Chương 25: Trưởng bối tới thăm
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Thứ bảy, Minh Âm hiếm khi ngủ một giấc thẳng tới mặt trời lên cao.
Cô nằm trên giường một lúc lâu mới từ từ dậy, nhìn qua gương trong phòng tắm, cô thấy nước da của mình tốt lên rất nhiều, da trắng hơn rất nhiều, không còn vẻ thiếu dinh dưỡng như lúc ban đầu nữa. Tóc hơi vàng đã trở nên đen và bóng hơn.
Cố Minh Âm xoa xoa trên mặt, hình như có thêm chút thịt.
Minh Âm rất hài lòng với sự thay đổi nhỏ này, thay quần áo sau khi tắm rửa xong liền bước xuống lầu.
"Âm Âm mau ăn cơm, lát nữa chúng ta đi làm tóc."
Như thường lệ, Thẩm Dư Tri đã chuẩn bị xong bữa sang.
Hắn mặc một chiếc tạp dề màu xanh da trời, buộc lại mái tóc dài xoăn dịu dàng gọi cô ăn cơm.
Minh Âm vừa ngồi vào chỗ, điện thoại trên bàn reo lên.
"Tri Tri, điện thoại."
Trong phòng bếp, Thẩm Dư Tri thò đầu ra: "Cậu giúp tớ nghe đi"
Cố Minh Âm cầm lấy bấm nút nghe: "Alo, tôi là bạn của Tri Tri, hiện tại cô ấy đang bận."
Trong điện thoại yên tĩnh ba giây, một lát sau vang lên một thanh âm hòa ái: "Con chính là Âm Âm? A di là ma ma của Tri Tri, con nói giúp ta với Tri Tri: Ma ma một lát nữa sẽ tới."
Tút tút.
Nói xong đối phương cúp điện thoại.
Cố Minh Âm nhìn màn hình lâm vào trầm mặc. Chờ Thẩm Dư Tri ra, cô cầm di động nhìn sang: "Ma ma cậu nói lát nữa sẽ tới."
Tiếng nói vừa dứt, tiếng chuông cửa lập tức vang lên.
Thẩm Dư Tri nhìn về phía cửa, trái tim nhảy một cái, có dự cảm không tốt.
Minh Âm đi qua mở cửa ra, đứng ở bên ngoài có bốn người đứng. Đi đầu là một đôi vợ chồng trung niên, phu nhân tư thái khí chất ưu nhã, cùng Thẩm Dư Tri có mấy phần giống nhau. Nam nhân mặc đồ Tây, ngũ quan đoan chính, trông tướng mạo rất nghiêm túc uy nghiêm, khí chất lại trầm ổn nhu hòa, nhìn thì dễ ở chung.
Đằng sau là hai vị tóc hoa râm lão nhân, cười đến hiền lành hòa ái.
"A nha, đây chính là Âm Âm đúng không." Thẩm phu nhân thân thiết giữ chặt tay Cố Minh Âm, từ trong túi lấy ra một cái đại hồng bao nhét vào tay "Lần đầu gặp mặt, a di cũng không biết con thích cái gì, cầm lấy tự mình mua nha."
Cố Minh Âm cầm trên tay đống phong bao lì xì dày, sửng sốt, đại gia đều thân thiết như vậy sao?
"Không cần không cần đâu ạ, a di quá khách khí."
Cố Minh Âm vội vàng từ chối, ai ngờ Thẩm phu nhân cười càng thêm hiền hòa, "Trưởng bối tặng quà cho tiểu bối là hiền nhiên, người một nhà đừng khách khí, cầm đi."
"Mẹ làm gì vậy." Thẩm Dư Tri tiến lên đem hai người kéo ra, Cố Minh Âm đỡ xấu hổ hơn.
Hắn bất mãn nhìn phụ mẫu cùng gia gia nãi nãi đột nhiên tới thăm: "Mọi người trước khi đến sao không nói một tiếng."
"Có nói a, chúng ta gọi điện thoại nói lát nữa tới mà."
Thẩm Dư Tri tức hổn hển: "Ngài đây là" một lát nữa "sao?"
Thẩm lão gia nhìn thoáng đồng hồ nói: "Từ lúc gọi điện thoại tới bây giờ cũng được 3 phút rồi."
Thẩm Dư Tri hô hấp cứng lại, không phản bác được.
Người Thẩm gia không khách khí, đẩy Thẩm Dư Tri ra, kéo Cố Minh Âm đến sofa ngồi xuống. Bên trái cô là Thẩm phu nhân, bên phải là Thẩm nãi nãi, bên trái đằng trước là Thẩm gia gia, bên phải phía trước là Thẩm lão gia. Minh Âm bị gia trưởng vây quanh, không biết làm sao.
Cô cứng đờ sống lưng, khẩn trương đón nhận ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng.
Hệ thống là người đầu tiên cảm nhận được sự lo lắng và căng thẳng của cô ấy, không khách khí trêu chọc: [Con khỉ ở sở thú chính là dạng này bị vây xem.]
Cố Minh Âm kém chút tức thở không ra hơi: [ Lăn, con mẹ nó anh mới là hầu tử!]
Minh Âm đối hệ thống hung xong, lại nhanh chóng ỉu xìu xuống dưới.
"Âm Âm thật xinh xắn." Thẩm nãi nãi yêu thương cầm tay cô, "Ở chỗ này này có thoải mái không? Tri Tri nhà chúng ta có gây phiền phức cho con không?"
Cố Minh Âm lập tức hồi phục: "Không có ạ, là con cho làm phiền tới Tri Tri."
"Đứa bé kia từ nhỏ đã tiểu kiều khí, không ai muốn cùng nó chơi, nếu nó có làm cái gì không phải, mong con bao dung nhiều hơn."
Minh Âm gật đầu như giã tỏi: "Nhất định nhất định."
Trưởng bối thấy cô nhu thuận như vậy, người Thẩm gia càng nhìn càng thêm thích.
Thẩm lão hia cùng Thẩm gia gia nói tới chỉ là thuận tiện nhìn xem, lát nữa còn muốn đi công ty tham gia hội nghị. Chờ bọn họ vừa đi, Cố Minh Âm lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ mà đi, Thẩm phu nhân hẳn là cũng sẽ..
"Tri Tri có phải là bảo hôm nay muốn dẫn Âm Âm đi làm tóc hả? Con nhìn ta cùng bà con phong trần mệt mỏi tới, con cũng tiện đường dẫn chúnh ta đi luôn đi."
Thẩm Dư Tri: "Nếu con không dẫn theo đi?"
Thẩm ma ma: "Chúng ta tự có chân đi theo."
Thẩm Dư Tri liếc mắt, "Vậy người còn hỏi con làm gì?"
Thẩm ma ma: "Khách sáo một chút."
Một khi hai mẹ con giao tranh, trận chiến kết thúc đồng nghĩa với việc Thẩm Dư Tri phải đầu hàng.
Hắn không vui phồng lên một khuôn mặt bánh bao, khó thấy được dáng vẻ này của hắn, Cố Minh Âm vụng trộm mím môi cười.
Bốn người cùng nhau xuống lầu. Thẩm phu nhân muốn nắm tay kéo Cố Minh Âm đi. Thẩm Dư Tri không vui lòng, chen vào giữa mẫu thân và Minh Âm chiếm lấy cánh tay của cô, hai vị trưởng bối không khỏi bật cười.
Thẩm Dư Trí từ nhỏ đã có hoàn cảnh đặc biệt, lúc nhỏ còn có thể chơi đùa với đám bạn. Nhưng khi ý thức được về giới tính, đừng nói là kết bạn, ngay cả Triệu Mặc Thần cùng lớn lên cũng không nói nhiều thêm hai câu. Không quan tâm đến những người khác.
Về phần bạn gái? Hắn càng không muốn tiếp xúc, theo hắn chơi với bạn gái đó chính là nam giả nữ trang đùa nghịch lưu manh, không có đạo đức.
Thẩm phu nhân nhịn không được đi sát với hắn kề tai nói nhỏ: "Con bây giờ có đạo đức hay không?"
Thẩm Dư Tri trộm liếc Cố Minh Âm, dụng thanh âm cực thấp nói với mẫu thân: "Tiêu chuẩn kép nói không giảng đạo đức."
Thẩm phu nhân đầu tiên là sững sờ, sau đó đẩy hắnmột cái, cười nói: "Thật dễ nói chuyện."
Hắn tinh nghịch le lưỡi, dùng một cái tay khác ôm lấy tay nãi nãi, chân thành giận mẹ già của mình.
Hai mẹ con ở chung thật hài hòa ấm áp.
Cố Minh Âm một mực vụng trộm nhìn, trong đôi mắt hiện nên ao ước mà chính cô cũng không biết.
Cảm xúc này nhanh chóng bị Thẩm nãi nãi nhìn thấy được.. Bà đã qua hết cả đời người, không cần nói cũng biết Minh Âm có thể từng trải qua những điều không tốt. Một cô gái mười sáu, mười bảy, bỏ nhà đi không trở về, tự mình dọn ra ở riêng, đoán chừng gia đình không tốt hoặc là ở cùng phụ mẫu bị chịu ủy khuất. Loại chuyện này bà thấy nhiều rồi.
Lên xe, Thẩm nãi nãi đưa mã QR của mình cho Minh Âm, "Nào, quét Wechat bà nội, thêm một người bạn."
Cô nằm trên giường một lúc lâu mới từ từ dậy, nhìn qua gương trong phòng tắm, cô thấy nước da của mình tốt lên rất nhiều, da trắng hơn rất nhiều, không còn vẻ thiếu dinh dưỡng như lúc ban đầu nữa. Tóc hơi vàng đã trở nên đen và bóng hơn.
Cố Minh Âm xoa xoa trên mặt, hình như có thêm chút thịt.
Minh Âm rất hài lòng với sự thay đổi nhỏ này, thay quần áo sau khi tắm rửa xong liền bước xuống lầu.
"Âm Âm mau ăn cơm, lát nữa chúng ta đi làm tóc."
Như thường lệ, Thẩm Dư Tri đã chuẩn bị xong bữa sang.
Hắn mặc một chiếc tạp dề màu xanh da trời, buộc lại mái tóc dài xoăn dịu dàng gọi cô ăn cơm.
Minh Âm vừa ngồi vào chỗ, điện thoại trên bàn reo lên.
"Tri Tri, điện thoại."
Trong phòng bếp, Thẩm Dư Tri thò đầu ra: "Cậu giúp tớ nghe đi"
Cố Minh Âm cầm lấy bấm nút nghe: "Alo, tôi là bạn của Tri Tri, hiện tại cô ấy đang bận."
Trong điện thoại yên tĩnh ba giây, một lát sau vang lên một thanh âm hòa ái: "Con chính là Âm Âm? A di là ma ma của Tri Tri, con nói giúp ta với Tri Tri: Ma ma một lát nữa sẽ tới."
Tút tút.
Nói xong đối phương cúp điện thoại.
Cố Minh Âm nhìn màn hình lâm vào trầm mặc. Chờ Thẩm Dư Tri ra, cô cầm di động nhìn sang: "Ma ma cậu nói lát nữa sẽ tới."
Tiếng nói vừa dứt, tiếng chuông cửa lập tức vang lên.
Thẩm Dư Tri nhìn về phía cửa, trái tim nhảy một cái, có dự cảm không tốt.
Minh Âm đi qua mở cửa ra, đứng ở bên ngoài có bốn người đứng. Đi đầu là một đôi vợ chồng trung niên, phu nhân tư thái khí chất ưu nhã, cùng Thẩm Dư Tri có mấy phần giống nhau. Nam nhân mặc đồ Tây, ngũ quan đoan chính, trông tướng mạo rất nghiêm túc uy nghiêm, khí chất lại trầm ổn nhu hòa, nhìn thì dễ ở chung.
Đằng sau là hai vị tóc hoa râm lão nhân, cười đến hiền lành hòa ái.
"A nha, đây chính là Âm Âm đúng không." Thẩm phu nhân thân thiết giữ chặt tay Cố Minh Âm, từ trong túi lấy ra một cái đại hồng bao nhét vào tay "Lần đầu gặp mặt, a di cũng không biết con thích cái gì, cầm lấy tự mình mua nha."
Cố Minh Âm cầm trên tay đống phong bao lì xì dày, sửng sốt, đại gia đều thân thiết như vậy sao?
"Không cần không cần đâu ạ, a di quá khách khí."
Cố Minh Âm vội vàng từ chối, ai ngờ Thẩm phu nhân cười càng thêm hiền hòa, "Trưởng bối tặng quà cho tiểu bối là hiền nhiên, người một nhà đừng khách khí, cầm đi."
"Mẹ làm gì vậy." Thẩm Dư Tri tiến lên đem hai người kéo ra, Cố Minh Âm đỡ xấu hổ hơn.
Hắn bất mãn nhìn phụ mẫu cùng gia gia nãi nãi đột nhiên tới thăm: "Mọi người trước khi đến sao không nói một tiếng."
"Có nói a, chúng ta gọi điện thoại nói lát nữa tới mà."
Thẩm Dư Tri tức hổn hển: "Ngài đây là" một lát nữa "sao?"
Thẩm lão gia nhìn thoáng đồng hồ nói: "Từ lúc gọi điện thoại tới bây giờ cũng được 3 phút rồi."
Thẩm Dư Tri hô hấp cứng lại, không phản bác được.
Người Thẩm gia không khách khí, đẩy Thẩm Dư Tri ra, kéo Cố Minh Âm đến sofa ngồi xuống. Bên trái cô là Thẩm phu nhân, bên phải là Thẩm nãi nãi, bên trái đằng trước là Thẩm gia gia, bên phải phía trước là Thẩm lão gia. Minh Âm bị gia trưởng vây quanh, không biết làm sao.
Cô cứng đờ sống lưng, khẩn trương đón nhận ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng.
Hệ thống là người đầu tiên cảm nhận được sự lo lắng và căng thẳng của cô ấy, không khách khí trêu chọc: [Con khỉ ở sở thú chính là dạng này bị vây xem.]
Cố Minh Âm kém chút tức thở không ra hơi: [ Lăn, con mẹ nó anh mới là hầu tử!]
Minh Âm đối hệ thống hung xong, lại nhanh chóng ỉu xìu xuống dưới.
"Âm Âm thật xinh xắn." Thẩm nãi nãi yêu thương cầm tay cô, "Ở chỗ này này có thoải mái không? Tri Tri nhà chúng ta có gây phiền phức cho con không?"
Cố Minh Âm lập tức hồi phục: "Không có ạ, là con cho làm phiền tới Tri Tri."
"Đứa bé kia từ nhỏ đã tiểu kiều khí, không ai muốn cùng nó chơi, nếu nó có làm cái gì không phải, mong con bao dung nhiều hơn."
Minh Âm gật đầu như giã tỏi: "Nhất định nhất định."
Trưởng bối thấy cô nhu thuận như vậy, người Thẩm gia càng nhìn càng thêm thích.
Thẩm lão hia cùng Thẩm gia gia nói tới chỉ là thuận tiện nhìn xem, lát nữa còn muốn đi công ty tham gia hội nghị. Chờ bọn họ vừa đi, Cố Minh Âm lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ mà đi, Thẩm phu nhân hẳn là cũng sẽ..
"Tri Tri có phải là bảo hôm nay muốn dẫn Âm Âm đi làm tóc hả? Con nhìn ta cùng bà con phong trần mệt mỏi tới, con cũng tiện đường dẫn chúnh ta đi luôn đi."
Thẩm Dư Tri: "Nếu con không dẫn theo đi?"
Thẩm ma ma: "Chúng ta tự có chân đi theo."
Thẩm Dư Tri liếc mắt, "Vậy người còn hỏi con làm gì?"
Thẩm ma ma: "Khách sáo một chút."
Một khi hai mẹ con giao tranh, trận chiến kết thúc đồng nghĩa với việc Thẩm Dư Tri phải đầu hàng.
Hắn không vui phồng lên một khuôn mặt bánh bao, khó thấy được dáng vẻ này của hắn, Cố Minh Âm vụng trộm mím môi cười.
Bốn người cùng nhau xuống lầu. Thẩm phu nhân muốn nắm tay kéo Cố Minh Âm đi. Thẩm Dư Tri không vui lòng, chen vào giữa mẫu thân và Minh Âm chiếm lấy cánh tay của cô, hai vị trưởng bối không khỏi bật cười.
Thẩm Dư Trí từ nhỏ đã có hoàn cảnh đặc biệt, lúc nhỏ còn có thể chơi đùa với đám bạn. Nhưng khi ý thức được về giới tính, đừng nói là kết bạn, ngay cả Triệu Mặc Thần cùng lớn lên cũng không nói nhiều thêm hai câu. Không quan tâm đến những người khác.
Về phần bạn gái? Hắn càng không muốn tiếp xúc, theo hắn chơi với bạn gái đó chính là nam giả nữ trang đùa nghịch lưu manh, không có đạo đức.
Thẩm phu nhân nhịn không được đi sát với hắn kề tai nói nhỏ: "Con bây giờ có đạo đức hay không?"
Thẩm Dư Tri trộm liếc Cố Minh Âm, dụng thanh âm cực thấp nói với mẫu thân: "Tiêu chuẩn kép nói không giảng đạo đức."
Thẩm phu nhân đầu tiên là sững sờ, sau đó đẩy hắnmột cái, cười nói: "Thật dễ nói chuyện."
Hắn tinh nghịch le lưỡi, dùng một cái tay khác ôm lấy tay nãi nãi, chân thành giận mẹ già của mình.
Hai mẹ con ở chung thật hài hòa ấm áp.
Cố Minh Âm một mực vụng trộm nhìn, trong đôi mắt hiện nên ao ước mà chính cô cũng không biết.
Cảm xúc này nhanh chóng bị Thẩm nãi nãi nhìn thấy được.. Bà đã qua hết cả đời người, không cần nói cũng biết Minh Âm có thể từng trải qua những điều không tốt. Một cô gái mười sáu, mười bảy, bỏ nhà đi không trở về, tự mình dọn ra ở riêng, đoán chừng gia đình không tốt hoặc là ở cùng phụ mẫu bị chịu ủy khuất. Loại chuyện này bà thấy nhiều rồi.
Lên xe, Thẩm nãi nãi đưa mã QR của mình cho Minh Âm, "Nào, quét Wechat bà nội, thêm một người bạn."