Welcome! You have been invited by U Độc Lệ Quân to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 32

[HIDE-THANKS]
Hoắc Ngập nhìn cô gái nhỏ trước mặt, "Chị quyết định là được."

Lâm Kiều thấy anh không có ý kiến, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô vốn còn lo lắng Hoắc Ngập sẽ ăn không quen, không nghĩ rằng anh sẽ đồng ý như vậy.

"Vậy chúng ta đi ăn lẩu, cậu chờ một lát, mấy cậu ấy rất nhanh sẽ đến."

Lâm Kiều nhìn về phía cửa ký túc xá nữ, rất nghiêm túc mà nhìn nhóm người.

"Cậu không phải là không ăn lẩu sao, định bỏ cả nguyên tắc luôn à?" Lý Thiệp trong điện thoại hỏi dồn.

Khóe môi Hoắc Ngập hơi cong, thong thả ung dung trả lời, "Nguyên tắc cũng có thể thay đổi."

"Mẹ kiếp!" Lý Thiệp mắt trợn trắng, tò mò không chịu được, "Thêm tôi nữa, để tôi nhìn xem ngự tỷ này rốt cuộc là thần thánh phương nào!"

Hoắc Ngập nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, cười cười, "Vậy cậu đến đây đi."

Lâm Kiều chờ Hoắc Ngập ngắt điện thoại, giương mắt nhìn về phía anh, "Là ai muốn tới vậy?"

Hoắc Ngập hơi hơi cúi người nhìn xuống cô, "Không ngại tôi mời thêm một người bạn chứ?"

Lâm Kiều cười lắc đầu, "Không ngại."

Lục Y Y, Cố Ngữ Chân, Đường Văn Toàn ba người tay khoác tay đi xuống, liền thấy Hoắc Ngập đứng ở nơi xa cười với Lâm Kiều, nụ cười kia lại quá dịu dàng.

Ba người nháy mắt ngừng tại chỗ, đột nhiên cảm giác thời gian bây giờ, giống như có loại ảo giác mình chính là bóng đèn.

Tiệm lẩu lúc này đặc biệt náo nhiệt, mở ở gần trường học, cơ bản đều là học sinh tới ăn.

Mấy người Lục Y Y bởi vì thấy Hoắc Ngập ở đây, cũng không dám mở miệng cười to, có chút khép nép.

Lâm Kiều nhìn về phía các cô ấy, "Các cậu muốn ăn gì đây?"

"Cậu mời khách thì cậu làm chủ, chúng tớ món gì cũng thích ăn."

Lâm Kiều nhịn không được cười lên một tiếng, an tĩnh như vậy lại như có chút không quen biết các cô ấy, cô gọi chút đồ họ thích ăn, lại nhìn về phía Hoắc Ngập ngồi bên cạnh, "Còn cậu sẽ ăn gì?"

"A Ngập!" Lý Thiệp ở cách đó không xa hô một tiếng đánh gãy lời nói của cô, một bàn người đều nhìn về phía đó.

Lý Thiệp nhanh chân chạy tới bên này, thấy người ngồi bên cạnh anh là Lâm Kiều liền dừng một chút, có chút khó hiểu.

Lâm Kiều đại khái cũng đoán được người tới chính là Lý Thiệp, "Mau ngồi xuống đi, muốn ăn cái gì cậu hãy gọi, hôm nay tôi mời các cậu ăn cơm."

"Ối chà, Tiểu Điềm Điềm lợi hại, mời khách chúng tôi đấy." Lý Thiệp trêu chọc một câu, đang muốn ngồi xuống luôn, liền thấy người ngồi bên cạnh là Cố Ngữ Chân.

Cậu ta hừ một tiếng, quay đầu đi vòng qua bàn, đến bên cạnh Hoắc Ngập ngồi xuống.

Cố Ngữ Chân không nói chuyện, cũng không nhìn cậu ta.

Lý Thiệp ngồi xuống ở bên này, quét mắt nhìn qua mấy nữ sinh ở trên bàn, đều là mấy cô gái nhỏ hết, từ đâu chui ra một ngự tỷ?

Cậu ta nhìn về phía Hoắc Ngập, có chút kỳ quái, "Chị gái kia của cậu đâu, vẫn còn chưa đến à?"

Tay Lâm Kiều cầm thực đơn hơi nắm chặt, có chút hoảng.

Ba người ngồi đối diện nghe vậy yên tĩnh một chút, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.

Hoắc Ngập cười trả lời, "Chị gái nào cơ?"

"Này?" Lý Thiệp thấy anh còn muốn giả bộ, tới gần anh lặng lẽ hỏi, "Chính là đối tượng mà cậu yêu sớm đấy, chị gái cùng cậu hẹn hò ở rừng cây nhỏ ngày đó, trên bàn là ai?"

Tuy rằng xung quanh rất ồn ào, Lý Thiệp nói cũng lặng lẽ, nhưng lời nói này của cậu ta lạnh lẽ rất kiểu cách, làm một bàn người đều nghe được rành mạch.

Hoắc Ngập dựa vào lưng ghế, không chút để ý, "Yêu trộm thì làm sao sẽ để người khác thấy?"

"Cậu càng không nói, tôi càng tò mò, rốt cuộc là người nào, yêu đương với cậu còn phải cất giấu, gương mặt này của cậu còn chưa đủ để cô gái đó khoe ra sao?" Lý Thiệp một vạn lần cũng không thể nghĩ ra, tiểu tử này hay đã bị hồ ly tinh lừa rồi?

Nhưng mà nghĩ lại, cậu ta cảm thấy mình chắc là đồ ngốc rồi, hồ ly tinh chơi thì chơi được, nhưng cũng không thể chơi qua được cái thứ hỗn trướng này đâu!

Lâm Kiều thấy Lý Thiệp càng nói càng nhiều, vội vàng cầm thực đơn, xuyên qua Hoắc Ngập đưa cho cậu ta, "Lý Thiêp, cậu có món nào muốn ăn không?"

Hoắc Ngập nhìn cô gái nhỏ tiến đến gần, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn có chút hoảng loạn, khóe môi anh nhẹ công một chút, cười nghiền ngẫm.

Lý Thiệp nhìn sang thực đơn, "Tùy đi, ăn cái gì cũng được, để họ mau mang đồ ăn lên đi, đói quá rồi."

"Vậy được, chúng ta lấy lẩu uyên ương nhé?" Lâm Kiều nhìn về phía mọi người nói.

Mọi người đều chú ý đến nồi lẩu, Lục Y Y lập tức mở miệng, "Được, vậy ăn lẩu uyên ương đi, lẩu uyên ương của quán này có hương vị đặc biệt ngon."

Sau khi gọi xong đồ ăn, mọi người bỗng nhiên đều im lặng, sau khi Lâm Kiều dời đi được đề tài liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại nghĩ đến nước chấm, "Tớ sẽ đi điều chỉnh nguyên liệu chấm cho các cậu, có một số nguyên liệu phối với nhau sẽ rất ngon."

Vài người sôi nổi gật đầu, Lâm Kiều đứng dậy đi đến chỗ tự làm nước chấm, chỗ này đứng rất nhiều người, cô đợi trong chốc lát mới đi được đến chỗ làm.

Nam sinh đứng bên cạnh bàn nguyên liệu có chút đẹp trai, vừa rồi vẫn liếc mắt đánh giá Lâm Kiều, chờ khi cô đến gần, duỗi tay chỉ nguyên liệu trong bát của cô, "Nguyên liệu cậu phối này nhìn qua khá ngon, tôi có thể học được không?"

Lâm Kiều thấy nam sinh nghiêm túc hỏi, gật gật đầu, mở miệng dạy cậu ta, "Cậu lấy nước tương trước, sau đó múc một thìa giấm.."

Nam sinh theo sau học hỏi, trên đường đột nhiên hỏi một câu, "Cùng bạn trai tới ăn lẩu sao?"

Lâm Kiều lắc đầu, thành thật trả lời, "Không phải, tôi tới cùng bạn học."

"Vậy có thể thêm Wechat không? Tôi học ở trường gần đó, thường xuyên đến đây ăn, về sau mấy người chúng ta có thể hẹn nhau đi ăn."

Lâm Kiều có chút sửng sốt, nhìn về phía cậu ta nghiêm túc trả lời, "Xin lỗi, tôi không có điện thoại."

Nam sinh xấu hổ cười một cái, "Cậu nghĩ lại đi, sao bây giờ lại có người không có điện thoại chứ?" Nam sinh nói, lấy điện thoại từ túi quần ra, "Chị gái nhỏ, thêm một cái thôi mà, tôi chơi đại mạo hiểm nên thua, coi như là giúp đỡ đi."

"Tôi thật sự không có, xin lỗi." Lâm Kiều không nhiều lời bưng bát quay đi, quay người lại liền đâm vào lồng ngực của một người.

Lâm Kiều thiếu chút nữa không đứng vững, vội vàng duỗi tay bắt ống tay áo người trước mặt, vừa thấy là đồng phục của Nhất Trung, ngẩng đầu nhìn lại quả nhiên là Hoắc Ngập.

Hoắc Ngập duỗi tay đỡ cô, quét mắt nhìn nam sinh đang cầm điện thoại, thu hồi tầm mắt cười với cô, "Xong rồi sao?"

Nam sinh thấy Hoắc Ngập, nháy mắt liền hiểu, người này vừa thấy chính là vẻ mặt tai họa mà nữ sinh thích, đi qua thì chắc chắn không nữ sinh nào lọt lưới.

Nam sinh tự biết mình không thắng, không cam lòng bưng bát nước chấm rời đi.

Hoắc Ngập hoàn toàn không đem nam sinh này để trong lòng, nhìn qua nước chấm trong tay Lâm Kiều một chút, "Chị làm nước chấm thơm quá."

Lâm Kiều nghe được xưng hô anh nói, im lặng trong chốc lát vẫn phải mở miệng nói: "Hoắc Ngập, về sau cậu có thể gọi tên của tôi không?"

Hoắc Ngập giương mắt nhìn sang, "Vì sao?"

Lâm Kiều nắm chặt lòng bàn tay của chính mình, kiếm câu mở miệng, "Chúng ta không phải chị em ruột, cậu gọi tôi là chị, nếu như bị người khác nghe thấy sẽ bị hiểu lầm."

Hoắc Ngập hơi hơi cúi người nhìn cô, cười rộ lên có chút làm người khác hoảng hốt, câu ngứa tâm người đối diện, "Nhưng tôi chỉ thích gọi là chị thôi."

Lâm Kiều chớp mắt, có chút ngây người, không biết nên trả lời như thế nào.

Hoắc Ngập thấy cô không nói lời nào, hơi hơi rũ mắt, tựa hồ có chút thất vọng, anh chậm rãi đứng thẳng lên, lời nói dịu dàng như cũ, "Nếu chị không thích, về sau tôi sẽ không gọi."

Lâm Kiều ý thức được sự im lặng của chính mình đã làm anh thương tâm, vội vàng lắc đầu, "Không sao, cậu cứ gọi đi, tôi không phải không thích, chỉ là sợ người khác nghe thấy."

Khóe môi Hoắc Ngập hơi hơi cong lên, tới gần bên tai cô cười khẽ nói, "Về sau tôi sẽ ngầm gọi chị như vậy, không để người khác nghe thấy."

"Được." Lỗ tai Lâm Kiều hơi nóng lên, gật gật đầu, như là trong lúc vô tình cùng anh đạt thành một khế ước nhỏ.

Lý Thiệp ăn cái gì cũng như gió cuốn mây tan, làm cho Lục Y Y cùng Đường Văn Toàn hoàn toàn từ bỏ rụt rè, cầm đũa đoạt thịt ăn, dựa vào tay mắt lanh lẹ của chính mình!

Cố Ngữ Chân không thể nào ăn như thế, nhớ tới sự việc lần trước, có chút ngượng ngùng đối mặt với Lý Thiệp, vừa nâng mắt liền thấy Mạnh Thành cách đó không xa, còn có mấy tên nam sinh mặc đồng phục của Cửu Trung, vừa thấy chính là những tên chuyên gây chuyện thị phi.

Cố Ngữ Chân vội vàng quay đầu trốn, nghĩ đến Lâm Kiều còn chưa trở về, có chút sốt ruột.

Lục Y Y đang ăn thịt, hỏi một câu, "Ngữ Chân, cậu làm sao đấy?"

Cố Ngữ Chân rất sợ hãi, "Tớ thấy mấy tên lần trước tới tìm Lâm Kiều gây phiền phức!"

Hai nữ sinh nghe vậy đều dừng lại, Cố Ngữ Chân thừa dịp đám kia người không chú ý tới nơi này, vội vàng nhìn về phía Lý Thiệp, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện.

Lý Thiệp liền không mặn không nhạt mở miệng, "Xin lỗi thì không cần, tôi không chấp nhặt với trẻ con."

Cố Ngữ Chân không có thời gian nói này đó với cậu ta, "Tôi không phải xin lỗi cậu."

Lý Thiệp: "..."

Cố Ngữ Chân có chút nóng nảy, "Cậu mau gọi điện thoại cho lớp trưởng, để cậu ấy mau đưa Lâm Kiều đi trốn, đừng chính diện giáp mặt với mấy tên hư hỏng."

Lý Thiệp theo tầm mắt cô ấy nhìn qua, thấy Mạnh Thành ở phía xa, không để ở trong lòng, "Có Hoắc Ngập ở đây, thằng đó không dám gây chuyện đâu."

Cố Ngữ Chân thấy cậu ta cà lơ phất phơ, gấp không chịu được, vội vàng lấy điện thoại đặt trên bàn đưa cho cậu ta, "Cậu mau gọi điện thoại, bọn họ nhiều người như vậy, rất nguy hiểm!"

Lý Thiệp cũng lười giải thích việc Mạnh Thành sợ Hoắc Ngập như thế nào, thịt trong nồi đã sắp chín, cậu ta duỗi tay ấn mở vân tay, "Tự cậu nói đi, tôi còn có việc vội." Nói xong vươn người gắp mấy miếng thịt nhét vào trong miệng.

Cố Ngữ Chân hết chỗ nói, lấy điện thoại qua mở danh bạ ra, lướt một chút liền tìm thấy số của Hoắc Ngập.

Chờ điện thoại chuyển được, sốt ruột nói tình huống bên này, bên kia phản ứng cũng không khác Lý Thiệp là mấy, Cố Ngữ Chân nhìn điện thoại, không biết bây giờ nên làm gì.

"Thế nào rồi?" Lục Y Y mở miệng hỏi.

Cố Ngữ Chân cầm điện thoại có chút ngốc, "Lớp trưởng nói không có việc gì, bảo chúng ta không cần lo lắng cứ tiếp tục ăn."

Lục Y Y từ một màn diễn ra trong văn phòng ngày hôm qua, đối với Hoắc Ngập đã bội phục sát đất, cô ấy thu lại câu nói lúc trước đã từng nói Hoắc Ngập là đóa hoa trong nhà ấm, tuy rằng anh rất dịu dàng ôn nhu, nhưng cũng không nhất định sẽ nương tay!

Có đại thần như vậy ở cạnh, căn bản không cần lo lắng bất cứ việc gì!

"Có thể là lúc trước đã giải quyết rồi." Lục Y Y nói xong buông đũa xuống, lấy điện thoại ra để sát vào Cố Ngữ Chân, "Nhanh, đọc tớ xin số của đại thần đi nào."

Đường Văn Toàn nghe xong siêu hưng phấn, lập tức dựa lại gần, "Thêm số, thêm cả WeChat!"

Cố Ngữ Chân nhìn Lý Thiệp phía đối diện.

Lý Thiệp lại thấy nhiều không trách, hoàn toàn tùy ý, dù sao Hoắc Ngập này từ nhỏ đến lớn chính là mệnh đào hoa, trước nay gặp nhiều cũng không hiếm.

"WeChat thì tớ không dám thêm, nhưng lưu lấy số điện thoại làm kỷ niệm là được, về sau khi nghĩ lại, tốt xấu gì tớ cũng đã từng có số của đại thần!" Lục Y Y cầm điện thoại, so với cái trong tay Cố Ngữ Chân, từng bước từng bước nhập số.

Mới vừa nhập vào bốn số, phía dưới liền nhảy ra một dãy số, giống như đúc dãy số trong tay Cố Ngữ Chân, hơn nữa còn đã từng trò chuyện.

Đường Văn Toàn khó hiểu, "Cậu không phải là đã có số của người ta rồi sao?"

Lục Y Y sửng sốt một chút, "Không có khả năng, tớ chưa hề trò chuyện qua, hơn nữa điện thoại của tớ cả một tháng nay cũng chưa thêm số của ai hết, cũng chỉ có lần trước cho Kiều Kiều mượn để gọi cho người trong nhà, nếu có số mới, khẳng định tớ sẽ nhớ rõ.."

Lục Y Y nói xong dừng một chút, mắt nhìn thời gian trò chuyện, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngón tay ấn vào tin nhắn.

Giao diện nói chuyện quả nhiên hiện ra một hàng đối thoại,

"Tôi chuẩn bị đi."

"Được, chị."

Đôi mắt Lục Y Y đột nhiên trợn to, Cố Ngữ Chân cùng Đường Văn Toàn cũng sửng sốt.

Lần trước Lâm Kiều mượn điện thoại của cô để gọi cho một người em trai, vậy em trai này là Hoắc Ngập?

Vừa rồi Lý Thiệp không phải nói đối tượng yêu sớm của Hoắc Ngập là một chị gái sao?

Ngày đó chủ nhiệm giáo dục bắt nhóm yêu sớm, Lâm Kiều sợ tới mức chạy về thật nhanh, còn biết nhóm yêu sớm đều bị bắt, nếu không phải ở rừng cây nhỏ cùng người khác hẹn hò thì cần phải sợ hãi như vậy mà chạy về sao?

Cho nên người đang yêu đương với Hoắc Ngập.. Là Lâm Kiều!

*

Tác giả có lời muốn nói.

Lâm Kiều bắt đầu hối hận phân tích: Nếu không phải nhóm yêu sớm bị đột kích, mọi người cũng sẽ không phát hiện tôi gọi điện thoại cho Hoắc Ngập.

Lâm Kiều: Nếu không phải đi rừng cây nhỏ, thì cũng sẽ không bị bắt cùng nhóm yêu sớm.

Lâm Kiều: Nếu không phải Hoắc Ngập đề ra việc đến rừng cây nhỏ, cũng sẽ không.. Như vậy?

Lâm Kiều: . Hình như có chỗ không đúng, sao lại có cảm giác như đang dẫm vào chỗ nguy hiểm vậy nhỉ?

Hoắc Ngập mặt mang mỉm cười: Chị à, nhảy xuống đi, hố không lớn, tôi theo sau chị.

Editor: Q17
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 33

[HIDE-THANKS]
Lâm Kiều nghe thấy tên Mạnh Thành liền nhìn thoáng qua xung quanh, tiệm lẩu này rất lớn, tạm thời chưa nhìn thấy bóng dáng của cậu ta.

Cô nhìn về phía Hoắc Ngập, giải thích một câu, "Trước kia tôi đã từng đánh nhau với Mạnh Thành, cho nên mới phải đến ở trong trường học.."

Hoắc Ngập cất điện thoại, không chút để ý mà cười một cái, "Tuổi nó còn nhỏ lại nghịch ngợm, không cần để ý đến nó."

Lâm Kiều nhìn bát gia vị, đi đến gần Hoắc Ngập ở phía trước, nhịn không được than nhẹ một tiếng, anh chắc vẫn chưa rõ lắm cái tính cách đáng sợ kia của Mạnh Thành.

Nhưng Lâm Kiều cũng không quá lo lắng, dù sao Mạnh Thành rất sợ Hoắc Ngập, cho dù gặp phải, cậu ta cũng không dám ở trước mặt anh làm ra chuyện gì.

Lâm Kiều đi theo Hoắc Ngập cùng trở về chỗ ngồi, bốn người chỉ còn lại mỗi Lý Thiệp còn đang ăn, còn ba người kia đều yên tĩnh ngồi, tầm mắt dừng ở chỗ bọn họ, giống như có loại cảm giác đã biết gian tình gì đó?

Lâm Kiều thấy hơi khó hiểu, "Các cậu đều ăn no rồi sao?"

Vẻ mặt Cố Ngữ Chân hoảng hốt gật đầu, "À ừm, ăn no rồi.."

Lâm Kiều lấy bát gia vị lớn chia đều ra sáu bát nhỏ, đang chuẩn bị đưa qua, nghe vậy sửng sốt, "Nhanh như vậy, vậy các cậu còn muốn thử chấm gia vị không?"

"À! Đương nhiên muốn thử.." Lục Y Y duỗi tay nhận bát gia vị, chia cho Cố Ngữ Chân cùng Đường Văn Toàn đang ngồi ngốc ở bên cạnh.

Nhìn Hoắc Ngập ngồi ở bên cạnh Lâm Kiều, trong đầu đều đang tự não bổ.

Chị gái gì đó, vậy mà hoàn toàn không nhìn ra lại là từ trong miệng Hoắc Ngập ôn nhu như vậy nói ra, quá có cảm giác rồi!

Mạnh Thành cùng Lưu ca của Cửu Trung đi tới chỗ ngồi, trước sau như một đều mang vẻ mặt kiêu ngạo.

Lưu ca cũng không có tâm tư chỉnh cậu ta, châm điếu thuốc, sương khói lượn lờ mà bật hơi nhìn sang, "Nếu Hoắc Ngập đã là anh của cậu, vậy càng thuận tiện, gọi điện thoại lừa ra đây, tôi thay cậu dạy dỗ lại nó là được."

Mạnh Thành nghe thấy tên Hoắc Ngập liền khó chịu, uống một ngụm rượu, "Anh không hiểu anh ta là dạng người gì đâu, hôm nay nếu là kêu tôi giúp việc khác, tôi không nói hai lời liền đi giúp anh, nhưng tên Hoắc Ngập này.." Mạnh Thành lắc đầu, một chữ cũng không muốn nói thêm, "Đừng kéo theo tôi."

Lưu ca nghe xong mày nhăn lại, "Cậu mẹ nó sợ cái rắm, là tôi đánh, cũng không phải cậu đánh, cậu chỉ cần gọi nó ra là được, tôi thay cậu dạy dỗ nó một trận, về sau khẳng định sẽ không dám tìm cậu gây sự."

Mạnh Thành nghe xong cũng muốn cười, kiến thức về loại người như Hoắc Ngập, tên Lưu ca này ở trong mắt anh ta cũng chỉ như trẻ con chơi đồ hàng mà thôi, căn bản không đủ để nhìn đến.

"Anh cho rằng anh ta là tên văn nhã giống mặt ngoài như vậy sao? Đại ca, anh ta chín tuổi mới đến Hoắc gia, lúc trước đều lớn lên ở nơi thấp kém nghèo hèn, không ba dạy không mẹ quản, tôi mẹ nó khi còn nhỏ đều suýt chút nữa đã bị anh ta đùa chết, nếu anh chơi không nổi, cũng đừng nghĩ đến việc dạy dỗ loại người này, anh ta chính là mang tính cách tàn nhẫn, không có lương tâm, thật buồn cười, tốt nhất anh nên đi tìm chỗ ngồi khóc trước đi."

Một nam sinh lùn bên cạnh Lưu ca tò mò hỏi một câu, "Tình huống là như thế nào vậy, không phải do Hoắc gia sinh ra sao?"

"Là con hoang, mẹ anh ta ở trong nhà là trưởng bối có chút thanh danh, sợ mất mặt mới đuổi đi, sau này mới chính thức được tìm về." Mạnh Thành thuận miệng nói một câu, không dám nói tỉ mỉ, lần trước cũng chính là từ trên cao nhìn xuống chửi rủa xuất thân của Hoắc Ngập, mới chọc tới điểm mấu chốt của anh ta, suýt chút nữa thì mạng cũng không còn.

Lưu ca không tin, "Mẹ nó cậu nói cứ mơ hồ như vậy, đúng là tôi có chút không tin, tên đó nhìn lịch sự văn nhã không giống một đứa đầu đường xó chợ chút nào, cậu nói rõ một chút về cái nơi nghèo hèn kia xem, cái đấy tôi lại rất rõ, nói ra tên thôi là tôi đều biết."

"Khu thành Tây đã nghe qua chưa, một khu ổ chuột lớn đấy."

Không khí trên bàn nháy mắt yên tĩnh, không ai lên tiếng, có chút quá mức yên tĩnh.

Vẻ mặt của Lưu ca ngưng trọng, cắn điếu thuốc không nói chuyện.

Thật đúng là một cái gai lớn, ở đó loại người nào cũng đều có.

Ma túy, □□, ẩu đả, đánh bạc, không bị bắt vào tù thì chính là cả đời khổ độc trong vòng luẩn quẩn, cái vại nhuộm lớn của tự nhiên, đi vào cũng đừng nghĩ đến việc đi ra, cái gọi là bài học mà bọn họ muốn dạy dỗ, mấy người như bọn họ này, cho dù có phản nghịch ra sao, thì cũng không có cái lá gan kia mà đối nghịch với những người như vậy.

□□: Mại d*m

Người đi ra từ trong cái chảo nhuộm như vậy, cho dù không có sợ hãi, thì mạng cũng không đủ chơi với mấy loại này.

*

Lần Lâm Kiều mời cơm này ăn thật sự bình tĩnh, không hề gặp được Mạnh Thành, vui sướng mà mời khách.

Chỉ là khi quay về ký túc xá, vẫn luôn có cảm giác có chút quá yên tĩnh, cô giương mắt nhìn về phía Lục Y Y giường bên cạnh, Lục Y Y lập tức thu hồi tầm mắt.

Nhìn về phía Đường Văn Toàn, Đường Văn Toàn lập tức nhào vào trong ổ chăn, chỉ có Cố Ngữ Chân phản ứng không kịp cùng cô nhìn nhau.

Lâm Kiều có chút kỳ quái, "Các cậu làm sao vậy?"

Lục Y Y hơi hơi khụ một tiếng, cười ý vị thâm trường, "Cậu thấy Hoắc Ngập thế nào?"

Lâm Kiều nghe thấy tên Hoắc Ngập, liền biết mấy cô ấy sẽ hỏi tới, cô cười khen, "Cậu ấy rất tốt, dịu dàng lại thiện lương."

"Vậy cậu nói xem, lúc cậu ấy yêu đương sẽ có bộ dạng như thế nào, cũng dịu dàng như vậy sao, sẽ chủ động ôm ấp thân mật sao?" Đường Văn Toàn từ trong ổ chăn bò dậy, vẻ mặt tò mò.

Lâm Kiều có chút ngốc, nghĩ đến chắc là đang nói về việc yêu sớm lần trước, mấy cô ấy đều cảm thấy Hoắc Ngập đang yêu đương, cô dừng một chút, chỉ có thể khô khan trả lời: "Tớ cũng không biết, chắc là không như vậy, cậu ấy ngoan vậy mà.."

"À, à!" Lục Y Y, Đường Văn Toàn lập tức bắt đầu ồn ào, Cố Ngữ Chân cũng che miệng cười trộm.

Lâm Kiều có chút không rõ nguyên do, "Tớ nói không đúng sao?"

Lục Y Y cười ái muội, "Đúng đúng, người như cậu ấy khẳng định là mấy cô gái sẽ chủ động đi ôm ấp thân mật trước, hơn nữa bờ môi của cậu ấy đẹp như vậy, lúc hôn hẳn rất có cảm giác."

Đường Văn Toàn mở miệng trêu chọc, "Lớn lên đẹp như vậy, nhất định phải ôm ấp thân mật nhiều một chút, hôn phải lấy hết lợi ích đi."

Những lời này vừa nói ra, mấy cô gái trong phòng ngủ nháy mắt cười điên.

Lâm Kiều thấy mấy cô ấy cười đến tre già măng mọc, có chút không hiểu ra sao, nhưng cũng không thấy kỳ quái, dù sao ngày thường cũng không phải chưa từng có những đề tài phóng khoáng như vậy.

Hoắc Ngập cùng Lý Thiệp đưa bốn nữ sinh trở về ký túc xá nữ thì trời cũng đã tối.

Hai người một đường quay về ký túc xá nam, dưới lầu có đứng một nữ sinh, có lẽ là đã đợi rất lâu.

Lý Thiệp ngậm cây tăm xỉa răng, nâng cằm về phía Hoắc Ngập, mơ hồ không rõ nói một câu, "Tôi lên trước." Nói xong, ba bước thành một chạy lên lầu.

Hứa Niệm không mặc đồng phục, cả ngày hôm nay cô ta đều không tới học, buổi tối vừa mới đến trường học, đôi mắt còn có chút sưng đỏ, cả người vô cùng tiều tụy, nhìn qua nhu nhược lại đáng thương.

Hoắc Ngập đứng dưới đèn đường nhìn xuống cô ta, vẫn mang giọng nói như ngày thường cùng lui tới, "Học tỷ có chuyện gì sao?"

"Hoắc Ngập, có phải em cũng rất chán ghét chị hay không?" Hứa Niệm có chút yếu ớt, nói chuyện cũng nhẹ đi.

Hoắc Ngập không có phản ứng gì, thuận miệng hỏi một câu, "Học tỷ vì sao lại hỏi như vậy?"

"Bởi vì em giúp Lâm Kiều, em cũng cảm thấy chị có tâm cơ rất sâu, rất chán ghét chị đúng hay không?" Hốc mắt Hứa Niệm hơi đỏ lên.

Hoắc Ngập hơi hơi mỉm cười, nói rõ ràng, "Tôi không hề cảm thấy như vậy."

Hứa Niệm hơi dừng một chút, trong mắt có chút mong chờ, nhưng nhìn thấy trên mặt Hoắc Ngập vẫn là nụ cười bình thường như cũ, chỉ có lễ phép, không có một chút thương tiếc nào..

"Học tỷ làm gì cũng là tự do của học tỷ, đúng hay sai cũng không có quan hệ với tôi."

Trong lòng Hứa Niệm ấm ức đến khó chịu, "Nếu đã như vậy, em có thể ngồi cùng chị trong chốc lát không?" Hứa Niệm một bên khóc, một bên đau khổ cầu xin, "Em cũng không cần từ chối vội, cũng chỉ là trong chốc lát, chị biết chuyện này là chị làm sai, chị không nên bởi vì nghe thấy em kêu em ấy là chị mà tâm sinh ghen ghét, nhưng chị không thể khống chế được, chị thật sự thích em, thật sự rất thích, cho dù em không thể đáp lại chị chút nào, vậy thì có thể ngồi cùng chị trong chốc lát có được hay không, chị thật sự sắp không chịu nổi nữa, bọn họ đều đang mắng chị.."

Hoắc Ngập thờ ơ nhìn cô ta khóc, "Học tỷ, đã không còn sớm, tôi còn muốn làm bài tập."

Hứa Niệm nhìn Hoắc Ngập xoay người rời đi, cảm xúc trong nháy mắt mất khống chế, lời nói cũng mang theo sự kịch liệt, "Có phải chị chết thì em cũng không để ý phải không!"

Hoắc Ngập quay đầu nhìn về phía cô ta, hơi hơi mỉm cười, có chút vô tội, "Cũng không phải vì tôi mà chị chết, có quan hệ gì với tôi sao?"

Anh nói chuyện vẫn rất dịu dàng, bất luận là vừa mới, hay là hiện tại, từ đầu đến cuối đều là thờ ơ.

Hứa Niệm rốt cuộc đã biết, vì sao cô ta làm đủ mọi thứ cũng không thể nào kéo gần khoảng cách với người này, bởi vì anh căn bản không đem người xung quanh để ở trong lòng.

Từ lúc bắt đầu, bọn họ chỉ là những người qua đường mà anh thấy, có lẽ đến là người cũng không được tính.. Tựa như đèn ở ven đường, bụi cỏ cây hoa.

Đèn có phải hay không sẽ bị dập tắt, hoa có phải hay không cũng sẽ bị khô héo?

Với anh mà nói đều râu ria, cảm thấy hứng thú thì chơi một chút, không có hứng thú thì tư cách để anh liếc qua cũng không xuất hiện.

Anh thật sự rất dịu dàng ôn nhu, nhưng không chứng tỏ anh không nhẫn tâm lạnh lẽo.

Ngày hôm sau, Lâm Kiều đeo cặp sách cùng Cố Ngữ Chân đi lên lầu.

Lúc này vẫn còn sớm, trên cầu thang học sinh đi cũng không nhiều lắm, Lâm Kiều cùng Cố Ngữ Chân đi chậm rì rì, học sinh bên cạnh đều lướt qua hai cô đi lên lầu.

Đầu cầu thang truyền đến giọng nói của Lý Thiệp, cũng không biết là đang cười cái gì, ở tận đây cũng có thể nghe thấy tiếng cười của cậu ta.

Lâm Kiều quay đầu nhìn lại, liền thấy Hoắc Ngập cũng đang đi lên.

Lý Thiệp đi qua bên người cô, duỗi tay chào hỏi, "Sớm thế, Tiểu Điềm Điềm~" đối với Cố Ngữ Chân bên cạnh Lâm Kiều thì hoàn toàn coi như không nhìn thấy, quay đầu vượt hai bậc thang chạy lên trên.

Cố Ngữ Chân rũ mắt, không nói gì, đeo cặp sách tiếp tục đi về phía trước.

Tốc độ của Lâm Kiều có chút chậm, Hoắc Ngập đi qua bên cạnh cô, quay đầu nhìn lại, cười nhắc nhở, "Dây giày lỏng."

Lâm Kiều nghe vậy cúi đầu nhìn xuống, thật đúng là buộc không chặt.

Cô cúi người buộc lại dây giày, cặp sách phía sau trượt lên trước, lại bởi vì cô khom lưng mà bình nước rơi xuống đất.

"Bộp" một tiếng rơi trên mặt đất, theo bậc thang mà cứ thế lăn xuống.

Lâm Kiều nhẹ kêu một tiếng, vội vàng chạy đi nhặt.

Hoắc Ngập nhanh hơn cô một ít, đi xuống mấy bậc giúp cô nhặt bình nước, một lần nữa lại đi lên, đưa bình nước đang cầm trong tay cho cô, "Bình nước rất đáng yêu."

Lâm Kiều đứng ở bậc thang nhìn về phía anh, tầm mắt đối diện với mặt anh, đột nhiên nhớ tới thảo luận ngày hôm qua mà nhóm Lục Y Y mấy cô nói, mắt theo bản năng mà nhìn về phía cánh môi của anh.

Môi của anh đúng thật là rất đẹp, độ cung ưu nhã, vào lúc không cười sẽ có chút câu tâm người khác, cười rộ lên lại càng làm nhân tâm ngứa ngáy.

Ánh mắt của Lâm Kiều quá rõ ràng, Hoắc Ngập nhìn một chút liền biết được tầm mắt của cô đang dừng ở nơi nào.

Anh hơi nhướng mày, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đôi mắt hơi nheo lại một chút, "Chị à?"

Lâm Kiều bị anh kêu hoàn hồn, "Hả?"

Tầm mắt của Hoắc Ngập dừng ở trên mặt cô, nhìn lướt qua cánh môi của cô, hơi hơi giương mắt, cười như không cười, "Nước của chị."

Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, nhận lấy bình nước anh đưa tới, "Cảm ơn." Nói xong liền ôm bình nước đi lên trên, đến dây giày cũng đã quên buộc.

Hoắc Ngập nhìn cô chạy lên trên, khóe môi hơi cong nhẹ, ở phía sau cô, không nhanh không chậm đi lên.

Lâm Kiều ôm bình nước cũng có chút cứng đờ, sớm biết vậy đã không nghe Lục Y Y mấy cô ấy thảo luận chuyện của Hoắc Ngập, hôm nay theo bản năng liền nhìn về phía môi của anh, còn bị anh phát hiện, quá xấu hổ..

Lâm Kiều bước nhanh lên lầu, vào phòng học, bên trong đang rất ồn ào.

Cô đi đến chỗ ngồi, thấy Hoắc Ngập đi qua từ bên cạnh, theo bản năng cúi đầu, có chút quẫn bách.

Một bên Lý Kỳ Kỳ dựa lại gần, "Lâm Kiều, mau đến báo thù lớn!"

Lâm Kiều đem cặp sách bỏ vào trong ngăn bàn, có chút nghi khó hiểu, "Thù gì vậy?"

"Hứa Niệm hôm nay đã rời khỏi hội học sinh, hội trưởng hiện tại là Tiêu Dương lớp mười một, nghe nói là cưỡng chế từ chức, quá mất mặt, từ trước kia cho tới bây giờ đều không gặp loại việc này, nếu tớ là Hứa Niệm, chắc chắn sẽ chuyển trường." Lý Kỳ Kỳ vừa nói vừa sờ sờ cằm, giống như có chút không nghĩ ra, "Cậu nói xem vì sao Hứa Niệm cứ một hai phải chọn xuống tay với cậu, cậu với chị ta cũng không quen biết, nhưng mà cái thủ đoạn này của chị ta lại rất giống đối phó với tình địch đấy, tựa hồ muốn cho người thích cậu sợ hãi cậu, cô lập cậu, có loại cảm giác choáng váng đầu óc vì tình yêu."

Tay Lâm Kiều đang lấy sách giáo khoa hơi dừng một chút, "Khả năng vậy à?" Cô nói xong như nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía sau.

Hoắc Ngập đang lấy sách đặt ở trên bàn, bỗng nhiên giương mắt nhìn lên, đối diện với tầm mắt của cô.

Anh cười một cái, nhìn về phía chân của cô.

Lâm Kiều theo tầm mắt của anh nhìn về phía chân của mình, mới phát hiện vừa rồi cô còn chưa buộc xong dây giày.

Cô cúi người đi buộc lại dây giày, trong đầu lại nghĩ đến nụ cười vừa rồi của anh, thật sự có một loại cảm giác tai họa nảy mầm, cười rộ lên ẩn ẩn làm nhân tâm phát ngứa, người như Hứa Niệm bị mê hoặc đầu óc như vậy cũng là có đạo lý.

Tiết tự học buổi sáng lộn xộn, đợi đến hai tiết sau, các bạn học mới thu lại tâm tư nói chuyện, tới tiết thứ ba, giáo viên chia nhóm bốn người để bọn họ thảo luận đề tài.

Lâm Kiều ở trên vở ghi chú mấy câu trọng điểm, vài người cứ thế thảo luận đến khí thế ngất trời.

Chủ nhiệm giáo dục đột nhiên đi vào, ngữ khí nghiêm túc nhìn về phía hàng sau, "Hoắc Ngập, em lập tức ra đây!"

Trong phòng học bởi vì một câu này của chủ nhiệm giáo dục mà yên tĩnh lại, đều có chút bị dọa sợ.

Bút trên tay Lâm Kiều dừng một chút, mắt nhìn chủ nhiệm giáo dục, lại nhìn về phía Hoắc Ngập, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Hoắc Ngập lại không quá để ý, bình tĩnh đứng dậy đi tới cửa.

Giáo viên đang dạy cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn Hoắc Ngập bị chủ nhiệm giáo dục mang đi, mới phản ứng lại mà đi ra ngoài hỏi tình huống.

Trong phòng học đầy tiếng bàn tán thảo luận, nháy mắt vang to.

Nam sinh bên cạnh Lý Kỳ Kỳ ồn ào hỏi, "Có việc gì đấy, chủ nhiệm giáo dục gọi Hoắc Ngập ra ngoài để làm gì?"

"Chắc lại phạm phải chuyện gì rồi, gần đây lớp trưởng chăm chỉ đến phòng giáo vụ thật, mấy ngày trước còn không phải bị bắt vì việc yêu sớm sao."

Trần Tuyên Trùng phía sau cười đểu, "Ngu thế, tức giận như vậy còn bởi vì sao nữa, khẳng định là việc áo mưa rồi."

"Cũng không chắc chắn được, thứ kia chắc cũng không liên quan tới Hoắc Ngập, có thể là chuyện khác."

Trần Tuyên Trùng đánh vào đầu nam sinh ở phía trước, "Như vậy càng không có khả năng, Hoắc Ngập chẳng lẽ lại không phải con trai, khi yêu đương lại không có phản ứng?"

Trần Tuyên Trùng nói không lựa lời, chỉ có mấy nam sinh ở hàng phía sau cười theo, bạn học trong lớp cũng không ai đáp lời, đều có chút xấu hổ mà nghe.

Lâm Kiều có chút lo lắng mà nhìn ra bên ngoài, nhưng cũng không thể thấy được gì.

Không mất bao lâu, giáo viên đã trở lại, phí chút thời gian chỉnh đốn kỷ luật rồi mới tiếp tục học tiếp.

Tiết học lúc sau, Hoắc Ngập không thấy trở về, trong lòng Lâm Kiều càng ngày càng lo lắng, vất vả đợi đến lúc tan học, chuẩn bị đứng dậy đi xem.

Bàn thứ tư phía trước có một nam sinh, đột nhiên cầm điện thoại đứng lên, nhìn điện thoại lớn tiếng nói, "Mẹ kiếp, áo mưa thật sự là Hoắc Ngập dùng, mấy đôi yêu sớm kia đều đã khai ra, tận mắt nhìn thấy Hoắc Ngập cùng một nữ sinh chơi cái thứ đó!"

Trong phòng học chợt im lặng, hồi lâu sau các bạn học đều sôi nổi chạy qua xem.

"Thật hay giả?" Nam sinh bên cạnh tiến lên đoạt lấy điện thoại của cậu ta, nhìn thoáng qua, mặt lộ vẻ giật mình.

"Còn giả được nữa à? Vừa rồi chủ nhiệm giáo dục cũng đã đến gọi đi rồi, khẳng định là thật."

Nam sinh lớn tiếng ồn ào lúc trước, vẻ mặt khẳng định, "Tin tức của tôi tuyệt đối linh thông, người cũng đã bị gọi vào phòng hiệu trưởng, chắc sẽ bị làm lớn thôi."

"Mày mẹ nó bớt nói bậy đi, câm miệng của mày lại, nhàn rỗi không có chuyện gì đúng không!" Lý Thiệp vừa mới tỉnh ngủ, nghe đến đó cầm lấy một quyển sách liền ném qua.

Trong phòng học khe khẽ nói nhỏ, lộn xộn, Lâm Kiều mặt mũi trắng bệch.

Editor: Q17
[/HIDE-THANKS]

Chú ý: Khoảng một thời gian nữa mình sẽ đưa truyện này lên wordpress, những chương set xu sẽ được đặt pass nhé, và sẽ ít hoặc không đăng chương mới lên đây nữa.

Link wordpress: Là họa không thể tránh – Đan Thanh Thủ
 
Last edited by a moderator:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back