Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 119: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 34

[HIDE-THANKS]
Chúa tể hệ thống: 【.. Này, đã động thủ đâu, chạy cái gì? 】

Chúa tể hệ thống không biết, y phục những binh lính đó mặc, chính là một cái huyền cơ trong bát quái trận của Mộ Ngôn.

Bên dưới một mảnh hỗn loạn, thường xuyên vang lên tiếng chém nhau.

Tuy rằng Mộ Ngôn đã đem tỉ lệ tử vong trên chiến trường giảm đến thấp nhất, nhưng không đại biểu sẽ không có người chết.

Rất xa, Mộ Ngôn thấy Thẩm Bạch, hơn nữa còn cùng Thẩm Bạch đưa mắt nhìn nhau.

Chỉ nhìn Thẩm Bạch một cái, lại chuyển mắt sang người Quý Lan Âm bên cạnh Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch nuôi Quý Lan Âm thật quá tốt, quả thực đã nuôi nam hài thành một con heo tinh xảo.

Quý Lan Âm hiện giờ, hoàn toàn không nhìn ra khí chất hán tử thô kệch đã từng, cả người u buồn, khuynh quốc giai nhân ở trước mặt hắn cũng bất quá là thế.

Đẹp đến khiến người hít thở không thông.

Nhưng mà người đàn ông chân chính Mộ Ngôn lại nhíu mày, không quá vừa ý.

"Quá tinh xảo."

Tốt, chúng ta đem Quý Lan Âm Mộ Ngôn dưỡng lúc trước và Quý Lan Âm Thẩm Bạch dưỡng ra so sánh một chút.

Mộ Ngôn (phiên bản người đàn ông chân chính) Quý Lan Âm: Một bộ áo tang vải thô, khuôn mặt ngăm đen, hai mắt lung linh tỏa sáng, ngẫu nhiên ra vẻ thẹn thùng, hơi xấu (tự mình não bổ phiên bản Nhị Ngưu sét đánh người)

Thẩm Bạch (thẩm mỹ cấp cao) Quý Lan Âm: Một hồng y nam tử mặt mang sa mỏng, đôi mắt nhẹ rũ, lông mi dài lại xoắn rung rinh, trong sa đỏ, dung nhan như ẩn như hiện.

Gió nhẹ thổi qua mạng che mặt của hắn, nhấc nhẹ một góc khăn, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của nam tử trong nháy mắt lộ ra. (phiên bản lung linh kỳ ảo xinh đẹp tuyệt vời)

Chúa tể hệ thống tự mình đem Quý Lan Âm trước và sau so sánh một chút.

Im lặng đem thẩm mỹ của Mộ Ngôn quy về thẩm mỹ chuẩn man.

Cho nên ký chủ tiểu tỷ tỷ nhà nó chắc là đầu thai sai địa điểm đi.

Nhìn xem mảnh nhỏ người ta, dạy dỗ ra nam nhân, tặc, có ý nhị.

Lại nhìn lại ký chủ tiểu tỷ tỷ của nhà nó, chúa tể hệ thống hồi tưởng lại khuôn mặt nhỏ xanh xao của Mộ Ngôn thường xuyên dính dấu tay nhỏ đen thui, rất hiển nhiên là dấu tát tay của Quý Nhị Ngưu.

Có thể tinh xảo hơn một chút hay không, người ta đàng hoàng một nam hài, ở bên cô liền thành bát phu kệch cỡm.

Thẩm Bạch đương nhiên chú ý tới tầm mắt của Mộ Ngôn, ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp kéo Quý Lan Âm vào lòng mình.

Ấn mạnh vào lòng, không màng Quý Lan Âm giãy giụa, mạnh mẽ bá đạo cực kỳ.

Chỉ thấy Thẩm Bạch hướng cô cười lạnh lùng, môi mỏng vểnh một độ cong khát máu rét lạnh.

Tư thế này, khí phách vô cùng.

Ánh mắt Mộ Ngôn sâu thẳm, lạnh nhạt hỏi một câu.

"Ba năm này, cô ta đã làm gì với Quý Lan Âm?"

【 ký chủ tiểu tỷ tỷ, cô hiện tại mới nhớ tới hỏi a →_→】

Lúc trước mỗi lần nó muốn kể cho Mộ Ngôn nghe, Mộ Ngôn đều chặn nó ngay lập tức.

【 không có làm gì, cũng chỉ cưỡng hôn, chọc ghẹo, cưỡng ôm, còn.. 】

Đôi mắt Mộ Ngôn bỗng nhiên nheo lại một cách nguy hiểm, tròng mắt đen mun thâm thúy mà quỷ quyệt, "Còn gì nữa?"

Giọng cô hết sức hòa nhã.

Nhưng chúa tể hệ thống lại không hiểu sao cảm thấy hơi rợn người, 【 ăn hai, ba, năm cái bạt tay của Nhị Ngưu có tính không?

Bàn tay Mộ Ngôn vuốt ve mép quạt, "Quý Lan Âm thích cô ta?"

【 không, không có, tự sát rất nhiều lần. 】

Lại nói tiếp, hành vi của Thẩm Bạch thần kỳ y như thể bá đạo tổng tài trong tổng tài văn vậy.

Cưỡng đoạt nàng dâu của nhân gia, còn lừa Quý Lan Âm nói ký chủ tiểu tỷ tỷ nhà nó đã chết.

Sau đó đủ kiểu tiết mục bá đạo tổng tài.

Mới đầu, Quý Lan Âm tiểu ớt cay đương nhiên không chịu thua.

Bạt tay quăng qua các kiểu.

Đổi lấy kết quả --

Thẩm Bạch tà tứ cười, "Vật nhỏ thú vị, thành công thu hút sự chú ý của bổn vương.."

Quý Lan Âm: ?

Tức khóc.

Rồi sau đó, Quý Lan Âm học ngoan, làm ra vẻ, học điệu bộ tiểu thư khuê các, của những nam tử đó.

Lúc này, bèn trình diễn kiều đoạn bá đạo tổng tài ngược luyến.

Thẩm Bạch đủ kiểu ngược tâm Quý Lan Âm.

Đầu tiên là tới một đòn nghiêm trọng, thê chủ của ngươi đã chết, bệnh chết.

Sau đó --

Thẩm Bạch cường thế nâng cằm Quý Lan Âm, giọng điệu lạnh băng khát máu, "Ngươi tình nguyện thủ tiết cũng không muốn ở bên cạnh bổn vương?"

Quý Lan Âm: "..."

Biến thái! Con lạ đời!

Quý Lan Âm sống không còn gì luyến tiếc, tự sát rất nhiều lần.

*

Mộ Ngôn: Mảnh ghép điêu vương như vậy ta có thể diệt ngay và luôn không?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 120: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 35

[HIDE-THANKS]
Mộ Ngôn nghe xong chúa tể hệ thống nói, đầu tiên nhíu mày một chút, tự sát rất nhiều lần?

Sau đó, bỗng nhiên nghĩ đến --

Vì sao mảnh linh hồ có thể đủ kiểu cưỡng bức đủ kiểu ngược?

Không khoa học?

Mộ Ngôn nụ cười càng thêm biến thái, này hoàn toàn không công bằng, cô dù là muốn mặc kệ Quý Lan Âm cũng không được nữa.

"Cậu vừa nói, cưỡng hôn, cường bạo?" Mộ Ngôn âm hàn nhìn về phía đối diện.

【 đúng đúng đúng! 】 thì hôn lên mặt cũng coi như cưỡng hôn đi.

Không sai, chính là cưỡng hôn!

【 Mộ Ngôn tiểu tỷ tỷ, đỉnh đầu cô xanh rồi.. 】

Chúa tể hệ thống còn chưa nói xong, đã bị Mộ Ngôn chặn lại.

Chúa tể hệ thống: Fck! Một lời không hợp chơi chặn nhau!

Mộ Ngôn cụp mắt, nhìn dưới thành, các tướng sĩ mặc là quần áo đồng khoản bất đồng màu sắc, chỉnh thể nhìn qua tựa như không có biến hóa gì, nhưng người ở bên trong lại đang dựa theo trận hình mà dàn trận.

Khiến cho trận pháp đạt được hiệu quả của nó.

Gió nhẹ hất tung vạt áo của cô, Mộ Ngôn nhìn về phía Quý Lan Âm phương xa.

Lúc này, Quý Lan Âm đã mặt bình tĩnh đẩy Thẩm Bạch ra, rồi lập tức lui về sau mấy bước, bảo trì khoảng cách với Thẩm Bạch.

Mộ Ngôn nhìn nhìn một tướng sĩ ở bên cạnh, "Lấy cung tiễn."

"..."

Tướng sĩ mặt như gặp ma nhìn Mộ Ngôn, "Đại, đại nhân, cô muốn lấy cung tiễn?"

"Ân."

Thấy Mộ Ngôn vẻ mặt bình đạm, nhìn không ra điều gì, tướng sĩ cũng không dám cãi lệnh, chạy nhanh đi lấy cung tiễn tới.

Đưa đến trong tay Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn tiếp nhận cung tiễn, kết quả tay nặng trịch, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa cùng cung tiễn rơi xuống đất.

Tướng sĩ: "..."

Mộ Ngôn: "..."

Một tay hình như cầm không nổi..

Mộ Ngôn ngước đầu nhìn tướng sĩ đó, theo ánh mắt ấy, tướng sĩ quay mặt đi, nhìn trời, còn cách Mộ Ngôn xa một chút, tỏ vẻ mình chưa nhìn thấy gì cả.

Mộ Ngôn: "..."

Đây là cảm thấy cô bắn tên không nổi? Chê cười!

"Xẹt."

Mộ Ngôn xé xuống một mảnh áo trên người mình, lại đem mảnh áo xé thành hai nửa, một nửa quấn quanh tay, ngồi xổm người, dính dính máu của tướng sĩ bị thương bên cạnh.

Chạm phải ánh mắt như dại ra của tướng sĩ đó.

Mộ Ngôn ôn nhuận cười, "Lau máu cho ngươi."

Mỹ nhân cười, như tắm mình trong gió xuân.

Tướng sĩ ngây ngẩn nhìn Mộ Ngôn, bởi thế, máu mũi chảy ra.

Tướng sĩ quẹt quẹt mũi mình, nữ nhân thân thể cường tráng, cười như nhị ngốc tử, giọng nói hàm hậu, "Quân sư đại nhân, cô thật là đẹp."

Gân xanh nổi trên trán Mộ Ngôn, nụ cười trên mặt thu lại, xoay người ở trên mảnh vải trắng còn lại viết mấy chữ.

Lúc đương viết, Mộ Ngôn thật đúng là có chút không nỡ nhìn, cô nhanh chóng viết cho xong, sau đó cột lên đầu một mũi tên.

Làm xong những việc này, cô cũng đã mệt thở hồng hộc.

Tố chất cơ thể này, ở trên chiến trường, liền tính không chết cũng chết khiếp ở dọc đường.

Đây là thân thể cực trâu bò mà chúa tể hệ thống lựa chọn cho Mộ Ngôn đó.

Mộ Ngôn một bàn tay kéo mũi tên không nổi, nên đem mũi tên đặt ở trên kẽ hở của cổng thành.

Lưu loát ráp mũi tên lên cung, nhấc chân, căng dây cung, ghìm chặt mũi tên.

Nhắm về phía mục tiêu, thân thể ngã mạnh về sau, bấy giờ mới thành công kéo nổi dây cung.

Tướng sĩ đứng cạnh xem mà há mồm trợn mắt, kéo cung phương thức này, y như tiểu hài tử, có thể bắn xa sao?

Nhưng chỉ thấy Mộ Ngôn nhìn chằm chằm Quý Lan Âm phương xa, eo hạ thấp chút nữa, mũi tên đầu cột một miếng vải trắng, đang vận sức chờ phát động.

Nhắm trúng mục tiêu xong, Mộ Ngôn buông lỏng tay.

Mũi tên như tia chớp lao ra ngoài, đã không còn lực kéo Mộ Ngôn đặt thẳng mông ngồi dưới đất.

Gương mặt tái nhợt đỏ ửng lên, có hơi quyến rũ, cô phì phò nhẹ thở.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 121: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 36

[HIDE-THANKS]
Mũi tên lao như phi, nhưng do lực độ không đủ, vừa hay bắn trúng dưới bàn chân của Quý Lan Âm.

Quý Lan Âm cúi đầu, hơi nhìn sang Thẩm Bạch bên cạnh.

Thẩm Bạch đang đứng trên bục cao, đưa lưng về phía Quý Lan Âm, khoanh tay mà đứng, mắt phượng hẹp dài nheo lại, nhìn phía trước, tựa hồ đang nghĩ đối sách.

Vì thế Quý Lan Âm cúi đầu nhẹ nhàng rút mũi tên lên, vốn cũng không sâu.

Mặt trên cột một mảnh vải trắng.

Quý Lan Âm tháo xuống, mở ra đọc thử.

Mặt trên là mấy nét chữ to ướt máu.

"Ngưu Ngưu, nhìn ta."

Tay Quý Lan Âm run lên, nét mặt trắng bệnh, cơ hồ theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên.

Đôi mắt vốn tĩnh mịch của hắn nhoáng cái rạng ngời, long lanh ánh sáng, cơ hồ trong chớp mắt, hắn kéo xuống mạng che mặt của mình, đôi mắt tìm kiếm nơi nơi.

Lại chưa nhìn thấy gì.

Quý Lan Âm hung hăng cắn môi, tìm kiếm trong đám người.

Cuối cùng, đồng tử hắn hung hăng thu lại.

Đối diện không quá mười dặm, đang đứng một bạch y mĩ nhân, dung nhan không thể quen thuộc hơn đó đánh vào mi mắt của Quý Lan Âm.

Như cũ ngậm nụ cười, làn da tái nhợt thoạt nhìn có vẻ ốm yếu, mặt mày lại mang nét ôn hòa.

Người nọ tay cầm quạt lông, ánh mắt như đang nhìn hắn.

Không biết tại sao, Quý Lan Âm miệng mếu máo, hốc mắt nóng lên, tầm nhìn hai mắt bị nhèo đi, mông lung hết sức.

Hắn không nói một lời, dùng tay áo lau khô nước mắt của mình.

Thê chủ của hắn không chết!

Thê chủ của hắn còn sống!

Quý Lan Âm bỗng dưng cảm thấy mình tủi thân quá sức, hắn nhấc chân muốn qua đó, lại không muốn để Thẩm Bạch phát hiện.

Bị phát hiện thì hắn không thể chạy thoát.

Quý Lan Âm xa xa nhìn Mộ Ngôn.

Do khoảng cách gần, Mộ Ngôn đọc được suy nghĩ trong lòng Quý Lan Âm, xa xa ra hiệu với Quý Lan Âm.

Ra hiệu là, chờ ta.

Cũng không biết Quý Lan Âm có hiểu không nữa.

Rời đi tầm nhìn, hai tay chấp sau lưng, lấy ra ống sáo.

Đặt bên môi, nhẹ nhàng thổi, tiếng sáo trầm bỗng vang lên.

Đang truy đuổi binh lính Bắc Nhạc, cả đám lính Đông Ngô đều dừng lại.

Rồi sau đó nhanh chóng biến hóa trận pháp.

"Sát trận!"

Các binh lính Đông Ngô hưng phấn, dĩ vãng quân sư huấn luyện các nàng, mặc dù có dạy, cũng không cho phép các nàng giết người.

Chiến sĩ sao có thể không chạm vào máu tanh.

Cho nên, các binh lính Đông Ngô hưng phấn, một đám giương cao trường thương, khí thế tận trời.

Trên đài cao, Thẩm Bạch mặc y huyền bào khoanh tay mà đứng, ngón tay ngọc thon dài gõ gõ mặt bàn.

Sự khát máu hiện rõ dần trong đôi mắt hẹp dài.

Cô ta vểnh vành môi mỏng, như thể bễ nghễ hết thảy bên dưới.

Cao ngạo, tôn quý, không sao chạm tới.

Đây là một trong số những mảnh linh hồn của Mộ Ngôn.

Thẩm Bạch quỷ súc lãnh khốc đến cùng cực, một khi động thủ thì tàn nhẫn tất thấy máu người, há có phải dễ đối phó như thế.

Thủ đoạn càng khiến người không sao nắm bắt.

Chỉ thấy cô ta mặc bào thoáng nhấc lên.

Tiếng nói không nhẹ không nhạt lan truyền trong tai mỗi một tướng sĩ.

"Giết."

Chỉ một chữ, Bắc Nhạc chiến sĩ lại toàn thân chấn động, trọng chấn chiến tuyến.

Thế nhưng cũng dàn thành đội hình, hừng hực khí thế.

"Giết! Giết!" Chúng tướng sĩ thanh âm vang tới tận chân trời, toàn bộ không trung đều như vọng lại giọng các nàng.

Tuyên bố mệnh lệnh xong, Thẩm Bạch lại lười nhác trở lại, mắt khẽ nhướng nhìn đội hình, một bộ tản mạn không để tâm.

Tựa hồ nho nhỏ một Đông Ngô, ở trong mắt của cô ta không hơn một con kiến.

Nhưng thật là vậy.

Độ đáng sợ của Thẩm Bạch, ở chỗ đầu óc, ở chỗ thực lực.

Biến thái vô cùng.

Ngay cả chúa tể hệ thống cũng có hơi sợ cái vai ác Boss trong cốt truyện này.

So sánh với ký chủ chíp bông nhà nó, kéo cung còn phải hai tay hai chân cùng sử dụng mới nổi, ký chủ của nó quá yếu.

Nhưng chúa tể hệ thống hoàn toàn quên, Mộ Ngôn vốn dĩ cũng không yếu đến thế.

Là do vốn đã có thuộc tính cọng bún sức chiến đấu bằng 5, kết quả chúa tể hệ thống còn tặng kèm thêm một khối thân thể đã sắp chết.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 122: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 37

[HIDE-THANKS]
Chiến trường hồi lâu chưa nhuộm máu, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, chưa đến nửa canh giờ, máu đã nhuộm đẫm chiến trường.

Bắc Nhạc đã đổi một tướng lãnh..

Nga không, là đổi toàn đội quân, thực lực cũng khác xa trước.

Thế lực giờ ngang nhau.

Không những thế, cường giả còn rất nhiều.

Một mình Hoàng Diệp Toàn ứng phó mười người, cũng sắp ứng phó không nổi.

Lúc này, tiếng sáo du dương xé trời mà ra.

Các chiến sĩ Bắc Nhạc giống như bị thứ gì đó mê hoặc vậy, tâm thần không xong, thế nhưng không phân rõ đông nam tây bắc, có một số thậm chí còn giết ngược người một nhà.

Trên đài cao Thẩm Bạch cặp mắt lười biếng hé mở, tay gõ trên mặt bàn hơi sựng lại, đưa mắt nhìn về người phương xa, một mạt y phục nguyệt bạch, phiêu nhiên như trích tiên.

Mi như mực hơi nhếch cao tựa hồ thoáng chút kinh ngạc, trong khoảnh khắc cô ta cũng không chú ý tới Quý Lan Âm ở bên cạnh, cặp mắt đang phát sáng lên.

Thẩm Bạch nheo đôi mắt, cuối cùng, cong khóe môi lãnh khốc.

Mệnh người bên cạnh mang cung tiễn tới.

Tư thế bắn tên của Thẩm Bạch và Mộ Ngôn hình thành sự đối lập mãnh liệt.

Hai bên cách một Sở hà Hán giới, Mộ Ngôn từ chổ cô bên đó bắn tới Thẩm Bạch bên này, phải vận dụng sức lực cả người mình.

Mà ở trước đó, Mộ Ngôn còn phải dùng đầu óc, tính phương trình vật lý toán học, tính lực độ của mình, để có thể bắn trúng nơi chân của Quý Lan Âm.

Còn Thẩm Bạch thì không giống vậy.

Bàn tay thon dài trắng nõn kéo dây cung một cách dễ dàng, đón gió mà đứng, giữa mày là vẻ lạnh lùng khát máu giống y như mũi tên trong tay cô ta.

Sắc bén, có khí thế xé rách rạch trời.

Một con mắt cô ta hơi nheo lại, đôi mắt hẹp dài quyến rũ hoàn mỹ bày ra.

Tay nắm dây cung, kéo mạnh một cái, thả ra.

"Vèo" một tiếng, mũi tên lao về phía Mộ Ngôn.

Sát khí mười phần.

Mũi tên khóa thẳng yết hầu, muốn trực tiếp lấy mệnh Mộ Ngôn.

Quý Lan Âm ở bên cạnh nhìn mà thót tim, âm thầm nắm chặt ống tay áo.

Ngay khi mũi tên cách Mộ Ngôn không xa, Hoàng Diệp Toàn không biết từ đâu nhảy ra, trực tiếp quét sạch hai mũi tên này.

Hồng bào chiến giáp, tay cầm ngân thương.

Tiếng sáo bỗng ngưng bẫng.

Mộ Ngôn xoay ống sáo trong tay một vòng, nhẹ nhàng bâng quơ nhìn sang Thẩm Bạch đối diện.

Thoáng thấy Thẩm Bạch cười với cô, tựa hồ một chút cũng không giận không bắn trúng Mộ Ngôn vậy.

Mộ Ngôn che ngực ho khan một trận, đến khi khoang miệng trào ra một mùi tanh ngọt.

Tên không bắn trúng Mộ Ngôn, nhưng luồng khí của nó đã gây thương tích cho Mộ Ngôn.

Chậc.

Mộ Ngôn khoé môi kéo ra nụ cười mát lạnh, đồng tử trong mắt sâu thẳm.

Mảnh linh hồn này, cũng đủ mạnh rồi.

Nhưng, làm thế nào bây giờ, vẫn muốn hủy hoại nó.

Chúa tể hệ thống vẫn luôn chú ý chiến sự, không nhìn đến ở trong không gian, trong mặt gương thần mà Mộ Ngôn mang về ở vị diện đầu tiên phản chiếu một hình ảnh đáng sợ.

Nhìn hình ảnh, gương thần lặng thinh ôm lấy đùi mình run lên bần bật.

Chung quanh Mộ Ngôn, vẫn luôn xoay vần một luồng hắc ám, tựa người phi người, ở bên cạnh Mộ Ngôn không rời không bỏ.

Như thể chiếc bóng.

Nếu nói hiện tại Mộ Ngôn là mặt quang minh, vậy bóng người bao trùm quanh người Mộ Ngôn, vẫn luôn đi theo, đó chính là mặt hắc ám.

Mà mặt hắc ám --

Thường thường chính là vặn vẹo, cừu hận, oán niệm, ác độc đủ các mặt phản diện không sao trấn áp nổi.

Hoặc là, tương đương với tẩu hỏa nhập ma loại đó.

Mà hiện tại bóng người này, lại đang dần muốn dung hợp với Mộ Ngôn.

Bên tai Mộ Ngôn vẫn luôn quanh quẩn một giọng nói đầy mê hoặc.

Đến đây đi, cùng ta dung hợp đi.

Ta có thể đoạt về những mảnh ghép không nghe lời của cô ~

Chậc chậc, nhìn xem cô hiện giờ, yếu ớt cỡ nào, ta xem cô thật giống như đứa trẻ đáng thương.

Đến đây đi, ta có thể cho cô sức mạnh cường đại.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 123: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 38

[HIDE-THANKS]
Thanh âm đó vẫn luôn quanh quẩn, dùng sức mạnh cường đại mà Mộ Ngôn từng có dụ dỗ cô.

Mộ Ngôn không dao động, chỉ nhàn nhạt nói một câu, trấn áp âm thanh nọ, "Hiện tại còn chưa phải lúc."

Ánh mắt cô chợt xẹt qua vẻ quỷ quyệt.

Vốn tưởng rằng, sau khi chết, thứ này sẽ không còn đi theo cô nữa, ai biết rằng, mặc dù linh hồn đã chia tách, thứ này vẫn còn luôn quay xung quanh cô.

Thứ này là thứ gì, nơi nào tới, hiện tại Mộ Ngôn không một chút ký ức.

Chỉ là --

Cô bài xích thứ ấy, điểm này không thể nghi ngờ.

Ho một trận xong, trông mặt Mộ Ngôn càng có vẻ nhợt nhạt.

Hoàng Diệp Toàn nhìn thấy cô như thế, mày chau lại, đi đến bên cạnh Mộ Ngôn, ngữ khí có chút sựng sùng, "Không việc gì đi?"

Mộ Ngôn lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không sao cả.

Luồng khí từ mũi tên ấy thẳng bức ngũ tạng lục phủ của Mộ Ngôn, bá đạo cực điểm, thiếu chút nữa không muốn luôn mệnh của Mộ Ngôn.

Trận chiến này vẫn luôn kéo dài đến chạng vạng tối, tới mặt sau, Bắc Nhạc ưu thế dần dần hiện ra.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Bạch thậm chí cũng chẳng lộ mặt, trừ bỏ một mũi tên, thẳng thương Mộ Ngôn ấy.

Đông Ngô đã bắt đầu đánh không lại dần.

Không có người chỉ huy.

Nhưng --

Ngay lúc sắp sửa chiến bại, Đông Ngô các tướng sĩ chơi một trận trơn như lươn, không có một chút cốt khí mà chiến sĩ nên có.

Cầm thương trong tay liền bắt đầu quay đầu chạy.

Thục mạng mà chạy.

Các tướng sĩ Bắc Nhạc đầu tiên là vẻ mặt sững sờ, đang đánh nhau như thế nào chạy?

Tiếp theo đó, phe đối diện tựa hồ sớm đã có chuẩn bị, muôn vạn cung tiễn yểm hộ đám tướng sĩ chạy trốn.

Cuối cùng, chúng tướng sĩ Bắc Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn các tướng sĩ Đông Ngô chạy.

Bắc Nhạc: Quá, quá không biết xấu hổ rồi.

*

Trận chiến qua đi.

Lúc này, trong doanh trướng Bắc Nhạc, các lộ tướng sĩ sôi nổi không dám ngôn ngữ.

Nhìn vị bên trên hồi lâu không nói năng gì.

Bắc Nhạc tứ vương gia, âm tình bất định, thủ đoạn lãnh khốc tàn nhẫn, giết chóc khát máu, lại cường đại, cả nữ hoàng cũng phải kiêng kị đôi phần.

Mà hiện tại, vị tứ vương gia trong truyền thuyết này, giống như trong lời đồn.

Có đủ mưu lược hùng mạnh, có thể tránh khỏi âm mưu của đám kỳ ôn Đông Ngô đó, cũng là nhờ nhân tài bên cạnh vị tứ vương gia này chỉ dẫn.

Chẳng qua --

Thắng trận cố nhiên sảng, có điều nhìn mặt vị Vương gia này, còn đáng sợ hơn lên chiến trường nhiều.

Ít nhất hiện tại các tướng lĩnh cả thở hơi mạnh cũng không dám.

Thật lâu sau, một giọng nói biếng nhác từ phía trên vang lên, "Chưa tìm được cách đi vào Đông Ngô? Ân?"

Ngữ điệu giương cao một cách nguy hiểm, rét mướt dấy lên.

Tướng lãnh cả người phát run, lắp bắp nói, "Đông, Đông Ngô quân sư đó, được người bảo vệ nghiêm mật, không chỉ thế, trong ngoài ba vòng, đều bị vây kín mít, chúng ta nhưng cả phạm vi ngoài của doanh địa Đông Ngô cũng không đánh lén vào được."

Theo lý thuyết, sẵn hắn bệnh muốn mệnh hắn, ở trong lúc Đông Ngô điều dưỡng, giết sạch các nàng, dễ như trở bàn tay.

Tuy nhiên -

Nan đề tới.

Các nàng thế nhưng không vào được!

Đây quả thực quỷ dị, rõ ràng doanh địa Đông Ngô ngay trước mặt, nhưng mặc kệ các nàng nghĩ đủ mọi cách cũng không công vào được.

Mà người ở trong đó, như thể rùa đen súc đầu trong mai vậy.

Các nàng ta không ra, các nàng công không vào.

"Vô dụng."

Âm thanh không hề có tình cảm từ khoang miệng cô ta nhả ta.

Chỉ nhìn thấy mặc bào hất lên, trong chớp mắt, người nọ đã rời khỏi doanh trướng thật xa.

Lưu lại mấy vị tướng lãnh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Lúc này, Quý Lan Âm đang nghĩ cách đào tẩu.

Hắn ở ban ngày, tận mắt trông thấy Mộ Ngôn hộc máu.

Thân thể của Mộ Ngôn hắn hiểu rõ hơn ai hết, Quý Lan Âm siết chặt nắm tay, cắn môi dưới, đem nước mắt bức trở về hốc mắt.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 124: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 39

[HIDE-THANKS]
Quý Lan Âm nghe tiếng Thẩm Bạch đi ra ngoài, tròng mắt xoay tròn, cuối cùng, trên mặt lộ ra nụ cười.

Hai mắt sáng lên, kinh diễm hết sức.

Doanh địa Bắc Nhạc và doanh địa Đông Ngô cách nhau cũng không xa.

Cho nên muốn chuồn qua, cũng không xa.

*

Lúc này, đang khó chịu uống thuốc, Mộ Ngôn cảm ứng được ý tưởng trong lòng Quý Lan Âm, thiếu chút nữa không phun ra một ngụm thuốc.

Cô che ngực ho sặc sụa, ráng uống một hơi cho xong.

Con hàng này thật sự nói đi là đi, hoàn toàn không chần chừ một chút.

Nhưng mà, Mộ Ngôn mí mắt giật giật, đừng có chạy nửa đường thì lạc chết nha, doanh địa Đông Ngô, đám tướng sĩ Bắc Nhạc, cũng không có cách gì vào được.

Huống chi ngốc nghếch như Quý Lan Âm.

Mộ Ngôn hiện tại còn chưa có khả năng bảo vệ Quý Lan Âm, cũng không tính mở cửa sau cho Quý Lan Âm, Thẩm Bạch cũng sẽ không giết Quý Lan Âm.

Thế nên, mới uống thuốc xong, Mộ Ngôn buồn ngủ quá, đi ngủ luôn rồi.

Đêm, vắng lặng vô cùng, giữa không trung, vầng trăng sáng tròn mang cho đêm đen một chút ánh sáng.

Lúc này, bên doanh địa Đông Ngô, một thân hình nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.

Thân hình nho nhỏ này thoắt ẩn thoắt hiện giữa bóng đêm.

Quý Lan Âm hít thở có vẻ gắng sức, nhìn về phía trước, đưa tay dơ hề hề lau mặt.

Lúc này hắn mặc một thân khôi giáp nặng trịch, mỗi bước một gian nan.

Đi đi dừng dừng.

Ấn ký sau cổ hắn chớp tắt ánh sáng, như đang dẫn đường cho Quý Lan Âm vậy.

Quý Lan Âm thật sự chỉ dựa vào một chút trí thông minh của mình, mà trà trộn vào Đông Ngô.

Những trận pháp gây khó khăn cho các tướng sĩ Bắc Nhạc, với hắn mà nói tựa như không tồn tại.

Đứng trong doanh địa to lớn.

Quý Lan Âm tránh tránh né né, xem như trốn khỏi một đội ngũ tuần tra.

Lúc này, trời đã rạng sáng, sắc trời cũng muốn sáng dần lên, Quý Lan Âm nhăn mày nhìn các doanh trướng.

Cuối cùng, chọn đại một doanh trướng, nhanh chân chuồn êm vào.

Tiến vào doanh trướng, mùi thuốc chua đắng xông thẳng vào mặt, Quý Lan Âm mắt sáng càng thêm rạng ngời.

Hắn sờ soạng trong bóng tối, cuối cùng mò đến đầu giường.

Nương ánh sáng mỏng manh bên ngoài, nhìn thấy khuôn mặt của Mộ Ngôn.

Sắc mặt cô vàng vọt xanh xao, thậm chí trông còn có vẻ trắng hơn cả ba năm trước, Quý Lan Âm mím môi.

Đứng bên mép giường Mộ Ngôn, không hề biết rằng ấn ký sau cổ hắn nhấp nháy mấy cái thì tắt hẳn đi.

Gặp được Mộ Ngôn, hắn rốt cuộc không còn áp lực nữa, nước mắt nóng bỏng ngập trong hốc mắt.

Khôi giáp trên người hắn, cũng càng nặng nề thêm, Quý Lan Âm quỳ hẳn dưới mép giường của Mộ Ngôn.

Hai tay đặt bên mép giường của Mộ Ngôn, khoé mắt tựa hồ không thể ngăn trở suối mắt phun trào.

Hắn gắt gao cắn môi, không để phát ra tiếng động, lẳng lặng không làm ồn Mộ Ngôn.

Vô tận tủi hờn, đến lúc nhìn thấy Mộ Ngôn, liền giống như đã không nhịn nổi.

Quý Lan Âm chỉ cuộn tròn ở một góc giường của Mộ Ngôn, hắn không đi quấy rầy Mộ Ngôn.

Đêm nay, Mộ Ngôn vô cớ nằm mơ gặp ác mộng.

Mơ thấy Quý Lan Âm khóc ở bên cạnh cô, bất luận dỗ thế nào cũng không ngăn được cái loại ấy.

Dọa đến Mộ Ngôn mồ hôi lạnh ướt sủng cả người, thẳng đến trời sáng, trực tiếp bừng tỉnh.

Mộ Ngôn đau đầu day day trán, xốc chăn giường dậy, trong nhất thời không để ý, dưới chân không biết đá phải thứ gì.

Mộ Ngôn lảo đảo một cái.

Ngã lên một cơ thể lạnh băng.

Mộ Ngôn: "..."

Bốn mắt nhìn nhau.

Mộ Ngôn: ?

Mộ Ngôn: !

Mộ Ngôn: ? (⊙"? ′⊙) ?

Người trước mắt khuôn mặt dơ hề hề, đôi mắt to ngăm đen tỏa sáng sáng.

Trong đó lóng lánh sóng nước, đôi đồng tử phản chiếu khuôn mặt của Mộ Ngôn.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 125: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 40

[HIDE-THANKS]
Mộ Ngôn trong đầu xẹt ngang một chuỗi ta là ai, ta ở đâu, ta có phải hay không lại xuyên rồi.

Gương mặt lại vẫn duy trì điềm nhiên như cũ.

Cô nhắm mắt lại, mở mắt ra, xác định người trước mắt mình không có nhìn nhầm.

Mộ Ngôn: "Quý Lan Âm?"

Quý Lan Âm đối diện với ánh mắt của Mộ Ngôn, giang hai tay ôm lấy Mộ Ngôn, nở rộ nụ cười, "Thê chủ!"

"..."

*

Qua một lát sau, Mộ Ngôn và Quý Lan Âm hai mắt nhìn nhau.

Mộ Ngôn vẻ mặt bình tỉnh, lôi kéo y phục của Quý Lan Âm, "Cởi ra."

Quý Lan Âm gương mặt trắng bệch, tay khép chặt y phục mình, không cho Mộ Ngôn cởi, giọng hắn nghe có vẻ lắp bắp, "Ta, ta.."

"Nàng ra ngoài ta lại đổi."

Thái độ và giọng điệu của hắn, hoàn toàn khác hẳn ba năm trước đây.

Theo như lời chúa tể hệ thống, Quý Lan Âm xác thật đã tự sát nhiều lần.

Y phục hắn rối tung, làn da bên trong trắng nõn như sứ, nhưng Mộ Ngôn lại có thể thấy rõ ràng vài vết thương bắt mắt.

Mùi vị tanh ngọt từ dưới ngực Mộ Ngôn trào lên, nhịn không được ho lên sặc sụa, thấy Mộ Ngôn như thế, Quý Lan Âm có hơi sốt ruột, bèn muốn lại gần Mộ Ngôn.

Lúc này, trên người hắn chợt lạnh, y phục bị rút đi.

Cơ thể trắng nõn, vốn nên hoàn mỹ không tì vết nay trải rộng vết thương.

Quý Lan Âm trắng bệnh cả mặt, cuống quít cầm y phục kéo lên.

"Nàng!"

Hắn cắn môi, duỗi tay muốn đi cốc đầu Mộ Ngôn, nhưng sựng lại, hắn thu tay về.

Mộ Ngôn cau mày, kéo tay Quý Lan Âm qua xem thử, "Chàng tự sát bằng cách lăng trì?"

Quý Lan Âm theo bản năng quay đầu đi, "Không có! Ta, ta không biết hạ đao chổ nào cho không đau!"

Quý Lan Âm vừa nói xong, bầu không khí lâm vào trong khoảng không yên lặng.

Quý Lan Âm trừng to đôi mắt, nhìn Mộ Ngôn.

"Nàng, nàng như thế nào.."

"Đoán."

Mộ Ngôn thay Quý Lan Âm mặc lại y phục, từng nút từng nút cài vô.

Ba năm không gặp, Quý Lan Âm ngược lại câu thúc, cứ việc Mộ Ngôn cách hắn rất gần, cũng không nhào qua.

Quý Lan Âm nhìn khuôn mặt Mộ Ngôn xanh xao.

Im lặng gục đầu xuống, siết chặt nắm tay mình, hắn toàn thân lạnh lẽo.

Quý Lan Âm còn chưa bắt đầu miên man suy nghĩ, đỉnh đầu chợt nặng, Mộ Ngôn vuốt ve đầu hắn.

Giọng ôn nhu nói, "Đi bao lâu rồi?"

Quý Lan Âm ngẩn đầu lên, ngây ngốc nhìn Mộ Ngôn.

Mắt hắn còn hơi sưng, không khó nhận ra đã khóc cả đêm qua.

Hốc mắt Quý Lan Âm tức thì lại đỏ, nước mắt trong veo thoáng chốc ngưng về nơi khoé mắt.

"Ô."

Hắn đầu tiên mếu miệng, khụt khịt nước mũi, giọng nói nghẹn ngào,

"Một buổi tối."

Vừa nói xong, thì Quý Lan Âm trực tiếp bổ nhào vào lòng Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn ngồi ở trên giường, vừa nhào như thế, hai người ngã ngay xuống.

Mộ Ngôn đầu tiên hơi sựng lại, sau đó duỗi tay, ôm Quý Lan Âm dịch dịch lên trên, sứt sẹo an ủi, "Đừng khóc."

Cô càng nói, Quý Lan Âm khóc càng hung.

Kinh thiên động địa quỷ khiếp thần sầu, nước mắt nước mũi trây cả lên người Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn: "..."

Cô nhớ rõ ràng lúc cô mới gặp lại Quý Lan Âm, còn là một heo heo nam hài tinh xảo.

Nhan sắc đó, khí tràng đó..

Khác xa hoàn toàn với dáng vẻ ngốc nghếch hiện giờ.

Vì thế, Mộ Ngôn chỉ có thể chờ cho Quý Lan Âm khóc đủ.

Rất lâu sau đó, Quý Lan Âm vùi đầu giữa cổ Mộ Ngôn không chịu tránh ra.

Chỉ nghe thấy giọng hắn rầu rĩ, "Sẹo trên người ta có phải xấu lắm hay không."

Mộ Ngôn: "Cũng bình thường."

"Nàng có chê ta không?" Tay Quý Lan Âm siết chặt y phục của Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn: "Không chê." Trước giờ đã luôn chê.

Quý Lan Âm hít hít cái mũi, "Ta nặng không? Đè nàng đau không?"

Mộ Ngôn giữ vững nụ cười, "Không nặng, không nặng chút nào cả."

Cô chịu đựng, ráng nuốt xuống một ngụm máu.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 126: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 41

[HIDE-THANKS]
Quý Lan Âm chỉ trầm ngâm một lúc, sau đó rời khỏi người Mộ Ngôn, đôi mắt có hơi sưng, còn tủi thân hiu hiu khụt khịt mũi một hồi.

Mộ Ngôn thoáng nhìn lại y phục mình, im lặng làm lơ đi một mảng ướt sũng trên y phục.

Quý Lan Âm nằm bên cạnh Mộ Ngôn, nghiêng người hơi cuộn mình, một bàn tay níu áo Mộ Ngôn.

Ngửi mùi thuốc trên người cô.

Hít hít cái mũi của mình, giọng hơi mất tiếng, "Nàng ta nói với ta nàng đã chết."

Mộ Ngôn nghiêng người sang duỗi tay lau nước mắt cho Quý Lan Âm, "Rồi sau đó?"

Quý Lan Âm lại sít lại gần Mộ Ngôn, giọng nói nhẹ nhàng, "Nàng ta không để ta đi, còn muốn cưới ta, ta thề sống chết không theo."

"Sau đó thì nàng ta không cưới ta nữa, ta thành người hầu bên người nàng ta."

"Trong vương phủ có rất nhiều quy củ.." Quý Lan Âm nhẹ nhàng kể ra.

Vương phủ quy củ rất nhiều, kinh thành cũng có vô số nam tử ưu tú, cầm kỳ thư họa ôn tồn lễ độ.

Mà hắn, lại cái gì cũng không biết.

Vì thế dần dần, hắn đi theo những nam tử đó học, cầm kỳ thư họa cái gì cũng đều học.

Hắn học rất nhanh, cũng rất biết giả bộ, đi theo Thẩm Bạch, Thẩm Bạch là vương gia, kẻ bên người ngươi lừa ta gạt.

Mới đầu Quý Lan Âm còn sẽ trúng chiêu, nhưng về sau, hắn cũng học được cách ngụy trang, ẩn dấu.

Giữa lúc đó, hắn tự sát không chỉ một lần, đặc biệt là Thẩm Bạch thường hay bức bách, nhưng, Quý Lan Âm không nghĩ tới, sống đã khó khăn, muốn chết, cũng cần kỹ thuật.

Tự mình hại mình rất nhiều lần, đều không chết thành công.

Ở dưới mí mắt của Thẩm Bạch, căn bản không chết được.

Vì thế, Quý Lan Âm cũng dần đạm nhiên, danh hào Bắc Nhạc đệ nhất công tử cứ như thế mà truyền đi.

Ai cũng biết, đệ nhất công tử này là người của Bắc Nhạc tứ vương gia..

Lại không ai biết, Quý Lan Âm ở trước đó, bất quá cũng chỉ là một thôn phu hương dã.

Mộ Ngôn nghe, nhìn nhìn Quý Lan Âm, im lặng một hồi sau, lại sờ sờ mái tóc hắn, "Ân, ưu tú!"

Tên ngốc này có thể lăn lộn trở thành đệ nhất công tử, cũng là có khả năng.

Mắt đen lay láy hơi sáng lên, không còn một chút vẻ tĩnh mịch nào như khi Mộ Ngôn vừa gặp lại hắn.

Muốn nói Quý Lan Âm nơi nào đẹp nhất, đó là lúc hai mắt sáng ngời lên.

"Thê chủ, nàng có thể chết hay không?" Quý Lan Âm nhìn Mộ Ngôn, hắn biết Thẩm Bạch võ công cao cường ra sao.

Mộ Ngôn che môi ho sụ lên, "Chàng chết ta cũng sẽ không chết."

Chết, hệ thống ngu xuẩn sẽ làm rớt cô luôn, trừ phi cô hoàn thành nhiệm vụ.

Quý Lan Âm tiếng nói nặng nề, "Ta sẽ bồi nàng cùng chết."

Mộ Ngôn: "Nga." Chẳng lẽ ngươi còn muốn sống một mình sao? Không có khả năng.

Tố khổ xong xuôi, Quý Lan Âm bắt đầu tiến vào chủ đề chính.

Hắn lôi kéo y phục Mộ Ngôn, ngước mặt nhìn cô, "Ta không ở bên, thê chủ nàng có nam nhân khác hay không?"

Thẩm Bạch cũng có rất nhiều nam tử bên người, những nam tử đó đều ưu tú thực sự, Quý Lan Âm nghe nói những nam tử đó là phu hầu của Thẩm Bạch.

Ở thế giới nữ tôn nam ti, nữ tử có rất nhiều phu hầu là chuyện rất bình thường, đặc biệt là vương gia.

Mộ Ngôn mặt không cảm xúc, "Không có."

Nam nhân như Quý Lan Âm, có một là đủ rồi.

Nhiều thêm mấy cái cô còn sống nổi nữa không.

Quý Lan Âm nga một tiếng, khóe môi đầy ắp nụ cười, "Thê chủ, nàng thật tốt."

Mộ Ngôn ừ một tiếng, "Cũng chỉ mười tốt thôi."

"..."

Tự ngày đó xong, bên cạnh quân sư mê đảo muôn vàn thiếu nam liền nhiều thêm một tùy tùng nhỏ.

Tùy tùng này có thể đi theo Mộ Ngôn đến bất cứ nơi đâu.

Hơn nữa --

Khi tùy tùng nhỏ nhìn quân sư trích tiên của các nàng, ánh mắt đều sẽ phát sáng.

Đang nói chuyện quân cơ, muốn xem nhẹ cũng không được.

Đối với điểm này, quân sư đại nhân cao lãnh là thế, vậy mà dung túng cho nam tử không hiểu lý lẽ này.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 127: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 42

[HIDE-THANKS]
Bởi thế, Hoàng Diệp Toàn mỗi ngày nhìn đến cơ hồ mỗi ngày đều là --

Lúc Mộ Ngôn ăn cơm --

"Thê chủ." Quý Lan Âm giọng nói mềm nhuyễn, đôi mắt chớp chớp nhìn cơm trong chén Mộ Ngôn, "Ăn ít quá nha."

Quý Lan Âm gõ gõ đũa, đôi mắt ngậm ánh sáng lập loè, nói với vẻ ngượng ngùng, "Đây là tự tay ta làm cho thê chủ, ăn hết đi được không?"

Hắn cười hết sức đáng yêu.

Mộ Ngôn cúi đầu nhìn, sau đó yên lặng bưng chén lên, quét sạch những gì còn sót lại trong đó.

Hai mắt Quý Lan Âm sáng lấp lánh, "Ăn ngon không?"

Mộ Ngôn no nấc một cái, "Ngon."

Trù nghệ ma quỷ của Quý Lan Âm đã khá hơn rất nhiều.

Hoàng · cẩu độc thân · bóng đèn · Diệp Toàn cúi đầu nhìn lại chén mình, thanh đạm vài cục thịt, màn thầu.

Cô nghiến răng một cách hung tợn, cô nên cưới chồng!

Khi Mộ Ngôn uống thuốc --

Quý Lan Âm đưa mứt hoa quả đã chuẩn bị sẵn cho Mộ Ngôn, "Ăn một viên không? Rất ngọt."

Mộ Ngôn ai đến cũng không chối từ, ăn mứt hoa quả.

Mắt Quý Lan Âm rạng ngời, "Ngọt không?"

Mộ Ngôn: "Ngọt."

Quý Lan Âm nhân lúc Mộ Ngôn không chú ý, ôm Mộ Ngôn miệng đối miệng chụt một cái, sau đó liền ngượng ngiụ buông ra, xoay mặt qua một bên.

Giọng nói mềm mại, "Thê chủ quá ngọt."

Bị ăn đậu hủ, Mộ Ngôn: "..."

Hoàng · cẩu độc thân · bóng đèn · Diệp Toàn im lặng, một hơi uống sạch thuốc trong bát, sau đó hết sức bực bội gọi tướng sĩ đến.

"Đi mua một tá mứt hoa quả về cho lão tử!"

Tướng sĩ: "Báo cáo tướng quân! Không có mứt hoa quả."

Hoàng Diệp Toàn: "..."

Lúc Thẩm Bạch phát hiện ra Quý Lan Âm chạy trốn, Quý Lan Âm đã nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước doanh địa của Đông Ngô.

Đuổi theo đến nơi thì Quý Lan Âm đã vào bên trong trận pháp.

Mà người của Thẩm Bạch thì lại không có cách đi vào.

Thẩm Bạch nổi giận giết vài người, sau đó nhốt mình trong phòng suốt ba ngày không ra.

Chờ sau khi Thẩm Bạch ra tới, hơi thở tối tăm thị huyết trên người cô ta càng nồng đậm.

·

Ngày hôm sau, Thẩm Bạch trực tiếp sai người tới công, mấy vạn người.

Một cái trận pháp, có vẻ hoàn toàn không làm khó được Thẩm Bạch, cô ta giải quyết một cách nhẹ nhàng.

Chiến tranh bắt đầu.

Dưới tình huống thế lực ngang nhau, trực tiếp giằng co vài tháng.

Mãi đến --

Nữ chính mang theo các nam chính của mình tới.

Nữ hoàng giá lâm, mới đầu cũng chả làm được mẹ gì.

Lúc nữ chính tiếp kiến.

Hoàng Diệp Toàn hai mắt nhìn thấy chính là một hàng dài khí thế bàng bạc đằng sau nữ chính.

Hồng, xanh, trắng, tím..

Dõi mắt nhìn qua, con mẹ nó đều toàn là mỹ nam.

Còn đủ loại kiểu dáng màu sắc nữa.

Ôn tồn lễ độ, đạm mạc cao lãnh, tà tứ quyến rũ, đáng yêu shota, ngạo kiều công tử..

Vâng vâng.

Nữ chính một thân cẩm y ngọc phục, ánh mắt mang theo ngạo khí như thể áp đảo phía trên mọi người.

"Các ngươi quân sư kia đâu?" Nữ hoàng hỏi chuyện, không nhìn thấy quân sư mê đảo muôn vàn thiếu nam trong truyền thuyết.

Nhắc đến Mộ Ngôn --

Hoàng Diệp Toàn ngoài cười nhưng trong không cười, "Quân sư thân thể không khoẻ.."

"Nga?" Nữ hoàng nhướng mày, "Trẫm ngược lại từng nghe nói quân sư thân thể hư, không sao, mang ta đi gặp quân sư đi."

Hoàng Diệp Toàn không mặn không nhạt liếc nữ hoàng một cái, chiến bào vung lên, dẫn đường.

Ở trong doanh trướng, Mộ Ngôn khoanh tay đứng trước bản đồ, thân ảnh nho nhỏ bên cạnh thì thường hay thấu tới trước.

Quý Lan Âm mắt nhỏ thoáng nhìn qua, "Ta biết Thẩm.."

Còn chưa nói xong, Mộ Ngôn đã liếc hắn một cái, "Ngoan, sang bên kia chơi đi."

Nói xong lời này, Mộ Ngôn lại ngẩn người.

Mấy ngày này Thẩm Bạch vẫn luôn ăn thiệt, rốt cuộc không cần dùng ánh mắt dòm con kiến nhìn Mộ Ngôn nữa.

Thay vào đó, càng muốn giết Mộ Ngôn hơn.

Quý Lan Âm ngoan ngoãn đợi bên cạnh Mộ Ngôn, lúc này, bên ngoài vang lên một tràng tiếng nói chuyện.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 128: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ động phòng đi 43

[HIDE-THANKS]
Mộ Ngôn ánh mắt hơi đổi, mấy người nọ đã muốn chạy đến cửa.

Nữ hoàng tiến vào, ánh mắt vừa vặn chạm phải Mộ Ngôn một thân bạch sam.

Người trước mặt, khóe miệng ngậm nụ cười ôn hòa, có một gương mặt tái nhợt tinh xảo, thân hình mảnh mai.

Có thể nói, gương mặt này kinh diễm hơn bất cứ ai, nhìn thực thoải mái.

Mà bên cạnh nàng, đang đứng một nam tử làn da ngăm đen, đôi mắt to lấp lánh ánh sáng.

Chỉ thấy nữ tử không chút hoang mang, đi đến trước mặt nữ hoàng, hành lễ, động tác nước chảy mây trôi, sẽ không khiến người không thoải mái.

Quý Lan Âm cũng theo sau hành lễ, lễ nghi tiêu chuẩn.

Nữ hoàng nhìn nhìn Mộ Ngôn, người này thoạt nhìn điềm nhiên vô cùng, dung mạo cũng xác thật như lời đồn, là tình nhân trong mộng của khuê trung nam tử.

Nữ hoàng không dấu vết nhìn nhìn mấy vị hoàng phu sau lưng, hầu như có một nửa đang đánh giá Mộ Ngôn.

Tất nhiên, đó không phải do thấy Mộ Ngôn đẹp, nên nhìn thêm mấy cái, mà là đang đánh giá Mộ Ngôn.

"Ngươi là Toàn Cơ?" Một lát sau, nữ hoàng lên tiếng.

"Đúng vậy." Giọng Mộ Ngôn không mặn không nhạt trả lời.

"Bệ hạ đích thân tới, là muốn xem thế cục hiện tại?"

Mộ Ngôn lười cùng nữ hoàng vô nghĩa, trực tiếp vào thẳng chủ đề, nữ chính trong lòng hơi kinh ngạc, lại lần nữa không chút dấu vết nhìn kỹ người quân sư này.

Bên cạnh nữ chính có đủ loại người tài ba, nam chính mỗi người mỗi vẻ riêng, hậu cung đoàn đội vô cùng hùng hậu.

Sau khi nữ chính xuất hiện, Mộ Ngôn cảm thấy, mình sẽ nhẹ nhàng đi rất nhiều, cũng không cần lo lắng mình sẽ mệt đến chết nữa.

Nên nhẹ nhàng bâng quơ nói một chút ý tưởng và phương châm chiến đấu của cô, rồi lấy bị thương vì từ, xin được nghỉ ngơi.

Nữ chính: Nàng sao cảm thấy quân sư, trong giọng nói hình như đang nhảy nhót.

Nhưng nét mặt của Mộ Ngôn lại bình tĩnh tự nhiên, nhìn không ra một chút khác thường nào.

Vốn dĩ nữ chính lại đây cũng muốn nhất thống giang sơn, nghe Mộ Ngôn giảng như vậy, nàng từ thế kỷ 21 đến, tự nhiên cũng muốn dùng tổn thất nhỏ nhất.

Nghe xong chiến lược của Mộ Ngôn, càng thêm một bồ nhiệt huyết.

Cùng nhóm hoàng phu của mình thương lượng một chút, thực nhanh, nữ chính liền bắt đầu hành động.

Nữ chính ra tay, không giống với người thường.

Trận chiến đầu tiên đã bị Thẩm Bạch ngược đều từ trong ra ngoài, ngoài khét trong nộn.

Ở trên chiến trường, Thẩm Bạch vành môi cong thành nụ cười rét mướt âm u, không khí xung quanh cô ta hắc ám lại đè nén.

Cô ta một thân mặc bào chiến y, cả người trông hết sức âm u, phảng phất như hòa cùng một thể với chiến trường.

Lấy một địch trăm, không, lấy một chắn ngàn.

Từ xa nhìn lại, chỉ cảm thấy cô ta như một chiếc máy gặt thịt người.

Hiện tại, ở lúc nữ hoàng sắp sửa chiến bại, một tiếng đàn du dương vang vọng khắp chiến trường.

Mà khúc này, đúng là khúc lúc trước Quý Lan Âm đàn.

Thẩm Bạch động tác giết người hơi sựng lại, khinh công nhảy lên, dẫm lên đầu một chiến sĩ, đưa mắt dõi nhìn.

Đôi mắt cô ta có sát ý chớp loé, đáng sợ đến cực độ.

Nhưng người đang đánh đàn, cũng không phải người cô ta đang suy nghĩ, mà là Mộ Ngôn.

Làn điệu ấy như thể ma âm, truyền vào trong đầu Thẩm Bạch, khuấy động dây thần kinh của cô ta.

Thân thể của Thẩm Bạch nhoáng cái lung lay, tức thì, đầu cảm giác như muốn bùng nổ.

Không ai phát hiện, Mộ Ngôn mỗi lần khẩy dây đàn, sợi kim sắc linh khí quanh quẩn quanh ngón tay cô cũng quấn lên dây đàn.

Ở trong mắt Thẩm Bạch, tiếng đàn tựa hồ hóa thành từng đạo phù có tính công kích, từng đợt từng đợt len vào trong thân thể Thẩm Bạch.

Chúa tể hệ thống: 【 ký chủ, cô đang làm gì thế? 】

Hình như có linh khí di động, phát ra từ trên người ký chủ củi mục này của nó.

"Dẫn hồn."

Mộ Ngôn chậm rì rì nói, mắt cô nhìn về phía Thẩm Bạch.

Tiếng đàn ngày càng kích động, dõng dạc hùng hồn, ủng hộ sĩ khí.

Nghe vào tai Thẩm Bạch lại càng thêm bực bội, sát khí sôi trào trong lòng.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back