"Cô gái, đây là cái gì rác rưởi? Như thế nào có thể ném rác lung tung đâu!"
Canh giữ ở bên cạnh thùng rác là dì quét dọn đang giận dỗi Tô Thu Thu.
Tô Thu Thu treo ở trên người Lục Hiêu, căn bản là không dám trợn mắt.
"Dưa hấu, rác ướt." Thiếu niên thần sắc lãnh đạm.
Dì quét dọn đem cái đầu như dưa hấu ném vào thùng rác ướt.
Dưa hấu? Không phải đầu sao?
Tô Thu Thu thật cẩn thận mà mở mí mắt, nhìn đến trong tay dì quét dọn xác thật là cầm một cái dưa hấu.
Ân? Chẳng lẽ vừa rồi là nàng nhìn lầm rồi?
"Cô gái à, cháu nhìn đến đầu của bác sao? Bác vừa rồi té ngã một cái, đầu lại không thấy.. Ai nha, cháu sao lại thơm như vậy.."
Tô Thu Thu: ! Đại gia ngươi đừng tới đây! Đầu của người giờ đã là rác rưởi ẩm ướt!
Đôi mắt Tô Thu Thu trợn tròn, nhìn vị này không có đầu ông chú đi tới thùng rác tìm đầu dưa hấu của hắn.
Bác gái quét dọn còn đang ở phân loại rác rưởi.
Tô Thu Thu lập tức tỏ vẻ: Loại này thế giới muốn cái gì tam quan, nàng muốn sống ở bên trong ngũ quan!
Lục Hiêu chính là vĩnh viễn tâm can tiểu bảo bối của nàng! Ai đều không thể cướp đi nàng tiểu tâm can!
* * *
Tô Thu Thu giống như là đứa trẻ sinh đôi bị dính trên người Lục Hiêu, nàng dán trên người Lục Hiêu cùng hắn đi về nhà nàng.
Ở trước cửa căn phòng ở cũ kĩ có hai vị thần coi cửa.
Mở cửa, trong phòng bày đầy các loại thần tiên còn có cả thượng đế.
Bùa vàng dán ở trên tường múa may theo gió, phát ra thanh âm "Rào rạt".
Lông mày đẹp của thiếu niên hơi nhíu.
"Khụ," Tô Thu Thu ho nhẹ một tiếng, sợ bên người tiểu bá vương bị những thứ này dọa chạy, nàng nhanh chóng giải thích nói: "Kia, mấy cái kia, mấy thứ này, kỳ thật, kỳ thật là tớ, tớ cô đơn nha! Tớ một người thời điểm, cô đơn nha.."
"Bạn trai bồi em, không cô đơn."
Lục Hiêu chậm rì rì tiếp nhận lời nói của Tô Thu Thu, mặt mày lạnh lẽo rủ xuống, ngoài ý muốn lộ ra một cỗ ôn nhu.
Tô Thu Thu: . Mẹ nó, quá thực là giỏi tán tỉnh.
Nàng rất có tội.
Tô Thu Thu chột dạ đem Lục Hiêu đưa vào cửa.
Ban đầu khí đen ở khắp nơi trong nhà nhưng bởi vì thiếu niên tiến vào, cho nên lập tức trơn bóng sạch sẽ.
Tô Thu Thu giống như được sống lại lần nữa.
Quả nhiên, Lục Hiêu thật là cái bảo bối nha!
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, Tô Thu Thu sắc mặt đỏ bừng, nỗ lực nói sang chuyện khác, "Cái kia, cậu có muốn hay không đổi bộ quần áo khác?"
Cổ áo của thiếu niên chỗ não cũng dính lên vết máu.
Bởi vì sống một mình, cho nên Tô Thu Thu mua vài bộ quần áo nam treo ở ban công, cho giống như trong nhà có đàn ông.
Những bộ quần áo này vừa vặn có đất dụng võ.
Tô Thu Thu từ tủ quần áo đem quần áo ôm ra tới, đưa cho tiểu tâm can của nàng.
Là một bộ áo ngủ có mũ hình con thỏ màu hồng phấn, thủy nộn nộn.
Tiểu tâm can của nàng ôm quần áo, không có bất luận hoài nghi gì liền ở trước mặt Tô Thu Thu cởi áo tháo thắt lưng.
Thiếu nữ mới lớn Tô Thu Thu: !
"Không không không, cậu, cậu đi vào trong phòng mà thay đồ. Không không không, cậu tắm rửa trước đi."
Tô Thu Thu đem Lục Hiêu đẩy mạnh vào buồng vệ sinh.
Nhỏ hẹp trong phòng vệ sinh, ánh đèn mờ mịt.
Lục Hiêu ôm quần áo trong lòng ngực, nghiêng mắt nhìn gương bên người, trong gương hiện ra bộ dáng bọc băng gạc của hắn.
Khuôn mặt tái nhợt, khí đen phía sau giương nanh múa vuốt như là ở nhảy quảng trường.
Hương vị thơm
ngọt tràn ngập trong mũi.
Lệnh người hưng phấn đến si mê.
Trên người toàn bộ tế bào đều bị lấp đầy trong nháy mắt.
Vượng Tài điên cuồng múa may.
Giống con bạch tuộc.
Thiếu niên rũ xuống tầm mắt, đáy mắt sóng gió mãnh liệt.
Hắn vùi đầu vào quần áo, hít thật sâu một hơi.
* * *
Trong phòng khách, Tô Thu Thu vừa mới thắp hương cho các vị Phật Tổ ở trên xong, nói xong "Amen", cửa nhà ở liền truyền đến tiếng đập cửa.
"Uy, ngài tốt, ngài chuyển phát nhanh đã tới cửa."
Tô Thu Thu nhìn thoáng qua thời gian.
Buổi tối 11 giờ 50, chuyển phát nhanh, lừa gạt đồ đần đâu?
Tô Thu Thu quyết định làm bộ không ở nhà.
Nói không chừng đây chính là cái kia biến thái để lại dấu bàn tay ở trên khăn trải giường của nàng
May mắn nàng vừa rồi vì tiết kiệm điện, đem đèn phòng khách tắt.
Nhưng ngồi xổm ở cửa biến thái cuồng thế mà bắt đầu cạy môn.
Mẹ mẹ nó!
Còn có nhân quyền hay không!
Tô Thu Thu nhìn Lục Hiêu đang ở trong phòng vệ sinh tắm rửa, cắn răng một cái, khẩn trương cầm lấy một phen dao phay, cảm thấy quá ngắn, lại xách lên một cây đánh cầu lông, cảm thấy không có lực uy hiếp, lại hướng trong túi bỏ thêm rìu cùng cờ lê.
Thanh âm cạy cửa càng lúc càng lớn, ở trong hành lang an tĩnh càng bị phóng đại vô hạn.
Tô Thu Thu lén nhìn vào mắt mèo.
Nhìn đến một đầu tóc đỏ.
Mẹ nó, hiện tại liền biến thái đều như vậy Smart như vậy sao?
Âm thanh cạy cửa càng ngày càng rõ ràng.
Tô Thu Thu nghe được rõ ràng tiếng tim đập càng ngày càng lớn của chính mình.
Một tiếng "Lạch cạch", đèn phòng khách sáng lên.
Thiếu niên đứng ở đằng sau nàng, mái tóc trắng ướt sũng nhỏ nước, thuận theo khuôn mặt tinh xảo như bạch ngọc chảy xuống. Lông mi tinh tế vừa dày vừa dài, rũ xuống tới khi che khuất hai tròng mắt.
Bên hông bọc khăn tắm hình con mèo của nàng, lộ ra cơ ngực trắng nõn thon chắc.
Tô Thu Thu dùng sức nuốt nước miếng. Ánh mắt nàng nhìn theo giọt nước, nó chảy từ thon gầy hàm dưới của thiếu niên đi xuống, đi ngang qua cái cổ trắng nõn, theo tám khối cơ bụng xuyên vào sâu trong nhân ngư tuyến.
Còn có cặp kia chân dài thon chắc trắng nõn.
Tuy rằng là pháo hôi, nhưng cái này dáng người..
"Lạch cạch" một tiếng, không khí sền sệt mà yên tĩnh bị đánh vỡ, cửa ở phía sau Tô Thu Thu mở ra.
Nàng quay đầu, liền nhìn đến có cái gì hướng nàng nhào tới.
"..."
Tô Thu Thu nằm vật xuống ôm đầu.
"Phanh" một thanh âm vang lên, thiếu niên lúc đầu còn cách xa nàng 3 mét không biết khi nào đã đứng ở nàng trước mặt, đưa lưng về phía nàng, cả người bao phủ ở ánh sáng, lộ ra tay năm ngón tay rõ ràng, xanh thẳm như tước trúc.
"Bang" một chút liền đem cái kia đồ vật vừa mới xông tới đập vào trên tường.
"Ngao ngao ngao ô.. Đau đau đau.." Thiếu niên tóc đỏ dùng sức giãy giụa, nửa khuôn mặt đều bị đập vào vách tường.
Tô Thu Thu lập tức cầm vợt cầu long xông lên đánh, sau đó bị nhiệt tình Vượng Tài đang ở phía sau Lục Hiêu dọa lui.
Vượng Tài làm điệu bộ ủy khuất.
Thiếu niên tóc đỏ nước mắt đầm đìa quỳ trên mặt đất, "Ta, ta chỉ là tưởng nếm thử.."
Thiếu niên tóc đỏ lớn lên tinh xảo đáng yêu, đáng tiếc chính là, nửa mặt bên đều bị Lục Hiêu đấm hỏng rồi.
"Nếm thử hương vị."
Thiếu niên tóc đỏ nói xong vốn dĩ vẻ mặt đáng thương, đột nhiên ánh mắt biến đổi, lại xông tới, bị Lục Hiêu kéo tóc một bàn tay liền đem hắn đè lên trên mặt đất cọ xát.
Tô Thu Thu nhìn vẻ mặt của thiếu niên vô biểu tình, lại hung tàn đến cực điểm, run bần bật.
Nếu bị hắn biết là nàng lừa hắn, nhất định cũng sẽ đem đầu của nàng đập thành dưa hấu nát đi? Nhất định sẽ!
Lục Hiêu ngước mắt, nhìn đến sắc mặt Tô Thu Thu tái nhợt, cho rằng nàng ở sợ hãi, liền há mồm an ủi, "Chính mình bạn trai, đừng sợ."
Không không không không phải của chính nàng nha!
Tô Thu Thu càng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Lục Hiêu hai tròng mắt hung ác nham hiểm câu môi, bóp chặt cổ của thiếu niên tóc đỏ.
Dùng sức một chút, thiếu niên tóc đỏ liền phát ra tiếng gà gáy.
"Cạc cạc cạc cạc.."
Người an hem ngươi đừng như vậy kêu, nàng sợ hãi đến hoảng.
"Gà." Lục Hiêu dẫm lên hắn, từ trên cao nhìn xuống mở miệng.
"Ông đây là Kim Ô, là Kim Ô!" Thiếu niên tóc đỏ bị ấn ở trên mặt đất cọ xát vẻ mặt phẫn nộ.
"..."
Thiếu niên phát ra cười nhạo, "Chỉ còn lại có một tia huyết mạch là loại tạp giao."
Tóc đỏ thiếu niên lập tức tỏ vẻ ai so ai cao quý hơn ai, "Mày cái này là nửa người nửa.. um um um.."
Nửa người nửa cái gì?
Tô Thu Thu không nghe được.
Hiện tại nàng càng có chuyện quan trọng hơn.
"Ngươi chính là biến thái đã theo dõi tôi đúng không?"
Tô Thu Thu lập tức thở phì phì nói với Lục Hiêu chuyện trên khăn trải giường của chính mình có dính dấu bàn tay.
Rất giống đứa trẻ nhỏ học mầm non mách giáo viên.
Thiếu niên hai tròng mắt nhíu lại, "Đem khăn trải giường lấy tới."
Tô Thu Thu lập tức nhảy nhót đi lấy khăn trải giường.
Lục Hiêu nhân cơ hội này dùng sức dẫm một chân lên tay của Kim Trác Việt, sau đó so đo kích cỡ lớn nhỏ với tay của chính mình, sau đó lại dẫm một chân.
"Ừm, vừa vặn."
Bàn tay sưng đỏ như cà rốt hoàn mỹ phù hợp với dấu bàn tay màu đen trên khăn trải giường.
Tô Thu Thu lập tức tỏ vẻ loại này đồ vật nhất định phải làm hắn ở tù mọt gông.
"Ba tôi là trưởng Cục Cảnh Sát!" Kim Trác Việt bị tự dung vu khống cũng không giải thích, chỉ kiêu ngạo ngửa đầu.
Tô Thu Thu: . Biến thái có cửa sau?
"Đều đánh." Lục Hiêu cười lạnh một tiếng, dùng sức nghiền áp.
Kim Trác Việt che lại mặt đã bị đánh thành đầu heo của mình, liếm liếm môi, đầy mặt ác ý, "Cô đừng đắc ý, mùi hương của cô phát tán xa như vậy, chỉ cần vừa rời đi hắn, cô lập tức liền sẽ bị xé thành mảnh nhỏ."
Tô Thu Thu lập tức đi lên cầm vợt cầu lông đánh.
Cho ngươi mặt mũi!