Ngôn Tình [Edit] Tháng Năm Đổi Dời - Thất Thuyết Ấu

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi hoabanglang404, 12 Tháng năm 2023.

  1. hoabanglang404

    Bài viết:
    12
    Tháng Năm Đổi Dời

    Tác giả: Thất Thuyết Ấu

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, thanh xuân vườn trường, thị giác nữ chủ

    Số chương: 9 + 1PN

    Trạng thái: Hoàn thành

    Edit: Hoabanglang

    [​IMG]

    Văn án:

     
    thaihuyen99LieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 13 Tháng sáu 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. hoabanglang404

    Bài viết:
    12
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào lúc 4: 35 chiều ngày 17 tháng 9, một đám cháy đã bùng phát tại tiểu khu Thanh Lâm, tầng dưới chật kín người, nhiều lính cứu hỏa ra vào.

    Giải cứu những người bị mắc kẹt trong nhà.

    Có hai lính cứu hỏa đang thu dọn hiện trường, đồng thời yêu cầu mọi người đi ra xa một chút, để không làm chậm việc cứu hỏa, có một người đã nắm lấy cánh tay của một lính cứu hỏa không buông tay, anh ta vội vàng nói: "Làm ơn, hãy cứu con gái tôi, con bé vẫn còn ở trong nhà, làm ơn, hãy cứu con bé".

    Lăng Bân vừa nghe, đã lập tức hỏi cụ thể vị trí để cứu người, anh nghe người ba nói rằng nhà mình ở tầng 17, con gái nhỏ đang ngủ trong nhà không biết bị cháy.

    Lăng Bân vội chạy lên tầng mười bảy, lửa đã cháy lan đến đó, anh vội lấy chìa khóa mở cửa, tiếng khóc của cô bé năm tuổi tràn ngập căn phòng.

    Cô bé không biết phải làm sao trong phòng không có một ai.

    Lăng Bân bế cô bé lên, an ủi cô bé một chút chuẩn bị đưa cô bé ra ngoài, nhưng ngọn lửa quá nhanh đã chặn lối ra, bọn họ không thể ra ngoài, không khí nhanh chóng bị thay thế bởi làn khói dày đặc.

    Thay vì bị khói dày đặc thay thế, Lăng Bân đã lấy khăn ướt che miệng cô bé, nhưng cô bé vẫn bị nóng.

    Lăng Bân lại làm ướt chăn và đắp cho cô bé. Ngọn lửa trong nhà càng lúc càng dữ dội, Lăng Bân đeo khẩu trang chống độc cho cô bé và bế lên.

    Bên ngoài cửa sổ, chờ cứu viện.

    Không biết trải qua bao lâu, Lăng Bân đã kiệt sức, cuối cùng cũng có cứu viện đến, anh giao cô bé cho đồng bọn, sau đó hệ thống dây điện trong nhà bị cháy nổ thiêu đốt.

    "Lăng Bân!" Chiến hữu đã cùng cô gái nhỏ lên đến tầng thứ chín, nghe được âm thanh tiếng nổ vang, liền hô to một tiếng.

    Cuối cùng, những người trong tiểu khu nhìn thấy một người đang được khiêng xuống.

    Ba Thẩm đưa mẹ Thẩm cùng Thẩm Thư Điềm đến nhà của lính cứu hỏa Lăng Bân để bày tỏ lòng biết ơn, sau khi gõ cửa, họ đợi hai phút trước khi cánh cửa mở ra.

    Vợ của Lăng Bân hỏi: "Mấy người là ai?"

    "Xin chào, chúng tôi là cư dân ở tầng 17 của tiểu khu Thanh Lâm, chúng tôi đến cảm ơn ân cứu mạng của chiến sĩ lính cứu hỏa."

    Nghe vậy, mẹ Lăng sắc mặt thay đổi, Thẩm Thư Điềm năm tuổi ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy miệng của người dì xa lạ.

    Mẹ Lăng nhìn ba người họ một cách cẩn thận, và cuối cùng ánh mắt của bà dừng lại ở cô gái nhỏ.

    Bà hít sâu một hơi, để bọn họ đi vào: "Không cần đổi giày."

    Vào phòng, ông Thẩm đặt món quà trên tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn bức ảnh đen trắng trong phòng khách, ông nhận ra, người này chính là người mà mình đã cầu xin cứu con gái mình.
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. hoabanglang404

    Bài viết:
    12
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào phòng, ông Thẩm đặt món quà trên tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn bức ảnh đen trắng trong phòng khách, ông nhận ra, người này chính là người mà mình đã cầu xin cứu con gái mình.

    "Chuyện này.." Ông Thẩm sửng sốt, ông không ngờ lại như vậy, lúc đó lính cứu hỏa đã cứu được con gái ông, ông và vợ vội vàng đưa con gái đến bệnh viện.

    Ở chỗ bác sĩ, họ nghe nói có người đã chết, nhưng họ không để ý người đó là ai, họ không ngờ rằng..

    Ông Thẩm từ từ đến gần, quỳ xuống và khấu đầu.

    Thẩm Thư Điềm không biết chuyện gì đã xảy ra với những người lớn, cô bé quay đầu nhìn xung quanh, và nhìn thấy một người anh trai ở cánh cửa khép hờ, anh ấy đang ngồi ở bàn làm việc, cùng cô đối diện.

    Mẹ buông tay cô ra, đi đến chỗ ba quỳ xuống, Thẩm Thư Điềm đi về phía anh trai, tay nhỏ đút trong túi áo hoa sờ sờ, cô lấy trong tay ra một túi kẹo đi vào trong phòng, cô chìa tay ra, hào phóng nói: "Anh ăn kẹo đi".

    Lăng Yên Dữ nhìn cô chăm chú, nhìn những viên kẹo mà cô duỗi ra, chỉ với một cái vung tay, tất cả những viên kẹo trong tay Thẩm Thư Điềm đều rơi xuống đất, cậu mở miệng nói: "Ra ngoài."

    "Thư Điềm" Ba Thẩm gọi cô, Thẩm Thư Điềm "ai" một tiếng, bọn họ đi tới, cô bé chớp chớp đôi mắt to, chỉ xuống đất: "Kẹo".

    Ba Thẩm quỳ xuống và nhặt từng viên kẹo, đặt chúng lên chiếc bàn nhỏ của Lăng Bân kéo Thẩm Thư Điềm và hỏi mẹ Lăng: "Đây là con của chị"

    "Đúng vậy"

    "Thoạt nhìn cậu bé và Thư Điềm không khác biệt là mấy" Bà Thẩm xoa đầu Lăng Bân "Chị dâu, nếu chị cần bất kỳ sự giúp đỡ nào trong tương lai, hãy nói với tôi bất cứ lúc nào, tôi nhất định sẽ cố hết sức để giúp chị."

    Mẹ Lăng gật đầu tiễn bọn họ ra ngoài, đến cửa trả lại lễ vật cho cha Thẩm: "Mang mấy thứ này về đi."

    "Không không.."

    Mẹ Lăng kiên trì: "Mang về đi."

    Ba Lăng không còn cách nào khác đành phải nhận lấy, nhìn cánh cửa đóng lại và thở dài.

    Tiểu khu Thanh Lâm bị tàn phá nghiêm trọng, gia đình họ Thẩm chuyển đến tiểu khu nơi Lăng Yên Dữ ở.

    Khi mẹ Thẩm đưa Thẩm Thư Điềm đến trường mẫu giáo, bà phát hiện ra rằng Lăng Yên Dữ cũng ở trường mẫu giáo này.

    "Thật trùng hợp, mọi người cũng ở đây." Mẹ Thẩm chủ động chào hỏi.

    Thái độ của mẹ Lăng thờ ơ, bà gật đầu xem như trả lời.

    Mẹ Thẩm đặt cặp sách lên lưng Thẩm Thư Điềm, hỏi: "Nếu không thể ăn bữa phụ buổi sáng, thì đừng ăn biết không?"

    Bên cạnh bà, mẹ Lăng cũng đang sửa sang lại quần áo cho Lăng Yên Dữ, "A Lăng, đi gặp cô giáo thôi."

    Lăng Yên Dữ và Thẩm Thư Điềm một trước một sau bước vào cổng trường mẫu giáo và được giáo viên của họ đưa đến phòng học.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. hoabanglang404

    Bài viết:
    12
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lăng Yên Dữ và Thẩm Thư Điềm một trước một sau bước vào cổng trường mẫu giáo và được giáo viên của họ đưa đến phòng học.

    Họ đều học lớp lớn, nhưng Lăng Yên Dữ hộc ở lớp một, Thẩm Thư Điềm học lớp ở hai.

    Nhà trẻ học cùng trường, tiểu học cũng ở cùng một chỗ, được giáo viên xếp vào cùng một bàn.

    Năm lớp hai tiểu học, Thẩm Thư Điềm đã rất quen thuộc với Lăng Yên Dữ, ngày nào cũng nói chuyện với cậu, mặc dù lần nào cậu cũng đối xử lạnh nhạt với cô và không trả lời câu hỏi của cô.

    "A Lăng, hôm nay ba mang cho tôi hai bình sữa, tôi chia cho cậu một bình." Thẩm Thư Điềm lấy từ trong cặp sách ra một bình sữa, đặt lên bàn Lăng Yên Dữ

    Giây tiếp theo, Lăng Yên Dữ liền đem bình sữa trả lại cho cô.

    Trong suốt thời tiểu học, Lăng Yên Dữ thành tích đều rất tốt, điểm mỗi bài kiểm tra của cậu gần như tuyệt đối, các giáo viên rất thích cậu.

    Nhìn lại Thẩm Thư Điềm, ngồi cùng bàn với tiểu học bá, thành tích lại rối tinh rối mù.

    Nhưng may mắn thay, Thẩm Thư Điềm tính tình sôi nổi và cái miệng ngọt ngào, cô giống như một kẻ dở hơi trong lớp, vì vậy các giáo viên đã bằng lòng gán kẻ dở hơi ngồi cùng bàn với cậu tiểu học bá ít nói.

    Vào một buổi chiều, có tiểu bá vương bắt nạt Lăng Yên Dữ, nói rằng cậu là một đứa trẻ không có cha, bởi vì trong cuộc họp phụ huynh ba bọn họ đều đi dự, còn anh chỉ có mẹ đi.

    Thẩm Thư Điềm giúp Lăng Yên Dữ cãi nhau, nhưng bị cậu đẩy ngã xuống đất, "Đừng giả mù sa mưa, thật dối trá".

    Khi ở sơ trung, Lăng Yên Dữ đã vượt qua kỳ thi và vào trường tốt nhất trong vùng, cha Thẩm còn khuyến khích Lăng Yên Dữ, lừa cô đến một nơi khác.

    Sau khi biết chuyện, cô nghĩ sẽ không được gặp lại anh nếu cô không học cùng trường với anh.

    Trong thời gian đó, Thẩm Thư Điềm rất bám lấy Lăng Yên Dữ, cô nghe lời ba mình và cũng tham gia kỳ thi ở trường đó, may mắn thay, cô đã bắt được cái đuôi nhỏ. Thành công gặp lại.

    Cô vui vẻ báo tin tức này cho A Lăng và dì Lăng biết khi đó trên mặt bọn họ đều không có chút hưng phấn nào, nhưng Thẩm Thư Điềm không để ý, đắm chìm chính mình trong vui sướng.

    Ba mẹ rất hưng phấn, khen con gái bọn họ thật thông minh, Ba Thẩm giơ Thẩm Thư Điềm lên xoay một vòng, cô sợ tới mức hét lên: "A! Ba ba con sợ!".

    Thẩm ba trêu chọc: "Đứa nhỏ này rất tiếc mạng".

    Chính là đứa trẻ tiếc tính mạng này, sau này coi mạng của A Lăng còn quan trọng hơn mạng mình.

    Điều khiến Thẩm Thư Điềm vui vẻ nhất chính là, cấp hai cô vẫn học cùng lớp với A Lăng! Tự chọn chỗ ngồi, nhưng Lăng không cho cô ngồi cùng bàn với anh.

    Nhưng không sao, cô ngồi phía sau anh.

    Ba ba nói phải đối tốt với A Lăng một chút, cho nên Thẩm Thư Điềm đối tốt với Lăng Yên Dữ.

    Thẩm Thư Điềm ở đâu cũng đều là mặt trời, không nói gì, ở lớp rất nhanh đã quen thuộc, cô thảo luận cùng bàn trước và bàn sau đi nơi nào chơi.

    Thấy điều gì đó kỳ lạ.
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. hoabanglang404

    Bài viết:
    12
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy điều gì đó kỳ lạ.

    Đang trò chuyện vui vẻ, Thẩm Thư Điềm nhìn Lăng Yên Dữ yên lặng làm bài không tham gia nói chuyện phiếm với bọn họ, liền ném đề tài cho cậu mời cậu tham gia vào cuộc trò chuyện.

    Đến đây: "A Lăng, cậu đã từng đi biển chưa?".

    Lăng Yên Dữ không trả lời cô thậm chí cũng không quay đầu nhìn cô, nhưng Thẩm Thư Điềm không để ý điều này, anh không nói lời nào cô liền nói nhiều một chút: "Ba mẹ tôi có kỳ nghỉ hè. Trong kỳ nghỉ dẫn tôi đi ngắm cảnh, leo núi, núi cao lắm, A Lăng..".

    Lăng Yên Dữ quay đầu cắt ngang lời cô, nhíu mày: "Cậu đang khoe khoang với tôi sao?".

    Đêm giao thừa mà Thẩm Thư Điềm mong đợi từ lâu cuối cùng cũng đến.

    Cô chạy xuống lầu và rủ A Lăng cùng đốt pháo hoa, nhưng A Lăng đã từ chối cô, cô phải đốt pháo hoa một mình.

    Cô và A Lăng sắp vào cấp 3, không biết có học chung cấp 3 không, A Lăng học giỏi như vậy chắc không theo kịp anh.

    Pháo hoa nở rộ đầy trời, Thẩm Thư Điềm nhắm mắt lại thành tâm cầu nguyện: "A Lăng, năm mới vạn sự như ý, bình an vô sự!".

    Lăng Yên Dữ nhìn xuống cửa sổ và thấy Thẩm Thư Điềm trong chiếc áo khoác màu đỏ đang chạy xung quanh với một cây gậy cổ tích, chú Thẩm đốt pháo hoa và dì Thẩm đang chụp ảnh, cả gia đình đang rất hạnh phúc.

    Anh kéo rèm cửa.

    Chắc chắn, Thẩm Thư Điềm tự nhận thức được, cô không thể học cùng trường cấp ba với Lăng Yên Dữ, A Lăng đã đến trường cấp ba tốt nhất trong thành phố, Thẩm Thư Điềm dành vị trí thứ hai và kém hơn một chút.

    Ở trường trung học, sự liên lạc giữa họ không còn thường xuyên như trước, cô chỉ có thể đến chơi với anh và gặp anh khi cả hai cùng đi nghỉ.

    Đã nhiều năm như vậy, thái độ của A Lăng đối với Thẩm Thư Điềm vẫn rất thờ ơ, cô vẫn còn học cấp ba, cho dù tổ chức sinh nhật cho cô, A Lăng không làm món mì nước súp, cô cũng không ầm ĩ như trước.

    Ở trường đại học, Thẩm Thư Điềm không học cùng trường với Lăng Yên Dữ, cô đã đặt trước một chiếc bánh và gửi đến trường vào ngày sinh nhật của A Lăng. Cô mở wechat gửi hai tin nhắn thoại: "A Lăng, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, vô tai vô nạn, vạn sự bình an."

    "Bánh kem có ngọt không?"

    Hai phút sau, sợ A Lăng không nghe thấy, cô lại gửi một tin nhắn: "A Lăng, sinh nhật vui vẻ".

    Lăng Yên Dữ không trả lời cô.

    Cảm thấy dì Lăng không thích mình cho lắm, dường như cố ý không muốn gặp mình, Thẩm Thư Điềm nghi ngờ hỏi ba cô: "Tại sao con cảm thấy dì Lăng không thích con cho lắm, ba của A Lăng đâu? Con không nghĩ rằng con đã từng nhìn gặp chú ấy"

    Ba kể cho Thẩm Thư Điềm nghe những gì đã xảy ra khi đó, và cô hiểu tại sao ba mẹ lại bảo cô phải đối xử tốt hơn với A Lăng và tại sao A Lăng lại đối lãnh đạm với cô như vậy.

    Sự thờ ơ này cho thấy dì Lăng luôn đối xử với cô bằng thái độ xa cách.
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. hoabanglang404

    Bài viết:
    12
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sự thờ ơ này cho thấy dì Lăng luôn đối xử với cô bằng thái độ xa cách.

    Nhưng cho dù Lăng Yên Dữ có chán ghét cô như thế nào, anh cũng chưa bao giờ nói "Vì sao người chết không phải cô".

    Thẩm Thư Điềm không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, dù sao trong vài tháng đó, cô chưa từng đến gặp A Lăng lần nào.

    Sau khi bọn họ đều tốt nghiệp đại học, Lăng Yên Dữ trở thành bác sĩ, Thẩm Thư Điềm trở thành giáo viên.

    Kể từ khi cô biết được chân tướng của sự việc, Thẩm Thư Điềm đã cố gắng đền bù cho A Lăng và dì Lăng, chẳng hạn như đến tháng lãnh lương cô sẽ mua một bộ quần áo cho dì Lăng.

    Nếu A Lăng quá bận rộn với công việc, cô sẽ giúp chăm sóc dì Lăng, cùng dì ra chợ mua rau và xách đồ.

    Công việc bận rộn, những đứa trẻ dần dần lớn lên, người lớn cũng dần dần già đi, cha Thẩm bị bệnh tim, những năm này sức khỏe ngày càng xấu đi.

    Mấy ngày nay, Thẩm Thư Điềm kiên trì bảo ông đến bệnh viện kiểm tra.

    Trên thực tế, tình trạng của ông thậm chí còn tồi tệ hơn họ nghĩ và thậm chí cần phẫu thuật.

    Cha Lăng kiên trì nói rằng mình không sao, không để mẹ Thẩm nói cho Thẩm Thư Điềm biết bệnh tình mình, "Tôi hiểu cơ thể của mình hơn ai khác, Thư Điềm đang bận, đừng nói với con bé, đi thôi."

    B Thẩm là người có tình cứng rắn, không ai có thể thay đổi những gì ông quyết định.

    Vào ngày 21 tháng 6, khi Thẩm Thư Điềm đang ở trường, mẹ cô lo lắng gọi điện cho cô nói rằng cha cô đã được đưa đến bệnh viện, Thẩm Thư Điềm lập tức xin nghỉ phép để đến bệnh viện.

    Trên đường đi, Thẩm Thư Điềm cầm tay lái ngón tay nhịn không được run rẩy, cô cảm thấy hoảng sợ không thể giải thích được, cô nhìn vào kính chiếu hậu, mẹ cô ngồi phía sau nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không nhúc nhích.

    Như là có một linh cảm giống nhau.

    Tim Thẩm Thư Điềm đập nhanh hơn.

    Khi bọn họ đến bệnh viện, y tá cho biết bệnh nhân vẫn đang được cấp cứu trong phòng mổ, bà Thẩm bất ngờ ngất xỉu bên vệ đường và được một thanh niên tốt bụng đưa đến bệnh viện.

    Vâng, Thẩm Thư Điềm nhanh chóng nói lời cảm ơn.

    Chờ đợi là điều lo lắng nhất, Thẩm Thư Điềm tim như sắp nhảy ra ngoài, tay chân lạnh nhắt, đầu óc không nghĩ được nữa, đi qua đi lại trong hành lang bệnh viện.

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trước khi ba cô được đưa ra ngoài, Thẩm Thư Điềm đã quỳ xuống dựa vào bức tường của phòng phẫu thuật cầu nguyện, hy vọng rằng ba cô sẽ bình an và vượt qua bạo bệnh.

    Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lăng Yên Dữ đi ra, Mẹ Thẩm và Thẩm Thư Điềm đều bước lên phía trước, nhưng cả hai đều không lên tiếng.
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. hoabanglang404

    Bài viết:
    12
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lăng Yên Dữ đi ra, Mẹ Thẩm và Thẩm Thư Diềm đều bước lên phía trước, nhưng cả hai đều không lên tiếng.

    Lăng Yên Dữ không biết nói như thế nào: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.."

    Thẩm Thư Điềm trong lòng đột nhiên lạnh đi, cô phịch một tiếng quỳ xuống, đầu gối đụng vào nền gạch cứng rắn, tiếng động lớn người khác đều có thể nghe thấy, cô mặc kệ đau đớn, cô cầu xin Lăng Yên Dữ: "Tôi cầu xin cậu, hãy cứu ba tôi, làm ơn".

    Lăng Yên Dữ muốn đỡ cô dậy, nhưng trước khi anh chạm vào cánh tay của cô, Thẩm Thư Điềm đã cúi đầu trước anh "Giúp ông ấy, bác sĩ, giúp ba tôi đi."

    Đầu cô đập xuống đất, mẹ Thẩm ôm cô khóc nức nở: "Điềm Điềm".

    Khi Thẩm Thư Điềm nhìn thấy ba cô, ông được bao phủ bởi một tấm vải trắng, cô không thể tin được, cô không tin rằng ba cô đã mẹ con cô ra đi như vậy.

    Nước mắt làm mờ tầm nhìn của cô, cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

    Lăng Yên Dữ giúp họ sắp xếp các việc tiếp theo, trong vài ngày Thẩm Thư Điềm không thể vượt qua, rõ ràng rằng lần trước ba tới bệnh viện làm kiểm tra họ nói thân thể ông không có việc gì đáng lo ngại.

    Ông ấy không sao, làm sao đột nhiên lại như thế này được.

    Mẹ Thẩm bị sự việc này kích thích nên phải nhập viện theo dõi mấy ngày, sau khi Thẩm Thư Điềm chăm sóc và đợi bà đi ngủ, cô một mình lên sân thượng.

    Hôm qua trời mới mưa, đêm nay gió mát hơn, cũng tốt, có thể khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn một chút.

    Thẩm Thư Điềm từ nhỏ đã rất hạnh phúc, nhận được tất cả tình yêu thương từ ba mẹ, rất nổi tiếng ở trường, có thể nói cô lớn lên vô lo vô nghĩ.

    Sau khi tốt nghiệp, cô thuận lợi trở thành một giáo viên tiểu học và thực hiện được ước mơ của mình, ước mơ của cô kể từ đó là sống một cuộc sống tốt và chăm sóc tốt cho ba mẹ.

    Nhưng sao giấc mơ lại tan tành nhanh đến thế.

    Thế giới trước mặt cô rộng lớn và rực rỡ ánh sáng, Thẩm Thư Điềm đột nhiên không biết phải làm gì.

    Lăng Yên Dữ vừa kiểm tra khu bệnh viện xong, đang định lên sân thượng để thư giãn, không ngờ lại gặp phải Thẩm Thư Điềm.

    Anh dừng lại hai phút, rồi cuối cùng bước tới và ngồi xuống bên cạnh cô.

    Cảm giác có người, Thẩm Thư Điềm quay đầu lại thì thấy đó là A Lăng.

    "A Lăng, tôi nhớ cha tôi."

    Vốn dĩ cô đã bình tĩnh lại cảm xúc, nhưng khi nói ra điều này, cô vẫn không kìm được nước mắt.
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. hoabanglang404

    Bài viết:
    12
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vốn dĩ cô đã bình tĩnh lại cảm xúc, nhưng khi nói ra điều này, cô vẫn không kìm được nước mắt.

    Lăng Yên Dữ đưa cho cô một tờ giấy, đây là lần đầu tiên anh ngồi nói chuyện với cô một cách bình tĩnh như vậy.

    "Sinh nhật của tôi" anh dừng lại, nhìn về phía xa và tiếp tục nói "Đó là ngày mất của ba tôi, ông ấy đã nói với tôi trước nhiệm vụ giải cứu cuối cùng là 'A Lăng, buổi tối chờ ba trở về đón sinh nhật cùng con'".

    "Nhưng ông ấy đã thất hứa và bỏ lỡ sinh nhật lần thứ mười chín của tôi."

    Thẩm Thư Điềm vừa mới biết được chuyện này, cô cúi đầu áy náy, "Thực xin lỗi, A Lăng, thực xin lỗi."

    Lăng Yên Dữ lắc đầu nhẹ nhõm, đôi mắt anh đỏ hoe nói: "Có lẽ đây là nhiệm vụ của ông ấy".

    Ngày hôm đó, Thẩm Thư Điềm đã khóc rất lâu, vì ba mình, vì ba của A Lăng.

    Cô đã khóc rất lâu và A Lăng đã ngồi với cô rất lâu.

    Một năm đã trôi qua, Lăng Yên Dữ sắp kết hôn, thời gian được ấn định vào ngày 1 tháng 6, anh thực sự biết chọn ngày, đó là này sinh nhật của Thẩm Thư Điềm.

    Thẩm Thư Điềm không đi, cô đã đến mộ của ba mình, mang cho ông ấy rượu trắng và đậu phộng mà ông ấy yêu thích.

    "Ba, ba có nhớ con không?" Cô đặt đồ đạc xuống, ngồi dưới đất bắt đầu suy nghĩ.

    "Hôm nay là sinh nhật của con, là lần đầu tiên ba vắng mặt trong sinh nhật của con, con rất không vui nên hôm nay không ăn bánh kem."

    "Ba, A Lăng hôm nay kết hôn, ba coi như là nhìn cậu ấy lớn lên, nhất định rất vui vẻ."

    "Nhưng cậu ấy không mời mẹ con con dự đám cưới của cậu ấy, cậu ấy nhỏ nhen, viết thêm hai tấm thiệp mời cũng không muốn".

    "Ba, con vẫn luôn nghĩ, nếu như ngày đó chú Lăng không cứu con, A Lăng sẽ vui vẻ hơn bây giờ, sẽ hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều".

    "Nếu không phải cứu con, A Lăng đã có ba".

    "Con bí mật đi xem bạn gái của cậu ấy, cô ấy rất xinh đẹp! A Lăng thật là có phúc."

    "Ba, con không muốn kết hôn nữa, cũng không muốn ở đây nữa, nhưng mẹ con không muốn rời đi, nói ba ở đâu bà sẽ ở đó".

    "Ba, con nhớ ba, khi nào thì ba đón con đi?".

    Sau khi ngồi một lúc lâu, Thẩm Thư Điềm trở về nhà, cô nấu cho mình một bát mì với nước súp trong, nhưng nó giống như mẹ cô nấu thật không ngon.

    Kể từ khi Lăng Yên Dữ kết hôn, Thẩm Thư Điềm ngày càng ít tiếp xúc với anh, gần như bằng không.

    Vào cuối năm thứ hai, Thẩm Thư Điềm nghe tin con gái của họ được sinh ra.

    Năm thứ ba, Thẩm Thư Điềm liều mạng làm việc, kiếm tiền là mục tiêu duy nhất của cô.

    Năm thứ tư, Thẩm Thư Điềm quyết định chuyển đi, trước khi đi, sau khi suy nghĩ thật lâu, cô vẫn muốn nói lời tạm biệt với A Lăng và dì Lăng.

    Cô mua rất nhiều lễ vật, nhớ lại những chuyện đã qua trên đường đi, đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện, trước đây dì Lăng đối với cô lãnh đạm là vì tưởng rằng chính cô đã hại chết chú Lăng.

    Dì Lăng không muốn gặp cô vì chú Lăng.
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. hoabanglang404

    Bài viết:
    12
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dì Lăng không muốn gặp cô vì chú Lăng.

    Bây giờ cô đã hoàn toàn hiểu ra, ngoài lý do đó ra, còn có một lý do khác, bởi vì dì Lăng khi nhìn thấy cô sẽ nghĩ đến chú Lăng.

    Vì vậy, từ trước đến nay bà cố tình tránh gặp mặt cô.

    "Nghiêu bảo, dì không có mang điện thoại, vì vậy con ở lại đây trước, dì sẽ gọi cho bố mẹ con và bảo họ đến đón con" Dì hàng xóm để Lăng bảo ra ngoài tiểu khu liền đi.

    Lăng Nghiêu vẫn đang xúc cát, cô bé hai tuổi không biết rằng một chiếc xe tải đã dừng lại phía sau cô bé.

    Một người đàn ông mặc đồ đen bước xuống xe, nhìn nhanh xung quanh rồi nhanh chóng bế đứa trẻ lên.

    Sau khi Thẩm Thư Điềm gửi cho Lăng Yên Dữ một tin nhắn WeChat bảo anh đến nhà mình một lát, cô cất điện thoại và nhìn thấy một người đàn ông da đen đang bế một đứa trẻ vào xe Minibus.

    Cô từ nhỏ đã nghe quá nhiều tin tức về bắt cóc trẻ em, trong tiềm thức cảm thấy Minibus không đúng, Thẩm Thư Điềm không có thời gian để nghĩ về điều đó, hét lên: "Anh là ai?".

    Cô nhanh chóng chạy tới, lợi dụng lúc người đàn ông đang ngơ ngác mà giật lấy đứa trẻ từ trong tay anh ta, nhìn thấy khuôn mặt của đứa trẻ, Thẩm Thư Điềm sửng sốt, đó là Lăng Nghiêu.

    Đó là cô bé mà cô nhìn thấy trong Khoảnh khắc WeChat của A Lăng đó là Nghiêu tiểu bảo.

    Người áo đen dùng sức kéo đứa nhỏ, Thẩm Thư Điềm biết là kẻ buôn người sau vẫn không buông tay, "Cứu với, có kẻ buôn người!".

    Thẩm Thư Điềm hô to, nhưng người ngồi ở ghế lái trở nên lo lắng và tức giận nói: "Mang người phụ nữ này cùng đi".

    Người áo đen nghe vậy liền nhanh chóng chuyển mục tiêu, cùng mấy người lớn đẩy lên xe, Thẩm Thư Điềm sức lực không bằng một người đàn ông trưởng thành, bị chèn ép lui về phía sau.

    Bị bắn và lôi lên xe.

    Có ba kẻ buôn người trong xe, chúng lục nhanh chóng soát điện thoại di động của Thẩm Thư Điềm.

    Thân thể của Thẩm Thư Điềm không khỏi run lên, cô muốn ôm Nghiêu tiểu bảo vào lòng, cô cảnh giác nhìn hai người ở ghế sau, "Các người định làm trò gì vậy?"

    "Cô không thấy chúng tôi đang làm gì sao? Ai bảo cô lỗ chuyện bao đồng, bán thêm một người cũng không tồi, bán ở trong núi nhất định sẽ có người mua."

    Hai bên, trái phải đều có người ngồi, cửa ra vào và cửa sổ đều bị khóa chặt, không cho bọn họ có cơ hội trốn thoát.

    Cuối cùng, xe Minibus dừng lại trước một nhà kho cũ, cửa sổ dán giấy dán tường, cửa đóng kín Thẩm Thư Điềm không nhìn thấy đường đi, chỉ biết nơi này vắng vẻ.

    Một người kéo cánh tay Thẩm Thư Điềm đem cô kéo xuống dưới.

    Hai người còn lại chuẩn bị xuống tàu, Thẩm Thư Điềm cắn chặt răng, cắn tay của người da đen, ngay khi hắn buông bàn tay đau đớn ra, Thẩm Thư Điềm lập tức ôm lấy Nghiêu tiểu bảo ngã xuống quay đầu chạy.
     
    LieuDuong thích bài này.
  11. hoabanglang404

    Bài viết:
    12
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây là cơ hội duy nhất của cô, một khi cô bước vào nhà kho, lối thoát duy nhất của cô ấy sẽ bị chặt đứt.

    Nhưng có ba người trong số họ, Thẩm Thư Điềm bị búa ném trúng vào lưng, tốc độ chạy của cô chậm lại, họ nhanh chóng đuổi kịp cô.

    Thẩm Thư Điềm cảm thấy lưng nóng ran, cô đau không thể đứng thẳng, người bị cô cắn chạy tới và tát cô một cái thật mạnh.

    Bọn họ kéo một lớn một nhỏ vào nhà kho, đóng cửa lại, một người ở bên ngoài nghe điện thoại.

    Lăng Nghiêu không ngừng khóc, Thẩm Thư Điềm vẫn ôm cô bé để an ủi "Đừng sợ, Nghiêu tiểu bảo, dì sẽ bảo vệ con thật tốt."

    Dì nhất định sẽ bảo vệ con.

    Lăng Nghiêu rất nhanh đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của Thẩm Thư Điềm, nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của cô gái nhỏ, cô đột nhiên nhớ rằng mình đã từng mơ về việc sinh con sau khi kết hôn, sinh một đứa con gái, mỗi ngày đều phải đem khuê nữ trang điểm thật xinh đẹp, cùng con gái mặc quần áo nữ.

    Người mua rất nhanh đã tới, bọn họ nhìn đứa bé hài lòng gật đầu: "Lần này không tệ, nhìn rất dễ thương, có thể bán được giá."

    Hai người đàn ông cướp lấy đứa trẻ từ trong tay Thẩm Thư Điềm, cô ôm chặt lấy bé, không cho bọn chúng chạm vào mình, "Đi đi, các người cút đi!".

    Những người làm những việc này sẽ không thương hoa tiếc ngọc, họ bắt đầu đánh Thẩm Thư Điềm và cướp đứa trẻ khỏi tay cô, Thẩm Thư Điềm khắp người đau đớn.

    Hắn ta cũng giữ chặt eo của Nghiêu tiểu bảo, không buông ra, một người đàn ông đã giẫm mạnh lên tay cô để buộc cô phải buông ra.

    Thẩm Thư Điềm bị đánh bất tỉnh, búa đập vào người cô thực sự đau đớn, sau khi bị đánh nửa giờ, cô càng trở nên cố chấp.

    Cuối cùng, cô ngã xuống, lúc này, cửa nhà kho bị đẩy ra, lộ ra ánh sáng, Thẩm Thư Điềm nghe thấy một nam một nữ gọi tên Lăng Nghiêu.

    Sau khi trấn áp tội phạm, Lăng Yên Dữ từ bên ngoài nhà kho lao vào Thẩm Thư Điềm mỉm cười nhẹ nhõm: Lăng Yên Dữ, một mạng đền một mạng để bù đắp.

    Về sau đừng hận tôi nữa.

    Sau khi Thẩm Thư Điềm nói với Lăng Yên Dữ rằng cô sẽ đến nhà anh, A Lăng đã hỏi cô hiện giờ đang ở đâu, Thẩm Thư Điềm đã gửi cho anh một địa điểm chung, "Chúng tôi sẽ đến đó sớm thôi".

    Lăng Nghiêu đang chơi với những đứa trẻ hàng xóm bên ngoài khu dân cư, khi những người hàng xóm phát hiện ra đứa trẻ mất tích, nhiều người đã chạy đi tìm nó, sự giám sát bên ngoài khu dân cư đã bị phá vỡ.

    Nó đã nhiều tháng không được sửa chữa, sau khi kiểm tra camera giám sát của một số cửa hàng gần đó, họ thấy một chiếc xe Minibus đậu cách khu dân cư không xa.

    Cách chiếc xe không xa còn có một người phụ nữ khác, Thẩm Thư Điềm.

    Lăng Yên Dữ nhanh chóng kiểm tra vị trí mà Thẩm Thư Điềm đã gửi cho anh, cùng với cảnh sát họ tìm thấy nơi xe Minibus dừng lại.

    Lăng Nghiêu đã được giải cứu thành công.

    【Hết toàn văn】
     
    LieuDuong thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...