Truyện Ma [Edit] Ngõ Kể Chuyện - Cà Phê Trứng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi HangThan, 8 Tháng mười 2024.

  1. HangThan

    Bài viết:
    2
    Câu chuyện thứ mười: Mười kiếp báo ơn

    Chương 50: Dược Thần cốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dòng suối trong vắt chảy róc rách, cây cối rậm rạp. Từng thác nước nhỏ tinh tế, theo dãy núi xanh chảy xuống đổ vào trong đầm xanh làm bắn lên từng tầng bọt nước trắng xóa, tản ra sương mù mờ ảo.

    Một con bướm màu sắc rực rỡ đang bay lượn, vui đùa trên những lùm cây nhỏ mọc rậm rạp xung quanh đầm nước. Nơi đây, cây cối tươi tốt, hoa cỏ thơm ngát nên dĩ nhiên không chỉ có một con bướm đó chơi đùa, chẳng qua vì màu sắc của nó rực rỡ nhất nên trông nổi bật mà thôi. Từng đàn ong bướm bay lượn, hoa cỏ thơm ngát tạo nên một khung cảnh thật đẹp.

    Người dân xung quanh gọi nơi trông như tiên cảnh chốn nhân gian này là "Dược Thần Cốc", tại sao lại gọi tên này? Đừng vội, nghe ta từ từ nói.

    Vào những năm cuối triều Nguyên, thời cuộc rối ren, đen tối, nội bộ giai cấp thống trị rung chuyển. Triều đình mục nát, đất đai tập trung cao độ, kinh tế xã hội khủng hoảng. Cộng thêm rất nhiều loại thuế má hà khắc, khiến dân chúng nghèo đói, cơm không đủ no.

    Cuộc sống lầm than thúc đẩy nông dân các nơi khởi nghĩa, nhưng các cuộc khởi nghĩa này đều bị cao tầng triều Nguyên trắng trợn đàn áp, tàn sát quân khởi nghĩa khắp nơi, khiến cả vùng đất Trung Nguyên thây chất như núi, máu nhuộm đỏ sông.

    Thôn Tĩnh Trúc, nằm ở dưới chân núi Thái Sơn, có địa hình tựa núi ngắm sông. Bên ngoài thôn có một con sông trong vắt quanh năm chậm rãi chảy xuôi, cá tôm nhiều vô số, cộng thêm cây xanh núi biếc xung quanh làm rào chắn, nơi này quả thực chính là một thế ngoại đào nguyên.

    Bắt đầu từ triều Tống, người dân nơi này đã trải qua cuộc sống không tranh sự đời, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, cuộc sống tự cung tự cấp, tuy rằng không có vẻ giàu sang phú quý nhưng đủ để cho dân chúng nơi này cơm no áo ấm, cuộc sống rất vui vẻ.

    Gió tanh mưa máu bên ngoài cũng không ảnh hưởng chút nào đến sự yên tĩnh của thôn Tĩnh Trúc, cho nên những loại sưu cao thuế nặng cũng không tồn tại ở nơi đây. Tầng lớp cao nhất trong thôn chính là trưởng thôn, một ông lão râu bạc trắng giản dị, người dân đều thân thiết gọi là "Dược lão".

    Đừng nghĩ một ông già ở nơi thâm sơn cùng cốc này mà xem thường, nghe người ta nói, rất có thể ông ấy là đời sau của Dược Vương Thần Nông thị, chẳng những y thuật tài giỏimà còn có một tấm lòng bồ tát.

    Thần kỳ hơn nữa là ông còn có thể nhìn thấu quá khứ, tiên đoán tương. Đó cũng chưa phải là tất cả, ông còn có một năng lực đặc biệt gọi là "chúng sinh ngữ", nghe tới đây liệu ngươi còn dám coi thường ông ấy không!

    "Chúng sinh ngữ" là gì? Tên như ý nghĩa, nghĩa là có thể cùng vạn vật trên thế gian này trao đổi, hoa cỏ, chim thú hoặc ngay cả thần tiên, ma quỷ đều có thể giao tiếp được.

    Cho nên các người dân trong thôn đời đời kiếp kiếp đều coi lão nhân như thần linh mà cung phụng, hắn cũng không làm cho mọi người thất vọng, hàng năm mưa thuận gió hòa, không bệnh không tật.

    Mọi người vì ca ngợi công lao của hắn, nên ngoài cái tên thôn Tĩnh Trúc thì thôn này còn có một cái tên khác là "thôn Thần Lão", mà nơi ở của ông lão thì được gọi là "Dược Thần Cốc".

    Tâm Kiên là dược đồng của ông lão, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã thông hiểu dược tính của tất cả các loại thảo dược. Thế gian có hàng trăm ngàn loại dược thảo, thế nhưng hắn chỉ cần ngửi một cái là biết tên, hiểu được tác dụng.

    Hắn có trình độ như vậy, cũng không có gì kỳ lạ, cả ngày cùng vị sư phụ nửa người nửa thần này sớm chiều ở chung, cho dù là chó cũng có thể thành thầy thuốc.

    Một ngày nọ, hắn đeo giỏ vào núi hái thuốc. Dược Thần Cốc này, bốn phía bị núi vây quanh, trùng trùng điệp điệp, có một số loại cây thuốc yêu cầu hoàn cảnh đặc biệt mới có thể phát triển, không chịu được lạnh lại cũng không thể quá nóng, điều kiện như vậy, chỉ có giữa sườn núi mới có đủ yêu cầu. Thế nhưng đường núi hiểm trở, cũng không phải dễ leo như vậy.

    Nhưng mà biết làm thế nào được, đã là nhiệm vụ sư phụ giao cho thì nhất định phải hoàn thành. Hôm nay, sư phụ muốn một loại thuốc là cỏ đuôi rồng, mà loại thuốc này chính là một trong những loại cây yêu cầu điều kiện khó khăn kia để sinh trưởng. Chính vì vậy mà hiện tại hắn đang kiên trì lên đường tìm kiếm.

    Cứ như vậy, Tâm Kiên tay không leo lên vách đá dựng đứng, mấy canh giờ sau, hắn rốt cục bò tới một chỗ mỏm đá nhô ra từ giữa vách núi, một bụi cây lớn màu xanh biếc lẳng lặng sinh trưởng ở khe đá, chính là thứ hắn đang muốn tìm, cỏ đuôi rồng.

    Tâm Kiên quá đỗi vui mừng, hôm nay quả là một ngày may mắn, chỉ mới vừa qua buổi trưa, liền phát hiện mục tiêu. Phải nhanh chóng hái cỏ, có thể trở về sớm một chút để phụ giúp sư phụ mài thuốc luyện đan, đây chính là cơ hội học tập tốt không mấy khi có được, vì không phải lần nào công việc tìm thuốc cũng thuận lợi như vậy. Biết đâu sư phụ nổi hứng, còn có thể ban cho hắn một viên linh đan, nếu như có thể kích phát ra bản lĩnh "Chúng sinh ngữ" của hắn thì thật tốt quá, chỉ cần nghĩ tới cảnh mỗi ngày có thể cùng động vật nói chuyện, đó là một chuyện rất thú vị, bên cạnh đó còn có thể hỏi chúng vị trí một số cây thuốc khó tìm, vậy thì không gì có thể tốt hơn.
     
  2. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 51: Tai nạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi nghĩ xong, hắn lập tức bò đến bên cạnh khe đá kia, dùng liềm bạc chậm rãi cắt dược thảo, cẩn thận không làm tổn hại đến bộ rễ.

    Đây cũng là sư phụ dạy hắn, hái thuốc không được làm tổn hại tới rễ, đào thuốc phải lưu một nửa. Ý nghĩa của việc này cũng không có gì đặc biệt, nếu dược tính của cây thuốc nằm ở nửa trên, vậy thì chỉ cắt cành lá, để lại rễ để cây có thể tiếp tục sinh trưởng. Nếu như dược tính nằm ở phần rễ, vậy cũng chỉ đào một nửa, lưu lại một nửa để cho nó sinh sôi nảy nở, tóm lại, không thể phá huỷ hoàn toàn, làm như vậy sau này sẽ không còn lại gì mà cũng sẽ tạo nghiệt, dù sao vạn vật đều có linh.

    Rất nhanh, Tâm Kiên cắt đầy một giỏ cỏ đuôi rồng, xem ra thu hoạch hôm nay rất tốt, cho dù sư phụ không ban thưởng linh đan, vậy chắc cũng có thể được sư phụ khen ngợi vài tiếng, hơn nữa hy vọng ngài có thể chỉ bảo thêm một chút về y học.

    Tâm Kiên phủi phủi bụi đất bám trên người, đang chuẩn bị đi trèo xuống, đột nhiên một điểm sáng lấp lánh hấp dẫn sự chú ý của hắn.

    Chỉ thấy ở vách núi bên cạnh cách đó không xa, trên một cây cổ thụ già cỗi mọc ra từ vách đá, một con bướm màu sắc sặc sỡ đang bị mắc vào mạng nhện giăng trên cây, nó đang liều mạng giãy dụa hòng thoát khỏi mạng nhện.

    Trên hai cánh lớn và hai cánh nhỏ của con bướm này mang theo đủ bảy màu rực rỡ như bảy sắc cầu vồng, dưới ánh mặt trời chiếu vào lại càng rực rỡ, giống như một lăng kính bảy màu tỏa sáng thật chói mắt. Trên cái đầu nhỏ đen như mực mọc ra đôi râu trong suốt như thủy tinh, lại càng làm tăng thêm vẻ đẹp của nó.

    Lúc này nó đang dùng đôi mắt màu đỏ như hoa hồng bất lực nhìn mình, nhìn bộ dáng run lẩy bẩy của nó hẳn là đang cực kỳ sợ hãi. Nhưng điều làm cho người ta lo lắng chính là, từ phía ngoài mạng nhện, một con nhện cực lớn màu vàng nâu đang chậm rãi bò tới gần nó, xem ra con bướm nhỏ này lành ít dữ nhiều rồi.

    Tâm Kiên từ nhỏ cùng sư phụ học tập y thuật, đã sớm mang trong mình ý niệm phổ độ chúng sinh, cứu giúp người hoạn nạn, nhìn thấy cảnh như vậy làm sao có thể bỏ mặc làm ngơ. Hắn không chút do dự, cả người nhảy lên một cái, bắt được thân cây kia, hai chân đạp vào vách đã mượn lực nhẹ nhàng hạ xuống chạc cây.

    "Ta tới cứu ngươi!"

    Tâm Kiên cười híp mắt nói xong, đưa tay nắm lấy cánh bướm, nhẹ nhàng gỡ nó ra khỏi mạng nhện sau đó buông tay. Con bướm khôi phục tự do, cũng không vội vã bay đi mà ở bên cạnh Tâm Kiên bay lượn vài vòng, có vẻ rất vui sướng, giống như là đang cảm ơn hắn.

    "Con nhện nhỏ, ta biết đạo sinh tồn tự nhiên, ta làm mất bữa ăn của ngươi, ngươi dĩ nhiên là đói bụng. Nhưng là dù sao bị ta thấy được, ta cũng không thể bỏ mặc làm ngơ, đành xin lỗi ngươi vậy! Hi vọng lát nữa ngươi có thể bắt được một con mồi tốt hơn, nhưng đừng để ta thấy là được."

    Tâm Kiên nói khẽ, sau đó dọc theo vách đá, lại theo hướng vừa nãy bò lại mỏm đá.

    Khi anh sắp tới nơi, đột nhiên biến cố xảy ra.

    Dưới chân hắn giẫm hụt một cái, cả người bị hẫng, từ trên vách núi cao vạn trượng ngã xuống. Trong lúc hoảng hốt, hắn nhìn thấy con bướm bảy màu vừa được cứu bay lượn quanh mình, thậm chí hắn còn thấy nó đậu lên tay mình vẫy cánh, giống như đang cố sức kéo hắn bay lên. Nhưng thân hình của hắn rắn chắc khoẻ mạnh, cân cũng không phải nhẹ nhàng gì, làm sao một con bướm bé nhỏ có thể kéo lên được. Tâm Kiên mỉm cười nhìn con bướm nhỏ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

    Bên cạnh đầm nước xanh thẳm, dưới những khóm hoa đầy đủ màu sắc chợt hiện lên một ngôi mộ hiu quạnh.

    Thần lão lẳng lặng đứng trước mộ Tâm Kiên, đem mấy gốc cỏ đuôi rồng xanh biếc đặt ở trên mộ của hắn, nước mắt khẽ lăn dài trên khuông mặt già nua, len lỏi trong những khe rãnh nhăn nhúm rồi từ từ rơi xuống.

    Kỳ thật đứa bé này vốn là một cái cuốc dùng để đào thuốc của hắn, bên cạnh hắn quanh năm suốt tháng, lại nhiễm thêm linh khí của không biết bao nhiêu loại cây thuốc, trải qua bao nhiêu năm rèn luyện linh tính, bồi dưỡng tuệ căn, cuối cùng mới có thể hóa hình người.

    Theo người dân địa phương nhớ lại, khi đó là vào tháng sáu, mùa hè nóng bức khó chịu, nhưng khi đứa bé này thôi khóc thì trời lại đổ xuống một trận tuyết lớn. Thời tiết thay đổi một cách quỷ dị như vậy làm cho tất cả mọi người kinh ngạc không thôi. Chỉ có Thần lão, yên lặng không nói gì, lại khẽ thở dài.

    Trong lòng hắn biết rõ, thế gian này sắp sửa lại có thêm một câu chuyện cảm động trời đất.

    Nhưng mà, những người trong câu chuyện đó thì thường lại không có kết cục tốt đẹp.
     
  3. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 52: Đáng giá sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thần lão, cầu ngài cứu Tâm Kiên ca ca đi! Đều là do ta, tất cả mọi chuyện đều là do ta ô ô ô.."

    Một thanh âm non nớt truyền vào trong tai ông lão, trong giọng nói lộ rõ vẻ hối hận.

    Thần lão chậm rãi quay đầu, một con bướm nhỏ bảy màu đang nhẹ nhàng bay lượn ở bên cạnh mình, sau khi bay qua một vòng, lặng lẽ đậu xuống bia mộ của Tâm Kiên.

    "Bướm nhỏ, Tâm Kiên ca ca của ngươi đã chuyển thế đầu thai, sinh lão bệnh tử vốn là chuyện bình thường trong trời đất, tâm ý của ngươi, ta tin rằng Tâm Kiên cũng có thể hiểu, ngươi không cần đau buồn nữa."

    Thần lão nói xong, khẽ lắc đầu.

    "Tâm Kiên ca ca là vì cứu ta mới gặp tai họa bất ngờ này! Ta nhất định phải trả ơn cho hắn! Ngài có thể nói cho ta biết, hắn đầu thai tới nơi nào sao?"

    Con bướm nhỏ xem ra có chút kích động, lại bay lên, trên cánh rải xuống bột phấn óng ánh, giống như là nước mắt bảy màu rơi xuống, chỉ một lát đã phủ đầy phần mộ.

    "Sinh mệnh của côn trùng cũng chỉ là mấy tháng, ngươi lại cũng không có thân người, báo đáp như thế nài đây?"

    Thần lão lắc đầu, trong lòng rất là cảm động, chỉ là một con côn trùng bé nhỏ cũng hiểu được nhận ơn phải báo đáp thế mà con người trong thế gian này, mấy ai hiểu được cái đạo lý ấy.

    "Thần lão, ta mặc dù là côn trùng, nhưng ngài không nhớ sao? Trước khi Tâm Kiên ca ca tu được thân người, ta mỗi ngày đều đậu ở trên cái cuốc, cũng nghe ngài giảng thuật luận đạo, cũng ngửi hương của các loại thảo dược, cho nên, ta đã thoát khỏi trói buộc vận mệnh của côn trùng bình thường, mặc dù không có được phương pháp tu đạo, nhưng ta tin tưởng chính mình nhất định cũng có chút căn cơ, ta muốn tu thành thân người, bất luận mấy đời, bất luận hắn đầu thai đến nơi nào, ta nhất định phải báo đáp cho hắn, xin ngài giúp ta!"

    Trong lòng hắn đã hiểu rõ.

    "Tiểu Điệp, mười đời tu hành là hơn trăm năm, có thể nói khổ không thể tả. Ngươi sẽ trải qua cô độc, nghi hoặc, tưởng niệm, thống khổ, ngươi đã chuẩn bị chịu đựng tất cả sao?"

    "Ở Dược Thần cốc này ta đã được nghe ngài truyền đạo, từ lâu trong tâm đã khắc ghi đạo lý có ân phải trả, tính mạng Tâm Kiên ca ca vì ta mà mất, ta nguyện dùng mười kiếp tu luyện, phá kén hóa hình để trả ơn!"

    Tiểu Điệp nói xong liền đậu xuống mu bàn tay Thần lão, lộ ra quyết tâm cứng cỏi vô cùng.

    "Đứa nhỏ ngốc! Nếu ngươi đã quyết tâm như vậy, vậy thì để ta giúp ngươi một chút!"

    Thần lão dứt lời, tay áo vung lên, một viên ngọc màu vàng kim tỏa ra ánh sáng vàng dìu dịu chậm rãi bay đến bên cạnh con bướm nhỏ, biến mất.

    "Thần lão, đây là?"

    Tiểu Hồ Điệp có chút kinh ngạc!

    "Yêu đan của ngươi ta đã cho nhập vào trong cơ thể ngươi, nói cách khác, hiện tại ngươi đã không phải là côn trùng bình thường, mà là bướm yêu, từ nay về sau, chỉ cần cố gắng tu luyện, yêu đan không huỷ, thần hồn của ngươi cũng sẽ không diệt vong. Mười đời sau, nếu ngươi có thể tu thành thân người, nhất định phải ghi nhớ chấp niệm có thể nhất thời, nhưng tuyệt không thể một đời, nếu không hại người hại mình!"

    "Tâm Kiên ca ca, chờ muội.."

    Con bướm nhỏ khẽ nói, bay về phía rừng sâu, sau đuôi kéo theo một đường ánh sáng bảy màu, kèm theo mấy hàng nước mắt trong suốt, rơi xuống bên cạnh bia mộ của Tâm Kiên.

    Kiếp thứ nhất..

    Đêm đã khuya, trời đêm đen đặc, không một chút ánh sáng của trăng sao, một người học trò đang học hành chăm chỉ dưới ánh nến, thỉnh thoảng rung đùi đắc ý, thỉnh thoảng lại nhắm mắt trầm tư, gió đêm thổi tới, người học trò xoa xoa hai tay đã lạnh tới mức đỏ ửng, kéo cao chiếc áo bông khoác trên đầu vai, không để ý ngủ quên mất từ lúc nào.

    Một con bướm bảy màu xẹt qua ngọn nến, sau khi ánh lửa tắt, nó nhẹ nhàng đậu ở bên cạnh giường trúc, cười khanh khách nhìn hắn, trên đôi cánh mỏng bảy màu hình như bị bỏng một chút.

    Kiếp thứ hai..

    Một người tiều phu đang đốn củi trong rừng, trên làn da ngăm đen đã sớm đổ mồ hôi như tắm, không bao lâu, có thể vì mệt mỏi, hắn ngồi nghỉ ở cạnh gốc cây, lấy lương khô nước sạch ra, từ từ ăn uống.

    Mà ở một cành cây bên cạnh, một con bướm bảy màu yên lặng nhìn chăm chú vào hắn, hai mắt lộ rõ nhu tình.

    Kiếp thứ ba..

    Trên con đường nhỏ trong rừng mưa gió, một đứa bé chạy tới, trên đầu đội cặp sách để che mưa, xem ra là vừa mới tan học ở trường, đang chạy về nhà. Mà phía sau nó, một con bướm bảy mày đang chậm rãi bay theo, mặc dù cánh đã ướt đẫm.

    Kiếp thứ tư..

    Dưới ánh nến lung linh, cả căn phòng được trang hoàng một màu đỏ kiều diễm, đây là một căn phòng cưới, một người con trai trẻ tuổi nhẹ nhàng vén chiếc khăn trùm đầu cô dâu lên, say mê ngắm nhìn. Trên gương đồng lại đang đậu một con bướm nhỏ cô đơn, hai mắt lộ rõ vẻ đau buồn, dưới ánh mắt đó, đôi vợ chồng mới cưới tắt nến đi ngủ.

    Kiếp thứ năm..

    Một ông lão tuổi đã xế chiều, yên lặng nằm ở trên giường, hai mắt khô khốc hiển thị rõ phiền muộn, cả đời trải qua thương hải tang điền vào giờ khắc này giống như là sắp đặt dấu chấm hết. Hắn dùng hai tay khô héo, chống đỡ thân thể suy yếu của mình, tựa vào gối, nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt bay qua một con bướm bảy màu, cảm giác giống như đã từng quen biết.

    Kiếp thứ sáu..

    Trước giường bệnh, một bác sĩ áo trắng đang bắt mạch cho một phụ nữ có thai, trên trán mặc dù đã lấm tấm mồ hôi, nhưng tư thái chuyên chú, vẻ mặt tự tin, khiến con bướm nhỏ rơi ở một bên si ngốc ngắm nhìn.

    Kiếp thứ bảy..

    Cát vàng tràn ngập trên chiến trường, một viên mãnh tướng đang cưỡi trên lưng ngựa, người khoác chiến giáp, trong tay nắm chắc một cây thương bạc, đối mặt với thiên quân vạn mã phía trước, trên gương mặt góc cạnh, một đôi mắt ưng ngạo thị quần hùng, một con bướm bảy màu đang bay lượn bên cạnh, trong ánh mắt lo lắng, viên đại tướng kia một mình một ngựa xông vào trận địa địch, nháy mắt liền biến mất trong biển người đó.

    Kiếp thứ tám..

    Trên đỉnh tòa thành vĩ đại, một gã đế vương đang ngắm nhìn giang sơn vạn dặm của mình, mà quần thần bên cạnh cúi đầu cung kính, lúc này, từ phía sau hắn đi tới một cô gái ăn mặc quý phái, đế vương ngoảnh đầu lại cười, hai gò má cô gái tức thì nổi lên ráng đỏ. Con bướm nhỏ bay qua, cô gái đang muốn đưa tay bắt, lại bị đế vương quát ngừng lại.

    Kiếp thứ chín..

    Tiếng chuông ngân nga, hương khói vờn quanh trong chùa chiền, một hòa thượng tuổi trẻ đang ngồi thiền dưới một gốc cây bồ đề. Bất ngờ một con bướm nhỏ nhẹ nhàng đậu xuống đầu vai của hắn, nghiêng đầu lắng nghe, đột nhiên, hòa thượng ngừng tụng kinh, hơi mở hai mắt, nhẹ giọng nói:

    "Đáng giá sao?"
     
  4. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 53: Tỷ võ cầu thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cứ như vậy, thương hải tang điền thoáng qua, vật đổi sao dời không còn dấu vết. Con bướm nhỏ một bên tu luyện, một bên làm bạn với Tâm Kiên ca ca từ đầu đến cuối mỗi một đời, rốt cục chờ tới đời thứ mười.

    Thành phố Hàng Châu phồn hoa hôm nay rất náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, dòng người nhốn nháo, đầu đường cuối chợ bày đủ loại hàng hóa rực rỡ muôn màu, nhưng trong tay mọi người mua nhiều nhất vẫn là các loại bánh chưng, không sai, hôm nay chính là mùng năm tháng năm tết Đoan Ngọ!

    Bất quá, hôm nay trong thành thu hút sự chú ý của mọi người nhất vẫn là hoạt động trên quảng trường trung tâm, đám người xếp thành tầng trong tầng ngoài đem xung quanh quảng trường vây chặt như nêm cối.

    Chỉ thấy ở giữa quảng trường đang được dựng một võ đài, xung quang bốn cây cột thô to đang treo một tấm biển vàng to lớn, bên trên viết bốn chữ to: "Luận võ kết thân". Thật phô trương, không biết rốt cuộc là nhà giàu nào muốn gả con gái?

    Chỉ thấy một bà lão đầu tóc bạc phơ, trên thân mặc áo lụa tơ tằm, dưới mặc quần lồng hoa văn đen, chân đi giày Kim Hoa Loan Phượng, trong tay còn mang theo Cửu Chuyển Long Đầu Trượng, hai đầu lông mày rạng rỡ, tư thái này, tư thế này, tinh thần này, không giống một vị bà lão gần đất xa trời. Nhưng mà, quần chúng đang cực kỳ kinh ngạc, hoảng sợ, chẳng lẽ là bà lão này muốn lập gia đình sao?

    Lại nhìn một bên lôi đài, một thanh niên dáng dấp học trò đang ngồi trên ghế, từ gương mặt tái nhợt cùng dáng vẻ không ngừng ho khan của hắn, hẳn là loại ốm yếu, tay trói gà không chặt, nhưng ăn mặc xa hoa, bên cạnh còn có hai người hầu gái ở hai bên hầu hạ. Xem ra nhất định là con trai của bà lão này.

    "Các vị hương thân phụ lão, Trần lão thái ta ở Hàng Châu cũng đã hơn nửa đời rồi, chỉ có đứa con trai duy nhất này, đáng tiếc thân thể con ta ốm yếu, nhiều bệnh đã kéo dài nhiều năm qua, hiện tại đến tuổi thành hôn, vì vậy ta lập võ đài này, chỉ cần bất cứ cô gái nào có thể tiếp được 30 chiêu của ta, vậy liền có thể trở thành con dâu của Trần phủ chúng ta, đồng thời cũng là đại phu nhân của Trần Bảo tiêu cục chúng ta, chỉ cần là con gái đến tuổi kết hôn, hơn nữa chưa từng có hôn ước, đều có thể lên võ đài tỷ thí, tất cả mọi người ở đây có thể chứng kiến, ta nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không nói đùa!"

    Nói tới Trần Bảo tiêu cục này không chỉ có ở Hàng Châu thành, chính là toàn bộ đất nước cũng rất nổi tiếng, chi nhánh các nơi có tới mấy chục chỗ, đừng nói tỷ thí với Trần lão thái này, cho dù là bất kỳ một tiêu sư nào trong cục cũng tuyệt đối không phải kẻ tầm thường, bọn họ đều có võ nghệ cao cường, thân mang tuyệt kỹ.

    Vốn nữ tử tập võ đã ít, nữ tử có thể đánh được với vị lão thái được xưng là đệ nhất tiêu cục này thì càng ít, thật không biết ở Hàng Châu này có hay không. Đúng rồi, còn phải là đang tuổi kết hôn, võ đài đã lập ra, nếu là trong mấy canh giờ, không có ai đi lên khiêu chiến, vậy thì quá xấu hổ.

    Mọi người ngươi nhìn ta một cái, ta nhìn ngươi một cái, im lặng không lên tiếng, người có bản lĩnh thì không phù hợp điều kiện, người phù hợp điều kiện thì lại không có bản lĩnh. Đang lúc tất cả mọi người cảm thấy có thể lần luận võ cầu thân này có thể không tiếp tục được nữa thì bất ngờ, một đạo nhân ảnh bảy màu trực tiếp nhảy lên lôi đài, nhẹ giọng nói:

    "Tiểu nữ tên Thất Điệp, tuy rằng bản lĩnh không cao nhưng mong muốn thử tài cùng Trần phu nhân mấy chiêu."

    Cô gái này dung mạo quả thực khuynh quốc khuynh thành, da trắng như tuyết, tóc đen như mực, mặc trên người bộ quần áo bảy màu, tỏa sáng ở dưới ánh mặt trời trông thật nổi bật. Trên vai còn khoác một dải lụa mỏng màu trắng, gió nhẹ thổi qua, làm cho người ta có một loại cảm giác không thực, giống như tiên nữ hạ phàm.

    Mái tóc đen dài khoác trên hai vai lộ rõ vẻ dịu dàng, nhưng không yếu ớt.

    Trần lão thái cười híp mắt nhìn nữ tử trước mắt, xem ra bà ta đối với dung mạo của nàng rất là hài lòng, vậy kế tiếp phải kiểm tra võ công của nàng.

    Con người chính là như vậy, nếu đã có lòng yêu thích, vậy thì chuyện gì cũng dễ nói.

    Nghĩ xong, nàng nói một câu:

    "Rất tốt! Tiếp chiêu!"

    Dứt lời, cây trượng trong tay Trần lão thái múa lên khiến dưới chân nổi gió, trực tiếp đập về phía Thất Điệp, chỉ bất quá bà ta chỉ dùng có ba phần lực mà thôi.

    Thất Điệp giống như là nhìn ra bà lão có ý nhường mình, hơi lùi một bước, đầu trượng đập hụt, còn chính nàng ta thì lộn ngược một vòng, vững vàng rơi trên mặt đất, chậm rãi từ phía sau lấy ra một cây roi mềm vàng óng, nhẹ nhàng nói:

    "Trần phu nhân, người đã nhường rồi!"
     
  5. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 54: Bệnh lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa dứt lời, nàng thả người, đạp gió mà đi, đánh ra một chiêu Kim Xà xuất động, chỉ thấy nàng vung, quất, bao, trói, đem thứ binh khí vốn đã phiêu hốt bất định này sinh ra uy lực không lường, kín không kẽ hở.

    Mà lúc này Trần lão thái cũng bắt đầu chuyên chú, đừng nói là nhường, mặc dù sử dụng hết sức khả năng, cũng chưa chắc đã là đối thủ của cô gái trẻ tuổi trước mắt này. Lúc này bà ta đã là công ít thủ nhiều, từng bước lui về phía sau, xu thế thất bại đã rõ ràng.

    Đang lúc bà lão sắp ngã ra lôi đài, Thất Điệp mượn long đầu trượng bà vung ra phòng thủ, cố ý vấp chân, lảo đảo một cái, té ngã trên mặt đất. Đồng thời ôm quyền nói:

    "Trần phu nhân võ công cái thế, Thất Điệp nhận thua!"

    Lời này nói ra làm cho Trần lão thái càng thêm yêu thích. Thanh niên bây giờ nếu như có tài mà không kiêu ngạo thì quả thật hiếm thấy, võ công của nàng rõ ràng hơn hẳn ta nhưng lại cố ý khiêm nhường, trong lúc thi đấu còn nhớ bảo vệ mặt mũi của ta và danh tiếng của Trần Bảo tiêu cục. Nàng tuy rằng cố ý bị thua nhưng lại không lộ ra bất cứ sơ hở nào, người con dâu như vậy có đốt đèn lồng cũng không biết tìm đâu ra a!

    Lập tức bà làm ra quyết định:

    "Thất Điệp cô nương thân thủ quả nhiên bất phàm, lão bà ta đã lĩnh giáo. Nếu cô đã tiếp được ta ba mươi chiêu, vậy cũng không còn gì phải bàn cãi nữa, lời nói của ta cũng không phải nói chơi, bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là đại phu nhân của Trần phủ chúng ta!"

    Nhưng đột nhiên một thanh âm sắc bén truyền vào tai mỗi người:

    "Nàng là bướm yêu!"

    Thì ra là một trong hai người hầu gái áo vàng bên cạnh vị học trò kia, nàng ta vừa hô, vừa chỉ tay vào Thất Điệp, vẻ mặt mơ hồ lộ ra nụ cười quỷ dị.

    "Châu nhi, ngươi nói lung tung cái gì vậy! Giữa ban ngày ban mặt lấy đâu ra yêu quái! Nhanh ngậm miệng vào!"

    Trần lão thái lớn tiếng quát lớn.

    "Lão phu nhân, ngươi nếu không tin, có thể tự mình hỏi nàng!"

    Cô hầu gái tên Châu nhi kia nói xong, giảo hoạt nhìn về phía Thất Điệp.

    Mọi người dưới sân bị biến cố đột ngột này làm cho có chút không hiểu ra sao, cùng nhau nhìn về phía vị đại phu nhân của Trần phủ kia.

    Mà Trần lão thái cũng nhìn về phía Thất Điệp, mặc dù không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ nhân từ, như là đang nói, ngươi nhanh phủ nhận, nhanh phủ nhận a.

    "Tôi.."

    Thất Điệp trầm mặc, cô thật không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

    Đột nhiên, cô hầu gái áo vàng kia âm thầm kết ấn trong tay, hơi run cổ tay, một đoàn sương đen bắn về phía Thất Điệp, người ở đây không ai chú ý đến hành động này, chỉ là nhìn thấy cô nương tên Thất Điệp này bất ngờ bị một làn sương đen bao phủ quanh thân.

    Đợi đến khi sương tan, mọi người sợ ngây người.

    Chỉ thấy phía sau Thất Điệp mọc ra hai đôi cánh bảy màu thật lớn, chiếu ra hào quang chói mắt, mà trên mái tóc vốn màu đen của hắn nàng, chậm rãi lộ ra một đôi xúc tu trong suốt như thủy tinh.

    Mà cùng lúc đó, người học trò vẫn ngồi im lặng không lên tiếng từ đầu đột nhiên hét lên khàn cả giọng:

    "Nàng là bướm yêu! Nàng là bướm yêu! Ta không muốn cưới nàng! Ta muốn cưới Châu nhi! Ta muốn cưới Châu nhi!"

    Toàn bộ hiện trường nhất thời loạn thành một đoàn, người chạy thì chạy, người trốn thì trốn, mà gia đình nhà Trần lão thái cũng được một đám tiêu sư hộ tống rời khỏi nơi luận võ, thời gian không đến một chén trà nhỏ, chung quanh đã không còn nửa bóng người. Bỗng nhiên lúc này trên bầu trời nổ ra một tiếng sấm đinh tai nhức óc, mưa to xối xả theo đó trút xuống, nước mưa lạnh lẽo mà tàn nhẫn hắt lên người Thất Điệp đang quỳ trên mặt đất. Nàng khóc, nước mắt lẫn với nước mưa rơi lả tả xuống mặt đất, bốc lên sương trắng.

    Nàng đột nhiên ngửa mặt lên trời khàn cả giọng mà hô to:

    "Tâm Kiên ca ca! Ta là con bướm nhỏ a!"

    Bên ngoài hành lang đèn đuốc sáng trưng, dòng người nhốn nháo, những người hầu cầm đèn lồng trong tay có vẻ cực kỳ bận rộn cùng lo lắng.

    Trong một gian phòng phong cách lịch sự tao nhã, người học trò như là điên cuồng, đang ở trên giường hoa chân múa tay ra vẻ rất vui sướng, những người hầu ở bốn phía đang ra sức giữ chặt tứ chi của hắn. Nhưng cho dù là như vậy vẫn không thể khống chế được tay chân của hắn. Gân xanh trên khuôn mặt tái nhợt của người học trò đã nổi lên, trong miệng không ngừng sùi bọt mép có vẻ cực kỳ thống khổ.

    "Đây.. đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao đột nhiên lại trở nên nghiêm trọng như vậy?"
     
  6. HangThan

    Bài viết:
    2
  7. HangThan

    Bài viết:
    2
  8. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 57: Báo ơn và hận thù

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sự tranh đấu giữa máu thiện mang ý niệm báo ân mười đời và máu ác chứa ý oán hận mười đời cuối cùng cũng có kết quả rồi!"

    Thần lão nói xong, nhẹ vuốt râu, chậm rãi đem con nhện nhỏ đã bị đánh trở về nguyên hình kia bỏ vào trong bát thuốc trong tay hắn.

    "Cầu lão tiên nhân cứu tính mạng con trai của ta!"

    Trần lão thái thấy nhện yêu đã bị thu phục, lập tức quỳ gối trước mặt Thần lão, vừa khóc cầu, vừa liên tục dập đầu.

    "Phu nhân, con trai ngài đã bị A Châu dùng tinh hoa nhện độc mà tôi luyện chín trăm chín mươi chín ngày, nọc độc đã thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, đã không còn có cách nào có thể cứu vãn được nữa, xin nén bi thương!"

    "Tâm Kiên ca ca, Tâm Kiên ca ca, ngươi không thể chết, Thất Điệp chờ ngươi mười đời, bên cạnh ngươi gần ngàn năm, thật vất vả mới có được thân người, còn chưa kịp nói cùng ngươi nói một câu đâu, ô ô ô.. Ngươi sao lại nhẫn tâm như vậy đâu!"

    "Ô ô ô.. Ngoan, mau đứng lên, chúng ta trở về Dược Thần Cốc, ta hát cho ngươi nghe, ta nấu cơm cho ngươi ăn, giặt quần áo cho ngươi, ta hiện tại rất lợi hại, chúng ta cùng nhau lên núi hái thuốc, nếu ngươi lại ngã xuống, ta cứu ngươi, xin ngươi, Tâm Kiên ca ca, ngươi mở mắt ra có được hay không a! Ô ô ô.."

    Thất Điệp nằm ở trước ngực người học trò, từng giọt nước mắt như trân châu nhẹ nhàng lăn xuống gò má hắn, sắc mặt tái nhợt hơi lộ ra một tia đỏ ửng.

    Trong phòng, tâm tình tất cả mọi người đều trầm trọng, yên lặng cúi đầu, nhìn cô gái này tình thâm ý thiết, mười đời chờ đợi, đổi lấy lại là kết quả như vậy, mặc dù là yêu, nhưng so với đại bộ phận con người trên thế gian đều hiểu được đạo lý có ơn tất báo, điều này làm cho mọi người đều chảy nước mắt.

    Đột nhiên, Thất Điệp như là nghĩ tới cái gì, lập tức quỳ xuống trước mặt Thần lão:

    "Thần lão, vừa rồi ngài nói máu ác của A Châu không chống lại máu thiện của ta, vậy dùng máu của ta có thể giải được độc trong cơ thể Tâm Kiên ca ca sao?"

    Thần lão khẽ cắn môi dưới, muốn nói lại thôi, nhìn vẻ mặt này là đang có điều khó xử.

    "Thần lão, cái mạng này của ta là Tâm Kiên ca ca cứu, mặc kệ muốn ta làm cái gì, chỉ cần có thể làm cho hắn sống lại, cho dù chết vạn lần, cũng tuyệt không hối hận!"

    "Đứa bé ngốc, đây là lần thứ hai ngươi cầu ta, lần thứ nhất ta giúp ngươi tu được thân người trong mười đời, lúc này đây ngươi lại cầu ta cho ngươi được chết sao?"

    Ngươi cũng biết, đạo hành của A Châu này cũng là đạo hạnh ngàn năm, độc luyện chín trăm chín mươi chín ngày cũng không phải là vài giọt máu thiện của ngươi có thể hóa giải, trừ phi.. trừ phi.. "

    Thần lão nghẹn ngào, nhìn đứa nhỏ vẫn còn non nớt trước mắt này, hắn nhớ tới con bướm nhỏ bay múa bên cạnh hắn ngàn năm trước, thiện lương, thuần khiết giống nhau.

    " Thần lão, cầu ngài! "

    Thất Điệp quỳ trên mặt đất, không ngừng khóc, nỗi đau này cũng khiến cho trời đất biến sắc.

    " Ta có thể dùng Cửu Thiên thảo làm thuốc để giảm đau, nước trong đầm ở thần cốc để giữ tâm thần. Lại dùng nước bọt của Thiên Huyễn Linh Oa để giải độc. Nhưng muốn chữa lành hồn phách, vậy chỉ ngươi có đồ vật đó mà thôi. "

    Thần lão nói xong trầm mặc, hắn không muốn làm như vậy, bởi vì đối với Thất Điệp mà nói, thật sự là quá không công bằng.

    " Ta cam tâm tình nguyện! "

    Thất Điệp cũng không nhiều lời, nước mắt lưng tròng nhìn Thần lão.

    " Đó chính là yên đan ngàn năm của bướm yêu bảy màu! "

    Thần lão nói xong, nhẹ nhàng nâng Thất Điệp dậy, trong mắt đã gần ướt át.

    Canh ba, gió nhẹ thổi tới. Gió lạnh vốn chỉ nên tới cuối thu đầu đông mới có, thế mà làn gió thổi hôm nay lại lạnh đến thấu xương. Trong làn sương mù mờ mịt, trăng sáng sao thưa. Thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ve sầu cô độc, làm cho cả Trần phủ đệ như khoác lên một tấm áo nặng nề.

    Trong phòng, lò thuốc đã chuẩn bị xong, hơi nóng bốc lên nghi ngút từ trong lò thuốc. Ánh lửa hồng diễm chiếu lên gò má vốn đã hồng nhuận của Thất Điệp khiến nàng càng thêm kiều diễm.

    Nàng chậm rãi đi tới bên giường, bàn tay ngọc thon thả khẽ vuốt cái trán tái nhợt của người trên giường, nhẹ nhàng nói:

    " Tâm Kiên ca ca, sau khi ngươi khỏe lại, đừng bao giờ trèo cao nữa, ngươi ngốc như vậy, chắc chắn sẽ lại ngã xuống. "

    " Mười kiếp này, ta cảm thấy đặc biệt hạnh phúc, tuy rằng ngươi không có chú ý tới ta, nhưng là ta ngoại trừ tu luyện, thời gian còn lại đều đang nhìn ngươi, hừ, ngươi cũng không hề đẹp trai như ta nghĩ. Bất quá, sau này có thể ta sẽ không được nhìn thấy ngươi nữa, ngươi sẽ nhớ ta sao? "

    " Đúng rồi, ta nhớ rõ kiếp trước ngươi không biết tại sao lại làm hòa thượng, ngươi hỏi qua ta một vấn đề, ta lúc ấy còn không biết trả lời như thế nào, hiện tại có thể nói cho ngươi biết, ta cảm thấy đáng giá!"

    Thất Điệp nói xong, nhẹ nhàng cúi xuống hôn nhẹ lên trán người con trai đang nằm trên giường, mấy hàng nước mắt nhỏ xuống gương mặt tái nhợt kia.

    Lúc này nàng lắc nhẹ người, một luồng sương mù bảy màu bao phủ toàn bộ giường. Một con bướm màu bảy màu lặng lẽ xuất hiện ở trước mắt mọi người, nàng bay quanh người học trò trên giường bệnh vài vòng, lại bay đến trước mặt thần lão nhẹ nhàng rung cánh màu, giống như là lời ly biệt cuối cùng.

    Đột nhiên, nàng nhanh chóng vỗ cánh, không chút do dự phóng về phía lò thuốc đang bốc hơi cuồn cuộn.
     
  9. HangThan

    Bài viết:
    2
    Câu chuyện thứ mười một: Chấp niệm vô địch

    Chương 58: Chuyện kỳ lạ ở sân bóng rổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con người một ngày nào đó sẽ chết, nhưng chỉ cần có người tiếp tục bảo vệ tín niệm của hắn, tín niệm này sẽ không chết. Nếu phải bảo vệ nó, cho dù chảy nhiều máu hơn nữa, cho dù khóc khô nước mắt, thậm chí vứt bỏ sinh mệnh, cũng không hối hận. Ngày xưa, người ta gọi cái này gọi là tinh thần kỵ sĩ, mà bây giờ, chúng ta gọi là Chiến Hồn!

    Đêm khuya tĩnh lặng, gió hè nhẹ nhàng thổi qua, lá cây lay động theo chiều gió, hoa cỏ sau một ngày đua nhau khoe sắc cũng đã mệt mỏi, chim chóc lúc này cũng đã về tổ sau một ngày dài kiếm ăn.

    Mọi âm thanh đều yên tĩnh, chỉ có trăng sáng trên không trung, lẻ loi trông coi màn đêm tịch mịch, giống như đang chuẩn bị cho một buổi bình minh mới.

    "Tại sân bóng rổ bên cạnh, đèn đuốc vẫn sáng trưng, không ngừng truyền ra tiếng bóng va đập vào mặt sàn, tiếng đế giày ma sát vào sàn nhà, tiếng bóng vào rổ, còn có tiếng thở dốc, những âm thanh này không phù hợp với cảnh đêm tĩnh lặng bên ngoài.

    " Ngươi nghe đi! Thanh âm đó lại bắt đầu, không nhầm được! "

    Trần Khôi nhỏ giọng nói với Đỗ Ngọc bên cạnh.

    " Cái này còn cần ngươi nhắc sao! "

    Đỗ Ngọc tuy rằng trả lời, nhưng từ làn da mặt hơi run rẩy mà xem, hắn cũng không thoải mái.

    " Ta nghĩ chúng ta cứ thử nhìn trước từ cửa sổ xem sao, biết đâu là đội bóng rổ của trường đang luyện tập vào ban đêm thì sao. Chúng ta tự ý đi vào, nhỡ đâu lại quấy rầy người ta, như vậy thì thật không tốt! "

    Thông qua khe cửa sổ nửa mở nửa khép, hai người vươn cổ nhìn vào bên trong, trong sân nào có nửa bóng người, đèn trần sáng ngời chiếu vào một mảnh sân bóng trống không, mà những âm thanh vừa rồi vẫn còn tiếp tục vang lên.

    Hai người trẻ tuổi bị dọa cho sợ hãi, nhấc chân bỏ chạy, với tốc độ này nếu là đi thi thế vận hội Olympic chắc chắn có thể lọt vào top 3.

    Cứ như vậy, chuyện ma quái này nhanh chóng truyền ra ở trường trung học Hoa Thiên. Mỗi người khi nghe đến chuyện này đều biến sắc, không khí lo âu bao trùm toàn trường.

    Một ít học sinh to gan còn không tin, lập thành đội với nhau đi kiểm chứng tin đồn này. Có vài nhóm học sinh đã vài lần đến sân bóng rổ vào lúc đêm khuya để kiểm chứng, quả nhiên, bắt đầu từ chín giờ tối, âm thanh quỷ bí này sẽ phát ra, mà không chỉ có âm thanh, trên sân còn xuất hiện dấu vết ma sát của giày chơi bóng, lưới bóng lắc lư, từng giọt mồ hôi rơi trên sàn nhà, làm cho người ta run sợ trong lòng.

    Nhưng mà điều kinh khủng nhất chính là, có một quả bóng rổ chuyển động ở trong không khí, giống như có người dùng nó để tập luyện vậy.

    Bất quá có một đám người lại tỏ ra bình thường trước những tin đồn này, thậm chí còn có chút lạnh nhạt. Đó chính là các đội viên cảu đội bóng rổ Hoa Thiên, họ vẫn tiếp tục tập luyện trong sân mỗi ngày, đối với những lời đồn đãi này coi như chưa từng xảy ra, chẳng qua, thông qua biểu tình nghiêm túc của bọn họ, chuyện này cũng không phải tin đồn vô căn cứ.

    Đỗ Ngọc là người đầu tiên phát hiện dị tượng này, mà chuyện này đối với hắn ảnh hưởng có thể nhiều hơn những người khác không ít.

    Bởi vì hắn là học sinh lớp 10, mới vừa nhập học đang chuẩn bị gia nhập câu lạc bộ bóng rổ của trường, nhưng mà xảy ra chuyện như vậy, điều này làm cho hắn bắt đầu phân vân với lựa chọn của mình. Tâm tình thấp thỏm, lo âu, làm cho hắn không còn tâm trí học tập, tờ đơn xin vào câu lạc bộ bóng rổ đã sắp bị hắn vò nát, nhìn tờ giấy nhăn nheo giống như là đang tự nói với mình, vẫn là đừng tham gia vào câu lạc bộ đó.

    Nhưng chiều cao của hắn tới 1.89m, dáng người cường tráng, kỹ thuật chơi bóng rất tốt, cộng thêm thành tích ở giải đấu các trường trung học cơ sở toàn quốc mà hắn đạt được, lại còn cả thư mời của đại học bóng rổ Mỹ, khiến cho đứa trẻ từ nhỏ đã coi bóng rổ là sinh mệnh này, thống khổ không thôi.

    Hắn thật sự quá yêu bóng rổ, thậm chí vượt qua sinh mệnh của mình!

    " Đội trưởng, em muốn chơi bóng rổ, đây là đơn xin gia nhập và sơ yếu lý lịch của em. "

    Đỗ Ngọc sau một hồi phân vân, vẫn quyết định bước vào sân bóng, xem ra sợ hãi cũng không đánh bại niềm nhiệt tình yêu thích đối với bóng rổ của cậu.

    Trước mặt là một cầu thủ cao lớn dị thường, làn da ngăm đen, tóc ngắn, trên bộ đồng phục đội bóng trắng như tuyết thêu hai chữ to: Hoa Thiên.

    Người này liếc mắt nhìn Đỗ Ngọc, có vẻ hơi kinh ngạc, cũng không tiếp nhận đơn xin và sơ yếu lý lịch trong tay hắn, lạnh lùng hỏi:

    " Cậu thích bóng rổ không? "

    " Thích! "

    Đỗ Ngọc không chút nghĩ ngợi trả lời.

    " Vào sân chạy 100 vòng, sau đó nói sau!"

    Người đội trưởng bỏ lại những lời này, xoay người rời đi, để lại Đỗ Ngọc vẻ mặt mơ hồ, không rõ nguyên do.
     
  10. HangThan

    Bài viết:
    2
    Chương 59: Chứng minh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xem ra đây là khảo nghiệm trước khi vào đội, hắn vừa nghĩ, vừa bước vào sân bóng. Hết thảy trước mắt làm cho hắn có chút sợ ngây người, đây đâu phải là sân bóng, đây giống như một linh đường a.

    Chỉ thấy câu đối phúng điếu màu trắng tung bay ở bốn phía sân bóng, hoa bách hợp xanh um bày đầy bên ngoài, một tấm ảnh đen trắng treo ở trên giá bóng rổ, một gương mặt thật sự rất đẹp trai được in trên đó, khóe miệng hơi giương lên hiển thị rõ sự ngạo nghễ, hai mắt lấp lánh lộ ra sự kiên nghị.

    Nhìn các đội viên đang huấn luyện trên sân bóng, mỗi người đều mặc áo bóng rổ màu trắng truyền thống của Hoa Thiên, mồ hôi toát ra như tắm giống như là đang thi đấu. Mà trên đầu mỗi người đều đeo một tấm băng màu trắng giống nhau, ngoại trừ logo Nike nổi tiếng thì bên cạnh dùng dây đỏ thêu hai chữ nhỏ: Chiến Hồn!

    Cảnh tượng này khiến Đỗ Ngọc có chút không chắc chắn, hắn hơi lui về phía sau vài bước, đột nhiên phía sau như là đụng phải một bức tường mềm cảm giác như đụng phải một tấm nệm.

    "Ngươi là ai?"

    Một thanh âm ôn hòa truyền đến, Đỗ Ngọc lập tức xoay người, trước mặt đang đứng một người nam trung niên, người nọ cười híp mắt nhìn chính mình, tay thì đang liên tục xoa xoa cái bụng bia trông như sắp sinh tới nơi.

    Tuy rằng gọi nhìn qua người này trông như trung niên nhưng một vài sợi tóc bạc trên đầu chứng minh sự già dặn của ông ta. Tuy nhiên khuôn mặt trắng bóc mềm mại cùng phong cách lịch sự của ông thật không thể nghĩ người đàn ông này quá già. Nhưng mà chỉ cần xuất hiện trong trường học, cứ gọi chung là thầy thì chắc chắn không sai.

    "Chào thầy, em là Đỗ Ngọc lớp 10/7, em xin gia nhập đội bóng rổ."

    Cậu lập tức đứng lại, cúi chào ông chú trước mặt.

    "Ha ha, là như vậy à, vậy ngươi tìm đội trưởng Xích Mộc đi, chính là đứa bé cao nhất bên kia."

    Đại thúc nói xong, tay trái đẩy gọng kính tơ vàng trên mặt, tay phải chỉ vào trong sân cho Đỗ Ngọc.

    "A, ta vừa mới gặp đội trưởng Xích Mộc, hắn bảo ta chạy 100 vòng rồi hãy nói. Nhưng.."

    Đỗ Ngọc muốn nói lại thôi, có vẻ hơi nhăn nhó.

    "Ha ha, có phải là chạy quá nhiều, cảm thấy có chút ăn không tiêu?"

    Ông chú nhẹ nhàng hỏi lại.

    "Không phải không phải, đừng nói 100 vòng, chính là chạy 200 vòng, chắc có lẽ ta vẫn có thể làm được, chỉ là.. chỉ là.."

    Đỗ Ngọc thật sự nói không nên lời hắn có chút sợ hãi không biết nên nói như thế nào.

    Ông chú như là nhìn ra tâm ý của hắn, nhẹ nhàng hỏi:

    "Ngươi thích bóng rổ sao?"

    Đây không phải là câu hỏi vừa rồi đội trưởng Xích Mộc sao, hắn chợt ngẩng đầu, một lần nữa không cần nghĩ ngợi mà trả lời:

    "Thích!"

    "Chứng minh cho ta xem!"

    Đại thúc nói xong từ phía sau lấy ra một quả bóng rổ, đưa cho Đỗ Ngọc.

    Hắn cũng không nhiều lời, bởi vì chỉ cần sờ đến bóng rổ, cái loại bẩm sinh tự tin cùng dũng khí lớn lao sẽ dấy lên trong mỗi tế bào, giọt máu bên trong cơ thể hắn.

    Đỗ Ngọc nhìn xung quanh, phát hiện một cái rổ không ai sử dụng, đột nhiên dưới chân hắn dùng sức, điên cuồng dẫn bóng bóng, lắc lư hoa đến cả mắt, tốc độ chạm đất nhanh như chớp, làm cho ông chú tóc bạc hai mắt tỏa sáng, ngay cả đội viên đang huấn luyện xung quanh cũng bị động tĩnh nơi này hấp dẫn, dừng bước quan sát.

    Đột nhiên hắn dừng gấp một cái, vững vàng dừng ở ngoài vạch ba điểm, trong tiếng vang chói tai của giày chơi bóng ma sát với sàn nhà, hắn thả người nhảy lên, cánh tay tự nhiên giãn lên trên, tay trái vỗ bóng, cổ tay phải nhẹ nhàng vẩy một cái, quả bóng rổ xẹt qua một đường cong duyên dáng, như đang bay múa trên không trung, mà lúc này Đỗ Ngọc vừa rơi xuống đất, cũng không nhìn điểm rơi của bóng, nhẹ nhàng xoay người, tay phải nắm thành quyền, thẳng tắp đưa về phía không trung, vẻ mặt tự tin biểu lộ không thể nghi ngờ.

    "Bá!"

    Dưới thanh âm này, quả bóng rổ lên chui thẳng vào rổ.

    Ông chú kia đẩy đẩy kính mắt thêm lần nữa, khẽ mỉm cười, khuôn mặt vốn đã nhung nhúc thịt kia gần như đã che kín hai mắt, bây giờ khi hắn cười vậy thì coi như là nhắm luôn mắt.

    "Xem ra, hắn đã trở lại."

    Ông chú nhỏ giọng nói xong, lập tức đi về phía Đỗ Ngọc.

    Sân thể dục bình thường vui đùa ầm ĩ, thế mà vào thời gian này lại vẫn vắng ngắt, thỉnh thoảng có vài bóng người đi ngang qua thì cũng là nhân viên trường đang sửa sang lại bãi cỏ nhân tạo màu xanh lá cây. Nguyên nhân gì thì không cần nói cũng biết, sân bóng rổ nằm ngay tại sân thể dục. Xem ra, ảnh hưởng của sự kiện kia cũng chưa có qua đi.

    Ông chú tóc bạc đặt cái mông nặng nề ngồi xuống, vẻ mặt vẫn hiền lành như trước, cười khanh khách mà nói:

    "Ha ha, ngươi chơi không tệ, có chút giống ta khi trước, nếu như hắn vẫn còn ở đây, các ngươi khẳng định sẽ có chuyện để nói!"

    "Hắn hiện tại không còn ở đây sao?"

    Đỗ Ngọc nghi hoặc hỏi, không khỏi nhìn lên tấm ảnh đen trắng kia.

    "Đúng vậy, hắn đã chết, nhưng mà cũng không biết chừng vẫn còn sống."

    Ông chú cô đơn nói, trong mắt lóe ra một tia sáng trong suốt.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...