Bài viết: 93 

Chương 30: Đặt ra câu hỏi
...
... Hắn không có phản bác.
Trong nháy mắt tôi cảm thấy an tâm cùng có chút cảm giác áy náy -- hắn thật tốt. Tất nhiên cũng có thể sẽ khác phiền phức nếu nói không lúc này.
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy khả năng thứ hai cao hơn. Nhưng đối phương sau khi nghe điện thoại xong lập tức đồng ý đến đây, cũng là...... Ừmmm, có lẽ lo lắng tôi gặp nguy hiểm. Tôi cần phải bình tĩnh, không thể dễ dàng tự mình cảm động như vậy.
Vì đối phương đã đến, tôi lập tức muốn đứng lên, nhưng vừa mới đứng dậy lại bị ấn trở về.
Koyanagi Hanako vốn đang nằm trên người Taro Kabakura đột nhiên đứng dậy, nghiêng người ngã trên người tôi, cánh tay đặt trên vai tôi, cau mày, giơ tay đỡ mắt kính, dùng giọng điệu không khách khí nói: "Chính là anh sao?"
...... Hanako uống say rồi!
Tôi có chút bối rối, nhìn Hanako, lại nhìn thanh niên tóc đen ngồi đối diện, tâm trạng vốn đã dần bình tĩnh lại trở nên căng thẳng một lần nữa.
Cũng may tiền bối Kabakura không uống nhiều, lúc này lý trí cùng cảm xúc vẫn còn, giơ tay búng lên trán Koyanagi Hanako, không khách khí nói: "Cái đồ say rượu này em đừng có kiêu ngạo như vậy cho anh! Cho dù có ý muốn bảo vệ Asahina cùng nên tự hỏi liệu mình có đủ tư cách để nói chuyện như vậy không? Em lại không phải là ba mẹ của cô ấy!"
"Cái gì -- đứa nhỏ này mấy nay đều là em nhìn lớn lên! Em làm sao không được tính là ba mẹ!"
"Cái gì mấy năm nay...... Các người không phải chỉ mới quen nhau mới hai ba năm nay thôi sao? Đừng có mà làm như nuôi cô ấy lớn lên vậy." Khóe miệng Taro Kabakura giật giật, có chút đau đầu mà đỡ trán, một tay kéo người trở lại, nhìn về phía thanh niên tóc đen với vẻ mặt xin lỗi, "Xin lỗi, cô ấy cùng Asahina có quan hệ rất tốt, hiện tại lại uống hơi nhiều, cho nên lúc này dễ nói lời mê sảng...... A, quên hỏi nên xưng hô với anh......"
Thấy tiền bối Kabakura vẫn đang tiếp tục trò chuyện với đối phương thậm chí còn muốn trao đổi tên, tôi lập tức đứng dậy nói: "Chúng ta đi thôi --"
Tôi chưa kịp nói hết câu, đã bị giữ lại.
Lần này người giữ tôi chính là Momose Narumi.
Đối phương thoạt nhìn không giống như say rượu, nhưng dáng vẻ cũng không được tốt lắm. Khi kéo tôi ngồi xuống một lần nữa, còn đưa tay tháo kính của Hirotaka Nifuji ngồi bên cạnh xuống đeo lên mũi mình, sau đó bày ra tư thế của tư lệnh Ikari: "Là bạn trai của Mei-chan, cần phải vượt qua bài kiểm tra của chúng tôi...... Anh hiểu chứ?"
"Chờ một chút, Naru......"
"Được rồi, Mei-chan, đây không phải lúc cậu có thể xen vào!"
Tôi không nhịn được nhìn về phía người kia: "Nifuji, anh cũng không quản Naru sao?"
Hirotaka Nifuji nhìn qua một cách bình tĩnh: "Ừm, anh quản không được, anh vô dụng."
Tôi: "......" Anh cũng bỏ cuộc nhanh quá đó!
Khi tôi không biết nên làm thế nào, cảnh sát Morofushi nghe vậy cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn, ngược lại vẻ mặt còn lộ ra hứng thú, hỏi: "Được, vậy kiểm tra như thế nào?"
.......
..........
Khi Morofushi Hiromitsu nhận được cuộc gọi điện thoại, nhìn thấy tên người gọi có chút ngây người.
Bởi vì căn cứ vào hiểu biết của hắn đối với Asahina Mei, lúc này, nếu không gặp phải chuyện gì đặc biệt, cô sẽ không gọi điện thoại cho mình -- giống như lúc trước, cho dù cô có lời muốn hỏi, đều là nhắn tin qua.
Tất nhiên, nội dung cuộc gọi còn khiến hắn ngạc nhiên hơn.
Những người có mặt ở đây...... Hắn thật sự biết, là đồng nghiệp kiêm bạn tốt của Asahina Mei. Thậm chí lúc trước đã từng gặp hai người Koyanagi Hanako và Momose Narumi một lần trên phố.
Còn về Hirotaka Nifuji ...... Hắn cũng có chút ấn tượng -- lúc trước đối phương có đưa Asahina Mei về nhà, giống như giống hiện tại là bạ bè cùng nhau tới liên hoan. Vậy người đó là bạn trai Momose Narumi sao......
Với tình hình hiện tại, hắn thật ra cũng không đến mức hiểu lầm.
Mặc dù nhóm người này nhầm hắn là bạn trai của Asahina Mei, hắn có thể đoán được lý do đại khái -- có lẽ lúc trước ở trên phố bị Koyanagi Hanako và Momose Narumi nhìn thấy rồi hiểu lầm, nhưng Asahina Mei lại không có cách nào để giải thích hợp lý nên đâm lao phải theo lao, mà vòng tròn xã hội bọn họ giống nhau, tự nhiên đều sẽ cùng nhau hiểu lầm.
Biết rõ tình hình hiện tại dựa trên thông tin sai lệch, Morofushi Hiromitsu vẫn mỉm cười đáp lại.
Những người này quả thật là bạn tốt của Asahina Mei, hai cô gái đặt câu hỏi đúng là rất lo lắng cho bạn của mình, có vẻ như đang kiểm tra một cách nghiêm túc. Ở vấn đề này, Morofushi Hiromitsu có thể hiểu vì sao Koyanagi Hanako và Momose Narumi làm như vậy -- bởi vì Asahina Mei thoạt nhìn...... Trên thực tế dáng vẻ rất dễ bị bắt nạt. Các cô ấy lo lắng cũng là điều bình thường.
Hơn nữa trên thực tế...... Hắn cũng đang bắt nạt đối phương.
Những câu hỏi mà Koyanagi Hanako và Momose Narumi đưa ra cũng chỉ là những câu hỏi thông thường -- hỏi về sở thích của Asahina Mei, thói quen, xem hắn quan tâm và hiểu biết đến mức nào.
Về điểm này hắn dường như có thể thỏa mãn được các đáp án -- mặc dù mức độ tập trung của otaku quá cao, các câu hỏi bổ sung của Koyanagi Hanako và Momose Narumi đưa ra sẽ nằm ngoài phạm vi. Ở thời điểm này Morofushi Hiromitsu chỉ có thể dựa vào chí nhớ của bản thân về cách bày trí các thiết bị ngoại vi cùng đồ đạc trong phòng ngủ đối phương, trả lời một cách không chắc chắn, cố gắng thể hiện một cách hoàn hảo những gì mà người ngoài cuộc có thể làm được.
Có thể bởi vì loại hỏi đáp này rất căng thẳng và mang tính lễ nghi, nên vốn Taro Kabakura và Hirotaka Nifuji chỉ là vai phụ cũng nhịn không được tham gia vào. Mặc dù bọ họ không làm điều này vì Asahina Mei, mà là bởi vì tò mò muốn biết ý kiến của người ngoài.
Dù gì cả hai đều là otaku.
Taro Kabakura nhịn không được hỏi một câu: "Vậy, anh ấn tượng với Asahina nhất ở điểm nào?"
"Ừm...... Rồng Trắng Mắt Xanh." Morofushi Hiromitsu khẳng định nói.
Lời này vừa nói ra, hai cặp đôi có mặt đều giật mình, cùng nhìn về phía Asahina Mei đang trốn trong góc.
"Chờ một chút, cậu đã mua cái thẻ đó sao?! Cậu cái đồ phá của này!"
"Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì?! Cậu không phải là người chơi bài! Chẳng lẽ...... Cậu là người chơi bài ẩn sao? Khi nào muốn đấu một ván không? Có muốn đấu một trận ngoại tuyến không?"
"100 vạn! Cái đó chính là 100 vạn!"
"Có thể sử dụng để lắp rắp một phòng trò chơi theo chủ đề đặc biệt......"
Bị bao vây Asahina Mei yếu ớt đáp lại bằng ngón tay: "Nhưng đó là Rồng Trắng Mắt Xanh......"
Sau câu nói này, bốn người lại im lặng, động tác đều nhất trí bày ra tư thế suy nghĩ của tư lệnh Ikari.
"Nhưng cậu vẫn là một đứa phá của!"
"Không sai không sai!"
Koyanagi Hanako và Momose Narumi cùng nhau khiển trách. Morofushi Hiromitsu nhìn một màn này, lần đầu tiên trong đêm nay cảm thấy mình không hiều rõ những người này.
Nhưng đây không phải là lúc hắn cảm thấy điều này mạnh mẽ nhất.
Sau cuộc trò chuyện, bầu không khí đã trở nên hài hòa hơn nhiều, ngay cả Asahina Mei lúc đầu dáng vẻ còn căng thẳng đã trở nên thoải mái không ít, cũng khoong còn cảm giác lo lắng muốn bỏ chạy lấy người.
Cũng vào lúc này, Koyanagi Hanako bỗng nhiên hỏi: "À, lần đầu tiên khi thấy anh mang theo túi đàn ghi-ta...... Anh là người chơi đàn ghi-ta sao?"
Vốn đang thả lỏng Asahina Mei lập tức trở nên căng thẳng, đột nhiên nhìn vầ phía Morofushi Hiromitsu, vẻ mặt mang theo hoảng sợ -- cô biết trong túi đàn ghi-ta kia rốt cuộc là cái gì.
Cô mấp máy môi, muốn đổi một chút đề khác, Morofushi Hiromitsu nhìn chăm chú vào cô, một lát sau mỉm cười: "Không phải chuyên nghiệp, chỉ thỉnh thoảng chơi thôi."
"Này --" âm thanh kinh ngạc này giống như một bản giao hưởng, Koyanagi Hanako quay đầu ngón trỏ chọc vào gương mặt cô gái tóc nâu bên cạnh, "Cậu kinh ngạc cái gì hả? Cậu cũng không biết sao?"
"Hả? Không phải, cái đó......" Asahina Mei lắp bắp muốn giải thích, nửa ngày cũng không đưa ra được câu trả lời rõ ràng.
Morofushi Hiromitsu khẽ thở dài, mỉm cười một lần nữa tiếp tục cuộc trò chuyện: "Trước đây Mei cô ấy không hứng thú lắm, cho nên tôi cũng không nói với cô ấy."
Hắn nói, ánh mắt chạm phải đôi mắt màu hổ phách của đối phương, ánh mắt dịu dàng: "Em muốn nghe không?"
"Em......" Asahina Mei hơi hé môi, rồi như phát hiện ra điều gì đó đột nhiên phản ứng lại, có chút hoảng loạn cúi đầu, "Hiện tại không có đàn ghi-ta......"
Koyanagi Hanako hưng phấn giơ tay: "Bên ngoài có, tôi đi mượn ông chủ!"
Cảnh tượng thay đổi bởi sự việc bất ngờ này, từ ồn ào trở nên yên tĩnh.
Vị trí của Asahina Mei cũng thay đổi, từ việc bị kẹp giữa Koyanagi Hanako và Momose Narumi, đổi thành ngồi bên cạnh Morofushi Hiromitsu.
Vào những lúc này chắc chắn cô phải quyết định bài hát. Đã như vậy, cô cũng không thể lùi bước, hai mắt lấp lánh chọn một bài hát 《Fly Me to the Moon》.
Đây là một bài hát cũ, thậm chí không cần phải tìm bản nhạc, Morofushi Hiromitsu sẽ biết.
Kỹ năng chơi đàn ghi-ta của hắn có thể nói không phải chuyên nghiệp, nhưng là người chơi giỏi nhất trong số người chơi nghiệp dư, chơi rất mượt.
Mặc dù năm người có mặt ngoại trừ hắn đều lắng nghe rất im lặng, thậm chí có người còn rơi nước mắt...... Nhưng Asahina Mei và Koyanagi Hanako trong mieengk liên tục nhắc "Nagisa Kaworu", Momose Narumi gạt nước mắt gọi "Ô ô ô Kaworu của tôi", còn Taro Kabakura và Hirotaka Nifuji hai người vẻ mặt nghiêm túc liên tục gật đầu chìm đắm trong cảm xúc...... Khiến Morofushi Hiromitsu không hiểu lắm.
Sau khi gần kết thúc, Asahina Mei tự nhiên rời đi cùng Morofushi Hiromitsu.
Nơi này cách chung cư khoảng một km, khoảng cách cũng không quá xa cũng không quá gần.
Lúc đầu Asahina Mei còn có chút ngượng ngùng duy trì khoảng cách nhất định đi theo sau Morofushi Hiromitsu, khi thiếu chút nữa ngã sấp đã bị ôm lấy, sau đó dưới sự phản kháng yếu ớt cô được cõng trên lưng.
"Hôm nay...... Cảm ơn anh." Tay cô ôm cổ hắn, cơ thể rất gần, giống như những cặp đôi bình thường thân mật dựa gần hắn, "Còn có...... Tiếng đàn ghi-ta rất hay."
........ Lại bắt đầu rồi.
Đó là sự tiếp cận đột ngột sau khi hắn đã đưa ra quyết định.
Giống như một con mèo. Khi bạn cho rằng nó đang đến gần đột nhiên vươn tay bắt lấy bạn trốn đi, nhưng khi bạn sắp rời đi nó sẽ đến cọ vào người bạn, thậm chí liếm vết thương trên tay bạn một cách nịnh nọt.
Khiến người khác vô cùng lo lắng.
Có thể là bởi vì bầu không khí đêm nay không tệ, cảm giác chiến tranh lạnh trước đó dường như biến mất trong nháy mắt; cũng có thể bởi vì đã thuyết phục được bản thân không cần quan tâm đến nhiều chuyện nữa, Morofushi Hiromitsu quyết định trực tiếp mở miệng dò hỏi: "Ngày hôm qua em đến bệnh viện sao?"
"Hả? Anh cũng ở đó sao? Em không nhìn thấy anh." Giọng nói Asahina Mei vẫn như ngày thường, giống như cuộc trò chuyện hằng ngày, cũng có khả năng là bởi vì hôm nay nàng cũng uống không ít rượu quan hệ, cũng có thể do hôm nay cô ấy uống quá nhiều, lời nói cũng trở nên thoải mái, "Em cùng Ayane...... Chính là bạn thân học cấp ba của em, cùng đi thăm cô giáo của bọn em. Cô ấy sinh em bé, nhưng có chút nguy hiểm, cơ thể không khỏe lắm."
Morofushi Hiromitsu dừng lại, bỗng nhiên ý thức được khả năng mình hiểu lầm gì đó: "Cho nên...... Không phải em đi?"
"Hả? Em không có việc gì, em đi làm cái......" Asahina Mei nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại, cổ tay ôm hắn cũng bắt đầu dùng sức.
Mặc gì logic của cô ấy đôi khi có chút quá tốt, nhưng cũng không hề ngốc, thậm chí còn có năng lực tưởng tượng phong phú. Đối phương nói như vậy cô lập tức kết nói mọi chuyện lại với nhau.
Sau một khoảng im lặng đủ lâu, cô nhẫn nhịn, không nhịn được, oa một tiếng bật khóc, thương tâm không diễn tả bằng lời: "Anh thật quá đáng! Em chỉ là một tháng rưỡi béo lên hai kg mà thôi! Mỗi ngày chỉ tăng 89 gram! Tất cả đều là do anh mà ra!"
... Hắn không có phản bác.
Trong nháy mắt tôi cảm thấy an tâm cùng có chút cảm giác áy náy -- hắn thật tốt. Tất nhiên cũng có thể sẽ khác phiền phức nếu nói không lúc này.
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy khả năng thứ hai cao hơn. Nhưng đối phương sau khi nghe điện thoại xong lập tức đồng ý đến đây, cũng là...... Ừmmm, có lẽ lo lắng tôi gặp nguy hiểm. Tôi cần phải bình tĩnh, không thể dễ dàng tự mình cảm động như vậy.
Vì đối phương đã đến, tôi lập tức muốn đứng lên, nhưng vừa mới đứng dậy lại bị ấn trở về.
Koyanagi Hanako vốn đang nằm trên người Taro Kabakura đột nhiên đứng dậy, nghiêng người ngã trên người tôi, cánh tay đặt trên vai tôi, cau mày, giơ tay đỡ mắt kính, dùng giọng điệu không khách khí nói: "Chính là anh sao?"
...... Hanako uống say rồi!
Tôi có chút bối rối, nhìn Hanako, lại nhìn thanh niên tóc đen ngồi đối diện, tâm trạng vốn đã dần bình tĩnh lại trở nên căng thẳng một lần nữa.
Cũng may tiền bối Kabakura không uống nhiều, lúc này lý trí cùng cảm xúc vẫn còn, giơ tay búng lên trán Koyanagi Hanako, không khách khí nói: "Cái đồ say rượu này em đừng có kiêu ngạo như vậy cho anh! Cho dù có ý muốn bảo vệ Asahina cùng nên tự hỏi liệu mình có đủ tư cách để nói chuyện như vậy không? Em lại không phải là ba mẹ của cô ấy!"
"Cái gì -- đứa nhỏ này mấy nay đều là em nhìn lớn lên! Em làm sao không được tính là ba mẹ!"
"Cái gì mấy năm nay...... Các người không phải chỉ mới quen nhau mới hai ba năm nay thôi sao? Đừng có mà làm như nuôi cô ấy lớn lên vậy." Khóe miệng Taro Kabakura giật giật, có chút đau đầu mà đỡ trán, một tay kéo người trở lại, nhìn về phía thanh niên tóc đen với vẻ mặt xin lỗi, "Xin lỗi, cô ấy cùng Asahina có quan hệ rất tốt, hiện tại lại uống hơi nhiều, cho nên lúc này dễ nói lời mê sảng...... A, quên hỏi nên xưng hô với anh......"
Thấy tiền bối Kabakura vẫn đang tiếp tục trò chuyện với đối phương thậm chí còn muốn trao đổi tên, tôi lập tức đứng dậy nói: "Chúng ta đi thôi --"
Tôi chưa kịp nói hết câu, đã bị giữ lại.
Lần này người giữ tôi chính là Momose Narumi.
Đối phương thoạt nhìn không giống như say rượu, nhưng dáng vẻ cũng không được tốt lắm. Khi kéo tôi ngồi xuống một lần nữa, còn đưa tay tháo kính của Hirotaka Nifuji ngồi bên cạnh xuống đeo lên mũi mình, sau đó bày ra tư thế của tư lệnh Ikari: "Là bạn trai của Mei-chan, cần phải vượt qua bài kiểm tra của chúng tôi...... Anh hiểu chứ?"
"Chờ một chút, Naru......"
"Được rồi, Mei-chan, đây không phải lúc cậu có thể xen vào!"
Tôi không nhịn được nhìn về phía người kia: "Nifuji, anh cũng không quản Naru sao?"
Hirotaka Nifuji nhìn qua một cách bình tĩnh: "Ừm, anh quản không được, anh vô dụng."
Tôi: "......" Anh cũng bỏ cuộc nhanh quá đó!
Khi tôi không biết nên làm thế nào, cảnh sát Morofushi nghe vậy cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn, ngược lại vẻ mặt còn lộ ra hứng thú, hỏi: "Được, vậy kiểm tra như thế nào?"
.......
..........
Khi Morofushi Hiromitsu nhận được cuộc gọi điện thoại, nhìn thấy tên người gọi có chút ngây người.
Bởi vì căn cứ vào hiểu biết của hắn đối với Asahina Mei, lúc này, nếu không gặp phải chuyện gì đặc biệt, cô sẽ không gọi điện thoại cho mình -- giống như lúc trước, cho dù cô có lời muốn hỏi, đều là nhắn tin qua.
Tất nhiên, nội dung cuộc gọi còn khiến hắn ngạc nhiên hơn.
Những người có mặt ở đây...... Hắn thật sự biết, là đồng nghiệp kiêm bạn tốt của Asahina Mei. Thậm chí lúc trước đã từng gặp hai người Koyanagi Hanako và Momose Narumi một lần trên phố.
Còn về Hirotaka Nifuji ...... Hắn cũng có chút ấn tượng -- lúc trước đối phương có đưa Asahina Mei về nhà, giống như giống hiện tại là bạ bè cùng nhau tới liên hoan. Vậy người đó là bạn trai Momose Narumi sao......
Với tình hình hiện tại, hắn thật ra cũng không đến mức hiểu lầm.
Mặc dù nhóm người này nhầm hắn là bạn trai của Asahina Mei, hắn có thể đoán được lý do đại khái -- có lẽ lúc trước ở trên phố bị Koyanagi Hanako và Momose Narumi nhìn thấy rồi hiểu lầm, nhưng Asahina Mei lại không có cách nào để giải thích hợp lý nên đâm lao phải theo lao, mà vòng tròn xã hội bọn họ giống nhau, tự nhiên đều sẽ cùng nhau hiểu lầm.
Biết rõ tình hình hiện tại dựa trên thông tin sai lệch, Morofushi Hiromitsu vẫn mỉm cười đáp lại.
Những người này quả thật là bạn tốt của Asahina Mei, hai cô gái đặt câu hỏi đúng là rất lo lắng cho bạn của mình, có vẻ như đang kiểm tra một cách nghiêm túc. Ở vấn đề này, Morofushi Hiromitsu có thể hiểu vì sao Koyanagi Hanako và Momose Narumi làm như vậy -- bởi vì Asahina Mei thoạt nhìn...... Trên thực tế dáng vẻ rất dễ bị bắt nạt. Các cô ấy lo lắng cũng là điều bình thường.
Hơn nữa trên thực tế...... Hắn cũng đang bắt nạt đối phương.
Những câu hỏi mà Koyanagi Hanako và Momose Narumi đưa ra cũng chỉ là những câu hỏi thông thường -- hỏi về sở thích của Asahina Mei, thói quen, xem hắn quan tâm và hiểu biết đến mức nào.
Về điểm này hắn dường như có thể thỏa mãn được các đáp án -- mặc dù mức độ tập trung của otaku quá cao, các câu hỏi bổ sung của Koyanagi Hanako và Momose Narumi đưa ra sẽ nằm ngoài phạm vi. Ở thời điểm này Morofushi Hiromitsu chỉ có thể dựa vào chí nhớ của bản thân về cách bày trí các thiết bị ngoại vi cùng đồ đạc trong phòng ngủ đối phương, trả lời một cách không chắc chắn, cố gắng thể hiện một cách hoàn hảo những gì mà người ngoài cuộc có thể làm được.
Có thể bởi vì loại hỏi đáp này rất căng thẳng và mang tính lễ nghi, nên vốn Taro Kabakura và Hirotaka Nifuji chỉ là vai phụ cũng nhịn không được tham gia vào. Mặc dù bọ họ không làm điều này vì Asahina Mei, mà là bởi vì tò mò muốn biết ý kiến của người ngoài.
Dù gì cả hai đều là otaku.
Taro Kabakura nhịn không được hỏi một câu: "Vậy, anh ấn tượng với Asahina nhất ở điểm nào?"
"Ừm...... Rồng Trắng Mắt Xanh." Morofushi Hiromitsu khẳng định nói.
Lời này vừa nói ra, hai cặp đôi có mặt đều giật mình, cùng nhìn về phía Asahina Mei đang trốn trong góc.
"Chờ một chút, cậu đã mua cái thẻ đó sao?! Cậu cái đồ phá của này!"
"Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì?! Cậu không phải là người chơi bài! Chẳng lẽ...... Cậu là người chơi bài ẩn sao? Khi nào muốn đấu một ván không? Có muốn đấu một trận ngoại tuyến không?"
"100 vạn! Cái đó chính là 100 vạn!"
"Có thể sử dụng để lắp rắp một phòng trò chơi theo chủ đề đặc biệt......"
Bị bao vây Asahina Mei yếu ớt đáp lại bằng ngón tay: "Nhưng đó là Rồng Trắng Mắt Xanh......"
Sau câu nói này, bốn người lại im lặng, động tác đều nhất trí bày ra tư thế suy nghĩ của tư lệnh Ikari.
"Nhưng cậu vẫn là một đứa phá của!"
"Không sai không sai!"
Koyanagi Hanako và Momose Narumi cùng nhau khiển trách. Morofushi Hiromitsu nhìn một màn này, lần đầu tiên trong đêm nay cảm thấy mình không hiều rõ những người này.
Nhưng đây không phải là lúc hắn cảm thấy điều này mạnh mẽ nhất.
Sau cuộc trò chuyện, bầu không khí đã trở nên hài hòa hơn nhiều, ngay cả Asahina Mei lúc đầu dáng vẻ còn căng thẳng đã trở nên thoải mái không ít, cũng khoong còn cảm giác lo lắng muốn bỏ chạy lấy người.
Cũng vào lúc này, Koyanagi Hanako bỗng nhiên hỏi: "À, lần đầu tiên khi thấy anh mang theo túi đàn ghi-ta...... Anh là người chơi đàn ghi-ta sao?"
Vốn đang thả lỏng Asahina Mei lập tức trở nên căng thẳng, đột nhiên nhìn vầ phía Morofushi Hiromitsu, vẻ mặt mang theo hoảng sợ -- cô biết trong túi đàn ghi-ta kia rốt cuộc là cái gì.
Cô mấp máy môi, muốn đổi một chút đề khác, Morofushi Hiromitsu nhìn chăm chú vào cô, một lát sau mỉm cười: "Không phải chuyên nghiệp, chỉ thỉnh thoảng chơi thôi."
"Này --" âm thanh kinh ngạc này giống như một bản giao hưởng, Koyanagi Hanako quay đầu ngón trỏ chọc vào gương mặt cô gái tóc nâu bên cạnh, "Cậu kinh ngạc cái gì hả? Cậu cũng không biết sao?"
"Hả? Không phải, cái đó......" Asahina Mei lắp bắp muốn giải thích, nửa ngày cũng không đưa ra được câu trả lời rõ ràng.
Morofushi Hiromitsu khẽ thở dài, mỉm cười một lần nữa tiếp tục cuộc trò chuyện: "Trước đây Mei cô ấy không hứng thú lắm, cho nên tôi cũng không nói với cô ấy."
Hắn nói, ánh mắt chạm phải đôi mắt màu hổ phách của đối phương, ánh mắt dịu dàng: "Em muốn nghe không?"
"Em......" Asahina Mei hơi hé môi, rồi như phát hiện ra điều gì đó đột nhiên phản ứng lại, có chút hoảng loạn cúi đầu, "Hiện tại không có đàn ghi-ta......"
Koyanagi Hanako hưng phấn giơ tay: "Bên ngoài có, tôi đi mượn ông chủ!"
Cảnh tượng thay đổi bởi sự việc bất ngờ này, từ ồn ào trở nên yên tĩnh.
Vị trí của Asahina Mei cũng thay đổi, từ việc bị kẹp giữa Koyanagi Hanako và Momose Narumi, đổi thành ngồi bên cạnh Morofushi Hiromitsu.
Vào những lúc này chắc chắn cô phải quyết định bài hát. Đã như vậy, cô cũng không thể lùi bước, hai mắt lấp lánh chọn một bài hát 《Fly Me to the Moon》.
Đây là một bài hát cũ, thậm chí không cần phải tìm bản nhạc, Morofushi Hiromitsu sẽ biết.
Kỹ năng chơi đàn ghi-ta của hắn có thể nói không phải chuyên nghiệp, nhưng là người chơi giỏi nhất trong số người chơi nghiệp dư, chơi rất mượt.
Mặc dù năm người có mặt ngoại trừ hắn đều lắng nghe rất im lặng, thậm chí có người còn rơi nước mắt...... Nhưng Asahina Mei và Koyanagi Hanako trong mieengk liên tục nhắc "Nagisa Kaworu", Momose Narumi gạt nước mắt gọi "Ô ô ô Kaworu của tôi", còn Taro Kabakura và Hirotaka Nifuji hai người vẻ mặt nghiêm túc liên tục gật đầu chìm đắm trong cảm xúc...... Khiến Morofushi Hiromitsu không hiểu lắm.
Sau khi gần kết thúc, Asahina Mei tự nhiên rời đi cùng Morofushi Hiromitsu.
Nơi này cách chung cư khoảng một km, khoảng cách cũng không quá xa cũng không quá gần.
Lúc đầu Asahina Mei còn có chút ngượng ngùng duy trì khoảng cách nhất định đi theo sau Morofushi Hiromitsu, khi thiếu chút nữa ngã sấp đã bị ôm lấy, sau đó dưới sự phản kháng yếu ớt cô được cõng trên lưng.
"Hôm nay...... Cảm ơn anh." Tay cô ôm cổ hắn, cơ thể rất gần, giống như những cặp đôi bình thường thân mật dựa gần hắn, "Còn có...... Tiếng đàn ghi-ta rất hay."
........ Lại bắt đầu rồi.
Đó là sự tiếp cận đột ngột sau khi hắn đã đưa ra quyết định.
Giống như một con mèo. Khi bạn cho rằng nó đang đến gần đột nhiên vươn tay bắt lấy bạn trốn đi, nhưng khi bạn sắp rời đi nó sẽ đến cọ vào người bạn, thậm chí liếm vết thương trên tay bạn một cách nịnh nọt.
Khiến người khác vô cùng lo lắng.
Có thể là bởi vì bầu không khí đêm nay không tệ, cảm giác chiến tranh lạnh trước đó dường như biến mất trong nháy mắt; cũng có thể bởi vì đã thuyết phục được bản thân không cần quan tâm đến nhiều chuyện nữa, Morofushi Hiromitsu quyết định trực tiếp mở miệng dò hỏi: "Ngày hôm qua em đến bệnh viện sao?"
"Hả? Anh cũng ở đó sao? Em không nhìn thấy anh." Giọng nói Asahina Mei vẫn như ngày thường, giống như cuộc trò chuyện hằng ngày, cũng có khả năng là bởi vì hôm nay nàng cũng uống không ít rượu quan hệ, cũng có thể do hôm nay cô ấy uống quá nhiều, lời nói cũng trở nên thoải mái, "Em cùng Ayane...... Chính là bạn thân học cấp ba của em, cùng đi thăm cô giáo của bọn em. Cô ấy sinh em bé, nhưng có chút nguy hiểm, cơ thể không khỏe lắm."
Morofushi Hiromitsu dừng lại, bỗng nhiên ý thức được khả năng mình hiểu lầm gì đó: "Cho nên...... Không phải em đi?"
"Hả? Em không có việc gì, em đi làm cái......" Asahina Mei nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại, cổ tay ôm hắn cũng bắt đầu dùng sức.
Mặc gì logic của cô ấy đôi khi có chút quá tốt, nhưng cũng không hề ngốc, thậm chí còn có năng lực tưởng tượng phong phú. Đối phương nói như vậy cô lập tức kết nói mọi chuyện lại với nhau.
Sau một khoảng im lặng đủ lâu, cô nhẫn nhịn, không nhịn được, oa một tiếng bật khóc, thương tâm không diễn tả bằng lời: "Anh thật quá đáng! Em chỉ là một tháng rưỡi béo lên hai kg mà thôi! Mỗi ngày chỉ tăng 89 gram! Tất cả đều là do anh mà ra!"