Chương 94: Nam nhân ngốc manh hung tàn kiếp trước (cuối)
Mà ở phòng trong, Cẩu Đản đáng thương uất ức lau nước mắt, tóc ngố trên đầu loẹt xoẹt hạ xuống, nó còn lại hơi thở thoi thóp, nhìn ngọc thạch trong tay của đại ma vương ở đối diện, đó là một khối ngọc thạch rất đẹp, trong suốt xuyên thấu, mang theo ánh sáng lập loè kỳ dị, nếu Diệp Vi Vi lúc này nhìn thấy, tất nhiên sẽ nhận ra ngay, vì đó là ngọc thạch gia truyền của cô, sau đó vô tình đánh mất.
Có điều, ngọc thạch gia truyền của Diệp Vi Vi cũng có sức mạnh, tuy nhiên chỉ là sức mạnh phòng vệ, kém xa khối ngọc thạch ở hiện tại có ánh sáng chói lóa và sức mạnh ẩn chứa bên trong miếng ngọc này.
Của con, của con.
Trong mắt Cẩu Đản cũng có ánh sáng như thế, dù bề ngoài nó đang thoi thóp, nhưng vẫn với móng vuốt qua, đồng tử hơi hơi mở to, đó là bản năng muốn đồ vật của nó.
Người đàn ông không xem tiểu quái vật đang ngụy trang, mà chỉ vuốt ve ngọc thạch trong lòng bàn tay.
Đây chính là bản thể của anh, anh chưa từng nghĩ tới, có một ngày, sẽ có một tiểu quái vật khác, có thể hấp dẫn bản thể của anh, mượn dùng sức mạnh trong đó sinh ra, càng không ngờ..
Anh đặt tay lên vị trí ở ngực: "Anh là ai?"
Lúc đầu còn tưởng ý thức kia muốn đoạt bản thể, nhưng nếu ý thức kia không trợ giúp, tiểu quái vật còn ở trong bụng Diệp Vi Vi không có chút quan hệ nào với ngọc thạch, thì anh căn bản không thể lấy đi bản thể.
Nhưng mà nếu ý thức kia hồi bản thể, thì trong khoảng ba năm ngày sau thì anh vẫn có thể loại trừ nó, bởi vì sức mạnh cùng thần hồn của anh sớm đã trải qua trăm ngàn năm dưới nền đất linh mạch cô đọng, do đó chỉ một sợi âm hồn kém cỏi thì anh căn bản chưa từng đặt ở trong lòng.
Mà sự xuất hiện của Diệp Vi Vi lại là ngoài ý muốn, nhưng lại trở thành điều không thể tránh khỏi: "Anh là tôi."
Cái ý thức kia chưa từng trả lời vấn đề của anh, chính anh tự đáp.
"Vậy ra, tôi cũng là Mạc của cô ấy."
Anh nói, môi hơi hơi gợi lên, nhìn tiểu quái vật đáng thương ngụy trang lại đang canh me, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới và muốn cắn xé anh, mà anh cảm thấy đáp án này không quá khó để tiếp thu, thậm chí còn vui vẻ chấp nhận: "Con là con của cô ấy, cũng là của ta."
Cho nên về khối ngọc này.. Anh gỡ móng vuốt nhỏ cứng đờ của tiểu quái vật ra, đặt ngọc thạch vào lòng bàn tay nhỏ của bé.
"Cẩu Đản, phải ngoan."
Dù giọng anh cứng ngắc nhưng trong mắt lại ôn hòa.
Ôm tiểu quái vật đang nắm chặt ngọc thạch vào trong ngực, vẫn ôm kiểu ôm đầu bỏ chân như vừa rồi, nhưng lại rất nghiêm túc, rất cẩn thận mà ôm.
Rất nhanh đã đến chạng vạng, Diệp Vi Vi mới từ đám bà ba cô sáu hỏi thăm chuyện của cô cùng Phong Sở Mạc rời đi và quay về.
Nói thật, cô rất mệt, không chỉ mệt thân mà tâm cũng mệt nốt.
Cái thôn này nằm dưới chân núi, nhà ở đây đều là nhà tranh, tốt hơn chút là làm từ đá và gỗ, với người trong thôn ăn mặc rất, rất là quê mùa, chính là áo dài váy dài.
Diệp Vi Vi ban đầu còn cho rằng đây là một nông thôn nào đó rất xa xôi, dù ở hiện tại những nông thôn chẳng còn bộ mặt này.
Chính là, khi cô bị bà ba cô sáu vây quanh hỏi thăm cả ngày, thì cô, người không cho mình là ngốc đã nghĩ đến một viễn cảnh không thể nào tưởng tượng được, rồi không thể không tin.
Cô cần phải nói với anh gấp, mong trút ra hết những sầu lo phiền muộn khó chịu sâu trong lòng.
Chỉ là, tất cả những sầu lo phiền muộn kia đều biến thành cảm động khi nhìn thấy người đàn ông ôm thằng nhóc màu lục, hai cha con an an tĩnh tĩnh nằm cạnh nhau.
Anh nhắm mắt, phảng phất như đang ngủ say, lông mi dài rũ xuống đổ bóng râm, cảm giác này thực an bình.
"Phong Sở Mạc. Chúng ta có lẽ đã xuyên qua thời không rồi, mà em cũng không chắc lắm."
"Nơi này có thể là quá khứ, anh có biết thời dân quốc không? Em từng đóng phim về thời đó, dù có nhiều cái không giống lắm, nhưng mà, em có cảm giác, nơi này, có lẽ chính là dân quốc."
Diệp Vi Vi nhẹ giọng nói, vừa cởi giày, chậm rãi bò tới bên cạnh anh, người đàn đúng lúc vươn một bàn tay, ôm lấy bả vai cô.
Diệp Vi Vi mỉm cười: "May vẫn còn có anh"
May mắn có anh, Phong Sở Mạc, may là anh còn đây, còn có Cẩu Đản, dù nơi này là dân quốc thật, thì em vẫn tin, chúng ta cũng có thể sống rất rất tốt.
Lời editor: Mình không ra chap thường xuyên nữa, mình bận công việc kiếm thêm thu nhập rồi, kinh tế hơi khó khăn nên bạn nào thấy lâu quá có thể bỏ qua truyện, khi nào nhớ quay lại xem. Cảm ơn.
Anh không phát hiện ánh sáng loé lên trong mắt cẩu Đản mà dù có cũng chẳng để bụng, phất tay, ấm trà trên bàn trà giữa phòng như bị đôi tay vô hình nào đó nắm, nhấc lên, cột nước rót vào trong chung trà, sau đó chung trà vào trong tay anh.
Một loạt hành động của Mạc làm Cẩu Đản mở to đôi mắt đen láy. Nó lật người lại, chỏm tóc trên đầu lại phất phơi, bay, bay, nó há to cái miệng đỏ nhỏ, rất nghiêm túc xem, ngoại trừ nước da màu lục ra thì các đường nét trên khuôn mặt Cẩu Đản rất đẹp, mắt đen long lanh, cái miệng nhỏ đỏ, mặt tròn tròn.
Anh ném ngọc thạch kia vào trong chung (tách) trà để rửa sạch rồi nói: "Há miệng ra."
Mạc nói một cách ra lệnh.
Cẩu Đản tức thì mở miệng nhỏ đỏ, để lộ ra hàm răng nhòn nhọn trăng trắng, răng rất nhỏ, song ở dưới ánh trăng soi chiếu trong nó lập loè sáng bén.
Mạc xem xét miệng cùng hàm răng mọc siêu cấp nhanh của nó, hài lòng gật gật đầu.
"A ~"
Cẩu Đản há miệng, mắt nhỏ thúc giục đại ma vương đang nghiêm túc kiểm tra răng mình.
"Nhai nát rồi mới nuốt."
Mạc dặn dò một câu, sau đó, ngọc thạch lớn nhỏ bằng hạt gạo dừng trong cái miệng mở to của nó.
Cảm giác lạnh như băng, còn mang theo mùi hương bùn đất, nó cắn có cảm giác giòn. Mày của nó vừa rồi nhăn lại vì ấm ức thì giờ đã giãn ra, răng rắc răng rắc, nó miễn cưỡng nhai, cưỡng ép xúc động muốn nuốt gọn, tuy vậy nhưng nó vẫn chỉ nhai hai cái cho có rồi gấp gáp, không chờ nổi mà nuốt xuống, rồi nó cảm giác trong bụng mình có một dòng nhiệt nóng chạy, cảm giác no căng làm Cẩu Đản dùng móng vuốt nhỏ vuốt bụng nhỏ, rồi cười khanh khách.
Mạc nhìn Cẩu Đản vui vẻ cười ngoác miệng thì anh cũng không khỏi nhếch môi, trong mắt một lớn một nhỏ đều chứa ý cười, có chút đặc biệt giống nhau.
Nếu đã cho Cẩu Đản ăn no, như vậy thì chỉ còn mình ăn, người anh vẫn nóng và khi nghĩ đến Diệp Vi Vi lại càng nóng thêm.
Anh nghĩ, muốn làm lại sự việc hiện trong đầu mình thêm một lần, thực sự rất mong đợi.
"Phần còn lại không được phép nhìn."
Đó vẫn là giọng điệu ra mệnh, nhưng anh nói cũng không rõ lắm.
Nhưng mà, Cẩu Đản thông minh lập tức nghe hiểu, hừ hừ, mới không thích xem đâu, đại ma vương là một kẻ ngốc, dù nơi đó của mẹ có đồ ăn ngon, nhưng mà, món ăn ngon nhất trên thế giới chắc chắn là hòn đá nhỏ, nó rất thông minh nha, đại ma vương ăn no thì mới có thể tiết kiệm càng nhiều hòn đá nhỏ ngon lành kia.
Cẩu Đản đã ăn no bụng vừa nghĩ thế liền cười khanh khách, sau đó tứ chi chống lên tấm chiếu, rất tự giác xoay vòng tại chỗ, để mông nhỏ hướng về phía Mạc, đầu hướng về phía cửa, bắt đầu nghiên cứu hoa văn trên cửa.
Mạc rất hài lòng với ý thức tự giác của Cẩu Đản, nghĩ rằng ngày mai sẽ tiếp tục cho nó ăn một ít ngọc thạch cực phẩm.
Anh cười và xoay người lại, nhưng người đàn ông lại bắt gặp đôi mắt trợn to của người phụ nữ.
"... Anh."
"Nó, nó đói bụng, anh cho nó ăn chút thứ kia, cái đó tốt cho nó."
Anh luống cuống, không biết nên giải thích như thế nào, cũng không biết tại sao mình lại muốn giải thích, cô ấy vừa rồi có phải đã tỉnh từ trước rồi không? Cô ấy có phát hiện anh trộm làm chuyện này không? Có phát hiện điều bất thường không? Anh sợ, cô biết anh không phải là 'anh'.
Tuy nhiên, anh rõ ràng là 'anh'. Năm ngón tay của Mạc từ từ nắm chặt, trong mắt hiện lên ánh sáng hung dữ, nếu anh nhìn vào gương sẽ phát hiện ánh sáng trong mắt vừa rồi rất giống Cẩu Đản, như một khuôn đúc ra.
Nếu, nếu người phụ nữ này dám đuổi anh đi, bất hoà và không cười với anh, như vậy, anh liền bắt cô đi xuống địa phủ ở cùng anh, một ngày không được thì một tháng, một tháng không được thì một năm. Một năm không thể thì mười năm, anh có rất nhiều thời gian, sẽ làm cho người phụ nữ trước mặt nhận ra rõ hiện thực, cô là của anh, là tự cô đưa mình tới cửa, không được phép rời đi!
Người đàn ông nghĩ như vậy, chỉ là vị trí trước ngực đau dữ dội.
"... Mạc là một người cha tốt".
Diệp Vi Vi cười cong cong đôi mắt, hoàn toàn không để ý đến ánh sáng hung dữ trong mắt người đàn ông, đứng dậy, đi đến trước mặt người đàn ông, duỗi tay ra nắm lấy tay anh.
Diệp Vi Vi không nhìn thấy sóng ngầm mãnh liệt giữa anh và Cẩu Đản, tất cả những gì cô thấy là nửa đêm, người đàn ông thức dậy dỗ Cẩu Đản, giúp nó lật người, nói chuyện và sau đó cẩn thận rửa sạch ngọc thạch đút cho Cẩu Đản ăn, còn cười ấm áp như vậy, đây không phải là một người cha tốt thì còn là gì nữa.
Khụ khụ, đến nỗi Cẩu Đản vì thích ăn ngọc thạch nên chỉ nhai hai cái giòn tan gì đó cô cũng không truy cứu vì thỉnh thoảng nghe tiếng cười khanh khách bên tai.
Cẩu Đản như vậy, kỳ thật rất tốt, ít nhất nó dễ nuôi, bản thân Diệp Vi Vi cảm thấy mình không xứng làm mẹ, vì cô không biết Cẩu Đản thích ăn gì, khi nào đói bụng, còn mình cư nhiên còn ngủ say như vậy.
"Xem ra em còn phải học nhiều hơn nữa, không thể thua Mạc."
Diệp Vi Vi mỉm cười, có chút ghen tị: "Cũng không thể để sau này Cẩu Đản thân với anh hơn em, em là mẹ nó đó."
[hide]Nghe cô gái oán giận, Mạc nghiêng đầu, môi từ từ cong lên, tay anh vẫn bị cô nắm, mà tay cô mềm mại, ấm áp, hoàn toàn khác với bản thể của anh. Rõ ràng, ban ngày hai người tiếp xúc thân mật, rõ ràng vừa rồi anh còn lột hơn phân nửa quần áo của cô, xem vị trí bí ẩn của cô gái, thế mà, giờ phút này, cô nhìn anh, nói anh là một người cha tốt. Diệp Vi Vi chính là nhìn anh.
Nhận định này cứ lảng vảng trong tâm trí anh, và trong một lúc nhất thời, trong bàn tay toát ra càng nhiều thứ, đó hẳn là mồ hôi, còn mặt và thậm chí khắp toàn thân đều bị bỏng, so với bỏng lửa thì nó càng mãnh liệt hơn, Mạc há miệng, qua rất lâu mà chẳng nói được gì.
Chẳng khác nào cái cọc gỗ, Mạc ra lệnh cho bản thân phải nói cái gì đó, nhưng càng ra lệnh lại càng không biết nói gì, cười chẳng thể nào đủ nhất định phải nói gì đó.
"Anh, anh nên làm gì."
Sau tai người đàn ông đã đỏ hết.
Mặc kệ như thế nào, nếu Cẩu Đản là con trai của Diệp Vi Vi. Vậy, vậy thì cũng là con trai của anh, Mạc đã suy xét vì Cẩu Đản mà chuẩn bị thêm càng nhiều thực đơn thích hợp, tóm lại thì, Cẩu Đản là nương bản thể anh mà sinh ra, thế thì về thực đơn chắc cũng giống anh.
Là con anh mà.
"Mạc, anh đỏ mặt nha."
Diệp Vi Vi cười tinh nghịch và hoài niệm, sau đó, cô ôm lấy bờ vai cứng đờ của người đàn ông, chụt một cái lên má người đàn ông.
Lại nói tiếp, người đàn ông đỏ mặt xuất hiện trước mặt cô đã là chuyện rất lâu về trước.
Rất lâu về trước?
Có rất nhiều chuyện trước kia không nhớ được vì bắt buộc phải quên đi mà giờ phút này khi nhìn thấy người đàn ông đỏ mặt, đỏ đến tận cổ thì tự nhiên nhớ ra.
"Mạc.."
Diệp Vi Vi mỉm cười, trong mắt ẩn chứa nước mắt, mở miệng gọi tên anh.
Em xin lỗi, em thế mà lại quên anh. Tim Diệp Vi Vi nhất thời thắt lại, không phải đau cho chúng mình mà là cho đối phương.
Cô cụp mắt xuống, năm ngón tay xoè ra rồi lại nắm lại, lúc này, là một người đàn ông, hẳn là nên chủ động, anh đột nhiên lại có một ý niệm, thế là anh đỏ mặt bừng lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, lại thấy nước mắt trong mắt Diệp Vi Vi: "Làm sao vậy!"
"Ai bắt nạt em."
Vẻ xấu hổ trên mặt anh liền biến thành lạnh băng, trong ánh mắt tối đen đầy sát khí, sát khí ấy khiến Cẩu Đản đang mải mê nghiên cứu hoa văn nhanh chóng co ro người lại, chỏm tóc hạ xuống, cuối cùng còn cẩn thận kéo chăn nhỏ bên cạnh phủ lên người mình.
Cô lau nước mắt: "Anh đang nghĩ vớ vẩn gì vậy? Em là cô gái mạnh mẽ, chỉ biết đi bắt nạt người khác thôi, làm sao bị bắt nạt được? Em đây là cảm động đó, hiểu không? Mạc là một người cha tốt, l em cũng sẽ học làm mẹ tốt, gia đình ba người chúng ta ở bên nhau, thật sự rất tốt."
Nụ cười của Diệp Vi Vi rất tươi, đẹp hơn bất cứ thứ gì.
Thật là như vậy sao? Một khắc kia, trong ánh mắt của Mạc có lúc lập lờ mờ mịt, có lúc lại dịu dàng ấm áp.
"Vi Vi.."
Hai chữ tự nhiên thốt ra khỏi miệng, không còn chút cứng nhắc nào nữa, cái tên quen thuộc lặp đi lặp lại trong tâm trí anh hàng ngàn lần.
"Cẩu Đản có phải bị lạnh không? Hầy, chưa chuẩn bị quần áo phù hợp cho nó."
Diệp Vi Vi lau khô nước mắt, quay đầu nhìn thấy hành động của Cẩu Đản, sau đó chẳng để ý đến người đàn ông nữa, đương nhiên không nghe thấy anh gọi Vi Vi, đã vội vã chạy đến bên Cẩu Đản.
Nhìn Diệp Vi Vi hết sức chăm chú vào Cẩu Đản, ném mình sang một bên, Mạc tỉnh táo lại, nhanh chóng kiềm chế con người khác trong mình.
Một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, Mạc vừa mới nghĩ Cẩu Đản là con của mình, cũng nên chăm sóc nó, lại nghĩ rằng tốt nhất nên sớm rèn luyện năng lực sinh tồn độc lập của Cẩu Đản, sau khi yêu tinh hóa hình, bất kể lớn nhỏ, dù là hình dáng hay giới tính, đều được xem như người trưởng thành.
Cẩu Đản tuy sinh ra từ bụng của Diệp Vi Vi, nhưng thực chất không phải con người thuần tý.
Cẩu Đản nằm giữa ổ chăn, nên muốn làm gì cũng phải nhìn đến thằng nhóc xanh lục này, Mạc nghiêm túc cân nhắc, nghĩ là nhất định phải sớm rèn luyện Cẩu Đản.
"Cẩu Đản thực ra cũng có thể ăn những thứ khác, em nhớ nó uống hai bát lớn nước cơm."
Diệp Vi Vi đang ngủ bỗng nhiên lẩm bẩm: "Con trai em không giống với người khác."
Mạc và Cẩu Đản đồng thời mở mắt, cả hai đều có đôi mắt đen láy, trong bóng tối, như tỏa ra ánh sáng xanh biếc.
Mạc vuốt đám tóc tơ trên trán Cẩu Đản, mắt anh lóe lên tia khác lạ, ánh trăng hơi lóe lên, sau đó, một tia sáng bạc như lưỡi kiếm xuyên qua lớp giấy cửa sổ mỏng manh, theo lòng bàn tay Mạc, chậm rãi dung nhập vào đầu Cẩu Đản, trong thời gian mơ hồ, lớp sương mù trên người nó mờ nhạt đi, làn da màu xanh lục dường như cũng nhạt đi đôi chút.
Cẩu Đản chớp chớp hai mắt, lần đầu tiên chủ động cọ xát đầu dưới bàn tay của đại ma vương, từng chút một, xích lại gần, mắt Mạc cong cong lên, độ cong còn đẹp hơn cả ánh trăng bên ngoài.
Chỉ là, khi Mạc dùng ánh trăng để thanh lọc tạp chất trong cơ thể Cẩu Đản, không ai để ý, cách đó ngàn dặm, một người trẻ tuổi giả dạng đạo sĩ dừng bước chân.
[hide]La bàn trong tay chuyển động theo ánh trăng trên trời, rồi dừng lại ở một hướng. Vị đạo sĩ trẻ cười khẽ: "Yêu lực thuần âm ngàn năm, cuối cùng mình đã tìm được, Ngữ Yên, em nhất định phải chờ anh."
Trong mắt hắn, chính là chí tại tất đắc (1)
Cùng lúc đó, trong một tòa nhà lớn, một cô gái ôn nhu mỹ lệ nhưng mang vẻ bệnh tật đứng bên cửa sổ, nhíu mày, tay cô nhẹ nhàng vuốt bụng mình, nơi đó, dựng dục một đứa nhỏ, đứa con mà cô và người thương cùng nhau dựng dục nên.
"Ngữ Yên, sao em còn chưa ngủ?"
Một người đàn ông nho nhã ngoài ba mươi bước tới, một chiếc áo khoác trắng được khoác lên vai cô gái.
"Có phải đang nhớ Khanh Nghiêu không?"
Người đàn ông suy nghĩ một lát.
"Anh ấy khi đó để lại thư nói sẽ tìm cách kéo dài mạng sống cho em, rồi cứ thế ra đi, một đi là đã qua 5 năm, em không biết, liệu mình có thể gặp lại anh ấy trước khi chết hay không."
Tay Ngữ Yên không nhịn được lại vuốt bụng. Điều khiến cô ấy càng lo lắng hơn là, nếu Khanh Nghiêu trở về, cô ấy phải đối mặt với hắn như thế nào.
"Khanh Vũ, em.."
Muốn nói nhưng không thể nói ra lời, Ngữ Yên là con gái mà nhà họ Phong nhận nuôi, cô ấy lớn lên cùng với con trai thứ hai của nhà họ Phong là Khanh Nghiêu, hai người là thanh mai trúc mã, sau đó, dưới sự chấp thuận của bà nội sắp qua đời, hai người đã đính hôn, chỉ là, sức khỏe của Ngữ Yên luôn không tốt, mọi người đều biết, nhưng không ai ngờ tới, sau khi đính hôn với Phong Khanh Nghiêu, sức khỏe của cô ấy lại xuống dốc không phanh, mỗi thầy thuốc đều nói rằng Ngữ Yên là bẩm sinh yếu ớt, sống dài nhất cũng chỉ được mười năm thôi, năm đó cô ấy mới 17 tuổi.
Phong Khanh Nghiêu vì Ngữ Yên, để lại thư rồi bỏ đi, nói nhất định sẽ tìm được cách chữa trị cho cô ấy, một đi là năm năm, còn Ngữ Yên lại thành thân với anh trai của Phong Khanh Nghiêu là Phong Khanh Vũ.
"Đừng lo, tất cả là lỗi của anh, anh sẽ giải thích với Khanh Nghiêu, Ngữ Yên, tất cả là do anh ép buộc em."
Phong Khanh Vũ không đợi Ngữ Yên nói hết lời, đã hiểu được suy nghĩ của cô ấy, kiên định nói:
"Không phải, là do em động lòng với anh trước."
Ngữ Yên lắc đầu, trên mặt đầy vẻ bi thương và hổ thẹn, không biết giấu mặt vào đâu.
"Ngữ Yên.."
Một tiếng động nhẹ vang lên ở cửa, Khanh Vũ đang bực mình liền nhíu mày quay lại, nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng không có chút cảm xúc nào, đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tinh xảo, nhưng đôi mắt của đứa trẻ đứng ở cửa lại trống không, nhìn vào đôi mắt đó, vô thức cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng: "Con đến đây làm gì? Vú An đâu, sao lại không trông chừng cậu chủ nhỏ?"
Một bà vú chạy đến bên cạnh cậu bé, liên tục xin lỗi người đàn ông nho nhã đang tức giận, nhưng cậu bé trở thành tâm điểm lại không hề có bất kỳ biểu cảm nào, quay người liền đi.
"Phong Uyên, con đây là có thái độ gì, con quay lại đây cho cha!"
Mặt Khanh Vũ hiện rõ giận dữ, hắn từng cảm thấy vừa yêu thương vừa áy náy với đứa con này, mẹ của thằng bé đã qua đời sớm vì tình cảm giữa hắn và Ngữ Yên, nhưng, cậu bé này lúc nào cũng như người sống dở chết dở, không có chút cảm xúc gì, không có tình cảm, không phân biệt được tốt xấu, dần dần, đứa con này không còn là đối tượng của sự áy náy nữa, mà trở thành một dị loại khiến hắn chán ghét đến tận đáy lòng.
"Khanh Vũ, đừng giận Uyên Nhi nữa, con còn nhỏ."
Ngữ Yên ngăn cản Phong Khanh Vũ đang định đi dạy dỗ con trai.
"Không thể mãi nuông chiều đứa nhỏ này như thế được, ngày mai anh sẽ bảo quản gia đưa nó về nông thôn rèn luyện, cũng để nó biết trẻ con nhà khác sống thế nào, cũng nên biết cuộc sống hiện tại của mình tốt đẹp ra sao, đúng là ranh con không biết ơn nghĩa!"
Phong Khanh Vũ tức giận nói.
Ngữ Yên mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng khi tay cô chạm vào bụng nhô ra thì lại dừng lại lời định nói.
* * *
Mạc sau khi giúp Cẩu Đản loại bỏ một phần tạp chất trong cơ thể, nhìn thấy đêm vẫn còn đen, hiện tại, kỳ thật vẫn còn có thể làm chút gì đó.
Có nên để đêm nay trôi qua như vậy hay không, chỉ suy nghĩ trong một chốc, người đàn ông phẩy tay một cái, Cẩu Đản vốn tinh thần phấn chấn với đôi mắt đen láy mở to nhìn tới nhìn lui, liền không tự chủ được mà nhắm mắt lại.
Con trai trước mặt cha, vẫn còn kém xa một bậc.
Mạc nhìn đôi mắt đen nhỏ của Cẩu Đản không cam lòng mà nhắm lại, trong đầu bỗng xuất hiện câu đó.
Đặt Cẩu Đản sang một bên rất xa, đắp cho nó chiếc chăn hoa màu đỏ, gói kín mít, Mạc không nhận ra, biểu cảm của mình rất nhu hòa, anh từ lúc ban đầu không có cảm giác gì với Cẩu Đản, đến bây giờ bắt đầu đối xử tốt với nó, trong lòng người đàn ông đang dần dần thấm nhuần một loại cảm xúc xa lạ, đó là tình thân, chỉ là vào khắc này mà nói, điều quan trọng nhất vẫn là Diệp Vi Vi.
Anh quay người, xuất hiện bên cạnh Diệp Vi Vi đang say ngủ, anh nhìn cô, dùng ánh mắt phác họa ngũ quan của cô, đó là một khuôn mặt lộ hai lúm đồng tiền nhỏ khi cười, đôi mày thanh mảnh, sống mũi cao, đôi môi đầy đặn, còn có đôi mắt đặc biệt sáng ngời động lòng người khi mở.
Mặc dù trước đây anh không có khái niệm gì về nhan sắc của con người, nhưng lần đầu tiên anh cảm thấy rằng dù không có làn da xanh biếc, không có góc cạnh sắc bén, không có hàm răng sắc nhọn, thì vẫn có người sẽ rất đẹp (Đây là thẩm mỹ quan của yêu tinh, đúng là kỳ lạ, cho nên, Cẩu Đản mà Diệp Vi Vi cảm thấy đặc biệt xấu, thật ra trong lòng Mạc là một thằng nhỏ đẹp trai).
Ngọc thạch ngàn năm thành tinh không cần cái gọi là ngủ, nhất là khi ngực vẫn còn ấm nóng, thậm chí khi nghe tiếng thở nhẹ của người phụ nữ bên tai, trong đầu anh càng xuất hiện những ký ức khác của bản thân, trong phủ trạch lớn cổ xưa, "anh" lần đầu tiên thấy cô, hình ảnh cô hét lên sinh động "tà linh thối". Trong vườn hoa hồng, cô mỉm cười cầm bông hồng, trong thư viện, cô lật xem một quyển sách, khi thì mỉm cười, khi thì nhíu mày, lại có khi vui mừng hay tán thưởng, trong bóng tối, mỗi đêm, "anh" đến bên cô, nhìn cô ngủ ngon lành, khoảnh khắc thực sự chiếm hữu cô, tại vị trí ngực trướng lên và tràn đầy ấm áp và xúc động.
Dưới ánh mặt trời, cô ôm "anh" đang ngụy trang thành mèo đen, vừa cười vừa nói điều gì đó.
Một lúc khác, vào ban ngày, cô nhìn anh, nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, cô cố gắng dùng đôi tay mảnh mai ôm chặt lấy anh, gọi từng tiếng "Mạc", rồi là nụ hôn nhẹ nhàng của cô, là khoảnh khắc cô vừa kéo tay anh vừa cười tươi và nói Mạc, anh là một người cha tốt.
[hide]Những ký ức lẫn lộn ấy khiến người đàn ông nhất thời không phân biệt được mình là Phong Sở Mạc hay là Mạc, anh chỉ theo ý mình mà cúi người xuống, môi vụng về và có chút gấp gáp áp sát lên.
Ngậm lấy đôi môi mềm mại của người phụ nữ, đầu lưỡi dùng sức cạy mở hàm răng của Diệp Vi Vi, sau đó, quấn lấy đầu lưỡi nho nhỏ của đối phương, quấn lấy, hút lấy, nhấm nháp hương vị trong miệng người phụ nữ.
"Ưm.."
Mạc không cần thở, nhưng Diệp Vi Vi vẫn cần thở. Khi nụ hôn của Mạc càng ngày càng cuồng nhiệt, động tác trên tay cũng càng ngày càng nặng nề, Diệp Vi Vi nức nở thành tiếng, trên khuôn mặt cô nhuốm một tầng hồng nhạt, diễm lệ như hoa đào.
Mạc nhìn tầng hồng nhạt vì mình mà thành, ánh mắt càng sâu thẳm.
Sau khi nghiền nát môi một lần nữa, cuối cùng anh miễn cưỡng rời đi, sợi chỉ bạc mảnh kéo dài giữa hai đôi môi, mang theo sắc thái mờ ám.
Đồng thời, tay anh đã vươn tới quần áo của Diệp Vi Vi, lần này, động tác của anh đã thuần thục hơn rất nhiều.
"Mạc, đừng.."
Diệp Vi Vi không phải người chết, lần này cũng không bị mê man, tự nhiên là nửa tỉnh nửa mê, lẩm bẩm, tay đẩy người đàn ông trên người mình một cái.
"Ngủ nha, để mai được không?"
Cả ngày nay cô đã mệt lả, nửa đêm lại bị đánh thức một lần, bây giờ chỉ muốn ngủ, giọng nói thương lượng nhưng động tác lại là từ chối.
Mạc nhìn tay Diệp Vi Vi đang đẩy mình, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh duy nhất, người phụ nữ đè lên người đàn ông, nụ cười nhiệt tình đến kiêu ngạo, đó là lần Diệp Vi Vi chủ động với Mạc kia, cô có thể chủ động với người khác như vậy, sao anh có thể thua kém với chính mình kia.
Anh cũng muốn Diệp Vi Vi chủ động!
Ánh mắt người đàn ông trở nên âm trầm, trước khi não ra lệnh.
Mạc bắt lấy tay cô, những ngón tay mảnh khảnh, như thể chỉ cần nhẹ nhàng bẻ cũng sẽ gãy, thật mảnh.
Mạc tỉ mỉ thưởng thức, sau đó, mở miệng, ngậm lấy đầu ngón tay của đối phương, dùng đầu lưỡi liếm láp.
"Ưm, đừng mà, Mạc!"
Tay đứt ruột xót, vô cùng mẫn cảm, Diệp Vi Vi nửa mở mắt, lắc đầu, muốn rút ngón tay ra khỏi sự khống chế của đối phương, cô thực sự không muốn làm, trong lòng còn có chút tức giận vì anh không tha theo ý mình.
Ngay sau đó, Diệp Vi Vi hét lên một tiếng sợ hãi vì đầu ngón tay bị đối phương cắn mạnh.
"Anh còn muốn ngủ nữa không!"
Diệp Vi Vi mệt mỏi không mở nổi mắt, nhưng giọng nói mang chút giận dữ và tức tối, tay cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi tay người đàn ông, nhưng điều đó sao có thể chứ.
Một ít máu rỉ ra. Mạc liếm đi, vì hương vị đặc biệt của máu Diệp Vi Vi mà hơi nheo mắt lại, rõ ràng anh rất ghét máu tươi bẩn thỉu. Bất kể là máu của nhân loại hay đồng loại, nhưng Diệp Vi Vi thì khác, anh muốn uống máu, chiếm hữu và nuốt chửng cô.
Một làn hơi ấm cùng với luồng yêu lực thuần âm truyền qua đầu ngón tay, đưa vào cơ thể Diệp Vi Vi.
"Ư.."
Diệp Vi Vi vốn dĩ mệt đến muốn chết, đầu óc mơ mơ màng màng, không tình nguyện làm gì cả, nhưng người đàn ông cứ quấn lấy mãi, làm cô bắt đầu tức giận, nắm tay lại, định dạy cho anh một bài học về việc làm phiền giấc ngủ của phụ nữ là chuyện rất nghiêm trọng!
Nhưng, khi luồng âm lực truyền vào cơ thể gặp luồng thuần dương lực gần như đã lắng đọng bên trong cơ thể cô.
Luồng âm lực xuất phát từ cùng một nguồn với người đàn ông, sau khi thấy luồng dương lực lắng đọng kia, giống như gặp được đồ ăn ngon, luồng âm lực vốn dưới sự chỉ huy của Mạc lập tức cuốn lấy luồng dương lực có chút lắng đọng và uể oải đó.
Từ sâu thẳm trong cơ thể, từ tận đáy lòng, khi âm lực và dương lực trong cơ thể cô quấn lấy nhau, một luồng nhiệt lan tỏa khắp người Diệp Vi Vi, đó là dục vọng Mạc phóng thích, đó là khát vọng mãnh liệt.
Mà giờ phút này, cô cảm nhận được điều đó.
Đầu ngón tay run rẩy, cơ thể hơi nhúc nhích, lông mi Diệp Vi Vi run lên, như muốn xốc lên, rồi lại không thể xốc lên.
Đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, thốt ra những từ ngữ không rõ ràng, lại như lời mời gọi.
Chính là, Mạc cũng thấy nắm tay của cô, đó là sự kháng cự đối với anh.
Anh nhìn những thay đổi của cô, trên môi nở một nụ cười, đó là một nụ cười nguy hiểm.
Em kiên quyết kháng cự như vậy là vì điều gì?
Em có nhận ra điều gì không?
Đây là sự từ chối dành cho Phong Sở Mạc kia, hay là từ chối tôi?
Mạc muốn Diệp Vi Vi cảm nhận sự khó chịu giống như anh, muốn cô cùng anh trầm luân, nếu anh không thể chiếm hữu cô, thì liền nuốt chửng cô.
Trong mắt của người đàn ông, lóe lên chút yêu tính như máu, anh là Ngọc Thạch Tinh lạnh lùng và vô cảm, khó bị tình yêu xâm chiếm. Nhưng mà, một khi động tình thì sẽ sâu sắc và khó dứt ra hơn nhiều so với các yêu quái khác, loại như họ hiếm khi động tình, nhưng một khi đã động tình, thì chỉ có một lần duy nhất trong đời.
Anh không cho phép cô trốn chạy!
"Ưm ưm.."
Tiếng rên rỉ khó chịu của người phụ nữ truyền vào tai, vào tâm trí đang không ngừng nghĩ đến việc nuốt chửng cô.
Yêu tính màu đỏ dần dần tiêu giảm trong mắt anh, Mạc nhìn vết thương nhỏ trên môi cô mà anh không biết đã cắn lúc nào, trong lòng bỗng nhiên đau nhói.
Đầu ngón tay lướt qua môi cô, không thể nuốt chửng cô, nếu làm vậy sẽ không còn thấy nụ cười, những giọt nước mắt, sự ấm áp đó nữa, Mạc không ngừng tự nhắc nhở bản thân.
Tương lai còn dài, anh tự nhủ, anh có nhiều cách để có được cô, nhưng mà anh muốn cô tự nguyện gần gũi khi tỉnh táo, như vậy, mới có ý nghĩa chứ?
Anh thu hồi âm lực.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, đầu ngón tay của Mạc dừng lại trên môi Diệp Vi Vi, cô mở mắt ra, trong mắt chứa hình ảnh của anh, đó là khuôn mặt mà anh đã huyễn hóa ra theo tâm trí của cô, là khuôn mặt của một Mạc khác.
Diệp Vi Vi khẽ ngậm đầu ngón tay của người đàn ông bằng những chiếc răng nhỏ như hạt gạo, khoang miệng cô ấm áp và ẩm ướt, khiến mặt anh đỏ bừng, đôi tai cũng ửng đỏ.
"Anh là, Mạc."
Anh không thể kìm lòng được mà nói: "Em nhìn rõ, anh là ai không?"
"Mạc, em muốn, cho em."
Đôi mắt Diệp Vi Vi vẫn còn mang hơi sương của cơn buồn ngủ, khuôn mặt cô vẫn nhuốm sắc như hoa đào, đầu ngón tay mảnh khảnh đáp lên cổ Mạc.
"Mạc."
"Mạc."
Miệng Diệp Vi Vi có chút khô khan, cảm giác nóng đột ngột trỗi dậy làm cô xao động, nhưng điều thực sự làm cô buông bỏ sự kiềm chế trong lòng, nở nụ cười, chính là khuôn mặt đỏ ửng và đôi tai đỏ của người đàn ông này, là sự bất an sợ hãi sâu thẳm trong mắt anh.
Một chút ấm áp và tình yêu, một chút đau lòng và tự trách, ai nói chỉ có đàn ông mới có xúc động trước phụ nữ? Phụ nữ trước người đàn ông mình yêu cũng thiếu tự chủ không kém.
Rõ ràng người đàn ông đã thu hồi luồng âm lực đó, nhưng Diệp Vi Vi lại cảm thấy khó chịu hơn cả lúc cơ thể bị khơi mào kích thích, cô gọi tên anh từng tiếng một, lật người, đè lên người anh, rồi từng nụ hôn rơi trên môi, má, tai và cổ anh. Anh ngẩn ngơ, nhất thời không biết làm gì, bộ dạng ngơ ngác của anh thật khác xa so với vẻ nguy hiểm vừa rồi.
* * *
Ê sao tui nghi ông Khanh Nghiêu săn Ngọc Thạch Tinh là Mạc yêu tinh thời này cho Ngữ Yên bị bệnh của ông rồi cái sinh ra Mạc kia (con của Ngữ Yên) á, thế cx tội ông Nghiêu thật.[/hide]
Chương 96: Học vấn có thể mài ra cơm không? (Cuối)
Dù da mặt Diệp Vi Vi có dày đến đâu, cô cũng không thể để người đàn ông này dọn dẹp giúp mình. Chỉ là, cô hoàn toàn không biết rằng, điều người đàn ông nói là giúp, không phải là giúp cô dọn dẹp, mà là giúp cô cất đi.
Mất một lúc lâu cô mới tháo hết mọi thứ cần giặt, rồi ôm chậu đồ ra ngoài, mà cảnh tượng trước mắt khiến cô dừng bước.
Người đàn ông đang ôm một cái tả lót hoa màu đỏ quê mùa, làm hình ảnh cao quý của anh trở nên thật buồn cười, thế nhưng, anh rất nghiêm túc, buộc chặt tã lót hoa đỏ ấy trước ngực, chỉ để lộ ra đôi mắt to đen láy của Cẩu Đản. Anh chỉ vào cái cây và nói: "Cây"
Chỉ vào con gà đang cục tác trong sân: "Gà"
Chỉ vào cối xay đá lớn trong sân: "Cối đá."
Chỉ vào cỏ dưới đất: "Cỏ"
Chỉ lên mặt trời trên trời: "Mặt trời"
Chỉ vào con sâu xanh trên đất: "Sâu"
Rất đơn điệu. Không có chút tính từ nào hình dung, chỉ là chỉ vào cái gì nói cái đó, thế nhưng, Cẩu Đản nghe rất chăm chú, khi nhìn thấy cối đá lớn thì cười khúc khích, khi nhìn cái cây, đặc biệt là khi thấy những chiếc lá trên cây, nó còn vùng vẫy muốn ra ngoài, vỗ vỗ tay nhỏ muốn bắt lá chơi, nếu không phải ngay từ đầu đã được bọc chặt, có lẽ đã lộ ra từ lâu rồi, khi nhìn thấy con sâu xanh, Cẩu Đản rất tò mò, như một đứa trẻ bình thường.
Thật sự, rất hài hòa, rất hài hòa, ở chung rất tốt. Truyện đăng tại dembuon
Diệp Vi Vi nhìn khí chất nhu nhoà tỏa ra từ người đàn ông, một góc trong lòng cô vốn dĩ lo lắng đã lặng lẽ được xoa dịu. Chính cô cũng không nhận ra, trong tiềm thức của mình, có một khoảnh khắc mà cô từng nghĩ người đàn ông trước mặt không phải là Phong Sở Mạc.
"Ấy, sao thím Phong không ngủ thêm chút nữa? Người ở quê chúng tôi dậy sớm, tôi còn dặn đám Nhị Cẩu không được quấy rầy hai người mà."
Thím Ba hấp tấp tiến vào sân nhỏ, tay cầm một cái sàng, bên trong có một ít ngũ cốc, có lẽ để cho gà ăn.
"Không cần đâu ạ, chúng cháu đã làm phiền thím Ba nhiều rồi, đừng kiêng dè ạ, mà dậy sớm cũng tốt, có thể hít thở không khí trong lành nhất, rất tốt cho sức khoẻ."
Dù nghe bao nhiêu lần, Diệp Vi Vi vẫn cảm thấy khó chịu với cách gọi là "thím Phong", vì cảm giác mình như một bà thím bốn, năm chục tuổi rồi vậy, mà Diệp Vi Vi kiên quyết phản đối cách gọi "mẹ Cẩu Đản", cho nên gọi là "thím Phong" dù không quen cũng còn dễ chịu hơn một chút, nhân tiện, Diệp Vi Vi đang cân nhắc kỹ lưỡng về việc đặt tên cho con trai mình.
Ít nhất, khi được gọi là mẹ của ai đó, cô sẽ không cảm thấy muốn ói, Diệp Vi Vi đã chuẩn bị tâm lý để sống lâu dài ở đây.
"Cục cục cục cục, cục cục cục cục"
Thím Ba vừa trò chuyện với Diệp Vi Vi, vừa cho gà ăn. Điều khiến Diệp Vi Vi yên tâm là sau khi thím Ba vào, anh đã bế Cẩu Đản chuyển sang chỗ khác, nhìn cách anh chỉ trỏ có lẽ đang dạy Cẩu Đản nhận biết những thứ đó.
"Thím Phong, chồng cô tốt quá. Nhìn xem, sáng sớm đã bế, dỗ con giúp cô, chắc là đang dạy bé nhận biết chữ, phải không? Nhìn là biết người có học vấn cao. Cẩu Đản có người cha như vậy, sau này chắc chắn cũng sẽ là người tài, chứ đâu như thằng Nhị Cẩu, suốt ngày chỉ biết chơi bời."
Thím Ba cũng nhìn thấy, cười tươi nói, đây không phải là khen suông, khí chất và ngoại hình của Mạc làm người ta nhìn vào liền thấy như một bức tranh, cảm giác như là một người có học vấn cao, trong thôn đang bàn tán về ba người họ, đặc biệt là Mạc.
Phụ nữ sau khi có gia đình, tất nhiên, Diệp Vi Vi bây giờ cũng cảm thấy mình đã có gia đình, mà điều họ thích nghe nhất là gì? Chính là những lời khen về chồng và con, lời của thím Ba thật sự làm Diệp Vi Vi rất vui, cô nói lại Nhị Cẩu Tử sau này sẽ hiểu chuyện thôi, Cẩu Đản còn chưa biết gì mà, lại nhịn không giấu được nụ cười hạnh phúc.
Mạc nhìn Diệp Vi Vi cười rạng rỡ dưới ánh nắng ban mai, dù đứng cách xa nhưng anh vẫn nghe rõ cuộc trò chuyện bên kia, thấy mọi biểu cảm trên gương mặt cô. Anh cúi đầu, đối diện với đôi mắt đen láy của Cẩu Đản: "Mẹ con thích những người có học vấn?"
Mạc bắt đầu suy nghĩ về những món đồ sưu tập của mình, tất cả đều là tác phẩm của các danh gia, nếu tặng Diệp Vi Vi, có lẽ cô sẽ cười vui hơn nữa chứ?
Còn Cẩu Đản thì ngơ ngác, người có học vấn là gì, có ăn được không?