[hide]Diệp Vi Vi thì thầm vài câu vào tai thím Ba, thím Ba ban đầu mở to mắt ngạc nhiên, sau đó ngại ngùng lẩm bẩm: "Cái này.. sao mà được."
"Thím Ba, nghe cháu đi, không sai đâu. Đàn ông ấy mà, dù họ có thích và quan tâm đến thím đâu, nhưng nếu không có kích thích hợp lý, thì sẽ không thể hiện ra ngoài. Đến lúc đó nha, thím cứ để chú Ba phải xin lỗi đàng hoàng."
Diệp Vi Vi nhỏ giọng trò chuyện với thím Ba, đưa ra ý kiến mặc dù chưa bao giờ gặp chồng của thím, nhưng cô có thể thấy thím Ba rất quan tâm đến chồng. Dù thế nào đi nữa, nửa năm không về nhà một lần, cũng phải để chú Ba biết rằng thím Ba không phải không thể sống thiếu chú ấy.
"Đến lúc đó, có thể cho Nhị Cẩu Tử em trai."
Diệp Vi Vi vừa nói, vừa làm mặt hề với thím Ba.
Thím Ba bật cười: "Con bé này, sao lại như con nít thế, đã làm mẹ rồi."
Nhị Cẩu Tử luống cuống tay chân đứng bên cạnh không biết phải an ủi thế nào mỗi khi thấy thím Ba buồn khi nhắc đến chú Ba, nên thấy thím Ba cười thì cũng cười theo, rồi cậu ta nhìn Diệp Vi Vi, cười cười có chút ngượng ngùng, khác hẳn với vẻ hoạt bát mấy ngày nay.
Tóm lại, đối với Nhị Cẩu Tử mà nói, dù Diệp Vi Vi nói gì, chỉ cần làm cho mẹ cậu nhớ đến cha mà cười thì đó là lời hay.
Mạc vuốt ve ngón tay, Nhị Cẩu Tử không nghe được những lời thì thầm của Diệp Vi Vi với thím Ba, nhưng anh lại nghe rõ ràng, những ý tưởng của Diệp Vi Vi khiến anh cảm thấy rất khó chịu, vô cùng buồn bực.
Diệp Vi Vi không chú ý đến sự bất thường của người đàn ông, vẫn vui mừng vì đã an ủi được thím Ba.
Thím Ba thấy Nhị Cẩu Tử mỉm cười ngượng ngùng với Diệp Vi Vi, vuốt tóc rối bù của cậu: "Sau này mọi người đều cười, vui vẻ, càng cười càng trẻ, để cho ông già đó biết chúng ta cũng không phải không thể sống thiếu ông ấy."
Dù là phụ nữ lớn tuổi đến đâu, khi nói về người mình yêu, luôn không thể không bộc lộ chút tính khí trẻ con vô tư, nói vài câu kiêu ngạo.
Diệp Vi Vi che miệng cười.
Sau khi mọi người dọn dẹp xong bát đĩa, thím Ba quay về nhà làm việc may vá, còn Nhị Cẩu Tử thì đi chơi với bạn bè, dựa theo lời thím Ba, Nhị Cẩu Tử bây giờ đang ở tuổi đuổi gà bắt chó, không để ý tới tuổi tác, suốt ngày lêu lổng với lũ bạn, chẳng biết bao giờ mới hiểu chuyện, nhưng Diệp Vi Vi lại nhìn thấy tình thương từ ánh mắt thím Ba.
Đối với một người mẹ mà nói, chỉ cần con cái khỏe mạnh, vui vẻ là điều quan trọng nhất.
Cô chợt nghĩ đến con trai mình.
Cẩu Đản, với dáng vẻ của nó thì sau này sao tìm được người chơi cùng? Có một khoảnh khắc, Diệp Vi Vi không muốn trở về hiện tại mà muốn quay về âm phủ hơn, ít nhất ở nơi đó, Cẩu Đản không chỉ không bị coi là kỳ quái mà còn đẹp hơn nhiều người khác.
Thực ra, nhìn kỹ các nét trên khuôn mặt của Cẩu Đản trông rất giống Phong Sở Mạc.
Phong Sở Mạc đẹp trai như vậy, thì Cẩu Đản không thể nào xấu đâu.
Trong lòng suy nghĩ mông lung, cô lặng lẽ bước về phòng mà không nhận ra rằng Mạc cũng im lặng theo sau, cực kỳ trầm mặc.
"Mạc, em.."
"Vi Vi, anh.."
Lúc đặt tay lên cửa, Diệp Vi Vi quay lại định nói cái gì đó.
Người đàn ông phía sau cũng đồng thời lên tiếng.
Nên đầu cô và vào cằm anh.
"Á!" Diệp Vi Vi ôm đầu, nhăn mặt nhe răng đau đớn.
"Sao cằm anh cứng vậy hả, có phải cố ý không?"
Diệp Vi Vi dỗi.
Luôn im lặng không nói, Mạc nhìn vào khuôn mặt của Diệp Vi Vi đang dỗi, với biểu cảm vừa giận vừa vui, đó là chút tính khí trẻ con chỉ dành cho người thân thiết, làm anh bật cười, tâm trạng bực bội ban nãy bỗng chốc tan biến, tại vị trí ngực có gì đó đang bành trướng dần: "Haha, chỗ cứng hơn của anh, em đâu phải chưa từng thấy."
Đột nhiên, anh muốn nhìn thấy Diệp Vi Vi thay đổi sắc mặt trước mặt mình, chỉ là muốn trêu chọc cô để tạo thêm nhiều cảm xúc.
Quả nhiên, Diệp Vi Vi thay đổi sắc mặt, đầu tiên là đỏ, sau đó trắng, rồi đen. Cô nhìn trái phải, nhỏ giọng: "Phong Sở Mạc, anh muốn chết đúng hong!"
"Anh nghĩ em sẽ rất hài lòng với dịch vụ của anh đêm qua."
Mạc thở dài, cảm thấy tâm trạng của mình trở nên phức tạp. Diệp Vi Vi không suy nghĩ sâu xa vì lời nói càng ngày càng trần trụi của anh, cô đập mạnh vào ngực anh một cái: "Im ngay!"
Lại cảm thấy tay mình tê dại: "Anh là đá biến thành à?"
Cảm giác toàn thân cứng ngắc, Diệp Vi Vi mặc dù không biết tại sao mình không thể dùng sức mạnh, chỉ có một chút, nhưng cũng đủ khiến cô nhạy bén, sức mạnh lớn hơn, lại chẳng ngờ, ngực của Mạc lại cứng đến vậy.
"Có lẽ anh thật sự là đá biến thành cũng không chừng."
Mạc nói nửa đùa nửa thật, mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Vi Vi, tiếc là, Diệp Vi Vi không hiểu ý tứ của anh, vẫn đang xoa tay có hơi đỏ, nhỏ giọng càu nhàu.