Câu chuyện thứ mười: Mười kiếp báo ơn
Chương 50: Dược Thần cốc
Chương 50: Dược Thần cốc
Dòng suối trong vắt chảy róc rách, cây cối rậm rạp. Từng thác nước nhỏ tinh tế, theo dãy núi xanh chảy xuống đổ vào trong đầm xanh làm bắn lên từng tầng bọt nước trắng xóa, tản ra sương mù mờ ảo.
Một con bướm màu sắc rực rỡ đang bay lượn, vui đùa trên những lùm cây nhỏ mọc rậm rạp xung quanh đầm nước. Nơi đây, cây cối tươi tốt, hoa cỏ thơm ngát nên dĩ nhiên không chỉ có một con bướm đó chơi đùa, chẳng qua vì màu sắc của nó rực rỡ nhất nên trông nổi bật mà thôi. Từng đàn ong bướm bay lượn, hoa cỏ thơm ngát tạo nên một khung cảnh thật đẹp.
Người dân xung quanh gọi nơi trông như tiên cảnh chốn nhân gian này là "Dược Thần Cốc", tại sao lại gọi tên này? Đừng vội, nghe ta từ từ nói.
Vào những năm cuối triều Nguyên, thời cuộc rối ren, đen tối, nội bộ giai cấp thống trị rung chuyển. Triều đình mục nát, đất đai tập trung cao độ, kinh tế xã hội khủng hoảng. Cộng thêm rất nhiều loại thuế má hà khắc, khiến dân chúng nghèo đói, cơm không đủ no.
Cuộc sống lầm than thúc đẩy nông dân các nơi khởi nghĩa, nhưng các cuộc khởi nghĩa này đều bị cao tầng triều Nguyên trắng trợn đàn áp, tàn sát quân khởi nghĩa khắp nơi, khiến cả vùng đất Trung Nguyên thây chất như núi, máu nhuộm đỏ sông.
Thôn Tĩnh Trúc, nằm ở dưới chân núi Thái Sơn, có địa hình tựa núi ngắm sông. Bên ngoài thôn có một con sông trong vắt quanh năm chậm rãi chảy xuôi, cá tôm nhiều vô số, cộng thêm cây xanh núi biếc xung quanh làm rào chắn, nơi này quả thực chính là một thế ngoại đào nguyên.
Bắt đầu từ triều Tống, người dân nơi này đã trải qua cuộc sống không tranh sự đời, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, cuộc sống tự cung tự cấp, tuy rằng không có vẻ giàu sang phú quý nhưng đủ để cho dân chúng nơi này cơm no áo ấm, cuộc sống rất vui vẻ.
Gió tanh mưa máu bên ngoài cũng không ảnh hưởng chút nào đến sự yên tĩnh của thôn Tĩnh Trúc, cho nên những loại sưu cao thuế nặng cũng không tồn tại ở nơi đây. Tầng lớp cao nhất trong thôn chính là trưởng thôn, một ông lão râu bạc trắng giản dị, người dân đều thân thiết gọi là "Dược lão".
Đừng nghĩ một ông già ở nơi thâm sơn cùng cốc này mà xem thường, nghe người ta nói, rất có thể ông ấy là đời sau của Dược Vương Thần Nông thị, chẳng những y thuật tài giỏimà còn có một tấm lòng bồ tát.
Thần kỳ hơn nữa là ông còn có thể nhìn thấu quá khứ, tiên đoán tương. Đó cũng chưa phải là tất cả, ông còn có một năng lực đặc biệt gọi là "chúng sinh ngữ", nghe tới đây liệu ngươi còn dám coi thường ông ấy không!
"Chúng sinh ngữ" là gì? Tên như ý nghĩa, nghĩa là có thể cùng vạn vật trên thế gian này trao đổi, hoa cỏ, chim thú hoặc ngay cả thần tiên, ma quỷ đều có thể giao tiếp được.
Cho nên các người dân trong thôn đời đời kiếp kiếp đều coi lão nhân như thần linh mà cung phụng, hắn cũng không làm cho mọi người thất vọng, hàng năm mưa thuận gió hòa, không bệnh không tật.
Mọi người vì ca ngợi công lao của hắn, nên ngoài cái tên thôn Tĩnh Trúc thì thôn này còn có một cái tên khác là "thôn Thần Lão", mà nơi ở của ông lão thì được gọi là "Dược Thần Cốc".
Tâm Kiên là dược đồng của ông lão, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã thông hiểu dược tính của tất cả các loại thảo dược. Thế gian có hàng trăm ngàn loại dược thảo, thế nhưng hắn chỉ cần ngửi một cái là biết tên, hiểu được tác dụng.
Hắn có trình độ như vậy, cũng không có gì kỳ lạ, cả ngày cùng vị sư phụ nửa người nửa thần này sớm chiều ở chung, cho dù là chó cũng có thể thành thầy thuốc.
Một ngày nọ, hắn đeo giỏ vào núi hái thuốc. Dược Thần Cốc này, bốn phía bị núi vây quanh, trùng trùng điệp điệp, có một số loại cây thuốc yêu cầu hoàn cảnh đặc biệt mới có thể phát triển, không chịu được lạnh lại cũng không thể quá nóng, điều kiện như vậy, chỉ có giữa sườn núi mới có đủ yêu cầu. Thế nhưng đường núi hiểm trở, cũng không phải dễ leo như vậy.
Nhưng mà biết làm thế nào được, đã là nhiệm vụ sư phụ giao cho thì nhất định phải hoàn thành. Hôm nay, sư phụ muốn một loại thuốc là cỏ đuôi rồng, mà loại thuốc này chính là một trong những loại cây yêu cầu điều kiện khó khăn kia để sinh trưởng. Chính vì vậy mà hiện tại hắn đang kiên trì lên đường tìm kiếm.
Cứ như vậy, Tâm Kiên tay không leo lên vách đá dựng đứng, mấy canh giờ sau, hắn rốt cục bò tới một chỗ mỏm đá nhô ra từ giữa vách núi, một bụi cây lớn màu xanh biếc lẳng lặng sinh trưởng ở khe đá, chính là thứ hắn đang muốn tìm, cỏ đuôi rồng.
Tâm Kiên quá đỗi vui mừng, hôm nay quả là một ngày may mắn, chỉ mới vừa qua buổi trưa, liền phát hiện mục tiêu. Phải nhanh chóng hái cỏ, có thể trở về sớm một chút để phụ giúp sư phụ mài thuốc luyện đan, đây chính là cơ hội học tập tốt không mấy khi có được, vì không phải lần nào công việc tìm thuốc cũng thuận lợi như vậy. Biết đâu sư phụ nổi hứng, còn có thể ban cho hắn một viên linh đan, nếu như có thể kích phát ra bản lĩnh "Chúng sinh ngữ" của hắn thì thật tốt quá, chỉ cần nghĩ tới cảnh mỗi ngày có thể cùng động vật nói chuyện, đó là một chuyện rất thú vị, bên cạnh đó còn có thể hỏi chúng vị trí một số cây thuốc khó tìm, vậy thì không gì có thể tốt hơn.
Một con bướm màu sắc rực rỡ đang bay lượn, vui đùa trên những lùm cây nhỏ mọc rậm rạp xung quanh đầm nước. Nơi đây, cây cối tươi tốt, hoa cỏ thơm ngát nên dĩ nhiên không chỉ có một con bướm đó chơi đùa, chẳng qua vì màu sắc của nó rực rỡ nhất nên trông nổi bật mà thôi. Từng đàn ong bướm bay lượn, hoa cỏ thơm ngát tạo nên một khung cảnh thật đẹp.
Người dân xung quanh gọi nơi trông như tiên cảnh chốn nhân gian này là "Dược Thần Cốc", tại sao lại gọi tên này? Đừng vội, nghe ta từ từ nói.
Vào những năm cuối triều Nguyên, thời cuộc rối ren, đen tối, nội bộ giai cấp thống trị rung chuyển. Triều đình mục nát, đất đai tập trung cao độ, kinh tế xã hội khủng hoảng. Cộng thêm rất nhiều loại thuế má hà khắc, khiến dân chúng nghèo đói, cơm không đủ no.
Cuộc sống lầm than thúc đẩy nông dân các nơi khởi nghĩa, nhưng các cuộc khởi nghĩa này đều bị cao tầng triều Nguyên trắng trợn đàn áp, tàn sát quân khởi nghĩa khắp nơi, khiến cả vùng đất Trung Nguyên thây chất như núi, máu nhuộm đỏ sông.
Thôn Tĩnh Trúc, nằm ở dưới chân núi Thái Sơn, có địa hình tựa núi ngắm sông. Bên ngoài thôn có một con sông trong vắt quanh năm chậm rãi chảy xuôi, cá tôm nhiều vô số, cộng thêm cây xanh núi biếc xung quanh làm rào chắn, nơi này quả thực chính là một thế ngoại đào nguyên.
Bắt đầu từ triều Tống, người dân nơi này đã trải qua cuộc sống không tranh sự đời, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, cuộc sống tự cung tự cấp, tuy rằng không có vẻ giàu sang phú quý nhưng đủ để cho dân chúng nơi này cơm no áo ấm, cuộc sống rất vui vẻ.
Gió tanh mưa máu bên ngoài cũng không ảnh hưởng chút nào đến sự yên tĩnh của thôn Tĩnh Trúc, cho nên những loại sưu cao thuế nặng cũng không tồn tại ở nơi đây. Tầng lớp cao nhất trong thôn chính là trưởng thôn, một ông lão râu bạc trắng giản dị, người dân đều thân thiết gọi là "Dược lão".
Đừng nghĩ một ông già ở nơi thâm sơn cùng cốc này mà xem thường, nghe người ta nói, rất có thể ông ấy là đời sau của Dược Vương Thần Nông thị, chẳng những y thuật tài giỏimà còn có một tấm lòng bồ tát.
Thần kỳ hơn nữa là ông còn có thể nhìn thấu quá khứ, tiên đoán tương. Đó cũng chưa phải là tất cả, ông còn có một năng lực đặc biệt gọi là "chúng sinh ngữ", nghe tới đây liệu ngươi còn dám coi thường ông ấy không!
"Chúng sinh ngữ" là gì? Tên như ý nghĩa, nghĩa là có thể cùng vạn vật trên thế gian này trao đổi, hoa cỏ, chim thú hoặc ngay cả thần tiên, ma quỷ đều có thể giao tiếp được.
Cho nên các người dân trong thôn đời đời kiếp kiếp đều coi lão nhân như thần linh mà cung phụng, hắn cũng không làm cho mọi người thất vọng, hàng năm mưa thuận gió hòa, không bệnh không tật.
Mọi người vì ca ngợi công lao của hắn, nên ngoài cái tên thôn Tĩnh Trúc thì thôn này còn có một cái tên khác là "thôn Thần Lão", mà nơi ở của ông lão thì được gọi là "Dược Thần Cốc".
Tâm Kiên là dược đồng của ông lão, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã thông hiểu dược tính của tất cả các loại thảo dược. Thế gian có hàng trăm ngàn loại dược thảo, thế nhưng hắn chỉ cần ngửi một cái là biết tên, hiểu được tác dụng.
Hắn có trình độ như vậy, cũng không có gì kỳ lạ, cả ngày cùng vị sư phụ nửa người nửa thần này sớm chiều ở chung, cho dù là chó cũng có thể thành thầy thuốc.
Một ngày nọ, hắn đeo giỏ vào núi hái thuốc. Dược Thần Cốc này, bốn phía bị núi vây quanh, trùng trùng điệp điệp, có một số loại cây thuốc yêu cầu hoàn cảnh đặc biệt mới có thể phát triển, không chịu được lạnh lại cũng không thể quá nóng, điều kiện như vậy, chỉ có giữa sườn núi mới có đủ yêu cầu. Thế nhưng đường núi hiểm trở, cũng không phải dễ leo như vậy.
Nhưng mà biết làm thế nào được, đã là nhiệm vụ sư phụ giao cho thì nhất định phải hoàn thành. Hôm nay, sư phụ muốn một loại thuốc là cỏ đuôi rồng, mà loại thuốc này chính là một trong những loại cây yêu cầu điều kiện khó khăn kia để sinh trưởng. Chính vì vậy mà hiện tại hắn đang kiên trì lên đường tìm kiếm.
Cứ như vậy, Tâm Kiên tay không leo lên vách đá dựng đứng, mấy canh giờ sau, hắn rốt cục bò tới một chỗ mỏm đá nhô ra từ giữa vách núi, một bụi cây lớn màu xanh biếc lẳng lặng sinh trưởng ở khe đá, chính là thứ hắn đang muốn tìm, cỏ đuôi rồng.
Tâm Kiên quá đỗi vui mừng, hôm nay quả là một ngày may mắn, chỉ mới vừa qua buổi trưa, liền phát hiện mục tiêu. Phải nhanh chóng hái cỏ, có thể trở về sớm một chút để phụ giúp sư phụ mài thuốc luyện đan, đây chính là cơ hội học tập tốt không mấy khi có được, vì không phải lần nào công việc tìm thuốc cũng thuận lợi như vậy. Biết đâu sư phụ nổi hứng, còn có thể ban cho hắn một viên linh đan, nếu như có thể kích phát ra bản lĩnh "Chúng sinh ngữ" của hắn thì thật tốt quá, chỉ cần nghĩ tới cảnh mỗi ngày có thể cùng động vật nói chuyện, đó là một chuyện rất thú vị, bên cạnh đó còn có thể hỏi chúng vị trí một số cây thuốc khó tìm, vậy thì không gì có thể tốt hơn.