Ngôn Tình [Edit] Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá - Quyển Thành Đoàn Tử

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi nguyethatuyen, 21 Tháng chín 2020.

  1. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 860: Suỵt, tôi ở sau lưng em (77)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch từ phòng vệ sinh trở về, trong bao sương tràn đầy náo nhiệt.

    Tần Hải Vi thế nhưng là người thứ nhất mắt sắc phát hiện cô, vội vàng ngoắc nói, "Hạ Diệp, chúng ta vừa muốn nói đến cậu đây, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến."

    Ở dưới ánh mắt một đám bạn học cũ, Trầm Mộc Bạch lập tức cảm thấy có chút im lặng, cô làm sao cũng không nghĩ đến, lần gặp bạn học cũ này lại hiện thực đến không thể lại thực tế.

    Ngay lúc cô đau khổ nghĩ buồn bực phải dùng cớ gì rút lui, một nữ nhân đưa cô kéo tới, "Hạ Diệp, nhớ ngày đó, cậu thế nhưng là đại danh nhân của đại học A chúng ta, đã nhiều năm như vậy, chúng ta một đám bạn học cũ đều quan tâm cậu trôi qua thế nào."

    "Đúng vậy, những năm qua gặp bạn học cũ cậu thế nhưng là một lần đều không đến, hiện tại thật vất vả đến rồi, cũng đừng nửa đường rời sân nha."

    "Các cậu cũng đừng nhiệt tình như vậy, nếu là dọa Hạ Diệp chạy thì làm sao bây giờ?" Tần Hải Vi cười duyên một tiếng nói, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh nói, "Có cần phải tới bên cạnh tôi ngồi?" Cô ta sóng mắt hơi đổi, nhìn về phía Lục Viễn Thành, có chút mập mờ nói, "Còn là nói, trong lòng cậu cũng sớm đã có chủ ý."

    Cô ta lời vừa nói ra, những bạn học cũ kia lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt mang theo chút thần sắc ý vị không rõ.

    Trầm Mộc Bạch kéo ra khóe miệng, thái độ thoải mái ngồi xuống nói, "Không cần, nơi này rất tốt, lấy trái cây cũng tiện."

    Ngay từ đầu tất cả mọi người cho cô là mặt mũi mỏng bị người nói toạc, khi nhìn đến thần sắc cô tự nhiên cầm lấy hoa quả liền ăn, lại có chút không xác định.

    Nhất là Lục Viễn Thành, tập trung tinh thần muốn thông đồng Hạ Diệp, nhớ ngày đó hắn ta cũng là thiếu nam hoài xuân qua, thế nhưng bị đối phương thể chất ai tới gần ai xúi quẩy dọa sợ, lập tức tiêu tâm tư. Bây giờ vừa thấy, hắn ta không khỏi hơi xúc động, cảm thụ khi đó thầm mến lại xông lên đầu.

    Còn có một loại cảm giác không hiểu siêu việt tự tin, dù sao bây giờ Hạ Diệp chỉ là một nhân viên ở công ty phổ thông mà thôi, "Hạ Diệp, cậu bây giờ.. Hình như còn chưa có bạn trai đi?"

    Hắn ta lời này vừa ra, ở đây không ít bạn học cũ thần sắc mập mờ nhìn lại, vốn dĩ có mấy bạn học nữ đối với hắn ta có tâm tư cũng âm thầm so tài, nhất thời đem giá trị cừu hận toàn bộ kéo đến trên người Trầm Mộc Bạch.

    Lúc này có người âm dương quái khí nói, "Lục Viễn Thành, cậu thật đúng là dám sao, cậu chẳng lẽ quên đi năm đó Hạ Diệp trong trường học có bao nhiêu nổi danh."

    "Vì mỹ nhân đối diện nguy hiểm táng gia bại sản, thật sự là bội phục bội phục."

    Đám người thần sắc vi diệu, năm đó Hạ Diệp có thể nói là ở đại học A chân thật nổi danh, nhiều năm như vậy không gặp, bọn họ quả thật có chút quên, còn buông xuống lòng phòng bị, bây giờ bị nhắc đến, không khỏi có chút tận lực kéo dài khoảng cách.

    Trầm Mộc Bạch còn vui như thấy kỳ thành đây, cắn quả cam, ăn đến say sưa ngon lành.

    "Các cậu đừng ngắt lời." Lục Viễn Thành sắc mặt lúng túng nói, "Lại nói, đã qua nhiều năm như vậy, có cái gì không thay đổi."

    Tần Hải Vi cũng phụ họa nói, "Đúng vậy, các cậu sẽ không phải là nhận không ra người tốt đi, tôi cảm thấy, Hạ Diệp liền rất không tệ. Nếu là việc này thành, Lục Viễn Thành Hạ Diệp, các cậu cũng đừng quên tôi người bà mai này nha."

    Bọn họ phối hợp nói chuyện, không một chút để ý ý kiến của Trầm Mộc Bạch ngồi ở chỗ đó.

    Cuối cùng là có người không nhìn nổi, vội vàng mở miệng nói một câu, "Các cậu đừng cứ mãi chính mình nói bản thân nha, người ta Hạ Diệp đều không chỗ chen vào nói."

    Tần Hải Vi không cảm thấy có cái gì, đem tay mang theo nhẫn kim cương cầm tới, cố ý phóng tới vị trí bắt mắt nhất, "Hạ Diệp, cậu cảm thấy việc này thế nào?"
     
    Noctor, Ayuxinh, Bella Sweet18 người khác thích bài này.
  2. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 861: Suỵt, tôi ở sau lưng em (78)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch đã ăn xong một miếng cam, lúc này mới chậm rãi lau miệng, sau đó ngẩng đầu, dưới ánh mắt khác nhau của mọi người, chậm rãi nói, "Thật ngại quá, tôi có bạn trai rồi."

    Đám người "..."

    Tần Hải Vi không thể tin "Cậu lấy ở đâu ra bạn trai?"

    Không chỉ là Tần Hải Vi, trong lớp bạn học cũ phần lớn đều không thể nào tin được, dù sao năm đó chuyện của Hạ Diệp quá mức hiểu sâu.

    Trầm Mộc Bạch dưới rất nhiều ánh mắt do dự, bình tĩnh mở miệng, "Tôi còn tưởng rằng các cậu đã sớm biết."

    "Nói đùa sao, Hạ Diệp, chúng tôi làm sao lại biết rõ, đã nhiều năm không gặp như vậy."

    "Đúng vậy, cậu cũng đừng bởi vì mặt mũi mỏng, bịa ra nói lừa gạt chúng ta nha."

    Đám người nhao nhao không tin, chắc chắn cô chính là gạt người.

    Trầm Mộc Bạch kéo ra khóe miệng, nghĩ thầm vẫn chưa xong.

    "Chờ chút Hạ Diệp, cậu nói sẽ không phải là người bạn trai thời đại học kia của cậu đi?" Có người giống như nhớ ra cái gì, mở miệng dò hỏi.

    "Nói đùa cái gì, này cũng mấy năm, đã sớm chia tay đi."

    "Hạ Diệp chuyện bạn trai năm đó.. Ngạch tôi nhớ được giống như là một hiểu lầm nha." Ngụ ý chính là chết vì sĩ diện gạt người.

    Bọn họ líu ra líu ríu mắng cho một trận, Tần Hải Vi thong dong mỉm cười nói, "Hạ Diệp, vậy cậu hôm nay sao không đem người mang đến, thực sự là, tốt xấu đều đã mấy năm, này cũng nên kết hôn rồi chứ, làm sao liền chiếc nhẫn đều không có."

    Cô ta mặt ngoài giống như là vì Trầm Mộc Bạch nói chuyện, trên thực tế phía sau còn đẩy cô một cái.

    Lúc này lại có người nói, "Đúng nha Hạ Diệp, tôi còn nhớ rõ khi đó có người nói lớn lên so Hàn Dã nam thần còn soái đây, tôi vẫn luôn hiếu kỳ có phải là thật hay không."

    "Cậu đều một mực che giấu, cũng không đem người mang đến, thực sự là không có suy nghĩ."

    Trầm Mộc Bạch tự tiếu phi tiếu nói, "Làm sao, muốn đi nhà tôi nhìn hay không?"

    Có lẽ là cô một mực biểu hiện quá mức ôn hòa, đột nhiên lộ ra dạng thần sắc này, đám người sững sờ.

    Đúng vào lúc này, phục vụ viên gõ cửa tiến đến hỏi thăm, "Thật ngại quá quấy rầy một lần, xin hỏi nơi này cần dọn thức ăn lên sao?"

    Tần Hải Vi lập tức hóa giải không khí lúng túng này, "Ai, các cậu cũng thực sự là, người ta Hạ Diệp không muốn nói cũng đừng buộc cô ấy nha, mới nói lâu như vậy, tất cả mọi người đói bụng rồi đi, vẫn là mau tới gọi đồ ăn."

    Cũng không biết là ai vẫn luôn đem cái đề tài này nhắc đến

    Tiệm cơm trong trung tâm thành phố cũng là đắt đỏ, nhất là nhà hàng, Trầm Mộc Bạch nhưng lại không chịu đến ảnh hưởng gì, nên ăn thì ăn, nên hát thì hát.

    Một đám bạn học cũ thấy thế, càng ngày càng cảm thấy cô bây giờ lẫn vào không được tốt lắm, liền bạn trai đều muốn dựa vào một hơi nói dối, trong lòng mang theo chút cảm giác ưu việt cao cao tại thượng, dùng thần sắc đồng tình thương hại nhìn cô.

    "Hạ Diệp, cậu còn chưa tới qua nhà hàng tiệm cơm này sao." Có người hỏi.

    Trầm Mộc Bạch thình lình nghe nói như thế, trong miệng thịt cá kém chút phun tới, tinh tế nuốt xuống, trung thực trả lời, "Đúng là chưa đến." Dù sao phần lớn thời gian đều là ở trong nhà làm lấy ăn, Tả Ngộ ngẫu nhiên mới nguyện ý để cho cô đi ra một lần.

    Người kia càng là thương hại, "Vậy cậu thừa cơ hội này ăn nhiều một chút."

    Sau đó liền đem đề tài vòng qua trên người Tần Hải Vi, như vậy vừa so sánh, Trầm Mộc Bạch trôi qua có thể nói là thê thê thảm thảm ưu tư.

    Cô nhưng lại cảm thấy không sao cả, chỉ là người khác nhìn đến, đây là mặt ngoài ra vẻ kiên cường.

    Ăn cơm xong, liền có người đề nghị muốn đi KTV ca hát.

    Trầm Mộc Bạch ăn no rồi, cũng không muốn ca hát, càng không muốn đến đó còn bị kéo ra chủ đề kia lặp lại một lần, để biểu hiện bọn họ trôi qua tốt bao nhiêu.
     
    Noctor, Ayuxinh, Bella Sweet19 người khác thích bài này.
  3. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 862: Suỵt, tôi ở sau lưng em (79)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liền mở miệng nói, "Thật ngại quá, trong nhà còn có chút việc, tôi liền đi về trước."

    Cô muốn đi, vẫn chưa có người nào nguyện ý thả cô đi đây, "Hạ Diệp, bạn học cũ lần sau gặp nhau còn không biết phải bao lâu đâu, cậu ngàn vạn lần phải cho cái mặt mũi nha."

    "Đúng vậy, cơm nước xong xuôi mọi người ở một chỗ ca hát một chút tốt bao nhiêu, hơn nữa sắc trời này còn sớm."

    Trầm Mộc Bạch cũng không phải loại người bận tâm mặt mũi, huống chi đám bạn học cũ này chút tình nghĩa này lại được cho cái gì, mỉm cười nói, "Không, các cậu cố gắng chơi."

    Tần Hải Vi giả vờ giả vịt thở dài một hơi, "Được rồi, Hạ Diệp không muốn đi cũng đừng ép cô ấy." Cô ta động tác ưu nhã mở túi ra nói, "Hôm nay bữa cơm này tôi mời."

    Mặc dù có người cũng muốn làm cao, nhưng là một lớp bạn học cũ, hơn nữa nơi đây lại là nhà hàng cao cấp ở trung tâm thành phố, không khỏi vì Tần Hải Vi hào khí cảm thấy có chút khâm phục, đặc biệt là những nữ nhân kia, vừa là hâm mộ vừa ghen tỵ.

    Tần Hải Vi mặc dù không phải xinh đẹp nhất trong lớp, nhưng cô ta trải qua lại là tốt nhất.

    Gọi tới phục vụ viên trên mặt một mặt vừa vặn mỉm cười nói, "Đã có người trả sổ sách."

    Tần Hải Vi ngẩn người, "Có người đã trả sổ sách?"

    Phục vụ viên nhẹ gật đầu, "Là một vị tiên sinh họ Tả."

    Bạn học cũ trong lớp lập tức trêu chọc nói, "Hải Vi, không phải là vị kia nhà cậu đi."

    "Cậu thực hạnh phúc, chồng cậu đối với cậu thật sự là quá tốt, lại là nhẫn kim cương lại là vòng cổ."

    Đám người ngừng một lát nịnh nọt nịnh nọt, dù sao tất cả mọi người tối xoa xoa vì chính mình dự định.

    Mà Trầm Mộc Bạch lại sững sờ tại chỗ, có chút khẩn trương hề hề hồi tưởng đến bản thân vừa rồi có cùng ai quá mức thân cận, nói nhiều một chút hay không.

    Tần Hải Vi trong đầu dạo qua một vòng, căn bản không nhớ rõ cô ta có nhận biết nam nhân họ Tả, nhưng là từ khi cô ta ra vào xã hội sẽ đóng vai tăng lên mị lực bản thân, liền không có thiếu người theo đuổi qua, không chừng chính là vị nào trong đó đây, hơn nữa còn bởi vì lòng hư vinh, xuyên tạc ý nghĩa mọi người một cái, "Đã có người thanh toán, vậy chúng ta liền đi KTV."

    Lại khỏi nhà hàng, Trầm Mộc Bạch liền không nhịn được nhìn quanh.

    Tần Hải Vi thấy thế, khẽ mỉm cười nói, "Hạ Diệp, cậu đang nhìn cái gì? Có phải là vị kia nhà cậu tới đón cậu hay không."

    Không thấy bóng người, Trầm Mộc Bạch thu hồi ánh mắt, không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, "Cái kia tôi liền đi trước."

    Tần Hải Vi lại là không vội mà đi KTV, che miệng cười duyên một tiếng, "Tất cả mọi người, chúng ta cũng trước đừng có gấp, Hạ Diệp phải đi về, các cậu có người nào hảo tâm đưa người ta một lần đi."

    Cô ta lời này vừa ra, trong lớp có mấy nam nhân đều có chút ngo ngoe muốn động, dù sao Hạ Diệp nhan trị dáng người đặt ở chỗ đó, hơn nữa vừa rồi ở chung, cũng không có ai xúi quẩy nhaa. Cho nên, trong lúc nhất thời, nhao nhao bắt đầu chút tâm tư.

    Lục Viễn Thành còn không có bỏ đi suy nghĩ, nghe được câu này dẫn đầu đứng dậy, "Tôi đưa đi, các cậu đi KTV trước, tôi tối nay đến."

    Tần Hải Vi cười cười, "Vậy được rồi, các cậu trên đường cẩn thận."

    Trầm Mộc Bạch quả thực là không chịu nổi, cô vừa định trợn mắt trừng một cái trực tiếp đi luôn, liền nhìn thấy có một chiếc xe con chậm rãi ở trước mặt bọn họ ngừng lại.

    Ánh mắt mọi người bị hấp dẫn.

    Cửa xe bị người từ bên trong mở ra, một đôi giày da sáng loáng sáng lên dẫn đầu đạp xuống đất, nhất làm cho người chú ý là chân chủ nhân thật dài, đối phương một thân tây trang giày da màu đen, đôi mắt đen kịt thâm thúy giống như là mang theo chi khí lạnh lẽo, người bị hắn liếc nhìn qua một chút, phía sau không hiểu phát sợ.

    Khuôn mặt hơi tái nhợt hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, mũi cao thẳng, vành môi ưu mỹ, không nói trước bề ngoài, vẻn vẹn là thân cao liền có thể nghiền ép tất cả nam nhân ở đây.
     
    Noctor, Ayuxinh, Bella Sweet20 người khác thích bài này.
  4. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 863: Suỵt, tôi ở sau lưng em (80)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối phương thẳng tắp hướng về một người khác đi đến, ở tại dưới ánh mắt bọn họ, nghiêng thân tiến đến bên cạnh gương mặt người kia ngửi ngửi, dùng tiếng nói trầm thấp từ tính làm cho người tê dại nói, "Có uống rượu hay không? Hửm?"

    Trầm Mộc Bạch trực tiếp mơ màng, còn nghiêm túc xác nhận một chút người đến đứng ở trước mặt cô phải Tả Ngộ hay không, liền bị đối phương ôm chầm eo, hôn lấy cái trán một lần, dùng thanh âm người khác nghe không được nói khẽ, "Bọn họ thật đúng là chướng mắt."

    Tròng mắt đen nhánh lộ r u ám a làm cho người thần sắc rùng mình, Trầm Mộc Bạch giật nảy mình, tranh thủ thời gian trấn an nói, "Không uống không uống, chúng ta về nhà."

    Tất cả mọi người ở tại chỗ mắt đều sững sờ, đặc biệt là những nữ nhân kia, nhịn không được có chút nuốt một ngụm nước bọt, dụi dụi con mắt, nhìn xem tất cả cái này phát sinh đến cùng phải thực hay không.

    Nhất là Tần Hải Vi, trực tiếp là con mắt đăm đăm.

    Thẳng đến có người ấp úng mở miệng nói một câu, "Hạ Diệp, hắn là?"

    Không đợi Trầm Mộc Bạch trả lời, Tả Ngộ liền ôm eo cô đi qua, dùng tròng mắt đen nhánh u ám nhìn bọn họ chằm chằm nói, "Người yêu của tôi làm phiền mọi người chiếu cố." Hắn quét mắt một chút mấy cái nam nhân vừa rồi kia, khóe môi câu lên một đường cong quỷ dị, "Con người của tôi tham muốn giữ lấy tương đối mạnh, dung không được người khác đối với cô ấy bắt đầu tâm tư, nhìn nhiều cũng không được."

    Hắn khí tràng mạnh mẽ quá đáng, đám người thần sắc sững sờ.

    "Nếu không tôi sẽ nhịn không được đào ánh mắt người nọ."

    Cửa xe bị đóng, xe nhỏ nghênh ngang rời đi, mọi người mới lấy lại tinh thần.

    Nhất là Lục Viễn Thành, hắn ta cơ hồ là muốn tê liệt trên mặt đất, phía sau xuất mồ hôi lạnh cả người.

    Cái kia trong nháy mắt, thực cảm giác đối phương không ngừng muốn đào ánh mắt hắn ta, còn muốn giết hắn at.

    Không chỉ là hắn ta, bị giam chiếu mấy cái nam nhân khác thần sắc cũng không đẹp mắt đi nơi nào.

    Các nữ nhân lấy lại tinh thần, "Vừa mới cái kia là bạn trai Hạ Diệp đi, cái này cũng.. quá đẹp rồi."

    "Trời ạ vừa rồi hắn nói chuyện, tôi kém chút không quỳ xuống."

    "Thật rất soái, so Hàn Dã nam thần năm đó không biết soái gấp bao nhiêu lần, trời ơi, thì ra năm đó Hạ Diệp nói cũng là thực, vậy bọn hắn chẳng phải là nói yêu đương năm sáu năm. Hâm mộ chết tôi, tôi liền chưa thấy qua nam nhân đẹp trai như vậy, ô ô ô Hạ Diệp đời trước là cứu vớt hệ ngân hà sao."

    "Hơn nữa người ta thoạt nhìn rất có tiền, tôi nhớ được chiếc xe con kia chỉ là giá cả liền có thể ở trung tâm thành phố mua xuống mấy căn phòng nha."

    Tần Hải Vi sắc mặt khó coi cực, vốn dĩ cô ta mới là được chú ý nhất, hiện tại lập tức liền bị Hạ Diệp cướp đi.

    Vừa vặn lúc này, một cái chiếc xe con khác ngừng lại, một vị nam nhân hơi có vẻ mập lùn tướng mạo bình thường phổ thông đi tới, "Hải Vi." Sau đó hướng về những người khác nhẹ gật đầu, "Chào mọi người, tôi là vị hôn phu của Hải Vi, Tằng Chí Kiệt."

    Tần Hải Vi nếu là sớm chút nhìn thấy Tằng Chí Kiệt, nói không chừng sẽ còn cao hứng, nhưng là có một phen so sánh, cô ta rõ ràng nghe được có mấy người bạn học cũ đang thấp giọng đàm luận nói, "Đây chính là bạn trai Tần Hải Vi sao, dáng dấp rất phổ thông."

    "Đúng vậy, hơn nữa thoạt nhìn có một loại cảm giác nhà giàu mới nổi, hoàn toàn so ra kém bạn trai Hạ Diệp nha."

    Tần Hải Vi càng nghe sắc mặt lại càng đen, ngữ khí tự nhiên cũng không tốt hơn chỗ nào, "Anh tới làm gì?"

    Tằng Chí Kiệt cảm thấy không hiểu thấu, nhưng là nhớ tới mục tiêu của bản thân, nhìn chung quanh một chút nói, "Bạn học của em đều ở nơi này?"

    Tần Hải Vi tức giận nói, "Đúng vậy, thế nào?"

    Tằng Chí Kiệt "Anh gần đây không phải cùng em nói đến một cái lão tổng công ty sao, anh phí hết đại khí lực nghe được tung tích của hắn. Nghe nói hắn hôm nay muốn tới khách sạn này đón bạn gái, anh liền đến."
     
    Noctor, Ayuxinh, Bella Sweet20 người khác thích bài này.
  5. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 864: Suỵt, tôi ở sau lưng em (81)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vị hôn phu nhà mình đoạn thời gian trước vẫn muốn bám vào công ty nhà kia, thế nhưng phía sau màn lão tổng quá mức thần bí, một mực giao cho những người khác quản lý, trong truyền thuyết càng là không có mấy người gặp qua bộ mặt thậ hắn t.

    Tần Hải Vi trong lòng có loại loáng thoáng dự cảm, nhưng cô ta lại không nguyện ý thừa nhận, miễn cưỡng cười vui một tiếng, "Có lẽ người ta sớm đã đi."

    Tằng Chí Kiệt không nguyện ý bỏ lỡ cơ hội lần này, "Không thể nào, anh thế nhưng là thật sự rõ ràng thăm dò được tung tích hắn, hắn bạn gái hôm nay ở quán rượu nơi này."

    Có người nhịn không được nói, "Tôi biết công ty kia, mới thời gian mấy năm ở thành phố A có danh vọng không nhỏ, chính là lão tổng đặc biệt thần bí, nghe nói đoạn trước thời gian hiện thân một lần, sau đó lại không thấy."

    "A, tôi cũng biết rõ, công ty của chúng ta vẫn muốn cùng công ty bọn hắn hợp tác tới, chính là một mực không có cơ hội gì."

    "Cái kia lão tổng thật có lợi hại như vậy?"

    "Là thật lợi hại, đáng tiếc một mực không biết hắn tên gọi là gì."

    Tằng Chí Kiệt thất vọng thu hồi ánh mắt, nghe được câu này, thờ ơ trả lời, "Tựa như là họ Tả, nhưng là tên cũng không biết."

    Hiện trường có trong nháy mắt yên lặng, Tần Hải Vi sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, gần như muốn đem móng tay khảm vào bên trong túi xách.

    Đám người thần sắc khác nhau, bọn họ đã đoán được, đồng thời không thể tin, còn hối hận bản thân vừa rồi hành động đối với Hạ Diệp.

    Thua thiệt bọn họ vẫn còn đồng tình thương hại Hạ Diệp, người tình cảm chân chính nháo trò cười vẫn luôn là bản thân.

    Hiện trường một nhóm người đều hận không thể trở vào bên trong máy thời gian, còn có một bộ phận nhìn về phía Tần Hải Vi ánh mắt thập phần vi diệu.

    Rõ ràng chính là bạn trai người ta mời khách, cô ta ngược lại tốt, rõ ràng liền không biết, còn cứ đem công lao nắm vào trên người mình, trái lại Hạ Diệp, không biết mạnh hơn cô ta gấp bao nhiêu lần, còn điệu thấp đến không còn hình dáng.

    Tằng Chí Kiệt còn không biết chuyện gì xảy ra, thấy nguyên một đám trầm mặc, không khỏi hỏi, "Thế nào?"

    Tất cả mọi người không quá nhẫn tâm nói cho Tằng Chí Kiệt biết, đến cùng bỏ lỡ cái gì, hơn nữa vị hôn thê nhà mình còn muốn cho bạn gái người ta giới thiệu bạn trai, đây không phải tìm đường chết sao.

    Bên này Trầm Mộc Bạch trên xe, một mặt mơ hồ nhìn Tả Ngộ, nhìn lên nhìn xuống nhìn chung quanh một hồi lâu, mới nói, "Bọn họ có thể trông thấy anh?"

    Tay thon dài hơi có vẻ trắng bệch khoác lên trên tay lái, Tả Ngộ ngoắc ngoắc môi, không trả lời mà hỏi lại, "Ăn no rồi?"

    Trầm Mộc Bạch rất là chấn kinh, cô cho tới bây giờ đều không biết Tả Ngộ có thể quang minh chính đại hiện thân ở trong tầm mắt đám người, lúc này có chút tiêu hóa không đến, trong chốc lát mới nói, ".. Bảy phần no bụng."

    Tả Ngộ nhẹ gật đầu, "Ừm, buổi tối gọi thức ăn ngoài là được."

    Sau khi về đến nhà, Trầm Mộc Bạch mới biết được ý nghĩa ẩn giấu đi câu nói này phía sau của hắn.

    Từ xế chiều ba giờ rưỡi, đến tối thời điểm chín giờ rưỡi, Tả Ngộ mới bỏ qua cô.

    Trầm Mộc Bạch eo mềm run chân toàn thân đều mềm nằm ở trong ngực hắn, hơi thở mong manh nói, "Anh còn không có nói cho tôi biết bọn họ vì sao có thể trông thấy anh."

    Tả Ngộ cắn lỗ tai cô, "Anh muốn để bọn họ trông thấy tự nhiên là có thể trông thấy."

    Trầm Mộc Bạch mệt mỏi lại cũng nói không nên lời một câu, xụi lơ ở trong ngực hắn một hồi, mới nhỏ giọng nói, "Tôi đói bụng rồi."

    Gọi thức ăn ngoài, ăn xong tắm rửa lên giường, bị Tả Ngộ dinh dính hồ hồ hôn một hồi lâu, Trầm Mộc Bạch vây được thật sự là chịu không được, lầm bầm một câu, "Đừng đến."

    Tả Ngộ hôn mí mắt cô, ngữ khí ôn nhu đến không thể tưởng tượng nổi, "Được, không tới."
     
    Noctor, Ayuxinh, Bella Sweet20 người khác thích bài này.
  6. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 865: Suỵt, tôi ở sau lưng em (82)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạn cho rằng Tả Ngộ hắn tính tình biến thái còn có tham muốn giữ lấy đã có dấu hiệu dần dần biến tốt sao?

    Trầm Mộc Bạch nghĩ ha ha, từ khi lần gặp bạn học kia lại chính thức tuyên bố chủ quyền, Tả Ngộ đối với cô ra ngoài xã giao can thiệp đến càng thêm quá phận, cuối tuần ngay cả cơ hội ra ngoài thở một hơi cũng không có.

    Ánh mắt nhìn cô ôn nhu đến cấp độ rùng mình, Trầm Mộc Bạch không hoài nghi chút nào, nếu như có ngày Tả Ngộ hắn thực sẽ đem mình khóa ở trong phòng, cũng là co thể đi.

    Từ khi bạn học gặp lại, những bạn học kia liền không hiểu thấu bợ đỡ cô, Trầm Mộc Bạch nghe mới biết được thì ra Tả Ngộ có một công ty, bất quá suy nghĩ một chút trong thẻ của cô có một số tiền lớn dọa người, cũng liền không cảm thấy kì quái.

    Về phần những bạn học kia, cô cũng không có ý nghĩ muốn để ý tới.

    Cửa ải cuối năm sắp tới, Trầm Mộc Bạch từ chức công việc trong công ty, nguyên nhân là bởi vì cô có chút quá mệt mỏi, buổi tối phải ứng phó nhu cầu của Tả Ngộ, ban ngày còn phải làm việc. Một đoạn thời gian còn có thể, thời gian dài kiên trì nổi thực chịu không được.

    Hơn nữa thanh tiến độ trên đầu Tả Ngộ đã đến 98%, nói cách khác, rất có thể qua không được bao lâu, nhiệm vụ của cô ở cái thế giới này sẽ hoàn thành.

    Trầm Mộc Bạch trong lúc nhất thời hơi xúc động, cẩn thận đếm, cô ở cái thế giới này đã sáu năm.

    Ăn tết thực sự là lười nhác nấu cơm, ngẫu nhiên ra ngoài ăn bữa nồi lẩu, bị cay đến một trận sảng khoái, tối về, Tả Ngộ thân thể băng lãnh liền quấn tới, sau đó nửa đêm mới có thể ngủ.

    Lại là một cái buổi sáng, Trầm Mộc Bạch mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu tiên là bị con quỷ nào đó đưa tay vào bên trong vạt áo sờ trong chốc lát, sau đó băng lãnh hôn thuận theo cái cổ cô một đường trượt xuống.

    Trầm Mộc Bạch thật sự là sợ, một mặt thận hư đẩy hắn ra, sau đó chậm rãi ngáp một cái.

    Thuần thục đi đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau lưng con quỷ nào đó dính chặt ánh mắt nhìn tới, tròng mắt đen nhánh u ám nhìn chằm chằm cô.

    Trầm Mộc Bạch đã miễn dịch, mặt mũi tràn đầy buồn ngủ đi đến trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho mình.

    Ăn tết mặc dù không long trọng như vậy, nhưng ít ra cũng phải ra dáng một chút, đầu tiên đi ra cửa siêu thị mua một chút đồ vật trong nhà sử dụng hết, sau đó lại đi mua đồ tết.

    Trầm Mộc Bạch thời điểm đi ngang qua những vật kia, đã có thể nhìn không chớp mắt, từ khi nhiều lần bị Tả Ngộ trêu đùa, cô đều đã không có đánh loại chủ ý kia.

    Dù sao đến cuối cùng đối phương cái đồ vật băng băng lành lạnh kia cũng sẽ lưu tại trong cơ thể cô là được.

    Hôm nay ở nhà tự làm nồi lẩu, Tả Ngộ không ăn đồ ăn, nhưng là ngày bình thường sẽ trợ thủ.

    Trầm Mộc Bạch ăn, cay tới nghiện, nước mắt đều chảy ra.

    Cô còn một bên nước mắt lưng tròng không ngừng miệng, có đôi khi Tả Ngộ đều có thể cùng đồ ăn ghen, đây là lúc cô cảm thấy muốn im lặng một chút.

    Trầm Mộc Bạch cảm thấy hắn bệnh không cứu nổi, giá trị oán khí đều tiêu nhiều như vậy vẫn là biến thái như vậy.

    Nhưng nội tâm lại thế nào oán thầm, nên bị đè vẫn là bị đè.

    Dinh dính hồ hồ bị hôn trong chốc lát, Trầm Mộc Bạch thở hồng hộc, cảm giác được trên ngón áp út nhiều thêm cái đồ vật, cô thừa dịp cơ hội nhìn thoáng qua, có chút ngây ngẩn cả người.

    Đó là một chiếc nhẫn, cô không hiểu được thưởng thức, chỉ cảm thấy nhìn rất đẹp, là một loại ấm áp giản dị nói không nên lời.

    Tả Ngộ lại gần hôn cô, dùng tiếng nói trầm thấp hơi khàn khàn nói, "Thế nào? Thích không?"

    Trầm Mộc Bạch giật giật, chiếc nhẫn này kích cỡ vừa vặn phù hợp, trong lúc nhất thời có loại cảm thụ nói không ra, "Làm sao đột nhiên muốn tặng nhẫn cho tôi."

    Tả Ngộ dùng tròng mắt đen nhánh u ám nhìn chằm chằm cô, lộ ra một cái mỉm cười ôn nhu đến làm cho người rùng mình nói, "Đương nhiên là vì kiếp sau có thể tìm tới em."
     
    Noctor, Ayuxinh, Bella Sweet20 người khác thích bài này.
  7. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 866: Suỵt, tôi ở sau lưng em (Xong)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch trong nháy mắt phía sau phát lạnh, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy mình tựa như là bị nhìn rõ cái gì, có chút chật vật dời ánh mắt.

    Năm sau rơi tuyết nhỏ một lần, lạnh đến không được.

    Trầm Mộc Bạch cả ngày liền vùi ở trên giường, làm cô khổ không thể tả là, Tả Ngộ thân thể kia vẫn luôn là lạnh buốt, bộ vị nào cũng vậy.

    Nàng một bên run lẩy bẩy chui vào trong chăn, đối phương tay chân liền bò tới, liền nửa phần cơ hội tránh thoát đều không có.

    Trầm Mộc Bạch muốn khóc, cô dễ dàng sao, người khác có hơi ấm vùi ở trên giường phảng phất như ở thiên đường, mà cô có hơi ấm trôi qua có thể như Địa Ngục.

    Nhưng cô không dám phàn nàn, cũng không dám phản kháng, đành phải run lẩy bẩy cuộn thành một đoàn bị Tả Ngộ ôm trong ngực, sau đó lặng lẽ meo meo nhét nhét chăn mềm mại, lúc này mới vừa lòng thỏa ý ngủ thiếp đi.

    Tả Ngộ sinh nhật đến ngày ấy, Trầm Mộc Bạch như cũ làm một cái bánh ngọt cho hắn, còn chất đầy ngọn nến.

    Phá Thiên Hoang, Tả Ngộ năm nay lại ước nguyện.

    Trầm Mộc Bạch thật sự là hiếu kỳ, dù sao đối phương trước kia đều không có ý này, ngay lúc cô nghĩ thầm Tả Ngộ có phải muốn kiếp sau đầu thai chỗ tốt hay không, Tả Ngộ tròng mắt đen nhánh u ám nhìn sang, bên môi xốc lên một đường cong quỷ dị, "Em nói kiếp sau chúng ta sẽ còn gặp lại hay không?"

    Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, khi đó ta đại khái đang ở một cái thế giới khác làm nhiệm vụ, thiếu niên ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều.

    "Nhất định sẽ." Tả Ngộ nhìn chằm chằm cô, dùng giọng nói ôn nhu đến làm cho người rùng mình.

    Trầm Mộc Bạch mặc dù cảm thấy không có khả năng, nhưng không hiểu cả người nổi da gà lên.

    Cái kia lời nói ngày sinh nhật cũng không có bị cô đặt ở trong lòng, năm sau thời điểm mùa xuân đến, bọn họ vẫn là lặp lại lấy sinh hoạt hàng ngày.

    Tả Ngộ vẫn là một dạng hồ dính, buổi tối sẽ quấn tới.

    Trầm Mộc Bạch quen thuộc thời gian như vậy, cho nên nửa đêm ngày nào đó toàn thân bủn rủn nghe được thanh tiến độ hồi lâu không nhúc nhích đến 100%, còn trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp.

    "Nhiệm vụ hoàn thành?" Cô hướng hệ thống xác nhận một lần.

    Hệ thống nói, "Ừ, nhưng là phải chờ linh hồn Tả Ngộ rơi vào đạo Luân Hồi, cô mới có thể đi đến cái thế giới tiếp theo."

    Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu.

    Một bên Tả Ngộ thời điểm cô không chú ý mở mắt ra.

    Trầm Mộc Bạch phát giác được, Tả Ngộ đã dinh dính hồ hồ hôn qua.

    Đối phương bàn tay lạnh buốt đưa vào, thuận theo đường eo cô sờ lấy, một đường lan tràn hướng lên trên.

    Trầm Mộc Bạch bị hắn hôn đến thở hồng hộc, con mắt cũng bắt đầu hơi ươn ướt.

    "Tả Ngộ.."

    Đối phương cái hôn lạnh buốt rơi xuống trên trán cô, sau đó là cái mũi, lại sau đó là miệng, sau đó thịt mềm ở cái cổ bị mút lại, khẽ cắn một lần.

    Trầm Mộc Bạch thân thể sớm đã bị móc rỗng, một trận chân cẳng như nhũn ra, không có khí lực gì phản kháng, chỉ có thể mặc lấy đối phương muốn làm gì thì làm.

    Cô không có chú ý tới là, Tả Ngộ nhìn cô ánh mắt càng ngày càng dính chặt.

    Thẳng đến một đôi tay lạnh buốt đặt lên cái cổ cô, môi đối phương một lần nữa hôn lên cô.

    Trầm Mộc Bạch bị hắn hôn đến có chút thần chí không rõ, thậm chí bắt đầu thiếu dưỡng.

    Thẳng đến trong đầu vang lên tiếng cảnh cáo hệ thống, "Kí chủ xin chú ý, sinh mệnh cô đang nhận uy hiếp."

    Trầm Mộc Bạch lập tức có chút thanh tỉnh lại, Tả Ngộ đang bấm cổ cô, nhưng là tay chân cô như nhũn ra, căn bản không có bất luận khí lực gì chống cự, thậm chí một câu cũng không phát ra được thanh âm nào đến.

    Tả Ngộ hôn cô, giống như là muốn đem cô nuốt vào bên trong bụng.

    Trầm Mộc Bạch mất đi thần chí một khắc cuối cùng, đối phương tròng mắt đen nhánh u ám tràn ngập yêu thương nhìn chằm chằm cô, bên môi xốc lên một đường cong quỷ dị, dùng tiếng nói ôn nhu làm cho người khác rùng mình nói, "Tôi không quản em là ai, cũng không để ý em từ chỗ nào cái đến.."

    "Mệnh em là của tôi, tôi đi rồi cũng sẽ không bỏ qua em, kiếp sau cũng vậy."
     
    Noctor, Ayuxinh, Bella Sweet20 người khác thích bài này.
  8. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 867: Anh không phải bệnh nhân tâm thần (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời điểm từ không gian hệ thống tỉnh lại, Trầm Mộc Bạch còn đang kinh dị, sợ hãi tâm tình đang còn chậm chạp chưa tỉnh.

    Hệ thống trầm mặc nói, "Cô không sao chứ."

    Trầm Mộc Bạch ô ô ô khóc lên, "Mẹ vì sao lão tử gặp được đều là biến thái, ta muốn khiếu nại! Khiếu nại!"

    Hệ thống, ".. Cô tỉnh táo một chút."

    Trầm Mộc Bạch "Ta làm sao tỉnh táo, nếu là ngươi gặp được một biến thái muốn lôi kéo ngươi cùng chết ngươi tỉnh táo được không?"

    Hệ thống trầm mặc "Tôi chưa từng gặp qua."

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    Hệ thống đem chân tướng chuyện này nói một lần, mục tiêu của Tả Ngộ là vì muốn cùng cô ở cùng một chỗ chuyển thế đầu thai, bởi vì Trầm Mộc Bạch đã đáp ứng đem mệnh cho hắn, mà Tả Ngộ cũng không phải là oán quỷ phổ thông, có thể nói, nguyên nhân hắn bởi vì là nhân vật chính của thế giới, trên người lực lượng vượt qua phán đoán cùng phân tích của hệ thống.

    Nếu như không phải hệ thống phản ứng kịp thời, Trầm Mộc Bạch hiện tại đã rất có thể cùng Tả Ngộ chung một chỗ đầu thai, hơn nữa kiếp sau bởi vì quan hệ nhân quả, coi như Tả Ngộ không có ký ức đời trước, sớm muộn cũng sẽ tìm tới cô.

    Trầm Mộc Bạch nghe xong quả thực muốn tê cả da đầu, cô đã đánh giá thấp trình độ biến thái của Tả Ngộ, cô muốn tiếp tục sống, nhưng tuyệt đối không phải lấy phương thức như vậy.

    "Hiện tại muốn đi vào thế giới tiếp theo sao?" Hệ thống lên tiếng hỏi.

    Trầm Mộc Bạch coi như muốn nghỉ ngơi, cũng không muốn ở trong không gian băng lãnh đơn điệu này, hít vào một hơi thật sâu nói, "Đi thôi."

    Cô hiện tại chỉ hy vọng, cái thế giới tiếp theo nam chính có thể bình thường một chút, thật.

    * * *

    "Y tá Tô, phòng bệnh 201 cần cô đi xem một chút." Một vị y tá mặc đồng phục màu trắng trên tay cầm vật dụng chữa bệnh, quay người đối diện với một khác y tá đi tới nói.

    "Được." Đối phương trên mặt mang theo một cái khẩu trang, cúi thấp mặt xuống, mái tóc bên tai kéo đến một bên, lộ ra da thịt trắng nõn.

    "Chờ đã, Y tá Tô Hộ." Nữ nhân hơi nghi hoặc một chút gọi người này lại.

    Thân thể hơi dừng một chút, người gọi là y tá Tô xoay người lại, "Còn có chuyện gì sao Trương Tỷ?"

    Do dự trong mắt nữ nhân chậm rãi rút đi, ngại ngùng cười cười, "Em hôm nay thanh âm có chút khàn khàn, là sinh bệnh sao? Gần đây thời tiết có chút lạnh, em cần phải chú ý thân thể một chút."

    "Y tá Tô" nhẹ gật đầu, dùng tay che khuất khuôn mặt có chút thấy không rõ, chỉ thấy Y tá Tô mặt mày nhiễm lên nhàn nhạt ý cười, "Chị cũng vậy." Ngay sau đó quay người tiếp tục đi đến phía trước.

    "Bác sĩ, xin hỏi thân nhân của tôi bây giờ có thể xuất viện sao?" Một vị thân nhân bệnh nhân hấp dẫn chú ý của nữ nhân, nữ nhân đi qua, cúi đầu xem biểu hiện ca bệnh trên tay.

    Mà 'Y tá Tô' lúc nữ nhân ở góc độ không nhìn thấy đã chuyển đổi bước chân dưới chân, cũng không có như nữ nhân mong muốn đi phòng bệnh 201, mà là hướng về một phương hướng khác đi đến.

    Khách quý VIP phòng bệnh 304 ở là một vị đại nhân vật, mỗi ngày ngoài cửa đều sẽ có hai bảo tiêu thể trạng khỏe mạnh trấn giữ.

    Lúc người gọi là 'Y tá Tô' đến gần, không ngạc nhiên chút nào bị cản lại, "Dừng lại."

    "Y tá Tô" ngẩng đầu, nhỏ nhẹ nói, "Bác sĩ Lý kêu tôi tới kiểm tra tình huống Hạ tiên sinh hôm nay."

    Bây giờ là buổi tối gần mười một giờ, hai tên bảo tiêu thấy người này mặt mày có chút quen thuộc, liếc lẫn nhau một cái, liền cho đi, "Đi vào đi."

    Lúc 'Y tá Tô' đi vào, hai tên bảo tiêu cũng không có đem cửa đóng lại, trong đó một người tiếp tục dò xét tình huống chung quanh, mà đổi thành một là giám thị lấy phòng bệnh.

    Trầm Mộc Bạch tự nhiên cũng cảm nhận được cỗ ánh mắt sau lưng, bất quá cái này cũng không ảnh hưởng đến cô, đem ánh mắt phóng tới người trên giường bệnh.
     
    Noctor, Ayuxinh, Bella Sweet21 người khác thích bài này.
  9. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 868: Anh không phải bệnh nhân tâm thần (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có được khuôn mặt khiến tất cả nữ nhân đều điên cuồng, bộ mặt thâm thúy đường cong có thể xưng hoàn mỹ, môi mỏng mang theo ý vị gần như lãnh khốc, cho dù hắn nhắm mắt lại yên tĩnh nằm ở trên giường, quanh thân cỗ khí tức áp bách làm cho người thở không nổi vẫn y nguyên tồn tại.

    Hạ Trạch Vũ, nam chính cái thế giới này.

    Bởi vì tuyến thế giới sụp đổ, hai năm trước xảy ra tai nạn xe cộ mà biến thành người thực vật, đến nay còn chưa tỉnh lại.

    Mà nhiệm vụ của Trầm Mộc Bạch chính là đi vào thế giới tinh thần của hắn, đem hắn tỉnh lại.

    Thời gian ở thế giới tinh thần cùng hiện thực cũng không có quan hệ trực tiếp, dù cho chỉ là ngắn ngủi một phút đồng hồ, vậy cũng đã đủ rồi.

    Sau khi hệ thống nhắc nhở, Trầm Mộc Bạch nhắm mắt lại, ở bên trong một trận mê muội cùng tiếng ồn ào tỉnh lại.

    "Bác sĩ, tâm can bảo bối nhà tôi phải chết, van cầu bác sĩ mau cứu cô ấy, tôi quỳ xuống xin bác sĩ, bác sĩ nhất định phải làm cho cô ấy sống lại." Một vị nam nhân mặc quần áo bệnh nhân trắng lam khóc ròng ròng ôm đùi cô, thoạt nhìn thương tâm gần chết.

    Trầm Mộc Bạch có chút mơ hồ, trong lúc nhất thời còn không có biết rõ ràng rốt cuộc là cái tình huống gì, liền bị tiếng kêu khóc của đối phương một lần nữa kích thích màng nhĩ đau, cô nhìn trên người mình áo khoác trắng, hiểu rõ hiện tại bản thân có thể là bác sĩ, mặc dù rất muốn biết nam chính bây giờ là thân phận gì, nhưng thấy bệnh nhân này khóc đến rất là thê thảm, tâm tình không khỏi ngưng trọng mấy phần, thế là mở miệng hỏi, "Anh.. tâm can bảo bối tình huống bây giờ thế nào?"

    Nam nhân một cái nước mắt một cái nước mũi nói, "Cô ấy vừa rồi từ trên lầu bay xuống, cánh tay đều té gãy, bác sĩ, cô ấy còn có thể cứu được hay không."

    Chung quanh tiếng vui đùa ầm ĩ hấp dẫn Trầm Mộc Bạch chú ý, chỉ thấy trên hành lang, khắp nơi đều là bệnh nhân, bọn họ có đang chơi dây thun, có ngồi tại chỗ trên ghế, thậm chí có bộ mặt tức giận mắng lẫn nhau.

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    Đây thật là bệnh viện?

    Cô chưa kịp nghĩ ra chỗ nào không thích hợp, nam nhân ôm đùi cô lại khóc thét lên, "Bác sĩ, bác sĩ mau cùng tôi đi cứu cô ấy, muộn liền đến đã không kịp."

    Trầm Mộc Bạch cảm thấy mạng người quan trọng, bây giờ không phải là thời điểm nghĩ cái khác, thế là đối với nam nhân nói, "Cô ấy bây giờ ở nơi nào? Anh mau dẫn tôi đi qua."

    Nam nhân nhẹ gật đầu, lau nước mắt từ dưới đất bò dậy, sau đó mang theo cô ra ngoài hành lang, một đường ngoặt ra ngoài.

    Đi ra bên ngoài, khắp nơi đều là bệnh nhân mặc đồng phục bệnh nhân xanh trắng, ngẫu nhiên có mấy bác sĩ mặc áo khoác trắng.

    Trầm Mộc Bạch đi theo hắn ta, cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, theo đạo lý nói, từ trên lầu rơi xuống, cánh tay đều té gãy, hiện tại không phải sẽ bị đưa đến phòng phẫu thuật sao.

    Nhưng nhìn nam nhân này một mực mang theo cô, nghĩ thầm, có lẽ là còn không có bác sĩ phát hiện, thế là bước chân cũng càng ngày càng vội vàng.

    Đối phương đưa cô dẫn tới trên một mảnh đất trống, phụ cận vụn vặt lẻ tẻ có mấy bệnh nhân, bọn họ ngẩng đầu nhìn bầu trời, giống như trên trời có đóa hoa vậy.

    Nam nhân ngừng lại, lần nữa khóc ròng ròng một cái quỳ xuống ôm lấy đùi cô, chỉ cách đó không xa nói, "Bác sĩ, bác sĩ nhanh mau cứu cô ấy!" Hắn ta một mặt giãy dụa sợ hãi, giống như phía trước thật có cảnh máu thịt be bét.

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    Cô không phải mắt mù đi người ở đâu nha.

    "Bác sĩ? Cô ấy không phải là không cứu được?" Nam nhân sợ hãi nhìn cô, nước mắt nước mũi đều dán một mặt.

    Trầm Mộc Bạch cảm thấy mình thật không phải mắt mù, thế là uyển chuyển dò hỏi, "Ách, tâm can bảo bối của anh có phải được đưa đi phòng phẫu thuật hay không?"

    Nam nhân lắc đầu, "Cô ấy liền ở đó, cánh tay cô ấy cũng ở đó, thật đáng sợ thật đáng sợ, cô ấy không phải chết rồi đi, bác sĩ." Hắn ta càng khóc càng thảm, ôm thật chặt đùi Trầm Mộc Bạch.
     
    Noctor, Ayuxinh, Bella Sweet19 người khác thích bài này.
  10. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 869: Anh không phải bệnh nhân tâm thần (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch, ".. Cô ấy ở chỗ này?"

    Nam nhân trọng trọng nhẹ gật đầu, một mặt thương tâm lại không dám nhích tới gần, "Bác sĩ, bác sĩ mau qua nhìn cô ấy một cái."

    Trầm Mộc Bạch cảm thấy hắn ta là hình như nhận lấy kích thích tinh thần, tâm tình vi diệu đi tới, sau đó trên mặt đất thấy được một con búp bê.

    Cô nhặt lên, vừa muốn hỏi thăm nam nhân đây có phải là tâm can bảo bối hay không, liền nghe được một tiếng kêu thê lương thảm thiết, "Bác sĩ, cánh tay cô ấy! Cánh tay cô ấy bị cô dẫm!"

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    Nam nhân khóc bò qua từ trong tay cô đoạt lấy búp bê, "Tâm can bảo bối của tôi tâm can bảo bối, bác sĩ cô ấy còn cứu được hay không? Van cầu bác sĩ nhất định phải mau cứu cô ấy, tôi cho bác sĩ 1 triệu."

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    Cô một mặt ánh mắt phức tạp từ dưới lòng bàn chân nhặt lên cánh tay búp bê, sau đó dưới ánh mắt nam nhân, đem nó nối lại.

    Nam nhân mừng rỡ như điên từ trong tay cô cầm qua búp bê, một mặt cảm kích nói, "Bác sĩ, bác sĩ thật lợi hại, ngày mai tôi liền đem 1 triệu gửi cho bác sĩ!"

    Sau đó lanh lợi đi mất.

    Trầm Mộc Bạch buồn bã nói, "Hệ thống, đây là nơi nào?"

    Hệ thống trầm mặc nói, "Bệnh viện tâm thần."

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    Nơi này đúng là bệnh viện tâm thần, cô đã thật sự rõ ràng thể nghiệm được.

    Một y tá mặc áo khoác trắng đi qua bên người cô, "Ai, Tiểu Dương, cô làm sao ở nơi này nha, bệnh nhân trên hành lang ồn ào, cô mau đi xem một chút."

    Trầm Mộc Bạch bóng lưng tang thương về tới hành lang.

    Hai bệnh nhân đang đánh lộn, chính là hai người vừa rồi mắng nhau.

    Trầm Mộc Bạch cỗ thân thể này so với người bình thường khí lực phải lớn hơn nhiều, bằng không cũng sẽ không lên làm y tá nơi này, cô đi mau tới đem hai cái đầu tách ra, "Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, các người đều tỉnh táo chút."

    Hai người liếc lẫn nhau một cái, hừ một tiếng, cùng nhau đem ánh mắt đưa tới trên người cô, "Cô tới phân xử thử, đến cùng chúng tôi ai có lý."

    Trầm Mộc Bạch, ".. Cái gì?"

    Một lão đầu dựng râu trợn mắt nói, "Hắn đem ghế của tôi đụng đau, tôi bắt hắn nói xin lỗi, hắn không phục, nói tháng trước tôi trộm kẹo đường của hắn, bắt tôi trả cho hắn."

    Trầm Mộc Bạch có chút suy nhược tinh thần, khó nhọc nói, "Cho nên ông thực trộm kẹo đường của ông ta?"

    Lão đầu cả giận nói, "Tôi tại sao có thể là loại người này, tôi lại không ăn kẹo đường."

    Trầm Mộc Bạch nhìn về phía một cái khác, "Làm sao ông biết là ông ta trộm kẹo đường của ông."

    Lão đầu đắc ý nói, "Tôi đương nhiên đã biết, tôi biết tất cả mọi chuyện." Lão đầu này có chút tức giận nhìn một lão đầu khác, "Đừng tưởng rằng ông biết bay tôi liền sợ ông, lần sau tôi muốn đem kẹo đường của tôi giấu đến dưới giường, ông cũng không biết."

    Trầm Mộc Bạch thần sắc chết lặng đi đến trong phòng bệnh, ngồi xổm người xuống đem kẹo đường ra, sau đó đưa đến trên tay lão đầu.

    Lão đầu cao hứng nói, "Kẹo đường của tôi, tôi tha thứ ông."

    Lão đầu kia cả giận nói, "Cái ghế của tôi thì sao?"

    Lão đầu cầm kẹo đường đi qua sờ lên ghế, "Không đau không đau hô hô."

    Sau đó hai người lại cao cao hứng hứng chơi đến cùng một chỗ.

    Trầm Mộc Bạch cảm thấy thần kinh có chút suy yếu, cô vừa nghĩ tới nam chính rất có thể ở trong cái bệnh viện này, thì càng khó qua.

    Hạ Trạch Vũ đúng là trong cái bệnh viện này, vẫn là một bệnh nhân trong đó.

    Căn cứ lời nói của bác sĩ cùng y tá khác, đây là tình huống nghiêm trọng nhất trong bệnh viện, bị coi là cấp độ cao nhất.

    Cùng bệnh nhân khác khác biệt là, trong phòng bệnh Hạ Trạch Vũ chỉ có một mình hắn.

    "Tiểu Dương, cô luôn hỏi 032 làm cái gì?" Một y tá nam ngẩng đầu nói.
     
    Noctor, Ayuxinh, Bella Sweet20 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...