Ngôn Tình [Edit] Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá - Quyển Thành Đoàn Tử

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi nguyethatuyen, 21 Tháng chín 2020.

  1. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 790: Suỵt, tôi ở sau lưng em (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch nhịn xuống xúc động bắp chân muốn run lên, hướng hệ thống xác nhận một lần Tả Ngộ đi rồi, lúc này mới chậm thở ra một hơi, "Tôi lên lấy đồ, trông thấy tình huống cậu không thích hợp, liền đến nhìn xem." Cô ngừng một chút nói, "Đỗ Dao, cậu không sao chứ?"

    Đỗ Dao sắc mặt rất là khó coi, run rẩy bờ môi nói, "Hạ Diệp, cậu có thể giúp tôi gọi Trần Gia Huy đến sao?"

    Trầm Mộc Bạch bất động thanh sắc nhìn cô ta một cái, "Có thể, bất quá tình huống cậu bây giờ không sao chứ."

    Đỗ Dao vừa nghĩ tới tình huống vừa rồi, do dự một chút, nói, "Tôi và cậu cùng đi xuống đi."

    Cô ta ở trong lòng vô ý thức cảm thấy Hạ Diệp cũng là người bị hại, cho nên thời điểm tìm Trần Gia Huy, cũng không có cố ý tránh đi đối phương.

    Trầm Mộc Bạch cũng là lợi dụng điểm này, giữ im lặng đi theo phía sau cô ta.

    Đỗ Dao vừa nhìn thấy Trần Gia Huy, sắc mặt liền nhịn không được, mặt mũi tràn đầy kinh khủng bất an, "Trần Gia Huy, tôi giống như trông thấy hắn."

    Cô ta vừa nói, Trần Gia Huy cũng sợ hãi theo, bất quá vẫn là cười lạnh một tiếng nói, "Làm sao, cậu bây giờ tin tưởng lời tôi nói?"

    Trần Gia Huy nhìn thoáng qua thiếu nữ đứng ở bên người Đỗ Dao, trong lúc nhất thời trong lòng có chút vi diệu, nhưng vẫn là thần sắc cảnh giác nói, "Cậu tại sao cùng Hạ Diệp cùng tới chung?"

    Mặc dù chỗ ba người nói chuyện tương đối là ở một góc, nhưng bởi vì nhiều người, Đỗ Dao trong lòng sợ hãi so với vừa nãy tiêu tán một chút, "Là Hạ Diệp đã cứu tôi."

    Cô ta đem chuyện vừa rồi nói một lần, trong mắt còn mang theo thần sắc sợ hãi trong lòng còn nghĩ mà sợ.

    Trần Gia Huy chạm tới khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp, chậm rãi thở dài một hơi, nhưng là đối với cô hai lần trùng hợp xuất hiện, nội tâm xuất hiện do dự trong nháy mắt.

    Trầm Mộc Bạch tự nhiên cũng đã nhận ra trong mắt của hắn ta cảnh giác, trên mặt lặng lẽ nói, "Nhìn đến trên thế giới này là thật có quỷ."

    Trần Gia Huy vừa nghĩ tới là thiếu nữ cứu mình, trong lòng cảnh giác chậm rãi tiêu tán không ít, cười khổ một tiếng nói, "Đúng, bằng không cũng sẽ không phát sinh những chuyện không hợp khoa học."

    Đỗ Dao đã trải qua một lần uy hiếp tính mạng, so Trần Gia Huy còn muốn thấp thỏm lo âu hơn, "Trần Gia Huy, tôi thực sự trông thấy hắn, hôm nay trên lớp thời điểm tôi đang soi gương, nhìn thấy mặt hắn. Máu theo cái trán hắn rơi xuống, tràn đầy mặt mũi là máu, cặp mắt kia gắt gao nhìn chằm chằm tôi. Tôi vốn cho là đây chẳng qua là ảo giác, thẳng đến vừa rồi.. Là hắn tới tìm chúng ta, nhất định là vậy.."

    Cô ta chăm chú mà nắm lấy tay mình, thân thể khẽ run, giống như là sợ hãi đến cực hạn.

    "Các cậu nói là Tả Ngộ sao?"

    Đạo thanh âm này đem hai người mặt mũi tràn đầy hoảng sợ không thể tin nhìn sang.

    Nhất là Trần Gia Huy, cơ hồ muốn đem con mắt trừng ra ngoài, "Làm sao cậu biết?"

    Trầm Mộc Bạch quan sát thần tình trên mặt hai người một lần, mở miệng nói, "Thời điểm tôi bị bóp cổ, hắn nói cho tôi biết tên hắn là Tả Ngộ."

    Chính là trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, dù sao bọn họ cũng không khả năng chạy đến trước mặt Tả Ngộ giằng co.

    Trầm Mộc Bạch nghĩ lừa dối hai người, để dễ biết rõ bọn họ ở sơ trung đến cùng đối với Tả Ngộ làm cái gì.

    Nhưng là làm cô thất vọng là, Đỗ Dao cùng Trần Gia Huy sắc mặt càng thêm khó coi, cũng không có tỏ thái độ gì khác.

    Trầm Mộc Bạch giả bộ như cười khổ một tiếng, "Các cậu cùng hắn là quan hệ thế nào, tôi cảm thấy mình và hắn không oán không cừu, vô duyên vô cớ bị bóp chết."

    Đỗ Dao nhìn thoáng qua Trần Gia Huy, Trần Gia Huy cảnh cáo nhìn cô ta, sau đó thu tầm mắt lại nói, "Chuyện này rất phức tạp, nhất thời nói không rõ ràng."
     
    Noctor, Ayuxinh, Bella Sweet17 người khác thích bài này.
  2. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 791: Suỵt, tôi ở sau lưng em (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Gia Huy hàm hàm hồ hồ, rõ ràng chính là không muốn để cho người khác biết.

    Trầm Mộc Bạch thở dài một hơi, "Nếu như các ngươi cùng hắn có cái gì khúc mắc mà nói, trong khoảng thời gian này vẫn cẩn thận một chút tương đối tốt."

    Đỗ Dao cùng Trần Gia Huy có chút mở to hai mắt, liếc nhau một cái, "Chu Hạo Hà Đại Vĩ!"

    Nói xong câu này, hai người đồng thời co cẳng hướng lầu dạy học chạy tới.

    Lúc này đã tan học, Trầm Mộc Bạch cũng chỉ đành chạy theo phía sau bọn họ.

    Nói thật, cô một chút cũng không muốn quản những chuyện xấu này, còn phải bị nam chính nhớ thương.

    Nhưng là lại không thể mặc kệ, nếu không chỉ cần trong đó một người bị nam chính giết chết, nhiệm vụ liền phải xong đời.

    Chu Hạo cùng Hà Đại Vĩ là một lớp, mấy người thở hồng hộc đến trước cửa lớp 6 ngừng lại, đi ra cũng chỉ có một mình Chu Hạo.

    Thần sắc Chu Hạo không hiểu nói, "Tìm tôi có chuyện gì không?"

    Đỗ Dao thể lực không hề tốt, một mực thở phì phò, Trần Gia Huy mặc dù cũng thở, nhưng lời còn có thể nói đến lưu loát, "Chu Hạo, hôm nay chung quanh cậu có phát sinh chuyện kỳ quái hay không?"

    Sắc mặt Trần Gia Huy quá mức khó coi, còn có Đỗ Dao cùng vậy, Chu Hạo trong lòng không hiểu nhảy lên nói, "Không có, sao vậy?"

    "Cậu xác định hay không?" Trần Gia Huy gắt gao tiếp cận Chu Hạo.

    Chu Hạo bị nhìn một trận không được tự nhiên, nhưng vẫn là mở miệng nói, "Buổi sáng hôm nay có chút xúi quẩy, kém chút bị xe đụng, bất quá cũng chỉ là cái ngoài ý muốn." Nghĩ tới chuyện buổi sáng hôm nay, hắn ta không khỏi oán trách thêm vài câu, "May mà tôi vận khí không tệ, nếu không thì bị ép thành thịt nát."

    Hắn ta thốt ra lời này, Trần Gia Huy cùng Đỗ Dao nội tâm một điểm may mắn cuối cùng triệt triệt để để bị tưới tắt, mặt chết như bụi.

    Chu Hạo phát giác không thích hợp, "Sao vậy?"

    "Hà Đại Vĩ đâu? Người khác ở nơi nào?" Trần Gia Huy ra mồ hôi lạnh cả người, vội vội vàng vàng mở miệng nói.

    Chu Hạo chỉ chỉ, "Không biết, đoán chừng cùng nam sinh trong lớp chơi bóng rổ rồi."

    Chu Hạo nhìn thoáng qua Trầm Mộc Bạch, cảm thấy khuôn mặt mới, lại không khỏi nhìn nhiều mấy lần, lúc này mới hỏi Đỗ Dao "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

    Đỗ Dao thật vất vả thả chậm hơi thở, nghe được hắn ta kém chút xảy ra tai nạn xe cộ, lại bị dọa cho phát sợ, run rẩy nói, "Là Tả Ngộ.. Hắn tới tìm chúng ta.."

    Chu Hạo ngây ngẩn cả người, "Cậu lại.. Nói cái gì? Tả Ngộ?"

    Ngay lúc này, Trầm Mộc Bạch nói một câu, "Hắn rất có thể còn ở trong trường học này."

    Trần Gia Huy kinh khủng bất an nói, "Đúng, chúng ta đều bị xuống tay một lần, tiếp theo đến ai?"

    "Hà Đại Vĩ." Đỗ Dao run rẩy nói một câu.

    Hai người xoay người chạy.

    Trầm Mộc Bạch nhìn thoáng qua Chu Hạo còn ngây người ở nguyên chỗ, "Cậu cũng theo đi."

    Bốn người tập hợp một chỗ, chân tướng mới có thể sớm chút sáng tỏ chẳng lẽ không đúng sao.

    "Tả Ngộ.." Chu Hạo tự lẩm bẩm một câu, "Hắn không phải đã sớm chết sao.."

    Sau đó mặt mũi tràn đầy hoảng sợ ngửa mặt lên, do dự một cái chớp mắt, vẫn là đi theo.

    Hà Đại Vĩ đang ở trên sân chơi bóng rổ, thời điểm mấy người đi qua, đồng đội đem bóng không cẩn thận ném tới bên ngoài sân.

    Hà Đại Vĩ chạy tới, đưa bóng nhặt lên, ước chừng là thấy được Đỗ Dao mấy người quen, hướng về bên này lộ ra một cái nụ cười sang sảng.

    Đỗ Dao mấy người trên mặt lộ ra thần sắc kinh khủng.

    Bọn họ có thể rõ rõ ràng ràng nhìn thấy, một quả bóng mất khống chế vượt qua đường băng hung hăng hướng Hà Đại Vĩ bay tới.

    Trong nháy mắt đó, Trần Gia Huy có thể tưởng tượng được, đối phương đầu máu me đầm đìa chia lìa cỗ thân thể kia, sau đó theo quả đá, cùng nhau lăn xuống tới trên mặt đất.
     
    Noctor, Ayuxinh, Bella Sweet17 người khác thích bài này.
  3. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 792: Suỵt, tôi ở sau lưng em (9)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, một thân ảnh đẩy Hà Đại Vĩ hung hăng ngã nhào xuống đất.

    Hà Đại Vĩ bị đẩy đến có chút mơ hồ, thất tha thất thểu ngã ngồi trên mặt đất, khi nhìn đến thiếu nữ cũng té ngã trên đất, trong lòng nhất thời có chút nổi nóng.

    Bóng đã lăn xuống, đụng vào địa phương mấp mô, nhận lực cản móp mất một vòng nhỏ, sau đó đứng im bất động.

    "Hà Đại Vĩ, cậu không sao chứ?" Đỗ Dao vội vàng chạy tới.

    Trần Gia Huy thần sắc trắng bệch kinh khủng lui về phía sau mấy bước, thậm chí xúc động nghĩ muốn quay đầu chạy đi.

    Chu Hạo mắt thấy một màn này, cũng ý thức được sự tình không thích hợp, sắc mặt có chút khó coi giữ chặt Trần Gia Huy nói, "Đỗ Dao lời mới vừa nói là có ý gì? Cái gì gọi là Tả Ngộ trở về tìm chúng ta, hắn không phải ba năm trước đây chết rồi sao?"

    Trần Gia Huy hai tay ôm lấy đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống, mặt mũi tràn đầy sợ hãi nói, "Hắn trở về trả thù chúng ta.."

    Trầm Mộc Bạch từ dưới đất bò dậy, cô không biết Tả Ngộ phải chăng ở trong một góc khác nhìn chằm chằm bên này, lại hoặc là lần nữa đối với cô sinh ra sát ý.

    Cánh tay đầu gối còn có mấy chỗ cảm giác nóng bỏng làm cho cô nhịn không được lên tiếng, ngước mắt nhìn thoáng qua, phát hiện toàn bộ đều trầy da, thậm chí còn tràn ra tơ máu.

    Hà Đại Vĩ sắc mặt không hề tốt đẹp gì, nhưng là hắn ta nhìn ra được thiếu nữ cùng Đỗ Dao là quen biết, thế là đành phải kìm nén hỏa khí, cau mày nói, "Chuyện gì xảy ra?"

    Đỗ Dao thấy hắn ta hiểu lầm Trầm Mộc Bạch, liền vội vàng giải thích nói, "Hà Đại Vĩ, đây là Hạ Diệp, vừa rồi có quả bóng bay tới, nếu không phải là cậu ấy đẩy cậu bổ nhào.." Cô ta nói ra cái này, sắc mặt trắng bệch mấy phần, thanh âm cũng có mấy phần run rẩy, "Cậu rất có thể liền chết."

    Cô ta hiện tại coi như không tin cũng phải tin, Tả Ngộ là thật muốn đem bọn họ đều giết chết.

    Hà Đại Vĩ lơ đễnh cười nhạo nói, "Thôi đi, các cậu có phải bị dọa đến đầu óc đều có chút ngốc hay không." Hắn ta hướng bốn phía nhìn thoáng qua, sau đó đứng người lên phủi phủi quần áo cầm lấy bóng nói, "Nhiều lắm là để cho tôi trầy chút da, nghiêm trọng chút là chấn động não, chết? Cậu coi đây là đóng phim sao?"

    Sân bóng bên kia nam sinh chạy tới, mặt mũi tràn đầy xin lỗi nói, "Bạn học, xin lỗi, cậu không sao chứ?"

    Hà Đại Vĩ nổi giận đem bóng đá ném tới, mắng liệt liệt nói, "Các cậu làm sao đá banh, tôi nếu là đã xảy ra chuyện gì các cậu gánh nổi trách nhiệm?"

    Nam sinh một mặt xin lỗi, chỉ chỉ sân bóng nói, "Thật xin lỗi, bình thường tiểu tử kia sức lực cũng không bao lớn, vừa rồi không biết vì sao lại đột nhiên không kiểm soát, hôm nào anh em mấy người mời cậu ăn cơm."

    Hà Đại Vĩ nâng cằm nói, "Được rồi, tôi cũng không phải người nhỏ mọn như vậy, các cậu mua một quả bóng bồi tội cho tôi, việc này cứ tính như vậy."

    Hắn ta thái độ cao cao tại thượng, nam sinh trong lòng có chút nổi nóng, nhưng là chuyện này xác thực cùng bọn họ thoát không khỏi liên quan, đành phải kiềm chế xuống, "Được, cậu nói cho tôi biết cậu lớp nào, hôm nào tôi đưa qua cho cậu."

    Hà Đại Vĩ đem tên lớp nói ra, sau khi người cầm bóng đá trở về, tâm tình rất là đắc ý xoay người, "Bóng đá không đá cho tốt, lão tử tiện nghi bọn họ như vậy xem như không tệ."

    Khi nhìn đến mấy người sắc mặt thật sự là không thế nào dễ nhìn, khẽ cau mày nói, "Các cậu có ý gì? Cảm thấy tôi quá đáng?"

    Đỗ Dao toàn thân run rẩy, chỉ có thể nhạt nhẽo nhìn hắn ta nói, "Hà Đại Vĩ, Tả Ngộ hắn tới tìm chúng ta."

    Trần Gia Huy gắt gao tiếp cận mặt đất, hắn ta nắm lấy đầu, trong đầu trống rỗng.
     
    Noctor, Ayuxinh, Bella Sweet16 người khác thích bài này.
  4. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 793: Suỵt, tôi ở sau lưng em (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một hồi huyễn tưởng Tả Ngộ ở phụ cận nhìn chằm chằm bọn họ, một hồi lại nghĩ Tả Ngộ nhất định là không muốn buông tha bọn họ, mục tiêu kế tiếp rất có thể lại là bản thân, trong lòng sợ hãi và sợ hãi đã để Trần Gia Huy gần như sụp đổ.

    Chu Hạo thì là đang suy nghĩ Đỗ Dao còn có Trần Gia Huy mà nói, cùng chuyện buổi sáng hôm nay kém chút xảy ra tai nạn xe cộ, càng nghĩ càng thấy không thích hợp, mọi thứ đều trở nên quỷ dị âm trầm, thấy lạnh cả người theo lưng lan tràn ra toàn thân, ngay cả tiếng cười chung quanh đều mang mấy phần ý vị khủng bố.

    Sơ trung một màn kia ở trước mắt lướt qua, tin tức Tả Ngộ tử vong truyền đến ngày đó, mấy người bọn họ còn tại thảo luận.

    "Ai, cậu nói Tả Ngộ làm sao còn chưa tới đi học?" Trần Gia Huy dương dương đắc ý ngồi ở trên ghế ngồi, ngậm một cây kẹo que.

    Hà Đại Vĩ hừm.. Một tiếng, "Sợ chúng ta chứ sao, là hắn xương cứng, tớ thấy cần giáo huấn nhiều hơn mấy lần mới nghe lời."

    Chu Hạo cầm sữa bò trên bàn, mở ống hút ra uống, "Chúng ta ra tay cũng không nặng bao nhiêu, nếu như bị giáo viên đi thăm hỏi các gia đình, cáo trạng chúng ta thì làm sao bây giờ?"

    "Hắn dám?" Trần Gia Huy ngước mắt nhìn thoáng qua chung quanh, hạ giọng nói, "Lại nói, là hắn cái gia đình kia, một người cha mê rượ, nào có tâm tư quản hắn? Nếu là còn muốn ở lại cái trường học này, thông minh một chút đều biết nên làm như thế nào."

    Hà Đại Vĩ đập bàn hạ miệng nói, "Lấy một ít thủ đoạn trước kia thực sự là tiện nghi hắn."

    Chu Hạo lại không cảm thấy như thế, "Tả Ngộ người này tính nết quái gở ủ dột, lại không giống hài tử trong gia đình độc thân khác, là khối xương cứng, chúng ta đến từ từ sẽ đến, về sau thì dễ chơi."

    Lúc giáo viên nói Tả Ngộ chết ở trong nhà một khắc này, Chu Hạo mấy người trong lòng lại là có mấy phần bối rối thấp thỏm lo âu, nhưng nghe nguyên nhân chết không phải là bởi vì bọn họ, mà là cha Tả Ngộ giết, trong lòng nhất thời yên tâm xuống.

    Một năm kia thi cấp ba, chỉ tốn thời gian mấy tháng, bọn họ liền đem người này quên mất, quên mất không còn một mảnh.

    Bây giờ, lại một lần nữa xuất hiện ở trong sinh hoạt bọn họ.

    Lần này, không phải bọn họ chiếm cứ vị trí chủ đạo, mà là Tả Ngộ.

    Hà Đại Vĩ thật sự là không muốn nghe đến tên một người chết, có chút nổi giận đem bóng đá trở về trên sân, đối với mấy người kia đánh một cái thủ thế, xoay người nói, "Các người đến cùng đang phát cái thần kinh gì, Tả Ngộ đã sớm ở ba năm trước đây liền đã chết rồi, một người chết có cái gì đáng sợ?"

    "Nếu là hắn biến thành quỷ tới tìm chúng ta thì sao?" Vốn dĩ còn đang cúi đầu Trần Gia Huy thình lình ngẩng đầu nhìn Hà Đại Vĩ, mặt trắng thành một trang giấy.

    Trầm Mộc Bạch vỗ vỗ bụi đất dính trên váy đồng phục, ánh mắt có chút lãnh đạm nhìn mấy người này, "Các người khẳng định muốn ở chỗ này nói chuyện?"

    Mấy người hơi sững sờ, trông thấy một ít bạn học đi ngang qua dùng ánh mắt dị dạng nhìn lại.

    Đỗ Dao xoa xoa nước mũi, sắp chảy xuống run rẩy nói, "Chúng ta chuyển sang nơi khác đi, Hà Đại Vĩ, vô luận cậu có tin không, đều phải nghe chuyện của chúng ta một lần."

    Hà Đại Vĩ bị bọn họ thần thần bí bí lại trạng thái quỷ dị làm cho tâm tình bực bội, gắt một cái nói, "Được, tôi ngược lại muốn biết, một người chết, còn có thể đem các người làm gì."

    Cuối cùng lầu thí nghiệm tầng bảy tầng tám ngừng lại.

    "Được, nơi này không có người nào, các người có thể nói, chờ chút." Hà Đại Vĩ đem ánh mắt chuyển đến trên người Trầm Mộc Bạch, "Cậu kêu Hạ Diệp đúng không, vừa rồi cám ơn cậu giúp tôi, bất quá chúng tôi mấy người bạn học cũ muốn nói chuyện, cậu xem có phải cần tránh một chút hay không?"
     
    Noctor, Ayuxinh, Bella Sweet16 người khác thích bài này.
  5. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 794: Suỵt, tôi ở sau lưng em (11)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sơ trung những chuyện kia đến cùng không tính là hào quang, Hà Đại Vĩ cũng không hy vọng trừ bọn họ mấy người, có người ngoài ở đây, huống chi hắn ta cũng không biết lai lịch đối phương.

    Đối phương nói lời cảm tạ thái độ có chút khinh mạn, Trầm Mộc Bạch ở trong lòng cười lạnh một tiếng.

    Nhưng trên mặt Đỗ Dao xuất hiện mấy phần thần sắc xấu hổ, "Hạ Diệp cậu ấy.. Cũng coi là người bị hại."

    Hà Đại Vĩ thu hồi ánh mắt nói, "Tất nhiên như vậy, cái kia nói nhảm cũng không cần nhiều lời, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, để cho các người cả đám đều bị dọa đến mất hồn mất vía."

    Hắn ta tính tình từ trước đến nay cứ như vậy, Đỗ Dao hít vào một hơi thật sâu, nhìn về phía Trần Gia Huy nói, "Trần Gia Huy, cậu nói trước đi."

    Trần Gia Huy khuôn mặt phờ phạc, tiếng nói run rẩy nói, "Hôm nay khi đang trên lớp học, quạt trên đầu tôi vô duyên vô cớ rớt xuống, là Hạ Diệp kéo tôi một cái."

    Hà Đại Vĩ khinh thường hướng trên lan can cầu thang khẽ nghiêng, "Chỉ như vậy?"

    Đỗ Dao lắc đầu, "Ngay từ đầu tôi cũng cho rằng Trần Gia Huy chuyện này là ngoài ý muốn, thẳng đến thời điểm tôi trong lớp soi gương thấy được Tả Ngộ cũng là một mặt máu." Cô ta nói đến đây, khó tránh khỏi có chút sợ hãi phát run, "Sau đó.. Lên tiết thể dục, chính tôi một mình trở về phòng học ôn tập, tôi nghe có người ở bên cạnh tôi đi lại, liền đứng ở đằng sau tôi.. Ngay sau đó tôi liền không bị khống chế cầm lấy compa hướng về cổ mình đâm tới.. Tôi có thể rõ rõ ràng ràng cảm nhận được, cỗ khí tức âm lãnh một mực quay chung quanh ở bên cạnh tôi, nhất định là Tả Ngộ, chính là hắn."

    Hà Đại Vĩ mí mắt nhảy lên, "Đỗ Dao, cậu lại nói năng bậy bạ những thứ gì? Các người nếu là muốn chỉnh tôi, cũng không cần dùng một người chết bịa những những lời này làm tôi sợ."

    Trong lòng hắn ta, quỷ hồn loại vật này không có khả năng tồn tại, cho nên nghe Đỗ Dao hai người nói xong, đến cùng vẫn là lơ đễnh.

    Hắn ta cảm xúc có chút táo bạo, nhìn mấy người trong ánh mắt mang theo vài phần bất thiện.

    Đỗ Dao tình huống cũng không thể so với Trần Gia Huy tốt hơn chỗ nào, chính cô ta cũng ra mồ hôi lạnh cả người, ngay cả nuốt nước miếng cũng là gian nan, "Hà Đại Vĩ, chúng ta nói những lời này cũng là thật."

    "Cái gì là thật? Chuyện cậu còn thích Tả Ngộ là thật?" Hà Đại Vĩ châm chọc khiêu khích nói.

    Đỗ Dao sắc mặt lập tức trở nên đặc biệt khó coi.

    Trầm Mộc Bạch trong lòng lại hơi cảm thấy kinh ngạc, ngước mắt nhìn cô ta một cái.

    Đỗ Dao cũng không có phản bác, nói cách khác, Hà Đại Vĩ nói cô ta thích Tả Ngộ chuyện này là thật.

    Đúng vào lúc này, Hà Đại Vĩ nhíu mày nhìn thoáng qua Chu Hạo, "Cậu sẽ không phải cũng tin chuyện ma quỷ của bọn họ đi?"

    Chu Hạo bờ môi khẽ run, vô ý thức đem ánh mắt phóng tới trên người Trần Gia Huy cùng Đỗ Dao, sau đó lắc đầu, "Tôi không biết.. Bất quá chuyện buổi sáng hôm nay cùng cậu nói kém chút xảy ra tai nạn xe cộ, tôi lại không xác định có phải trùng hợp hay không.."

    Hà Đại Vĩ nhìn mấy người bọn họ, a một tiếng, da mặt mất tự nhiên run một cái, kéo bờ môi nói, "Dù sao tôi sẽ không tin tưởng loại chuyện không khoa học này, các người cũng đừng như bệnh nhân tâm thần, một cái ngoài ý muốn liền dọa đến hồn cũng bị mất."

    Nhưng không người nào để ý hắn ta, bao gồm Đỗ Dao, cũng chỉ là vẻ mặt hốt hoảng bất an đứng tại chỗ, mắt mang sợ hãi.

    Hà Đại Vĩ dùng sức đạp một cước vào cầu thang, phát ra tiếng vang cực lớn, hắn ta tức giận gầm rú nói, "Tả Ngộ đã chết, hắn tại ba năm trước đây liền đã chết rồi."

    "Hà Đại Vĩ, cậu cảm thấy chuyện phát sinh trên người bốn người chúng tôi cũng chỉ là một cái trùng hợp?" Trần Gia Huy gắt gao tiếp cận hắn ta, trong mắt chảy ra một chút tơ máu, thoạt nhìn đáng sợ dị thường.
     
    Noctor, Ayuxinh, Bella Sweet15 người khác thích bài này.
  6. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 795: Suỵt, tôi ở sau lưng em (12)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hà Đại Vĩ mất tự nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác, lúc chạm tới Trầm Mộc Bạch đứng ở một bên, tính khí nóng nảy chỉ chỉ cô nói, "Cậu ta thì sao? Cậu ta làm gì? Mỗi lần xuất hiện trùng hợp như vậy, các người cũng là ngu xuẩn sao?"

    Giống như là tìm tới một chỗ tháo nước, Hà Đại Vĩ mắng liệt liệt nói, "Những cái ngoài ý muốn trùng hợp này căn bản là xuất hiện ở trên người cậu ta, cái gì Tả Ngộ? Lừa gạt quỷ."

    Trầm Mộc Bạch mặt không biểu tình nhìn hắn ta, "Tôi kém chút bị bóp chết, chứng cớ này vậy là đủ rồi sao?"

    Hà Đại Vĩ cười lạnh một tiếng, "Ai biết cậu có phải tự biên tự diễn hay không?"

    "Cậu đủ rồi đó Hà Đại Vĩ!" Đỗ Dao hét lên một tiếng, đem mấy người ở đây đều chấn động một lần.

    Trầm Mộc Bạch thình lình bị hù dọa, kém chút cắn đầu lưỡi mình.

    "Vừa rồi sân bóng ngoài ý muốn không phải giả nha." Đỗ Dao thở phì phò, lồng ngực chập trùng kịch liệt.

    Hà Đại Vĩ trào phúng nhìn cô ta chằm chằm, "Cho nên? Cậu muốn nói cho tôi biết Tả Ngộ là trở về tìm chúng ta báo thù?"

    Hắn ta nhìn mấy người bạn học cũ sắc mặt trắng bệch, cười lạnh một tiếng nói, "Chuyện năm đó các cậu có ai còn nhớ rõ ràng? Ba năm qua đi, tôi đã sớm quên hết rồi, lại nói, chúng ta làm những chuyện kia cùng giết người so ra, bất quá là chuyện lôn gà vỏ tỏi, có cái gì mà chột dạ, hơn nữa Tả Ngộ cũng không phải chúng ta giết, các người chính mình áy náy bất an liên quan cái rắm gì tới tôi."

    Hắn ta mở miệng thốt ra lời này, bờ môi Trần Gia Huy mấy người khẽ run.

    Trầm Mộc Bạch thờ ơ lạnh nhạt, thấy vậy nhất thanh nhị sở, mặc dù cô không hiểu rõ ở giữa Tả Ngộ cùng mấy người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng là chí ít có thể nhìn ra được, bọn họ không ai là lòng dạ áy náy, có chỉ là sợ hãi và sợ hãi.

    Có lẽ còn có một chút xíu hối hận.

    "Được rồi, đừng có lại nói chuyện người chết với tôi, các người sống của các người, tôi sống của bản thân tôi, nếu là cảm thấy hoài niệm tình cảm bạn học mà nói, cuối tuần ngẫu nhiên một cùng nhau ăn một bữa cơm cũng được." Hà Đại Vĩ không kiên nhẫn nhìn mấy người một chút, sau đó xoay người rời đi.

    "Chờ chút." Đỗ Dao vừa nghĩ tới Tả Ngộ trong lúc bọn họ sinh hoạt ở chung quanh nhìn bọn họ chằm chằm, đã cảm thấy một trận rùng mình, "Hà Đại Vĩ, hắn sớm muộn sẽ còn tìm tới cậu."

    Hà Đại Vĩ bị cô ta một đôi đỏ rừng rực nhìn, chán ghét gắt một cái nước miếng, dựng thẳng một ngón tay nói, "Mạng của lão tử so với các người đều cứng rắn."

    Sau khi hắn ta rời đi, Trầm Mộc Bạch giả bộ như tùy ý nói, "Mặc dù đây là việc tư của các người, nhưng là xét thấy tôi hiện tại cũng bị để mắt tới, tôi muốn biết rõ các người thời gian học cấp hai đến cùng xảy ra chuyện gì? Tả Ngộ vì sao tìm tới mấy người các người?"

    Đỗ Dao thần sắc trắng bệch, do dự một cái chớp mắt, vừa định mở miệng, liền bị Trần Gia Huy cắt đứt, "Chuyện này đã qua, không có gì để nói nhiều."

    Hắn ta mặc dù sắc mặt cũng đẹp mắt không được bao nhiêu, nhưng là trong mắt lại ẩn giấu đi một tia nhìn kỹ cùng dò xét.

    Trầm Mộc Bạch biết là vừa rồi lời nói của Hà Đại Vĩ làm cho hắn đối với mình bắt đầu lòng nghi ngờ, nhịn không được âm thầm chửi một câu mẹ nó.

    Chuông vào học nhắc nhở lấy bọn họ chỉ còn lại có một tiết cuối cùng, Đỗ Dao thần sắc kinh hoảng nhìn qua, "Còn có một tiết cuối cùng, nếu là Tả Ngộ đêm nay đi theo chúng ta đến chỗ ở thì làm sao bây giờ?"

    Chu Hạo không giống Hà Đại Vĩ, hắn trải qua chuyện đủ mạo hiểm, hơn nữa chuyện phát sinh trên người Đỗ Dao bọn họ đã đầy đủ ly kỳ, lúc này trạng thái cũng là không sai biệt lắm, vừa hãi vừa sợ lắc đầu tự lẩm bẩm, "Tôi còn không muốn chết.."

    Trần Gia Huy ôm đầu, trong mắt đầy tràn tơ máu, cảm xúc cùng tinh thần bởi vì bị kích thích mà trở nên không ổn định, "Gọi điện thoại, trong chúng ta nếu là người nào trước bị để mắt tới, liền gọi điện thoại báo cho mấy người khác."
     
    Noctor, Ayuxinh, Bella Sweet15 người khác thích bài này.
  7. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 796: Suỵt, tôi ở sau lưng em (13)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nếu tới không kịp thì sao?" Đỗ Dao thấp thỏm lo âu nói.

    "Vậy liền tự cầu phúc." Trần Gia Huy nghiến răng nghiến lợi nói.

    Trầm Mộc Bạch mắt lạnh nhìn một hồi, mới mở miệng nói, "Nếu như các người thực làm cái gì có lỗi với Tả Ngộ, biện pháp duy nhất chính là cầu hắn tha thứ."

    Đỗ Dao thần sắc trắng bệch nhìn lại, một hồi gật gật đầu một hồi lại lắc đầu, "Không được.. Tả Ngộ hắn sẽ không tha thứ chúng ta."

    Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm cũng là như vậy, bây giờ Tả Ngộ vừa lên đến chính là muốn mệnh các ngươi, sẽ tha thứ mới có quỷ.

    Cho nên mấy người kia đến cùng làm cái gì?

    Trầm Mộc Bạch quả thực muốn thổ huyết, cô liều sống liều chết, còn muốn đắc tội nam chính bảo trụ mệnh mấy người này, ahihi chính là muốn biết chân tướng sự tình. Mắt thấy giống như muốn tra ra manh mối, nguyên một đám thủ khẩu như bình, đánh chết cũng không nói.

    Cô chỉ không rõ, chuyện cho tới bây giờ, mạng nhỏ đều muốn khó giữ được, giữ vững những cái bí mật này lại có ý tứ gì.

    Mấy người thời điểm trở về đi học, trong rất nhiều ánh mắt, bị giáo viên điểm danh một cái.

    Trần Gia Huy cùng Đỗ Dao vẻ mặt hốt hoảng, nhưng Trầm Mộc Bạch nội tâm lại yên tĩnh, bất quá khi cô cảm nhận được một cỗ khí tức râm mát tới gần, lập tức liền không bình tĩnh nổi.

    Nội tâm run lẩy bẩy thậm chí là rất kinh khủng nói với hệ thống "Hắn, hắn, hắn không phải là đến đây đi?"

    Hệ thống ừ một tiếng.

    Trầm Mộc Bạch khóc không ra nước mắt, "Ừ, ừ, ừ cái đầu của ngươi, hệ thống ngươi nhưng lại nhanh nghĩ một chút biện pháp, hắn muốn giết chết ta."

    Hệ thống "Kí chủ đừng sợ, tích phân của cô rất nhiều."

    Trầm Mộc Bạch, ".. Có tin ta hiện tại trước hết giết chết ngươi hay không."

    Một đôi tay lạnh buốt chụp lên cái cổ cô, mang đến một mảnh nổi da gà run rẩy.

    Trầm Mộc Bạch khống chế lại chân của mình không muốn run lợi hại như vậy, nhưng vẫn là gian nan nuốt một ngụm nước bọt, làm bộ bản thân cái gì cũng không có cảm nhận được, ánh mắt nhìn về phía bảng đen, sau đó dự định viết bài hay gì.

    Nhưng là cô đã bị dọa mềm.

    Đừng nói cầm bút, ngay cả động một đầu ngón tay cũng khó khăn.

    Có ngụm khí lạnh thổi tới trên lỗ tai cô, Trầm Mộc Bạch nhịn không được co rúm lại cái cổ, liền nghe được một đường thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, "A"

    QAQ hệ thống, cứu mạng.

    Trầm Mộc Bạch bị dọa đến nước mắt đều muốn chảy ra, cô nhỏ giọng hít mũi một cái, sợ hãi đến tay cùng chân đồng loạt run lên.

    Trên cổ cặp tay lạnh buốt không có bất kỳ nhiệt độ nào vẫn ở nơi đó, giống như là đang cảm thụ lấy Trầm Mộc Bạch mạch máu nhảy lên.

    Sau đó, chậm rãi theo chỗ cổ tinh tế tỉ mỉ mềm mại hoạt động.

    Trầm Mộc Bạch cảm thấy mình muốn bị bóp, cô thậm chí đã cùng hệ thống trả giá một phen.

    Nhưng mà cô đợi trọn vẹn năm phút đồng hồ, Tả Ngộ cũng không có cái động tác gì khác, chỉ là sờ lấy cái cái cổ yếu ớt kia, giống như là đang cẩn thận tỉ mỉ lấy thứ gì.

    "A" bên tai râm mát lại đến gần một chút.

    Trầm Mộc Bạch cảm thấy may mắn là mùa hè, nếu không cô liền bị đông lạnh thành chó, mặc dù tình huống bây giờ cũng không tốt chỗ nào.

    Vành tai băng băng lành lạnh, thậm chí có chút cảm giác ẩm ướt.

    Trầm Mộc Bạch cho rằng Tả Ngộ lại dùng tay sờ lỗ tai cô, dọa đến nước mắt lưng tròng hỏi hệ thống, "Hắn, hắn, hắn ăn, ăn người sao?"

    Hệ thống, "..."

    Mặc dù không biết Tả Ngộ đang làm gì, nhưng cứ cảm thấy nữ nhân ngu xuẩn này lại bị chiếm tiện nghi.

    Trầm Mộc Bạch thấy hệ thống không đáp lời, cho rằng Tả Ngộ là thật muốn ăn thịt người, lập tức nước mắt đều chảy ra, nhỏ giọng nói, "Đừng, đừng, đừng tới đây, cầu anh."

    Lúc cô khẩn cầu tựa như nói ra câu nói này, Tả Ngộ tay đặt ở cổ cô dừng một chút.
     
    Noctor, Ayuxinh, Bella Sweet16 người khác thích bài này.
  8. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 797: Suỵt, tôi ở sau lưng em (14)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch hít mũi một cái, nước mắt lưng tròng nói, "Tôi, tôi, tôi không thể ăn."

    Mặc dù không biết trong TV những lệ quỷ kia đến cùng có ăn thịt người hay không, nhưng là giết người cũng dám làm, ăn thịt người lại có cái gì không dám.

    Nghĩ như thế, cô lại càng sợ, run lẩy bẩy giống như rau xanh viên băng sương.

    Trầm Mộc Bạch có thể rõ ràng phát giác được, phía sau lưng bản thân dán lên một khối đồ vật lạnh buốt, còn có bên trên bờ vai.

    Cỗ khí tức râm mát băng lãnh đập vào mặt

    Cô ô ô ô khóc ở trong lòng.

    Trầm Mộc Bạch có thể cảm nhận được, đối phương đang nhìn mình chằm chằm.

    Đỗ Dao miêu tả ở trong đầu tới tới lui lui lắc lư.

    Tả Ngộ mặt mũi tràn đầy máu..

    Mặt mũi tràn đầy máu..

    Đều là máu..

    "Bạn học Hạ Diệp." Khuôn mặt dịu dàng của giáo viên ngữ văn đi tới, ánh mắt lo lắng hỏi, "Em sao vậy?"

    Lại phát giác được cỗ khí tức râm mát rời đi bản thân, Trầm Mộc Bạch một bộ cảm động đến rơi nước mắt nhìn giáo viên ngữ văn trước mắt phảng phất chính là thiên sứ, "Cô, em không sao."

    "Tôi thấy em sắc mặt không tốt lắm, muốn đi phòng y tế nghỉ ngơi một chút hay không." Giáo sư ngữ văn không yên lòng hỏi nhiều một câu.

    Trầm Mộc Bạch điên cuồng lắc đầu, "Không không không, em thực sự không sao."

    "Được." Giáo viên ngữ văn am hiểu lòng người nói, "Thân thể nếu có khó chịu chỗ nào, nhớ kỹ cùng cô nói một lần."

    Trầm Mộc Bạch vội vàng nhẹ gật đầu.

    Ngay thời điểm cô chậm rãi thở ra một hơi, cỗ khí tức râm mát lại nương tựa qua.

    Trầm Mộc Bạch lập tức lại cứng lại rồi.

    Cô không hiểu rõ Tả Ngộ rốt cuộc muốn làm gì, muốn bóp chết cô liền cho một cái thống khoái nha, tại sao phải như vậy dọa cô QAQ

    Tả Ngộ tựa hồ đối với cô tình hữu độc chung, Trần Gia Huy cùng Đỗ Dao rõ ràng một mặt thần sắc kinh khủng đều không thể khiêu khích hắn chú ý, vẫn đứng ở sau lưng, hai tay che tới.

    Đầu tiên là tóc, sau đó là cổ, mặt.

    Loại cảm giác này rất quỷ dị, bạn rõ ràng có thể cảm nhận được hắn tồn tại, mắt thường lại bắt không đến bất luận cái dấu hiệu gì.

    Trầm Mộc Bạch nhanh muốn khóc.

    Chẳng lẽ Tả Ngộ lần này không có ý định bóp chết cô, muốn đổi một loại kiểu chết khác sao?

    Thẳng đến cánh tay truyền đến một đường ý lạnh, Trầm Mộc Bạch run lẩy bẩy mà nhìn chằm chằm vào nơi đó.

    Cô nhìn không thấy tay Tả Ngộ, chỉ có thể nhìn thấy chỗ rách da của bản thân, trên da trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, lộ ra càng là chú ý.

    Nơi đó còn rỉ ra một chút tơ máu, khả năng bởi vì cảm nhận được một cỗ âm lãnh ý lạnh, chung quanh còn bắt đầu nổi một trận da gà.

    Trước đó Trầm Mộc Bạch vẫn không cảm giác được đau, hiện tại cảm thấy một mảnh nóng bỏng, còn có lòng bàn tay cũng vậy.

    Cô trợn tròn con ngươi, có chút kinh dị nhìn thấy tay mình bị đối phương nắm chặt, sau đó lòng bàn tay hướng lên trên.

    Trầm Mộc Bạch có chút tâm thần bất định bất an nhìn chằm chằm tay mình, cô không hiểu rõ Tả Ngộ rốt cuộc muốn làm gì, dứt khoát đối phương giống như chỉ là đột nhiên hào hứng lên thôi, rất nhanh liền thả ra.

    Đối phương sau đó cũng không có cái động tác gì.

    Nhưng Trầm Mộc Bạch có thể khẳng định là, Tả Ngộ cũng không hề rời đi.

    Cỗ râm mát khí tức ở chung quanh âm hồn bất tán.

    Đối phương giống như đứng ở trước mặt cô, dùng cặp mắt kia nhìn chằm chằm cô.

    Cái tiết học này đối với Trầm Mộc Bạch mà nói, nhất định chính là y hệt ác mộng.

    Thẳng đến tiếng chuông tan học vang lên, Tả Ngộ mới từ bên người cô biến mất không thấy gì nữa.

    Các học sinh như thông lệ thu thập sách giáo khoa túi sách, đã đến thời khắc tan học.

    Trần Gia Huy cùng Đỗ Dao có tâm sự, thẳng đến người không sai biệt lắm đi hết, mới nhích tới gần, thần sắc kinh khủng ở cách xa mấy bước đứng vững lại, "Hạ Diệp?"

    Trầm Mộc Bạch mặt không biểu tình nhìn bọn họ.
     
    Noctor, Ayuxinh, Bella Sweet15 người khác thích bài này.
  9. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 798: Suỵt, tôi ở sau lưng em (15)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Gia Huy bị dọa đến khẽ run rẩy, có chút bối rối nhìn chung quanh phòng học một chút, "Tả Ngộ ở chỗ này?"

    Bắp chân hắn ta đều đang run lên, con ngươi có chút co vào.

    Đỗ Dao càng là sắp khóc lên, nước mắt nước mũi lập tức cùng rơi xuống, "Tả Ngộ, cậu bỏ qua cho chúng ta đi, chúng ta sai rồi."

    Cô ta nắm thật chặt đồ vật trong tay, động tác là tư thế phòng ngự.

    Trầm Mộc Bạch lúc này mới lên tiếng nói, "Hắn đã đi."

    Trần Gia Huy thở phào một hơi, có chút xụi lơ ngồi xuống bên cạnh.

    Đỗ Dao không dám hiện tại lập tức liền về nhà, bằng không cô ta cũng sẽ không lựa chọn cùng Trần Gia Huy ở cùng một chỗ, "Hạ Diệp, chúng ta bây giờ phải làm sao bây giờ?"

    Dưới cái nhìn của cô ta, Hạ Diệp mặc dù cùng trước kia không giống nhau, nhưng là từ khi đối phương cứu Trần Gia Huy bọn họ, mà bị Tả Ngộ mang thù, liền vô ý thức coi Hạ Diệp làm đồng bạn.

    Trên thực tế, Trầm Mộc Bạch cũng không biết nên làm cái gì, chính mạng nhỏ của cô đều khó bảo toàn, còn muốn quan tâm tính mệnh mấy người này, quả thực tay không thể quá dài.

    "Nếu là Tả Ngộ muốn giết các người, coi như các người xuất ngoại cũng vô dụng."

    "Tôi không muốn chết.." Đỗ Dao đã khóc lên, nước mắt nước mũi đầy mặt, gần như có chút sụp đổ nói, "Trong nhà của tôi điều kiện không tốt, tôi còn muốn thi đại học, tôi không muốn chết.."

    Trần Gia Huy vốn là sợ hãi, bị cô ta khóc đến càng là tâm tình nôn nóng bất an, nổi nóng đạp đạp góc bàn, "Câm miệng cho tôi!"

    Đỗ Dao thần sắc gần như có chút oán hận nhìn hắn ta một cái, "Nếu không phải là các người lúc trước uy hiếp tôi, tôi căn bản sẽ không làm ra những chuyện kia, Tả Ngộ giận liền không phải là tôi."

    Trần Gia Huy sắc mặt cùng kỳ khó coi, cười lạnh một tiếng nói, "Không có quan hệ gì với cậu? Là ai lúc trước vì danh ngạch cử đi còn có số tiền thưởng kia, tôi? Hay là Chu Hạo? Hay là Hà Đại Vĩ?"

    Đỗ Dao run rẩy nói không ra lời.

    Đúng vào lúc này, Chu Hạo mặt mũi tràn đầy sợ hãi từ bên ngoài đi vào, thở cũng không dám ra một hơi chen đến bên cạnh bọn họ, "Các người tại sao còn chưa đi?"

    "Cậu không phải cũng vậy sao?" Trần Gia Huy tâm tình bực bội từ trong túi lấy ra một điếu thuốc đốt lên.

    Đỗ Dao chán ghét mùi thuốc lá, nhưng không thể không nhẫn nhịn, khuôn mặt trắng bệch đến khó coi.

    "Hà Đại Vĩ đâu?" Trần Gia Huy hít một hơi khói, ý đồ kiềm chế sợ hãi và bất an trong lồng ngực tràn đầy.

    Chu Hạo sắc mặt không tốt nói, "Hắn đã đi."

    "Đi rồi?" Trần Gia Huy cười lạnh một tiếng, ngay sau đó nghĩ tới điều gì, gằn từng chữ một, "Các người nói, Tả Ngộ mục tiêu bây giờ có phải là hắn hay không?"

    Hắn ta ngữ khí có chút chờ đợi, thậm chí còn có một tia nhảy cẫng.

    Nhưng mà hai người còn lại cũng không cảm thấy đến có cái gì, nhất là Chu Hạo, cơ hồ là chậm thở ra một hơi, "Không biết."

    Đỗ Dao nắm lấy đồ vật trong tay, trong mắt thấy không rõ lắm là thần sắc gì, "Liền xem như, Tả Ngộ sẽ bỏ qua chúng ta sao?"

    "Các người cảm thấy có khả năng sao?" Một mực thờ ơ lạnh nhạt Trầm Mộc Bạch đột nhiên mở miệng nói một câu.

    Chu Hạo bởi vì quá mức sợ hãi, vô ý thức không để ý đến Trầm Mộc Bạch trong góc, nghe được cô mở miệng, trên mặt trong nháy mắt xuất hiện không được tự nhiên, "Chẳng lẽ hắn còn muốn giết chúng ta tất cả mọi người hay sao?"

    Hắn ta lời nói âm tiết cứng rắn xuống, Trần Gia Huy cùng Đỗ Dao mặt mũi phờ phạc không nói lời nào.

    Tất cả dấu hiệu cùng ngoài ý muốn đều biểu lộ, Tả Ngộ đúng là muốn đem tất cả mọi người bọn họ đều giết chết.

    Đỗ Dao đã bắt đầu hối hận, cô ta hận bản thân bị ma quỷ ám ảnh, ôm đầu nghẹn ngào khóc lên.

    Trần Gia Huy bực bội đem một nửa điếu thuốc còn lại ném trên mặt đất, sau đó dùng chân đè xuống, "Mẹ.".
     
    Noctor, Ayuxinh, Bella Sweet16 người khác thích bài này.
  10. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 799: Suỵt, tôi ở sau lưng em (16)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đỗ Dao thân thể run rẩy, tiếng nói trong cổ họng đè nén.

    Chu Hạo trầm mặc, mở miệng nói, "Bây giờ chúng ta làm sao bây giờ? Cứ như vậy một mực không quay về sao?"

    Trần Gia Huy nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, sắc trời đã bắt đầu có dấu hiệu tối xuống, "Chờ."

    "Chờ Tả Ngộ hắn tới tìm chúng ta sao?" Chu Hạo sắc mặt rất khó coi, thanh âm cũng mang theo chút ý vị sợ hãi.

    "Chúng ta bây giờ có hai biện pháp." Trần Gia Huy nhìn thoáng qua mấy người, hắn ta ngồi tại vị trí trước, có chút cong lưng, cả khuôn mặt giấu ở chỗ tối, thấy không rõ thần sắc trên mặt, "Thứ nhất, ở chỗ này chờ, chờ Tả Ngộ hiện ra nguyên hình, xem người hắn đáng giận nhất muốn giết nhất là ai. Thứ hai, chúng ta bây giờ mỗi người đi một ngả, xem ai sẽ bị tìm tới đầu tiên."

    Vô luận là cái trước hay là cái sau bọn họ cũng không nguyện ý tiếp nhận, trước mặt tử vong, bọn họ cũng có đồng dạng sợ và hãi. Tả Ngộ từ một nơi bí mật gần đó, mà bọn họ ở ngoài sáng, mặc dù ở lầu thí nghiệm tự cầu phúc nói lại sảng khoái, nhưng là ai cũng không muốn bản thân chết trước.

    Lưu lại mấy người đều mang tâm tư riêng, người đều là ích kỷ, nhất là ở trước mặt tử vong. Liền xem như cặp đôi thân mật yêu nhau cũng có thể rút đao sau lưng, huống chi còn là mấy cái bạn học cũ cấp hai.

    "Các người nói, hắn giận nhất là ai?" Một mực vùi đầu khóc Đỗ Dao đột nhiên ngẩng đầu, cặp mắt kia thẳng thắn chằm chằm đi qua.

    Trầm Mộc Bạch quan sát đến thần sắc trên mặt mấy người.

    Nói câu nói này Đỗ Dao trong mắt là mang theo chờ mong, nói cách khác, cô ta tự nhận là ở trong chuyện đối đãi Tả Ngộ, cô ta cũng không phải là quá phận nhất. Lúc trước đối với trong lời nói Trần Gia Huy, cho thấy ra cô ta làm ra tất cả mọi chuyện cũng là bức bách đang "Uy hiếp".

    Mà trên mặt Trần Gia Huy lại ẩn ẩn lộ ra một chút trắng bệch, tròng mắt cũng có chút rung động, cơ thậm chí đang kéo căng. Nhưng hắn ta lại ngước mắt nhìn Chu Hạo một chút, đại biểu chính hắn cũng không phải rất xác định, người Tả Ngộ sẽ càng hận.

    Chu Hạo phản ứng liền càng thêm trực tiếp, hắn ta thậm chí là trực tiếp liền ôm lấy đầu điên cuồng lắc đầu nói, "Tôi không biết.. Tôi chỉ là cảm thấy chơi vui.. Tôi không phải cố ý.. Huống chi trên người Tả Ngộ thỉnh thoảng xuất hiện vết thương, những cái kia cũng là phụ thân hắn tạo thành. Chúng ta chỉ là bắt hắn nói đùa, chủ ý lần kia cũng không phải tôi ra, cũng là Hà Đại Vĩ, không phải tôi.. Đừng đến tìm tôi.."

    Trần Gia Huy hung hăng cười lạnh một tiếng, "Ý cậu là những cái kia đều không có quan hệ gì với cậu? Cũng là tôi và Hà Đại Vĩ làm?"

    Chu Hạo hướng góc bàn bên kia dời đi, giống như trong phòng học có cái gì rất đáng sợ, ý đồ suy yếu cảm giác tồn tại của bản thân, "Lúc trước, làm quá phận nhất không phải cậu và Hà Đại Vĩ sao?"

    Trần Gia Huy giống như là nghe thấy được cái trò cười gì, nghiến răng nghiến lợi, tiến lên hung hăng bắt lại cổ áo hắn ta, "Chu Hạo, con mẹ nó cậu được lắm, tôi trước kia còn không biết cậu lại còn là loại người này!"

    Đỗ Dao khóc sưng đôi mắt, yên tĩnh trầm mặc nhìn chằm chằm mặt đất, không biết suy nghĩ cái gì.

    Trầm Mộc Bạch hướng về bốn phía nhìn một chút, hỏi hệ thống, "Tả Ngộ có ở phụ cận hay không?"

    Hệ thống nói không ở.

    Đã qua nửa giờ, Tả Ngộ chưa từng xuất hiện.

    Trong nội tâm cô ẩn ẩn có một cỗ dự cảm không rõ, mặc dù biết cắt ngang lời nói sẽ bỏ lỡ biết rõ càng nhiều chân tướng, nhưng vẫn là vội vàng mở miệng nói, "Các người ai có thể liên hệ Hà Đại Vĩ?"

    Chu Hạo bị Trần Gia Huy đánh một quyền, lau đi máu ở khóe miệng, khàn khàn tiếng nói nói, "Tôi."

    Trầm Mộc Bạch hít vào một hơi thật sâu nói, "Cậu nhanh gọi điện thoại cho cậu ta."
     
    Noctor, Ayuxinh, Bella Sweet16 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...