Bài viết: 1 

Chương 27: Kết thúc có hậu
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Editor: Tiểu Linh Đang
Từ trong cuộc trò truyện phiếm tỉnh táo lại, Tích Bạch Thần nhìn thức ăn trên bàn, đột nhiên ý thức được một vấn đề: Những thứ mà con khỉ làm có thể ăn sao? Sẽ không ăn phải lông khỉ hoặc là ký sinh trùng chứ?
Giữa việc giành được thiện cảm của Tiểu Mễ cùng với tính mạng và sức khỏe của mình, anh rơi vào sự lựa chọn khó khăn.
【 Tại sao không ăn? 】 Mễ Lạp nghi ngờ nói, 【 Đây đều là món anh thích ăn mà. 】
Tích Bạch Thần cầm lấy đũa, khảy cơm trong chén, thoạt nhìn trắng tinh sạch sẽ, không có phát hiện lông tóc khả nghi, nhưng não bổ bảo anh nên lý trí.
Mễ Lạp suy nghĩ một chút, đại khái đoán ra lo lắng của anh, từ bên cạnh lấy ra một bộ bao cổ tay: 【 Anh yên tâm đi, tôi mang theo bao cổ tay và găng tay, cam đoan sạch sẽ vệ sinh. 】
Cô đều suy xét chu toàn được như thế, nếu anh không ăn, vậy cũng rất xin lỗi sự vất vả của cô.
Thế là Tích Bạch Thần không chần chờ nữa, bắt đầu hưởng dụng bữa tối của anh.
Đồ ăn Tiểu Mễ tự mình làm, quả nhiên cực kỳ mỹ vị. Sau khi ăn vài miếng, cái gì lông tóc, cái gì ký sinh trùng, tất cả đều bị anh ném lên tận chín tầng mây rồi.
Chất thịt tươi mới, rau quả giòn rụm, cơm cháy vàng óng, sức nhai vô cùng. Chỉ cần nồi cơm trắng thơm ngào ngạt kia, anh đã có thể ăn nhiều thêm một cân.
【 Uống nước không? 】 Mễ Lạp giúp anh rót một ly nước, 【 Trong nhà không có lá trà, nhưng bây giờ chính là mùa hoa nở rộ, lần sau tôi làm trà nhài cho anh. 】
"Được." Tích Bạch Thần đem đồ ăn ăn đến không còn chút dư thừa, miễn cưỡng ngồi trên ghế, vẻ mặt thoả mãn.
Trước kia Tích Bạch Thần ăn cơm luôn luôn có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, có đôi khi chưa ăn no, có đôi khi lại ăn quá no, giống như một con cá mặn, hoàn toàn không biết điều tiết lượng cơm ăn. Trải qua trong khoảng thời gian ở chung này, Mễ Lạp đã có hiểu biết đối với lượng cơm anh ăn, lượng đồ ăn nắm giữ được đến vừa đúng, tự nhiên cho anh ăn đến thỏa mãn vô cùng.
【 Anh viết tiểu thuyết đến trưa à? 】 Mễ Lạp ngồi ở trên tay vịn ghế, chân vểnh lên bắt chéo, một bên nhìn Tích Bạch Thần rửa chén, một bên nói chuyện phiếm.
"Ừm, cô muốn xem không?"
【 Được. 】 Mễ Lạp tính toán thời gian, đại khái còn có ba bốn mươi phút, cũng đủ xem mấy vạn chữ.
Tích Bạch Thần rửa chén đũa xong, xoa xoa tay, sau đó một tay kẹp Mễ Lạp lên, đi vào bên trong đình nhỏ ở ngoài sân.
Mễ Lạp vịn cánh tay của anh, mượn lực nhảy đến trên băng ghế đá. Tích Bạch Thần ngồi ở bên cạnh cô, bật máy tính lên, tìm ra tiểu thuyết lưu trữ gần nhất.
Mễ Lạp thò đầu lại gần, nghiêng thân thể, cảm giác tư thế có chút khó chịu, thế là nói: 【 Lão Bạch, dời máy tính qua đây một chút. 】
Tích Bạch Thần cũng không có di chuyển máy tính, mà vươn tay ôm cô vào trong ngực mình, đặt ngồi ở trên chân: "Thế này càng tiện hơn."
Mễ Lạp ngửa đầu nhìn cái cằm mọc đầy râu ria của anh, lại cân nhắc đến bộ dáng của mình bây giờ, tiếp nhận cái tư thế mỹ diệu "Người khỉ hợp nhất" này.
【 Nữ chính tên là "Mễ Lạp"? 】 Cô ở trong tiểu thuyết nhìn thấy tên của mình, nhịn không được kinh ngạc.
"Ừm, đột nhiên nghĩ đến cái tên này, cô cảm thấy thế nào?" Tích Bạch Thần liếc qua móng vuốt nhỏ của cô, nhẫn nại, cuối cùng vẫn là nhịn không được nhéo một cái.
Mễ Lạp dứt khoát đặt móng vuốt vào trong lòng bàn tay anh, ý tứ rất rõ ràng: Muốn niết thì niết, không cần ngượng ngùng.
【 Đây là nữ chính của anh, anh cao hứng là được. 】 Ngay sau đó Mễ Lạp lại bổ sung, 【 Nhưng mà anh nhất định phải cho cô ấy một cái kết thúc có hậu, nếu không tôi sẽ không nuôi anh đâu. 】
Tích Bạch Thần quyết đoán tỏ vẻ: "Yên tâm, nữ chính của tôi, tôi tự nhiên sẽ sủng ái thật tốt."
【 Ha ha, những cô nữ chính trong tiểu thuyết trả thù xã hội của anh đâu? 】 Mễ Lạp không khách khí chút nào vạch trần anh, 【 Phương thức sủng các cô ấy của anh chính là để các cô nhận hết tra tấn, đau đến không muốn sống, kết cục thảm đạm hả? 】
Tích Bạch Thần: Không thể phản bác.
【 Càng nói càng thấy tức, sao anh có thể cặn bã như thế chứ? 】 Mễ Lạp nắm hầu quyền, tức giận nói, 【 Những cô nữ chính kia cùng anh có cái thù oán gì, mà anh muốn đối đãi các cô ấy như thế! 】
Tích Bạch Thần Phật hệ nói: "... Kết cục nam chính kỳ thật cũng không có so nữ chính tốt hơn bao nhiêu."
【 Anh còn không biết xấu hổ mà nói! 】 Mễ Lạp càng tức, 【 Đem nữ chính viết thảm như vậy, tôi còn có thể nói anh là tâm lý thẳng nam, nhưng anh đem nam chính cũng viết thảm như thế, cuộc sống của anh còn có thời điểm không thảm hả? 】
"Đây chỉ là tiểu thuyết..." Tích Bạch Thần súyt nữa quên mất, Tiểu Mễ vô luận là đọc tiểu thuyết vẫn là xem phim, cảm giác đều vô cùng chân thật, dù nội dung não tàn cũng có thể toàn tâm đầu nhập.
"Tôi sai rồi, tôi sửa." Anh chủ động nhận sai, thay đổi đề tài nói, "Tiểu Mễ, cô hi vọng kết thúc có hậu là cái dạng gì?"
Lực chú của Mễ Lạp ý quả nhiên bị dời đi, suy tư một lát, tổng kết nói: 【 Có ăn có uống, có phòng có xe, có bạn có bè, có gia đình có sự nghiệp, có thân thể khỏe mạnh, có tâm thái lạc quan, có cuộc sống tích cực. 】
Tích Bạch Thần cười nhẹ một tiếng.
【 Anh không đồng ý? 】 Mễ Lạp hỏi lại.
"Không, cô nói rất hay." Tích Bạch Thần nắm móng vuốt của cô, nhẹ nhàng nói, "Tôi sẽ cho nữ chính của tôi một cái kết cục có hậu."
Mễ Lạp hài lòng, thưởng cho anh một cú đấm nhẹ nhàng.
Hai người tiếp tục xem tiểu thuyết, cùng nhau thảo luận kịch bản.
Mễ Lạp đối với cách hành văn của Lão Bạch chịu phục vô cùng, tiết tấu câu chuyện cũng nắm chắc đến cực kỳ tốt, các loại tri thức hạ bút thành văn, nhân vật xung đột có co có giãn, để cho người ta xem muốn ngừng mà không được.
Tích Bạch Thần cũng từ chỗ Mễ Lạp thu được không ít linh cảm. Cái con yêu nghiệt thiên biến vạn hóa này, so bất luận kẻ nào đều sống được có ý nghĩa, luôn có thể từ bên trong cuộc sống bình thường tìm tới những thú vui khác nhau.
"Tiểu Mễ, chờ tôi viết xong thiên tiểu thuyết này, chúng ta cùng đi du lịch chứ?"
"Tiểu Mễ?"
Tích Bạch Thần cúi đầu nhìn lại, phát hiện khỉ con dựa vào trong ngực anh ngủ thiếp đi.
Anh rủ mắt xuống, cảm xúc mãnh liệt vừa mới dấy lên dần dần thối lui, ôm lấy khỉ con, đặt ở trên cái sạp trong phòng, đắp tấm thảm lên, sau đó quay người rời đi.
Mấy phút sau, khỉ con từ trong giấc mộng tỉnh lại, phát hiện mình không hiểu tại sao lại đi vào một nơi xa lạ, vội vàng nhảy xuống mặt đất, hoang mang hoảng loạn mà vọt ra căn phòng, xuyên qua sân sau, nhanh như chớp liền chạy mất dạng.
Ngày hôm sau, Mễ Lạp rửa mặt xong xuôi, bật máy tính lên, tìm một cái video về con khỉ ở trên mạng, cẩn thận phân biệt tiếng kêu của bọn nó.
【 Chi chi... Dừng lại! Đừng chạy! 】
【 Chi chi... Ăn ngon. 】
【 Nơi này có ổ kiến... 】
【 Mẹ ơi, con muốn ăn chuối tiêu. 】
...
Mễ Lạp tràn đầy phấn khởi nghe âm thanh của đàn khỉ con, mặc dù không cách nào nghe hiểu hoàn toàn, nhưng ý tứ đại khái đều có thể lý giải.
Nếu như về sau còn có cơ hội nhập trên thân các động vật khác, nói không chừng cô có thể biến thành một chuyên gia ngôn ngữ động vật.
Ôm trong ngực kỳ vọng tốt đẹp, tâm tình Mễ Lạp cực kỳ vui vẻ.
Buổi chiều, cô nhận được điện thoại của bác Triệu.
【 Tiểu Mễ, cháu còn nhớ rõ chiếc xe con lần trước đụng vào bác không? 】
"Nhớ ạ." Mễ Lạp ngay cả bảng số xe của chiếc xe kia đều nhớ.
【 Cảnh sát nói cho bác, bọn họ đã bắt tên chủ xe kia rồi. Bác cháu mình trước đó không phải báo án sao? Thời điểm cảnh sát tra bảng số xe, vừa vặn tra được video tên chủ xe kia tung người bỏ trốn. Hắn đem một người đụng thành tàn tật, tình huống vô cùng nghiêm trọng. Lúc ấy hắn ta che bảng số, cảnh sát vẫn không có điều tra được. Lần này bởi vì chúng ta báo án, bị cảnh sát tìm hiểu nguồn gốc mà tra ra, cho nên cảnh sát để cho bác hôm nay đi qua làm phần ghi chép. 】 Trong giọng nói bác Triệu mang theo vài phần thổn thức.
Mễ Lạp hơi sững sờ, cười nói: "Vậy bác tìm người đi theo bác một chuyến đi, có tờ báo cáo giám định thương tật kia, bác hẳn là có thể được đến một khoản bồi thường."
【 Bồi thường cái gì ngược lại là không quan trọng, bác chỉ hi vọng loại người này có thể nhận trừng phạt vốn có. 】
"Nhất định sẽ."
Kết thúc trò chuyện, Mễ Lạp nói thầm một tiếng lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Cô cũng không biết thời điểm tên chủ xe này bị bắt thì một chủ xe có bảng số xe tương tự ở một thế giới khác, cũng bởi vì Tích Bạch Thần nhúng tay, bị người kiện lên toà án.
Hai thế giới ở không gian song song phát triển ra tương lai khác nhau, nhưng lại ảnh hưởng lẫn nhau, mà sự xuất hiện hai biến số là Mễ Lạp và Tích Bạch Thần làm loại ảnh hưởng này trở nên ngày càng rõ ràng...
Ăn xong cơm tối, Mễ Lạp đóng gói mấy món quần áo thay giặt, viết lên địa chỉ thôn Khải Minh, tìm chuyển phát nhanh gửi đưa ra ngoài.
Lần trước ý đồ ôm gói hàng xuyên qua, kết quả không thành công, Mễ Lạp vẫn là quyết định ngoan ngoãn làm theo quy trình chuyển phát nhanh.
Gói hàng vừa mới nhập kho, đã bị chuyển dời đến một công ty hậu cần ở thế giới khác, sáng ngày thứ hai liền đưa đến thôn Khải Minh chỗ Tích Bạch Thần.
Tích Bạch Thần thu được gói hàng, thuận tay mở nó ra, nhìn thấy một cái vali chứa đầy nữ trang, vẻ mặt vô cùng quỷ dị.
Mễ Lạp còn dùng một cái túi chuyên dụng, đựng ba mươi cái quần lót, mỗi một cái kiểu dáng cũng không giống nhau.
Đây là oán niệm lần trước không có đồ lót mới để đổi hả?
Tích Bạch Thần không nghĩ tới Tiểu Mễ nói muốn tự mình chuẩn bị đồ lót, thế nhưng là nghiêm túc...
Ban đêm, Mễ Lạp dự định ra ngoài đi dạo chợ đêm một chút, nhưng vừa mới chuẩn bị đi tới cửa, cơn buồn ngủ liền ập đến trong đầu.
"A, lại tới." Cô lúc này quay người, đi thẳng đến phòng ngủ, hướng trên giường bổ nhào về phía trước, mấy giây sau đã ngủ rồi.
Cô phát hiện tần suất xuyên qua nhập vào thân vật sống dần dần tương tự với kiểu xuyên qua bình thường, không cần lại chờ hai ba ngày mà mười mấy hai mươi tiếng là đủ rồi.
Lần nữa mở mắt ra, cô lại trở lại phòng ngủ Tích Bạch Thần. Ngoài cửa sổ ánh sao lấp lánh, hoàn toàn yên tĩnh, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chó sủa.
Lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra, Tích Bạch Thần cởi trần đi vào, cơ bắp cường tráng tràn đầy sức lực, phía trên còn có giọt nước chưa hoàn toàn lau khô .
Anh vén chăn lên, ngồi vào trên giường, vừa đem chăn mền đắp kín, liền nghe âm thanh Mễ Lạp từ phía dưới truyền đến: 【 Lão Bạch, chúng ta thương lượng chút, đổi một cái chăn giường thế nào? 】
***************
Hình ảnh minh họa
Bao cổ tay
Từ trong cuộc trò truyện phiếm tỉnh táo lại, Tích Bạch Thần nhìn thức ăn trên bàn, đột nhiên ý thức được một vấn đề: Những thứ mà con khỉ làm có thể ăn sao? Sẽ không ăn phải lông khỉ hoặc là ký sinh trùng chứ?
Giữa việc giành được thiện cảm của Tiểu Mễ cùng với tính mạng và sức khỏe của mình, anh rơi vào sự lựa chọn khó khăn.
【 Tại sao không ăn? 】 Mễ Lạp nghi ngờ nói, 【 Đây đều là món anh thích ăn mà. 】
Tích Bạch Thần cầm lấy đũa, khảy cơm trong chén, thoạt nhìn trắng tinh sạch sẽ, không có phát hiện lông tóc khả nghi, nhưng não bổ bảo anh nên lý trí.
Mễ Lạp suy nghĩ một chút, đại khái đoán ra lo lắng của anh, từ bên cạnh lấy ra một bộ bao cổ tay: 【 Anh yên tâm đi, tôi mang theo bao cổ tay và găng tay, cam đoan sạch sẽ vệ sinh. 】
Cô đều suy xét chu toàn được như thế, nếu anh không ăn, vậy cũng rất xin lỗi sự vất vả của cô.
Thế là Tích Bạch Thần không chần chờ nữa, bắt đầu hưởng dụng bữa tối của anh.
Đồ ăn Tiểu Mễ tự mình làm, quả nhiên cực kỳ mỹ vị. Sau khi ăn vài miếng, cái gì lông tóc, cái gì ký sinh trùng, tất cả đều bị anh ném lên tận chín tầng mây rồi.
Chất thịt tươi mới, rau quả giòn rụm, cơm cháy vàng óng, sức nhai vô cùng. Chỉ cần nồi cơm trắng thơm ngào ngạt kia, anh đã có thể ăn nhiều thêm một cân.
【 Uống nước không? 】 Mễ Lạp giúp anh rót một ly nước, 【 Trong nhà không có lá trà, nhưng bây giờ chính là mùa hoa nở rộ, lần sau tôi làm trà nhài cho anh. 】
"Được." Tích Bạch Thần đem đồ ăn ăn đến không còn chút dư thừa, miễn cưỡng ngồi trên ghế, vẻ mặt thoả mãn.
Trước kia Tích Bạch Thần ăn cơm luôn luôn có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, có đôi khi chưa ăn no, có đôi khi lại ăn quá no, giống như một con cá mặn, hoàn toàn không biết điều tiết lượng cơm ăn. Trải qua trong khoảng thời gian ở chung này, Mễ Lạp đã có hiểu biết đối với lượng cơm anh ăn, lượng đồ ăn nắm giữ được đến vừa đúng, tự nhiên cho anh ăn đến thỏa mãn vô cùng.
【 Anh viết tiểu thuyết đến trưa à? 】 Mễ Lạp ngồi ở trên tay vịn ghế, chân vểnh lên bắt chéo, một bên nhìn Tích Bạch Thần rửa chén, một bên nói chuyện phiếm.
"Ừm, cô muốn xem không?"
【 Được. 】 Mễ Lạp tính toán thời gian, đại khái còn có ba bốn mươi phút, cũng đủ xem mấy vạn chữ.
Tích Bạch Thần rửa chén đũa xong, xoa xoa tay, sau đó một tay kẹp Mễ Lạp lên, đi vào bên trong đình nhỏ ở ngoài sân.
Mễ Lạp vịn cánh tay của anh, mượn lực nhảy đến trên băng ghế đá. Tích Bạch Thần ngồi ở bên cạnh cô, bật máy tính lên, tìm ra tiểu thuyết lưu trữ gần nhất.
Mễ Lạp thò đầu lại gần, nghiêng thân thể, cảm giác tư thế có chút khó chịu, thế là nói: 【 Lão Bạch, dời máy tính qua đây một chút. 】
Tích Bạch Thần cũng không có di chuyển máy tính, mà vươn tay ôm cô vào trong ngực mình, đặt ngồi ở trên chân: "Thế này càng tiện hơn."
Mễ Lạp ngửa đầu nhìn cái cằm mọc đầy râu ria của anh, lại cân nhắc đến bộ dáng của mình bây giờ, tiếp nhận cái tư thế mỹ diệu "Người khỉ hợp nhất" này.
【 Nữ chính tên là "Mễ Lạp"? 】 Cô ở trong tiểu thuyết nhìn thấy tên của mình, nhịn không được kinh ngạc.
"Ừm, đột nhiên nghĩ đến cái tên này, cô cảm thấy thế nào?" Tích Bạch Thần liếc qua móng vuốt nhỏ của cô, nhẫn nại, cuối cùng vẫn là nhịn không được nhéo một cái.
Mễ Lạp dứt khoát đặt móng vuốt vào trong lòng bàn tay anh, ý tứ rất rõ ràng: Muốn niết thì niết, không cần ngượng ngùng.
【 Đây là nữ chính của anh, anh cao hứng là được. 】 Ngay sau đó Mễ Lạp lại bổ sung, 【 Nhưng mà anh nhất định phải cho cô ấy một cái kết thúc có hậu, nếu không tôi sẽ không nuôi anh đâu. 】
Tích Bạch Thần quyết đoán tỏ vẻ: "Yên tâm, nữ chính của tôi, tôi tự nhiên sẽ sủng ái thật tốt."
【 Ha ha, những cô nữ chính trong tiểu thuyết trả thù xã hội của anh đâu? 】 Mễ Lạp không khách khí chút nào vạch trần anh, 【 Phương thức sủng các cô ấy của anh chính là để các cô nhận hết tra tấn, đau đến không muốn sống, kết cục thảm đạm hả? 】
Tích Bạch Thần: Không thể phản bác.
【 Càng nói càng thấy tức, sao anh có thể cặn bã như thế chứ? 】 Mễ Lạp nắm hầu quyền, tức giận nói, 【 Những cô nữ chính kia cùng anh có cái thù oán gì, mà anh muốn đối đãi các cô ấy như thế! 】
Tích Bạch Thần Phật hệ nói: "... Kết cục nam chính kỳ thật cũng không có so nữ chính tốt hơn bao nhiêu."
【 Anh còn không biết xấu hổ mà nói! 】 Mễ Lạp càng tức, 【 Đem nữ chính viết thảm như vậy, tôi còn có thể nói anh là tâm lý thẳng nam, nhưng anh đem nam chính cũng viết thảm như thế, cuộc sống của anh còn có thời điểm không thảm hả? 】
"Đây chỉ là tiểu thuyết..." Tích Bạch Thần súyt nữa quên mất, Tiểu Mễ vô luận là đọc tiểu thuyết vẫn là xem phim, cảm giác đều vô cùng chân thật, dù nội dung não tàn cũng có thể toàn tâm đầu nhập.
"Tôi sai rồi, tôi sửa." Anh chủ động nhận sai, thay đổi đề tài nói, "Tiểu Mễ, cô hi vọng kết thúc có hậu là cái dạng gì?"
Lực chú của Mễ Lạp ý quả nhiên bị dời đi, suy tư một lát, tổng kết nói: 【 Có ăn có uống, có phòng có xe, có bạn có bè, có gia đình có sự nghiệp, có thân thể khỏe mạnh, có tâm thái lạc quan, có cuộc sống tích cực. 】
Tích Bạch Thần cười nhẹ một tiếng.
【 Anh không đồng ý? 】 Mễ Lạp hỏi lại.
"Không, cô nói rất hay." Tích Bạch Thần nắm móng vuốt của cô, nhẹ nhàng nói, "Tôi sẽ cho nữ chính của tôi một cái kết cục có hậu."
Mễ Lạp hài lòng, thưởng cho anh một cú đấm nhẹ nhàng.
Hai người tiếp tục xem tiểu thuyết, cùng nhau thảo luận kịch bản.
Mễ Lạp đối với cách hành văn của Lão Bạch chịu phục vô cùng, tiết tấu câu chuyện cũng nắm chắc đến cực kỳ tốt, các loại tri thức hạ bút thành văn, nhân vật xung đột có co có giãn, để cho người ta xem muốn ngừng mà không được.
Tích Bạch Thần cũng từ chỗ Mễ Lạp thu được không ít linh cảm. Cái con yêu nghiệt thiên biến vạn hóa này, so bất luận kẻ nào đều sống được có ý nghĩa, luôn có thể từ bên trong cuộc sống bình thường tìm tới những thú vui khác nhau.
"Tiểu Mễ, chờ tôi viết xong thiên tiểu thuyết này, chúng ta cùng đi du lịch chứ?"
"Tiểu Mễ?"
Tích Bạch Thần cúi đầu nhìn lại, phát hiện khỉ con dựa vào trong ngực anh ngủ thiếp đi.
Anh rủ mắt xuống, cảm xúc mãnh liệt vừa mới dấy lên dần dần thối lui, ôm lấy khỉ con, đặt ở trên cái sạp trong phòng, đắp tấm thảm lên, sau đó quay người rời đi.
Mấy phút sau, khỉ con từ trong giấc mộng tỉnh lại, phát hiện mình không hiểu tại sao lại đi vào một nơi xa lạ, vội vàng nhảy xuống mặt đất, hoang mang hoảng loạn mà vọt ra căn phòng, xuyên qua sân sau, nhanh như chớp liền chạy mất dạng.
Ngày hôm sau, Mễ Lạp rửa mặt xong xuôi, bật máy tính lên, tìm một cái video về con khỉ ở trên mạng, cẩn thận phân biệt tiếng kêu của bọn nó.
【 Chi chi... Dừng lại! Đừng chạy! 】
【 Chi chi... Ăn ngon. 】
【 Nơi này có ổ kiến... 】
【 Mẹ ơi, con muốn ăn chuối tiêu. 】
...
Mễ Lạp tràn đầy phấn khởi nghe âm thanh của đàn khỉ con, mặc dù không cách nào nghe hiểu hoàn toàn, nhưng ý tứ đại khái đều có thể lý giải.
Nếu như về sau còn có cơ hội nhập trên thân các động vật khác, nói không chừng cô có thể biến thành một chuyên gia ngôn ngữ động vật.
Ôm trong ngực kỳ vọng tốt đẹp, tâm tình Mễ Lạp cực kỳ vui vẻ.
Buổi chiều, cô nhận được điện thoại của bác Triệu.
【 Tiểu Mễ, cháu còn nhớ rõ chiếc xe con lần trước đụng vào bác không? 】
"Nhớ ạ." Mễ Lạp ngay cả bảng số xe của chiếc xe kia đều nhớ.
【 Cảnh sát nói cho bác, bọn họ đã bắt tên chủ xe kia rồi. Bác cháu mình trước đó không phải báo án sao? Thời điểm cảnh sát tra bảng số xe, vừa vặn tra được video tên chủ xe kia tung người bỏ trốn. Hắn đem một người đụng thành tàn tật, tình huống vô cùng nghiêm trọng. Lúc ấy hắn ta che bảng số, cảnh sát vẫn không có điều tra được. Lần này bởi vì chúng ta báo án, bị cảnh sát tìm hiểu nguồn gốc mà tra ra, cho nên cảnh sát để cho bác hôm nay đi qua làm phần ghi chép. 】 Trong giọng nói bác Triệu mang theo vài phần thổn thức.
Mễ Lạp hơi sững sờ, cười nói: "Vậy bác tìm người đi theo bác một chuyến đi, có tờ báo cáo giám định thương tật kia, bác hẳn là có thể được đến một khoản bồi thường."
【 Bồi thường cái gì ngược lại là không quan trọng, bác chỉ hi vọng loại người này có thể nhận trừng phạt vốn có. 】
"Nhất định sẽ."
Kết thúc trò chuyện, Mễ Lạp nói thầm một tiếng lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Cô cũng không biết thời điểm tên chủ xe này bị bắt thì một chủ xe có bảng số xe tương tự ở một thế giới khác, cũng bởi vì Tích Bạch Thần nhúng tay, bị người kiện lên toà án.
Hai thế giới ở không gian song song phát triển ra tương lai khác nhau, nhưng lại ảnh hưởng lẫn nhau, mà sự xuất hiện hai biến số là Mễ Lạp và Tích Bạch Thần làm loại ảnh hưởng này trở nên ngày càng rõ ràng...
Ăn xong cơm tối, Mễ Lạp đóng gói mấy món quần áo thay giặt, viết lên địa chỉ thôn Khải Minh, tìm chuyển phát nhanh gửi đưa ra ngoài.
Lần trước ý đồ ôm gói hàng xuyên qua, kết quả không thành công, Mễ Lạp vẫn là quyết định ngoan ngoãn làm theo quy trình chuyển phát nhanh.
Gói hàng vừa mới nhập kho, đã bị chuyển dời đến một công ty hậu cần ở thế giới khác, sáng ngày thứ hai liền đưa đến thôn Khải Minh chỗ Tích Bạch Thần.
Tích Bạch Thần thu được gói hàng, thuận tay mở nó ra, nhìn thấy một cái vali chứa đầy nữ trang, vẻ mặt vô cùng quỷ dị.
Mễ Lạp còn dùng một cái túi chuyên dụng, đựng ba mươi cái quần lót, mỗi một cái kiểu dáng cũng không giống nhau.
Đây là oán niệm lần trước không có đồ lót mới để đổi hả?
Tích Bạch Thần không nghĩ tới Tiểu Mễ nói muốn tự mình chuẩn bị đồ lót, thế nhưng là nghiêm túc...
Ban đêm, Mễ Lạp dự định ra ngoài đi dạo chợ đêm một chút, nhưng vừa mới chuẩn bị đi tới cửa, cơn buồn ngủ liền ập đến trong đầu.
"A, lại tới." Cô lúc này quay người, đi thẳng đến phòng ngủ, hướng trên giường bổ nhào về phía trước, mấy giây sau đã ngủ rồi.
Cô phát hiện tần suất xuyên qua nhập vào thân vật sống dần dần tương tự với kiểu xuyên qua bình thường, không cần lại chờ hai ba ngày mà mười mấy hai mươi tiếng là đủ rồi.
Lần nữa mở mắt ra, cô lại trở lại phòng ngủ Tích Bạch Thần. Ngoài cửa sổ ánh sao lấp lánh, hoàn toàn yên tĩnh, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chó sủa.
Lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra, Tích Bạch Thần cởi trần đi vào, cơ bắp cường tráng tràn đầy sức lực, phía trên còn có giọt nước chưa hoàn toàn lau khô .
Anh vén chăn lên, ngồi vào trên giường, vừa đem chăn mền đắp kín, liền nghe âm thanh Mễ Lạp từ phía dưới truyền đến: 【 Lão Bạch, chúng ta thương lượng chút, đổi một cái chăn giường thế nào? 】
***************
Hình ảnh minh họa

Bao cổ tay