Không khí một mảnh tĩnh mịch.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngây ra của thiếu niên, Tiên Tiên cố gắng hết sức căng mặt để không cười ra tiếng.
"Đây chính là học.. tiếng Anh mà anh nói sao?"
Ngân Hà: Hừ, rõ ràng là nói xạo!
"Anh, anh.." Sắc mặt thiếu niên đỏ bừng, trong mắt phượng phản chiếu ánh sáng trong suốt rực rỡ, trái tim nhảy lên bình bịch, khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, lại một chữ đều không nói ra được.
Hắn muốn giải thích, nhưng giải thích không xong.
Tiên Tiên đẩy hắn ra, đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy máy nghe nhạc màu bạc, âm thanh kích tình bắn ra bốn phía rốt cuộc cũng dừng lại.
Thiếu niên ngốc ngốc ngồi ở trên thảm, còn không phản ứng kịp.
Hắn không có tiền mua thứ này, vì thế Tiên Tiên cầm cái máy nghe nhạc kia, hỏi hắn: "Ai đưa cho anh?"
Thiếu niên lắp bắp nói: "Đường, Đường Minh."
"..."
Đường Minh đang chơi game ở nhà, phía sau lưng đột nhiên phát lạnh.
"Quên đóng cửa sổ." Đường Minh đi đóng cửa sổ lại, nghĩ đến chủ ý xấu xa của La Hàn hôm nay, hắn rầm rì một chút cười ra tiếng.
Ở trước mặt A Âm mà tên kia lại nghe thể loại ghi âm hạn chế độ tuổi đó, A Âm nhất định thẹn quá thành giận chán ghét hắn a? Cho dù, hắn là anh trai của cô ấy.
Suy nghĩ một chút, băng ghi âm đó, ngay cả hắn nghe vào tai đều sẽ cảm thấy đỏ mặt xấu hổ đâu!
Đường Minh cùng La Hàn ngàn tính vạn tính, lại không tính ra được Tiên Tiên cũng không phải là nguyên chủ.
Việc thiếu niên bị người tính kế, Tiên Tiên tự nhiên hiểu rõ trong lòng.
Nàng buông máy nghe nhạc xuống, kéo thiếu niên đang ngồi trên thảm lên, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, không lạnh không nóng: "Anh trai đã sắp mười tám tuổi, loại chuyện này hẳn là hiểu một chút~không cần ngượng ngùng nha."
Nàng nheo mắt lại, đặt thiếu niên lên ghế.
Thiếu niên chậm rì ừ một tiếng, cầm lấy bút tiếp tục làm bài tập, nhưng hắn ngay cả chính mình viết cái gì cũng không biết.
Trong đầu, toàn bộ đều là đoạn ân a a anh hai em gái vừa truyền ra từ máy nghe nhạc..
Còn có hương thơm thiếu nữ quanh quẩn tại chóp mũi.
Tống Thì nhấp đôi môi khô khốc, đột nhiên cảm thấy chính mình có chút khát, cũng có chút nóng, loại cảm giác xa lạ này làm cho hắn rất mờ mịt, phảng phất đi vào trong một đoàn sương mù.
Khóe mắt liếc nhìn thiếu nữ đang dọn dẹp máy sấy tóc, nàng hơi khom lưng, áo tắm tự động hướng lên trên, một đoạn đùi nhỏ trắng xinh đẹp chiếu vào đáy mắt hắn, thật dễ nhìn.
"A Âm."
Chờ khi thiếu niên phản ứng kịp, hắn phát hiện mình đã kêu ra miệng.
Tiên Tiên cầm máy sấy, nghi hoặc quay đầu nhìn hắn.
"Anh, anh viết không nổi nữa." Thiếu niên cầm bút, trơ mắt nhìn nàng, trầm mặc nửa ngày, đôi môi tái nhợt chậm rãi phun ra một câu.
".. Anh muốn sấy tóc cho em."
Sao Tiên Tiên có thể cự tuyệt ý tốt của thiếu niên được chứ.
Vì thế lại cắm dây điện.
Máy sấy thổi ra luồng khí làm người ta thoải mái.
Đầu ngón tay thon dài trắng nõn của thiếu niên xuyên qua mái tóc đen mượt của Tiên Tiên, từ mới lạ đến thành thạo.
Mà hắn khống chế không được đem ánh mắt đặt trên cần cổ trắng tuyết của thiếu nữ.
Cặp mắt phượng thuần túy sạch sẽ kia, dần dần thâm một ít..
Đêm đó.
Thiếu niên sa vào mộng đẹp, mơ thấy rất nhiều cảnh tượng lộn xộn.
Trong mộng, có âm thanh lãnh đạm mà mềm mại của cô gái, ngân nga một câu lại một câu.
"Anh trai.."
"Anh trai, em cũng yêu anh.."
[ tích, giá trị hạnh phúc của Tống Thì +5]
[ tích, giá trị hạnh phúc của Tống Thì +10, trước mắt giá trị hạnh phúc là 55]
Nghe được âm thanh của hệ thống không ngừng vang lên, hai mắt Tiên Tiên buồn ngủ mông lung nhìn thiếu niên đang ngủ say bên cạnh.
Hắn.. chắc là đang mơ thấy gì đó thực hạnh phúc?