Trong sự khẩn trương của Tống Thời.
Tiên Tiên rốt cuộc đứng lên, từ trên cao nhìn xuống quan sát hắn, cao quý lãnh đạm tiếp tục nói: "Duỗi tay."
Thiếu niên ngoan ngoãn đưa tay cho nàng.
Lúc rửa sạch miệng vết thương trên bàn tay, hai người luôn là thường thường đôi tay chạm nhau, phảng phất bọn họ không có thân phận cách xa.. Tống Thời rũ mắt, ngốc ngốc nhìn, cảm thấy an tĩnh như vậy, thật tốt.
Chờ miệng vết thương trên tay hắn được lau sạch sẽ, dùng cồn tiêu độc, băng bó xong.
Trong lòng hắn mờ mịt tưởng, hết thảy rốt cuộc kết thúc sao?
Hắn nên trở về đến phòng mình.
Tiên Tiên liếc nhìn biểu tình hắn, tự nhiên biết hắn suy nghĩ cái gì, mà nàng tuyệt không sẽ làm hắn thực hiện được.
Nàng hắng giọng, thong thả ung dung nói: "Từ từ, cậu làm dơ khăn trải giường của tôi."
Thiếu niên lập tức rũ mắt, phát hiện vừa rồi trên tay hắn có bụi, ấn ở trên cái chăn trắng tinh, thình lình xuất hiện một dấu ấn hình bàn tay cực kỳ chói mắt màu xám..
Hắn kinh hãi bắt lấy chăn, gian nan nói: "Tôi, tôi đi giặt ngay."
"Ừ." Tiên Tiên lãnh đạm lên tiếng, tránh ra một vị trí, lại chỉ vào hướng phòng tắm trong phòng ngủ, nói: "Đi lại kia giặt."
Thiếu niên khập khiễng đứng lên, chuẩn bị nhặt quần trên mặt đất lên.
Tiên Tiên lại trước một bước bắt được quần hắn, ném ở nơi xa.
"Ô uế, không được xuyên, trước trần trụi đi, ta đi kêu người hầu lấy quần áo mới." Nàng mặt vô biểu tình nói.
[ tích, giá trị hạnh phúc của Tống Thời +10, giá trị hạnh phúc trước mắt -30]
Thiếu niên trầm mặc nhìn nàng một cái, chỉ mặc một cái quần tứ giác, hai cái đùi trần trụi, ôm chăn lên đi về hướng phòng tắm.
Tiên Tiên nhìn bóng dáng hắn, cảm thấy hai cái chân thon dài kia.. Thật là đẹp mắt.
Ngân Hà trong lòng cầm lòng không đậu thắp cây nhang cho thiếu niên ngây ngốc.
* * *
Tống Thời đứng ở trước máy giặt, hắn không biết dùng đồ vật này, cũng chỉ có thể xả một bồn nước, đặt chăn vào bồn nước, chậm rãi xoa.
Mà trong quá trình này, Tiên Tiên ra cửa sai người hầu một câu, tiếp theo đi vào phòng tắm, trong tay nàng cầm một cái cột tóc, vẫn là cái loại cột tóc mang theo một đóa hoa nhỏ này, cột mái tóc dài tới vai của thiếu niên thành một cái đuôi ngựa.
Thiếu niên không thích ứng lắc đầu, như cũ không nói một lời.
Hàng năm bị khinh nhục, bị ghét bỏ, làm Tống Thời đã không biết nên biểu đạt ý nghĩ của mình như thế nào, chỉ có thể trầm mặc mà chống đỡ.
Đột nhiên, một chút thương tiếc liền xuất hiện trong lòng Tiên Tiên.
Khi dễ thiếu niên như vậy, giống như không quá đạo đức.
Nàng vừa muốn há mồm làm thiếu niên buông chăn, bên kia, cửa phòng bị hầu gái gõ vang.
Tiên Tiên đi tới cửa, hầu gái cung kính nói: "Đại tiểu thư, không có quần áo vừa độ tuổi thiếu niên, trước mắt, chỉ có quần áo của ngài.."
Hầu gái ôm một thân váy bồng màu đen, bên cạnh, còn có một cái quần lót hình tam giác có chút cảm thấy thẹn.
Nhớ tới dáng người mảnh khảnh của thiếu niên, mặc váy bồng vào, giống như xác thật.. Cảm giác cũng không tệ lắm hắc hắc.
"Không có việc gì, cái này là được." Lời cực tuyệt bên miệng Tiên Tiên liền biến thành đáp ứng.
Đang ở khi nàng tiếp nhận váy, đóng lại cửa phòng, phòng tắm vang lên một tiếng loảng xoảng!
Tiên Tiên đột nhiên quay đầu.
Nguyên lai là cái chăn dính nước trở nên cực kỳ trầm trọng, thiếu niên xách nó lên từ chậu nước muốn vắt khô, nhưng sức lực không đủ, phòng tắm còn trơn trượt, vì thế liền cả người lẫn chăn đều ngã quỵ trên mặt đất.
Chậu nước bị cùng nhau mang đổ, hắt lên người hắn một thân toàn nước, cả người hắn ướt đẫm, giống con gà rớt vào nồi canh, đôi mắt phượng nhìn về phía Tiên Tiên tràn ngập tuyệt vọng.
Cái loại ánh mắt tuyệt vọng biết chính mình đã làm sai chuyện, chuẩn bị bị đánh này, tỏ rõ thiếu niên tuyệt đối không phải một lần hai lần bị đánh!
[ tích, giá trị hạnh phúc của Tống Thời -20, giá trị hạnh phúc trước mắt -50]