba! Ba ba ôm Nghe Một Chút!"

Bạch Trạch: "..."

Ông nhìn nhìn Nghe Một Chút, lại nhìn nhìn Diệp Lan bị Nghe Một Chút ôm gắt gao, hỏi:

"Ấu tể, đây là?"

Diệp Lan bị Nghe Một Chút lặc thở không nổi, cậu kéo tay của nó ra một chút rồi mới giải thích:

"Nghe Một Chút là đứa nhỏ con nhận nuôi ạ."

Bạch Trạch gật đầu:

"Nhìn qua là một nhóc con rất khỏe mạnh."

"Đúng vậy." Diệp Lan đồng ý nói:

"Nghe Một Chút đúng là rất khỏe mạnh ạ."

Ăn nhiều, ngủ nhiều, răng vô cùng tốt, thân thể cũng năng động.

Lấy Nghe Một Chút làm chủ đề nói chuyện phiếm, không lâu sau, Diệp Lan đã có thể cười với Bạch Trạch.

Lại qua thêm nửa giờ.

Thời gian sử dụng gương sắp hết, Bạch Trạch không rời mắt nhìn ấu tể thật vất vả mới tìm được, hứa hẹn:

"Ấu tể, cha sẽ nhanh chóng ra ngoài, đến lúc đó cha sẽ không để con một mình nữa."

Diệp Lan nghe được lời này, đỏ mặt.

"Cha, bây giờ con không một mình." Cậu thầm muốn giới thiệu Long Ngân với cha.

Nhưng Bạch Trạch nhìn Nghe Một Chút trong ngực Diệp Lan, tự xem là hiểu rõ nói:

"Đúng vậy, con còn có Nghe Một Chút."

"Cũng không phải."

Diệp Lan nắm quần áo Nghe Một Chút, do dự nói cùng Bạch Trạch:

"Còn một người nữa ạ."

Bạch Trạch nghi hoặc:

"Còn ai nữa?"

"Một con rồng nhỏ, gọi là Long Ngân, chúng con từ nhỏ đã ở chung, cùng nhau lớn lên."

"Bây giờ.. bây giờ cũng còn ở chung ạ."

Nhìn mắt Bạch Trạch vẫn khó hiểu như cũ, Diệp Lan thay đổi một cách biểu đạt rõ ràng hơn:

"Là một ba ba khác của Nghe Một Chút, chính là Long Ngân."

Bạch Trạch: "?"

"Ấu tể.."

Bạch Trạch kinh ngạc nhìn Diệp Lan đột nhiên nói ra chuyện tình cảm, chỉ kịp kêu một tiếng 'ấu tể', cái gương 'bụp' một phát, hết tác dụng, cắt đứt liên hệ giữa hai người.

Diệp Lan nhìn Bạch Trạch nói còn chưa dứt lời biến mất ở trong gương, yên lặng nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi gương hết tác dụng, Diệp Lan cầm gương, ôm Nghe Một Chút đi tìm Tống Đường và mọi người.

"Anh Đường, cảm ơn anh ạ."

Diệp Lan trả gương lại cho Tống Đường, còn thật lòng nói cảm ơn, quả nhiên anh Du nói không sai, anh Đường chính là vạn năng.

Cái gì anh Đường cũng có thể làm được.

Tống Đường ném gương cho Tần Yến bảo quản.

Trước mắt, tất cả mọi người đã đến đông đủ, đồ ăn cũng làm xong, thủ công màu đỏ tươi dán cửa sổ cũng cắt một đống.

Mọi người cùng nhau hoạt động.

Thành phố có bắn pháo hoa ở khu vực được quy định, sẽ bắn vào lúc giao thừa.

Nhà Tống Du và Lăng Cảnh ở vị trí tốt, đứng trước cửa sổ sát đất có thể thấy toàn cảnh tràng pháo hoa hoành tráng kia.

"Thật là đẹp mắt."

Diệp Lan ngửa đầu, nhìn pháo hoa nở rộ trên không trung.

Long Ngân từ phía sau ôm chặt Diệp Lan, thân thân khuôn mặt cậu, nhân cơ hội nói lời âu yếm:

"Em còn đẹp hơn so với pháo hoa."

"Diệp Diệp, anh rất yêu em."

Mặt Diệp Lan đỏ lên, muốn đẩy Long Ngân ra, đỡ phải bị người khác nhìn thấy, nhưng dư quang khóe mắt liếc đến những người khác, chỉ thấy mỗi đôi cũng đang dựa gần nhau, đang lặng lẽ nói với nhau điều gì đó, không ai để ý đến cậu và Long Ngân.

Vì thế, Diệp Lan ngừng động tác đẩy Long Ngân.

Cậu dựa vào trong ngực Long Ngân, cùng Long Ngân mười ngón nắm chặt, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được, đáp lại Long Ngân:

"Em cũng yêu anh."

Cậu cũng rất yêu con rồng ăn vạ cậu nuôi từ nhỏ đến lớn này.

Không khí ái muội không duy trì được bao lâu đã bị Nghe Một Chút vô tình đánh vỡ:

"Ba ba! Nghe Một Chút muốn ôm!"

Nghe Một Chút vươn đôi tay nhỏ, ý đồ chen vào giữa hai người.

Long Ngân cười một tiếng, ôm Nghe Một Chút béo tròn lên, một nhà ba người cùng nhau xem pháo hoa.

Không lâu lắm, mí mắt Nghe Một Chút đã dính vào nhau, đầu nhỏ gục lên gục xuống, rõ ràng thức không nổi nữa.

Tống Du đã chuẩn bị phòng cho mọi người, Long Ngân thấy Nghe Một Chút như vậy, dứt khoát đưa nó về phòng ngủ.

Sắp xếp cho Nghe Một Chút xong, Long Ngân nhìn về phía Diệp Lan:

"Diệp Diệp, có muốn ngồi trên lưng rồng ra ngoài chơi không?"

Diệp Lan nhìn Long Ngân:

"Không muốn."

Thời tiết này, ngồi trên lưng rồng bay lung tung chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.

Nếu không muốn bay đi chơi, Long Ngân cũng không miễn cưỡng.

"Chúng ta cũng đi nghỉ ngơi?"

Long Ngân thân thân trán Diệp Lan, trưng cầu ý của cậu.

Diệp Lan do dự:

"Chúng ta không thức đêm sao?"

"Không cần."

Đêm giao thừa, sao Long Ngân có thể để Diệp Lan ngồi bên ngoài thức đêm.

Long Ngân vừa dụ vừa dỗ, cuối cùng hai người cũng đến phòng kế bên nghỉ ngơi.

Tắm xong.

Diệp Lan nhìn đôi mắt Long Ngân biến đỏ, mày nhăn lại:

"Không thể."

Cậu cự tuyệt:

"Hôm nay có rất nhiều người ở chỗ này, anh thành thật một chút đi."

Trong sự tình này, Long Ngân không nghe lời Diệp Lan bao nhiêu.

"Ngoan."

Long Ngân đè người xuống, đáy mắt phiếm hồng lộ ra dục vọng không hề che giấu:

"Anh bày kết giới trong phòng này, không ai có thể nghe được."

Diệp Lan đẩy hắn ra:

"Cũng không muốn."

Long Ngân quấn lấy cậu:

"Không, em muốn."

Diệp Lan: "..."

Hỗn đản!

Qua đêm giao thừa, năm tháng cũ đã qua, một năm mới lại đến.

Từ nay về sau, làm bạn với nhau vượt qua năm tháng đằng đẵng.

– Hoàn –

*Tung hoa* lại thêm một bộ truyện đã được hoàn bởi thành viên Team Đề Cử Đam Mỹ Hay edit rồi. Cảm ơn bạn Vũ Kiều Phụng đã edit cho web một bộ truyện cute này nha, bây giờ chúng ta phải tạm biệt với một nhà Tiểu long ăn vạ cute rồi, chúc gia đình nhỏ của các bạn sẽ hạnh phúc mãi mãi nha. O (n_n) o~
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back