Bài viết: 778 

Chương 250: Vậy mà bị phá? (canh một)
Trái tim Mộ Thanh Lan bỗng nhiên chợt nhảy lên một chút.
Sau đó, nàng nghe thấy Vân Dực nói:
"Ngươi chết rồi, bí mật của Hắc Ma Tông, sẽ rất khó điều tra xong."
Mộ Thanh Lan trong lòng bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nàng còn tưởng rằng..
Mộ Thanh Lan nhướng mày: "Có vẻ cũng có lý."
Giữa lông mày của nàng, có một vẻ thản nhiên quen thuộc, như thể đối với lời nói của Vân Dực cũng rất tán thành.
Vân Dực nhìn chằm chằm vào nàng, khi nhìn thấy phản ứng của nàng, đôi mắt hơi tối sầm, nhưng cũng không nói nữa.
Mộ Thanh Lan quay người sang chỗ khác, bình tĩnh thở ra.
Không biết vì sao, sâu thẳm trong lòng, một tia cảm xúc như mất mát chợt lóe lên.
Nhưng nàng nhanh chóng xua tan những cảm xúc này.
"Nếu ngươi lại sử dụng Nguyên lực, không cần người khác, ta sẽ tự mình làm, để ngươi chết càng thoải mái hơn."
Nàng lạnh lùng để lại một câu, rồi bước về phía trước!
Vân Dực đầu tiên là sửng sốt một lúc, sau đó hơi cụp mắt xuống.
Câu nói đó nhai đi nhai lại trong lòng, trong chốc lát, khóe môi hắn chợt cong lên thành một vòng cung nhẹ.
Khi hắn ngẩng đầu lên, thân ảnh Mộ Thanh Lan đã đi xa.
"Được."
Sau khi nhìn hồi lâu, cuối cùng hắn cũng thốt ra được một lời.
Nhưng không ai nghe thấy.
* * *
Mộ Thanh Lan giẫm lên Huyền Sương Chi Thuẫn dưới chân, hướng về phía Cửa Thành Chi Trận, sau đó khi sắp đến gần, cuối cùng mới dừng lại.
Nàng hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào Tinh Trận đã dừng lại.
Người khác có thể không nhìn thấy, nhưng hiện tại nàng có thể cảm nhận rõ ràng, lực lượng trong tinh trận đã trở nên hỗn loạn.
Đây là điều nàng vất vả lắm mới làm được.
Vẻ mặt nàng bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ nghiêm túc sâu sắc.
Hiện tại mọi người đều cho rằng nàng đã phá Tinh Trận này, nhưng trên thực tế, thời gian dừng lại Tinh Trận này cũng sẽ không được bao lâu.
Bởi vì nàng chỉ phá vỡ ba mươi hai đạo trận!
Cả Vân Dực, hay là Giang Đạt Nguyên, đều không biết rằng thời gian của nàng không còn nhiều nữa!
Nếu như Tưởng Kiêu tiếp tục cho người truyền Nguyên lực vào, như vậy chỉ cần đạt đến một mức giới hạn nhất định, chẳng bao lâu nữa Tinh Trận sẽ bắt đầu hoạt động trở lại!
Vì vậy, nàng phải tranh thủ thời gian ngắn ngủi này, giải quyết hết mọi chuyện ở đây!
Mộ Thanh Lan nhìn chằm chằm vào Cửa Thành Chi Trận một lúc lâu, toàn bộ cơ thể và tâm trí hoàn toàn đắm chìm trong đó, cuối cùng cũng biết được tên của Tinh Trận này--
Cửu Chuyển Linh Lung Trận!
Hơn nữa nàng cũng có thể cảm giác được, Cửu Chuyển Linh Lung Trận này quả thực là một tinh trận cấp năm!
Hiện tại nàng thậm chí còn không phải Tinh Trận Sư, nàng có thể phá vỡ một bộ phận, hoàn toàn là nhờ vào Nguyên Thần Chi Lực cường đại của mình.
Nghe đồn, Cửu Chuyển Linh Lung Trận nhiều nhất có thể phát ra hơn một ngàn công kích, đó mới là thực lực chân chính của nó!
Hiện tại, bất quá là mới vừa thi triển thôi!
Nếu lại tiếp tục, Mộ Thanh Lan có thể khẳng định, dù nàng và Vân Dực có cố gắng hết sức, cũng khó có thể rời đi an toàn.
Nhưng cũng may thay, nếu Tinh Trận này muốn tiếp tục mở ra, thì lực lượng cần thiết cũng rất lớn, chỉ cần Tưởng Kiêu không điên cuồng, thì cũng sẽ không đi quá xa.
Mà cũng không có đủ thời gian.
May mắn thay, tình hình hiện tại vẫn có thể kiểm soát được.
Vừa rồi nàng phá vỡ ba mươi hai đạo trận, thật ra thì đã tìm ra cách để hợp nhất ba mươi hai đạo trận một lần nữa.
Mà điều này gần như đã khiến Nguyên Thần Chi Lực của nàng cạn kiệt!
Trong đầu nàng có một cảm giác đau đớn mơ hồ, Mộ Thanh Lan biết mình đã không thể tiếp tục nữa, nếu không bị tổn thương cũng chính là nàng.
Vì vậy, cần phải tốc chiến tốc thắng!
Nàng hít một hơi thật sâu, cuối cùng nhìn những người phía trên cổng thành.
Tưởng Kiêu!
Trương Hiểu Dương!
Hai người này đều là kình địch (kẻ thù mạnh mẽ), cần phải giải quyết cả hai người họ, mới có thể rời đi được!
Tưởng Kiêu nhìn Mộ Thanh Lan, gần như ước gì có thể xé nàng ra thành từng mảnh!
Xem kìa!
Một nữ tử chỉ là Ngự Thiên Cảnh trung kỳ! Thậm chí không thể bay trên không trung!
Thậm chí nàng còn phải nhờ đến sự hỗ trợ của Nguyên Khí mới có thể đứng trên không trung được!
Nhưng mà một người giống như con kiến như thế, vậy mà lại khiến cho Tinh Trận đột ngột dừng lại!
Tưởng Kiêu gần như tự hỏi liệu mình có phải đang bị ảo giác không!
"Vô lý!"
Tưởng Kiêu tức giận mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy.
Bị thiếu niên áo trắng đánh đến thê thảm bỏ chạy, vốn dĩ đã khiến hắn ta mất hết mặt mũi, nhưng hiện tại lại còn bị một nữ tử phá đi Tinh Trận! Đây là họ đã đánh một cái tát mạnh vào mặt mọi người ở Cửu Qua!
Chuyện gì đang xảy ra với Cửa Thành Chi Trận này vậy!
Không phải nói nó rất lợi hại ư? Tại sao nó lại dễ dàng bị phá như thế?
Trương Hiểu Dương hai tay chắp sau lưng, mặc kệ Tưởng Kiêu có kích động thế nào, trên mặt vẫn không có chút dao động nào.
Nhưng trong đầu hắn ta lại hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Trong số những người này, hắn ta thậm chí không thể xác nhận được ai là Mộ Lăng Hàn.
Cho dù là cô gái đó hay là chàng trai mặc đồ trắng, đều trông quá kỳ dị.
Chắc chắn bọn họ đã dịch dung, nếu không bắt được người, thì sẽ không thể biết được là ai.
Sau này muốn báo thù, khẳng định sẽ càng khó khăn hơn.
Nhưng mà Tinh Trận lúc này đã dừng lại, hắn ta cũng không muốn cứ như vậy mà vội vàng xông về phía trước.
Nếu lỡ rơi vào kết cục như Tưởng Kiêu, thì đúng là sẽ mất nhiều hơn được.
Dù sao, An Bính Hoài đã ở trong tay hắn..
Cùng lắm thì sau này, tùy tiện phát ra một lệnh bắt không phải là được rồi ư?
Nghĩ tới đây, Trương Hiểu Dương hai mắt đột nhiên sáng ngời--
Đúng vậy!
Dù sao bọn họ chính là người đã làm An Bính Hoài bị thương nặng, nếu hôm nay bọn họ trốn thoát, dù An Bính Hoài sống hay chết, họ cũng không thể trốn thoát.
Chỉ cần tùy tiện thu thập một ít chứng cứ chứng minh An Bính Hoài chết dưới tay bọn họ, như vậy chẳng phải là cả đời sẽ chết không có đối chứng sao?
Khi đó hắn ta.. sẽ hoàn toàn kê cao gối ngủ!
Dù những người này có biện giải như thế nào thì sau trận đại chiến Cửa Thành Chi Trận hôm nay, họ cũng sẽ không bao giờ có thể giải thích rõ ràng!
Nghĩ tới đây, hắn ta nhìn vào Tưởng Kiêu.
Tưởng Kiêu vẫn trong trạng thái điên cuồng như cũ: "Tiếp tục cho ta! Ta cũng không tin nàng ta thật sự có thể phá được Tinh Trận này!"
Những tướng sĩ xung quanh nghe thấy điều này, hai mặt nhìn nhau, đều là khổ không nói nên lời.
Đã có không ít tướng sĩ cả người kiệt quệ bị nâng đi xuống, chỉ sợ sẽ còn có hậu di chứng, đối phương rõ ràng đã phá Tinh Trận rồi, cho dù bọn họ có làm như thế nào đi nữa khẳng định cũng chỉ vô dụng.
Nhưng Tưởng Kiêu vẫn để bọn họ tiếp tục, có nghĩa là hắn ta căn bản không coi bọn họ là con người!
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người đã do dự trong hành động của mình.
"Mau lên! Ngơ ngác làm gì! Nếu để chúng chạy thoát, cả đám các ngươi sẽ phải bị trừng phạt!"
Nhưng đúng lúc này, Trương Hiểu Dương lại đột nhiên lên tiếng.
"Tưởng Phó thống lĩnh, các tướng sĩ cũng là người, cứ tiếp tục như vậy xem ra không ổn cho lắm.."
Tưởng Kiêu nhìn Trương Hiểu Dương như nhìn thấy quỷ - hắn ta rõ ràng là kẻ ích kỷ đến cực điểm, vậy mà có thể nói ra lời như vậy ư?
Đầu óc Trương Hiểu Dương cũng sẽ không bị ngập úng chứ đúng không?
Tuy nhiên, Trương Hiểu Dương lại không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt Tưởng Kiêu, vẻ mặt nặng nề:
"Bây giờ tình huống đã thế này, đối phương rõ ràng đã phá Cửa Thành Chi Trận, nếu cứ tiếp tục để họ làm những việc vô ích, thật sự là không ổn.."
"Trương Hiểu Dương, ngươi điên rồi sao? Chẳng lẽ ngươi không biết nếu để chúng chạy thoát!"
"Tất nhiên là ta cũng muốn bắt được chúng, nhưng cũng không thể không màng hậu quả như vậy được phải không?"
Trương Hiểu Dương ngắt lời Tưởng Kiêu, nheo mắt nguy hiểm.
"Nếu như thống lĩnh đại nhân biết được chuyện này, e rằng cũng sẽ không vui."
Một câu đã khiến Tưởng Kiêu nghẹn họng.
An Bính Hoài tuy rằng là một người chẳng ra gì, nhưng lại rất sĩ diện, đặc biệt không thích nghe những lời không hay về mình.
Mà sự việc ngày hôm nay, có thể thực sự sẽ khiến những người bên dưới âm thầm phàn nàn.
Nếu lỡ truyền tới tai An Bính Hoài, đúng thật là cũng không được tốt..
Đầu óc Tưởng Kiêu cuối cùng cũng tỉnh táo trong giây lát, siết chặt nắm tay.
Nhưng mà, chẳng lẽ cứ để họ đi như vậy ư?
Hắn ta tuyệt đối không cam lòng!
Một mảng da đầu của hắn ta suýt nữa đã bị lột xuống, ngay cả lưng cũng bê bết máu, làm sao hắn ta có thể nuốt được cơn giận này?
Trong lòng giằng co một lúc, cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi nói:
"Những chuyện này, sau này sẽ nói! Hôm nay, dù có thế nào đi chăng nữa, ta cũng phải bắt được chúng!"
Nói xong, hắn ta hét lớn:
"Tiếp tục!"
Sau đó, còn chỉ vào nhiều tướng sĩ.
"Các ngươi! Lập tức đi lên bắt chúng lại!"
Hắn ta cũng không tin, mấy người kia có thể lấy một địch trăm!
Trương Hiểu Dương sửng sốt một chút, trong lòng lập tức tức giận - Tưởng Kiêu này rõ ràng là đang báo thù riêng!
Nhưng mà hắn ta cũng không thể công khai ngăn chặn.
Những tướng sĩ bị điểm danh đó, tức khắc có chút do dự.
Cảnh tượng vừa rồi đó, bọn họ đã nhìn thấy rõ ràng - ngay cả Tưởng Kiêu còn không phải đối thủ, nếu họ đi lên, chẳng phải là tìm chết sao?
Nhưng mệnh lệnh đã được ban ra, bọn họ cũng không dám trái lệnh.
Út ù ù ù ù!
Mấy bóng người, lập tức bay lên trời!
Chỉ trong chốc lát, ba người Mộ Thanh Lan đã bị bao vây!
Vẻ mặt Mộ Thanh Lan cũng không thay đổi, thậm chí còn cười một tiếng.
Tự đưa tới cửa, nàng tự nhiên không cần khách sáo!
Ngay lập tức, nàng đột nhiên nhắm mắt lại, giơ tay lên.
Dưới chân, một tinh trận nhỏ chợt hiện lên!
Một luồng lực lượng mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện!
Gần như cùng lúc đó, trên Tinh Trận bên trên, vô số luồng ánh sáng bỗng nhiên dung hợp với nhau!
Trong đầu nàng vừa suy nghĩ, lập tức một luồng lực lượng đó lại sinh ra hai luồng ánh sáng! Phân biệt đi về cả hai phía!
Chẳng bao lâu, hai con luồng đó đã biến thành bốn luồng!
Trên Cửa Thành Chi Trận, trình diễn tiết mục đồng dạng!
Nguyên lực trong cơ thể nàng tiêu hao cực nhanh, phân chia lực lượng còn khó hơn là dung hợp, khí hải của nàng cũng nhanh chóng cạn kiệt.
Tuy nhiên, ngay sau đó, nàng bất ngờ ném ra một khối tinh thạch, ở trước mặt nhanh chóng thiêu rụi!
Mà lực lượng cường đại chứa đựng trong tinh thạch cũng nhanh chóng tràn vào cơ thể nàng!
Lực lượng ban đầu đã cạn kiệt lại dồi dào!
Với sự trợ giúp của lực lượng này, nàng nhanh chóng chuyển hóa bốn luồng lực lượng thành tám!
Một uy áp kinh khủng đột nhiên phát ra từ cơ thể nàng!
Cảm nhận được khí tức có chút quen thuộc đó, bọn người Tưởng Kiêu đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì, khiếp sợ nhìn Mộ Thanh Lan!
"Ả ta đang làm gì vậy?"
"Chẳng lẽ -- nàng không chỉ có phá Tinh Trận, mà còn có thể phản công sao?"
Sự nghi ngờ của họ nhanh chóng được xác minh!
Ba mươi hai luồng ánh sáng dưới chân Mộ Thanh Lan, trong nháy mắt bay ra! Hướng về phía những tướng sĩ đó!
"Sao có thể như vậy được?"
Vô số người nhìn thấy cảnh tượng này, đồng thời khiếp sợ!
Mà cùng thời khắc đó, bên ngoài thành Cửu Qua, trong sa mạc vô tận, nhiệt độ nóng rực gần như nướng chín người ta.
Ngay cả những đống cát nhấp nhô bởi nhiệt độ nóng bức này cũng có vẻ hơi bị biến dạng.
Nhưng lại có một bóng người đang bước đi trên sa mạc trống trải ấy.
Vào một lúc nào đó, bóng người đó đột nhiên dừng lại, có chút nghi hoặc và kinh ngạc nói:
"Vậy mà.. Có người phá trận?"
────Đề cử─────
(Xong chương)
Sau đó, nàng nghe thấy Vân Dực nói:
"Ngươi chết rồi, bí mật của Hắc Ma Tông, sẽ rất khó điều tra xong."
Mộ Thanh Lan trong lòng bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nàng còn tưởng rằng..
Mộ Thanh Lan nhướng mày: "Có vẻ cũng có lý."
Giữa lông mày của nàng, có một vẻ thản nhiên quen thuộc, như thể đối với lời nói của Vân Dực cũng rất tán thành.
Vân Dực nhìn chằm chằm vào nàng, khi nhìn thấy phản ứng của nàng, đôi mắt hơi tối sầm, nhưng cũng không nói nữa.
Mộ Thanh Lan quay người sang chỗ khác, bình tĩnh thở ra.
Không biết vì sao, sâu thẳm trong lòng, một tia cảm xúc như mất mát chợt lóe lên.
Nhưng nàng nhanh chóng xua tan những cảm xúc này.
"Nếu ngươi lại sử dụng Nguyên lực, không cần người khác, ta sẽ tự mình làm, để ngươi chết càng thoải mái hơn."
Nàng lạnh lùng để lại một câu, rồi bước về phía trước!
Vân Dực đầu tiên là sửng sốt một lúc, sau đó hơi cụp mắt xuống.
Câu nói đó nhai đi nhai lại trong lòng, trong chốc lát, khóe môi hắn chợt cong lên thành một vòng cung nhẹ.
Khi hắn ngẩng đầu lên, thân ảnh Mộ Thanh Lan đã đi xa.
"Được."
Sau khi nhìn hồi lâu, cuối cùng hắn cũng thốt ra được một lời.
Nhưng không ai nghe thấy.
* * *
Mộ Thanh Lan giẫm lên Huyền Sương Chi Thuẫn dưới chân, hướng về phía Cửa Thành Chi Trận, sau đó khi sắp đến gần, cuối cùng mới dừng lại.
Nàng hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào Tinh Trận đã dừng lại.
Người khác có thể không nhìn thấy, nhưng hiện tại nàng có thể cảm nhận rõ ràng, lực lượng trong tinh trận đã trở nên hỗn loạn.
Đây là điều nàng vất vả lắm mới làm được.
Vẻ mặt nàng bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ nghiêm túc sâu sắc.
Hiện tại mọi người đều cho rằng nàng đã phá Tinh Trận này, nhưng trên thực tế, thời gian dừng lại Tinh Trận này cũng sẽ không được bao lâu.
Bởi vì nàng chỉ phá vỡ ba mươi hai đạo trận!
Cả Vân Dực, hay là Giang Đạt Nguyên, đều không biết rằng thời gian của nàng không còn nhiều nữa!
Nếu như Tưởng Kiêu tiếp tục cho người truyền Nguyên lực vào, như vậy chỉ cần đạt đến một mức giới hạn nhất định, chẳng bao lâu nữa Tinh Trận sẽ bắt đầu hoạt động trở lại!
Vì vậy, nàng phải tranh thủ thời gian ngắn ngủi này, giải quyết hết mọi chuyện ở đây!
Mộ Thanh Lan nhìn chằm chằm vào Cửa Thành Chi Trận một lúc lâu, toàn bộ cơ thể và tâm trí hoàn toàn đắm chìm trong đó, cuối cùng cũng biết được tên của Tinh Trận này--
Cửu Chuyển Linh Lung Trận!
Hơn nữa nàng cũng có thể cảm giác được, Cửu Chuyển Linh Lung Trận này quả thực là một tinh trận cấp năm!
Hiện tại nàng thậm chí còn không phải Tinh Trận Sư, nàng có thể phá vỡ một bộ phận, hoàn toàn là nhờ vào Nguyên Thần Chi Lực cường đại của mình.
Nghe đồn, Cửu Chuyển Linh Lung Trận nhiều nhất có thể phát ra hơn một ngàn công kích, đó mới là thực lực chân chính của nó!
Hiện tại, bất quá là mới vừa thi triển thôi!
Nếu lại tiếp tục, Mộ Thanh Lan có thể khẳng định, dù nàng và Vân Dực có cố gắng hết sức, cũng khó có thể rời đi an toàn.
Nhưng cũng may thay, nếu Tinh Trận này muốn tiếp tục mở ra, thì lực lượng cần thiết cũng rất lớn, chỉ cần Tưởng Kiêu không điên cuồng, thì cũng sẽ không đi quá xa.
Mà cũng không có đủ thời gian.
May mắn thay, tình hình hiện tại vẫn có thể kiểm soát được.
Vừa rồi nàng phá vỡ ba mươi hai đạo trận, thật ra thì đã tìm ra cách để hợp nhất ba mươi hai đạo trận một lần nữa.
Mà điều này gần như đã khiến Nguyên Thần Chi Lực của nàng cạn kiệt!
Trong đầu nàng có một cảm giác đau đớn mơ hồ, Mộ Thanh Lan biết mình đã không thể tiếp tục nữa, nếu không bị tổn thương cũng chính là nàng.
Vì vậy, cần phải tốc chiến tốc thắng!
Nàng hít một hơi thật sâu, cuối cùng nhìn những người phía trên cổng thành.
Tưởng Kiêu!
Trương Hiểu Dương!
Hai người này đều là kình địch (kẻ thù mạnh mẽ), cần phải giải quyết cả hai người họ, mới có thể rời đi được!
Tưởng Kiêu nhìn Mộ Thanh Lan, gần như ước gì có thể xé nàng ra thành từng mảnh!
Xem kìa!
Một nữ tử chỉ là Ngự Thiên Cảnh trung kỳ! Thậm chí không thể bay trên không trung!
Thậm chí nàng còn phải nhờ đến sự hỗ trợ của Nguyên Khí mới có thể đứng trên không trung được!
Nhưng mà một người giống như con kiến như thế, vậy mà lại khiến cho Tinh Trận đột ngột dừng lại!
Tưởng Kiêu gần như tự hỏi liệu mình có phải đang bị ảo giác không!
"Vô lý!"
Tưởng Kiêu tức giận mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy.
Bị thiếu niên áo trắng đánh đến thê thảm bỏ chạy, vốn dĩ đã khiến hắn ta mất hết mặt mũi, nhưng hiện tại lại còn bị một nữ tử phá đi Tinh Trận! Đây là họ đã đánh một cái tát mạnh vào mặt mọi người ở Cửu Qua!
Chuyện gì đang xảy ra với Cửa Thành Chi Trận này vậy!
Không phải nói nó rất lợi hại ư? Tại sao nó lại dễ dàng bị phá như thế?
Trương Hiểu Dương hai tay chắp sau lưng, mặc kệ Tưởng Kiêu có kích động thế nào, trên mặt vẫn không có chút dao động nào.
Nhưng trong đầu hắn ta lại hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Trong số những người này, hắn ta thậm chí không thể xác nhận được ai là Mộ Lăng Hàn.
Cho dù là cô gái đó hay là chàng trai mặc đồ trắng, đều trông quá kỳ dị.
Chắc chắn bọn họ đã dịch dung, nếu không bắt được người, thì sẽ không thể biết được là ai.
Sau này muốn báo thù, khẳng định sẽ càng khó khăn hơn.
Nhưng mà Tinh Trận lúc này đã dừng lại, hắn ta cũng không muốn cứ như vậy mà vội vàng xông về phía trước.
Nếu lỡ rơi vào kết cục như Tưởng Kiêu, thì đúng là sẽ mất nhiều hơn được.
Dù sao, An Bính Hoài đã ở trong tay hắn..
Cùng lắm thì sau này, tùy tiện phát ra một lệnh bắt không phải là được rồi ư?
Nghĩ tới đây, Trương Hiểu Dương hai mắt đột nhiên sáng ngời--
Đúng vậy!
Dù sao bọn họ chính là người đã làm An Bính Hoài bị thương nặng, nếu hôm nay bọn họ trốn thoát, dù An Bính Hoài sống hay chết, họ cũng không thể trốn thoát.
Chỉ cần tùy tiện thu thập một ít chứng cứ chứng minh An Bính Hoài chết dưới tay bọn họ, như vậy chẳng phải là cả đời sẽ chết không có đối chứng sao?
Khi đó hắn ta.. sẽ hoàn toàn kê cao gối ngủ!
Dù những người này có biện giải như thế nào thì sau trận đại chiến Cửa Thành Chi Trận hôm nay, họ cũng sẽ không bao giờ có thể giải thích rõ ràng!
Nghĩ tới đây, hắn ta nhìn vào Tưởng Kiêu.
Tưởng Kiêu vẫn trong trạng thái điên cuồng như cũ: "Tiếp tục cho ta! Ta cũng không tin nàng ta thật sự có thể phá được Tinh Trận này!"
Những tướng sĩ xung quanh nghe thấy điều này, hai mặt nhìn nhau, đều là khổ không nói nên lời.
Đã có không ít tướng sĩ cả người kiệt quệ bị nâng đi xuống, chỉ sợ sẽ còn có hậu di chứng, đối phương rõ ràng đã phá Tinh Trận rồi, cho dù bọn họ có làm như thế nào đi nữa khẳng định cũng chỉ vô dụng.
Nhưng Tưởng Kiêu vẫn để bọn họ tiếp tục, có nghĩa là hắn ta căn bản không coi bọn họ là con người!
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người đã do dự trong hành động của mình.
"Mau lên! Ngơ ngác làm gì! Nếu để chúng chạy thoát, cả đám các ngươi sẽ phải bị trừng phạt!"
Nhưng đúng lúc này, Trương Hiểu Dương lại đột nhiên lên tiếng.
"Tưởng Phó thống lĩnh, các tướng sĩ cũng là người, cứ tiếp tục như vậy xem ra không ổn cho lắm.."
Tưởng Kiêu nhìn Trương Hiểu Dương như nhìn thấy quỷ - hắn ta rõ ràng là kẻ ích kỷ đến cực điểm, vậy mà có thể nói ra lời như vậy ư?
Đầu óc Trương Hiểu Dương cũng sẽ không bị ngập úng chứ đúng không?
Tuy nhiên, Trương Hiểu Dương lại không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt Tưởng Kiêu, vẻ mặt nặng nề:
"Bây giờ tình huống đã thế này, đối phương rõ ràng đã phá Cửa Thành Chi Trận, nếu cứ tiếp tục để họ làm những việc vô ích, thật sự là không ổn.."
"Trương Hiểu Dương, ngươi điên rồi sao? Chẳng lẽ ngươi không biết nếu để chúng chạy thoát!"
"Tất nhiên là ta cũng muốn bắt được chúng, nhưng cũng không thể không màng hậu quả như vậy được phải không?"
Trương Hiểu Dương ngắt lời Tưởng Kiêu, nheo mắt nguy hiểm.
"Nếu như thống lĩnh đại nhân biết được chuyện này, e rằng cũng sẽ không vui."
Một câu đã khiến Tưởng Kiêu nghẹn họng.
An Bính Hoài tuy rằng là một người chẳng ra gì, nhưng lại rất sĩ diện, đặc biệt không thích nghe những lời không hay về mình.
Mà sự việc ngày hôm nay, có thể thực sự sẽ khiến những người bên dưới âm thầm phàn nàn.
Nếu lỡ truyền tới tai An Bính Hoài, đúng thật là cũng không được tốt..
Đầu óc Tưởng Kiêu cuối cùng cũng tỉnh táo trong giây lát, siết chặt nắm tay.
Nhưng mà, chẳng lẽ cứ để họ đi như vậy ư?
Hắn ta tuyệt đối không cam lòng!
Một mảng da đầu của hắn ta suýt nữa đã bị lột xuống, ngay cả lưng cũng bê bết máu, làm sao hắn ta có thể nuốt được cơn giận này?
Trong lòng giằng co một lúc, cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi nói:
"Những chuyện này, sau này sẽ nói! Hôm nay, dù có thế nào đi chăng nữa, ta cũng phải bắt được chúng!"
Nói xong, hắn ta hét lớn:
"Tiếp tục!"
Sau đó, còn chỉ vào nhiều tướng sĩ.
"Các ngươi! Lập tức đi lên bắt chúng lại!"
Hắn ta cũng không tin, mấy người kia có thể lấy một địch trăm!
Trương Hiểu Dương sửng sốt một chút, trong lòng lập tức tức giận - Tưởng Kiêu này rõ ràng là đang báo thù riêng!
Nhưng mà hắn ta cũng không thể công khai ngăn chặn.
Những tướng sĩ bị điểm danh đó, tức khắc có chút do dự.
Cảnh tượng vừa rồi đó, bọn họ đã nhìn thấy rõ ràng - ngay cả Tưởng Kiêu còn không phải đối thủ, nếu họ đi lên, chẳng phải là tìm chết sao?
Nhưng mệnh lệnh đã được ban ra, bọn họ cũng không dám trái lệnh.
Út ù ù ù ù!
Mấy bóng người, lập tức bay lên trời!
Chỉ trong chốc lát, ba người Mộ Thanh Lan đã bị bao vây!
Vẻ mặt Mộ Thanh Lan cũng không thay đổi, thậm chí còn cười một tiếng.
Tự đưa tới cửa, nàng tự nhiên không cần khách sáo!
Ngay lập tức, nàng đột nhiên nhắm mắt lại, giơ tay lên.
Dưới chân, một tinh trận nhỏ chợt hiện lên!
Một luồng lực lượng mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện!
Gần như cùng lúc đó, trên Tinh Trận bên trên, vô số luồng ánh sáng bỗng nhiên dung hợp với nhau!
Trong đầu nàng vừa suy nghĩ, lập tức một luồng lực lượng đó lại sinh ra hai luồng ánh sáng! Phân biệt đi về cả hai phía!
Chẳng bao lâu, hai con luồng đó đã biến thành bốn luồng!
Trên Cửa Thành Chi Trận, trình diễn tiết mục đồng dạng!
Nguyên lực trong cơ thể nàng tiêu hao cực nhanh, phân chia lực lượng còn khó hơn là dung hợp, khí hải của nàng cũng nhanh chóng cạn kiệt.
Tuy nhiên, ngay sau đó, nàng bất ngờ ném ra một khối tinh thạch, ở trước mặt nhanh chóng thiêu rụi!
Mà lực lượng cường đại chứa đựng trong tinh thạch cũng nhanh chóng tràn vào cơ thể nàng!
Lực lượng ban đầu đã cạn kiệt lại dồi dào!
Với sự trợ giúp của lực lượng này, nàng nhanh chóng chuyển hóa bốn luồng lực lượng thành tám!
Một uy áp kinh khủng đột nhiên phát ra từ cơ thể nàng!
Cảm nhận được khí tức có chút quen thuộc đó, bọn người Tưởng Kiêu đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì, khiếp sợ nhìn Mộ Thanh Lan!
"Ả ta đang làm gì vậy?"
"Chẳng lẽ -- nàng không chỉ có phá Tinh Trận, mà còn có thể phản công sao?"
Sự nghi ngờ của họ nhanh chóng được xác minh!
Ba mươi hai luồng ánh sáng dưới chân Mộ Thanh Lan, trong nháy mắt bay ra! Hướng về phía những tướng sĩ đó!
"Sao có thể như vậy được?"
Vô số người nhìn thấy cảnh tượng này, đồng thời khiếp sợ!
Mà cùng thời khắc đó, bên ngoài thành Cửu Qua, trong sa mạc vô tận, nhiệt độ nóng rực gần như nướng chín người ta.
Ngay cả những đống cát nhấp nhô bởi nhiệt độ nóng bức này cũng có vẻ hơi bị biến dạng.
Nhưng lại có một bóng người đang bước đi trên sa mạc trống trải ấy.
Vào một lúc nào đó, bóng người đó đột nhiên dừng lại, có chút nghi hoặc và kinh ngạc nói:
"Vậy mà.. Có người phá trận?"
────Đề cử─────
(Xong chương)