Chương 20: Tự giám sát bản thân
[BOOK]
Cảm xúc của Morofushi Hiromitsu hôm nay cũng không được tốt.
Điều này không chỉ vì Nifuji Hirotaka và Momose Narumi đưa Asahina Mei về mà thời điểm hắn nhìn thấy, lúc ấy Momose Narumi bởi vì uống say nằm liệt trên xe taxi, có vẻ chỉ có một người đưa về, cũng không phải bởi vì sau khi Asahina Mei trở về, cả người dường như có vẻ mất hồn, hơn nữa lớn gan trực tiếp bày tỏ sự bất mãn của cô.
Càng quan trọng hơn...... Morofushi Hiromitsu đã nhận ra một điều quan trọng -- mọi chuyện phát triển đến bước này, trách nhiệm ở chỗ hắn.
Trước đó hắn có một số suy nghĩ không thể giải thích được, tự hỏi nếu người khác làm điều đó, sẽ là tình huống như thế nào.
Cuối cùng đưa ra kết luận là...... Cũng sẽ không thế nào. Bởi vì cô quá sợ hãi mà không dám cử động.
Là hắn dung túng cùng ngầm đồng ý, được coi như đáp lại, điều này khẳng định cách tiếp cận của cô khiến cô cho rằng nó khả thi, càng làm trầm trọng hơn.
Morofushi Hiromitsu sẽ không cho rằng đối phương làm như vậy xuất phát từ tình cảm, giống như những gì cô ấy vừa nói.
【 Nhưng ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi của tôi, cũng bị phá huỷ nởi những người như anh. 】-- những người như anh...... Đương nhiên cũng bao gồm hắn.
Theo một cách nào đó, những người như Asahina Mei tương đối tỉnh táo, rõ ràng biết bản thân đang làm gì, hơn nữa sẽ không nhầm lẫn.
Sau khi phát hiện được điều này, Morofushi Hiromitsu ý thức được cách làm luc trước của mình hoàn toàn sai lầm -- hắn nên chứng minh mình là【 Scotch 】 thuộc về tổ chức. Có lẽ nên dùng lập trường cứng rắn.
Cho dù có hoàn toàn doạ sợ đối phương, so với tình huống hiện tại tốt hơn nhiều.
Cho nên hắn nói ra những lời như vậy. Nhìn thấy đôi mắt mở to của Asahina Mei cùng với vẻ mặt sợ hãi đứng tại chỗ vì sốc, Morofushi Hiromitsu ngược lại có một cảm giác nhẹ nhõm như mọi chuyện đã ổn.
Hắn biết cô nhất định đã bị doạ sợ.
Nhưng lúc này những cảm xúc lạ lẫm khác trong lòng đã nuốt chửng cảm giác tội lỗi.
Chỉ là...... Mọi chuyện không phát triển theo hướng như hắn nghĩ.
Asahina Mei đúng là bị doạ sợ, nhưng phản ứng đầu tiên của cô là đến gần hơn với ý đồ muốn lấy lòng.
Nụ hôn của cô mang theo mùi rượu -- nhìn dáng vẻ cùng với thái độ khác thường của cô hôm nay cũng đã phát hiện được, có thể là do tác dụng của rượu mới bắt đầu nói thật.
Morofushi Hiromitsu cảm thấy hơi khó chịu vì nụ hôn chỉ như một cái chạm nhẹ này, tay nắm chặt thành nắm đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Hắn không phản ứng lại, cố gắng nhẫn nhịn, muốn đáp lại bằng sự thờ ơ, mãi cho đến khi đối phương nói ra câu kia.
"Anh lúc trước, rõ ràng đồng ý hôn tôi."
Giọng nói của Asahina Mei thanh không lớn, giọng điệu mang theo vài phần bất lực, đôi mắt màu hổ phách ẩm ướt nhìn hắn. Cảm giác cô đơn giống như hắn đã làm sai gì đó.
Morofushi Hiromitsu nhìn chằm chằm cô, trầm mặc một lát, dùng giọng điệu kìm nên hỏi: "Cô muốn tôi chạm vào cô sao?"
Bàn tay Asahina Mei vẫn đặt trên ngực hắn, khoảng cách rất gần, giống như dựa vào trong ngực hắn. Nghe vậy, cô chỉ nhìn hắn với vẻ mặt như trước, giống như không hiểu ý nghĩa lời hắn hỏi, vô cùng cẩn thận, nhẹ gật đầu.
...... Cô thật ra bởi vì sợ hãi, sau đó cô muốn trở về trạng thái thoải mái như trước đây; thật ra cô cũng không có ý gì đặc biệt, hết thảy mọi việc chỉ là theo bản năng; ngay cả việc hiện tại cô gật đầu, có lẽ vẫn chưa hiểu được ý nghĩa thật sự bên trong lời nói.
-- Đạo lý này Morofushi Hiromitsu đều rất rõ, nhưng hắn vẫn là sau khi đối phương gật đầu, cúi đầu trực tiếp hôn lên môi.
Lúc này khác với lần trước chỉ nhẹ nhàng hôn khoé miệng, sức mạnh hắn có chút lớn, khi phát hiện đối phương có ý muốn lui lại đưa tay giữ sau gáy hạn chế cử động của đối phương, mang theo tính chiếm hữu giống như ra lệnh mạnh mẽ cậy răng cô ra, tùy ý đoạt lấy.
Nụ hôn này mang theo chút hương vị bạc hà -- Morofushi Hiromitsu nhớ tới đối phương ngày thường vẫn luôn mang theo kẹo cùng với mỗi lần sau khi ăn xong đều ăn kẹo bạc hà như một thói quen, hiểu được hương vị này từ đâu mà đến. Động tác của hắn trở nên nhẹ nhàng một chút, nhưng càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Đôi tay Asahina Mei vôns đặt ở trước ngực hắn giờ đổi thành túm chặt quần áo hắn, cứ như vậy, cơ thể cô dần mềm nhũn và yêu ớt, có chút đứng không vững. Morofushi Hiromitsu dứt khoát dùng tay còn lại giữ chặt hông cô để giữ thăng bằng, đáp lại cơ thể đối phương run lên rõ rệt đột nhiên phát ra tiếng nức nở.
Asahina Mei chỉ cảm thấy nụ hôn này quá dài, cô sắp thở không nổi. Cô mở mắt ra nhìn lén đối phương, vừa lúc chạm vào đôi mắt màu xanh lam sẫm của thanh niên tóc đen. Bị ánh mắt đối phương doạ sợ, cô bỗng chốc nhắm mắt lại lần nữa, bàn tay vốn đang nắm chặt quần áo của hắn duỗi ra, cố gắng đẩy hắn ra ngoài.
Hành động của cô không mang lại kết quả, đối phương bế cô rồi bước hai bước đi về hướng khác. Cơ thể cô bị ép lên tường, đôi tay bị nắm chặt giơ cao lên đầu, bởi vì thiếu oxy mà gương mặt có chút hồng, mới thả lỏng được một chút, hít thở dồn dập vài cái, lại bị lấp kín lần nữa.
Morofushi Hiromitsu không khỏi nhớ tới thời tiểu học, làm mẫu vật hình con bướm trong giờ học thủ công.
Thời gian có chút lâu, nhưng hắn vẫn nhớ cảnh bắt bướm bằng lưới bắt côn trùng, loại cảm giác nắm lấy cánh con bướm lấy ra khỏi lưới bắt côn trùng.
Hắn có thể nhìn thấy con bướm cố gắng cử động đôi cánh giãy giụa, nhưng lực truyền từ đầu ngón tay lại rất yếu so với con người.
Giống như thiếu nữ hiện tại trong ngực hắn.
Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh chống cự của cô, nhưng không biết bởi vì sức lực bản thân cô không lớn, hay bởi vì sự giãy giụa của cô cũng mang theo chút do dự không biết mình có nên phản kháng hay không, mỏng manh giống như là con bướm kia.
Dễ dàng bị đoạt lấy ước muốn, cũng dễ bị bắt và không thể trốn thoát......
Cuối cùng hắn cũng kết thúc nụ hôn dường như giải toả hết mọi cảm xúc tích tụ trong mấy ngày qua, lực nhẹ đi không ít, nhìn về phía người gần trong gang tấc.
Asahina Mei mở miệng thở hổn hển, ngực phập phồng dữ dội, khóe miệng vẫn còn vệt nước tràn ra bởi vì cô không nuốt kịp, bởi vì tay bị trói không thẻ đưa tay ra lau, còn vô ý thức liếm khoé miệng mình.
Morofushi Hiromitsu chậm rãi buông tay ra, nhưng cũng không kéo khoảng cách giữa hai người. Dựa vào chiều cao và vóc dáng chênh lệch giữa hai người, ngay cả khi hắn không làm gì chỉ việc đứng trước mặt đối phương, cũng giống như đem người kia bao vậy lại, càng không nói đến tình hình kề sát hiện tại.
Nhận thấy hắn dừng động tác, thiếu nữ tóc nâu vốn đang nhắm chặt mắt chậm rãi mở to mắt nhìn về phía hắn, giọt nước mắt sinh lý tràn ra khoé mắt, cùng với động tác chớp mắt của cô từ khoé mắt trượt xuống. Khi bắt gặp ánh mắt của hắn, thân thể theo bản năng rụt người lại, chỉ là lưng đã dựa vào tường không thể tránh.
Bộ dáng cô thoạt nhìn có chút bị doạ sợ, giống như không hiểu vì sao mọi chuyện đột nhiên sẽ biến thành như vậy, nhìn hắn ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu cùng sợ hãi, hơi thở không đều hoà lẫn với tiếng nức nở nhỏ.
Nhưng lúc này Morofushi Hiromitsu cũng không có cảm giác áy này như trước nữa, thay vào đó một loại cảm giác khoái cảm khác giống như được trả thù. Sau khi ý thức được điều này, hắn ngẩn ra, bình tĩnh một chút, lý trí vốn gần như mất kiểm soát cũng dần hồi phục lại.
Hắn nắm chặt tay, móng tay bấm sâu vào da thịt, cố gắng lấy lại kiểm soát.
........ Thật ra bộ dáng hiện tại này cũng đúng.
Nhìn đối phương có vẻ như bị doạ sợ rồi, sau này có lẽ sẽ chủ động giữ khoảng cách trong tương lai.
Vẻ mặt Morofushi Hiromitsu thờ ơ, giơ tay ấn lên tường, sau đó lui lại một bước.
Nhưng hắn cũng không hoàn toàn lui ra -- bởi vì có người nắm lấy quần áo hắn.
Thiếu nữ tóc nâu trước mặt có mái tóc hơi rối, đôi môi hơi sưng đỏ trông sáng hơn bình thường, quầm áo trên người cũng bị xáo trộn vì sự nào loạn vừa rồi. Trong đôi mắt ướt át cô nhìn hắn với ánh mắt cầu xin, vẻ mặt lộ ra chút bất an.
Nhưng lúc này, nàng còn cẩn thận hỏi hắn: "Là, là tôi làm gì sai sao?"
Morofushi Hiromitsu nhìn chằm chằm vào cô không nói lời nào.
Hắn phát hiện mọi chuyện dường như đã quay về điểm xuất phát -- nếu lúc này không tiếp tục, đối phương sẽ còn sợ hãi hơn bây giờ; nhưng nếu làm điều đó......
Hắn đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Mặc dù không còn vẻ mặt nghiêm nghị ẩn chứa sự tức giận như trước, vẻ mặt dường như đã trở lại bình thường, nụ cười của đối phương có cảm giác áp bức không ít.
Nhận thấy được điều này tay của Asahina Mei đang nắm lấy áo đối phương buông ra, giây tiếp theo, cằm cô bị bóp chặt, cằm bị cưỡng chế nâng lên, nụ hôn đối phương rơi xuống cổ cô.[/BOOK]
[BOOK]
Cảm xúc của Morofushi Hiromitsu hôm nay cũng không được tốt.
Điều này không chỉ vì Nifuji Hirotaka và Momose Narumi đưa Asahina Mei về mà thời điểm hắn nhìn thấy, lúc ấy Momose Narumi bởi vì uống say nằm liệt trên xe taxi, có vẻ chỉ có một người đưa về, cũng không phải bởi vì sau khi Asahina Mei trở về, cả người dường như có vẻ mất hồn, hơn nữa lớn gan trực tiếp bày tỏ sự bất mãn của cô.
Càng quan trọng hơn...... Morofushi Hiromitsu đã nhận ra một điều quan trọng -- mọi chuyện phát triển đến bước này, trách nhiệm ở chỗ hắn.
Trước đó hắn có một số suy nghĩ không thể giải thích được, tự hỏi nếu người khác làm điều đó, sẽ là tình huống như thế nào.
Cuối cùng đưa ra kết luận là...... Cũng sẽ không thế nào. Bởi vì cô quá sợ hãi mà không dám cử động.
Là hắn dung túng cùng ngầm đồng ý, được coi như đáp lại, điều này khẳng định cách tiếp cận của cô khiến cô cho rằng nó khả thi, càng làm trầm trọng hơn.
Morofushi Hiromitsu sẽ không cho rằng đối phương làm như vậy xuất phát từ tình cảm, giống như những gì cô ấy vừa nói.
【 Nhưng ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi của tôi, cũng bị phá huỷ nởi những người như anh. 】-- những người như anh...... Đương nhiên cũng bao gồm hắn.
Theo một cách nào đó, những người như Asahina Mei tương đối tỉnh táo, rõ ràng biết bản thân đang làm gì, hơn nữa sẽ không nhầm lẫn.
Sau khi phát hiện được điều này, Morofushi Hiromitsu ý thức được cách làm luc trước của mình hoàn toàn sai lầm -- hắn nên chứng minh mình là【 Scotch 】 thuộc về tổ chức. Có lẽ nên dùng lập trường cứng rắn.
Cho dù có hoàn toàn doạ sợ đối phương, so với tình huống hiện tại tốt hơn nhiều.
Cho nên hắn nói ra những lời như vậy. Nhìn thấy đôi mắt mở to của Asahina Mei cùng với vẻ mặt sợ hãi đứng tại chỗ vì sốc, Morofushi Hiromitsu ngược lại có một cảm giác nhẹ nhõm như mọi chuyện đã ổn.
Hắn biết cô nhất định đã bị doạ sợ.
Nhưng lúc này những cảm xúc lạ lẫm khác trong lòng đã nuốt chửng cảm giác tội lỗi.
Chỉ là...... Mọi chuyện không phát triển theo hướng như hắn nghĩ.
Asahina Mei đúng là bị doạ sợ, nhưng phản ứng đầu tiên của cô là đến gần hơn với ý đồ muốn lấy lòng.
Nụ hôn của cô mang theo mùi rượu -- nhìn dáng vẻ cùng với thái độ khác thường của cô hôm nay cũng đã phát hiện được, có thể là do tác dụng của rượu mới bắt đầu nói thật.
Morofushi Hiromitsu cảm thấy hơi khó chịu vì nụ hôn chỉ như một cái chạm nhẹ này, tay nắm chặt thành nắm đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Hắn không phản ứng lại, cố gắng nhẫn nhịn, muốn đáp lại bằng sự thờ ơ, mãi cho đến khi đối phương nói ra câu kia.
"Anh lúc trước, rõ ràng đồng ý hôn tôi."
Giọng nói của Asahina Mei thanh không lớn, giọng điệu mang theo vài phần bất lực, đôi mắt màu hổ phách ẩm ướt nhìn hắn. Cảm giác cô đơn giống như hắn đã làm sai gì đó.
Morofushi Hiromitsu nhìn chằm chằm cô, trầm mặc một lát, dùng giọng điệu kìm nên hỏi: "Cô muốn tôi chạm vào cô sao?"
Bàn tay Asahina Mei vẫn đặt trên ngực hắn, khoảng cách rất gần, giống như dựa vào trong ngực hắn. Nghe vậy, cô chỉ nhìn hắn với vẻ mặt như trước, giống như không hiểu ý nghĩa lời hắn hỏi, vô cùng cẩn thận, nhẹ gật đầu.
...... Cô thật ra bởi vì sợ hãi, sau đó cô muốn trở về trạng thái thoải mái như trước đây; thật ra cô cũng không có ý gì đặc biệt, hết thảy mọi việc chỉ là theo bản năng; ngay cả việc hiện tại cô gật đầu, có lẽ vẫn chưa hiểu được ý nghĩa thật sự bên trong lời nói.
-- Đạo lý này Morofushi Hiromitsu đều rất rõ, nhưng hắn vẫn là sau khi đối phương gật đầu, cúi đầu trực tiếp hôn lên môi.
Lúc này khác với lần trước chỉ nhẹ nhàng hôn khoé miệng, sức mạnh hắn có chút lớn, khi phát hiện đối phương có ý muốn lui lại đưa tay giữ sau gáy hạn chế cử động của đối phương, mang theo tính chiếm hữu giống như ra lệnh mạnh mẽ cậy răng cô ra, tùy ý đoạt lấy.
Nụ hôn này mang theo chút hương vị bạc hà -- Morofushi Hiromitsu nhớ tới đối phương ngày thường vẫn luôn mang theo kẹo cùng với mỗi lần sau khi ăn xong đều ăn kẹo bạc hà như một thói quen, hiểu được hương vị này từ đâu mà đến. Động tác của hắn trở nên nhẹ nhàng một chút, nhưng càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Đôi tay Asahina Mei vôns đặt ở trước ngực hắn giờ đổi thành túm chặt quần áo hắn, cứ như vậy, cơ thể cô dần mềm nhũn và yêu ớt, có chút đứng không vững. Morofushi Hiromitsu dứt khoát dùng tay còn lại giữ chặt hông cô để giữ thăng bằng, đáp lại cơ thể đối phương run lên rõ rệt đột nhiên phát ra tiếng nức nở.
Asahina Mei chỉ cảm thấy nụ hôn này quá dài, cô sắp thở không nổi. Cô mở mắt ra nhìn lén đối phương, vừa lúc chạm vào đôi mắt màu xanh lam sẫm của thanh niên tóc đen. Bị ánh mắt đối phương doạ sợ, cô bỗng chốc nhắm mắt lại lần nữa, bàn tay vốn đang nắm chặt quần áo của hắn duỗi ra, cố gắng đẩy hắn ra ngoài.
Hành động của cô không mang lại kết quả, đối phương bế cô rồi bước hai bước đi về hướng khác. Cơ thể cô bị ép lên tường, đôi tay bị nắm chặt giơ cao lên đầu, bởi vì thiếu oxy mà gương mặt có chút hồng, mới thả lỏng được một chút, hít thở dồn dập vài cái, lại bị lấp kín lần nữa.
Morofushi Hiromitsu không khỏi nhớ tới thời tiểu học, làm mẫu vật hình con bướm trong giờ học thủ công.
Thời gian có chút lâu, nhưng hắn vẫn nhớ cảnh bắt bướm bằng lưới bắt côn trùng, loại cảm giác nắm lấy cánh con bướm lấy ra khỏi lưới bắt côn trùng.
Hắn có thể nhìn thấy con bướm cố gắng cử động đôi cánh giãy giụa, nhưng lực truyền từ đầu ngón tay lại rất yếu so với con người.
Giống như thiếu nữ hiện tại trong ngực hắn.
Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh chống cự của cô, nhưng không biết bởi vì sức lực bản thân cô không lớn, hay bởi vì sự giãy giụa của cô cũng mang theo chút do dự không biết mình có nên phản kháng hay không, mỏng manh giống như là con bướm kia.
Dễ dàng bị đoạt lấy ước muốn, cũng dễ bị bắt và không thể trốn thoát......
Cuối cùng hắn cũng kết thúc nụ hôn dường như giải toả hết mọi cảm xúc tích tụ trong mấy ngày qua, lực nhẹ đi không ít, nhìn về phía người gần trong gang tấc.
Asahina Mei mở miệng thở hổn hển, ngực phập phồng dữ dội, khóe miệng vẫn còn vệt nước tràn ra bởi vì cô không nuốt kịp, bởi vì tay bị trói không thẻ đưa tay ra lau, còn vô ý thức liếm khoé miệng mình.
Morofushi Hiromitsu chậm rãi buông tay ra, nhưng cũng không kéo khoảng cách giữa hai người. Dựa vào chiều cao và vóc dáng chênh lệch giữa hai người, ngay cả khi hắn không làm gì chỉ việc đứng trước mặt đối phương, cũng giống như đem người kia bao vậy lại, càng không nói đến tình hình kề sát hiện tại.
Nhận thấy hắn dừng động tác, thiếu nữ tóc nâu vốn đang nhắm chặt mắt chậm rãi mở to mắt nhìn về phía hắn, giọt nước mắt sinh lý tràn ra khoé mắt, cùng với động tác chớp mắt của cô từ khoé mắt trượt xuống. Khi bắt gặp ánh mắt của hắn, thân thể theo bản năng rụt người lại, chỉ là lưng đã dựa vào tường không thể tránh.
Bộ dáng cô thoạt nhìn có chút bị doạ sợ, giống như không hiểu vì sao mọi chuyện đột nhiên sẽ biến thành như vậy, nhìn hắn ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu cùng sợ hãi, hơi thở không đều hoà lẫn với tiếng nức nở nhỏ.
Nhưng lúc này Morofushi Hiromitsu cũng không có cảm giác áy này như trước nữa, thay vào đó một loại cảm giác khoái cảm khác giống như được trả thù. Sau khi ý thức được điều này, hắn ngẩn ra, bình tĩnh một chút, lý trí vốn gần như mất kiểm soát cũng dần hồi phục lại.
Hắn nắm chặt tay, móng tay bấm sâu vào da thịt, cố gắng lấy lại kiểm soát.
........ Thật ra bộ dáng hiện tại này cũng đúng.
Nhìn đối phương có vẻ như bị doạ sợ rồi, sau này có lẽ sẽ chủ động giữ khoảng cách trong tương lai.
Vẻ mặt Morofushi Hiromitsu thờ ơ, giơ tay ấn lên tường, sau đó lui lại một bước.
Nhưng hắn cũng không hoàn toàn lui ra -- bởi vì có người nắm lấy quần áo hắn.
Thiếu nữ tóc nâu trước mặt có mái tóc hơi rối, đôi môi hơi sưng đỏ trông sáng hơn bình thường, quầm áo trên người cũng bị xáo trộn vì sự nào loạn vừa rồi. Trong đôi mắt ướt át cô nhìn hắn với ánh mắt cầu xin, vẻ mặt lộ ra chút bất an.
Nhưng lúc này, nàng còn cẩn thận hỏi hắn: "Là, là tôi làm gì sai sao?"
Morofushi Hiromitsu nhìn chằm chằm vào cô không nói lời nào.
Hắn phát hiện mọi chuyện dường như đã quay về điểm xuất phát -- nếu lúc này không tiếp tục, đối phương sẽ còn sợ hãi hơn bây giờ; nhưng nếu làm điều đó......
Hắn đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Mặc dù không còn vẻ mặt nghiêm nghị ẩn chứa sự tức giận như trước, vẻ mặt dường như đã trở lại bình thường, nụ cười của đối phương có cảm giác áp bức không ít.
Nhận thấy được điều này tay của Asahina Mei đang nắm lấy áo đối phương buông ra, giây tiếp theo, cằm cô bị bóp chặt, cằm bị cưỡng chế nâng lên, nụ hôn đối phương rơi xuống cổ cô.[/BOOK]