Huyền Ảo [Edit] Những Kẻ Gọi Hồn Sông - Lục Đạo Vô Ngư

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi eagle2611, 21 Tháng tư 2025.

  1. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 30 - Báo ứng đến rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở tỉnh thành, tôi cũng coi như quen thuộc, hồi đi học là học ở tỉnh thành.

    Đồn cảnh sát ở đây không lớn lắm, nhưng mà "bé tẹo cóc ké, đủ cả năm tạng". Sau khi vào đây, họ không hề thẩm vấn chúng tôi, cũng không bắt chúng tôi làm gì cả.

    Họ bảo chúng tôi nhận số hiệu, sau đó mấy tên cảnh sát áp giải chúng tôi vào phòng giam.

    Trên đường đi, Trương Đại Đảm không ngừng kêu oan, không ngừng kể lể nỗi oan ức của mình. Nhưng chẳng ai thèm nghe hắn cả, cho đến khi vào phòng giam, chúng tôi mới hiểu vì sao chẳng ai nghe hắn kêu oan.

    Bởi vì trong cái phòng giam này, ai nấy gặp cảnh sát cũng đều kêu oan, ai cũng nói mình bị oan, thành ra hai chữ "oan uổng" chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

    Tôi và Trương Đại Đảm bị xếp vào cùng một phòng giam.

    Phòng giam này có tổng cộng sáu người, cũng chẳng khác gì cái ký túc xá hồi tôi đi học.

    Vừa bước vào là một mùi hôi thối xộc vào mũi, khiến người ta buồn nôn.

    Chỉ có điều, hồi tôi đi học, ký túc xá chỉ có mùi tất thối, còn ở đây lại toàn mùi mồ hôi, mùi chất thải cơ thể.

    Vừa bước vào phòng giam, bốn tên tù nhân khác đã trừng mắt nhìn chúng tôi như hổ rình mồi, như muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi vậy. Trương Đại Đảm sợ hãi trốn sau lưng tôi.

    Sau vài ngày tiếp xúc, tôi cũng biết cái gan lớn của Trương Đại Đảm toàn là làm bộ. Chứ cứ hễ gặp chuyện thật thì hắn lại là kẻ nhát gan nhất. Có lẽ vì thế mà hắn thích người khác gọi mình là Trương Đại Đảm.

    Thậm chí đến lúc tự giới thiệu, hắn thường chỉ dùng ba chữ Trương Đại Đảm, chứ không dùng Trương Vĩnh Minh.

    "Được rồi, hai người cứ ở đây nhé. Còn về chuyện của hai người, tôi nghĩ không cần điều tra nữa đâu." Một viên cảnh sát nói xong câu này, khóa cửa phòng giam lại rồi bỏ đi.

    Lúc này, một gã đàn ông xăm trổ đầy mình đi tới, vỗ vai tôi: "Ồ, vẫn còn là một thằng nhóc, tuổi trẻ tài cao đấy. Bị tội gì mà vào đây? Những kẻ vào được cái phòng này đâu phải loại vừa."

    Tôi chẳng thèm để ý đến hắn, bởi vì tôi chẳng có thiện cảm gì với đám người trong phòng giam này. Kẻ nào mà phải vào đây ăn cơm tù thì có tốt đẹp gì chứ?

    "Thằng nhãi kia, Lương Ca nói chuyện với mày đấy, mày dám không trả lời hả?"

    Tên vừa vỗ vai tôi tên là Trương Lương, vì tội cướp ngân hàng mà bị tống vào đây, bị kết án 30 năm.

    Mà những tên khác cũng chẳng phải hạng vừa, nhưng vì Trương Lương vóc dáng to cao, lại hung hãn, nên trong phòng giam này, hắn là đại ca.

    Tôi vẫn không trả lời hắn, vì trong lòng tôi còn lo lắng chuyện có thể xảy ra vào buổi tối.

    Còn nữa, tôi còn cảm thấy áy náy với bố mẹ mình. Nghĩ đến những chuyện này, tôi nào còn tâm trí đâu mà để ý đến hắn.

    Thấy tôi vẫn không nói gì, Trương Lương vung nắm đấm xông về phía tôi.

    Một quyền này thật sự rất mạnh, giáng thẳng vào thái dương tôi, khiến tôi choáng váng ngã xuống đất.

    Quả thật Trương Lương rất khỏe, tôi cố gắng đứng dậy chửi: "Mẹ mày có bệnh à?"

    Tôi không biết lúc đó mình lên cơn gì mà lại chửi hắn một câu. Nhưng sau câu chửi đó, tôi bắt đầu hứng chịu những trận đòn roi của đám tội phạm.

    Còn Trương Đại Đảm thì chẳng dám đến giúp, co rúm người trong một góc.

    Tôi bị bốn tên kia đè xuống đất đấm đá, khoảng năm phút sau, mặt mày, đầu mình, người ngợm tôi bầm tím hết cả.

    "Thằng nhãi này còn dám ngang ngược à? Sao? Bọn tao đánh mày, mày không phục hả? Còn cái vẻ mặt đó nữa, nói mau, mày bị tội gì mà vào đây?"

    Tôi lau vết máu bên mép: "Một đêm giết hai người, buôn bán cổ vật, đủ chưa?"

    Nghe tôi nói xong, mấy tên kia bắt đầu lùi lại vài bước.

    Trương Lương vừa đánh tôi khi nãy cũng bắt đầu run rẩy, vẻ mặt có chút kinh sợ.

    "Đại ca, em xin lỗi, là em có mắt như mù."

    Tôi bất lực lắc đầu nói: "Sau này đừng đụng vào tôi."

    Trương Lương đâu còn vẻ hung hăng như lúc nãy, hắn vội vàng tiến đến xin lỗi tôi, rồi nhường giường của mình cho tôi, giường của hắn lại gần cửa sổ, mặc dù cửa sổ bị che kín bởi một tấm vải đen và một lớp lưới sắt dày.

    Nhưng vị trí này không khí vẫn còn trong lành hơn so với những chỗ khác trong phòng giam.

    Còn Trương Đại Đảm vì chuyện của tôi mà cũng được ngủ ở giường bên cạnh tôi.

    Tôi trằn trọc trên giường, mãi không thể nào ngủ được. Không phải vì thân thể đau nhức, mà là vì cảm thấy cuộc đời mình thật chó má. Nghĩ đến việc nửa đời còn lại phải sống trong phòng giam, trong lòng tôi vô cùng chua xót.

    Thời gian cứ trôi đi từng giây từng phút, tôi không biết đã qua bao lâu rồi, tôi chỉ biết mình đã ăn một bữa cơm. Bởi vì trong cái phòng giam này, tất cả đều là một màu đen kịt, bất kể là ngày hay đêm đều chẳng có gì khác biệt.

    Tôi nghe thấy..

    Bên ngoài truyền đến một tràng tiếng bước chân.

    "Lộp cộp, lộp cộp, lộp cộp."

    Tiếng bước chân rất kỳ lạ, lúc thì nghe rất gần, lúc thì cảm thấy ở ngay bên ngoài phòng giam, lúc thì lại cảm thấy cách chúng tôi rất xa, nhưng lại cứ vang lên không ngừng, giống như kim giây của đồng hồ vậy.

    Tiếng bước chân khiến tâm trạng bực bội của tôi càng thêm bực bội. Trương Đại Đảm bên cạnh đột nhiên dùng chân đá tôi một cái.

    "Tiểu Tùng, bên ngoài có tiếng gì vậy, mày có nghe thấy không? Sao tao cảm thấy khó chịu thế nhỉ?" Giọng Trương Đại Đảm rất nhỏ, dường như sợ bị người khác nghe thấy.

    Vì giọng nói rất nhỏ, tiếng động lại lớn nên Trương Lương và mấy người khác cũng nghe thấy tiếng động, và trong đầu họ bắt đầu nảy sinh những ảo tưởng vô hạn.

    "Chậc, bên ngoài không khéo lại có mỹ nữ ấy chứ, nghe tiếng giày cao gót này, chắc chắn là chân dài."

    Nói xong câu này, mấy người đồng loạt nhìn về phía tôi và hỏi: "Tiểu Tùng ca, không phải bạn gái mày đến thăm mày đấy chứ? Như bọn tao ở đây mấy năm rồi, làm gì có ai đến thăm nữa đâu, bạn gái mày có xinh không, có ngon không?"

    Tôi cạn lời, tôi chỉ là một thằng nhà quê, lấy đâu ra bạn gái chứ, bản thân còn lo chưa xong, còn nghĩ đến bạn gái làm gì.

    Thế là tôi lắc đầu, nhưng điều này chẳng hề ảnh hưởng đến trí tưởng tượng của mấy người kia, mấy người dường như càng tưởng tượng ra người phụ nữ bên ngoài kia xinh đẹp mê người hơn, thậm chí có người còn nói giống Lưu Diệc Phi.

    Tôi cởi quần áo và dùng chúng để bịt tai lại, vì thật sự quá ồn ào rồi, lúc này tôi không muốn nghe bất cứ âm thanh nào nữa.

    Ầm!

    Nhưng ngay lúc này, cánh cửa sắt lớn của phòng giam đột nhiên bị đập mạnh, đúng là phòng giam của chúng tôi.

    Tôi bắt đầu cảm thấy có chút kỳ lạ, phòng giam dù sao cũng có cảnh vệ canh gác, nhưng đến giờ lại không có bất cứ động tĩnh gì, chẳng lẽ nói người canh gác đều ngủ hết rồi sao? Điều này căn bản là không thể nào.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  2. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 31 - Cầu xin tôi đi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Haohao008Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 9 Tháng năm 2025
  3. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Haohao008Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  4. eagle2611

    Bài viết:
    0
  5. eagle2611

    Bài viết:
    0
  6. eagle2611

    Bài viết:
    0
  7. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  8. eagle2611

    Bài viết:
    0
  9. eagle2611

    Bài viết:
    0
  10. eagle2611

    Bài viết:
    0
Trả lời qua Facebook
Đang tải...