Xuyên Không [Edit] Nghe Nói Vai Ác Yêu Thầm Ta - Điền Viên Phao

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Artemis Eternity, 19 Tháng bảy 2021.

  1. Artemis Eternity

    Bài viết:
    11
    Chương 5.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu nói Lục Hiêu là máy bay chiến đấu trong đám học tra.

    Thì vị nam chủ này chính là máy bay trực thăng trong nhóm học bá.

    Thân phận của hắn, là linh môi.

    Cái gọi là linh môi, chính là có thể thông thần, thông linh, thông người quỷ. Tuy nhiên, ở Hoa Quốc, nhiều người sẽ gọi bọn họ là-- đạo sĩ.

    Nam chủ Khúc Tiêu Hạng ăn mặc sơ mi trắng sạch sẽ, khuôn mặt tuấn nhã, luôn nở nụ cười ở trên môi.

    Hắn móc ra trong túi một tấm bùa màu vàng, dán đến trên cửa sổ đã hơi cũ.

    Trong chớp mắt cửa sổ vặn vẹo, lộ ra một đám khí đen khí, đang bị dán lên tấm bùa màu vàng kia, giương nanh múa vuốt lộ ra thân hình.

    Đồ vậy kia chính là thứ đã giả mạo chủ nhiệm lớp.

    Nha, không, là Mị.

    "Ra, ra tới?" Tô Thu Thu khẩn trương một trận.

    Khúc Tiêu Hạng giơ tay, gỡ tấm bùa màu vàng.

    Đám khi đen ở đối diện kia hướng về hắn bổ nhào.

    Khúc Tiêu Hạng lại dán lại, sau đó xé ra, dán lên lại, xé ra, dán lên lại..

    Đáng thương mị lúc thì động lúc thì đứng im, nói tới thì đây thì nó giống như con rối vậy.

    Tô Thu Thu: .

    "Cậu đang làm gì?"

    Chẳng lẽ đây là phép thu quỷ gì mới được xuất hiện sao? Hiện tại họ đều bắt kịp thời đại như vậy?

    "Dán sai."

    Nói xong, Khúc Tiêu Hạng không hài lòng lại bóc ra tới, con quỷ Mị kia đã gần trong gang tấc, nó đều sắp bắt được mặt của hắn.

    "Bang" cuối cùng một lần, tấm bùa màu vàng rốt cuộc cũng ngay ngắn.

    Khúc Tiêu Hạng lộ ra một cái tươi cười vừa lòng.

    Sau đó đột nhiên lại nhíu mày, là thế này Mị có khuôn mặt không rõ ràng nhưng lại có một đầu tóc dài xinh đẹp, nó đem tóc chia làm chia đôi.

    Mắt Tô Thu Thu nhìn thấy trên lá bùa màu vàng kia thế mà còn dính một cái máy thủy chuẩn.

    Giờ phút này bọt nước kia vững vàng rơi vào ở giữa dây đỏ bên trên.

    Tô Thu Thu: Mẹ nó hắn đây là có chứng cưỡng bách đi!

    "Cậu chặt đứt một cái cánh tay?"

    Khúc Tiêu Hạng xem cánh tay phải trống rỗng của Mị một cái, từ cặp sách lấy ra một thanh kiếm bằng gỗ đào, mỉm cười ôn nhu nói: "Phải đối xứng nha."

    "Ai nha, chém nhiều một chút, bên này lại tước một chút."

    Mị: Mẹ ngươi trực tiếp chém chết ta đi.

    Tô Thu Thu nhìn không được, hắn rốt cuộc là cái gì tuyệt thế đại biến thái nha!

    "Cậu buông tha cô ta đi."

    Mị hướng Tô Thu Thu lộ ra ánh mắt cảm kích, sau đó bị Vượng Tài đang bạo tẩu ở phía sau Lục Hiêu nuốt một ngụm.

    Thiếu niên lộ ra ánh mắt chiếm hữu dục cao.

    A, thế mà dám câu dẫn nữ nhân của hắn.

    Toàn trường cùi bắp nhất Tô Thu Thu: . Ma ma, nàng tưởng về nhà, anh anh anh.

    "Ngươi ăn Mị của ta." Khúc Tiêu Hạng đi đến trước mặt Lục Hiêu.

    Thiếu niên cười lạnh một tiếng, "Ta không tin quỷ thần."

    Tô Thu Thu nhắc nhở nói: "Ngày hôm qua cậu vừa mới đánh một con gà."

    Không khí an tĩnh lại, đột nhiên, cửa sổ trống không có một người nhảy vào tới.

    Nha, không, một con gà.

    "Cạc cạc cạc cạc, ông đây nghe mùi vị liền biết các ngươi đang ở đây! Cạc cạc cạc cạc, mẹ nó, cô nữ nhân này tại sao lại thơm như thế? Cạc cạc cạc cạc, huyết của cô.."

    Mang một đầu tóc đỏ Smart Kim Trác Việt bị mùi vị thơm ngọt ở trong không khí làm cho đầu óc bị mất phương hướng, "Nữ nhân, mùi máu trên người của cô đang tràn ra."

    Tô Thu Thu cúi đầu, nhìn đến đầu gối của chính mình đã bị phá da.

    Trên đó có một chút tơ máu.

    Kim Trác Việt mang vẻ mặt thèm nhỏ dãi bị Lục Hiêu một đấm đánh vào vách tường.

    Thiếu niên ngồi xổm xuống, đem Tô Thu Thu ngồi lên đầu gối của chính.

    "Dùng nước miếng liếm liếm một chút thì tốt rồi."

    Ánh mắt của thiếu niên rất nhạt, khóe miệng dính một chút máu của nàng, càng tôn lên da thịt tái nhợt đến gần như trong suốt.

    "Khụ."

    Khúc Tiêu Hạng ho nhẹ một tiếng.

    Tô Thu Thu lập tức đẩy ra Lục Hiêu rồi đứng lên, khuôn mặt nhỏ hồng giống có thể nhỏ ra máu ngay bây giờ. May mắn trên mặt nàng còn mang theo khẩu trang.

    Nàng lén lút triều Khúc Tiêu Hạng mở rộng miệng ra, "Lá bùa vàng của cậu, có thể hay không cho tớ.. mấy trăm ngàn tấm?"

    Khúc Tiêu Hạng cười nói: "Một giọt máu, một lá bùa, máu của cậu hoặc là.. máu của hắn."

    Tầm mắt của Khúc Tiêu Hạng rơi xuống trên người Lục Hiêu.

    Có quỷ khí mạnh như vậy, trách không được những yêu quỷ gầy yếu ở địa phương này không dám lại gần đây.

    Tuy nhiên liền coi như hắn mở ra Mắt Âm Dương, vẫn là thấy không rõ Lục Hiêu này rốt cuộc là cái thứ gì.

    Nói là quỷ, lại có mùi hương của con người.

    Nói là người, rồi lại ẩn chứa quỷ khi mạnh như thế đến nỗi đủ để hủy thiên diệt.

    Tô Thu Thu cúi đầu, nhìn đến đầu gối của chính mình đã bị liếm láp sạch sẽ.

    Máu của nàng?

    "A, đúng rồi." Khúc Tiêu Hạng lại nói: "Một giọt tinh, mười giọt máu. Cũng là có thể. Hoan nghênh đổi mua." Nói xong, vẻ mặt hắn có biểu tình giống như ông chú đáng khinh nhìn về phía Lục Hiêu.

    Tô Thu Thu cũng theo bản năng quay đầu nhìn về phía Lục Hiêu.

    Sau đó tầm mắt đi xuống, dùng sức nuốt nuốt nước miếng.

    Lục Hiêu duỗi tay, xoa mặt của Tô Thu Thu, "Thu Thu nếu muốn, liền cho dù là hút khô đều được."

    Tô Thu Thu: Ta cái gì cũng chưa nói!

    "Bạn trai của em, sợ cái gì?"

    Vẻ mặt hoảng sợ Tô Thu Thu: QAQ

    Bên kia Khúc Tiêu Hạng tiếp một cái điện thoại, quay đầu cười nhẹ nhàng, "Bạn học Tô Thu Thu đúng không? Cậu giúp tôi một chuyện, tôi đưa cậu một lá bùa."

    * * *

    Tô Thu Thu lần thứ mười nghìn hỏi chính mình, vì cái gì nàng một cái nhu nhược không thể tự gánh vác như thế, sẽ xuất hiện ở nơi Đỗ gia thị phi này.

    Vừa rồi, Tô Thu Thu vì một tấm bùa vàng có máy thủy chuẩn, đáp ứng Khúc Tiêu Hạng, sau đó đi theo hắn, mang theo Lục Hiêu còn có Kim Trác Việt cùng nhau đi tới biệt thự to của Đỗ gia.

    Đỗ gia từ đời ông nội của nguyên nữ chủ Đỗ Thiên Thiên bắt đầu phát tài.

    Lên như diều gặp gió chín vạn dặm, lấy thân phận nhà giàu mới nổi bước vào hào môn.

    Hiện tại ông nội của Đỗ Thiên Thiên đang hôn mê bất tỉnh, Đỗ gia lại xảy ra nhiều việc kỳ quái, sự nghiệp của Đỗ gia nhiều lần gặp khó, mắt thường liền thấy đã không thể duy trì được nữa.

    Bà nội của Đỗ Thiên Thiên tới tìm đạo sĩ, nói phải trừ tà cho ông nội của nàng.

    Bệnh viện kiểm tra không ra tình huống thân thể của ông nội Đỗ, mọi người trong Đỗ gia đều bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy ý để bag nội của Đỗ Thiên Thiên ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa.

    Tên đạo sĩ mà Đỗ gia thỉnh chính là Khúc Tiêu Hạng.

    Người nhà Đỗ gia liếc mắt một cái nhìn đến một đám củ cải nhỏ tuổi trẻ, đều sôi nổi lộ ra biểu tình khinh thường.

    Đỗ Thiên Thiên càng là đem xem thường hướng lên trời.

    Cái này Tô Thu Thu, thế mà còn đuổi theo tới trong nhà của nàng.

    A, là do nhan sắc phong hoa tuyệt đại này nha.

    "Cái kia đồ vật tác loạn ở Đỗ gia, rất giảo hoạt. Yêu cầu máu của bạn học Tô Thu Thu, để đem đồ vật kia dẫn ra tới."

    Dừng một chút, Khúc Tiêu Hạng lại quay đầu nhìn về phía Lục Hiêu, "Bạn học Lục Hiêu, đồ vật kia chỉ cần ngửi thấy hương vị của cậu, nhất định sẽ trốn đi."

    Quỷ khí mạnh như vậy, liền là hắn đều có điểm chịu không nổi.

    "Lần này, ta cùng bạn học Tô Thu Thu cùng đi." Khúc Tiêu Hạng hướng Tô Thu Thu lộ ra một cái tươi cười cười. Hiện ra tám cái răngtiêu chuẩn, "Bạn học Lục Hiêu liền ở bên ngoài chờ xem."

    "Không có quan hệ, tôi sẽ bảo vệ tốt bạn học Tô Thu Thu."

    Tô Thu Thu: . A phi, ngươi là cái biến thái có máy thủy chuẩn!
     
    Kim KayleeHuyền Trần 22012001 thích bài này.
  2. Artemis Eternity

    Bài viết:
    11
    Chương 6.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Thu Thu cho Khúc Tiêu Hạng mượn một giọt máu, đổi lại nàng được một tấm bùa màu vàng

    Trong lúc nàng đang thưởng thức, đột nhiên, Khúc Tiêu Hạng đang đứng ở bên cạnh Tô Thu Thu mở miệng, "Ta vừa rồi, là chân trái đi vào trước, hay vẫn là chân phải đi vào trước?"

    Chân trái cùng chân phải có cái gì khác nhau sao?

    Tô Thu Thu quay đầu vẻ mặt kỳ quái.

    Liền nhìn đến Khúc Tiêu Hạng xoay người, từng bước trở lại chỗ thềm cửa vừa nãy.

    Tô Thu Thu ngước mặt hướng lên trời mắt trợn trắng, nhớ tới thứ này có chứng cưỡng bách.

    Sau đó lúc cúi đầu xuống lại phát hiện không thấy Khúc Tiêu Hạng.

    Không thấy?

    Người nào đã nói bảo hộ cô đâu?

    Như vậy mà là bảo hộ?

    Phi, đại móng heo!

    "Khúc Tiêu Hạng? Khúc Tiêu Hạng? Kim gà tây? Kim gà tây? Lục Hiêu? Lục Hiêu?" Cô gái nhỏ run run rẩy rẩy thanh âm vang lên trong không gian, giọng nói mang theo sự đáng thương.

    Biệt thự của Đỗ gia rất lớn.

    Hiện tại Tô Thu Thu đang ở phía sau vườn hoa của Đỗ gia.

    Cô lạc đường.

    Đây đúng là mùa hè, tuy rằng đã là buổi tối, nhưng không khí vẫn là nhão nhão dính dính.

    Đằng sau vườn hoa rất tối, Tô Thu Thu chỉ có thể mang điện thoại ra để chiếu sáng.

    Bên trong vườn hoa của Đỗ gia không sạch sẽ.

    Vô số luồng khí đen từng đợt nhẹ nhàng lan tràn

    Tô Thu Thu chịu đựng cảm giác sợ hãi, chạy nhanh tới chỗ ít có khí đen.

    Cô đi đến trước một cánh cửa gỗ.

    Trên cánh cửa có khóa, rất lớn, trông rất nặng.

    Tô Thu Thu duỗi tay khều nhẹ, cửa gỗ bị đẩy ra một cái khe hở.

    Tô Thu Thu thử một chút.

    Tuy thân thể cô mảnh khảnh, nhưng khó khăn lắm có thể lách qua, chỉ là bộ ngực làm cô có chút gian nan.

    Nhưng mà nếu để lại khe hở lớn như vậy, thì mẹ nó, ngươi coi khóa cửa là trò đùa hả?

    Tô Thu Thu luồn người từ khe hở để đi vào.

    Đây là một gian nhà ở, trên vách tường có treo một chiếc đèn tiết kiệm năng lượng, bởi vì có thanh âm vang lên, cho nên nó phát ra ánh sáng rất mỏng manh.

    Trên vách tường có khắc đầy rẫy rậm rạp những từ ngữ kì quái. Dễ khiến cho người ta mắc hội chứng sợ sự đông đúc.

    Tô Thu Thu lập tức nghiêng đầu, nhìn đến một cái hồ nước ở chính giữa.

    Rất sạch sẽ, rất trong suốt, trên mặt hồ nở chen chúc hoa sen cùng lá sen.

    Ở phía trên ao, chủ nhân của nơi này làm một cái hố, được bao bọc bằng pha lê, có ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống.

    Bên trên lá sen xanh tươi có ngưng tụ bọt nước, thanh khiết cao lãnh, múa may theo gió, ngâm mình trong ánh trăng, mười phần mỹ lệ.

    Trong phòng không có một chút khí đen. Yên lặng lại hài hòa.

    Tô Thu Thu đi đến trước chỗ hồ hoa sen, vốn mặt nước đang thanh tịnh yên tĩnh thì đột nhiên dao động thành tầng tầng lớp lớp như sóng biếc, giống như có sinh mệnh.

    Nước bên hồ dao động, Tô Thu Thu trốn tránh không kịp, giày ướt, bên trong vớ cũng ướt.

    Hoa sen, lá sen lắc nhẹ, có một vệt ánh sáng vàng kim nhạt chợt lóe lên.

    Tô Thu Thu nghĩ nghĩ, cởi giày, giẫm vào trong hồ.

    Nước bên trong hồ hoa sen lạnh băng, mang theo mùi hương tinh tế của hoa sen.

    Tô Thu Thu cúi đầu, ngửi một cái trước mặt hoa sen.

    Nhịn xuống xúc động mãnh liệt muốn phá hủy hoa, dùng gót chân nhỏ trắng nõn chạm nó.

    Sau đó cô ngạc nhiên phát hiện, những đóa hoa sen cùng lá sen thế mà lại không có rễ! Cứ như vậy mà bay ở trên hồ nước. Còn nở đẹp như vậy!

    Khiếp sợ xong, Tô Thu Thu thật cẩn thận đẩy ra nó, tiếp tục tìm kiếm vệt ánh sáng vàng kim vừa nãy.

    Nếu như cô nhìn không lầm thì, hình như là con cá.

    Rất mập mạp.

    Hấp dẫn.

    Tô Thu Thu lấy điện thoại ra để chiếu sáng, càng hướng bên trong hồ đi một đoạn. Cô cảm giác bên cạnh mắt cá chân trượt lướt quá một cái đồ vật như tơ lụa hoạt lược quá một cái.

    Cô cúi đầu xuống, thấy được cái cá kia.

    Tròn vo quả nhiên là mập mạp.

    Giờ phút này nó đang ra sức dùng chính của cái đuôi của nó đập mắt cá chân của nàng, như là muốn đem nàng đuổi đi.

    Tô Thu Thu chạy nhanh ra khỏi ao.

    Kỳ thật nàng không có lá gan lớn như vậy, dám xuống hồ cũng là vì phòng này phát ra hơi thở khiến cho người ta rất thoải mái. Hơn nữa một chút khí đen đều không có.

    Thánh khiết đến nỗi làm cho Tô Thu Thu thiếu chút nữa đều cảm động muốn khóc, hận không thể cả đời ở nơi này.

    Đột nhiên "Phanh" một thanh âm vang lên.

    Có người phá cửa mà vào.

    Tô Thu Thu quay đầu nhìn lại, liền thấy con gà Kim Trác Việt mang bộ tóc đỏ kia, vẻ mặt dữ tợn hướng nàng chạy gấp lại đây.

    "Liền tính nhà ngươi kêu trời khóc đất, kêu rách cổ họng, cũng sẽ không có người tới cứu cô đâu!" Kim Trác Việt mở ra miệng rộng.

    Tô Thu Thu:. Đây là cái quỷ gì lời kịch ác bá trước khi ức hiếp con gái nhà lành vậy?

    Kim Trác Việt nhào tới, Tô Thu Thu theo bản năng ôm đầu ngồi xổm xuống.

    Phía sau lưng đánh lại đây một mảnh lạnh lạnh hơi nước.

    Tô Thu Thu thật cẩn thận mở ra đôi mắt, liền nhìn đến Kim Trác Việt đang ở phá hủy hoa, hoa sen, lá sen đầy trong ao đều bị hắn đạp hư.

    Cả người hắn ướt dầm dề đứng ở trong hồ nước, trong miệng ngậm con cá vừa nãy, đang vùng vậy, trong cổ họng phát ra thanh âm "Xoẹt xoẹt".

    Đột nhiên, con cá bị Kim Trác Việt ngậm ở trong miệng, màu sắc trên thân của nó từ kim sắc chuyển thành màu đỏ, hơn nữa càng ngày càng hồng, càng già càng hồng, giống như ngọn lửa muốn bốc cháy.

    "Ha hô ha hô.." Kim Trác Việt ngậm tới khí phát ra

    Tô Thu Thu thần sắc nghi hoặc.

    Sao, hắn ăn con cá sống còn bị bỏng miệng nha?

    Một tiếng "Phốc.." Kim Trác Việt đem cá nhả ra.

    Con cá một lần nữa nhảy vào trong hồ nước.

    Trong hồ nước toát ra một luồng khí bị bốc hơi vì nhiệt.

    "Cạc cạc cạc cạc.." Kim Trác Việt mở to miệng, trong cổ họng phát ra tiếng gà gáy.

    Cả mồm đều bị bỏng đến đỏ.

    Thế mà thật đúng là.. Bỏng miệng nha?

    "Làm sao lại đem nó chạy rồi?"

    Bên kia, Khúc Tiêu Hạng khoan thai tới muộn.

    Hắn đi đến bên cạnh hồ nước nhìn thoáng qua, sau đó nói: "Hình như là theo dòng nước chạy ra rồi."

    "..."

    Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng kêu bén nhọn.

    Mọi người thay đổi sắc mặt, lập tức chạy ra đi.

    Tô Thu Thu ôm giày và vớ của chính mình, cũng nhảy nhót cùng mọi người đi ra ngoài.

    Bên ngoài đèn sáng, Đỗ Thiên Thiên đứng ở nơi đó, sắc mặt trắng bệch nắm chặt quần áo ở trên người.

    Cô mặc một chiếc váy lụa màu trắng, một con cá chép kim sắc, đang trườn trong thân thể của nàng, lộ ra trên da giống như hình, di chuyển từ trên xuống.

    "A! Con cá biến thái chết thiệt!" Đỗ Thiên Thiên hét lên một tiếng, hung hăng cho chính mình một bạt tai.

    Vốn dĩ con cá chép kim sắc đang ở gò má của Đỗ Thiên Thiên lại chậm rì rì bò tới rồi chỗ trên bả vai của cô, cuộn ở nơi đó nhẹ nhàng quơ quơ cái đuôi.

    Vô cùng nhàn nhã.

    Khúc Tiêu Hạng mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm con cá chép kim sắc đó, đầu ngón tay khẽ run.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười hai 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...