Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 55_2: Kỷ Ngôn Tâm bị bắt cóc

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

[HIDE-THANKS]Editor: Lục thất bảo bảo

Beta: Thơ Thơ

"Địch Nhất, giải quyết hai chiếc xe vướng bận này."

Sự thật chứng minh, giọng điệu thúc giục lạnh lùng của Tưởng Đình Kiệt đã chứng tỏ anh không còn sự kiên nhẫn.

Bỗng nhiên, Địch Nhất một tay nắm tay lái, tay phải ở giữa hai lớp an toàn lấy ra một khẩu súng lục màu đen.

Đó là một cây súng có cách âm.

Cho nên, khi Địch Nhất kéo cửa sổ sau xe xuống nổ súng vào lốp xe của hai chiếc xe màu đen hai bên trái phải cũng không có gây ra tiếng nổ chói tai. Đồng thời, chiếc xe bị bắn ở lốp đang chạy cực nhanh trên đường bỗng nhiên bị mất đi cân bằng, lốp xe ma sát trên mặt đất xoẹt ra lửa. Tiếng thắng xe phát ra rợn người.

Cùng lúc đó, Địch Nhất điều khiển xe Bentley màu đen trực tiếp đâm qua, làm hai chiếc xe hơi màu đen đã mất đi cân bằng đụng vào rào chắn, không có biện pháp ngăn cản lại.

Ở phía trước, xe hơi màu trắng đã tiến vào đường hầm.

Trước sau chỉ khoảng hai phút.

Chờ Địch Nhất lái xe Bentley màu đen đuổi theo. Lúc ra khỏi đường hầm, vậy mà chiếc xe màu trắng lại không thấy tung tích.

"Ngài Tưởng, không thấy xe đâu cả."

Khi ra khỏi đường hầm, xe Bentley màu đen đậu lại ven đường.

Trong phút chốc, Tưởng Đình Kiệt nheo mắt nguy hiểm, lạnh giọng nói: "Khẳng định là đã thay đổi xe. Địch Nhất, tra video giám sát đường hầm. Đừng chậm trễ thời gian, phải tìm cho ra Kỷ Ngôn Tâm." Xem thủ pháp bắt cóc, đối phương tuyệt đối là sát thủ chuyên nghiệp. Chuyện này không có khả năng chính Kỷ Ngôn Tâm tự chọc tới phiền toái. Chắc chắn phải có liên quan đến anh. Việc này càng chứng minh thêm Kỷ Ngôn Tâm đang lâm vào tình cảnh rất nguy hiểm.

Cùng lúc đó, Địch Nhất cầm máy tính tìm kiếm theo dõi con đường.

Thời gian trôi qua mỗi phút mỗi giây.

Ánh mắt của Tưởng Đình Kiệt ngày càng âm lạnh. Anh cứ như vậy trơ mắt nhìn chiếc xe bắt cóc Kỷ Ngôn Tâm biến mất ở trong tầm mắt. Giờ phút này, anh hít sâu nhắm mắt, bàn tay to chậm rãi nắm chặt thành quyền, cố gắng kìm chế nỗi tức giận sắp vỡ tung.

Bên kia.

Khi ở trong đường hầm người đàn ông bắt cóc Kỷ Ngôn Tâm đã đổi xe màu trắng thành chiếc xe Minibus màu bạc, chạy về phía vùng ngoại thành.

Trên đường, anh ta lại gọi điện thoại lần nữa.

"Ngài Thẩm, hành động của tôi đã bị Tưởng Đình Kiệt phát hiện. Tuy rằng bây giờ tạm thời đã thoát khỏi anh ta, nhưng có lẽ anh ta sẽ nhanh chóng tìm thấy vị trí của tôi."

"Hãy tiếp tục làm, đừng làm ảnh hưởng kế hoạch của tôi."

"Vâng, ngài Thẩm.

Nửa giờ sau, chiếc xe Minibus chậm rãi ngừng ở một công trình bỏ hoang gần đó.

Khi xuống xe, trên xe ngoại trừ tên bắt cóc Kỷ Ngôn Tâm, còn có hai người đàn ông lạ mặt khác. Bọn họ mang Kỷ Ngôn Tâm đang hôn mê từ trong xe vào bỏ trong phòng. Trong phòng lộn xộn, có một cái đèn chụp màu trắng lớn, tay chân của Kỷ Ngôn Tâm bị dây thừng buột chặt vào trên ghế. Giờ phút này cô còn chưa có tỉnh lại.

" Đại ca, lúc bắt cô ta em thấy cô ta lớn lên thật là đẹp mắt, tâm em có chút ngứa. "

" Mày muốn chết sao? Lần này ngài Thẩm ra lệnh cho nhóm chúng ta chỉ làm bộ dọa cô ta. Nếu mày thật sự dám chạm vào cô ta, tao sợ mày không có mạng để hưởng phúc. "

" Đối mặt với loại vưu vật này, sao em có thể kìm chế được. "

Lúc nói chuyện, người đàn ông có vẻ mặt dâm tà xoa tay muốn sờ vào cơ thể của Kỷ Ngôn Tâm.

Trong phút chốc, người đàn ông đội mũ đột nhiên rút súng ra chỉ vào hắn, lạnh giọng nói:" Nếu không muốn chết thì cách xa cô ta ra, đi ra ngoài canh chừng. "

Một lát sau, ba người đàn ông đều rời khỏi phòng.

Trong phòng, chỉ còn lại Kỷ Ngôn Tâm đang bị trói chặt đang chậm rãi tỉnh lại.

Lúc này, đèn lớn trong phòng làm cho hơi nóng bay lên. Hoàn cảnh này đã giúp cơ thể bị ảnh hưởng thuốc của Kỷ Ngôn Tâm bởi vì khó chịu mà chậm rãi tỉnh lại.

" Khó chịu quá "

Khuôn mặt Kỷ Ngôn Tâm nhăn nhó lẩm bẩm.

Nhưng đầu cô vẫn còn đau nhức, nên cô cũng không có ý thức được hoàn cảnh bây giờ của chính mình. Ngẩn ra chừng vài phút, cô cử động đôi tay, nhưng phát hiện mình đang bị trói ở ghế trên. Giây kế tiếp, cô hoảng sợ trợn to mắt, ngẩng đầu. Đôi mắt cô bị đèn lớn trước mặt chiếu vào làm đau đớn.

" Đây là nơi nào? Sao mình lại ở chỗ này? "

Cô không tin được rằng mình đã bị bắt cóc.

Nhưng mà, lâm vào tình cảnh này làm Kỷ Ngôn Tâm sợ hãi không biết làm sao. Bây giờ suy nghĩ lại, lúc cô bị nhốt ở trong WC thì rất an toàn, nhưng mà nơi này thì rất nguy hiểm.

" Kỷ Ngôn Tâm, bình tĩnh đừng hoảng hốt, hãy suy nghĩ xem có cách nào để trốn khỏi đây hay không. "

Hít sâu!

Kỷ Ngôn Tâm cắn chặt răng quan sát, đảo mắt nhìn xung quanh xem có vật gì sắt bén để cắt đứt dây thừng hay không. Rồi sau đó, cô liền chú ý tới ở góc tường có mấy chai bia. Lúc này, cô chống thân thể bị trói ở trên ghế lên thật cẩn thận, cố gắng không phát ra tiếng động, chậm rãi đi tới vị trí gần góc tường.

" Còn thiếu chút nữa "

Nhưng, tay Kỷ Ngôn Tâm bị trói ở sau lưng ghế dựa, tay không thể lấy được chai bia trên mặt đất.

Ngay lúc này, cô bỗng dưng nghiêng người, ngừng thở, tầm mắt nhìn chằm chằm ngón tay cùng chai bia ở khoảng cách rất gần.

Nhưng mà, ngón tay Kỷ Ngôn Tâm không cẩn thận đụng ngã chai bia, chai bia rơi xuống mặt đất phát ra tiếng chói tai.

" Xong đời "

Giây phút này, Kỷ Ngôn Tâm không thể tin tưởng được, cơ thể cứng đờ.

Cùng lúc, ba người đàn ông canh giữ ở ngoài cửa nghe được tiếng động từ trong phòng truyền ra, lập tức đẩy cửa đi vào. Kết quả họ liền nhìn thấy hành động của Kỷ Ngôn Tâm muốn lấy chai bia tự cứu mình.

Lúc này, người đàn ông có khuôn mặt dâm tà kia xông lên phía trước nắm tóc của Kỷ Ngôn Tâm, tức giận nói:" Cô còn muốn chạy sao? Đêm nay, cô ở trong tay anh em chúng tôi thì đừng hòng chạy thoát."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 56_1: Kỷ Ngôn Tâm, cô đừng sợ, có tôi ở đây

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

[HIDE-THANKS]
Edit: Chuotminhminh

Beta: Thơ Thơ

Ngay lúc này, Kỷ Ngôn Tâm không khỏi hoảng sợ trợn to đôi mắt nhìn người đàn ông xa lạ ở trước mặt này, thân thể không kiềm chế được run rẩy.

"Rốt cuộc các người là ai? Tại sao lại muốn bắt tôi?"

Thật ra khi hỏi vấn đề này, Kỷ Ngôn Tâm nhìn hoàn cảnh xung quanh cũng ý thức được nguy hiểm đáng sợ.

Nghe vậy, người đàn ông đang túm tóc của cô, thuận tay sờ gương mặt cô, cười dâm đãng nói: "Nguyên nhân bắt cóc cô đương nhiên là muốn chơi cô rồi!"

Dường như những lời này là bản án tàn nhẫn nhất đối với Kỷ Ngôn Tâm.

"Đừng mà.."

Kỷ Ngôn Tâm cắn cánh môi đến rướm máu.

Lúc này một người đàn ông khác chậm rãi đi đến trước mặt của cô, lạnh giọng nói: "Không phải cô là nữ biên tập chương trình sao? Đêm nay, chúng ta sẽ làm một lần quay phát sóng trực tiếp cho cô, để cho người trên toàn thế giới đều xem dáng vẻ cô lúc bị chơi là như thế nào?"

"Tại sao lại là tôi.. là tôi đã đắc tội với ai rồi sao? Các người lại muốn đối xử với tôi như vậy!"

Sợ hãi, làm cho giọng nói của Kỷ Ngôn Tâm trở nên nghẹn ngào run rẩy.

Cô không dám tưởng tượng nếu cô thật sự bị ba người đàn ông trước mặt này quay cảnh giày vò phát sóng trực tiếp, cô còn có thể sống tiếp hay không đây.

Nhưng mà Kỷ Ngôn Tâm cũng không biết rằng sự sợ hãi của cô đều nằm trong kế hoạch dự tính trước, ba nguời đàn ông bắt cóc cô đang tạo cơ hội cho cô và Tưởng Đình Kiệt.

"Cô không đắc tội với ai, muốn trách thì trách cô có quan hệ với Tưởng Đình Kiệt. Anh em chúng tôi chỉ muốn chơi người phụ nữ của anh ta một chút."

"Tưởng Đình Kiệt.."

Bỗng chốc, Kỷ Ngôn Tâm kinh ngạc hoảng hốt. Cô không ngờ rằng hai mối nguy hiểm mình gặp phải tối nay đều có liên quan đến Tưởng Đình Kiệt. Cô biết được chân tướng cũng không muốn hận anh ta, mà là vô cùng sợ hãi muốn chờ đợi Tưởng Đình Kiệt tới cứu cô lần nữa. Nhưng mà cô cũng không biết lần này Tưởng Đình Kiệt có xuất hiện hay không, nghĩ về điều này khiến cảm xúc của cô có chút mất khống chế.

"Đừng đối xử với tôi như vậy.. cầu xin các người. Tôi không có mối quan hệ với Tưởng Đình Kiệt. Các người tha cho tôi đi.."

Cô khóc lóc xin tha.

Giờ này phút này, tình huống cô bị trói ở ghế dựa đã làm cho cô sợ hãi đến sụp đổ tinh thần.

Nhưng mà ba người đàn ông này không có chút phản ứng mềm lòng nào.

"Đêm nay, chúng tôi chơi chắc cô rồi!"

"Đừng.."

Hiển nhiên Kỷ Ngôn Tâm rơi nước mắt đầy mặt. Nhưng mà cơ thể cô hoàn toàn không có bất kì đường sống giẫy giụa nào, chỉ có thể mở lớn con mắt nhìn mọi thứ xảy ra.

Ngay lúc này, người đàn ông đội mũ cũng không có ý muốn đối với Kỷ Ngôn Tâm, anh ta đang thực hiện mệnh mệnh mà Thẩm truyền xuống. Thế là anh ta cầm lấy cái giá ba chân để ở trước mặt của Kỷ Ngôn Tâm, đầu máy ảnh đối diện với cô tạo thành cảnh tượng giả đang quay chụp phát sóng trực tiếp. Nhưng mà anh chú ý đến người đàn ông dâm tà trong đó dường như muốn thật sự làm cô. Ánh mắt anh lạnh lẽo đi lên phía trước túm lấy người đàn ông ấy. Rõ ràng mệnh lệnh là để cho họ khống chế mọi thứ trong chừng mực thì đã hoàn thành nhiệm vụ lần này.

"Nào, nhìn vào ống kính cười một cái, chúng tôi phát sóng trực tiếp cho cô.

" Buông tôi ra, không được.. "

Kỷ Ngôn Tâm nhìn ống kính sáng lên ánh đèn màu đỏ thì hoảng sợ quay đầu qua trái qua phải để tránh né, tinh thần của cô đang sụp đổ.

Song, do hoảng sợ quá độ nên cô cũng không chú ý đến ba người đàn ông này nói muốn chơi cô nhưng thực tế cũng không có thực sự hành động, với lại ống kính đang sáng đèn cũng không có quay phim. Thời gian giày vò dai dẵng như vậy chỉ là đang làm nền chờ đợi cơ hội sớm muộn gì Tưởng Đình Kiệt cũng sẽ tìm đến.

Cố tình loại hoàn cảnh giống như địa ngục này khiến cô càng ngày càng suy sụp.

Giờ phút này, Tưởng Đình Kiệt ở nơi nào?

Thời gian trở về nửa tiếng trước.

Địch Nhất đã kiểm tra video giám sát ở trong đường hầm và phát hiện Kỷ Ngôn Tâm bị đổi sang một chiếc xe Minibus, lập tức truy tìm tung tích theo biển số xe. Chiếc xe chạy đến tòa nhà bỏ hoang của khu vực lân cận. Ở trong xe từ xa đã có thể nhìn thấy một căn phòng đang sáng đèn, đoán là vị trí của Kỷ Ngôn Tâm.

" Ngài Tưởng, tôi đi xem xét tình huống trước. "

Bởi vì cũng không biết đối phương có bao nhiêu người là sát thủ chuyên nghiệp ở đây.

Địch Nhất không yên tâm để Tưởng Đình Kiệt tự mình qua đó.

Bỗng chốc, Tưởng Đình Kiệt lấy súng lục ở trong xe ra. Hành động này hiển nhiên là đại diện cho câu trả lời của anh.

" Tình huống của Kỷ Ngôn Tâm rất nguy hiểm. "

" Ngài Tưởng, ngài chờ tôi xem xét tình huống trước. Nếu như có rất nhiều người trong phòng thì tôi có thể dẫn dụ bọn họ rời đi. "

" Chờ cậu một phút. "

"... "

Địch Nhất hoàn toàn cười không nổi, Tưởng Đình Kiệt là nghiêm túc.

Giờ phút này, sau khi xuống xe Địch Nhất chậm rãi tới gần vị trí mặt sau tòa nhà có của sổ. Anh đứng ở cầu thang lầu hai, tầm mắt từ trên cao nhìn xuyên qua cửa sổ thấy tình cảnh Kỷ Ngôn Tâm bị trói chặt ở trong căn phòng sáng đèn. Bỗng nhiên anh cứng đờ. Anh rất rõ ràng nếu như bị Tưởng Đình Kiệt nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Giây tiếp theo, anh không có chậm trễ chút nào. Cho dù vị trí của anh cũng không cách nào bắn trúng những người trong đó, nhưng động tác nổ súng đã ngăn Kỷ Ngôn Tâm khỏi bị vũ nhục.

" Đoàng! "

Tiếng súng chói tai, viên đạn đã bắn vỡ cửa sổ thủy tinh đi vào.

"... "

Lần đầu tiên Kỷ Ngôn Tâm nghe được tiếng súng, bị dọa đến thét chói tai.

Đồng thời, ba người đàn ông ở trong căn phòng lập tức tránh đi vị trí cửa sổ, cầm lấy súng chuẩn bị bắn trả.

Đấu súng cũng không bất ngờ. Đây là một bước quan trọng nhất trong kế hoạch.

" Anh canh chừng đi, chúng tôi ra ngoài xem xét."

Trong phòng cũng chỉ dư lại người đàn ông dâm tà đối với Kỷ Ngôn Tâm.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 56_2: Kỷ Ngôn Tâm, cô đừng sợ, có tôi ở đây

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

[HIDE-THANKS]Edit: Chuotminhminh

Beta: Thơ Thơ

Lúc này, tuy rằng Kỷ Ngôn Tâm bị tiếng súng hù dọa, nhưng mà cô biết chắc chắn có người đến cứu mình. Người có khả năng cao nhất chính là Tưởng Đình Kiệt. Trong nháy mắt này, bỗng nhiên trái tim vốn dĩ tuyệt vọng của cô bởi vì Tưởng Đình Kiệt mà dâng lên niềm hy vọng mãnh liệt lần nữa. Trước khi cô chưa gặp phải tình huống đáng sợ nhất, sự xuất hiện của Tưởng Đình Kiệt là sự cứu rỗi với cô.

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên người đàn ông ở lại trong phòng bóp chặt cái cổ của Kỷ Ngôn Tâm.

"Mày cho rằng mày được cứu rồi sao? Không được, trước khi mày được cứu đi, bố mày phải làm mày trước."

Dứt lời, người đàn ông này không hề báo trước xé mở cổ áo của Kỷ Ngôn Tâm, nhìn thấy da thịt trắng nõn lộ ra ngoài của cô, lập tức lửa dục xông lên bổ nhào qua.

Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm thét chói tai thảm thiết.

Cùng lúc đó.

Sau khi Địch Nhất nổ súng thì Tưởng Đình Kiệt nhận ra rằng tình huống của Kỷ Ngôn Tâm chắc chắn rất nguy hiểm. Lúc này anh không kiềm chế được sự lo lắng và hoảng loạn trong lòng, cầm lấy súng chậm rãi tới gần tòa nhà.

Ngay lúc này hai người đàn ông từ trong phòng đi ra phối hợp tìm kiếm vị trí Địch Nhất nổ súng.

Màn đêm, ngoài ánh sáng từ cửa sổ trong căn phòng lộ ra thì xung quanh là một mảnh đen nhánh.

Cuộc đấu súng 2VS1 này tràn ngập nguy hiểm.

Giờ phút này, Địch Nhất cố ý lộ ra vị trí của mình để dẫn dụ hai người đàn ông đi ra ngoài.

Nhưng lại chậm trễ thời gian vài phút, đúng lúc Kỷ Ngôn Tâm bị người đàn ông này tra tấn xâm hại ở trong phòng.

"A! Ông cút ngay.."

"Ha ha ha, mày càng kêu, bố mày càng hưng phấn!"

Khi Kỷ Ngôn Tâm bị trói ở trên ghế, cô không hề có năng lực phản kháng với sự xâm phạm của người đàn ông này, quần áo bị xé rách, da thịt bị vuốt ve đều là nguyên nhân làm cô hỏng mất. Thế nhưng ánh mắt cô đỏ bừng nhìn về phía cửa, trong lòng mong ngóng Tưởng Đình Kiệt có thể xuất hiện kịp thời, cô thống khổ đã khóc la cuồng loạn.

Thời gian đan xen.

Cho đến khi bỗng nhiên Tưởng Đình Kiệt đá văng cái cửa bị khóa, giơ súng lên. Trong tầm mắt của anh bất ngờ đối diện với ánh mắt cầu cứu sợ hãi mà tuyệt vọng của cô, trái tim anh thắt lại. Đặc biệt khi nhìn thấy người đàn ông này muốn xâm phạm Kỷ Ngôn Tâm, cơn thịnh nộ nháy mắt dâng lên sát ý hung ác trong mắt anh.

"Buông cô ấy ra."

Giọng nói lạnh lùng tàn ác lộ ra sự giết chóc nguy hiểm.

Giờ phút này đôi mắt đẫm nước mắt của Kỷ Ngôn Tâm đang nhìn Tưởng Đình Kiệt, thậm chí cô không thể phát ra âm thanh, chỉ có sợ hãi là chân thật.

Ngay lúc này đột nhiên người đàn ông bị gián đoạn chuyện tốt, xoay người nhìn thấy Tưởng Đình Kiệt đang cầm súng, lập tức rút dao đặt ở cổ của Kỷ Ngôn Tâm.

"Mày dám nổ súng, tao liền giết nó."

"Ô ô.."

Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm nhìn thấy Tưởng Đình Kiệt rốt cuộc nhịn không được khóc thành tiếng.

Cảm xúc của cô đã hỏng mất. Đầu tiên là thiếu chút nữa bị quay cảnh bị vũ nhục, sau đó là tiếng súng, bây giờ còn bị đặt dao kề cổ. Ở trong thế giới của cô từ trước tới giờ cũng chưa từng trải qua những chuyện này. Tuy rằng cô nhìn thấy bộ dáng Tưởng Đình Kiệt cầm súng có chút đáng sợ, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm vào anh, là sự ỷ lại và tín nhiệm đối với anh. Trong lòng của cô vẫn đang chờ đợi anh.

"Mày có nghe hay không, buông súng xuống. Nếu không tao liền một dao cắt đứt động mạch chủ của nó."

Nhưng mà, người đàn ông này bị thái độ không chút dao động nào của anh dọa sợ rồi, con dao cầm trong tay dán sát vào da thịt của Kỷ Ngôn Tâm, cắt ra một vết máu.

Ngay lúc này, trong mắt của Tưởng Đình Kiệt chỉ có Kỷ Ngôn Tâm.

"Nhìn tôi đây."

Giọng nói của anh dịu dàng và mạnh mẽ.

Nghe vậy ý thức gần như tan rã của Kỷ Ngôn Tâm có chút nhẹ nhàng run rẩy, ngước mắt lên giống như là trả lời cho anh.

Tưởng Đình Kiệt mỉm cười, nói từng chữ một: "Kỷ Ngôn Tâm, đừng sợ, có tôi ở đây rồi."

"Tưởng.."

Cô muốn gọi tên của anh nhưng giọng nói lại nghẹn ngào.

Lúc này, Tưởng Đình Kiệt khẽ híp mắt lại hỏi: "Cô tin tưởng tôi không?"

Ngón tay của anh từ từ tới gần cò súng.

Những lời này, làm Kỷ Ngôn Tâm gật đầu mất khống chế cảm xúc lần nữa.

"Ngoan, không cần sợ hãi, nhắm mắt lại."

"Mày dám nổ súng sao?"

Giờ phút này, người đàn ông này hoảng loạn muốn kéo Kỷ Ngôn Tâm che ở trước mặt, kết quả là cơ thể của cô bị trói chặt hoàn toàn không xê dịch được.

Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc này.

Kỷ Ngôn Tâm nhắm mắt lại.

Đồng thời, ánh mắt sắc bén của Tưởng Đình Kiệt nhắm chuẩn vào cái trán của người đàn ông này, nổ súng.

"Đoàng!"

Tiếng súng.

Lướt gần sát bên tai.

Bỗng chốc, nhịp tim của Kỷ Ngôn Tâm dường như ngừng lại, tiếng súng vang vọng ù tai. Cho dù cô có nhắm mắt lại thì cũng có thể tưởng tượng đến hình ảnh sau khi Tưởng Đình Kiệt nổ súng. Đặc biệt là trong lúc hô hấp cô ngửi thấy mùi máu tanh, sự run rẩy sợ hãi khiến cho cảm xúc của cô mất khống chế.

Giây tiếp theo, Tưởng Đình Kiệt bước nhanh lên trước ôm lấy cô.

Trong nháy mắt bàn tay lớn của anh chạm vào cô, Kỷ Ngôn Tâm rùng mình theo bản năng.

"Là tôi, không có việc gì."

"Ô ô.."

Kỷ Ngôn Tâm bị dọa đến nói không nên lời.

Nhưng khi cô không có can đảm mở mắt ra, đã bỏ lỡ khoảnh khắc Tưởng Đình Kiệt ôm lấy cô đã lộ ra cảm xúc chân thật trong đáy mắt. Trên thực tế, sự bình tĩnh của Tưởng Đình Kiệt tỏ ra ở trước mặt cô đã bộc phát vào khoảnh khắc thật sự cứu được cô trở về.

Loại xúc động run sợ này làm cho hô hấp của Tưởng Đình Kiệt hỗn loạn.

Cho nên anh dịu dàng ôm lấy cô, bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ về an ủi sau lưng của cô.

Cùng lúc anh an ủi Kỷ Ngôn Tâm cũng bình phục cảm xúc của mình.

"Ngài Tưởng."

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Địch Nhất.

Bỗng chốc, Tưởng Đình Kiệt thấp giọng ngăn lại: "Chờ một chút."

Nghe được giọng nói của anh, Địch Nhất cũng không có đi vào.

Lúc này Tưởng Đình Kiệt cúi người cởi dây thừng đang trói trên người Kỷ Ngôn Tâm ra. Nhìn thấy quần áo trên người cô bị xé rách, anh trực tiếp cởi áo sơ mi ra bao lấy cơ thể của cô.

Cho đến lúc này cảm xúc của Kỷ Ngôn Tâm vẫn chưa bình phục. Cô biết Tưởng Đình Kiệt đang bảo vệ cô. Ngay lúc cơ thể cô cứng đờ không điều khiển được, cô để mặc anh ôm lấy.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 57_1: Sự che chở dịu dàng của Tưởng Đình Kiệt

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

[HIDE-THANKS]
Editor: Myhuong1209

Beta: Thơ Thơ

Giờ phút này, đầu Kỷ Ngôn Tâm chôn sâu vào trong lòng Tưởng Đình Kiệt, hô hấp dồn dập rối loạn.

"Có tôi ở đây, không sao rồi"

Giọng dịu dàng của Tưởng Đình Kiệt từ đầu đến cuối ở bên tai trấn an cô.

Đối với lần này, sự đáp lại duy nhất của Kỷ Ngôn Tâm chính là ôm thật chặt eo của anh, giống như là tránh trong cái ôm an toàn của anh, không dám đối diện với hoàn cảnh xung quanh.

"Tôi đưa cô rời khỏi nơi này."

"Được.."

Giọng cô khàn khàn nức nở

Lúc này, tay Kỷ Ngôn Tâm vây quanh cổ của Tưởng Đình Kiệt. Đột nhiên cô không khống chế được mở mắt ra, vốn muốn nhìn anh, kết quả là tầm mắt của cô lại mất khống chế nhìn xuống đất. Ở trong tầm mắt của cô không kịp đề phòng nhìn thấy đầu bị trúng đạn của tên đàn ông vừa mới xâm phạm cô. Chỉ một cái liếc mắt, hình ảnh này như khắc sâu vào trong đầu cô, nhớ đến bộ dáng chết không nhắm mắt của hắn, dọa cô nhắm mắt lại trốn tránh lần nữa.

Tưởng Đình Kiệt giết người.

Tưởng Đình Kiệt vì cứu cô mà giết người

Tin tức này làm cho Kỷ Ngôn Tâm nhất thời không cách nào tiêu hóa được.

Bỗng chốc, Tưởng Đình Kiệt thu mắt liếc nhìn thân thể cô không kiềm chế được run rẩy ở trong lòng, anh rất rõ là do cô bị khiếp sợ.

Địch Nhất đứng ở cửa, hỏi: "Ngài Tưởng, anh không sao chứ?"

"Ừ, hai người khác giải quyết rồi sao?"

"Một người chạy mất"

Trong lúc nói chuyện, tầm mắt Địch Nhất nhìn về phía người đàn ông trúng đạn ngã xuống đất trong căn phòng. Anh ta biết ngài Tưởng thật sự tức giận. Ngay khi anh ta thu hồi tầm mắt thì thấp giọng bổ sung: "Tôi sẽ nhanh chóng điều tra rõ người đứng sau chuyện này. Tình hình ở đây tôi sẽ xử lý, ngài có trở về trước không?"

Tình huống của Kỷ Ngôn Tâm thật không tốt.

Địch Nhất nhìn ra được.

"Ừ, liên lạc sau."

Tưởng Đình Kiệt ôm Kỷ Ngôn Tâm đi ra ngoài, sau khi đi thẳng lên xe, anh có thể cảm nhận được thân thể của Kỷ Ngôn Tâm không ngừng run rẩy.

Giờ phút này, anh đặt Kỷ Ngôn Tâm ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, bàn tay sờ vào đầu cô, cúi người bên tai cô nói: "Cô tính nhắm mắt luôn sao? Nếu như tình trạng cô vẫn chưa khôi phục bình tĩnh, như vậy cô nên ngủ một chút trước. Tôi sẽ đưa cô về, có chuyện gì thì đợi về rồi hẵng nói."

Nghe anh nói, Kỷ Ngôn Tâm không khỏi co ro thân mình gật gật đầu.

Nói thực, cô quả là bị dọa sợ rồi.

Lúc này, Tưởng Đình Kiệt từ trên cao nhìn xuống liếc nhìn gương mặt tái nhợt, không kìm lòng được hôn lên trán cô.

Vào giờ phút này, anh đối với thái độ của Kỷ Ngôn Tâm, tuyệt đối không phải là có thể khống chế được cảm xúc.

Tiếp đó, anh giúp cô thắt dây an toàn, ngồi vào ghế lái, lái xe trở về trung tâm thành phố.

Trên đường trở về, từ đầu đến cuối Kỷ Ngôn Tâm đều cau mày. Cô nghiêng người dựa vào ghế ngồi, nhịp tim của cô, hô hấp của cô, thế giới của cô vẫn còn một mảnh hỗn loạn. Quan trọng hơn là, vết máu hiện ra trên cổ cô hơi đau. Giờ phút này cũng đang nhắc nhở cô về những gì kinh khủng vừa mới trải qua, giống như là ác mộng, không cách nào tránh thoát.

Lúc Tưởng Đình Kiệt đang lái xe, tầm mắt luôn nhìn về phía cô.

Cảnh ngộ cô gặp phải có liên quan đến anh, điều này không khỏi làm trong lòng Tưởng Đình Kiệt có chút áy náy. Nếu như anh không chạy tới kịp thời, cô có thể đã..

"Tưởng Đình Kiệt.."

Bỗng chốc, Kỷ Ngôn Tâm khàn khàn giọng gọi anh.

Tưởng Đình Kiệt nhân lúc dừng đèn đỏ, nghiêng người đến gần cô, thấp giọng hỏi: "Hử? Cô có chỗ nào không khỏe?"

Anh ôn nhu, không cần cố gắng bất kỳ toan tính nào, đều là chân thực.

"Lạnh.."

Kỷ Ngôn Tâm nói chuyện đều lộ vẻ khó nhọc.

Lúc này, cả người cô được bao bọc bởi áo sơ mi của Tưởng Đình Kiệt. Trong xe nhiệt độ không thấp, cô cảm thấy lạnh có thể là do bị hoảng sợ.

Tưởng Đình Kiệt khẽ nheo mắt, nói: "Được, để tôi bật điều hòa."

Gió ấm thổi tới đây, Kỷ Ngôn Tâm ôm chặt cánh tay, dường như đang cố gắng khống chế thân thể run rẩy.

Đến khi Tưởng Đình Kiệt lái chiếc Bentley dừng lại ở trước cửa trang viên tư nhân.

"Đến rồi."

"Đây là đâu?"

Kỷ Ngôn Tâm từ từ mở mắt, nhìn thấy ngoài cửa xe là một nơi xa lạ.

"Đây là nhà tôi."

"..."

Không đợi ánh mắt nghi hoặc của Kỷ Ngôn Tâm nhìn sang, Tưởng Đình Kiệt xuống xe đi vòng qua vị trí kế bên ghế lái, mở cửa xe, tiện thể ôm cô xuống.

Lúc này, Tường Đình Kiệt trần nửa người trên, động tác ôm Kỷ Ngôn Tâm thân mật như vậy, làm cho người làm trong trang viên vô cùng kinh ngạc. Quan trọng hơn là, chiếc Bentley bị hư rồi. Lần đầu cô xuất hiện thảm hại như thế, Kỷ Ngôn Tâm đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người làm.

"Ngài Tưởng, ngài đã trở về."

Sau một hồi ngơ ngẩn, quản gia đã lấy lại được bình tĩnh đi lên phía trước hỏi thăm.

Phút chốc, Tưởng Đình Kiệt dừng bước, đưa mắt dặn dò: "Đem chiếc xe này đi xử lý, gọi bác sĩ qua đây." Nhưng đi chưa được hai bước, anh bỗng nhiên quay người lại, trịnh trọng giới thiệu: "Vị này là cô Kỷ, sẽ tạm thời ở lại đây."

Những lời này mang ý nghĩa vô cùng lớn.

Nghe vậy, quản gia vờ như bình tĩnh và cung kính, hỏi thăm Kỷ Ngôn Tâm: "Cô Kỷ, chào cô, tôi là quản gia của ngài Tưởng, cô có việc gì thì trực tiếp dặn dò tôi."

Theo người làm thấy, lời giới thiệu của Tưởng Đình Kiệt xem như là công khai thừa nhận thân phận của Kỷ Ngôn Tâm.

Quan trọng là, đây là lần đầu tiên Tưởng Đình Kiệt đưa phụ nữ về nhà.

Nhưng mà, chính bản thân Kỷ Ngôn Tâm cũng sợ ngây người.

"Tôi sẽ ở lại đây sao?"

Cô hỏi Tưởng Đình Kiệt.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 57_2: Sự che chở dịu dàng của Tưởng Đình Kiệt

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

[HIDE-THANKS]
Editor: Myhuong1209

Beta: Thơ Thơ

Đối với câu hỏi của cô, Tưởng Đình Kiệt nhếch nhẹ chân mày, thấp giọng trả lời: "Ừ, tôi không yên tâm khi để cô về một mình."

"Nhưng mà.."

Anh có biết là để tôi ở lại đây có ý nghĩa gì không!

Trong mắt Kỷ Ngôn Tâm truy hỏi.

Lần này, Tưởng Đình Kiệt không có trả lời cô, để cô ở lại đây, là chuyện anh đã quyết định.

Ngay lúc này, anh trực tiếp ôm cô đi lên phòng ngủ chính trên lầu hai.

"Để bác sĩ qua đây xem vết thương trên cổ của cô."

"Ừm, được."

Kỷ Ngôn Tâm ngoan ngoãn dựa vào lòng của Tưởng Đình Kiệt.

Tối nay, cô giống như không cách nào rời khỏi Tưởng Đình Kiệt. Cô lần lượt gặp phải nguy hiểm, lần lượt được anh cứu, giống như là số mệnh đã định trước cô phải ở bên cạnh anh. Cảm xúc của Kỷ Ngôn Tâm còn rất rối loạn, kết quả là bị hành động đưa cô về của Tưởng Đình Kiệt quấy nhiễu làm gián đoạn suy nghĩ. Ở trong mắt cô, nhìn quanh phòng ngủ của Tưởng Đình Kiệt, càng không khỏi nhớ đến lần cô bị anh trói lại hung hăng trừng phạt, giường, phòng tắm, cô đều quen thuộc.

Lúc này, Tưởng Đình Kiệt cũng không chú ý đến cô đang cúi đầu suy nghĩ.

Nhưng trong chốc lát, người làm dẫn bác sĩ riêng vào.

"Ngài Tưởng"

"Cổ của cô ấy bị thương rồi"

Lúc nói chuyện, Tưởng Đình Kiệt trực tiếp đi đến trước tủ quần áo, tùy ý lấy áo ngủ thay, từ đầu đến cuối tầm mắt không rời khỏi Kỷ Ngôn Tâm.

Lúc này, bác sĩ riêng muốn xem vết thương trên cổ của Kỷ Ngôn Tâm.

Kỷ Ngôn Tâm nằm co rúc bên mép giường, trên người được bao bọc bởi áo sơ mi của Tưởng Đình Kiệt, nhìn thấy động tác của bác sĩ, cô đưa tay kéo lại áo sơ mi. Nhưng mà, cô không chú ý đến động tác của mình sẽ làm cho áo sơ mi bị rách, không những không che được ngực mà còn lộ ra da thịt. Ngay lúc bác sĩ cúi xuống, không chút che đậy.

"Đợi chút"

Tưởng Đình Kiệt bỗng nhiên đi tới ngăn lại.

Thế là bác sĩ ngoan ngoãn đứng một bên chờ đợi, ngay cả thở mạnh cũng không không dám.

Cùng lúc, Tưởng Đình Kiệt lấy ra chiếc áo sơ mi mới từ trong tủ quần áo đi tới, tiện thể ngồi bên mép giường, một bên giúp Kỷ Ngôn Tâm thay áo, một bên lạnh giọng dặn dò bác sĩ.

"Xoay qua chỗ khác, nhắm mắt lại."

"Vâng"

Bác sĩ run rẩy làm theo.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm không chớp mắt nhìn bộ dáng nghiêm túc chau mày của Tưởng Đình Kiệt, đột nhiên nhớ đến chuyện gì, không nhịn được cười ra tiếng.

"Cười cái gì?"

Đầu Tưởng Đình Kiệt cũng không ngẩng lên hỏi.

Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm chu môi, lắc lắc đầu không trả lời, cô len lén giấu ý nghĩ ở trong lòng.

Suy cho cùng cô cảm thấy suy nghĩ Tưởng Đình Kiệt đang ghen không thể nói cho anh biết được.

Nhưng mà cô không biết, suy nghĩ của Tưởng Đình Kiệt, xác thực là đang ghen, ghen vì ngực cô bị bác sĩ nhìn thấy được.

Một lát sau, Tưởng Đình Kiệt xác nhận áo sơ mi trên người cô sẽ không lộ ra quá nhiều da thịt, đồng thời kéo chăn che lại chân cô, che một cách cẩn thận.

"Ông có thể xem vết thương của cô ấy rồi"

"Vâng, ngài Tưởng"

Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận điều trị vết thương bị chảy máu trên cổ cho Kỷ Ngôn Tâm.

Trên thực tế, trên đường bác sĩ đang chạy tới thì có nghe người làm nói đến, cô Kỷ này là người mà ngài Tưởng chủ động giới thiệu thân phận với người làm, trong đó ám chỉ rõ ràng. Cho nên, thái độ bác sĩ đối xử Kỷ Ngôn Tâm rất cung kính cẩn thận, dẫu sao cô có thể chính là nữ chủ nhân trong tương lai.

"Vết thương như thế nào?"

"Vết thương ở cổ không sâu, không cần may. Uống một chút thuốc thì sẽ ổn"

"Ừ, ông làm tốt lắm"

Lời này dọa đến bác sĩ đang trong lúc dán miếng gạc cho Kỳ Ngôn Tâm có chút run tay.

Mấy phút sau, bác sĩ rời khỏi phòng ngủ.

Tưởng Đình Kiệt đưa tay sờ đầu cô, thấp giọng nói: "Tôi giúp cô tắm rửa, tẩy sạch những chuyện xảy ra tối nay"

Anh nói đúng, da thịt trên ngực cô bị người đàn ông đó để lại dấu vết xâm phạm.

Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm khẽ run rẩy lông mi, giống như ý thức và trí nhớ đều trở lại lúc ở tòa nhà bỏ hoang. Cô cúi thấp gật gật đầu, vẻ mặt sa sút.

Vào lúc này, Tưởng Đình Kiệt cúi người bế cô, đi vào phòng tắm.

"Tối nay là lần thứ hai anh giúp tôi tắm."

Kỷ Ngôn Tâm nhịn không được ầm ĩ.

Lần này, Tưởng Đình Kiệt rất nghiêm túc nghĩ, nói: "Ừ, lần đầu miễn phí, lần này thu phí"

"Hả, không biết ngài Tưởng giá bao nhiêu đây?"

"Không đắt, nụ cười của cô có thể bù đắp chi phí này."

"..."

Đây là trêu đùa?

Không!

Đây là lời tỏ tình.

Kỷ Ngôn Tâm không kiềm chế được, ngừng một chút. Cô nhận ra ánh mắt Tưởng Đình Kiệt đang nhìn mình. Vì thế, cô ngẩng đầu lên, không biết làm sao nói: "Tôi không cười nổi." Lòng cô vẫn còn rất loạn, có nhiều chuyện chưa nghĩ rõ ràng.

"Ừ, không vội"

Tưởng Đình Kiệt rất kiên nhẫn.

Đồng thời, anh nhẹ nhàng đặt cô vào bồn tắm, ngón tay thon dài cởi nút áo.

Kỷ Ngôn Tâm nhìn động tác của anh, thân thể khẽ run muốn cự tuyệt. Vừa nãy khi Tưởng Đình Kiệt thay áo cho cô, cô liền che lại ngăn cản, bây giờ cô vẫn chưa muốn đối mặt. Lần này là do bản thân cô không có biện pháp đối diện với chuyện lúc ở tòa nhà bỏ hoang suýt bị người đàn ông đó làm nhục. Trên người cô còn lưu lại dấu vết, là chứng cứ tàn nhẫn rõ ràng nhất.

"Tôi muốn tự mình tắm"

"Kỷ Ngôn Tâm, ở trước mặt tôi, cô không cần che giấu bất cứ cái gì"

"Tôi chỉ là muốn.."

"Ngoan, cánh tay cô còn bị thương, để tôi nào"

Lúc nói chuyện, Tưởng Đình Kiệt thuận thế nghiêng người ôm cơ thể cô, để cô giơ cao cánh tay tránh đụng phải nước nóng trong bồn tắm. Đồng thời, động tác anh nhẹ nhàng giúp cô cởi áo sơ mi, ánh mắt anh dừng lại trên cơ thể không che đậy của Kỷ Ngôn Tâm, thấy rõ vết đỏ trên người cô, không phải dấu hôn, mà là vết nhéo thô lỗ.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 58_1: Tôi muốn cô ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

[HIDE-THANKS]
Editor: Cà Rốt

Beta: Thơ Thơ

Sau một cái chớp mắt, con ngươi u ám của Tưởng Đình Kiệt hiện lên một tia hung ác nham hiểm khác thường.

Ngay lúc này, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve da thịt cô giống như thay cô xua tan ám ảnh đè nặng tạo thành nỗi sợ trong lòng cô, thay thế vào đó chính là sự ôn nhu của anh. Nhưng trong tầm mắt chăm chú của Tưởng Đình Kiệt lộ ra tình cảm cố chấp đối với cô mà chính anh cũng không phát hiện ra.

Đồng thời, thân thể Kỷ Ngôn Tâm ngâm trong nước ấm hơi nghiêng dựa vào ngực Tưởng Đình Kiệt, thân mật không hề có khoảng cách.

"Lòng tôi rất hoảng loạn.."

"Sao? Tôi biết chuyện đêm nay đã dọa cô sợ."

"Tôi có thể hỏi hay không.."

Kỷ Ngôn Tâm không khỏi ngước mắt nhìn Tưởng Đình Kiệt như là thử dò hỏi điều gì.

Bỗng động tác của Tưởng Đình Kiệt giúp cô tắm rửa dừng lại một chút. Anh biết cô muốn hỏi cái gì, nhìn thấy sự hoảng loạn bất an trong mắt cô, anh không từ chối.

"Cô hỏi đi."

"Ưm.. Anh nổ súng giết người ở đó sẽ không có ảnh hưởng gì sao?"

Nhắc đến chuyện này, trước mắt Kỷ Ngôn Tâm liền hiện ra bộ dáng người đàn ông trúng đạn mà bỏ mình kia, thân thể hơi căng thẳng.

Lúc này, Tưởng Đình Kiệt duỗi tay xoa bóp gương mặt cô, cười khẽ nói: "Đối phương là một sát thủ chuyên nghiệp, Địch Nhất sẽ xử lý tốt chuyện sau này, không ảnh hưởng gì."

Anh hờ hững đáp.

Trên thực tế, Kỷ Ngôn Tâm biết tuyệt đối đây không phải là lần đầu tiên Tưởng Đình Kiệt nổ súng. Còn việc anh có quan hệ với xã hội đen hay không, việc anh có phải là một người đàn ông nguy hiểm hay không, cô không dám hỏi lại. Chính điều này cũng không đồng nghĩa với việc Kỷ Ngôn Tâm sẽ không nhìn vào sự thật Tưởng Đình Kiệt đã giết người, dù rằng là cứu cô nhưng sự chấn động mà cô đã chịu thì không cách nào tiếp thu được.

Tưởng Đình Kiệt nhìn cô, nhìn thấu cả người cô.

"Kỷ Ngôn Tâm, ngẩng đầu."

"Hả?"

Kỷ Ngôn Tâm chậm rãi ngước mắt nhìn thẳng.

Lúc này, Tưởng Đình Kiệt nghiêng người tới sát khuôn mặt nhỏ của cô, ánh mắt sắc bén kiềm chế con ngươi cô, làm cho mọi cảm xúc chân thật nhất của cô bộc lộ không hề che đậy trước mặt anh. Giọng anh lẩm bẩm nhẹ nhàng nói: "Điều cô sợ hãi thật sự chính là tôi sao? Bởi vì nhìn thấy tôi nổ súng sao? Dù cô biết tôi nổ súng là để cứu cô thì cô vẫn sẽ sợ hãi tôi sao?"

"Tưởng Đình Kiệt.."

Ý nghĩ trong đáy lòng bị vạch trần khiến Kỷ Ngôn Tâm có chút hoảng loạn.

Cô muốn giải thích nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.

"Tôi không che dấu để cô tiếp xúc đến thế giới thật của tôi. Tôi đã đoán trước được phản ứng của cô, cho nên tôi không muốn giải thích điều gì. Những gì cô nhìn thấy, suy nghĩ đều là sự thật. Chính điều này cũng không đồng nghĩa là quan hệ giữa tôi và cô sẽ bị ảnh hưởng mà thay đổi. Tôi không hy vọng nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ này của cô, nhưng tôi sẽ cho cô thời gian để chậm rãi bình ổn lại tâm tình."

Tưởng Đình Kiệt khẽ vuốt qua khóe mắt cô, hành động ôn nhu nhưng tràn ngập sự bá đạo cưỡng chế.

Nghe thấy vậy, Kỷ Ngôn Tâm đột nhiên cảm thấy uất ức nên bẹp miệng, giọng nghẹn ngào nói: "Là bởi vì anh.. Người bắt cóc tôi nói, là bởi vì anh.."

Trong nháy mắt, cô nhăn khuôn mặt nhỏ, không có cách nào tránh thoát khỏi động tác giam giữ của Tưởng Đình Kiệt, nhưng hành động giận dỗi thì lại rất rõ ràng.

"Cô giận tôi sao?"

"Không có.. Nhưng chuyện này anh phải chịu trách nhiệm đối với tôi.."

Ngay lúc này, Kỷ Ngôn Tâm không biết bản thân muốn tranh thủ điều gì với Tưởng Đình Kiệt. Cảm xúc phức tạp làm cô có chút mất khống chế mà nghẹn ngào, nhưng thân thể của cô cuộn tròn trong bồn tắm, tầm mắt cô liếc nhìn Tưởng Đình Kiệt, cực kỳ uất ức nói: "Nếu không phải bởi vì anh thì tôi sẽ không trải qua loại chuyện khủng khiếp này.. Bây giờ anh còn hung dữ với tôi sao?"

Ánh mắt của người phụ nữ này là như thế nào đây?

Đôi mắt ngấn lệ giống như nai con bất lực lên án hành vi phạm tội của anh.

Bỗng nhiên Tưởng Đình Kiệt thất thần một chút, bàn tay to thuận thế nâng khuôn mặt nhỏ của cô, ôn nhu trấn an nói: "Tôi không phải hung dữ với cô."

"Rõ ràng anh chính là.."

Giờ phút này, quả thật Kỷ Ngôn Tâm không khống chế được vẻ uất ức muốn khóc của mình, bẹp miệng lên án nói: "Đêm nay đều bởi vì anh cho nên tôi mới bị những người phụ nữ phát cuồng đó ghen ghét mà bắt nạt trong WC. Thật vất vả mới có thể trở về nhà để nghỉ ngơi một lát, kết quả lại bị bắt cóc đến chỗ kia, thiếu chút nữa đã bị làm nhục.. Tưởng Đình Kiệt, không phải anh nói là giao dịch bình đẳng sao? Tôi đây chịu uất ức thì làm sao bây giờ? Anh muốn lấy gì để bồi thường trao đổi với tôi?"

Sự thật chứng minh, ở thời điểm phụ nữ làm ra vẻ chân thật thì sẽ lấy nắm đấm nhỏ đấm ngực bạn.

Kết quả là Kỷ Ngôn Tâm quậy đến tinh thần Tưởng Đình Kiệt đều rối loạn.

Đêm nay là lần đầu tiên khiến anh mất khống chế nhất.

"Được, là tôi sai, cô muốn bồi thường cái gì?"

Tưởng Đình Kiệt dỗ cô.

Phút chốc Kỷ Ngôn Tâm khụt khịt nói: "Anh thật sự muốn bồi thường cho tôi sao? Bất kể là điều kiện gì sao?"

Những lời này làm Tưởng Đình Kiệt chần chờ hết vài giây.

Tức thì Kỷ Ngôn Tâm khóc lóc lên án nói: "Căn bản là anh không muốn chịu trách nhiệm, hu hu.. Tôi thật sự rất đáng thương, vì sao lại muốn ở bên cạnh anh, ai biết sau này còn xảy ra loại chuyện như vậy hay không.."

Cô muốn rời khỏi anh sao?

"Kỷ Ngôn Tâm!"

Bỗng nhiên Tưởng Đình Kiệt lạnh giọng quát lớn.

Chính là anh không nhận ra rằng việc bản thân đối xử như thế với Kỷ Ngôn Tâm sẽ sinh ra phản ứng mãnh liệt như vậy.

Ngay lúc này, Kỷ Ngôn Tâm ngẩn người mất một giây, nhìn thấy vẻ mặt hung ác nham hiểm của Tưởng Đình Kiệt tức thì uất ức đến co rúm thân thể lại, giọng khàn khàn nói: "Anh lại hung dữ với tôi.. Tên lưu manh Tưởng Đình Kiệt siêu cấp vô địch biến thái kia.."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 58_2: Tôi muốn cô ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

[HIDE-THANKS]
Editor: Cà Rốt

Beta: Thơ Thơ

Lời còn chưa dứt, Tưởng Đình Kiệt không hề báo động trước mà ôm chặt Kỷ Ngôn Tâm vào trong ngực.

"Kỷ Ngôn Tâm, tôi có thể dung túng cô, thậm chí có thể đồng ý bất kỳ điều kiện nào mà cô đưa ra, nhưng điều kiện duy nhất của tôi là cô phải ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, biết không?"

"Ở bên cạnh anh có nguy hiểm.."

Giờ phút này, tất nhiên Kỷ Ngôn Tâm đã không còn nhận ra được dụng ý bên trong lời nói của Tưởng Đình Kiệt. Tầm mắt cô không nhìn thấy được sự hoảng loạn hiện rõ trong mắt anh.

"Không phải tôi đã nói sẽ đồng ý bất kỳ yêu cầu nào của cô rồi sao?"

"Thật hay giả?"

Kỷ Ngôn Tâm nghẹn ngào xác nhận.

"Ừ, thật."

"Anh xác định sẽ không hung dữ với tôi nữa sao?"

"Sẽ không."

"Tôi suy nghĩ nghiêm túc rồi, bây giờ điều tôi muốn nhất chính là làm chương trình.."

"Sao? Không phải là tôi phải cho cô vài tin tức sao?"

"Tôi không phải nói những cái đó.. Tôi vẫn luôn nghĩ phải làm chuyên đề tin nóng về anh, lúc trước là anh không đồng ý.. Bây giờ anh có đồng ý với tôi hay không?"

Kỷ Ngôn Tâm không hề chớp mắt nhìn Tưởng Đình Kiệt. Tất nhiên vẻ mặt của cô chính là nếu anh từ chối mà nói, giây tiếp theo sẽ truyền ra tín hiệu một khóc hai quậy đầy nguy hiểm. Rốt cuộc, cô biết rất rõ bây giờ Tưởng Đình Kiệt đang dỗ cô. Đặc biệt là lúc cô có được điều kiện để đàm phán, cô hoàn toàn có thể cáu kỉnh đối với Tưởng Đình Kiệt.

Lúc này, Tưởng Đình Kiệt cười khẽ xoa bóp gương mặt cô, hỏi: "Thật sự là cô muốn làm chuyên đề về tôi sao?"

"Cực kỳ muốn, đây là điều duy nhất mà tôi muốn được bồi thường!"

"Được."

Tưởng Đình Kiệt đồng ý cho cô.

Có phải người phụ nữ này cố tình dựng nên chuyện này hay không đều không còn quan trọng nữa, quan trọng là anh không từ chối.

Kỷ Ngôn Tâm không biết là bởi vì anh mềm lòng hay áy náy, hoặc là có nguyên nhân khác càng phức tạp hơn.

Lúc Tưởng Đình Kiệt đồng ý xong, cô ngẩn ngơ một lát.

"Không phải cô nên rất vui vẻ sao?"

"Ưm, rất vui vẻ.."

Có chút vui vẻ đột nhiên xuất hiện mà không kịp đề phòng.

Kỷ Ngôn Tâm thất thần chớp chớp mắt, cúi đầu, cô phát hiện bản thân vẫn trần truồng bị Tưởng Đình Kiệt ôm lấy tạo thành tư thế thân mật.

Mặt đỏ lên, lòng rối loạn. Cô không biết đây không phải là nguyên nhân khiến Tưởng Đình Kiệt ôn nhu đối với cô.

"Cảm ơn.."

Không khí đột nhiên trở nên có chút kỳ lạ.

Lúc này, Tưởng Đình Kiệt thuận tiện cọ cọ tóc ướt của cô, giọng khàn khàn nói: "Yêu cầu của tôi chính là cô phải ngoan ngoãn nghe lời, chuyện khác, tôi đều đồng ý với cô. Như vậy, bây giờ cô ngoan ngoãn quên chuyện đã xảy ra đêm nay, nghỉ ngơi cho tốt, được không?"

Những lời này chính là trọng tâm.

Dù Kỷ Ngôn Tâm gật đầu tỏ vẻ đồng ý nhưng Tưởng Đình Kiệt vẫn nhìn thấy nỗi sợ hãi bất an trong mắt cô.

Tắm rửa xong, vệt đỏ trên người cô cũng không biến mất đi.

Lúc Tưởng Đình Kiệt muốn ôm cô từ trong bồn tắm ra, Kỷ Ngôn Tâm cắn môi, ngăn động tác của anh lại, thấp giọng nói: "Tôi còn muốn rửa.."

Một thân thể đã dơ bẩn này, cô cảm giác chưa có rửa sạch sẽ.

Tưởng Đình Kiệt nhẹ híp mắt. Bàn tay anh chế ngự động tác của cô, thuận thế vòng qua ôm cô vào trong ngực, thấp giọng trấn an nói: "Ngoan, nếu tắm rửa thêm lần nữa sẽ khiến làn da của cô chịu không nổi." Đồng thời, anh cầm khăn tắm bao lấy thân thể Kỷ Ngôn Tâm, trực tiếp ôm cô từ phòng tắm trở về trên giường trong phòng ngủ chính, cầm khăn lông lau qua tóc ướt cho cô.

Động tác anh dịu dàng càng thêm khăng khít thân mật.

"Ưm, tôi có thể tự mình làm.."

"Ngoan ngoãn chờ, đừng nhúc nhích!"

Tưởng Đình Kiệt tự mình cầm máy sấy giúp cô sấy tóc. Trong toàn bộ quá trình Kỷ Ngôn Tâm đều ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, cúi thấp đầu, để mặc cho hơi thở Tưởng Đình Kiệt bao vây lấy cô.

Giờ phút này, tất nhiên Kỷ Ngôn Tâm cực kỳ mệt mỏi nhưng lại không có biện pháp an tâm mà ngủ.

Ngoài cửa sổ bóng đêm dần dần tan rã.

Thời gian bây giờ là 4 giờ 47 phút rạng sáng.

Kỷ Ngôn Tâm cúi đầu dựa vào bả vai Tưởng Đình Kiệt, hai tròng mắt hơi híp lại, một bộ dáng lung lay mơ màng sắp ngủ.

Cho đến khi tiếng máy sấy ngừng lại.

"Cô có thể ngủ rồi."

Tưởng Đình Kiệt ôn nhu xoa đầu cô.

Nghe thấy vậy, Kỷ Ngôn Tâm ngước mắt nhìn anh, lắc đầu tỏ ý không muốn đáp lại.

Cô không muốn ngủ bởi vì sẽ gặp ác mộng.

Nhưng Tưởng Đình Kiệt đã chú ý tới cảm xúc khác thường của cô, anh nhìn cô, không nói bất kỳ một lời nào. Giây tiếp theo, bỗng nhiên anh nghiêng người hôn lúc Kỷ Ngôn Tâm không kịp đề phòng. Trong khoảnh khắc đó hô hấp của cô đã bị Tưởng Đình Kiệt bắt giữ. Anh hôn môi cô triền miên làm nhiệt độ dâng cao đến nóng rực, làm ý thức và cảm xúc của Kỷ Ngôn Tâm đều bị anh khống chế, căn bản là không có biện pháp suy nghĩ chuyện khác.

"Ưm.."

Kỷ Ngôn Tâm theo bản năng giãy giụa một chút.

Chính là Tưởng Đình Kiệt càng dây dưa ôm lấy sau cổ cô, càng hôn càng sâu làm cả thế giới của cô đều chỉ có anh.

Ngay lúc này, rốt cuộc Kỷ Ngôn Tâm mới nhận ra được là Tưởng Đình Kiệt dùng phương thức này để an ủi cô. Anh biết cô sợ hãi điều gì, những dấu vết còn lưu lại trên cơ thể kia là nguồn gốc sinh ra ác mộng của cô. Tưởng Đình Kiệt muốn dấu vết của anh bao trùm trên người cô. Anh hôn môi. Anh vuốt ve. Anh chiếm hữu cơ thể cô chính là biện pháp chữa khỏi tốt nhất hiện giờ.

Giờ phút này, Tưởng Đình Kiệt đẩy ngã Kỷ Ngôn Tâm trên giường, dịu dàng một tấc lại một tấc mà cọ xát thân thể của cô.

"Không cần.."

"Ngoan, tôi sẽ làm cô quên đi chuyện xảy ra đêm nay."

Biện pháp mà Tưởng Đình Kiệt áp dụng đối với sự cự tuyệt của Kỷ Ngôn Tâm chính là làm cô không có cách nào chống cự lại sự dụ dỗ ôn nhu này.

Lúc thân thể Kỷ Ngôn Tâm không còn biện pháp nào để giãy giụa nữa, cách duy nhất chính là cắn anh, cắn để được anh chú ý tới sự từ chối của cô.

"Tôi mệt mỏi quá.. Không cần, không cần làm.."

"Vậy cô ngoan ngoãn ngủ rồi chứ?"

Tưởng Đình Kiệt dừng động tác lại nhìn cô.

Nhưng Kỷ Ngôn Tâm lại tránh né trong ngực anh, cọ xát lung tung nói: "Chính là tôi không muốn anh tiếp tục.."

Cô không đẩy anh đang đè trên người mình ra được, rõ ràng là phản ứng nóng rực chống lại cô.

Bỗng Tưởng Đình Kiệt thở dài nhẹ đến mức không thấy được, xoay người buông lỏng kiềm chế ái muội đối với cô.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 59_1: Cô tự ngủ hay tôi ngủ với cô.

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

[HIDE-THANKS]
Edit: Chuotminhminh

Beta: Thơ Thơ

Trong nháy mắt có được tự do, Kỷ Ngôn Tâm cuộn tròn cơ thể nghiêng người theo bản năng, nhắm mắt lại nhíu mày đẹp nói thầm: "Tôi không muốn làm.."

Giờ phút này, Tưởng Đình Kiệt chống cánh tay ở bên cạnh cô. Những ngón tay anh quấn quanh mái tóc dài của cô, động tác vô cùng thân mật.

"Nếu cô ngủ ngoan, tôi sẽ không làm tiếp nữa."

"Vâng, tôi sẽ ngủ.."

Chính là Kỷ Ngôn Tâm không đồng ý để cho Tưởng Đình Kiệt tiếp tục làm.

Vì thế Tưởng Đình Kiệt bèn để cô nằm ở trong lòng của mình, bàn tay lớn kê ở dưới đầu cô và nhẹ vỗ về mái tóc dài của cô, nhỏ giọng nói: "Ngoan, tôi ngủ cùng với cô. Ngày mai thức dậy sẽ không nhớ đến những việc không hay này nữa."

"..."

Những lời này, Kỷ Ngôn Tâm không có cách nào trả lời. Cô thật sự đã mệt mỏi vô cùng, nhắm mắt lại thì ý thức mơ hồ.

Tưởng Đình Kiệt ở bên cạnh cô, hôn lên cái trán và vỗ về lưng của cô. Nhưng mà bản thân anh cũng không có ý định nghỉ ngơi.

Lúc này, điện thoại của anh đang rung ở trên đầu giường.

Ngay lúc này Tưởng Đình Kiệt biết Kỷ Ngôn Tâm vẫn chưa thật sự ngủ say. Anh cũng không để ý đến tin nhắn điện thoại, kiên nhẫn ở cùng với cô.

Cho đến khi hơi thở của Kỷ Ngôn Tâm dần dần ổn định.

Tưởng Đình Kiệt rút cánh tay đang ôm lấy cô thật cẩn thận rồi đứng lên, cầm lấy điện thoại nhìn xem tin nhắn của Địch Nhất. Anh nhẹ nhàng đi về phía cửa phòng.

Sau khi mở cửa ra, Địch Nhất đang đứng chờ ở cửa phòng ngủ chính.

"Ngài Tưởng."

Lúc đang nói chuyện, tầm mắt của Địch Nhất liếc về phía của Kỷ Ngôn Tâm, anh đã biết tầm quan trọng của Kỷ Ngôn Tâm không thể xem nhẹ.

Giờ phút này, Tưởng Đình Kiệt lười biếng híp mắt, thấp giọng hỏi: "Điều tra được cái gì rồi sao?"

"Ba người đàn ông bắt cóc Kỷ Ngôn Tâm đều là sát thủ chuyên nghiệp của xã hội đen, điều tra không ra danh tính thật sự. Nhưng có thể chắc chắn rằng lần này là được thuê, hung thủ sau màn không có manh mối."

"Ừ, chính miệng người bắt cóc Kỷ Ngôn Tâm đã thừa nhận là bởi vì tôi. Nhưng mà rất kỳ lạ vì mối quan hệ giữa tôi và Kỷ Ngôn Tâm cũng không có công khai. Việc này không giống với việc cô ấy bị ức hiếp trong WC công ty. Mục đích bắt cóc cô ấy càng rõ ràng thì càng đáng ngờ. Dường như người thuê sát thủ đang muốn cảnh cáo với tôi rằng kẻ đó luôn theo dõi và biết rất rõ mọi động thái của tôi. Tuy lần này Kỷ Ngôn Tâm không thật sự bị thương tổn nhưng tôi sẽ không tha thứ dễ dàng cho bất cứ kẻ nào khiêu khích tính nhẫn nại của tôi bằng cách này."

Ánh mắt Tưởng Đình Kiệt híp lại cực kỳ nguy hiểm.

Một phần nhỏ là bởi vì sự khiêu khích của đối phương, còn phần lớn là do anh không thể chịu được chuyện Kỷ Ngôn Tâm gặp phải tổn thương.

Nghe vậy, Địch Nhất gật đầu nói: "Vâng, tôi sẽ điều tra cho ra người này."

"Ém chuyện đã xảy ra trong công ty xuống, tôi không hy vọng chuyện này tiếp tục gây xôn xao."

"Vâng, tôi đã biết nên làm như thế nào."

Điều mà Địch Nhất có thể cảm nhận được trong mệnh lệnh của Tưởng Đình Kiệt là sự bảo vệ dịu dàng của anh đối với Kỷ Ngôn Tâm.

Vì thế anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngài Tưởng, buổi sáng ngày mai ngài có cuộc họp, có cần tôi giúp ngài trực tiếp hủy bỏ không?"

Trong những lời nói này ẩn giấu hàm ý có chút trêu chọc.

Bỗng chốc, Tưởng Đình Kiệt híp mắt lại.

"Địch Nhất."

Giọng nói của anh không rõ cảm xúc.

Lúc này, cơ thể Địch Nhất không khỏi căng cứng.

"Vâng."

"Hình như cậu rất thích buôn chuyện giữa tôi và Kỷ Ngôn Tâm."

"Không có."

Tuyệt đối không được thừa nhận.

Địch Nhất cảm thấy dựa vào sự hiểu biết của mình với ngài Tưởng, phỏng đoán của anh là không sai.

Trầm mặc vài giây.

Tưởng Đình Kiệt điềm tĩnh nói: "Hủy bỏ cuộc họp ngày mai. Tôi sẽ không đến công ty, có việc quan trọng thì mới liên lạc với tôi."

Quả nhiên.

Nhưng mà, Địch Nhất cố nén ý cười, thái độ cung kính rời đi.

Sự thật chứng minh, suy nghĩ của Tưởng Đình Kiệt đã rất rõ ràng, sự kiêu ngạo hiếm có làm cho mặt mũi của anh có chút khó chịu.

Sau khi Địch Nhất rời đi, anh quay trở về phòng ngủ chính.

Giờ phút này, tư thế Kỷ Ngôn Tâm cuộn tròn người đã tiết lộ sự sợ hãi, không có cảm giác an toàn của cô.

Lúc này, Tưởng Đình Kiệt cầm máy tính bảng đi qua, thuận tiện ngồi ở bên cạnh cô. Bàn tay lớn của anh dịu dàng ôm lấy cô vào trong lòng, cúi người nhẹ nhàng xoa mái tóc dài của cô. Anh không nghỉ ngơi mà xử lý tài liệu của công ty. Thời gian này sự chú ý của anh hoàn toàn tập trung vào phản ứng của Kỷ Ngôn Tâm, có mấy lần cô gần như thức giấc bởi cơn ác mộng.

"Đừng sợ, có tôi ở chỗ này cùng với cô, ngủ ngoan đi."

Tưởng Đình Kiệt lẩm bẩm nói nhỏ.

Đồng thời, tuy Kỷ Ngôn Tâm vẫn chưa có tỉnh lại nhưng mà cũng không thoát khỏi cảnh trong mơ. Cô nhíu chặt lông mày, mơ thấy những việc linh tinh rối loạn làm cho ý thức của cô lúc nào cũng căng thẳng. Ngay cả khi cô có thể cảm nhận được cảm giác an toàn do Tưởng Đình Kiệt đang bảo vệ cô ở trong lòng, nhưng cô cũng không thể nào quên được sự khủng hoảng đánh sâu vào đáy lòng đó.

Đêm nay, cô cũng không thể ngủ ngon.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Hôm sau.

Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh lớn sát đất làm nhiệt độ trong phòng trở nên ấm áp.

Giờ phút này, Tưởng Đình Kiệt khó có dịp nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Anh có thể cảm giác rõ ràng phản ứng mâu thuẫn càng ngày càng bất an của Kỷ Ngôn Tâm ở trong lòng anh.

Giây tiếp theo, anh lặng lẽ mở to mắt ra. Đáy mắt vằn đỏ như lốc xoáy theo sự thôi thúc của dục vọng.

Ngay lúc Kỷ Ngôn Tâm đang ngủ mơ màng, cô cảm giác được xung quanh cơ thể bị bao vây bởi lửa nóng không thể miêu tả, nóng đến mức hô hấp của cô cũng trở nên gấp gáp. Cô hơi ngửa đầu ra sau, đôi môi khẽ mở ra thở hổn hển. Thế nhưng cô không nghĩ đến động tác này cũng không giúp hô hấp của mình trở nên thoải mái hơn mà ngược lại bị dây dưa càng ngày càng mãnh liệt.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 59_2: Cô tự ngủ hay tôi ngủ với cô.

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

[HIDE-THANKS]
Edit: Chuotminhminh

Beta: Thơ Thơ

Vì thế, Kỷ Ngôn Tâm khẽ run rẩy lông mi, mơ hồ mở mắt ra.

"Ưm.."

"Là tôi."

Giọng nói khàn khàn của Tưởng Đình Kiệt lẩm bẩm ở bên tai của cô, cùng với hơi thở cực nóng trêu chọc tiếng lòng của cô.

Giờ phút này, anh nghiêng người áp chế cô. Bàn tay anh nhẹ nhàng cởi chiếc áo choàng tắm trên người cô ra. Thân thể hai người dán chặt vào nhau không thể tách rời. Lúc Kỷ Ngôn Tâm vẫn chưa tỉnh táo lại, cô cũng không chút nào cự tuyệt ý muốn của anh. Phản ứng cơ thể của cô đã bị anh trêu chọc đến mức không chịu được. Đối mặt với sự xâm chiếm của anh, cô phóng túng phối hợp theo bản năng.

Nụ hôn của anh rơi trên làn da ngực trắng nõn của cô, từng tấc triền miên nghiền ép. Những dấu ấn thuộc về anh đã che phủ đi những dấu vết màu đỏ lưu lại trên người cô ngày hôm qua.

Ngay lúc này, bàn tay lớn của Tưởng Đình Kiệt tùy ý mơn trớn ở trên người cô, chuẩn xác nắm lấy vị trí nhạy cảm nhất của cô, trêu chọc cô.

"Ưm.. Không cần.."

Kỷ Ngôn Tâm ngăn cản không được thế tấn công ngang ngược của anh, thân thể xụi lơ trong sự khống chế của anh, hoàn toàn không có năng lực tự chủ. Càng quan trọng hơn là ý thức của cô còn rất mệt mỏi không muốn tỉnh lại nhưng từ đầu đến cuối vẫn bị anh khơi lên phản ứng động tình. Hai tầng dằn vặt này khiến cô càng dễ dàng bị anh giam trong tình dục, càng lún càng sâu.

Bỗng chốc, nụ hôn của Tưởng Đình Kiệt trở về trên môi của cô như là đang dịu dàng mê hoặc lấy cô.

Trong nháy mắt đó, ngón tay của anh chậm rãi thâm nhập vào chất dịch róc rách, tùy ý cảm nhận phản ứng chân thật nhất của cô.

Nhưng mà động tác của anh làm cho Kỷ Ngôn Tâm sinh ra mâu thuẫn. Cho dù cơ thể cô tiếp nhận thì ý thức của cô trước sau vẫn bị vây trong hồi ức kinh khủng tối ngày hôm qua, làm cho cảm xúc của cô có chút hỗn loạn.

"Anh đừng đi vào.."

Giọng nói hơi nghẹn ngào của cô đang cầu xin.

Giờ phút này, bỗng nhiên Tưởng Đình Kiệt híp đôi mắt nhuốm đậm tình dục lại. Anh hung hăng hôn lấy môi cô, cố hết sức mê hoặc ý thức của cô làm cô không có phòng bị, để cho hơi thở của anh tùy ý xâm chiếm chữa khỏi sự sợ hãi trong ký ức của cô. Môi lưỡi của anh dây dưa nghiền ép để cô phối hợp đáp lại, dường như muốn cắn nuốt sạch sẽ toàn bộ dưỡng khí của cô. Khi trong đầu của Kỷ Ngôn Tâm trống rỗng, toàn bộ thế giới của cô chỉ còn dư lại sự dịu dàng, bá đạo và cường thế của anh, xua tan hết những chuyện khác còn lưu lại trong đầu của cô.

Người duy nhất Kỷ Ngôn Tâm không thể từ chối chính là Tưởng Đình Kiệt.

Lúc này, trong sự dẫn đường dụ hoặc của Tưởng Đình Kiệt, thân thể cô không khống chế được nâng chân kẹp lấy thắt lưng của anh, chờ đợi anh lấp đầy mình.

Cho đến khi Tưởng Đình Kiệt chậm rãi động thân đi vào.

Khi nơi căng chặt của cô kết hợp với anh, Tưởng Đình Kiệt ngừng hôn và chống lên vầng trán của cô thở dốc. Ánh mắt anh từ trên cao nhìn chăm chú vào cô, nhìn thấy cô vui sướng cảm nhận anh xâm chiếm từng chút một vào nơi sâu nhất của cô. Khi ánh mắt say mê của cô nhìn vào anh, cơ thể cô hoàn toàn đang hưởng thụ cuộc hoan ái này.

"A ∼"

Kỷ Ngôn Tâm không khống chế được phát ra âm thanh. Cô hơi cong người lên, dường như là đang chủ động phối hợp với anh.

Trong phút chốc, Tưởng Đình Kiệt hài lòng hôn lên môi của cô, giọng khàn khàn hỏi: "Bây giờ cô còn muốn tôi đi ra ngoài hay không?"

Đồng thời trong lúc nói chuyện, anh hung hăng va chạm xỏ xuyên thâm nhập vào nơi sâu nhất.

Giờ phút này, bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm nghiêng người ôm chặt lấy anh, thừa nhận sự va chạm đâm rút cường thế mà dịu dàng của anh.

Cuộc hoan ái này là Tưởng Đình Kiệt đã chữa khỏi cho cô. Ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn vào cô, nhìn cô đang hưởng thụ, nhìn chính mình mất khống chế, anh hôn lên vành tai của cô, khẽ thì thầm: "Kỷ Ngôn Tâm, nhìn tôi, tôi muốn cô quên hết những chuyện trước đó, cô chỉ cần nhớ kỹ tôi mà thôi."

Động tác của anh duy trì sự kiềm chế dịu dàng, khi ý thức của Kỷ Ngôn Tâm vẫn chưa tỉnh táo, loại nghiền ép sâu tận đáy lòng này chính là tình dục dây dưa hoàn toàn phóng túng.

Nhưng mà, Kỷ Ngôn Tâm nhắm đôi mắt lại, không thể khống chế được sự mê hoặc của cơn buồn ngủ khi giãy giụa ở dưới thân anh. Thân thể của cô vẫn mang lại cho Tưởng Đình Kiệt phản ứng nhiệt tình và sự thăng hoa thỏa mãn nhất. Cô không thể không phối hợp với anh để kết thúc cuộc hoan ái điên cuồng này. Đến cuối cùng, cô cũng không biết mình đang ngủ hay đang tỉnh táo nữa.

Cho đến mức cao trào vui sướng.

Trong sự xâm chiếm điên cuồng đối với cô, Tưởng Đình Kiệt đã phóng thích toàn bộ tính dục.

Đồng thời, Kỷ Ngôn Tâm cuộn tròn lại ở trong lòng của anh, dường như muốn tìm kiếm vị trí thoải mái nhất, cuối cùng ngủ thiếp đi khi thoát khỏi cơn ác mộng.

* * *

Chờ lúc Kỷ Ngôn Tâm tỉnh lại lần nữa thì đã là hai giờ chiều rồi.

Mở mắt ra, cô mơ màng nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, ngơ ngẩn vài giây không phản ứng kịp.

"Ưm.."

Loại cảm giác không tỉnh ngủ này là chuyện như thế nào?

Kỷ Ngôn Tâm lười biếng vươn cánh tay ra, ánh mắt nhìn đến trên người mình đang mặc cái áo ngủ màu trắng. Đây dường như không phải cái áo cô mặc lúc ngủ tối hôm qua. Nhưng mà, cô vừa mới ngủ dậy vẫn không có cách nào nghĩ về vấn đề này, vì thế ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà.

Cô nhớ rõ tối hôm qua Tưởng Đình Kiệt cứu cô hai lần, sau khi tắm rửa sấy tóc cho cô xong thì cô đã ngủ rồi..

Từ từ!

Ký ức của cô có chút không xác định được những hình ảnh dây dưa lúc Tưởng Đình Kiệt và cô lên giường, nhưng mà Kỷ Ngôn Tâm cũng không có cách nào phân biệt những hình ảnh rời rạc đó là cảnh trong mơ hay hiện thực. Rốt cuộc toàn bộ quá trình cô cũng không quá tỉnh táo, sau khi ngủ một giấc thì ký ức càng mơ hồ. Vấn đề là dường như trong cơ thể của cô vẫn còn lưu lại dấu vết của anh, rất chân thật. Chân thật đến mức cô có thể nhớ rõ ràng những động tác dịu dàng của Tưởng Đình Kiệt và cuối cùng cô rơi vào sự hưởng thụ phóng thích.

"Rốt cuộc là làm hay không làm.."

Kỷ Ngôn Tâm cực kỳ buồn rầu.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 60_1: Sống chung sao?

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu.

[HIDE-THANKS]
Editor: Zi Zi.

Beta: Thơ Thơ

Khi Kỷ Ngôn Tâm còn đang rối rắm trùm chăn che kín đầu thì nghe thấy có tiếng bước chân tới gần.

Ngay sau đó, cô lập tức ngồi dậy, ngước mắt nhìn thấy Tưởng Đình Kiệt đang mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái bưng ly sữa bò đi tới. Vậy là cô lại hối hận về hành động đột nhiên ngẩng đầu lên của mình vì lúc này ánh mắt của cô đụng phải Tưởng Đình Kiệt, tự nhiên cô cảm thấy rất xấu hổ.

Vì thế, cô mím môi không phản ứng lại.

"Cô tỉnh rồi à?"

Tưởng Đình Kiệt giả bộ ngoài ý muốn nhướng mày, dừng trước giường, duỗi tay xoa xoa đầu cô, nói: "Đi rửa mặt rồi ra uống sữa."

Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm ngoan ngoãn gật đầu. Lúc này tâm trạng của cô đang bất an nên hoàn toàn nghe lời Tưởng Đình Kiệt.

Khi đứng trong phòng tắm rửa mặt, cô nhìn mình trong gương ngơ ngẩn chớp mắt, ý thức dần dần khôi phục tỉnh táo lại. Vậy mà tối hôm qua cô lại qua đêm ở nhà riêng của Tưởng Đình Kiệt sao?

Đây là một tin tức mang tính bùng nổ vô cùng lớn.

Cô ở nhà riêng của Tưởng Đình Kiệt, ngủ trên giường trong phòng ngủ của anh. Hơn nữa, hình như cô còn lên giường với Tưởng Đình Kiệt..

"Làm sao bây giờ!"

Kỷ Ngôn Tâm hoàn toàn luống cuống.

Nhưng lúc này, Tưởng Đình Kiệt ở bên ngoài lại đang thúc giục: "Nhanh rửa mặt, cô đã lâu không ăn gì rồi."

Kỷ Ngôn Tâm rửa mặt ra mà trong đầu là một mớ hỗn loạn, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt anh.

Tưởng Đình Kiệt đưa ly sữa bò cho cô.

"Cảm ơn.."

Kỷ Ngôn Tâm ngồi xếp bằng ở trên sô pha. Tưởng Đình Kiệt ngồi bên cạnh cô, đồng thời đưa một hộp thuốc tránh thai tới trước mặt cô.

Ánh mắt của cô lập tức trợn tròn lên, thuốc tránh thai? Vậy là cô thật sự ngủ với Tưởng Đình Kiệt?

Trong chớp mắt, Kỷ Ngôn Tâm đột nhiên ngơ ngẩn.

Trong tầm mắt của Tưởng Đình Kiệt nhìn cô thì không thấy sự hoảng loạn trong ánh mắt của Kỷ Ngôn Tâm nhưng phản ứng ngơ ngẩn của cô làm anh nghĩ đến thuốc tránh thai. Bỗng dưng anh duỗi tay ôm eo cô, nghiêng người dán vào bên tai cô, ôn nhu nói: "Lần sau tôi sẽ chuẩn bị trước biện pháp phòng tránh an toàn, sẽ không để cô phải uống thuốc nữa."

"Hả?"

Kỷ Ngôn Tâm giật mình phản ứng lại, Tưởng Đình Kiệt nói biện pháp phòng tránh thai sao? Nhưng vì sao cô lại phải thảo luận với Tưởng Đình Kiệt về vấn đề này chứ?

Tiếp theo?

Vì sao còn có tiếp theo?

"Uống sữa đi!"

"Vâng."

Tưởng Đình Kiệt phát hiện hôm nay Kỷ Ngôn Tâm rất ngốc nghếch.

Đồng thời, anh cũng không cầm lòng được cúi người hôn lên thái dương cô rồi dò hỏi: "Cô muốn ăn cơm trong phòng hay đình nhỏ trong hoa viên?"

Kỷ Ngôn Tâm vừa uống sữa bò vừa trả lời: "Hoa viên.."

"Được, tôi cho người làm chuẩn bị."

"Được.."

Sau đó, Kỷ Ngôn Tâm ngước mắt nhìn Tưởng Đình Kiệt đứng dậy đi ra ngoài, cô nhăn mặt buồn rầu. Cô nhìn cách bày trí xung quanh Phòng ngủ chính. Tuy đây là lần thứ hai cô xuất hiện ở chỗ này, nhưng lại hoàn toàn không giống lần trước. Lần này Tưởng Đình Kiệt đối xử với cô dịu dàng chìu chuộng, vì thế cô cứ tự nhiên ở lại nơi này.

Vì sao sau một đêm, quan hệ giữa cô và Tưởng Đình Kiệt lại thay đổi hoàn toàn như vậy chứ?

Quan trọng hơn, cô lại cảm thấy vui vẻ với sự thay đổi này.

"Tôi điên rồi.."

Bởi vì Tưởng Đình Kiệt.

Bởi vì quan hệ giữa hai người càng ngày càng ái muội.

Bởi vì cô hoàn toàn bị sự dịu dàng của Tưởng Đình Kiệt bắt làm tù binh.

Hơn mười phút sau.

Tưởng Đình Kiệt trở về Phòng ngủ chính. Người làm đi theo anh cầm theo mấy bộ váy áo đi đến trước mặt Kỷ Ngôn Tâm, thái độ cung kính chào cô.

Kỷ Ngôn Tâm chú ý tới có người làm thêm đồ dùng sinh hoạt của phụ nữ vào trong Phòng ngủ chính của Tưởng Đình Kiệt.

Chẳng lẽ anh muốn sống chung sao?

"Cô chọn một bộ quần áo đi."

"À, tôi có thể chọn toàn bộ không?"

Kỷ Ngôn Tâm nhận ra những bộ quần áo này đều thuộc các nhãn hàng xa xỉ mà ngày thường cô không dám mua. Nếu chỉ cho cô chọn một bộ thì quá khó khăn, biện pháp tốt nhất là chọn toàn bộ.

Tưởng Đình Kiệt không nhịn được mà bật cười. Ánh mắt anh đảo qua rồi cầm một chiếc váy dài màu vàng nhạt đưa cho cô, đồng thời bảo người làm giữ lại tất cả.

Lúc này, người làm mới cất tất cả vào tủ quần áo.

Kỷ Ngôn Tâm nhìn thấy mọi việc thì cúi thấp đầu mỉm cười. Loại cảm giác này rất mâu thuẫn. Trong lòng cô vừa vui mừng nhưng đồng thời lại có chút do dự có nên cự tuyệt sự sắp xếp của Tưởng Đình Kiệt không. Rốt cuộc cô không có bất kỳ danh phận gì để ở lại đây.

"Không thích váy này sao?"

"Không, tôi đi phòng tắm để thay đây."

Kỷ Ngôn Tâm vội vàng cụp mắt để che giấu suy nghĩ chân thật của mình. Cô cầm váy rồi chạy đến phòng tắm.

Xong đời xong đời.

Bây giờ cô không thể đối mặt với Tưởng Đình Kiệt như bình thường nữa rồi.

Khi Kỷ Ngôn Tâm còn đang cầm váy phát ngốc, cửa kính phòng tắm bị đẩy ra. Cô hoảng sợ xoay người thì nhìn thấy Tưởng Đình Kiệt cầm hòm thuốc đi vào.

"Tôi giúp cô thay thuốc nhé."

Tưởng Đình Kiệt đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của cô thì chủ động giải thích.

Kỷ Ngôn Tâm xấu hổ cười, nói: "Hôm nay chỉ số thông minh của tôi bị giảm sút, phản ứng hơi chậm.."

"Tôi thấy rồi."

"..."

Anh thấy sao?

Cô rất ngốc?

Những lời này của Tưởng Đình Kiệt lập tức làm Kỷ Ngôn Tâm xấu hổ đến mức không có chỗ dung thân.

Nhưng người gây ra lại không để ý đến biểu tình bất mãn của cô mà đi thẳng đến bên cạnh. Anh duỗi tay nâng cằm cô lên, cúi người sát vào kiểm tra miệng vết thương trên cổ cô.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back