Chương 69: Nguyền rủa
Kiếm phong chậm rãi chống đỡ thân thể của mình ngồi thẳng dậy trên ghế đá, ngẩng đầu nhìn lên, sắc trời đã dần dần tối, ánh nắng chiều tà như máu đem ngọn núi xa xa nhuộm lên một màu đỏ ối, hắn vỗ vỗ đầu còn có chút hơi đau, nhìn bốn phía một chút. Kỳ quái, bình thường vào lúc này, trong sân trường hẳn là rất náo nhiệt a, hôm nay như thế nào một bóng người cũng không có.
Có lẽ là cuối tuần, mọi người đều ra ngoài vui chơi rồi. Kiếm Phong một bên nghĩ như vậy, một bên hướng căn tin đi đến, tính cả bữa này, hắn hình như đã hai ngày không ăn cơm, một là không muốn ăn, hai là trong túi không có tiền.
Đang lúc hắn tập tễnh đi về phía trước, phía trước không xa đột nhiên bốc lên một đám khói đặc hấp dẫn sự chú ý của hắn, chẳng lẽ có cháy?
Hắn bước nhanh hơn, đi về phía đám khói.
Vài phút sau hắn đã tới nơi, thì ra là khu rừng sau trường, nơi có cái giếng kia. Nghĩ tới đây hắn rùng mình, bước chân chậm lại nhưng vẫn từ từ tiến tới trước.
Chỉ thấy một ông lão khom lưng đang đốt đồ vật gì đó, ngọn lửa hồng hồng chiếu rọi trên gò má lão nhân, tạo nên một loại cảm giác không nói nên lời, tựa như lão quỷ trong A Tỳ Địa Ngục, đang ăn thịt thối rữa.
Nhưng đột nhiên, Kiếm Phong sợ ngây người, nơi ông lão kia đốt đồ vật không phải là cái giếng cổ trong lời đồn kia sao?
Mà lão đại gia kia đang còng lưng, dùng một cây gậy bật lửa đã cháy đỏ, nhẹ khuấy ngọn lửa đang cháy mạnh trong giếng, mảnh đen bay lên đầy trời, tựa như một hồi tuyết đen rực rỡ rơi xuống, dưới ánh lửa, có vẻ thật là quỷ bí.
Kiếm Phong nuốt xuống nước miếng, nhẹ nhàng đi tới phía sau ông lão, run rẩy hỏi:
"Ông à, ngài.. ngài đang làm cái gì vậy?
Lão nhân nghe được âm thanh, chậm rãi xoay người lại. Bởi vì vừa rồi đưa lưng về phía mình, cũng không cách nào thấy rõ mặt của hắn, bây giờ vừa lộ mặt, thiếu chút nữa làm cho Kiếm Phong bị dọa xỉu.
Xương gò má cao ngất, mắt lõm sâu, nếp nhăn dày đặc trên gương mặt chỉ có da bọc xương, không chỉ như thế, những đốm đen lớn nhỏ gần như bao trùm toàn bộ khuôn mặt của hắn, dưới ánh lửa lắc lư, thoạt nhìn giống như là vết thi ban.
" Chàng trai trẻ, không có chuyện gì đâu, chẳng qua ta đã lớn tuổi, thật sự không có cách nào rửa sạch những thứ dơ bẩn trong cái giếng này, đốt một mồi lửa, có lẽ lại sạch sẽ, dù sao ta cũng nhanh giải thoát rồi! "
" Ông à, cháu nghe nói cái giếng này có chút không sạch sẽ, ngài nên cẩn thận một chút! "
Kiếm Phong cũng không biết nói cái gì, chuẩn bị xoay người rời đi.
" Ai, quả thật là không sạch sẽ, bẩn đến ruột rồi! "
Ông lão như là biết cái gì đó, nói xong tiếp tục xoay người chọc cây gậy nhóm lửa kia.
" Cái giếng này có chuyện gì sao? "
Kiếm Phong như là ngửi được một tia quỷ dị, lại hỏi.
" Cậu nhóc, có một số việc có thể hỏi, có một số việc không nên hỏi, ngươi muốn nghe ta sẽ nói cho ngươi một chút, dù sao ta cũng nhanh giải thoát, sống lâu rồi, tự nhiên cũng chán ngấy. "
Ông lão nói xong cũng không xoay người, cứ như vậy đưa lưng về phía Kiếm Phong, bắt đầu kể câu chuyện xưa của hắn.
" Kỳ thật giếng này đã có từ lâu, nhưng sau đó không dùng vài năm nên đã bị bỏ hoang, cũng vì vậy mà oán niệm quá lớn, đừng nói uống bên trong nước, chính là tới gần một chút cũng sẽ mang đến vận rủi, rất là tà dị! "
" Ông à, cái giếng này tại sao lại tà như vậy, là bên trong có độc vật gì sao? "
Kiếm Phong nghĩ không ra nguyên nhân gì, đem tình cảnh trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng hỏi ra.
" Nếu như là độc vật thì tốt rồi, ít nhất có thuốc có thể giải. Trong giếng ngoại trừ nồng đậm oán niệm, cái gì cũng không có! "
Ông lão nói xong, khẽ thở dài.
" Vậy oán niệm này ở đâu ra? "
Kiếm Phong mở to hai mắt, thật là cảm thấy hứng thú.
" Nghe nói a, có một cô gái bị một lão nhà giàu mua về cho con trai mình từ nhỏ làm con dâu nuôi từ nhỏ, tục ngữ có nói ba tuổi xem già, đứa con trai này từ nhỏ chính là một kẻ xấu từ trong phôi thai, sáu tuổi phóng hỏa, mười tuổi cướp giật, mười lăm tuổi liền dám giết người, đến cái này hai mươi tuổi đã trở thành đại ác nhân nổi tiếng bốn phương tám hướng xa gần, chỉ cần là chuyện xấu, chỉ có chuyện ngươi không nghĩ ra được chứ không có chuyện hắn không làm được. "
" Vậy cậu thử nói cuộc sống sau khi kết hôn của cô gái này có thể thoải mái sao? Đây đâu thể chỉ dùng hai chữ thê thảm là có thể hình dung. Không lâu sau, cô gái này liền nhảy xuống giếng tự sát, chính là trong giếng cổ này. Sau khi được người ta vớt thi thể lên, đừng nói hàng xóm láng giềng, ngay cả tên ác nhân kia cũng có chút xấu hổ, toàn thân đứa nhỏ này trên dưới không có một khối da thịt hoàn chỉnh, đó là da tróc thịt bong, vết thương chồng chất, có thể tưởng tượng được, lúc còn sống nàng phải chịu bao nhiêu cực hình. "
Ông lão nói xong, dùng mu bàn tay khô lau mắt, như là bị lửa hun vào.
" Ác nhân tất có ác báo! Sau đó thì sao? "
Kiếm Phong tiếp tục hỏi.
Chỉ thấy lão nhân khẽ hừ vài tiếng, chậm rãi nói:
" Sau đó mọi người từ phòng của cô gái kia phát hiện một bức thư, đại khái ý tứ chính là chúc chồng nàng sống lâu trăm tuổi, nàng sẽ vĩnh viễn ở trong mộng của hắn, không rời không bỏ. "
" A? Cái này cũng quá kỳ quái! "
Kiếm Phong có chút kinh ngạc.
" Không có gì là kỳ quái cả, đây có thể coi là nguyền rủa tà ác nhất, từ nay về sau cô gái này đêm đều sẽ xuất hiện trong mộng của tên ác nhân đó, hình dạng thì đúng là hình dạng ghê sợ lúc vừa được vớt lên từ dưới giếng, thời gian lâu dài, tên ác nhân đó thân thể là càng ngày càng gầy gò, tinh thần trạng thái cũng gần như sụp đổ. "
" Thế nhưng tựa như trong thư cô gái đã nói, hắn chính là không chết được. Sau đó hắn tìm được một lão đạo sĩ, cầu hắn cứu mình, đạo sĩ kia đầu tiên là cự tuyệt, sau đó thấy hắn quả thật rất đáng thương, hơn nữa đã sớm có lòng hối lỗi, cho hắn ra một biện pháp hóa giải. "
" Đó là thuật tái giá, chính là nếu có một người đem nguyền rủa của mình viết lên giấy, hơn nữa nhỏ máu của mình lên, viết tên hai người, ném vào trong giếng, là có thể đem nguyền rủa này chuyển cho người kia. "
" Vì thế, giếng này đã bị người ta coi là một cái giếng nguyền rủa, truyền thuyết này cũng lưu truyền tới hôm nay. Ông lão vừa nói, vừa ném cây gậy kia vào trong giếng đang cháy hừng hực. "
" Vậy.. nhiều giấy như vậy, tên ác nhân này khẳng định đã hóa giải thành công nguyền rủa rồi. "
Kiếm Phong nhỏ giọng hỏi, da đầu trong nháy mắt có chút tê dại.
" Ai.. tìm là tìm được rồi, đáng tiếc mất hơn 100 năm, cũng bởi vì đạo trưởng kia cuối cùng nói, người bị nguyền rủa trên tờ giấy đó nhất định phải cùng một dòng họ với hắn, nhưng họ của hắn lại là một cái họ lạ ngàn năm khó gặp, nào dễ dàng tìm được như vậy. Bất quá, hôm nay xem như hết khổ rồi! "
Kiếm Phong đặt mông ngồi xuống đất, dưới hai mắt hoảng sợ, lão nhân biến mất như một làn khói, một tờ giấy bay xuống đầu gối của hắn, bên trên dùng máu tươi viết hai chữ: Bạch Nam.
Cùng lúc đó, phương xa truyền tới một thanh âm quen thuộc:
" Kiếm Phong, chúng ta gặp nhau trong mộng!"
Có lẽ là cuối tuần, mọi người đều ra ngoài vui chơi rồi. Kiếm Phong một bên nghĩ như vậy, một bên hướng căn tin đi đến, tính cả bữa này, hắn hình như đã hai ngày không ăn cơm, một là không muốn ăn, hai là trong túi không có tiền.
Đang lúc hắn tập tễnh đi về phía trước, phía trước không xa đột nhiên bốc lên một đám khói đặc hấp dẫn sự chú ý của hắn, chẳng lẽ có cháy?
Hắn bước nhanh hơn, đi về phía đám khói.
Vài phút sau hắn đã tới nơi, thì ra là khu rừng sau trường, nơi có cái giếng kia. Nghĩ tới đây hắn rùng mình, bước chân chậm lại nhưng vẫn từ từ tiến tới trước.
Chỉ thấy một ông lão khom lưng đang đốt đồ vật gì đó, ngọn lửa hồng hồng chiếu rọi trên gò má lão nhân, tạo nên một loại cảm giác không nói nên lời, tựa như lão quỷ trong A Tỳ Địa Ngục, đang ăn thịt thối rữa.
Nhưng đột nhiên, Kiếm Phong sợ ngây người, nơi ông lão kia đốt đồ vật không phải là cái giếng cổ trong lời đồn kia sao?
Mà lão đại gia kia đang còng lưng, dùng một cây gậy bật lửa đã cháy đỏ, nhẹ khuấy ngọn lửa đang cháy mạnh trong giếng, mảnh đen bay lên đầy trời, tựa như một hồi tuyết đen rực rỡ rơi xuống, dưới ánh lửa, có vẻ thật là quỷ bí.
Kiếm Phong nuốt xuống nước miếng, nhẹ nhàng đi tới phía sau ông lão, run rẩy hỏi:
"Ông à, ngài.. ngài đang làm cái gì vậy?
Lão nhân nghe được âm thanh, chậm rãi xoay người lại. Bởi vì vừa rồi đưa lưng về phía mình, cũng không cách nào thấy rõ mặt của hắn, bây giờ vừa lộ mặt, thiếu chút nữa làm cho Kiếm Phong bị dọa xỉu.
Xương gò má cao ngất, mắt lõm sâu, nếp nhăn dày đặc trên gương mặt chỉ có da bọc xương, không chỉ như thế, những đốm đen lớn nhỏ gần như bao trùm toàn bộ khuôn mặt của hắn, dưới ánh lửa lắc lư, thoạt nhìn giống như là vết thi ban.
" Chàng trai trẻ, không có chuyện gì đâu, chẳng qua ta đã lớn tuổi, thật sự không có cách nào rửa sạch những thứ dơ bẩn trong cái giếng này, đốt một mồi lửa, có lẽ lại sạch sẽ, dù sao ta cũng nhanh giải thoát rồi! "
" Ông à, cháu nghe nói cái giếng này có chút không sạch sẽ, ngài nên cẩn thận một chút! "
Kiếm Phong cũng không biết nói cái gì, chuẩn bị xoay người rời đi.
" Ai, quả thật là không sạch sẽ, bẩn đến ruột rồi! "
Ông lão như là biết cái gì đó, nói xong tiếp tục xoay người chọc cây gậy nhóm lửa kia.
" Cái giếng này có chuyện gì sao? "
Kiếm Phong như là ngửi được một tia quỷ dị, lại hỏi.
" Cậu nhóc, có một số việc có thể hỏi, có một số việc không nên hỏi, ngươi muốn nghe ta sẽ nói cho ngươi một chút, dù sao ta cũng nhanh giải thoát, sống lâu rồi, tự nhiên cũng chán ngấy. "
Ông lão nói xong cũng không xoay người, cứ như vậy đưa lưng về phía Kiếm Phong, bắt đầu kể câu chuyện xưa của hắn.
" Kỳ thật giếng này đã có từ lâu, nhưng sau đó không dùng vài năm nên đã bị bỏ hoang, cũng vì vậy mà oán niệm quá lớn, đừng nói uống bên trong nước, chính là tới gần một chút cũng sẽ mang đến vận rủi, rất là tà dị! "
" Ông à, cái giếng này tại sao lại tà như vậy, là bên trong có độc vật gì sao? "
Kiếm Phong nghĩ không ra nguyên nhân gì, đem tình cảnh trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng hỏi ra.
" Nếu như là độc vật thì tốt rồi, ít nhất có thuốc có thể giải. Trong giếng ngoại trừ nồng đậm oán niệm, cái gì cũng không có! "
Ông lão nói xong, khẽ thở dài.
" Vậy oán niệm này ở đâu ra? "
Kiếm Phong mở to hai mắt, thật là cảm thấy hứng thú.
" Nghe nói a, có một cô gái bị một lão nhà giàu mua về cho con trai mình từ nhỏ làm con dâu nuôi từ nhỏ, tục ngữ có nói ba tuổi xem già, đứa con trai này từ nhỏ chính là một kẻ xấu từ trong phôi thai, sáu tuổi phóng hỏa, mười tuổi cướp giật, mười lăm tuổi liền dám giết người, đến cái này hai mươi tuổi đã trở thành đại ác nhân nổi tiếng bốn phương tám hướng xa gần, chỉ cần là chuyện xấu, chỉ có chuyện ngươi không nghĩ ra được chứ không có chuyện hắn không làm được. "
" Vậy cậu thử nói cuộc sống sau khi kết hôn của cô gái này có thể thoải mái sao? Đây đâu thể chỉ dùng hai chữ thê thảm là có thể hình dung. Không lâu sau, cô gái này liền nhảy xuống giếng tự sát, chính là trong giếng cổ này. Sau khi được người ta vớt thi thể lên, đừng nói hàng xóm láng giềng, ngay cả tên ác nhân kia cũng có chút xấu hổ, toàn thân đứa nhỏ này trên dưới không có một khối da thịt hoàn chỉnh, đó là da tróc thịt bong, vết thương chồng chất, có thể tưởng tượng được, lúc còn sống nàng phải chịu bao nhiêu cực hình. "
Ông lão nói xong, dùng mu bàn tay khô lau mắt, như là bị lửa hun vào.
" Ác nhân tất có ác báo! Sau đó thì sao? "
Kiếm Phong tiếp tục hỏi.
Chỉ thấy lão nhân khẽ hừ vài tiếng, chậm rãi nói:
" Sau đó mọi người từ phòng của cô gái kia phát hiện một bức thư, đại khái ý tứ chính là chúc chồng nàng sống lâu trăm tuổi, nàng sẽ vĩnh viễn ở trong mộng của hắn, không rời không bỏ. "
" A? Cái này cũng quá kỳ quái! "
Kiếm Phong có chút kinh ngạc.
" Không có gì là kỳ quái cả, đây có thể coi là nguyền rủa tà ác nhất, từ nay về sau cô gái này đêm đều sẽ xuất hiện trong mộng của tên ác nhân đó, hình dạng thì đúng là hình dạng ghê sợ lúc vừa được vớt lên từ dưới giếng, thời gian lâu dài, tên ác nhân đó thân thể là càng ngày càng gầy gò, tinh thần trạng thái cũng gần như sụp đổ. "
" Thế nhưng tựa như trong thư cô gái đã nói, hắn chính là không chết được. Sau đó hắn tìm được một lão đạo sĩ, cầu hắn cứu mình, đạo sĩ kia đầu tiên là cự tuyệt, sau đó thấy hắn quả thật rất đáng thương, hơn nữa đã sớm có lòng hối lỗi, cho hắn ra một biện pháp hóa giải. "
" Đó là thuật tái giá, chính là nếu có một người đem nguyền rủa của mình viết lên giấy, hơn nữa nhỏ máu của mình lên, viết tên hai người, ném vào trong giếng, là có thể đem nguyền rủa này chuyển cho người kia. "
" Vì thế, giếng này đã bị người ta coi là một cái giếng nguyền rủa, truyền thuyết này cũng lưu truyền tới hôm nay. Ông lão vừa nói, vừa ném cây gậy kia vào trong giếng đang cháy hừng hực. "
" Vậy.. nhiều giấy như vậy, tên ác nhân này khẳng định đã hóa giải thành công nguyền rủa rồi. "
Kiếm Phong nhỏ giọng hỏi, da đầu trong nháy mắt có chút tê dại.
" Ai.. tìm là tìm được rồi, đáng tiếc mất hơn 100 năm, cũng bởi vì đạo trưởng kia cuối cùng nói, người bị nguyền rủa trên tờ giấy đó nhất định phải cùng một dòng họ với hắn, nhưng họ của hắn lại là một cái họ lạ ngàn năm khó gặp, nào dễ dàng tìm được như vậy. Bất quá, hôm nay xem như hết khổ rồi! "
Kiếm Phong đặt mông ngồi xuống đất, dưới hai mắt hoảng sợ, lão nhân biến mất như một làn khói, một tờ giấy bay xuống đầu gối của hắn, bên trên dùng máu tươi viết hai chữ: Bạch Nam.
Cùng lúc đó, phương xa truyền tới một thanh âm quen thuộc:
" Kiếm Phong, chúng ta gặp nhau trong mộng!"