Chương 4: Bị chặn
[BOOK]Sau khi Triệu Tiểu Đồng nhận lấy điện thoại, vốn định nhân lúc Cố Cẩn Hàn không ở đây gọi điện cho mấy nhỏ bạn thân, chỉ tiếc ngay lúc này cô lại không nhớ nổi số điện thoại của bọn họ, cô đành đăng nhập vào QQ.
Cô vừa mới đăng nhập thành công, điện thoại liền rung lên từng đợt, cả chục người liên hệ ở trên cùng đều có tin nhắn mới, khoa trương nhất là liên hệ ở đầu tiên, số tin nhắn mới là 99+.
Như này, đã bao lâu cô không vào QQ rồi?
Triệu Tiểu Đồng vội vàng nhìn thoáng qua, phần lớn tin nhắn đều là bạn học gửi tới, hỏi cô có đi họp lớp không, còn có người trên QQ chất vấn cô tại sao nói biến mất liền biến mất?
Hầu hết các bạn học hỏi thăm hai ba lần, thấy cô chưa nhắn lại, cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa, chỉ có duy nhất một người từ đầu đến cuối, vẫn luôn nhắn tiếp cho cô trên QQ, tất cả đều là tin nhắn chúc phúc, có lễ quốc khánh, Tết Dương lịch, Tết Nguyên Đán, chúc phúc các loại ngày lễ, còn có vào ngày lạnh, nhắc cô chú ý giữ ấm, mấy năm nay cộng lại, cũng phải hơn trăm tin nhắn.
Triệu Tiểu Đồng thậm chí còn không nhớ rõ mình đã kết bạn với người này lúc nào.
Hiện tại, cô cũng không biết trả lời những người này như thế nào, suy nghĩ một hồi cô liền đăng một dòng trạng thái trên QQ: Tài khoản QQ của mình bị mất, qua mấy năm đã tìm lại được, rất xin lỗi vì không thể kịp thời trả lời tin nhắn của mọi người.
Cô đăng bài xong, sau đó cũng không trả lời, giải thích cho từng người nữa, cô mở danh sách bạn bè ra tìm mấy người bạn quan hệ tốt, bạn thân nhất của cô là bạn học cùng từ thời cấp ba, đáng tiếc sau đó cô ấy đã xuất ngoại du học, cũng may lúc cô học đại học lại quen được hai cô bạn tốt.
Hai người này đều là bạn cùng phòng của cô, cô tìm từ danh sách bạn bè một hồi, mới tìm được tài khoản của họ, lúc này mới phát hiện ra mấy năm nay, hai người họ đều không liên lạc với cô một lần nào.
Triệu Tiểu Đồng gõ mấy dòng tin nhắn: Hu hu hu, tui muốn xong đời rồi, còn là bạn bè thì mau tới cứu tui đi! Gõ xong liền gửi cho cả Lý Dao và Đàm Tuyết Kỳ.
Tin nhắn một bên như đá chìm đáy biển, một chút phản ứng cũng không có, một bên lại hiện lên dòng chữ "Người này đã không còn nằm trong danh sách bạn bè" không thể gửi được tin nhắn. Triệu Tiểu Đồng có chút bối rối, cẩn thận kiểm tra lại, vậy mà Đàm Tuyết Kỳ thật sự đã chặn cô.
Lúc cô học đại học, có mối quan hệ tốt nhất với cô chính là Đàm Tuyết Kỳ, đang êm đẹp sao cô ấy lại chặn cô? Chẳng lẽ giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Vấn đề này phải nghiêm trọng thế nào, lại đến mức chặn cả QQ?
Triệu Tiểu Đồng lòng rối như tơ, việc này quả thật ảnh hưởng đến cô rất lớn, khi cô biết mình đã gả cho Cố Cẩn Hàn, cũng không đau lòng khó chịu như thế này.
Lúc vừa mới vào đại học, quan hệ giữa Triệu Tiểu Đồng và người nhà rất căng thẳng, trước đó ba mẹ đều muốn cô đăng ký vào học trường sư phạm, học gõ đầu trẻ, sau này có thể làm giáo viên, cô lại lén sửa lại nguyện vọng, đăng ký vào học viện âm nhạc.
Lúc nhận được thư báo trúng tuyển, mẹ cô tức điên lên. Mẹ cô dễ nóng giận, thấy cô dám tự ý chủ trương như thế, giận đến mức đánh cô một bạt tai, tính tình Triệu Tiểu Đồng cũng vô cùng bướng bỉnh, cùng ngày hôm đó cô đã rời nhà tìm đến nhờ cậy chị họ.
Mẹ cô tức muốn nổ tung, thậm chí không cho bố cô nộp học phí cho cô, tiền sinh hoạt cũng cắt mất, muốn buộc cô ngoan ngoãn trở về học lại, cô vẫn rất kiên quyết, thà bận rộn đi làm thêm, cũng không muốn học lại.
Năm đầu đại học vì kiếm tiền sinh hoạt, cô đã làm gia sư bán thời gian.
Lúc đó, Đàm Tuyết Kỳ giúp đỡ cô không ít, có hai lần Đàm Tuyết Kỳ đã giới thiệu cô làm gia sư, tuy vậy sau một học kỳ của năm thứ nhất, người nhà đã dần dần tiếp nhận sự thật này, quan hệ giữa hai mẹ con cô cũng dịu đi nhiều.
Vì lúc đó cô đã quen ở ký túc xá của trường, nên vẫn tiếp tục ở đó. Đàm Tuyết Kỳ là bạn cùng phòng của cô, ở chung với nhau lâu, dần dần quan hệ của hai người càng ngày càng tốt, đến cuối cùng cô lại bị cho vào danh sách đen rồi?
Triệu Tiểu Đồng vẫn nghĩ rằng hai người bọn cô có thể làm bạn cả đời, ai ngờ mới qua sáu năm, cũng đã thành cảnh còn người mất.
Bất tri bất giác đã qua nửa tiếng, tin nhắn cô gửi đi trên QQ không hề có động tĩnh, đến một tin trả lời đều không có, Triệu Tiểu Đồng không thể không tiếp nhận sự thực, cô Triệu Tiểu Đồng hình như bị bạn bè bỏ rơi rồi.
Triệu Tiểu Đồng vốn có chút uể oải, không chỉ vì bị cho vào danh sách đen, không ai quan tâm, hơn thế nữa lúc cô vừa vào đại học, đã thề sẽ làm nên thành tựu ở mảng âm nhạc, khiến cha mẹ công nhận, thế nhưng bây giờ cô đã hai mươi sáu tuổi, không chỉ chẳng làm nên trò trống gì, mà đến bạn bè cũng mất hết.
Trong chớp mắt, Triệu Tiểu Đồng tự cảm thấy bản thân đáng thương, sao có thể thảm như thế chứ?
Cô suy nghĩ một hồi lại quyết định gọi điện cho chị họ, ngoại trừ cha mẹ, cô chỉ thuộc duy nhất số điện thoại của chị họ, vừa ấn nút gọi, muốn tìm chị họ kể khổ một lát, ai ngờ điện thoại bên kia lại vang lên giọng nữ máy móc: Xin chào quý khách, số điện thoại này không tồn tại, xin quý khách vui lòng kiểm tra lại.
Triệu Tiểu Đồng càng thêm buồn phiền, lúc Cố Cẩn Hàn đi ra, nhìn thấy bộ dạng cô ỉu xìu chán nản, đang cầm điện thoại sững sờ, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt.
Cố Cẩn Hàn đi qua, không một tiếng động liếc nhanh điện thoại trong tay cô: "Sao thế?"
Triệu Tiểu Đồng rầu rĩ không vui ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của anh, mong muốn tâm sự giải tỏa tâm trạng đều bay biến, cô lắc đầu, nhanh chóng đứng dậy, trả lại điện thoại di động cho Cố Cẩn Hàn.
Cố Cẩn Hàn nhận lấy điện thoại, mở ra xem qua, lúc nhìn thấy app QQ, anh trầm ngâm liếc cô một cái, "Bạn bè không trả lời tin nhắn, nên buồn phiền rồi?"
Triệu Tiểu Đồng hơi kinh ngạc.
Cố Cẩn Hàn tất nhiên rất hiểu cô, trước khi xảy ra chuyện kia, cô vẫn luôn kết giao bạn bè khắp bốn phương, cũng cực kỳ coi trọng tình cảm, nếu không phải vì cô trọng tình trọng nghĩa đến vậy, trước đó cũng sẽ không chịu tổn thương lớn như thế.
Cố Cẩn Hàn tránh nặng tìm nhẹ nói: "Bây giờ mọi người đều dùng Wechat để trò chuyện, rất ít người còn dùng QQ, không ai trả lời tin nhắn là chuyện rất bình thường."
"Wechat?"
Triệu Tiểu Đồng tất nhiên cũng biết Wechat, lúc cô học đại học năm hai đã có Wechat rồi, chẳng qua lúc đó hầu hết mọi người đều dùng QQ, có rất ít người cài đặt Wechat, cô còn không thèm đăng ký tài khoản Wechat.
Sáu năm sau, vậy mà Wechat lại trở thành phần mềm trò chuyện chủ yếu?
Cố Cẩn Hàn thản nhiên nói: "Hơn nữa sau khi tốt nghiệp, mọi người đường ai nấy đi, đều có công việc của bản thân, cho dù có người còn dùng QQ, cũng không chắc sẽ nhìn chằm chằm vào điện thoại cả ngày, không có gì đáng để suy nghĩ cả."
Giọng điệu của anh nhẹ như không, càng giống như đang kể lại sự thật hiển nhiên hơn là an ủi.
Tâm trạng của Triệu Tiểu Đồng liền tốt lên nhiều, cô chớp chớp mắt, rồi đột nhiên nói: "Cố Cẩn Hàn, anh vừa mới nói một đoạn rất dài ấy, năm cuối cấp ba, cũng không nghe thấy anh nói nhiều như thế bao giờ, anh thay đổi thật rồi."
Triệu Tiểu Đồng nhìn anh chằm chằm như nhìn người ngoài hành tinh nào đó, nhất thời quên mất những lúc anh lạnh mặt đã dọa sợ biết bao nhiêu người, bên trong đôi mắt to long lanh ánh nước của cô, cũng có tia tò mò.
Cằm Cố Cẩn Hàn hơi căng cứng, quyết định lờ qua chuyện này.
Nét mặt anh vốn thâm trầm, lúc im lặng không nói lời nào càng lộ ra vẻ lạnh lùng, Triệu Tiểu Đồng từ trên người anh lại thấy được hình ảnh quen thuộc như xưa, cô chép miệng, nhẹ lầm bầm: Như thế này mới đúng chứ, Cố Cẩn Hàn mà cô quen biết, hẳn là như thế này mới đúng.
Khoảng không im lặng lan tràn giữa hai người.
Trong lòng Triệu Tiểu Đồng bắt đầu có chút bồn chồn, không quen mặt đối mặt cùng anh, buổi sáng lúc kiểm tra ít ra còn có bác sĩ ở đó, bây giờ chỉ còn hai người, cô lại bắt đầu không được tự nhiên.
Cố Cẩn Hàn bèn phá vỡ im lặng: "Không còn sớm nữa, về nhà thôi."
Triệu Tiểu Đồng gật đầu theo bản năng, gật đầu xong lại nhịn không được lắc đầu, cô không muốn trở về cùng anh, mặc dù không liên lạc được với bạn bè và chị họ, cô cũng không về nhà được, cô không phải cô của tương lai, không phải là cô của sáu năm sau, cùng anh về nhà cứ thấy không bình thường.
Cô cẩn thận cân nhắc ngôn từ từng ly từng tý: "Ừm, nếu như bác sĩ nói, tôi đã bị mất đi trí nhớ, mọi ký ức trước đó đều không còn, trong tâm trí của tôi, chúng ta cùng lắm là bạn học cũ mà thôi, lại không có cơ sở tình cảm, chuyện kết hôn giữa chúng ta coi như không tính nữa, tạm thời tôi đi khách sạn ở là được." Sau đó chúng ta tìm thời gian ly hôn đi.
Ánh mắt Cố Cẩn Hàn trầm xuống, đáy mắt còn mang theo tia lạnh lẽo u ám.
Triệu Tiểu Đồng bị anh nhìn đến mức tim đập loạn thình thịch, lại cảm giác trong mắt anh đã hiện ra tia sát khí, đến cuối cùng còn câu tìm thời gian ra cục dân chính ly hôn cũng bị cô nuốt xuống bụng, vốn dĩ không có can đảm nói ra.
Cố Cẩn Hàn lúc này mới dời ánh mắt, thản nhiên nói: "Em đã quên, nhưng anh không quên."
Câu nói này của anh không có ý chỉ trích, cũng không có ý khuyên nhủ, chẳng hiểu tại sao, Triệu Tiểu Đồng nghe vào trong tai, lại cảm giác trái tim hơi nhói một chút, dường như trong nháy mắt đó, chính cô đã biến thành một người vô tình bạc bẽo, muốn mượn cớ mất trí nhớ để ly hôn với chồng mình.
Đến mức khi anh bảo cô cùng về thôi, cô cũng ngoan ngoãn đi theo, lúc kịp phản ứng lại, cô đã ngồi trên ghế lái phụ, còn thắt dây an toàn xong xuôi cả rồi.
Triệu Tiểu Đồng ảo não, thật muốn chém đứt tay chân không nghe lời của mình, nhưng lúc này buồn bực cũng đã muộn, cô không vui, âm thầm trừng mắt nhìn anh mấy lần.
Dường như để ý đến ánh mắt ai oán của cô, anh vừa quay vô lăng, vừa liếc nhìn cô, thản nhiên nói: "Em còn muốn chơi điện thoại sao?"
Triệu Tiểu Đồng lập tức gật đầu: "Muốn!"
Cố Cẩn Hàn lại đưa điện thoại di động cho cô, coi như nể mặt điện thoại này, Triệu Tiểu Đồng quyết định không tính toán với anh nữa, quả nhiên không có gì buồn bực là điện thoại không giải quyết được, nếu có, vậy lại mua thêm chút đồ ăn vặt là cũng OK ngay.
Triệu Tiểu Đồng vui sướng tải trò chơi về máy, cô ngồi chơi suốt quãng đường, về đến nhà lúc nào cũng không hay.
Dì Tần đã chuẩn bị xong bữa trưa, đứa nhóc tên là Hạo Hạo kia cũng không có ở đây, có lẽ là đã về nhà mình rồi, Triệu Tiểu Đồng nghĩ thế nên không hỏi nhiều, lực chú ý của cô đã đặt trên bàn ăn mất rồi.
Trên bàn có cá diếc cải xoong, cá hấp yến, đậu hũ om, súp bông tuyết, còn có một đĩa há cảo thủy tinh.
Mấy món ăn này sắc hương vị có đủ, tất cả đều vừa mới ra nồi, ôi mùi hương này, chỉ thoáng qua thôi đã khiến Triệu Tiểu Đồng chảy cả nước miếng.
Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của cô, ánh mắt Cố Cẩn Hàn cũng dịu dàng hơn, hai người rửa tay, lúc ngồi xuống ăn cơm, Cố Cẩn Hàn lại nhận được cuộc gọi.
Anh nói một câu cô cứ ăn trước đi, liền lên phòng sách trên tầng, lúc đang bước trên bậc thang, anh lại dặn dì Tần một câu: "Dì Tần, để cô ấy ăn vừa phải thôi, bây giờ cứ giữ nguyên lượng như trước đã."
Triệu Tiểu Đồng vốn không hiểu giữ nguyên lượng như trước là ý gì, một đĩa sủi cảo tôm, cô mới ăn bốn cái, vậy mà dì Tần đã không cho cô ăn nữa.
Nhìn cả một bàn mỹ thực, trong mắt Triệu Tiểu Đồng đầy ý lên án.
Loại sủi cảo này, trước đây, cô ăn liền lúc hai mươi cái đều không có vấn đề, bây giờ lại chỉ cho cô ăn bốn cái, Cố Cẩn Hàn là ma quỷ sao? Cô làm sao lại không biết lượng cơm cô ăn chỉ ít như thế?
Cô rõ ràng đã gả cho một ông chồng keo kiệt, đến cơm cũng không cho cô ăn no!
Dì Tần bị ánh mắt căm giận bất bình của cô làm cho buồn cười, bà nhẹ giọng dỗ dành: "Mợ chủ nếu vẫn muốn ăn, liền ăn chút rau củ đi, món chính không thể ăn thêm, lượng cơm bây giờ của mợ nhỏ, cậu chủ cũng vì tốt cho mợ, sợ mợ ăn nhiều lát nữa dạ dày lại không thoải mái."
Triệu Tiểu Đồng hừ một tiếng, không cho rằng anh làm thế vì tốt cho cô. Nhưng dì Tần đã lấy đĩa sủi cảo trên bàn đi, cô đành phải ăn một chút rau quả, mới gắp được mấy đũa, cô lại cảm thấy no bụng thật.
Triệu Tiểu Đồng có chút khó tin, sức ăn của cô giảm xuống thật à?
Đây quả thực không khoa học, cô Triệu Tiểu Đồng từng tự tin là con hàng ăn vặt thế hệ mới, giờ lại biến thành dạ dày gà con? Cuộc sống này rốt cuộc đã tàn phá cô đến mức nào? Nhớ đến buổi sáng nay cô cũng chỉ ăn một bát cháo, chạy qua chạy lại cho tới trưa cũng không thấy đói, cô không thể không tiếp thu hiện thực đáng sợ này.
Sau khi thực sự ăn không vô, Triệu Tiểu Đồng tức giận đứng lên, chỉ có thể nhìn không thể ăn, cô không thèm tìm ngược đâu, tính ra, thể chất của cô quả thật kém xa trước kia, chỉ đi loanh quanh một vòng trong bệnh viện, vậy mà đã mệt không chịu nổi.
Sau khi cô trở về phòng, thay áo ngủ, vì không có thói quen ngủ trưa, cô vốn định nhắm mắt dưỡng thần một lát, ai ngờ lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại lần nữa, trời đã tối rồi.
Tầng hai trống rỗng, không có bất kỳ ai, tĩnh lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Triệu Tiểu Đồng mở đèn lên, vào phòng tắm rửa mặt, sau mới tinh thần phấn chấn mà xuống lầu, trong phòng khách đèn điện sáng trưng.
Dì Tần thấy cô liền cười nói: "Cơm tối sắp làm xong rồi, tôi đang định lát nữa để Hạo Hạo lên lầu gọi mợ chủ dậy."
Lúc này Triệu Tiểu Đồng mới phát hiện trong phòng khách còn có một người ngồi trên ghế sô pha, chính là đứa nhóc lúc sáng, nó đang cầm điều khiển ti vi, rõ ràng là đang xem TV, lại tắt hết tiếng đi.
Hạo Hạo nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn cô.
Trong mắt Triệu Tiểu Đồng có chút nghi hoặc, hiển nhiên là không hiểu sao nhóc đó lại đến đây nữa, lẽ nào buổi tối cũng ở lại chỗ này luôn?
Hạo Hạo nhớ đến chuyện cô hù dọa nó, bên tai có chút phiếm hồng, hừ một tiếng rồi lại quay đầu xem tivi.
Dì Tần đứng một bên giải thích: "Mỗi cuối tuần Hạo Hạo đều ở nhà cũ hai đêm, mai là thứ hai, phải đi học, ở đây gần trường học, nên trở lại. Buổi sáng Hạo Hạo nghe nói mợ té xỉu, lo lắng cho mợ, mới trở về xem một chút."
Hạo Hạo lập tức quay đầu, tức giận phản bác: "Ai lo lắng chứ, cháu trở về để lấy vở vẽ."
Dì Tần cười, dỗ dành một câu: "Ừ, là để lấy vở vẽ."
Hạo Hạo khẽ hừ một tiếng.
Triệu Tiểu Đồng đại khái hiểu ra, hóa ra nhóc này vì nhà mình quá xa trường học, nên từ thứ hai đến thứ sáu ở nhờ chỗ này luôn.
Lúc Triệu Tiểu Đồng học cấp ba, cũng có người bạn ở nhờ nhà bác gái gần trường cho tiện việc học hành, có thể hiểu được tình huống này, vì vậy cô cũng không hỏi nhiều hơn.
Cô đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cái mũi không khỏi hít hít: "Dì Tần, dì làm xườn xào chua ngọt sao? Thơm quá."
Dì Tần cười gật đầu: "Ừ, Hạo Hạo giống như mợ thích ăn thịt sườn, hôm nay dì làm món sườn xào chua ngọt đó."
Mặc dù Hạo Hạo đang xem TV, nhưng tai vẫn luôn dựng thẳng, đang nghe trộm hai người nói chuyện, thấy cô quả nhiên thay đổi rồi, nó đưa tay gãi gãi mặt, nhỏ giọng lầm bầm một câu, lầm bầm xong, khóe miệng của nó lại cong lên.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng xe ô tô.
Dì Tần cười nói: "Chắc là cậu chủ đã về."
Không bao lâu, cánh cửa được mở ra, Cố Cẩn Hàn mặc vest tiến vào, anh nhìn Triệu Tiểu Đồng trước, thấy khí sắc cô không tệ, mới nhìn đến Hạo Hạo.
Hạo Hạo ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ lạnh tanh không cảm xúc, cũng không thèm nhìn anh một cái, hiển nhiên vẫn còn không vui, tính tình của nhóc về vài mặt nào đó rất giống Triệu Tiểu Đồng, có đôi khi cực kỳ bướng bỉnh.
Cố Cẩn Hàn có chút bất đắc dĩ, đi qua đưa tay bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ của nó: "Còn không vui à?"
Hạo Hạo che lấy khuôn mặt nhỏ hừ một tiếng, nó cũng biết mình không nên ném vở vẽ như thế, giờ có bậc thang đi xuống, tất cả ủy khuất trước đó của nhóc đều tan thành mây khói, "Sao ba ba về muộn như vậy?"
Cố Cẩn Hàn nói: "Có chút việc."
Triệu Tiểu Đồng một bên nghe hai người câu này câu kia, trong chớp mắt, cho là mình nghe lầm, ngay sau đó, nhóc kia lại hô một tiếng ba ba, cô không dám tin trợn tròn hai mắt.
Nó nó nó lại là con trai của Cố Cẩn Hàn?
Khó trách trông hai người giống nhau đến thế. Nhóc kia cũng phải năm, sáu tuổi rồi, nói như vậy, Cố Cẩn Hàn lúc đang học đại học, đã làm con gái nhà người ta mang thai?
Triệu Tiểu Đồng có cảm giác tam quan* vỡ vụn.
*Tam quan: Bao gồm thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan. Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý luận cùng giới hạn đạo đức của người đó.
Trời ơi, cô kết hôn còn chưa nói, lại còn làm mẹ kế người ta?
Không không không, nhất định là cô đang nằm mơ! Triệu Tiểu Đồng mày mau tỉnh lại đi![/BOOK]