Qua ngày, Mẫn phu nhân mới cùng hai cô con dâu mệt mỏi đi ra cửa cung, vừa ra tới liền thấy xe ngựa trong phủ ở một bên, nàng liền nhớ con dâu út ở nhà đang kỳ sinh sản, lại bất chấp thân thể không khỏe mà vội đi qua:
"Tam nãi nãi đã sinh chưa?"
"Đã sinh, ngài vừa đi không bao lâu tam nãi nãi đã sinh một đôi
long phượng thai."
Mẫn phu nhân nhẹ nhàng thở ra, Chu thị cùng Liễu thị cũng nhẹ nhàng mà thở ra, ba người liếc nhau, Liễu thị lại lập tức quay mặt đi:
"Nương tử lão tam cũng là yếu đuối, sinh con mà cứ như đi đánh trận."
Chi thị nhàn nhạt nói:
"Ngươi quan tâm nàng thì cứ việc nói thẳng, ngươi đây lại cứ thích vòng vo mạnh miệng, chẳng trách Ngọc Nương nhìn đến ngươi lại nơm nớp lo sợ."
"Ta lại đâu có làm gì nàng, sao lại thấy ta liền nơm nớp lo sợ!"
"Được rồi, các ngươi đừng tranh cãi nữa" - Mẫn phu nhân ấn ấn trán, hai người liền ngậm miệng, Chu thị đỡ nàng lên xe ngựa.
Ba người trở về Uy Quốc Công phủ liền đi rửa mặt chải đầu, thay một thân quần áo thuần tịnh tới sân lão tam. Lúc Chu thị tới nơi, Chu thị cùng Liễu thị cũng đều đã tới rồi, theo sau Liễu thị còn có thêm một cái đuôi nhỏ.
Chu thị cùng Liễu thị vội vàng hành lễ, Cố Thanh Xu bên cạnh Liễu thị cũng học theo hành lễ tổ mẫu.
Mẫn phu nhân nhìn thấy cháu gái, trên mặt cũng từ ái đi rất nhiều:
"Sao Thanh Xu cũng tới đây?"
Liễu thị bất đắc dĩ nói:
"Nha đầu quỷ linh tinh này, vừa nghe con dâu nói muốn tới chỗ tam thúc thăm đệ đệ muội muội liền bám theo đòi đi, khuyên thế nào cũng không qua về."
Mẫn phu nhân nhìn cháu gái, bất dĩ mà lắc đầu lại dắt tay nàng:
"Không sao, Thanh Xu trước giờ cũng rất hiểu chuyện."
Mấy người đi đến trước cửa, Mẫn phu nhân lại đột nhiên dừng lại, do dự một chút, trên gương mặt xưa nay nghiêm túc nay lại gian nan nở xa một nụ cười, quay sang Chu thị:
"Nhìn cũng không hung dữ chứ?"
Chu thị: "..."
Đào thị nhát gan, mỗi lẫn thấy Mẫn phu nhân xụ mặt nàng lại như bị người mắng đến muốn khóc. Vì con dâu mít ướt này, Mẫn phu nhân tuy rằng đau đầu nhưng trước mỗi lần cùng nàng nói chuyện đều phải hoạt động khóe miệng một chút, cố gắng mà nặn ra một khuôn mặt tươi cười để tránh cho nàng lại sợ hãi.
Chu thị đành phải trái lương tâm mà khen hai câu, lúc này Mẫn phu nhân mới vừa lòng bước vào cửa.
Hai bà vú đang ôm hài tử cho bú, Lý ma ma thì đang hầu hạ Đào thị ăn canh. Thấy Mẫn phu nhân, Đào thị đang muốn xuống giường liền lại bị Mẫn phu nhân ngăn lại:
"Nằm xuống!"
Đào thị run lên, khựng lại chỗ cũ, nước mắt rất nhanh long lanh ở khỏe mắt trực trào ra.
Mân phu nhân: "..."
Chu thị thầm thở dài một hơi, nàng trưởng phủ, thường xuyên phải cùng Đào thị giao tiếp, liền tiến lên an ủi Đào thị. Đợi nàng bình tĩnh lại, Chu thị mới nhìn sang hai đứa nhỏ:
"Đứa nhỏ này lớn lên nhìn thật đẹp mắt."
Chu thị cũng không phải khách khí, mà lúc này lại lắp bắp kinh hãi. Theo lý thuyết, hài tử mới sinh không có mấy nảy nở, không có khả năng nhìn đẹp mắt được. Hai đứa nhỏ đặt trên giường, được bọc tã lót cùng màu, hai mắt nhắm chặt, gương mặt trắng nõn hồng hào như hai cái bánh bao vừa mới ra lò.
Đào thị lấy hết tinh thần mà nhìn về phía Mẫn phu nhân:
"Nương, người có muốn.. ôm hài tử một chút không?"
Trước mặt Mẫn phu nhân, Đào thị trước giờ không dám nói mấy lời, lần này vì để hài tử có thể được tổ mẫu yêu thích, nàng tự thấy phải can đảm hơn.
Sắc mặt Mẫn phu nhân hòa hoãn đi, đi lên trước ôm lên một hài tử mềm như bông làm tâm nàng cũng mềm mại theo. Hài tử tựa hồ có chút không thoải mái, miệng nhỏ xinh như cánh hoa nhỏ giật giật, thực khiến người yêu thích.
Mẫn phu nhân không nhịn được hiền dịu lại:
"Hài tử thực khỏe mạnh, vất vả cho ngươi rồi."
Đào thị thụ sủng nhược kinh, trên mặt vốn tái nhợt cũng trở nên hồng hào hơn. Nàng vốn chính là mỹ nhân không chỗ nào là không đẹp, lúc này không trang điểm, tóc tai hỗn độn, nhưng vẫn không làm giảm nửa phần xinh đẹp, ngược lại lúc này khóe mắt rưng rưng gương mặt đỏ bừng cũng khiến toàn bộ nữ quyến ở đây nhìn cũng muốn đui mù con mắt.
Liễu thị khẽ hừ một tiếng nói:
"Thân thể ngươi sao lại kém như vậy? Sinh hài tử đã lâu như vậy vẫn xanh xao thế này. Vừa lúc ta có một gốc nhân sâm, ta bảo Họa Bình mang lại đây, ngươi mau mau bồi bổ miễn cho người khác tưởng rằng trong phủ khi dễ ngươi."
Chu thị thật hết cách với nhị đệ muội ngạo kiều này, chỉ có thể thay nàng nói thêm:
"Nhị đệ muội nói không sai, nữ nhân sinh hài tử xong phải chăm sóc thân mình cho tốt, lát nữa ta để Liên Tử cầm thẻ bài đi kho hàng, nên lấy cái gì liền lấy cái đó, lại thỉnh Vương đại phu tới bắt mạch xem phải bồi bổ như thế nào mới tốt."
Đào thị đang muốn nói "Không cần..", Mẫn phu nhân liền gật gật đầu:
"Nên như vậy, để trưởng tức an bài đi."
Nói rồi lại nhìn về phía Lý ma ma:
"Trong phòng này nhìn cũng sạch sẽ, nhưng nương tử lão tam đây cũng là lần đầu sinh con, không có ma ma lo lắng chu toàn cũng không được, nên ngươi cứ tạm thời lui lại đây, chờ đến khi hài tử lớn một chút rồi lại nói sau."
Lý ma ma vội vàng đáp ứng. Mẫn phu nhân lại nhớ tới cái gì, nhìn về phía Đào thị:
"Ta an bài như vậy, ngươi có ý kiến gì không?"
"Không có không có, ta đều nghe nương."
Trước khi gả vào Uy Quốc Công phủ, Đào thị chỉ là cháu gái của Công Bộ thị Lang Đào Đại Lâm. Ngày thường hay nghe mọi người bàn tán chuyện bát quái, đều là chuyện hào môn yêu hận tình thù, trượng phu nhà ai nạp mười bảy mười tám phòng tiểu thiếp, lại đến chuyện mẹ chồng nàng dâu, nhi tức vừa vào nhà đã bị bà bà lập quy củ, sau khi sinh hài tử cũng phải ôm đến dưỡng bên người bà bà, rồi chuyện chị em dâu hãm hại cùng đua đòi, nghe thôi cũng bị dọa không ít. Đào thị cũng nghe những tin đồn này đó một chút, lại nhìn đến thân phận của mình, thấp thỏm phỏng chừng sẽ gả cho người thường, cư nhiên không nghĩ đến chính mình thế lại được gả vào hào môn, đã thế lại là hào môn nổi danh kinh thành.
Từ khai quốc đến nay, tứ đại quốc công hiện giờ cũng chỉ còn Uy Quốc Công cùng An Quốc Công. An Quốc Công con cháu không có tiền đồ, hiện giờ cũng chỉ là cái thùng rỗng tước vị kéo dài hơn tàn, sớm đã không còn vinh quang ngày xưa. Chỉ có Uy Quốc Công mấy năm nay vẫn luôn ở Tây Bắc chống đỡ ngoại tộc, chiến công hiển hách.
Mà Uy Quốc Công phu nhân Mẫn thị là muội muội ruột thịt của Chiêu Võ Hầu; trưởng tức lại là Nghi An quận chúa Chu thị - nữ nhi của Thục Huệ đại trưởng công chúa; thứ tức cũng là cháu gái Liễu thái phó đương triều - đệ nhất tài nữ Liễu Như Trăn. Cùng các nàng so sánh, Đào Ngọc nương như chim sẻ giữa đàn hạc, nên từ lúc gả chồng đến giờ vẫn luôn thật cẩn thận, chỉ sợ chính mình sẽ làm sai cái gì.
Chỉ là nàng cũng không nghĩ đến trượng phu đối với mình tốt vô cùng, chính là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, sủng ái vô cùng, bao nhiêu ương ngạnh nanh vuốt của Quốc Công phủ tam công tử cũng thu liễm hết, chỉ sợ dọa nàng sợ hãi.
Mà mẹ chồng tuy rằng nghiêm túc, nhưng lại là người mạnh miệng mềm lòng, còn chưa nói đến lập quy củ, mỗi lần nói chuyện với nàng còn phải gian nan cực khổ mà nặn ra cái khuôn mặt tươi cười, chị sợ sẽ dọa sợ nàng.
Đại tẩu là quận chúa, phụ trách trưởng gia, tuy có chút nghiêm khắc nhưng cũng không tự cao tự đại, ngược lại lại cực kỳ săn sóc. Đào Thị có thể nhanh chóng với sinh hoạt tại Uy Quốc Công ít nhiều cũng là nhờ nàng.
Đến cả nhị tẩu Liễu thị, là người tính tình ngạo kiều, lại là người cứ yên lặng mà quan tâm, nhưng trên mặt vĩnh viễn đều treo cái dáng vẻ thanh cao cao ngạo.
Đào thị tuy nhát gan thích khóc, nhưng cũng biết phân biệt tốt xấu rõ ràng. Nàng đôi khi nghĩ, không biết kiếp trước có phải mình đã đốt bao nhiêu nhang đèn, thì sau khi cha mẹ mất lại được cả nhà thúc thúc che chở, bình an hạnh phúc mà lớn lên, lại đến lúc gả chồng còn có thể gặp được gia đình tốt như vậy.
Đào thị nghĩ nghĩ, lại bắt đầu rơi nước mắt. Nàng sợ mọi người hiểu lầm, đành chỉ có thể cúi đầu cố nén lại. Nhưng trước mặt nàng lại ló ra cái đầu nho nhỏ.
Cố Thanh Xu chớp mắt:
"Tam thẩm thẩm, người đừng khóc. Người đau ở đâu Xu nhi thổi cho."
Đào thị nghe thấy tiểu cô nương nói như vậy, tâm tình cũng mềm mại hẳn, tức khắc nín khóc mà mỉm cười:
"Thẩm thẩm không khóc, cảm ơn Xu nhi, con có muốn tới đây thăm đệ đệ muội muội?"
Cố Thanh Xu là đứa nhỏ, nào có cao bao nhiêu, để đành mòn mắt trông mong mà nhìn người lớn đang bế đệ đệ muội muội. Được Đà thị cho phép thì lập tức hưng phấn mà mở to đôi mắt:
"Thật vậy chăng?"
"Thật sự."
Cố Thanh Xu vội vàng lôi kéo Liễu thị, đòi nàng bế mình lên trên giường. Liễu thị bất đắc dĩ thở dài, ấn cái mũi nàng:
"Quỷ linh tinh, đừng có quậy thẩm thẩm cùng đệ đệ muội muội."
Cố Thanh Xu vội vàng gật đầu, Liễu thị lúc này mới cởi giày cho nàng, bế lên giường.
Cố Thanh Xu ghé vào mép giường, đôi mắt tròn xoe ngắm hai tiểu oa nhi, lại rất muốn duỗi hay chọc chọc sờ sờ, nhưng đệ đệ muội muội quá nhỏ, nàng chỉ sợ chọc hỏng bọn họ, liền chỉ có thể cắn đầu ngón tay mà nhìn.
Đào thị thấy được ánh mắt của nàng, liền kéo bàn tay nàng qua, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt em bé.
"Mềm quá!"
Cố Thanh Xu được chạm vào đệ đệ muội muội, cảm thấy mỹ mãn vô cùng, liền ghé vào bên cạnh hai đứa bé, huyên thuyên nói chuyện bằng ngôn ngữ mà chẳng ai hiểu gì.
Đám người Chi thị cũng không có ở lâu lắm, thấy Đào thị có chút mệt mỏi, liền nói:
"Chúng ta về trước, đệ muội nghỉ ngơi cho tốt!"
Liễu thị bế Cố Thanh Xu vẫn còn đang lưu luyến lên, lại dặn dò Đào thị vài tiếng mới rời đi.
Mẫn phu nhân lại vẫn chầm chậm chưa rời, chờ đến khi mọi người đều đi rồi, mới nhìn về phía hai đứa nhỏ, sắc mặt phức tạp mà nói với Đào thị:
"Ủy khuất ngươi!"
Đào thị liên tục lắc đầu:
"Nương lại nói cái gì vậy? Con đều không thấy ủy khuất chút nào."