Chương 10: Sự cố tại đại điển sắc phong
Âm Thái Hậu ho khan che dấu vẻ lúng túng, sau đó ha ha cười mấy tiếng, giơ rượu lên kính các đại thần: "Hôm nay là ngày đại hôn của Hoàng Thượng, ai gia thay mặt Tiên Đế cùng liệt tổ liệt tông cảm tạ các vị những năm gần đây đã cực khổ, dốc lòng phụ tá Hoàng Thượng."
Mọi người lập tức cầm lấy chén rượu trước mặt, giơ lên cao, trăm miệng một lời nói: "Bọn thần không dám kể công.. Tất cả đều do Thái Hậu ngài biết cách trị quốc." Các đại thần một lòng đẩy Âm Thái Hậu lên đỉnh cao, hoàn toàn không quan tâm đến nhân vật chính của ngày đại hôn.
Ai cũng thích nghe những lời nịnh nọt, Âm Thái Hậu cũng không ngoại lệ. Mắt phượng của bà híp lại, cười đến vô cùng xinh đẹp, khoát tay nói với thái giám thân tín: "Người đâu, thưởng.."
"Dạ!" Tiếng trả lời the thé vang lên. Vẻ mặt mọi người dưới đài đều mang vẻ tươi cười, cực kỳ vui vẻ.
Lúc này, Âm Lăng Huyên dẫn đầu từ dưới đi lên, khuôn mặt oán trách vì phải quỳ lâu như vậy. Đám người Vệ Lương Ngữ, Kỷ Mật Liễu đi theo. Hoa Nhan mỉm cười, nàng quyết định muốn giả vờ là người ngây ngốc, sao có thể tranh giành với các nàng? Đương nhiên sẽ là người đứng dậy cuối cùng.
Hoa Nhan đứng lên, theo bản năng vuốt ve y phục dính tro bụi, không ngờ động tác bị chúng thần gạt sang một bên này lại lọt vào tầm mắt của Hách Liên Hoài Diệc, nụ cười của hắn càng thêm nở rộ.
Âm Thái Hậu nói chuyện phiếm với chúng thần không lâu thì phân phó bắt đầu lễ sắc phong. Thái giám Liên Anh bên người Hách Liên Hoài Diệc vội vàng tuân lệnh, lấy ra từ lòng ngực một quyển thánh chỉ vàng sáng. Thấy vậy, Hoa Nhan nghiến răng ken két.
Chính là cái thứ đã đem nàng đến đây, làm hại nàng bây giờ nhìn thấy nó đã phát điên!
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Nay là ngày đại hôn của trẫm, thuận theo ý trời, cưới tứ phi, cửu tần, hai mươi sáu phụ nhân, tám mươi mốt ngự thê, dưới có giai lệ ba ngàn người.. Hiện phong nhi nữ của Lạc Tể Tướng Lạc Hoa Nhan là Hiền phi. Kỷ Mật Liễu, Kỷ thị là Đức phi cùng Vệ Lương Ngữ, Vệ thị là Thục phi.." Chỉ thiếu duy nhất nhi nữ của Âm Quốc Công, Âm Lăng Huyên.
Đọc xong thánh chỉ.
"Tạ ơn Hoàng Thượng.." Trong điện, những nữ tử mặc hỉ phục nằm rạp xuống, các phi tần đồng thời quỳ xuống tạ ơn. Lời nói nhỏ nhẹ, nũng nịu vang dội cả đại điện. Hoa Nhan quỳ xen lẫn trong đám người, bên môi nàng mang theo nụ cười khó phát hiện. Âm Thái Hậu bỗng chốc cho hắn nạp nhiều phi tần như vậy, cũng không biết là muốn an tâm cái gì. Nhưng mà cũng tốt, hắn nạp nhiều phi tần như thế bà già đó cũng sẽ không để ý đến nàng.
Hách Liên Hoài Diệc còn chưa nói bình thân thì Âm Lăng Huyên đã đứng lên phía trước đám nữ nhân, trợn mắt nhìn, ương ngạnh hỏi: "Hoàng Thượng, vì sao trong thánh chỉ không có sắc phong thần thiếp?"
Phi tần ở đại điện lại dám chỉ trích Hoàng Thượng, cho dù Hoài Diệc có vô dụng như thế nào cũng không thể làm càn như vậy! Sắc mặt Âm Thái Hậu thật không dễ dàng khôi phục giờ lại càng đen thêm, hét lớn bảo Âm Lăng Huyên: "Càn rỡ!" Lúc trước Hoàng Nhi cho bà xem qua thánh chỉ, rõ ràng Âm Lăng Huyên được sắc phong là Quý Phi, hơn nữa chức vị đứng nhất. Thế nhưng, hiện tại trên quyển thánh chỉ này lại không có tên của Âm Lăng Huyên. Chuyện thật sự là kỳ quặc.
Hách Liên Hoài Diệc mở to mắt, vẻ mặt hết sức vô tội, còn điểm thêm chút ủy khuất, kết hợp với dung nhan tuấn tú tạo nên vẻ mặt hài nhi bị trách mắng làm cho người ta không nhịn được đau lòng thương tiếc. "Ái phi.. Sao ngươi lại mắng trẫm? Thánh chỉ cũng không phải là trẫm viết, trẫm thật là vô tội." Hắn vừa ném ra một quả bom, rõ rệt chỉ trích họ ngoại can thiệp hoàng quyền, không để lại dấu vết. Mắt Hách Liên Hoài Diệc đỏ lên, mang theo hơi nước mê hoặc lòng người nhìn về phía Âm Thái Hậu: "Mẫu hậu, đây là nhi nữ nhà ai? Trẫm không cần."
Mọi người lập tức cầm lấy chén rượu trước mặt, giơ lên cao, trăm miệng một lời nói: "Bọn thần không dám kể công.. Tất cả đều do Thái Hậu ngài biết cách trị quốc." Các đại thần một lòng đẩy Âm Thái Hậu lên đỉnh cao, hoàn toàn không quan tâm đến nhân vật chính của ngày đại hôn.
Ai cũng thích nghe những lời nịnh nọt, Âm Thái Hậu cũng không ngoại lệ. Mắt phượng của bà híp lại, cười đến vô cùng xinh đẹp, khoát tay nói với thái giám thân tín: "Người đâu, thưởng.."
"Dạ!" Tiếng trả lời the thé vang lên. Vẻ mặt mọi người dưới đài đều mang vẻ tươi cười, cực kỳ vui vẻ.
Lúc này, Âm Lăng Huyên dẫn đầu từ dưới đi lên, khuôn mặt oán trách vì phải quỳ lâu như vậy. Đám người Vệ Lương Ngữ, Kỷ Mật Liễu đi theo. Hoa Nhan mỉm cười, nàng quyết định muốn giả vờ là người ngây ngốc, sao có thể tranh giành với các nàng? Đương nhiên sẽ là người đứng dậy cuối cùng.
Hoa Nhan đứng lên, theo bản năng vuốt ve y phục dính tro bụi, không ngờ động tác bị chúng thần gạt sang một bên này lại lọt vào tầm mắt của Hách Liên Hoài Diệc, nụ cười của hắn càng thêm nở rộ.
Âm Thái Hậu nói chuyện phiếm với chúng thần không lâu thì phân phó bắt đầu lễ sắc phong. Thái giám Liên Anh bên người Hách Liên Hoài Diệc vội vàng tuân lệnh, lấy ra từ lòng ngực một quyển thánh chỉ vàng sáng. Thấy vậy, Hoa Nhan nghiến răng ken két.
Chính là cái thứ đã đem nàng đến đây, làm hại nàng bây giờ nhìn thấy nó đã phát điên!
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Nay là ngày đại hôn của trẫm, thuận theo ý trời, cưới tứ phi, cửu tần, hai mươi sáu phụ nhân, tám mươi mốt ngự thê, dưới có giai lệ ba ngàn người.. Hiện phong nhi nữ của Lạc Tể Tướng Lạc Hoa Nhan là Hiền phi. Kỷ Mật Liễu, Kỷ thị là Đức phi cùng Vệ Lương Ngữ, Vệ thị là Thục phi.." Chỉ thiếu duy nhất nhi nữ của Âm Quốc Công, Âm Lăng Huyên.
Đọc xong thánh chỉ.
"Tạ ơn Hoàng Thượng.." Trong điện, những nữ tử mặc hỉ phục nằm rạp xuống, các phi tần đồng thời quỳ xuống tạ ơn. Lời nói nhỏ nhẹ, nũng nịu vang dội cả đại điện. Hoa Nhan quỳ xen lẫn trong đám người, bên môi nàng mang theo nụ cười khó phát hiện. Âm Thái Hậu bỗng chốc cho hắn nạp nhiều phi tần như vậy, cũng không biết là muốn an tâm cái gì. Nhưng mà cũng tốt, hắn nạp nhiều phi tần như thế bà già đó cũng sẽ không để ý đến nàng.
Hách Liên Hoài Diệc còn chưa nói bình thân thì Âm Lăng Huyên đã đứng lên phía trước đám nữ nhân, trợn mắt nhìn, ương ngạnh hỏi: "Hoàng Thượng, vì sao trong thánh chỉ không có sắc phong thần thiếp?"
Phi tần ở đại điện lại dám chỉ trích Hoàng Thượng, cho dù Hoài Diệc có vô dụng như thế nào cũng không thể làm càn như vậy! Sắc mặt Âm Thái Hậu thật không dễ dàng khôi phục giờ lại càng đen thêm, hét lớn bảo Âm Lăng Huyên: "Càn rỡ!" Lúc trước Hoàng Nhi cho bà xem qua thánh chỉ, rõ ràng Âm Lăng Huyên được sắc phong là Quý Phi, hơn nữa chức vị đứng nhất. Thế nhưng, hiện tại trên quyển thánh chỉ này lại không có tên của Âm Lăng Huyên. Chuyện thật sự là kỳ quặc.
Hách Liên Hoài Diệc mở to mắt, vẻ mặt hết sức vô tội, còn điểm thêm chút ủy khuất, kết hợp với dung nhan tuấn tú tạo nên vẻ mặt hài nhi bị trách mắng làm cho người ta không nhịn được đau lòng thương tiếc. "Ái phi.. Sao ngươi lại mắng trẫm? Thánh chỉ cũng không phải là trẫm viết, trẫm thật là vô tội." Hắn vừa ném ra một quả bom, rõ rệt chỉ trích họ ngoại can thiệp hoàng quyền, không để lại dấu vết. Mắt Hách Liên Hoài Diệc đỏ lên, mang theo hơi nước mê hoặc lòng người nhìn về phía Âm Thái Hậu: "Mẫu hậu, đây là nhi nữ nhà ai? Trẫm không cần."
Chỉnh sửa cuối: