Ngôn Tình [Edit] Mau Xuyên Hắc Hoá: Bệnh Kiều Ca Ca, Hư Quá! - Thủy Sâm Sâm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tiểu Dương Mịch, 6 Tháng chín 2020.

  1. Tiểu Dương Mịch

    Bài viết:
    150
    Thế giới 1: Anh trai bệnh kiều và kế muội yêu tinh

    Chương 10:


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây tuyệt đối không phải kịch bản của Lê Hoan.

    Mặt Lê Hoan thay đổi thất thường, nội tâm bất đắc dĩ hỏi Tiểu Bạch, giá trị hảo cảm hiện tại của Lục Tứ đối với cô là bao nhiêu.

    Bạch Li thở dài: "Âm một trăm."

    "Còn có thấp hơn không?"

    Bạch Li: "Không còn, như vậy đã là thấp nhất."

    Vậy là tốt rồi, về sau không còn gì sợ nữa.

    Bạch Li: "..."

    Lê Hoan giả bộ chuyện gì cũng chưa phát sinh, thong dong trấn định cúi người nhặt đồ chơi tình thú kia lên, lười nhác thưởng thức câu môi, "Cái này dùng khá tốt, hoàn toàn tự động rung, tự đổi tốc độ co duỗi thông minh, khá đúng bình luận trên Taobao."

    Bạch Li: "..."

    Ký chủ, cô điên rồi sao? "

    Vừa dứt lời, cô liền mang theo thứ đó rời phòng Lục Tứ.

    Không biết qua bao lâu, trong phòng tràn ngập vị thuốc lá nhàn nhạt, Lục Tứ dập tắt thuốc lá, giờ phút này mới phát giác Lê Hoan đã thật sự thành thục.

    Một ít chuyện hắn không biết, cô đều biết rõ.

    Môi Lục Tứ chậm rãi gợi lên tà tứ, càng ngày càng chờ mong cất giữ cô trong phòng lưu trữ của hắn, ngoan ngoãn nghe lời, vĩnh viễn dừng lại ở tuổi đa dạng.

    * * *

    Sau khi đi học trở lại, Lê Hoan và Hoa Nhài được phân vào chung một lớp.

    Là học sinh xếp lớp hai người các cô rất gây chú ý, bởi vì diện mạo Lê Hoan cực đẹp, cho nên so với Hoa Nhài khuôn mặt cực kỳ bình thường được hoan nghênh nhiều hơn một ít.

    Dù sao thì, đây cũng là thế giới xem mặt.

    Vốn dĩ Lê Hoan cũng chỉ thoáng được hoan nghênh, nhưng vì một sự kiện, cô thành nữ thần của trường cao đẳng trọng điểm A.

    Đó chính là cuộc đua tử thần.

    Giữa hai trường cao đẳng trọng điểm thường xuyên lén so tài, hai trường cử ba người dự thi, nam nữ gì cũng được, địa điểm chỉ định là núi Cao Loan.

    Đường núi nơi đó có mười tám khúc cua, cực độ nguy hiểm, bởi vậy không mấy ai muốn dự thi, loại thi đấu này còn là ngầm tổ chức.

    Không biết là ai sau lưng báo danh thi đấu cho cô, Lê Hoan không thể không dự thi giúp trường cao đẳng trọng điểm A.

    Bởi vì phàm là người dự thi rút lui, sẽ bị trường học xem như người nhu nhược, bị cô lập.

    Để nhiệm vụ công lược chủ tuyến nhẹ nhàng hơn trong tương lai, Lê Hoan không thể không làm phó nhiệm vụ này.

    Bạch Li rất có tin tưởng với cô, sau khi trải qua nhiệm vụ công lược giữa các hành tinh trước, đừng nói Lê Hoan đua xe, cơ giáp cũng không phải vấn đề!

    Lúc này, Lê Hoan một thân áo da quần da mà đeo bao tay đua xe, nhìn qua vừa lãnh khốc vừa kinh diễm, nháy mắt thu hoạch được không ít tâm của các chàng trai.

    Hoa Nhài thấy thế tiến lên lo lắng hỏi," Hoan Hoan, chúng ta vẫn nên đừng dự thi, hay là nói cho anh Lục Tứ, anh ấy sẽ giúp cậu giải quyết chuyện này. "

    Sau khi nghe xong, Lê Hoan khí phách vỗ vỗ bả vai cô, cho cô một ánh mắt yên ổn," Đứng đây, nhìn là được. "

    Nhìn Lê Hoan lên cuộc đua tử thần, Hoa Nhài mới chậm rãi thu liễm lo lắng lúc nãy, biểu tình lãnh đạm đi.

    Đối diện gặp một thiếu niên cao cao soái soái, trang phục đua xe trên người hắn sinh ra tuấn mỹ lưu manh, lúc thoáng qua cô nói một câu," Xác định là cô ta sao? "

    " Hứa Mặc, chính là cô ta. "Mạt Lị giật giật môi, nhìn không ra cảm xúc.

    " Cô ta sẽ không sống sót rời khỏi núi Cao Loan. "Áo sơ mi của Hứa Mặc ào ào trong gió lạnh, áo sơ mi thon dài dính sát vào thân cốt, ánh mắt lộ ra hận ý thấu xương.

    Cùng với một tiếng còi. - -

    Vèo.

    Lê Hoan lưu loát ném lại mấy chiếc đua xe phía sau trong chớp mắt, để lại một mảnh tro bụi, soái khí đến cực điểm.

    Mọi người vây xem thổi còi một trận, không ngờ mỹ nhân nhu nhược không ai xem trọng nhất, thế nhưng.. dẫn đầu vượt xa cả quán quân cuộc đua tử thần năm ngoái Hứa Mặc.

    Ngay cả Mạt Lị thần sắc nhàn nhạt cũng nhăn mày:" Không có khả năng, cô ta không phải là bông hoa nhu nhược chỉ đẹp chứ không xài được kia sao, thế nhưng lại lợi hại như vậy?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng một 2021
  2. Tiểu Dương Mịch

    Bài viết:
    150
    Thế giới 1: Anh trai bệnh kiều và kế muội yêu tinh

    Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lê Hoan cua ở quẹo thứ nhất, hơi thả chậm tốc độ.

    Cho xe theo sát phía sau có cơ hội, ngay sau đó mấy chiếc xe vèo vèo vượt qua cô.

    Còn có một chiếc sóng vai cùng cô.

    Giống như cố ý không vượt qua cô, chuyện kỳ quái tất mờ ám.

    Quả nhiên chiếc xe kia cua ở quẹo thứ hai chuyển tới bên phải cô, song hành cùng cô.

    Lê Hoan để lại cái tâm nhãn, khi hắn đột nhiên chuyển hướng cô tăng tốc, bằng không đã.. Trực tiếp bị hắn đâm xuống sườn núi.

    Đây mới là mục đích của hắn.

    Lê Hoan nhìn qua rất bình tĩnh, dù biết có người muốn mạng cô.

    Bình tĩnh, mới là mấu chốt bảo mệnh.

    Cô lười nhác cong môi, đừng nói thi đấu xe, cơ giáp phi thuyền phức tạp hơn cũng không nói chơi.

    Trong nháy mắt, đã bỏ xa chiếc xe muốn đâm cô xuống sườn núi.

    Muốn hại chết cô, còn non lắm!

    Ánh mắt Lê Hoan dần dần nghiêm túc, liên tục vượt qua mấy chiếc xe đua phía trước, lại trở về vị trí thứ nhất.

    Nhưng đến vòng cuối cùng.

    Cô cũng không muốn nổi bật, thứ hạng trung bình đã đủ.

    Cho nên vòng cuối cùng cô cố ý nhường.

    Chỉ là cô không ngờ tới chiếc xe muốn đâm chết cô, đột nhiên xông đến hạng nhất.

    Kỹ thuật.. Không thể khinh thường.

    Rất lợi hại nha, Lê Hoan câu môi, như thể trong lòng đang cùng hắn giằng co thắng bại.

    Lê Hoan không cẩn thận lấy ra bản lĩnh thật, đôi tay nhanh chóng chuyển động bánh lái, cố ý vọt lên trước hắn, trong nháy mắt hắn còn chần chờ. - -

    Chiếc xe dạo qua một vòng, nhanh chóng soái khí để lại tro bụi, vượt lên phía trước!

    Lúc này Lê Hoan đã nắm chiến thắng, lại bị đuổi kịp.

    Thật là âm hồn không tan.

    Lê Hoan nhìn chiếc xe dẫn đầu, thấy hắn cố ý rải đinh rơi rải trên đường núi.

    Đê tiện!

    Lê Hoan không ngờ đối phương chơi loại thủ đoạn hạ lưu này, Bạch Li trong đầu cũng sốt ruột nhắc nhở: "Cẩn thận, hắn đang làm chuyện mờ ám!"

    "Câm miệng."

    Lê Hoan vòng qua những cái đinh đó, đúng lúc tới cua quẹo cuối cùng, bám vào vách núi, cực kỳ dễ dàng xe dẫn người đi qua.

    Bởi vì khoảng rộng chỉ bằng một chiếc xe, người bình thường không có khả năng làm, dù cho tố chất tâm lý cực tốt, nhưng ai có thể khắc chế không sai chút nào.

    Hơi sai sót chút, sẽ là vực sâu vạn trượng.

    Lê Hoan cũng chỉ có thể đánh cược một lần.

    * * *

    Hứa Mặc mặt không chút biểu tình chợt nhìn xe đua phía sau, kỹ thuật lái xe của cô gái này từ khi nào xuất thần nhập hóa như vậy?

    Hắn thế nhưng không thể không dùng loại thủ đoạn ti tiện này, mới có thể dồn cô vào chỗ chết.

    Nhưng ngay sau đó, nữ nhân kia vậy mà vô cùng thần kỳ vòng qua đinh, theo vách núi bên cạnh quẹo vào. - -

    Chiếc xe kia sắp rơi xuống vực núi, nhưng do quán tính tốc độ cực nhanh, dù một nửa xe đã treo trên không vách núi, cũng bị quán tính quăng trở về!

    Hứa Mặc trơ mắt nhìn cô nhanh chóng đuổi theo mình.

    Lần này Hứa Mặc thấy rõ cặp mắt triệt để thanh thuần như nai tơ kia, giờ phút này cuồng vọng khiêu khích.

    Không đến nửa giây, Hứa Mặc phản ứng lại, hung hăng cắn răng, phảng phất không cam lòng giết cô không chết, nhưng hắn vẫn tiếp tục trở lại quỹ đạo đua.

    Cuối cùng, trận đua tử thần mạo hiểm này, kết thúc cùng với từng tiếng phanh chói tai nối tiếp.

    Sau khi trọng tài thống kê, tuyên bố Lê Hoan thắng Hứa Mặc hạng hai hơn mười centimet, đạt được danh hiệu chiến thắng cuộc đua tử thần lần này.

    Đó là loại vinh dự thi đấu tối cao.

    Mọi người vây xem nghẹn họng nhìn trân trối người mới Lê Hoan, thế nhưng thắng quán quân liên tục Hứa Mặc, cô, rốt cuộc là thần thánh phương nào?

    Hứa Mặc đua xe xong, cởi bao tay ném mạnh sang một bên, khuôn mặt âm trầm rời đi.

    "Cậu không bị thương chứ, vừa rồi làm mình sợ muốn chết Hoan Hoan." Mạt Lị đi tới, giữ cánh tay cô.

    Lê Hoan lắc lắc tóc dài rong biển lười biếng đen như mực, cười như không cười, "Một con mèo con mà thôi, có thể làm mình bị thương ư?"

    Cô không có cuồng được bao lâu, bởi vì Mạt lị lo lắng cho cô, đã nói việc này với Lục Tứ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng một 2021
  3. Tiểu Dương Mịch

    Bài viết:
    150
    Thế giới 1: Anh trai bệnh kiều và em gái tinh kế

    Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Máy sưởi trong xe chậm rãi lan truyền từng tia ấm áp, một chút mát lạnh nhàn nhạt u hương.

    Sau khi tài xế mở điều hòa, từ kính chiếu hậu thoáng nhìn qua, Lê Hoan một thân đồ đen quần da soái khí đến nỗi làm người trước mắt sáng ngời, áo da màu đen lại lộ ra chút gợi cảm, không thuộc về thiếu nữ tuổi thành thục lười biếng như cô, chỉ là..

    Áp khí trong xe hình như có chút trầm thấp, mà cổ áp bách kia đến từ ông chủ của hắn.

    Lê Hoan vuốt đi sợi tóc mềm mại trên trán, ngước mắt lười nhác cười, "Anh trai, Hứa Mặc đó là con gà, anh không cần thay em lo lắng, đến một cọng tóc em cũng chưa rụng."

    Sau khi nghe xong, Lục Tứ hờ hững liếc cô một cái, tựa như la sát đến từ địa ngục khiến người không ngừng lạnh run, không phải hắn lo cho cô, mà lo cho thi thể cô ngã xuống vách núi hoàn toàn hủy dung, phá hủy tính sưu tập của cô.

    Hắn hô hấp cực nhẹ, ngữ khí cũng cực nhạt, như bình tĩnh trước bão táp, "Hắn là quán quân đua xe núi Cao Loan lần trước.

    " Nhưng mà hắn không được lâu, tốc độ cũng chậm, không có mạnh mẽ nào, chỉ biết sử dụng thủ đoạn hèn hạ. "Lê Hoan lười biếng thưởng thức ngón tay," Người nam nhân này không được ".

    Nhìn ngón tay mảnh khảnh trước mặt, mặt Lục Tứ vô biểu tình rũ mắt," Nam nhân được hay không phải thử qua mới biết được. "

    " Em thử qua.. "

    Lê Hoan đột nhiên im bặt, cô muốn nói cô không phải là thử qua kỹ thuật lái xe của Hứa Mặc, nhưng nghĩ lại lời hắn nói có hơi không đúng, bất tri bất giác cô ngậm miệng.

    Môi đỏ cô hơi cong, Lục Tứ vậy mà bắt đầu không thực tế.. Cuối cùng thông suốt, cô còn tưởng rằng mình đang công lược một tên biến thái thuần túy.

    Lúc này, Mạt Lị ngồi đằng trước đột nhiên mở miệng chen ngang hai người," Anh Lục Tứ, Hoan Hoan cũng không phải cố ý cậy mạnh đi thi đấu, là trong lớp có người cố ý báo danh cho cậu ấy nên cậu ấy mới không thể không đi, anh không nên trách cậu ấy gây rắc rối."

    Tuy rằng Mạt Lị đang giúp cô giải thích, nhưng Lê Hoan lại cảm thấy có chỗ không đúng, cô cũng không có nói gì.

    Lục Tứ không hề đáp lại, lúc này hai anh em vô cùng ăn ý, Mạt Lị có vẻ xấu hổ khi không ai phản ứng.

    Cuộc đua xe tử thần nhanh chóng trôi qua, Lục Tứ không đề cập nữa, Lê Hoan cũng chóng quên đi, chỉ cho rằng chẳng qua là việc ngoài ý muốn.

    Ai ngờ, đây chỉ mới là bắt đầu.

    Sau cuộc thi đấu đua xe, danh tiếng Lê Hoan trường cao đẳng trọng điểm A vang dội, không ít nam sinh quỳ gối dưới váy thạch lựu của cô, phong thái đua xe đoạt giải quán quân ngày ấy đã thu hoạch được một đám hâm mộ vườn trường, được tôn sùng là nữ thần trường A.

    Nữ thần không chỉ có dung mạo, dung mạo Lê Hoan dĩ nhiên là nhất của nhất, dùng lời Tiểu Bạch để nói mặt là vũ khí công lược sắc bén, là thứ cần thiết của ký chủ.

    Mà tuổi thật của Lê Hoan sớm đã vượt qua chỉ số thông minh của học sinh cao trung, trong việc học dĩ nhiên là học bá.

    Hơn nữa cô đua xe đoạt giải quán quân, mỹ mạo, chỉ số thông minh, dũng cảm tập trung hết trên người, không có gì lạ khi được tôn sùng là nữ thần.

    Chỉ là thanh danh càng lớn, những lời như cây to đón gió vẫn có đạo lý.

    Không lâu sau, chỉ vì Lê Hoan nổi bật, thiếu chút nữa trả giá bằng mạng sống.

    Đó là thứ sáu, Lê Hoan như thường tan học về nhà cùng Mạt Lị, do tài xế tạm thời có việc, trường A cách Ngự Thủy Uyển cũng nửa giờ 3 km.

    Nhưng đang đi trên đường, qua một cái hẻm không người, cô và Mạt Lị không ai chú ý đến phía sau.

    Khi Lê Hoan mơ hồ nghe được tiếng bước chân theo dõi, muốn quay đầu lại trong chớp mắt, Mạt Lị bị đánh ngất, cô bị một cái khăn tay ướt át bịt kín môi.. ngất đi.

    Lúc tỉnh lại, Lê Hoan chỉ cảm thấy trong miệng tê tê cay đắng, cô bị trói chặt ở một nhà xưởng bỏ hoang, ngó xung quanh chỉ thấy Mạt Lị cũng bị trói chưa tỉnh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng một 2021
  4. Tiểu Dương Mịch

    Bài viết:
    150
    Thế giới 1: Anh trai bệnh kiều và kế muội yêu tinh

    Chương 13:


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một người bị đánh ngất, một người bị gây mê, cùng nhau bị trói ở một nhà xưởng.

    Trong đầu Lê Hoan lập tức hiểu rõ, cô bình tĩnh hỏi Tiểu Bạch, "Hẳn là tôi sẽ không chết trên cốt truyện không hề liên quan đến chủ tuyến đâu phải không?"

    Bạch Li không hề nghĩ ngợi bị cô nói bóng nói gió lộ lời nói ra, răng nanh hơi nhấp: "Nói cho Tiểu Hoan một tin bất hạnh, lần bắt cóc này có liên quan đến chủ tuyến. Còn việc Tiểu Hoan có chết hay không, chỉ có thể chờ xem chỉ số thông minh của ký chủ rồi."

    Liên quan tới chủ tuyến, vậy có thể là kế hoạch của Lục Tứ, hoặc là người nguyên ký chủ từng đắc tội?

    Bạch Li hậu tri hậu giác nghe cô nói xong, lộ ra răng nanh mỉm cười đáng yêu: "Tiểu Hoan là thông minh nhất, vấn đề này phải tự dựa chính cô."

    Sau đó.. Hệ thống vô lương bắt đầu giả chết, Lê Hoan hỏi cái gì cũng đều cài đặt trả lời tự động.

    Lúc này, Mạt Lị tỉnh lại, cô hoảng sợ giãy giụa, "Không được! Đừng giết tôi, buông tôi ra a"

    "Kêu to như vậy, bộ muốn trực tiếp nói cho tên bắt cóc là cậu tỉnh rồi?" Lê Hoan không có biện pháp lấp kín miệng cô, chỉ có thể hù dọa cô.

    Quả nhiên, nhát gan như Mạt Lị lập tức ngậm miệng, run bần bật mà núp trên mặt đất.

    Thấy thế, Lê Hoan vừa định nói gì, cửa sắt lầu hai có người mở ra.

    Cảm giác được một tầm mắt âm lãnh phóng tới, Lê Hoan ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân đeo mặt nạ vai hề đi xuống lầu.

    Mà trong tay hắn, cầm một khẩu súng.

    Tuy rằng cách rất xa, nhưng trực giác Lê Hoan mách bảo đó không phải là súng giả.

    Sắc mặt Mạt Lị tái nhợt, giọng run run, "Đừng tới đây! Cầu xin anh đừng giết tôi.."

    Lê Hoan còn không có sợ như vậy, dù xin tha cũng sẽ không cảm động được tên bắt cóc, dễ dàng cảm động như vậy thì hà tất gì liều chết bắt cóc người, cô cũng không lãng phí thời gian để khóc lóc kể lể.

    Thấy nam nhân đi tới, tầm mắt nhìn hai người băn khoăn một lát, đi thẳng vào vấn đề, "Có người tiêu tiền thuê tôi giết một trong hai người, nhưng mà tôi quá lười phân biệt, hai người đều phải chết."

    Giọng hắn rõ ràng dùng máy biến đổi giọng nói, căn bản nghe không ra âm thanh máy móc lạnh như băng.

    Lê Hoan hơi rũ mắt, "Trước khi chết, cũng nên cho chúng tôi biết, người anh muốn giết là ai."

    "Cũng được." Nam nhân mở lòng súng ra, nạp từng viên đạn, "Một người tên Lê Hoan."

    Mạt Lị bỗng nhiên run lên, như vậy cô chính kẻ vô tội chết thay, "Tôi.. Tôi không phải."

    "Vậy cũng chỉ có thể trách cô xui xẻo." Nam nhân vô tình cài băng đạn vào.

    Ánh mắt Lê Hoan theo băng đạn thu hồi, một tên thuê người giết người không cho bất kì ảnh chụp hay tin tức gì, bắt cóc cũng muốn trói hai người ư? Huống chi cô với Mạt Lị hoàn toàn khác nhau, người bình thường sẽ không nhận sai.

    Lúc này, nam nhân nghe Mạt Lị khóc lóc nháo nháo, không kiên nhẫn động vào cò súng, liếc cô, "Tôi cho cô một cơ hội, đĩa quay Nga nghe qua chưa? Tôi cho cô một khẩu súng lục và ba viên đạn, cô cầm súng lục, sau đó để vào đầu mình bắn một phát súng, lỗ đạn có sáu, cô có một phần hai tỷ lệ sống. Nếu chết, vậy chỉ trách ông trời không cho cô đường sống."

    Vừa dứt lời, chỉ nghe được một tiếng súng nổ.

    Hai người sợ tới mức trái tim run lên, Mạt Lị trực tiếp bị dọa khóc, khóc run nhìn dây thừng cột lấy mình bị hắn bắn đứt, tài thiện xạ của người nam nhân này mạnh ngoài dự đoán.

    Nếu chỉ lệch một chút, đã bắn trúng người, không thể nghi ngờ là một tay súng thiện xạ.

    Ngay sau đó khẩu súng lục cùng ba viên đạn ném tới trước mặt cô, Mạt Lị bị nam nhân dùng súng chỉa vào đầu, "Không muốn nát đầu, thì làm theo."

    Mạt Lị run tay đổ mồ hôi cầm lấy súng lục trên mặt đất, tay nạp đạn run đến lợi hại.

    Nhìn ánh mắt cô ấy thống khổ, cùng với nam nhân hưởng thụ loại ánh mắt thống khổ này, Lê Hoan chỉ có thể khẳng định người nam nhân này là một tên biến thái.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng một 2021
  5. Tiểu Dương Mịch

    Bài viết:
    150
    Thế giới 1: Anh trai bệnh kiều và kế muội yêu tinh

    Chương 14:


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mạt Lị lấy lên ba viên đạn ở băng đạn, sau đó nạp vào, ở nơi nam nhân đang chăm chú nhìn đó, bắt đầu tháo ra lắp lại.

    Như vậy cô không biết được, một phát ấy rốt cuộc có viên đạn nào không, chỉ còn một phần hai khả năng sống sót làm cô ta lâm vào địa ngục hoảng sợ.

    Cô nuốt nuốt yết hầu đã khô cạn, trong đôi mắt ầng ậng chứa đầy nước mắt, ngước lên nhìn thẳng vào mặt nam nhân, "Anh buông tha tôi được không? Tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài, hơn nữa tôi cũng không thấy mặt anh quá nhiều, đừng nói đến báo cảnh sát cũng chưa chắc tóm được anh, anh còn dùng mặt nạ, tôi càng không nhận ra được, huống chi trước kia người nhà đó mướn anh không phải vì giết tôi, nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện không phải sao?"

    "Tôi cùng người chủ cũ đã chết của cô không phải là người một nhà."

    Những lời này làm Mạt Lị vốn đang xin tha bỗng tuyệt vọng nhắm mắt lại, cô ta gắt gao nhìn chằm chằm dưới chân Lê Hoan, cũng có một khẩu súng lục khác, cũng giống cô ta là chỉ có một phần hai khả năng sống sót, đôi mắt cô ta lập lòe kinh hoảng.

    Từ đầu, đây vốn là kế hoạch của Hứa gia, chính là cha mẹ của tên ngốc Hứa Dịch bị Lê Hoan đẩy xuống tầng ngã chết, bọn họ đối với Lê Hoan hận thấu xương, chỉ cần Mạt Lị liên hợp với Hứa Mặc là có thể thần không biết quỷ không hay làm chết Lê Hoan.

    Mạt Lị bây giờ giống như mới phát hiện kế hoạch của cô ta đang dần bị lệch ra khỏi quỹ đạo, cùng kế hoạch của Hứa gia rõ ràng là muốn đem cả cô ta cùng bắt cóc luôn, cô ta bị giết như vậy sẽ chẳng có ai nghi ngờ.

    Chính là người nam nhân này biết rõ cô ta không phải Lê Hoan, thế nhưng còn muốn giết cô ta!

    Mạt Lị ở trước mặt Lê Hoan hận nhưng lại không thể cùng người Hứa gia thuê nói chuyện rõ ràng, điều đó cũng tương đương với việc tự nhận mình là chủ mưu cuộc bắt cóc này, nhưng so với việc phải tự hướng về mình bắn một phát súng thì ít nhất còn có nhiều thêm một cơ hội sống sót.

    Nội tâm giãy giụa lần cuối cùng, Mạt Lị đành lựa chọn nổ súng, cô không muốn cả đời mình bị giày vò trong ngục giam kia, chẳng bằng phó thác một phen số phận.

    Lê Hoan vẫn luôn nhìn cô ta từ khi mới chuẩn bị bóp cò súng, hai mắt gắt gao nhắm lại, đặt khẩu súng để sát đầu, sợ hãi kia không giống như là diễn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

    Mà con mắt lạnh lùng của nam nhân kia lại phát ra từng tia quang mang, tựa hồ hưởng thụ con mồi của mình bị chính mình đùa bỡn cho đến chết.

    Cái loại khoái cảm xem tuyệt vọng trước khi chết này thật thú vị quá đi mà.

    Lê Hoan thừa dịp hắn tầm mắt đều đang tập trung ở trên người Mạt Lị, cô lơ đãng động đậy thân dưới, chạm vào dây thép có chút sắc bén trên mặt đất, không một tiếng động mà cắt đứt dây thừng nặng nề quanh thân.

    Chỉ là cô còn chưa kịp cứu Mạt Lị, liền nghe được "Bang".

    Tiếng súng vang lên!

    Lê Hoan đột nhiên dừng tay lại, trái tim cũng bị sợ tới mức chấn động, nhưng chẳng qua cũng chỉ sợ bóng sợ gió một hồi.

    Cô không có nhìn đến thảm tượng Mạt Lị nằm trong vũng máu, tuy nhiên cô đã bị dọa cho dựng đứng, nằm ngã trên mặt đất, bên cạnh là hai viên đạn cùng một khẩu súng lục.

    Chỉ thấy nam nhân đi đến bên cạnh chỗ Mạt Lị bị té xỉu, từ trên cao nhìn xuống dùng chân dẫm lên đầu cô ta, chán ghét đá văng ra.

    Sau đó đem kia thân súng lục kia áp chế cô, đá đến trước mặt Lê Hoan, "Đến cô."

    Lê Hoan gắt gao nhìn chằm chằm súng lục dưới chân, như cũ vẫn là một phần hai khả năng sống sót, chẳng qua cô không giống như Mạt Lị, vì dù có may mắn hay không thì như cũ, người nam nhân này là chủ yếu vẫn muốn cô phải chết, phải chơi cái trò đĩa quay Nga tàn nhẫn này..

    Cũng bất quá chỉ là thỏa mãn dục vọng biến thái kia của hắn thôi.

    "Liền tính tôi có may mắn đánh cuộc thắng trò chơi này, anh còn không phải vẫn muốn giết tôi." Lê Hoan cắn cắn làn môi tái nhợt.

    "Nếu cô không muốn chơi, chúng ta có thể đổi sang cái khác." Giọng nói của tên mặt nạ hề đó đầy lãnh khốc vô tình.

    "Cái gì?" Lê Hoan hỏi, hắn đã cam chịu muốn giết cô, sẽ không giống Mạt Lị, mà buông tha cô.

    Họng súng lục trong tay nam nhân phát sáng, tỏa ra từng tia lạnh lẽo, chốc chốc lại mở ra một cúc áo của cô, thế nhưng.. lại có mùi vị gợi tình.

    Ba cúc áo đã bị cởi bỏ, da thịt vốn trắng nõn của Lê Hoan bị nhìn không sót tí gì, áo lót màu đen làm nổi bật làn da hoàn mỹ, tràn đầy tính câu dẫn, sau đó nghe được hắn chỉ phun ra hai chữ:

    "Gian sát*."

    * Gian: Cưỡng hiếp, Sát: Giết chết. Ở văn bản này ta có hiểu là tên mặt nạ hề này muốn cưỡng gian Lê Hoan đến chết.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng một 2021
  6. Tiểu Dương Mịch

    Bài viết:
    150
    Thế giới 1: Anh trai bệnh kiều và kế muội yêu tinh

    Chương 15:


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lê Hoan nhíu mày thật sâu giống như suy tư gì, trong lòng hỏi Tiểu Bạch: "Hắn thật sự sẽ cưỡng giết ta?"

    Bạch Li tự hỏi một lát, lộ ra răng nanh: "Trên lý thuyết là có thể, Hoan, cái này không ảnh hưởng tới việc cô tiếp tục làm nhiệm vụ."

    "..."

    Ngữ khí vui sướng hưng phấn này là như thế nào, Lê Hoan lần đầu tiên muốn giết chết hắn.

    Cuối cùng, Lê Hoan không thể không lựa chọn chơi cái trò đĩa quay Nga biến thái đó..

    Cô cũng không cần phải tiếp tục hao tổn tâm trí với việc dùng dây thép kia nữa, cực cực khổ khổ mới có thể cắt đứt được một đoạn dây thừng, nam nhân chỉ cần một phát súng, bắn đứt ngay sợi dây thừng kia.

    Lê Hoan nhặt khẩu súng lục kia lên, đáy mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh lẽo, đang muốn đưa tay lên thì nghe được hắn cảnh cáo, "Cô muốn bắn chết tôi thì khả năng chính xác cũng chỉ có 50%, cô chắc không tự tin có thể một phát bắn rơi đầu tôi để chạy thoát đi?"

    Tay yên lặng đưa lên, lại dần dần buông xuống.

    Hắn không sai, khi hắn bắn cô, xác xuất chính xác lên đến 100%, dù cô dũng cảm chĩa súng lục vào hắn cũng chỉ có một nửa khả năng bắn trúng, huống chi thiện xạ hắn điêu luyện như thế, nói bừa càng dễ chết, không thể nghi ngờ.

    Kia còn không bằng cô lựa chọn chơi súng lục để kéo dài thời gian, không chừng thật sự có khả năng xảy ra kì tích, không phải sao?

    Lê Hoan nhớ rõ thời điểm Mạt Lị bắn ra là viên đạn giả, cho nên cô tự tin chắc chắn rằng, còn lại nhất định là đạn thật.

    Vì vậy, Lê Hoan chủ động nạp thêm một viên vào băng đạn, như vậy vẫn tiếp tục là một phần hai khả năng sống sót như ban đầu.

    Vào lúc cô còn đang thêm đạn, ánh mắt nam nhân vẫn dõi theo chằm chằm, mặt nạ hề khiến cô không nhìn thấy đôi mắt

    Có chút lạnh lẽo lan tràn, thật là một vật nhỏ thông minh, chính vì càng như vậy, liền càng đáng giá hắn hủy diệt.. Trân quý.

    Thời khắc Lê Hoan khép lại băng đạn đó, hô hấp Lê Hoan đều ngừng lại.

    Cô chậm rãi đem họng súng nhắm ngay chính đầu mình, thấy rõ trong mắt nam nhân một tia khát máu cùng hưng phấn.

    Lê Hoan nhắm mắt lại, nếu nhiệm vụ này chết thì bỏ qua, cùng lắm thì tiếp tục nhiệm vụ tiếp theo, giá trị sinh mệnh của cô còn thừa hơn nửa tháng, cũng không phải không có tiền lệ cho phép trực tiếp bỏ qua nhiệm vụ.

    Ngón tay có chút run rẩy.

    Ngay sau đó, phanh!

    Thật đáng tiếc, cô không chết.

    Lại tiếp tục là sợ bóng sợ gió một hồi, Lê Hoan có chút kinh ngạc về vận khí của chính mình, chỉ là cảnh vật trước mắt dần dần mơ hồ, thân thể giống như bị gây tê, không động đậy được, thẳng đến khi trước tối dần, hoàn toàn không còn ánh sáng, cô mới biết được Mạt Lị không phải bị dọa ngất, mà vì đây là súng gây tê.

    Sau khi cô té xỉu, nam nhân không dẫm lên rồi đá văng đầu cô ra như Mạt Lị, mà là cúi người bế ngang thân thể yêu kiều của cô lên.

    Hắn từ trên cao nhìn xuống ngắm nghía gương mặt trắng nón đang ngủ say, nếu như bị đá đầu, làm sao hắn chế tạo được tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo kia nữa chứ?

    * * *

    Lê Hoan tỉnh lại khi đã trong phòng ngủ ở Ngự Thủy Uyển của cô, bên cạnh là Mạt Lị đã sớm tỉnh lại.

    Nắm tay nói cho cô vụ bắt cóc này từ đầu đến cuối. - -

    Cô là bị cha mẹ Hứa Dịch thuê người hãm hại, vì báo thù vụ cô đẩy ngã Hứa Dịch xuống tầng, bị cảnh sát điều tra ra, bao gồm cả việc hại cô lần trước chính là do em trai của Hứa Dịch - Hứa Mặc, một nhà bọn họ đang bị điều tra, chờ đợi tòa án mở phiên tòa hình phạt tội cố ý giết người.

    Lê Hoan nghe xong, trong lòng như cũ vẫn thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng hề không biểu hiện ra ngoài.

    Cô phảng phất giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua, Mạt Lị cũng không nghi ngờ gì.

    Mạt Lị rời khỏi phòng ngủ của cô còn không được bao lâu, cảm giác mềm mại trên giường như muốn kéo cô lại, Lê Hoan trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, bên mép giường là một tà tuấn nam nhân.

    Cô mơ mơ màng màng đứng dậy, không chú ý tới dây áo ngủ trên lưng đang dần rơi xuống, nháy mắt lộ ra bờ vai sinh động trắng nõn, chớp chớp ánh mắt nai tơ ngô nghê, "Anh trai?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng một 2021
  7. Tiểu Dương Mịch

    Bài viết:
    150
    Thế giới 1: Anh trai bệnh kiều và kế muội tinh kế

    Chương 16:


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục tứ coi như không thấy, lười biếng giơ tay xoa xoa mái tóc rong biển đen như rong biển của cô, giọng điệu trầm thấp ôn nhu: "Hoan Hoan, em nên ngủ nhiều một chút, lần bắt cóc này làm em bị sợ hãi như vậy là do anh trai không bảo vệ tốt em."

    Mẹ nó diễn xuất cũng thật tốt, vào làng giải trí chắc cũng cuỗm được một danh hiệu ảnh đế về mất!

    Lê Hoan chỉ có thể tiếp tục phối hợp diễn cái vở tuồng anh em thân thiết của hắn, khoé môi tái nhợt khẽ nhếch lên: "Anh trai, anh không cần tự trách, chỉ là hiểu nhầm chút thôi, không sao. Cả nhà Hứa gia bây giờ đều bị phạt, không còn ai bắt nạt em được nữa."

    "Nhưng vẫn cần nghỉ ngơi thêm, anh sẽ xin đổi trường hộ em." Giọng Lục tứ dịu dàng, ôn nhu mà cúi người hôn lên trán cô, trước khi đi còn để lại bức thư mà bà ngoại nhờ gửi cho cô, đặt ở đầu giường.

    Nhìn bóng dáng tuấn tú kia xa dần, Lê Hoan mị mắt như suy tư gì.

    Cô đưa tay lên sờ soạng cái trán lạnh băng vẫn còn chút hơi ấm từ nụ hôn nào đó để lại, mặt không có cảm xúc. Trong lòng lại hỏi Tiểu Bạch: "Đồ biến thái kia vừa nhìn ngực tôi sao?

    Không sai, chính cô đã cố ý giả vờ lơ đãng lộ ra cảnh xuân, giống một tiểu bạch thỏ ngây thơ đợi người làm thịt.

    Mặt Bạch Li ửng đỏ: Nhìn kìa.

    " Mi chỉ là một hệ thống còn nhỏ, biết cái quái gì mà mặt đỏ thế kia? "Lê Hoan tiếp tục truy cứu:" Còn muốn nhìn chằm chằm bao lâu nữa đây? "

    Bạch Li nghe thấy thế, mặt liền đỏ lên, trông rất dễ thương, đáp:" Đại khái hắn cùng tôi đều giống nhau, một phút.

    Lê Hoan kinh ngạc, chắc chắn hai tên nam nhân này bị yếu sinh lý rồi.

    "..."

    Bị cô bôi đen một phen Bạch Li chỉ còn cách tự lẩm bẩm trong lòng, tiểu nhân gia vẫn là một bé trai thuần khiết.

    "Hắn không có phản ứng bình thường gì của nam nhân sao?" Lê Hoan lười biếng xoa nhẹ mái tóc dài như rong biển của mình.

    Bạch Li trầm mặc trong chốc lát: "Có khả năng ở trong mắt hắn, thân thể của cô cùng những tấm da thịt, những cái xác chết vô hồn kia không có khác gì nhau.

    Lê Hoan đang cố rướn người lên, không thèm để ý tới mấy lời lải nhải của hệ thống, cầm lấy bức thư kia vẫn đang đặt ở đầu giường của người được gọi là" bà ngoại "gửi cho cô.

    Nói thật, cô còn tưởng rằng mình với Lục Tứ đều là hai cô nhi, không cha không mẹ, bây giờ làm sao biết được" bà ngoại "này từ đâu chui ra.. Còn cho gửi thư cho cô.

    Lê Hoan mở thư ra đọc, nhìn cái chữ viết trên xiêu xiêu vẹo vẹo kia, đoán rằng người viết phải vất vả lắm mới viết ra một bức thư hoàn chỉnh như vậy. --

    [Thân thể bà ngoại càng ngày càng không được, Hoan Hoan à, con có phải vẫn còn trách người bà tồi tệ này đã đem gửi con cho Lục Tứ đúng không? Thật ra bà ngoại không muốn bỏ con. Chỉ mong con trở về thăm bà ngoại một lần thôi, dù là lần cuối cùng cũng được. Nể bà ngoại đáng thương, đã già sắp chết nha con? ]

    Chỉ ngắn ngủn nói mấy câu, nơi mềm mại nhất trong lòng Lê Hoan liền xúc động.

    Cô nhìn nhìn địa chỉ người gửi cuối thư: Được gửi từ Tuyết Sơn.

    Một bà lão bơ vơ, không nơi nương tựa ở mảnh đất núi rừng thôn dã, đó là nguyện vọng trước lúc lâm chung của bà, Lê Hoan dù thế nào cũng không thể cự tuyệt được, nhưng số ngày cho phép cô hoàn thành nhiệm vụ chỉ còn sót lại đúng mười ba ngày, nếu đi một chuyến đến Tuyết Sơn, ít nhất cũng lãng phí mất bốn ngày.

    Do dự một lúc lâu, cuối cùng Lê Hoan cũng nghĩ ra được một biện pháp hay, vẹn cả đôi đường, chỉ cần nhờ Lục Tứ bồi cô, cả hai người cùng đithăm bà ngoại một chuyến, vậy là được rồi không phải sao?

    * * *

    Bên kia trường học, cô với Mạt Lị rủ thêm được hai người nữa cùng đi vào cuối tuần, vừa đủ bốn người.

    Khi xe lửa sắp khởi hành, Lê Hoan quấn lấy Lục Tứ đòi hắn bồi mình đi chơi, trước khi ngủ còn vô tình nghe được một đoạn đối thoại giữa những người cùng tới Tuyết Sơn, bọn họ nói.. trên Tuyết sơn có ma.

    Đầu tiên, cô đương nhiên không tin chuyện đó. Thứ hai, dù có muốn đi hay không cũng không cũng không quyết định được nữa rồi.

    Nhờ có bản đồ, Lê Hoan rất nhanh đã tìm được địa chỉ mà bà ngoại gửi trên thư, chỉ khác không phải một rừng núi âm u hoang dã nhà thì dột nát, bà phải sống cảnh" màn trời chiếu đất "như cô tưởng tượng, mà là một căn biệt thự rộng rãi được núi bao quanh.

    Lục Tứ đi đâu đó trong chốc lát, hình như nghe điện thoại. Chỉ còn cô cùng Mạt Lị mà thôi. Đành nhấn tạm chuông cửa trước vậy.

    Rất nhanh chóng, một người đàn ông có vẻ trẻ tuổi mặc tây trang đen từ biệt thự bước ra. Có lẽ vì quen ở sạch sẽ, một bên mở cổng sắt, một bên lại đeo đôi găng tay dày cộp. Xong xuôi, bèn lấy một chiếc khăn giấy, nhẹ nhàng lau chùi bàn tay mình. Sau đó mới bắt đầu giới thiệu:" Xin chào, tôi là quản gia của biệt thự Tuyết Sơn này, mọi người có thể gọi tôi là Lâm An"

    Cho bạn nào thắc mắc thì từ giờ, tất cả các chương Mịch đều chuyển Hoa Nhài thành Mạt Lị nhé! Thân! ❤️
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng một 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...