Ngôn Tình [Edit] Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá - Quyển Thành Đoàn Tử

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi nguyethatuyen, 21 Tháng chín 2020.

  1. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 1439: Nhịp tim, răng nanh, máu tươi (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì là mùa hè, ngược lại cũng không cần lo lắng vấn đề giữ ấm, nhưng là chẳng được bao lâu, thỉnh thoảng nghe được thanh âm Trương Giai Giai phàn nàn, "Nơi này làm sao có con muỗi."

    Trầm Mộc Bạch mở to mắt, lên tiếng nói một câu, "Trong ba lô của tôi có dầu thơm."

    Trương Giai Giai nghe được thanh âm của cô, nhịn không được nói, "Tiểu Duyệt, cô thật có dầu thơm?"

    Trầm Mộc Bạch đứng dậy lật túi ra, "Cô qua đây lấy."

    Bên kia truyền đến thanh âm tất tất tốt tốt, Trương Giai Giai đi tới, dùng di động chiếu chiếu, vui mừng nói, "Cô thật đúng là mang dầu thơm, cám ơn cô nha Tiểu Duyệt."

    Trầm Mộc Bạch nói, "Không khách khí."

    Chủ yếu là nghe đối phương một mực nói chuyện, rất phiền.

    Trương Giai Giai cho chính mình bôi chút dầu thơm, nhỏ giọng nói, "Cô đều không bị con muỗi cắn, tôi đều bị cắn ra mấy cái bọc, bọn họ ngủ được có thể quen, giống như cũng không chuyện gì."

    Trầm Mộc Bạch cười cười, không nói chuyện.

    Trương Giai Giai cũng biết lúc này không tốt trò chuyện tiếp, thoa xong dầu thơm liền trực tiếp trở về.

    Trầm Mộc Bạch lúc đầu muốn đem dầu thơm thả lại trong túi, nghĩ tới Tình Tình nằm một bên, dùng ánh đèn di động chiếu chiếu, muốn nhìn cô bé có bị cắn hay không một chút.

    Tình Tình gắt gao ôm búp bê vải, khuôn mặt chôn ở bên trong, cuộn tròn thân thể.

    Trầm Mộc Bạch sợ cô bé hô hấp không thông sướng, vươn tay gãi gãi búp bê vải, muốn cho cô bé buông ra một chút. Không nghĩ tới sau một khắc Tình Tình liền tỉnh lại, ngửa mặt lên, con mắt đen kịt mà nhìn chằm chằm vào cô.

    Trầm Mộc Bạch dừng một chút, thu tay lại nói, "Có bị con muỗi cắn hay không?"

    Tình Tình búp bê vải trong tay càng ngày càng nắm chặt, hé miệng nhỏ giọng nói một câu, "Không có."

    Trầm Mộc Bạch sờ đầu cô bé một chút, hạ thấp giọng nói, "Đừng sợ, chị sẽ không đoạt búp bê của em."

    Tình Tình nhẹ gật đầu.

    Nghiêng người nằm xuống, Trầm Mộc Bạch nhắm mắt lại, nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác có đồ vật gì đang nhìn mình chằm chằm, cô không khỏi đứng dậy nhìn một vòng.

    Bên ngoài ánh trăng mơ hồ chiếu vào, trong nhà xưởng bầu không khí yên tĩnh bên trong xen lẫn mấy đạo tiếng hít thở liên miên chập trùng, Tiền Vệ Đông còn ngáy khò khò nho nhỏ.

    Cô vừa định đưa ánh mắt thu hồi lại, liền nhìn thấy bên cạnh ngoài cửa sổ cái gì đứng đấy, một đoàn đồ vật mơ mơ hồ hồ, đang hướng về bên này nhìn đến.

    Trầm Mộc Bạch giật nảy mình, chân lập tức mềm không ít.

    "Hệ thống, cái thế giới này không có quỷ đi."

    Hệ thống trả lời, "Khó nói."

    Trầm Mộc Bạch chân mềm hơn, "Ngươi đừng làm ta sợ nha."

    Hệ thống không nói.

    Trầm Mộc Bạch nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương hướng về cửa sổ bên kia nhìn.

    Đoàn đồ vật mơ hồ kia nhảy xuống, nháy mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

    Cô lúc này mới chậm rãi thở dài một hơi, lật người, lúc này lại cũng không dám mở to mắt.

    Ngủ một giấc đến trời sáng lên.

    Sáng sớm thời điểm rời giường, bởi vì điều kiện có hạn, mấy người cũng chỉ có thể đơn giản dọn dẹp vệ sinh cá nhân một chút.

    Mã Xương Vĩ cắn nửa cái bánh mì hôm qua còn thừa, "Đợi chút nữa nhìn trong nhà xưởng có thể tìm tới xăng hay không, tìm được mà nói, chúng ta liền đổi một con đường khác."

    Trương Giai Giai đang hướng Tào Tần Hoa phát cáu, "Anh làm sao cầm nhầm cho em, anh không biết em ghét nhất uống loại thức uống này sao?"

    Tào Tần Hoa dụ dỗ nói, "Thật xin lỗi Giai Giai anh lúc ấy cho là anh cầm bên cạnh, trong túi còn có một bình nước khoáng, em uống cái kia đi."

    Trương Giai Giai bất mãn nói, "Nước khoáng có thể có mùi vị gì, anh có phải cảm thấy hiện tại cùng với em lâu, đã cảm thấy không có ý nghĩa hay không."

    "Người khác nhìn đấy, Giai Giai, đừng làm rộn." Tào Tần Hoa vặn nước khoáng ra, tốt tính ăn nói khép nép.
     
  2. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 1440: Nhịp tim, răng nanh, máu tươi (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Giai Giai không tình nguyện nhận lấy.

    Trầm Mộc Bạch chú ý tới, hai người này thời điểm nháo, Mã Xương Vĩ thỉnh thoảng nhìn một chút, trên mặt mặc dù không có biểu lộ gì, nhưng ánh mắt là không lừa được người.

    Ông ấy nhận biết hai người Trương Giai Giai? Cô không khỏi nghĩ nghĩ.

    Đã ăn đồ ăn xong, mấy người bắt đầu ở trong nhà xưởng tìm xăng, nhưng trừ bỏ một chút rác rưởi, lại là không có thu hoạch gì.

    Mã Xương Vĩ lộ ra rất là thất vọng, "Nhìn đến chúng ta chỉ có thể ra ngoài tìm xăng."

    Trương Giai Giai nói, "Ra ngoài tìm? Địa phương quỷ quái này làm sao tìm được?"

    Trầm Mộc Bạch đứng dậy đeo túi xách nói, "Cô muốn một mực ở lại đây?"

    Trương Giai Giai lập tức không nói.

    Tào Tần Hoa thấy cô đeo cái gì, cũng nhấc cái túi lên theo, "Mọi người vẫn là cầm đồ vật ra ngoài đi, nếu như tìm được xăng cũng không cần trở về."

    Hà Dịch cầm đồ của mình, trầm mặc như trước đi theo phía sau cùng.

    Đám người ra khỏi công xưởng, tận lực hướng địa phương khả năng có dấu vết người ở.

    Nhưng là rừng núi hoang vắng, chung quanh không phải cây thì chính là cỏ dại, một đường đi tiếp, mấy đầu đường nhỏ phân nhánh ra, không biết thông hướng địa phương nào.

    Mã Xương Vĩ đi ở đằng trước "Chúng ta chưa quen thuộc đường nơi này, cũng không cần chia ra hành động, mặc dù hiệu suất thấp một chút, nhưng tốt xấu có thể ở một chỗ, nếu là lạc đường, coi như không dễ tìm."

    Tào Tần Hoa đồng ý với Mã Xương Vĩ, "Mã thúc nói đúng, mọi người nhất định phải theo sát."

    Nhưng đi hơn phân nửa ngày, đừng nói là trạm xăng dầu, liền cái công trình kiến trúc đều tìm không đến.

    Trương Giai Giai đi không được rồi, đứng ở tại chỗ một hồi, bắt đầu khóc lên, "Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì, em không muốn chết, đại học em còn không có học xong, em không muốn chết."

    Không có người trách cứ cô ta, đám người trong lòng thật nặng, nhưng Tào Tần Hoa lại lộ ra điểm thần sắc xấu hổ, "Hay là trước nghỉ ngơi một hồi đi, đợi chút nữa lại tiếp tục tìm."

    Mã Xương Vĩ nhẹ gật đầu, sau đó ở trên người lấy ra thuốc đưa tới trên miệng, mở bật lửa ra.

    Trầm Mộc Bạch tìm tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, Tình Tình cũng chen tới, bờ môi hơi khô, thấy cô nhìn qua, ánh mắt có chút hi vọng nhìn sang.

    Cô thở dài một hơi, lấy ra một bình nước đưa tới.

    Mặc dù là đứa bé gái, nhưng có lẽ là trực giác hiện tại quan hệ hoàn cảnh, Tình Tình uống một ngụm nhỏ, ngay sau đó đem nước trả lại cho cô.

    Trầm Mộc Bạch đem nước bỏ vào trong túi, hỏi hệ thống nói, "Cái thế giới này nhiệm vụ là cái gì, nhiệm vụ mục tiêu sẽ không phải là Hà Dịch đi?"

    Hệ thống một hồi lâu mới trả lời, "Thế giới tuyến sụp đổ loạn quá nghiêm trọng, mục tiêu không cách nào khóa chặt, trước hết tìm tới nam chính xác nhận thân phận của hắn."

    Trầm Mộc Bạch vừa định nói chút gì, đã nhìn thấy Hà Dịch đứng dậy, hướng về một phương hướng khác đi đến.

    Cô không khỏi đứng lên nói, "Hà Dịch, anh đi đâu?"

    Những người khác nghe được, cũng không khỏi ngước mắt.

    Mã Xương Vĩ thuố run c lên, trầm giọng nói, "Tiểu huynh đệ, một mình cậu muốn đi đâu?"

    Trương Giai Giai liếc mắt.

    "Tôi đi bên kia nhìn xem." Hà Dịch cũng không quay đầu lại nói.

    "Cậu đừng đi xa." Tào Tần Hoa lên tiếng nhắc nhở một câu.

    Hà Dịch không để ý tới hắn ta, trực tiếp hướng về phía trước đi đến.

    Trương Giai Giai tức giận nói, "Anh để ý đến cậu ta làm gì, liền để một mình cậu ta tìm đường chết tốt rồi."

    Tào Tần Hoa cười cười.

    Hà Dịch sau khi rời đi, Trầm Mộc Bạch nhìn theo phương hướng Hà Dịch rời đi, cẩn thận suy tư.

    Tổng cộng sáu người, đối với ba người khác, cô tự nhiên là càng thêm khuynh hướng Hà Dịch là nam chính, chỉ là hiện tại hệ thống cũng không có âm thanh, cô cũng không dám xác định đến cùng phải hay không.

    * * *

    Mọi người đoán thử nam chính là ai nhé!
     
  3. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 1441: Nhịp tim, răng nanh, máu tươi (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Giai Giai để cho Tào Tần Hoa giúp cô ta bóp chân trong chốc lát, tâm tình bình phục lại, thấy không khí có chút nặng nề, liền mở miệng nói, "Tần Hoa, em nghĩ thuận tiện, anh cùng em đi một chút."

    Tào Tần Hoa đứng dậy mang theo đồ vật, "Được."

    Hai người cùng nhau đi vào trong rừng cây cách đó không xa, Trương Giai Giai dẫn đầu ôm lấy Tào Tần Hoa, chủ động hôn lên.

    Tào Tần Hoa giật nảy mình, "Giai Giai?"

    Trương Giai Giai vỗ về mặt Tào Tần Hoa nói, "Em muốn thân mật."

    Tào Tần Hoa bị cô ta vẩy tới tâm viên ý mã, buông đồ vật trong tay ra, ôm đối phương, đảo khách thành chủ.

    Trương Giai Giai bị hôn trong chốc lát, lơ đãng nói, "An Duyệt kia dáng dấp rất xinh đẹp."

    Tào Tần Hoa ừ một tiếng, lại đi hôn mặt cô ta.

    Trương Giai Giai lập tức tức giận, "Cm anh ừ cái gì? Em thấy anh mấy lần đều nhìn chằm chằm cô ta, có phải coi trọng người ta hay không?"

    Tào Tần Hoa buồn cười nói, "Anh có em nơi nào còn dám coi trọng người khác, trước kia Tiểu Hân thích anh như vậy, anh còn không phải lựa chọn em."

    "Anh nhắc đến cô ta làm cái gì?" Trương Giai Giai lập tức sắc mặt đại biến.

    Tào Tần Hoa cũng có chút ảo não, "Xin lỗi Giai Giai, anh không phải cố ý."

    "Về sau không cho phép nhắc cô ta." Trương Giai Giai lập tức tâm tư thân mật không cìn, quay người liền muốn đi.

    Tào Tần Hoa liền vội vàng kéo tay cô ta thấp giọng dỗ dành, không mấy lần, hai người hòa hảo lại bắt đầu hôn lên.

    Hà Dịch lúc trở về, y phục trên người đều bẩn một bên, giống như là từ trong bùn lăn một vòng.

    Hà Dịch nhìn thấy Trương Giai Giai Tào Tần Hoa không có ở đây, cũng không mở miệng hỏi một câu, trực tiếp tìm một địa phương ngồi xuống.

    Trầm Mộc Bạch chú ý tới Hà Dịch đem ngón tay đưa tới trong miệng mút mút, liền đi qua nói, "Anh bị thương?"

    Nam sinh nhấc mặt nhìn cô một cái, "Ừm."

    Trầm Mộc Bạch từ trong túi lấy ra một khối băng dán cá nhân, "Dán cái này đi."

    Hà Dịch cầm qua đồ vật trong tay cô, liền nói cảm ơn đều không nói một câu.

    Trầm Mộc Bạch hỏi, "Anh vừa rồi đi đâu?"

    "Tìm đường, sau đó ngã một phát." Hà Dịch trả lời, hắn ta dáng dấp cũng tạm được, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác khoảng cách không dễ tới gần.

    Trầm Mộc Bạch cảm thấy người này rất quái, cảm giác ai cũng không muốn nhìn nhiều, nhưng là vừa nghĩ đến rất có thể là nam chính, lại hỏi nhiều một câu, "Tìm đường? Anh không muốn cùng chúng tôi một chỗ sao?"

    Hà Dịch lắc đầu, "Không, tôi chỉ là muốn nhìn con đường nào dễ đi hơn một chút."

    Trầm Mộc Bạch thấy Hà Dịch cũng không muốn nhiều lời, liền đứng người lên.

    Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiền Vệ Đông chính chính xoay người, có chút câu nệ hướng về phía Tình Tình nói chuyện, tựa hồ còn muốn đưa tay sờ đầu cô bé.

    Tình Tình có chút sợ hãi lui về sau một bước, quay người hướng về bên này chạy tới, sau đó trốn đến phía sau cô.

    Tiền Vệ Đông ngẩn người, sau đó hướng về bên này lộ ra một cái nụ cười chất phác.

    Trầm Mộc Bạch cúi đầu hỏi, "Sao vậy?"

    Tình Tình lắc đầu.

    Trầm Mộc Bạch nhìn Tiền Vệ Đông một chút, "Vị thúc thúc kia nói gì với em?"

    "Ông ấy hỏi em lớn bao nhiêu." Tình Tình nhỏ giọng trả lời.

    Trầm Mộc Bạch không nói lời hỏi thăm gì nữa.

    Hà Dịch sau khi trở về, Trương Giai Giai bọn họ một hồi lâu cũng không có đi ra.

    Tiền Vệ Đông nói, "Không phải là xảy ra chuyện gì đi."

    Mã Xương Vĩ hai điếu thuốc đều hút xong, đứng lên nói, "Tôi đi tìm đi."

    Mã Xương Vĩ hướng về rừng cây nhỏ bên kia đi đến, vừa mới tiến bên trong một chút, liền nghe được một chút thanh âm, không khỏi đứng ở tại chỗ, ho khan mấy tiếng.

    "Tất cả mọi người đang chờ các người."

    Bên trong Trương Giai Giai hai người cảm thấy xấu hổ, Tào Tần Hoa trả lời, "Mã thúc, chúng tôi lập tức tới."

    Hắn ta vội vàng chỉnh sửa y phục trên người một chút.
     
  4. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 1442: Nhịp tim, răng nanh, máu tươi (9)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người từ trong rừng cây đi ra, Trương Giai Giai đi theo sau lưng Tào Tần Hoa, tựa hồ là nhớ ra cái gì đó, nói một câu, "Ta cảm thấy Mã thúc khá quen, giống như ở nơi nào gặp qua ông ấy."

    Tào Tần Hoa không thèm để ý nói, "Có thể là em trước kia ở nơi nào nhìn thấy ông ấy qua, quên đi mà thôi."

    Trương Giai Giai nhẹ gật đầu, "Khả năng là vậy."

    Trừ bỏ Mã Tào Vĩ, ai cũng không biết bọn họ ở bên trong làm cái gì.

    Tào Tần Hoa không khỏi nhìn nam nhân trung niên một cái, đối phương chú ý tới ánh mắt của hắn ta, né tránh một lần.

    Trương Giai Giai xấu hổ chủ động mang theo đề tài nói, "Bây giờ tìm không đến xăng làm sao bây giờ nha? Còn muốn tiếp tục tìm tiếp sao?"

    Mã Tào Vĩ cúi đầu nói, "Tìm tiếp, hôm nay tìm không thấy chỉ có thể trở lại nhà xưởng."

    Đám người thương nghị một chút, đều cảm thấy không có vấn đề, dọc theo một con đường khác đi một hồi lâu, bởi vì sợ lạc đường, cho nên trên đường đi đều cố ý làm ký hiệu.

    Gần sát trời tối, bọn họ mới không thể không dừng lại bước chân, sau đó bắt đầu quay đầu đi trở về.

    Trầm Mộc Bạch phát giác được giống như có đồ vật gì theo ở phía sau, trong lòng có chút run rẩy lui về phía sau nhìn lại.

    Hà Dịch đi theo đằng sau cô, thấy cô dừng lại, hỏi một câu, "Sao vậy?"

    Trầm Mộc Bạch lắc đầu, "Không có gì." Chỉ là con mắt vẫn thỉnh thoảng quay đầu nhìn thoáng qua.

    Hà Dịch thấy thế không lại để ý, phối hợp hướng về phía trước đi.

    Trong bụi cỏ truyền đến thanh âm tất tất tốt tốt.

    Trầm Mộc Bạch đều nổi da gà, vừa định cùng lên đội ngũ, đã nhìn thấy một cái đồ vật đen sì đi ra.

    Đôi mắt màu vàng kim thẳng vào chằm chằm đi qua, là mèo đen ngày hôm qua.

    Cô nhìn đối phương, đối phương cũng nhìn cô.

    Trầm Mộc Bạch sợ hãi mất dấu đội ngũ, vội vàng đi tới.

    Đi không đầy một lát, cô liền phát hiện con mèo đen này một mực theo sau lưng.

    Xinh đẹp là đẹp đến quan trọng, chỉ là cái ánh mắt kia cho người ta một loại cảm giác quỷ dị, huống chi nơi này còn là dị thế giới.

    Mấy người đi thẳng ở phía trước, nhưng lại không có chú ý tới chuyện đằng sau.

    Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm đến công xưởng, mèo này nói không chừng sẽ chạy, liền không lại chú ý.

    Chỉ là không nghĩ tới, vào công xưởng về sau, mèo đen cũng không rời đi.

    Trương Giai Giai mệt mỏi tê liệt ngã xuống trên mặt đất, thình lình nhìn thấy có con mèo đen, giật nảy mình, "Mèo này làm sao ở nơi này!"

    Những người khác cũng chú ý tới, đều cảm thấy có chút tà dị.

    Mèo đen cũng không thèm nhìn bọn họ một chút, hướng về trong đó một cái phương hướng đi đến, bước chân ưu nhã giống như quý tộc thế kỷ trung cổ đồng dạng.

    Trương Giai Giai thét lên một tiếng nói, "Nhanh đuổi vật này ra ngoài, ai biết nó có phải là cái đồ gì không sạch sẽ hay không."

    Trầm Mộc Bạch chú ý tới mèo đen phương hướng đi tới là mình, quả nhiên, con mèo này đi đến bên người cô, vẫy vẫy đuôi ngồi xuống, giống như là tự hạ thấp địa vị vậy, sau đó liếm liếm bộ lông trên người.

    Trương Giai Giai trợn to mắt, có chút sợ hãi lại có chút may mắn nhìn thoáng qua thiếu nữ, "Mèo này làm sao sẽ đến bên cạnh cô ấy?"

    Đừng nói những người khác, ngay cả Trầm Mộc Bạch cũng cảm thấy kỳ quái.

    Cô cẩn thận từng li từng tí, dò xét tính vươn tay.

    Mèo đen ngước mắt nhìn cô một cái, bên trong màu vàng kim phản chiếu ra thân ảnh của cô.

    Trầm Mộc Bạch chú ý tới, không khỏi nghĩ vừa đến đêm hôm đó, trong mắt mèo đen rõ ràng thân ảnh ai cũng không có.

    Mã Tào Vĩ là người từng trải, nhìn thấy cái tình huống này không khỏi nói thêm một câu, "Con mèo đen này có chút kỳ quái, Tiểu Duyệt cô chính là cách nó xa một chút đi, tôi tìm đồ vật đuổi nó ra ngoài."

    Trầm Mộc Bạch mở miệng nói, "Phía dưới cổ nó có viên ngọc lục bảo, có thể là có chủ nhân đi."
     
  5. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 1443: Nhịp tim, răng nanh, máu tươi (10)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô mới mở miệng, đám người lúc này mới chú ý tới, con mèo đen này dưới cổ thật là có viên ngọc lục bảo, không nhìn kỹ còn thật không có nhìn thấy.

    Tào Tần Hoa nói, "Nếu là có chủ nhân, vậy liền để nó ở lại đây đi."

    Trương Giai Giai có mấy phần không tình nguyện, "Mèo này thoạt nhìn rất tà dị."

    "Có chủ nhân mà nói, mèo này nói không chừng còn có thể dẫn đường." Mã Xương Vĩ cũng nói theo.

    Tiền Vệ Đông móc móc móng tay, lui về phía sau, tựa hồ có chút sợ hãi mèo đen, nhưng là thấy tất cả mọi người hiện tại bộ dáng cũng không chống lại, liền không có mở miệng nói chuyện.

    Trầm Mộc Bạch chú ý tới Tình Tình nhìn chằm chằm vào mèo đen, tựa hồ rất muốn sờ nó, không khỏi mở miệng nói, "Nó tính tính giống như không tốt lắm."

    Tình Tình trầm mặc mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, không chớp mắt nhìn chằm chằm mèo, móng tay hung hăng ấn vào bên trong búp bê vải.

    Mèo đen mí mắt cũng không nhấc, tại liếm lông trên người về sau, lặng yên ngồi ở chỗ đó, giống như là một tôn tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

    Trương Giai Giai nằm ở trên đùi bạn trai, ăn đồ ăn đối phương đưa qua, điên thoại di động của cô ta đã hết điện, thế là mở miệng nói, "Tần Hoa, đem điện thoại của anh cho em."

    Tào Tần Hoa nói, "Điện thoại không tín hiệu."

    Trương Giai Giai nói, "Em biết, anh lấy ra."

    Tào Tần Hoa đưa cho cô ta.

    Trương Giai Giai trong điện thoại tìm một cái game offline, sau đó bắt đầu chơi tiếp.

    Tào Tần Hoa chú ý tới, nhắc nhở một câu, "Em đừng chơi đến quá lâu, dù sao không biết lúc nào thì có tín hiệu cũng khó nói."

    "Không có tín hiệu." Trầm Mộc Bạch đột nhiên lên tiếng nói một câu.

    "Có ý gì?" Tào Tần Hoa ngẩn người.

    "Chính là ý trên mặt chữ." Trầm Mộc Bạch thản nhiên nói, "Chẳng lẽ các người không cảm thấy cho đến nay, chuyện phát sinh bên người chúng ta đã không thể dùng khoa học để giải thích sao?"

    Mã Xương Vĩ lại đốt một điếu thuốc, hít một hơi, "Tôi lái xe tôi tự biết, chúng ta hẳn là đụng vào cái đồ gì không sạch sẽ, hiện tại vật kia đem chúng ta dẫn tới nơi này, ai cũng không biết nó muốn làm gì."

    Ngay cả Hà Dịch cũng đã nói một câu, "Chuyện ra khác thường tất có Yêu."

    Hà Dịch nhắm mắt lại, cũng không biết suy nghĩ cái gì, đem cánh tay gối đến trên ót.

    Trương Giai Giai nghe bọn họ càng nói càng quỷ dị, nhịn không được nói, "Đừng tự mình dọa mình."

    Chỉ là trong lòng, lại càng ngày càng cảm thấy làm người ta sợ hãi, trò chơi cô ta cũng chơi không nổi, cầm điện thoại di động tại đó một trận loạn điểm, tốt tiêu tán bối rối trong lòng cùng cảm giác sợ hãi.

    Khi thấy một tấm hình trong điện thoại di động, Trương Giai Giai cả người đều xù lông đứng lên, cuồng loạn đem điện thoại di động nện vào trên người Tào Tần Hoa, "Tào Tần Hoa, anh có ý gì!"

    Tào Tần Hoa cả người đều mơ hồ, cái trán bị nện ra ý đau nhức, chịu đựng giận dữ nói, "Em làm gì?"

    Trương Giai Giai tức giận đến toàn thân phát run, chỉ hắn ta nói, "Anh nói em có ý gì? Điện thoại di động của anh bên trong vì sao còn có ảnh chụp Lý Hân!"

    Nghe được Lý Hân cái tên này, Tào Tần Hoa không khỏi cầm điện thoại di động lên lật xem một lượt, trên mặt biến sắc, vội vàng ngẩng đầu nói, "Giai Giai, em nghe anh giải thích, anh cũng không biết vì sao trong điện thoại di động còn có ảnh chụp của cô ta, anh rõ ràng đã xóa hết rồi."

    Trương Giai Giai sao có thể nghe lọt, lại là bắt lại cắn nhào tới, một bên khóc nói, "Tào Tần Hoa, em với anh không xong, anh có phải còn đang suy nghĩ cô ta hay không! Người đều đã chết, anh nghĩ cũng vô dụng."

    Tào Tần Hoa một bên lôi kéo cô ta, sắc mặt khó coi nói, "Giai Giai em đừng nhue vậy chúng ta ra ngoài có chịu không, tất cả mọi người đang nhìn đấy."

    Hai người này đột nhiên ầm ĩ lên, đưa tới đám người chú ý, ngay cả mèo đen đều nhìn tới, đôi mắt màu vàng kim nhìn bọn họ chằm chằm.

    Trầm Mộc Bạch chú ý tới, bên trong mắt mèo cũng không có hình chiếu hai người Trương Giai Giai.

    Không khỏi một trận rùng mình.
     
  6. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 1444: Nhịp tim, răng nanh, máu tươi (11)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mèo đen rất mau đưa ánh mắt thu hồi lại, nghiêng đầu nhìn cô một cái, vung cái đuôi một lần.

    Nó không thể nghi ngờ là một con mèo rất xinh đẹp, dưới cổ ngọc lục bảo đắt đỏ có giá trị không nhỏ, bên trong đôi mắt màu vàng kim phản chiếu ra rõ ràng thân ảnh của cô.

    Trầm Mộc Bạch trên da nổi da gà run rẩy, cùng đối phương mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, mở miệng nhỏ giọng kêu một tiếng, "Meo~"

    Mèo đen giơ lên cái cằm, đôi mắt màu vàng kim cao ngạo nhìn cô một cái, ngay sau đó quay đầu đi.

    Trầm Mộc Bạch dò xét vươn tay sờ đầu nó một lần, bộ lông mềm mại cảm giác rất tốt, giống như là tơ lụa tốt nhất đồng dạng.

    Mèo đen vung cái đuôi một lần, nhẹ nhàng đập cánh tay cô một chút, thái độ ngạo mạn cao quý.

    Trầm Mộc Bạch thở dài một hơi, mèo này không chống lại cô đụng vào, trên người nhiệt độ cũng là bình thường, không giống như là trong truyền thuyết những cái đồ không sạch sẽ biến thành kia.

    Thật chẳng lẽ chỉ là một con mèo phổ thông, cũng không biết vì sao chạy đến nơi đây?

    Bên cạnh Tình Tình một mực nghiêng nghiêng mặt, nhìn bên này, trong mắt đen kịt phản chiếu ra thân ảnh mèo đen, lộ ra một loại khát vọng khó nói lên lời, cô bé thậm chí quên đi búp bê vải trong tay, ngón tay không an phận bóp lại bóp.

    Trầm Mộc Bạch chú ý tới ánh mắt con bé, không khỏi hỏi, "Em thích mèo?"

    Tình Tình nhìn cô, nhẹ gật đầu, "Thích." Cô bé nhìn chằm chằm mèo đen, dùng âm thanh thanh thúy mở miệng hỏi, "Chị, em có thể sờ sờ nó sao?"

    Vốn ngồi ở tại chỗ mèo đen đột nhiên quay đầu, đôi mắt màu vàng kim nhìn thẳng vào chằm chằm qua.

    Tình Tình tiếp xúc đến ánh mắt nó, vô ý thức lui về sau một bước, búp bê vải trong tay rơi.

    Trầm Mộc Bạch gặp cô bé tựa hồ có chút bị giật mình, đứng dậy thay cô bé nhặt búp bê vải lên, "Tình Tình ngoan, nó sẽ cào đến em."

    Tình Tình có chút không cam lòng thu tầm mắt lại, cắn môi một cái, sau đó nhẹ gật đầu, tiếp nhận búp bê vải trong tay cô.

    Trương Giai Giai cùng Tào Tần Hoa ra ngoài ầm ĩ một trận xong, lúc trở về đã cùng tốt rồi, phảng phất vừa rồi chuyện gì cũng không có phát sinh.

    Mã Xương Vĩ thấy hai người trở về, bất động thanh sắc tiếp tục cúi đầu hút thuốc.

    Trầm Mộc Bạch chú ý tới cái cử động rất nhỏ này, nhưng lại lộ ra thần sắc đăm chiêu.

    Cô phát hiện Mã Xương Vĩ luôn luôn hữu ý vô ý chú ý đến cử động của đôi tình nhân này, trong khi bên trong một người cùng ông ta đối lên với nhau, ánh mắt lơ đãng né tránh lấy, giống như là đang cố kỵ sợ thứ gì.

    Nhưng Trương Giai Giai cùng Tào Tần Hoa hai người lại đối với cái này không có chút nào phát giác, bọn họ tựa hồ trước kia căn bản là không biết Mã Xương Vĩ người này, nếu không phải là lần này xảy ra ngoài ý muốn, nói không chừng trên đường gặp phải, cũng sẽ không nhìn nhiều một chút.

    Một ngày mệt nhọc, đám người bụng cũng đã đói, chính mình giải quyết nhu cầu sinh lý của bản thân.

    Tào Tần Hoa lấy ra một hộp bánh bích quy, phân ra một nửa cho Trương Giai Giai, hai người ngọt ngào mật mật lẫn nhau ăn, thỉnh thoảng cười cười nói nói một câu.

    Mã Xương Vĩ không biết từ nơi nào lấy được rau dại, bắt đầu ở trong nhà xưởng nhóm lửa lên nướng.

    Trầm Mộc Bạch đẩy sô cô la ra, cùng Tình Tình một người một nửa.

    Cô vừa định cắn một cái, liền phát giác được có đồ vật gì đang nhìn mình, không khỏi cúi đầu.

    Mèo đen khẽ nâng lên cái cằm ưu mỹ, đôi mắt màu vàng kim cùng cô nhìn nhau, tư thái vô cùng ưu nhã cao quý.

    Trầm Mộc Bạch không khỏi nhìn sô cô la trong tay mình một chút, nghi ngờ nói, "Chẳng lẽ mi cũng muốn ăn sô cô la? Thế nhưng là mèo giống như không thể ăn sô cô la."

    Mèo đen vẫy đuôi, tư thái nhàn nhã cùng cô nhìn nhau.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười hai 2020
  7. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 1445: Nhịp tim, răng nanh, máu tươi (12)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch A.. một tiếng, tách ra một miếng nho nhỏ đưa tới.

    Mèo đen nhìn thoáng qua liền thu tầm mắt lại, ánh mắt dường như khá là ghét bỏ.

    Trầm Mộc Bạch cảm thấy mình cái trán gân xanh đều muốn tuôn ra đến, vừa định thu tay lại, mèo này liền cúi cái đầu cao quý xuống, giống như bố thí đem khối sô cô la kia cuốn tới trong miệng, chưa, còn lè lưỡi liếm liếm ngón tay cô.

    Mang theo điểm thô ráp, mềm mại gai ngược lưu lại xúc giác tê tê dại dại.

    Trầm Mộc Bạch không khỏi cười ra tiếng, kìm lòng không được nắm tay thu hồi lại, "Được rồi mi không thể lại ăn, nếu như mi có chủ nhân mà nói, nhanh đi về nhà đi."

    Mèo đen miễn cưỡng liếm liếm lông trên người, vung cái đuôi một lần.

    Ngay tại thời điểm cô cúi đầu xuống cắn khối sô cô la thứ nhất, trong nhà xưởng vang lên tiếng thét chói tai kinh hoảng của Trương Giai Giai, "Tần Hoa, anh làm sao chảy máu mũi nhiều như vậy!"

    Mấy người bị sợ nhảy một cái, nhao nhao nhìn tới.

    Chỉ thấy Tào Tần Hoa dùng tay phải che lỗ mũi mình, giữa kẽ tay tràn đầy máu tươi sền sệt, không ngừng mà nhỏ xuống.

    Trên đùi hắn ta còn để đó cái hộp bánh bích quy kia, tất cả đều chảy vào bên trong, nhiễm lên màu sắc chói mắt, sắc bánh bích quy vốn khô vàng không đầy một lát đều bị máu tươi thấm ướt.

    "Giai Giai, trong túi có khăn mặt." Tào Tần Hoa ngẩng cái cổ, một bên lên tiếng nói.

    Trương Giai Giai hoang mang lo sợ mà tại trong túi lật lên, "Tần Hoa, anh đừng lo lắng, em lập tức tìm cho anh."

    Cô ta đem khăn mặt kéo ra, sau đó đưa tới.

    Tào Tần Hoa cầm khăn mặt qua, sau đó đem trọn khuôn mặt chôn vào, xoa lại xoa.

    Trên tay hắn ta cơ hồ cũng là máu, lộ ra mấy phần nhìn thấy mà giật mình.

    Ngay cả Hà Dịch cũng không khỏi nhìn nhiều mấy lần.

    "Ngước cổ đừng cúi đầu, dùng khăn mặt ngăn chặn cái mũi." Mã Tào Vĩ lên tiếng nói một câu, sau đó hướng trong miệng bỏ vào một nắm rau dại.

    Tào Tần Hoa vội vàng làm.

    Trương Giai Giai cả người đều nhanh muốn khóc, nhưng là thấy trên tay trên mặt bạn trai cũng là máu, muốn đi qua lại không dám đi qua, cuối cùng đứng tại chỗ khóc lên, "Tại sao sẽ đột nhiên chảy máu mũi, vậy phải làm sao bây giờ."

    Đám người không còn biện pháp nào, Hà Dịch càng là việc không liên quan đến mình treo lên thật cao.

    Trầm Mộc Bạch ngửi thấy trong không khí nhàn nhạt mùi máu tươi, trong dạ dày cũng một trận cuồn cuộn, đành phải thở dài một hơi, đem đồ vật bỏ vào trong túi, tính toán đợi một lát lại ăn.

    Ước chừng qua năm phút đồng hồ, Tào Tần Hoa máu mũi đã ngừng lại, chỉ là trên người lây dính một chút vết máu, khăn mặt bẩn một nửa.

    Hắn ta sắc mặt phờ phạc, cười khổ một tiếng nói, "Người một cái không may uống nước đều nhét kẽ răng."

    Trương Giai Giai nhỏ giọng oán trách một câu, "Anh làm em sợ muốn chết."

    Tào Tần Hoa muốn ôm cô ta, nhưng là trên người bẩn, đành phải nhẫn nại tính tình dụ dỗ nói, "Anh đây không phải không sao sao."

    Trương Giai Giai thở phào nhẹ nhõm, "Anh có thể tuyệt đối đừng có việc, bằng không thì em với anh không xong."

    Trầm Mộc Bạch thấy bọn họ bắt đầu thu thập trên mặt đất, rồi mới từ trong bọc cầm lấy sô cô la xoay người sang chỗ khác.

    Bên kia Tiền Vệ Đông thân thể sợ hãi rụt rè nhích lại gần, từ trên người móc ra hai quả trái cây ở trên người xoa xoa, mang theo ý vị nịnh nọt đưa tới trước mặt Tình Tình.

    Tình Tình bụng còn có chút đói bụng, có chút do dự nhìn trái cây trong tay Tiền Vệ Đông một cái.

    Trầm Mộc Bạch thấy thế, thuận miệng hỏi một câu, "Tiền thúc, chú nơi nào hái đến trái cây?"

    Thoạt nhìn trung thực còn có chút nhát gan nam nhân lộ ra một cái nụ cười không tốt, "Hôm nay thời điểm tìm đường trông thấy, ta đều hái xuống, không có nhiều."

    "Chú và Tình Tình.. quen biết sao?" Trầm Mộc Bạch kỳ quái hỏi một câu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười hai 2020
  8. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 1446: Nhịp tim, răng nanh, máu tươi (13)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô không cảm thấy ở dưới loại tình huống này, bụng mình đều lấp không đầy, còn có tâm tư đi lo lắng những người khác, huống chi giữa hai người còn giống như không có quan hệ gì.

    Tiền Vệ Đông nghe được câu này, thân thể không khỏi co rúm lại một lần, ".. Không biết."

    Tình Tình nhìn trái cây trong tay nam nhân, không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.

    "Ăn đi, chú cho cháu." Tiền Vệ Đông thấy thế, trên mặt lộ ra một nụ cười, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mắt.

    Tình Tình quay đầu nhìn thoáng qua thiếu nữ.

    Tiền Vệ Đông thuận theo ánh mắt cô bé nhìn lại, co ro thân thể, có chút hiền lành giải thích nói, "Dung mạo của con bé như con gái ta, ta và vợ trước ly hôn, con gái không cùng ta sinh hoạt tại một chỗ."

    Trầm Mộc Bạch trong lòng lo nghĩ bị đánh tiêu hơn phân nửa, nhìn Tình Tình ánh mắt chờ đợi, mở miệng nói, "Em muốn cầm thì cầm."

    Tình Tình lúc này mới yên tâm đưa tay đi lấy trái cây trong tay nam nhân, sau đó đưa tới trong miệng cắn ăn.

    Dung mạo của cô bé trắng trắng mềm mềm, tính tình cũng yên tĩnh, bộ dáng mười điểm khéo léo.

    Tiền Vệ Đông vừa nhìn cô bé ăn, trên mặt vừa lộ ra nụ cười.

    Trầm Mộc Bạch lại tự dưng cảm thấy một loại cảm giác không hài hòa, cô không nói ra được cảm giác này, không khỏi tử tế quan sát trong chốc lát.

    Tiền Vệ Đông chỉ là sờ lên đầu Tình Tình, tựa như là một người cha từ ái.

    Trầm Mộc Bạch lúc này mới thu tầm mắt lại, không suy nghĩ tiếp chuyện này.

    Giải quyết bữa tối, tìm đường cả ngày đám người bắt đầu nằm xuống nghỉ ngơi.

    Trương Giai Giai gãi gãi trên người mới vừa bị đốt đi ra cái bọc, sau đó đi tới nói, "Tiểu Duyệt, cô cho tôi mượn dầu thơm dùng đi, tôi bị con muỗi cắn."

    Trầm Mộc Bạch từ trong tui lấy ra dầu thơm, thời điểm đưa tới, lơ đãng gãi gãi cổ tay đối phương, trái tim bịch bịch nhảy, chân đều có chút mềm.

    Trương Giai Giai nghi hoặc nhìn thoáng qua mình bị bắt tay, dò hỏi, "Sao vậy?"

    Trầm Mộc Bạch buông tay ra, cười cười nói, "Không có gì, tôi thấy cô thật giống như hai ngày này đều bị cắn."

    Trương Giai Giai phàn nàn nói một câu, "Còn không phải bạn trai tôi chọn vị trí không đúng, bên kia con muỗi có thể nhiều đi."

    Cô ta bôi dầu thơm, thình lình đối lên với con mắt mèo đen, dọa đến vội vàng lui về sau một bước, "Mèo này thế nào còn ở đây."

    Trầm Mộc Bạch trả lời, "Tôi cũng không biết."

    Trương Giai Giai muốn nói lại thôi nhìn cô một cái, thời điểm trả dầu thơm, nhỏ giọng nói với cô một câu, "Tiểu Duyệt, tôi nói một câu, cô cũng đừng tức giận nha."

    Trầm Mộc Bạch cầm dầu thơm qua, hỏi, "Cái gì?"

    Trương Giai Giai hạ giọng, "Tôi nghe trong ký túc xá một người nữ sinh nói, bị mèo đen theo bên người, là điềm xấu, khả năng sẽ còn.."

    Cô ta không đem lời, nói cho hết Trầm Mộc Bạch đã đoán được, không thèm để ý cười cười, "Tôi không tin những cái mê tín kia."

    Trương Giai Giai không phản đối, chà xát cánh tay, thấy mèo đen đứng lên, nhảy đến trong ngực thiếu nữ, vội vàng vội vội vàng vàng nói, "Không nói nữa, Tần Hoa còn đang chờ tôi trở về."

    Trầm Mộc Bạch mình cũng không nghĩ tới, mèo đen vậy mà lại chủ động nhảy đến trong ngực cô.

    Cô cúi đầu xuống, mèo đen nhìn cô, liếm liếm móng vuốt bản thân một lần, tựa như tự hạ thấp địa vị ghé vào trên đùi cô, vung cái đuôi một lần.

    Trầm Mộc Bạch nhìn kỹ đôi mắt màu vàng kim của nó một chút, tại dưới ánh sáng điện thoại, xác định thân ảnh bản thân là ở bên trong.

    Cô vừa rồi cố ý bắt được cổ tay Trương Giai Giai, chính là xác định đối phương đến cùng có mạch đập hay không.

    Nhưng là Trương Giai Giai mạch đập là bình thường, nhiệt độ cơ thể cũng là bình thường, có thể bài trừ là quỷ một cái thuyết pháp này.
     
  9. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 1447: Nhịp tim, răng nanh, máu tươi (14)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch lập tức không nghĩ ra, cô quyết định có cơ hội nhìn nhìn lại thân ảnh những người khác có phải cũng không ở bên trong hay không.

    "Mi từ đâu tới đây?" Sờ lên phần gáy mèo đen, phối hợp nói một câu.

    Phụ cận hẳn là không có người, mèo này là thế nào chạy đến trong nhà xưởng bỏ hoang này, như thế nào lại hết lần này tới lần khác đi theo bên cạnh mình.

    Một đống lớn chuyện quái dị quay chung quanh ở bên người, Trầm Mộc Bạch đầu óc một đoàn loạn, dứt khoát cái gì cũng không thèm nghĩ nữa.

    Thấy mèo đen không có ý nghĩ cần xuống dưới, liền đưa nó ôm vào trong ngực nằm xuống.

    Đối phương không có ý nghĩ cần giãy dụa, ngoài ý muốn thuận theo mà ở tại trong ngực cô.

    Trầm Mộc Bạch nhìn thoáng qua bên ngoài công xưởng, ánh trăng mơ hồ không rõ, những người khác đại bộ phận đã ngủ. Bên cạnh cô xem Tình Tình một chút, cô bé đưa lưng về phía cô, trong tay vẫn như cũ ôm búp bê vải kia.

    Cô lúc này mới nhắm mắt lại, chậm rãi ngủ thiếp đi.

    Theo thời gian trôi qua, bên ngoài ánh trăng càng lúc càng tối, gió lay động lấy lá cây, mang theo tiếng vang ào ào ào.

    Tiền Vệ Đông đánh lấy khò khè nho nhỏ, sau đó lật cả người, trong nhà xưởng lần nữa khôi phục yên tĩnh.

    Vốn đưa lưng về phía Trầm Mộc Bạch, Tình Tình đột nhiên mở mắt, cô bé chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu nhìn búp bê vải trong tay một hồi, nhỏ giọng nói một câu, "Ta tìm được món đồ chơi mới."

    Búp bê vải rách rưới yên tĩnh nằm ở trong tay cô bé, trong bóng tối, hai con mắt nhìn chằm chằm phía trước.

    Mặc dù nhìn không thấy, nhưng là Tình Tình vẫn là thói quen cho phép lấy tay móc móc ánh mắt nó, sau đó xoay người sang chỗ khác, nhìn chằm chằm thiếu nữ một lúc lâu.

    Cô bé buông búp bê lót vải bố trong tay ra, nhẹ chân nhẹ tay bò qua.

    Sau đó ngồi xổm trước mặt thiếu nữ, mượn ánh sáng yếu ớt bên ngoài, nhìn mèo đen trong ngực cô.

    Mèo đen nằm ở trong ngực thiếu nữ, tựa hồ muốn cùng hắc ám hòa làm một thể.

    Tình Tình nghiêng đầu một chút, sau đó vươn trong đó một cái tay.

    Mèo đen mở ra cặp mắt màu vàng kim, nhìn chằm chằm cô bé.

    Tình Tình tựa hồ không nghĩ tới nó sẽ cảnh giác như vậy, giật nảy mình, cùng mèo đen nhìn nhau một hồi, trên mặt lộ ra thần sắc chần chờ cùng do dự.

    Trầm Mộc Bạch mơ mơ màng màng, phát giác được giống như có người nào đang nhìn cô, cô từ từ mở mắt, thình lình nhìn thấy một bóng người ngồi xổm ở trước mặt, dọa đến hồn đều nhanh không thấy.

    Mèo đen bất động thanh sắc đem móng vuốt vươn ra thu hồi lại, một lần nữa nhắm mắt lại.

    Dùng ánh đèn di động lung lay, thấy rõ người trước mắt, Trầm Mộc Bạch thở dài một hơi, "Tình Tình, em lại làm cái gì?"

    Trên mặt cô bé lộ ra thần sắc khiếp đảm sợ hãi, nhỏ giọng nói, "Em thấy ác mộng."

    Trầm Mộc Bạch ngáp một cái, sờ lên đầu cô bé, "Đừng sợ."

    "Em muốn về nhà." Tình Tình trong mắt lóe nước mắt, cắn môi một cái, "Em không muốn sống ở chỗ này."

    Trầm Mộc Bạch lập tức có chút đau đầu, bất quá cái này cũng không có gì kỳ quái, một đứa bé gái bảy tám tuổi, có thể trông cậy vào cô bé có thể kiên cường đi nơi nào, thế là ôn tồn lừa trong chốc lát.

    Tình Tình lúc này mới nghe lời một lần nữa nằm xuống, ôm lấy búp bê vải của mình, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

    Nghe thấy tiếng hít thở bình ổn của bé gái, Trầm Mộc Bạch lúc này mới một lần nữa nằm xuống lại, nhìn thoáng qua mèo đen ngay cả tư thái đi ngủ cũng là ưu nhã quý khí như vậy, không khỏi cảm thấy một trận bật cười.

    Ngáp một cái, sau đó ngủ một giấc đến hừng đông.

    Đơn giản giải quyết vấn đề đói bụng, đám người lại bắt đầu một lần nữa xuất phát, lần này bọn họ đổi một phương hướng khác, cùng vị trí công xưởng đi ngược lại.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười hai 2020
  10. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 1448: Nhịp tim, răng nanh, máu tươi (15)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường có chút không dễ đi, hơn nữa bởi vì chướng ngại vật trên đường, không đến thời gian nửa ngày, liền xuất hiện vấn đề.

    Mã Xương Vĩ thở gấp nói, "Vẫn là quay trở về đi, phía trước không có đường."

    Những rau dại kia căn bản duy trì không được thể năng của Mã Xương Vĩ, cảm thụ bụng đói kêu vang thật sự là không dễ chịu, thế là cùng đại gia hỏa thương lượng nghỉ ngơi một hồi.

    Trương Giai Giai ngồi xuống, lau vệt mồ hôi.

    Tào Tần Vĩ quan tâm đem nước đưa tới.

    Trầm Mộc Bạch cũng mệt mỏi, cô nhìn mèo đen nhàn nhã một chút, lập tức hâm mộ không được.

    Đối phương phát giác được ánh mắt cô, ưu nhã vung cái đuôi một lần.

    Trầm Mộc Bạch thực sự không hiểu rõ mèo đen đến chỗ nào đều đi theo bản thân, Trương Giai Giai cũng không hiểu, nhìn thoáng qua mèo đen, phàn nàn nói, "Không phải nói nó có chủ sao? Vì sao không mang theo chúng ta đi."

    Tào Tần Vĩ cười khổ một tiếng, "Nói không chừng con mèo này cũng là lạc đường mới đi theo chúng ta."

    Hà Dịch da miệng khô, hắn ta không ngừng liếm láp miệng, đem nước miếng đều nuốt xuống. Ngước mắt nhìn thoáng qua Trương Giai Giai bên kia, sau đó thu hồi lại.

    Hắn ta ra khỏi trường học có mua lương khô quen thuộc, nhưng là mua ít nước, mấy ngày nay liền đã uống cạn sạch.

    Nhưng Hà Dịch chưa từng có mở miệng cầu người hỗ trợ, tự nhiên là kéo không xuống cái mặt này.

    Trầm Mộc Bạch lại chú ý tới, cô từ tìm trong túi xách ra bình nước đã uống một nửa, sau đó đi đến trước mặt đối phương.

    Mèo đen ngồi ở tại chỗ, bất động thanh sắc nhìn thiếu nữ, đôi mắt màu vàng kim có chút co rúc nhanh một lần, có chút không vui vung cái đuôi một lần.

    Hà Dịch ngửa mặt lên, nhìn nước trong tay cô.

    "Uống hớp đi." Trầm Mộc Bạch nói.

    Hà Dịch do dự một chút, vẫn là nhận lấy nước trong tay cô gái, sau đó ngửa đầu uống một hớp lớn, lúc này mới dừng lại, vặn chặt nắp bình trả trở về, "Cô vì sao đối với tôi tốt như vậy?"

    Trầm Mộc Bạch cười cười, không nói chuyện.

    Trong lòng lại là đang nghi ngờ, đối phương đến cùng phải nam chính hay không, nếu như là nam chính mà nói, nhiệm vụ phải chăng cùng trợ giúp hắn rời khỏi cái địa phương này có quan hệ.

    Hệ thống cũng không có âm thanh, cũng không biết đang chơi đùa thứ gì.

    Thiếu nữ tướng mạo là loại hình thanh lệ trắng nõn kia, không thể nói đẹp bao nhiêu, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác khắc sâu ấn tượng. Hà Dịch không khỏi nhìn nhiều mấy lần, lúc phát giác được một đường ánh mắt có tính công kích, cúi đầu, cùng ánh mắt mèo đen chạm vào nhau.

    Hắn ta không khỏi ngẩn người.

    Trầm Mộc Bạch phát giác được Hà Dịch không thích hợp, nhìn sang theo, phát hiện mèo đen không biết lúc nào đi theo qua, ngay tại một bên chân cô, đôi mắt màu vàng kim thẳng tắp hướng về nam sinh nhìn lại.

    "Mèo này thật thích cô." Hà Dịch nói một câu, kỳ quái nhìn chung quanh, không hiểu rõ mèo này vì sao nhắm vào mình.

    Mèo đen cao ngạo thu hồi ánh mắt, dùng cái đuôi vung chân thiếu nữ một lần.

    Trầm Mộc Bạch không thèm để ý nó, "Cũng không biết là từ nơi nào chạy ra."

    Hà Dịch nhìn cô, "Cô vì sao một mực nhìn Mã Xương Vĩ?"

    Trầm Mộc Bạch lấy làm kinh hãi.

    Hà Dịch "Cô biết ông ấy?"

    Trầm Mộc Bạch lắc đầu, "Không biết."

    Hà Dịch cúi đầu không nói lời nào, một hồi lâu mới nói, "Cám ơn nước của cô."

    Trầm Mộc Bạch chú ý tới thái độ hắn ta sinh ra chút biến hóa, không khỏi nhìn đối phương nhiều một chút.

    Hà Dịch đột nhiên lại nói một câu, "Tôi đã thấy Mã Xương Vĩ."

    "Lúc nào?" Trầm Mộc Bạch kinh ngạc nói.

    Hà Dịch không nói.

    Đứng tại chỗ, thẳng đến mèo đen không kiên nhẫn dùng cái đuôi quét lấy cô, đợi không được đáp lời Trầm Mộc Bạch thở dài một hơi, xoay người sang chỗ khác.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...