_edit by Palpitate666_
Qua ba tuần rượu, Lục Nguyệt Du có mấy phần say. Cố nhân trước mắt so với dĩ vãng đã khác biệt, đế vương mặt mày khoan thai mà uy nghiêm, làm sâu hơn mấy phần ngăn cách giữa hai người.
Thừa dịp chếnh choáng, đối phương mở miệng hỏi hắn: "Mấy mùa xuân thu rồi, bệ hạ khỏe chứ?"
Nàng nhớ kĩ, năm năm trước, khi tam hoàng tử hổi triều chúc thọ tiên đế, trải qua tẩy rửa của đại mạc bão cát, làn da đã bị phơi đen nhánh, một thân nhung trang, trên mu bàn tay còn có một đường sẹo mờ mờ. Quý công tử ở đô thành đều là mặt trắng văn nhược, nếu bàn về khí độ và sự mạnh mẽ, sợ là không ai có thể dùng điện hạ đánh đồng, Bởi vậy nên nàng càng khắc sâu ấn tượng với hắn.
Bây giờ đã hồi kinh hai năm, màu da hắn trắng nõn trở lại, mặt mày thần vận lúc này mới dần dần lộ ra nét giống Nguyên Huệ hoàng hậu.
Hoàng đế chậm rãi uống xong một ly rượu lạnh, lại hỏi nàng: "Ngươi là mong trẫm tốt, hay là không tốt?"
Lục Nguyệt Du nghẹn họng, hiễn nhiên, hoàng đế nhìn qua như lạnh nhạt rộng lượng, lại vẫn như cũ còn đối với nàng có khúc mắc: "Bệ hạ vạn tuế, thần nữ đương nhiên là ngóng trông bệ hạ tốt."
"Vậy thì cần gì hỏi lại?" Ánh mắt hoàng đế đã xê dịch về nơi khác.
Lục Nguyệt Du cũng theo đó mà yên tĩnh. Chỉ là trong cổ lại phát ngứa, nàng vội đưa tay lên che miệng, ho khan.
Hoàng đế nhàn nhạt phân phó nội thị đang chờ ở một bên: "Giang Vũ, đưa Lục gia tiểu thư hồi sương phòng."
Nàng cuống quýt nhìn về phía bệ hạ, lại từ bên trong ánh mắt lạnh như băng kia bắt được một chút lo lắng, không có né tránh, chỉ là một cái thoáng qua. Hoàng mệnh đã hạ, nàng đành đứng lên hành lễ, theo Giang công công lui xuống.
Trong phòng mẫu thân đèn đuốc vẫn sáng, nàng đi tới trước cửa, liền cùng Giang công công nói tạm biệt: "Làm phiền Giang công công rồi, ta trước vào chúc mẫu thân ngủ ngon."
Giang vũ cung tay cúi đầu, quay người lui xuống.
Thời điểm Lục Nguyệt Du đẩy cửa phòng ra, mẫu thân đã nghênh đón trước cửa: "Diêu nhi, bệ hạ với ngươi như thế nào?"
Quốc công phu nhân sớm đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, so với nữ nhi còn nóng vội hơn. Vấn đề này liên quan đến tiền đồ của nữ nhi a.
Lục Nguyệt Du đỡ mẫu thân trở về cạnh bàn, ngồi xuống: "Bệ hạ.. vẫn là để ý sự tình Dực vương khi trước."
Quốc công phu nhân nghe rồi nói: "Ngày mai ta cùng ngươi đi tìm trưởng tỷ nói một chút, để người ở trong cung thêm một thời gian. Thời gian dài chắc chắn sẽ tốt lên."
"Đa tạ mẫu thân." Từ khi Dực vương thất thế, Tuyên vương đăng cơ, Lục Nguyệt Du liền nhận định rõ ràng, vào cung là đường ra duy nhất.
Sẽ không có người nguyện ý cưới một nữ tử đã từng hứa hôn với hoàng tử từng đoạt quyền mà thất bại rồi lưu vong. Coi như nhà chồng không để ý thanh danh của nàng, cũng sẽ kiêng kị đắc tội tân hoàng. Hoàng đế chịu cưới trưởng tỷ cùng nàng dáng dấp tương tự làm hoàng hậu, liền nói lên trong lòng hắn, nàng còn có một chút phân lượng..
**
Mưa một mực vẫn chưa có ý định ngừng.
Lăng Diệp uống ly rượu cuối cùng, hạ lệnh cho người bung dù hướng tẩm điện hoàng hậu mà đi.
Hắn nhớ tới một thân hạc trắng kia, không phải tại bên trong tẩm điện, mà là trên bãi săn..
Năm đó mười chín tuổi, hắn phụng mệnh hồi kinh chúc thọ phụ hoàng. Hoàng hậu kế vì muốn có được niềm vui của phụ hoàng, nảy ra ý đem yến hội chúc thọ tổ chúc tại bãi săn. Hắn cùng tứ hoàng đệ cùng nhau đi săn, liền tại trong rừng phát hiện một thân hạc váy trắng kia..
Tiểu cô nương bộ dáng mười một mười hai tuổi, trắng nõn động lòng người, mặt tươi như hoa. Giữa mày còn đọng một tia non nớt, bộ dáng chật vật, ánh mắt trông mong nhìn qua bọn hắn, dường như vừa bị ngã xuống..
Hắn căn bản không có ý định để ý tới, tứ hoàng đệ cũng chỉ phân phó thị vệ, qua hỏi một chút tình hình. Huynh đệ hai người thì vòng qua rừng cây mà đi.
Cho tới khi tiểu cô nương kia khuất khỏi tầm mắt thật lâu, hắn mới nhận ra khuôn mặt kia. Hắn ghìm cương ngựa quay trở lại tìm. Tiểu cô nương nước mắt đầy mặt đang cùng thị vệ khóc lóc kể lể.
"Ngựa của ta bị mất, bây giờ làm sao quay về đại doanh?"
Hắn kéo cương ngựa đi chậm rãi, lặng lẽ đến gần, đưa tay cùng nàng nói: "Đưa ngươi trở về."
Bất tri bất giác, dưới chân đã đi tới trước cửa tẩm điện.
An Tiểu Hải đang canh ở bên ngoài, thấy hắn đi tới cuống quýt hành lễ.
Cảm giác say rượu dần tan đi, Lăng Diệp lười mở miệng, thoáng khoát tay cho An Tiểu Hải miễn lễ, chỉ phân phó nói: "Mở cửa."
An Tiểu Hải vội cúi đầu: "Bệ hạ, nương nương thân thể khó chịu, đã sớm đi ngủ. Sợ là không thể hầu hạ bệ hạ."
Lăng Diệp lúc này mới phát giác mấy phần, đầu tiên là bày yến tiệc để hắn cùng Lục Nguyệt Du ở riêng, sau đem hắn cự tuyệt ngoài cửa, hôm nay, hành vi của hoàng hậu quả thực mang theo ý đồ khác..
Nước mưa ưu tư róc rách rơi, cũng khó có thể dập tắt lửa nóng trong tâm. Hắn ngửi ngửi trước cửa từng tia từng sợi hương thơm quen thuộc mê người, lại nhìn bên cửa, đèn đuốc sớm đã mờ ảo. Liền chỉ đành đè xuống khàn khàn trong họng, phân phó Giang Mông Ân: "Hồi Dưỡng Tâm điện."
**
Việc vấn an hoàng hậu ba ngày một lần của nhóm tần phi, sớm đã bị Tinh Đàn miễn. Mỗi ngày mười lăm Tinh Đàn sẽ vấn an thái hậu, hôm nay sửa lại là thời gian nhóm tần phi tới Thừa Càn cung thỉnh an hoàng hậu. Quế ma ma hầu hạ nàng mặc vào phục trang, đeo lên mũ quan lông vũ tơ vàng. Tinh Đàn vịn Hình cô cô, hướng chính điện đi tới.
Bên trong Thọ Hòa cung lại cho người tới truyền lời. Tiểu nội thị tới nơi thở hồng hộc, lời nói không thành câu.
Hình cô cô khiển trách hai tiếng: "Chậm một chút, gấp cái gì?"
"Nương, nương nương, thái hậu bệnh, mời ngài đi qua xem."
Tinh Đàn dừng bước chân, hỏi nội thị kia: "Đã mời thái y qua chưa?"
"Mời, mời. Sáng sớm liền đã mời rồi ạ."
Tinh Đàn lại phân phó An Tiểu Hải: "Đi thông truyền cho bệ hạ một tiếng."
Tiểu nội thị kia vội nói: "Nương nương, bệ hạ bên kia, An công công đã sớm cho người đi truyền lời. Chắc bệ hạ còn chưa hạ triều, cũng không biết có đi hay không." An công công trong miệng tiểu nội thị không phải An Tiểu Hải mà là nghĩa phụ (cha nuôi) của An Tiểu Hải, hầu hạ bên người thái hậu – An Đức Hậu An công công.
An Tiểu Hải ở lại Thừa Càn cung, giải tán đám phi tần.
Tinh Đàn để tiểu nội thị dẫn đường, mang theo Hình cô cô hướng Thọ Hòa cung đi.
Từ khi Dực vương rời kinh, cô mẫu thân thể luôn luôn không tốt, cô độc tại bên trong Thọ Hòa cung, Tinh Đàn là thân nhân duy nhất có thể vấn an nàng. Về phần hoàng đế, cùng cô mẫu mà nói, có lẽ cho tới bây giờ đều không tính là thân nhân. Nhi nữ của Nguyên Huệ hoàng hậu, từng người đều hướng cô mẫu mà ghen ghét.
Bên trong tẩm điện của Thọ Hòa cung, mùi Tạng hương đốt nhàn nhạt, hợp cùng hương vị nước thuốc, khiến cả gian tẩm điện đều nhiễm lên một tầng bệnh khí.
Thái hậu nghiêng nghiêng tựa ở góc giường, một thân này bị giam lỏng trong thâm cung, trong mắt đã sớm mất đi vẻ tức giận. Tinh Đàn bước đến bên giường ân cần hỏi thăm bệnh tình cô mẫu. Một bên nghe nội thị nói, hôm qua trong đêm mưa to, bệnh đau đầu của thái hậu tái phát, lại nhiễm một chút phong hàn.
Thái hậu thấy nàng đến, buồn buồn nói: "Hoàng đế hắn.. còn không chịu gặp ai gia.."
"Cô mẫu nghĩ nhiều rồi, bệ hạ chính vụ bận rộn, nên chậm trễ. Có lẽ chờ mọi việc có thể buông xuống, bệ hạ sẽ đến thăm cô mẫu."
Tinh Đàn vừa dứt lời liền nghe được tiếng bước chân chậm rãi bên ngoài cửa sổ, một thân ảnh màu vàng sáng xuất hiện tại khe hở chật hẹp của cửa sổ.
Thái hậu dường như đã nhận ra thánh giá, liền lại một tiếng ai thán: "Thời điểm tiên hoàng đại táng, bên cạnh lăng cũng đã xây thêm một tòa nữa, ai gia sớm muộn sẽ đi cùng hắn.."
"Thái hậu tốt hơn nên bảo trọng cho tốt, tiên đế sợ là cũng không muốn nhìn thấy thái hậu."
Thân ảnh kia chắp tay bước vào tẩm điện, giọng nói bình tĩnh, lại có ý khiến người kinh hãi. Tính cả Tinh Đàn, bên trong tẩm điện một đám nô tỳ lớn nhỏ liền cùng nhau quỳ xuống. Thái hậu tham dự vào sự tình mưu hại thái tử lúc trước, sớm đã không có người dám đề cập, chỉ có thánh uy của vạn tuế gia, qua loa một câu, liền khiến đám người trong tẩm điện rúng động tâm can, ai cũng lo lắng chính mình sẽ bị liên lụy vào..
Lăng Diệp vốn là không muốn tới, nếu không phải An Đức Hậu một phen khổ tình cùng hắn nói, rằng thái hậu bệnh tình quả thật nghiêm trọng. Nể tình lão nô này từng hầu hạ qua bệnh thể tiên đế, hắn mới đến xem, vị mẹ kế tốt này của hắn, lại muốn có hành động gì mới.
Thái hậu ra vẻ ho khan hai tiếng, chứng minh bệnh tình của nàng là thật. Rồi lại tha thiết khóc lóc kể lể: "Là ai gia có lỗi với tiên đế, có lỗi với Nguyên Huệ hoàng hậu.."
"Thái hậu trong lòng hiểu rõ là tốt." Hoàng đế đã tới bên bàn tròn ngồi xuống, thấy Tinh Đàn quỳ dưới đất, liền cho đám người miễn lễ. Hoàng hậu trước mắt, hai gò má ôn nhuận ửng đỏ trên màu da trắng nõn, dưới ánh sáng, giống như mặt trời mọc giữa sa mạc khi tối trời..
Nhưng mà, sắc mặt tốt như vậy, không phải là sắc mặt của người mới bị bệnh qua.
Tinh Đàn đứng lên, đi đến bên giường chiếu cố cô mẫu. Đã thấy cô mẫu ánh mắt lưu chuyển, liền đọc được ý tứ trong đó: "Lần trước Tinh Đàn đưa tới hồng sâm cho cô mẫu có còn hay không? Hồng sâm bình tâm khí, bổ tâm huyết, đối với chứng bệnh của cô mẫu có ích.."
Thái hậu ho khan: "Trong khố phòng vẫn còn, An Đức Hậu biết ở đâu."
"Cái kia, Tinh Đàn trước đi pha một ấm trà sâm tới cho cô mẫu." Nàng đứng lên, nhẹ nhàng cùng hoàng đế phúc thân thi lễ, lách qua chiến trường giữa hai mẹ con, lui xuống.
An Đức Hậu tự mình dẫn Tinh Đàn đi khố phòng, Tinh Đàn cầm hồng sâm, đi tới tạp phòng ở bên cạnh, tận lực đem công việc trong tay làm chậm chút. Chờ đến khi bưng chén trà sâm kia ở về tẩm điện thái hậu, đã qua một thời gian.
Đến gần cửa tẩm điện, lại nghe được cô mẫu đang cùng hoàng đế nói chuyện. Nàng cuống quýt dừng bước, không muốn quấy rầy, chỉ là những lời kia lại bay tới bên tai. Tinh Đàn biết, một trong các nguyên nhân gây bệnh cho cô mẫu cũng là vì thân muội.
"Năm đó vì giúp Dự nhi chọn một hoàng hậu tốt, ai gia đã chỉ hôn. Nguyệt Du cô nương kia, khi đó cũng là bị ai gia bắt buộc. Hoàng đế chớ cùng nàng so đo, nếu thật là có sai, thì cũng là ai gia có lỗi với ngươi.."
Thời điểm Nguyên Huệ hoàng hậu bệnh chết, tam hoàng tử cùng Hoàn Hi công chúa còn vị thành niên, từng cùng tứ hoàng tử được nuôi dưỡng bên người kế hoàng hậu. Tinh Đàn cùng thân muội còn cùng một mẹ sinh ra, đã có chỗ bất công. Cô mẫu năm đó vì Dực vương trải đường, tìm một nhà mẹ đẻ có thể chống lưng, chia rẻ tình cảm giữa Tuyên vương cùng thân muội, tư tâm trong đó có thể nghĩ được.
Hoàng đế đè thấp giọng, theo khe hở nhỏ nơi cửa sổ truyền ra bên ngoài.
"Trẫm nếu thật muốn cùng thái hậu so đo, Tín quốc công phủ, bây giờ đã không còn ở trong kinh thành."
- Edit by Palpitate666__
P/s: Mấy hôm nay bận quá, không thể thực hiện lời hứa mỗi ngày một chương với các tình yêu được, cho mình xin lỗi nhiều nha: "((
Link góp ý:
[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Palpitate666