Bài viết: 99 

Chương 77: Thân Thế Của Hắn
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Ninh Thanh Thanh thu hồi biểu cảm, hệ sợi tràn ra ngưng thật ngũ quan.
Nàng chớp mắt nhìn tay Tạ Vô Vọng nắm khí linh vàng rực từ trong thân hình Mạnh Hàm rút ra, bóp nát.
"Thiếu chủ a.." Thanh âm lão nhân từ từ phiêu tán mang theo vài phần giải thoát. "Rốt cuộc, đã kết thúc.."
Tạ Vô Vọng thong thả buông tay, giữa ngón tay rơi ra một mảnh kim quang.
Khớp xương tay kia vẫn cứng đờ vô cùng bắt mắt.
Bàn tay Tạ Vô Vọng thời kỳ niên thiếu không lớn như sau này, năm ngón tay có vẻ vô cùng thon dài, bộ dáng vung ra một tay kim quang vừa hoa lệ vừa lãnh khốc.
Trong nháy mắt Ninh Thanh Thanh hoảng thần, cánh tay hắn vòng lên đem nàng ôm vào trong lòng ngực chậm rãi ngồi xổm trên nền đất đang tràn đầy kim hỏa.
Y phục dạ hành trên người hắn có nhiều tổn hại, phía dưới khuôn mặt trái cũng tàn khuyết một khối, biểu tình không linh động lắm vẫn giống một búp bê sứ vỡ vụn.. Thiếu niên Tạ Vô Vọng càng giống búp bê sứ.
Nàng còn chưa kịp mở miệng, thiếu niên đã ngẩn ngơ lộ ra biểu tình hung dữ.
"Bảo nàng lấy đạo cốt của ta, vì sao không làm!" Hơi có chút ý vị hận sắt không thành thép.
Âm sắc cực tốt, chẳng qua thanh âm này so với Tạ Vô Vọng thành niên có vẻ trẻ con trong sáng hơn rất nhiều.
Hung tàn, giống như ra vẻ hung tàn. Tạ Vô Vọng giờ phút này dường như không phải Đạo Quân dối trá không chê vào đâu được kia, hắn có nhược điểm, sẽ động cảm tình thật. Hắn nhìn nàng như vậy, nàng có thể cảm giác được hắn đang đau lòng.
Vọng cảnh phía sau hắn rách nát.
Kim quang lan ra cùng xích diễm hòa lẫn vào nhau. Lúc thế giới hỏng mất cùng thiếu niên nửa gương mặt chiếu vào trong mắt hắc bạch phân minh của nàng có loại tuyệt mỹ đặc biệt thê lương.
Bầu trời đẹp, hắn cũng đẹp.
Lại chớp mắt một cái, nguyên thần trở về.
Ninh Thanh Thanh đột nhiên hoàn hồn.
Bởi vì cảm giác phía sau lưng truyền đến nguy cơ từng trận phát lạnh.. Có thứ gì đó đi đến phía sau nàng!
Đúng rồi, trước khi nàng tiến vào vọng cảnh đang có vô số cương thi hải dân nhào lại đây, nàng ném ra nấm chỉ có thể hơi chút ngăn cản một trận nhỏ.
Giờ phút này nấm của nàng có lẽ đã bị xé nát, đau đớn của muôn vàn hệ sợi đứt gãy hậu tri hậu giác dũng mãnh xông vào trong đầu nàng. Nàng không kịp đau lòng cùng thịt đau, bởi vì cương thi hải dân phía trước bổ nhào vào đã khó khăn chạm được giữa lưng nàng.
Trong nháy mắt này, thời gian giống như kéo tơ, kéo đến cực dài.
Nàng rõ ràng cảm giác được vài móng tay sắc nhọn chạm được quần áo nàng, không xé nát vải dệt mà là đem tầng xiêm y kia áp trên làn da nàng.
Da thịt theo bản năng căng chặt, lại trong một chốc những lợi trảo kia liền muốn đâm thủng áo choàng xẻo vào thân thể nàng.
Ánh sáng đen kịt, trên đỉnh đầu càng có nhiều cương thi hải dân phi thân đập xuống sắp nện ở trên người nàng và Tạ Vô Vọng.
Nơi xa truyền đến tiếng Phù Đồ Tử kêu rên phun máu.
Thanh âm mập mạp vô cùng mơ hồ như là trong miệng ngậm vô số bánh trôi phát ra: "Có dũng khí.. Đánh chết.. Béo gia ngươi! Đánh không chết.. Ta chính là ông nội.. Ngươi! Ách.."
Con ngươi Ninh Thanh Thanh co rút lại vừa muốn động, trong đầu bỗng nhiên truyền ra đau đớn khủng bố đến cực điểm, giống như một vạn sợi hệ sợi đang cắt đầu óc nàng. Đây là di chứng kéo tơ lột kén ở trong vọng cảnh lưu lại.
Hết thảy đều đã đến thời điểm tệ nhất.
Vạn hạnh trong bất hạnh là cặp mắt kia của Tạ Vô Vọng cuối cùng cũng mở.
Hắn phản ứng nhanh đến cực hạn.
Một tay đem thân hình nàng ôm vào lòng, tay lớn chống đỡ ở phía trên đột nhiên chấn động, uy áp khổng lồ lập tức đãng bốn phương tám hướng.
"Định Hải Thần Sơn" trên đỉnh đầu tấc tấc rách nát, cương thi hải dân như bị pháo nổ bay bùm bùm rơi như hoa nở rộ.
Ninh Thanh Thanh từ trước đến nay cũng chưa từng hoài nghi sức chiến đấu cường đại của Tạ Vô Vọng.
Nàng muốn nói chuyện nhưng nguyên thần thật sự hao tổn quá mức, cảm giác suy yếu rét buốt từ trong xương cốt thấm ra, mở miệng chỉ phát ra suyễn thanh mảnh mai vô lực.
Ninh Thanh Thanh: "..."
Thanh âm nhược chít chít này là từ đâu thoát ra?
Nàng! Rõ ràng là một cây nấm cường đại đến không biên giới!
Vừa rồi nếu không phải Tạ Vô Vọng đoạt công lao của nàng, vậy khí linh kia nhất định đã bị nàng không chút lưu tình nào xử lý!
Nghe được khí thanh nhạt nhẽo kia của nàng, thân hình cứng rắn của Tạ Vô Vọng hơi hơi cứng đờ trong chớp mắt.
Hắn đem đầu nàng ôm trong lòng ngực càng chặt hơn chút, lồng ngực khó chịu chấn động, thanh âm trầm thấp dễ nghe từ đỉnh đầu truyền đến: "A Thanh kiên cường, rất nhanh sẽ không đau nữa."
Ninh Thanh Thanh: "..."
Đây là thẳng nam dỗ tiểu hài tử?
Trong lúc nói chuyện, hắn vẫn không chậm trễ chính sự.
Thân hình lóe một cái xuất hiện ở ngoài trăm trượng, tay áo đen hạ xuống dương ra một cánh tay trắng lãnh khinh phiêu phiêu nắm vào y phục rực rỡ trên cổ tay Doanh chủ.
Giờ phút này, bàn tay Doanh chủ đã nối thẳng cắm vào ngực Phù Đồ Tử, đang muốn chấn vỡ tâm mạch hắn.
"Rắc."
Tiếng vang giòn tan, cực viêm theo tay áo lay động hướng thân hình Doanh chủ.
Doanh chủ phản ứng cũng coi như cực kỳ quyết đoán, giơ tay trái lên như đao đem cánh tay phải bị Tạ Vô Vọng kiềm trụ từ chỗ khuỷu tay cong chặt đứt.
Thân hình vội vàng thối lui, nhoáng lên liền lui đến giữa quảng trường rơi xuống vai tòa tượng lớn kia.
"Đạo Quân ngao.." Trong miệng Phù Đồ Tử thiếu răng, trước tiên phun máu phát ra tiếng vuốt mông ngựa vang dội. "Đạo Quân thần thông cái thế! Đạo pháp vô biên!"
Ninh Thanh Thanh: "..."
Nàng gian nan chuyển động tròng mắt nhìn mập mạp liếc mắt một cái.
Thực sự đáng thương, cái tay đứt kia của Doanh chủ cháy xém vẫn cắm ở ngực hắn. Nhưng so sánh với những thương thế khác trên người hắn, chút thương nhỏ này cơ hồ có thể xem nhẹ không đáng kể.
Thảm đến Ninh Thanh Thanh cũng không đành lòng nhìn lần thứ hai.
Tạ Vô Vọng lạnh lùng ngước mắt nhìn phía quảng trường, trên người dần dần ngập sát khí.
Phù Đồ Tử lệ nóng doanh tròng, tay chân thụ sủng nhược kinh đặt loạn.
Đạo Quân vì hắn, muốn giết người ngao..
Bên kia, Doanh chủ đứng ở trên vai tượng lớn bỗng nhiên ngửa đầu huýt gió.
Chỉ thấy cương thi hải dân trên quảng trường đồng thời ngẩng cổ, rất giống vịt bị nắm cổ dài xách lên.
"Ách ách ách ách.."
Từng đạo kim mang ảm đạm từ trong miệng hải dân tràn ra tựa như cưỡng ép rút tơ, gương mặt bọn họ theo đó nhô lên phía trước, tứ chi vô lực co rút run rẩy.
Có điều trong nháy mắt, từng gương mặt vốn không tính no đủ nhanh chóng héo rút, sọc năm màu hãm sâu trên khuôn mặt da bọc xương giống từng quả quýt vừa khô vừa móp.
"Thình thịch!" "Thình thịch!"
Cương thi hải dân một người tiếp một người nằm gục trên mặt đất, hơi thở hoàn toàn không còn.
Tất cả kim mang hội tụ đến trên người Doanh chủ.
"Này nha!" Phù Đồ Tử một bên đỡ phía sau cây cọ chậm rãi mở chân ngồi xuống, một bên méo miệng thở dài. "Vừa rồi ta cũng thu tay không giết những người này! Không nghĩ đến vẫn bị mặt âm dương này tự mình chỉnh chết toàn bộ! Toàn bộ đều là chính hắn chỉnh chết nha!"
Cũng đã bị thương đến thần trí không rõ vẫn nhớ rõ nhanh ném nồi, đem một hàng cương thi hải dân lần đầu tiên ra tay chụp chết đều tính trên người Doanh chủ.
Thân hình Tạ Vô Vọng vừa động, biến mất tại chỗ.
Phù Đồ Tử vui mừng dùng tầm mắt dõi theo vợ chồng hai người.. Cuối cùng không uổng phí nhiều máu như vậy, một đôi này rốt cuộc vẫn ở bên nhau.
Nhìn bọn họ tốt như vậy, Phù Đồ Tử từ đáy lòng cảm thấy thành tựu tràn đầy.
Trên thực tế Ninh Thanh Thanh chỉ không sức lực nhúc nhích mà thôi.
Nàng được Tạ Vô Vọng bảo hộ hoàn hảo ở trong ngực, hắn thuấn di mấy trăm trượng cũng không để một chút gió thổi đến nàng.
Tạ Vô Vọng trước khi động thủ cũng không chào hỏi.
Lúc hiện thân, năm ngón tay thon dài châm lửa đã hung hăng chụp vào mặt nạ trắng bệch mỉm cười kia của Doanh chủ.
Thân hình Doanh chủ cao thấp khó phân biệt mềm như bông ngửa ra sau tránh thoát. Hắn linh hoạt trượt vòng đến vai bên kia tượng lớn, thản nhiên gác chân ngồi xuống.
Dưới mặt nạ bay ra tiếng cười ha ha ha.
Như cũ vô nam vô nữ.
Tạ Vô Vọng đang định động thủ liền thấy tòa tượng lớn này bỗng dưng bùng nổ kim quang cánh tay vắt ngang quét lại đây.
Nó cực lớn cực trầm, phát ra tiếng gió gào thét của kim loại cùn mạnh mẽ đến nổ tung.
Tạ Vô Vọng không tránh không nhường, dương tay chắn.
"Đang oanh.."
Lúc tiếng động kim thạch chạm nhau vang lên, bỗng nhiên chỗ va chạm lại tuôn ra sóng xung kích chấn động thổi quét cả tòa đảo lớn.
Chỉ thấy những cây cọ bị thổi quét chỉnh tề ngã về phía sau. Đợi sóng xung kích qua đi thân cây đàn hồi trở về. Phù Đồ Tử mượt mà ngã ngồi ở dưới tàng cây bị bắn đến lăn vài vòng, thật vất vả giãy giụa bò dậy nhất thời không biết nên mắng ai.
Ninh Thanh Thanh ở trung tâm chấn động trái lại đến một tia gió cũng không thổi trúng.
Hỏa Tạ Vô Vọng không thể bậc lửa tòa tượng lớn này. Những kim quang này chính là lực thần khí ở trên trình độ nhất định có thể chống lại cực viêm của hắn.
"Thật nực cười a thật nực cười.." Doanh chủ mặt âm dương một bên thao túng tượng lớn, một bên phát ra tiếng cười chói tai. "Thân là hoàng tộc bị bắt bức hại.. Vương tộc, một vị vương tộc cuối cùng, vị đại Đạo Quân lợi hại a. Không muốn vì tộc nhân của mình bị bức hại báo thù, ngược lại cùng những cừu địch đó pha trộn cùng một chỗ.. Ha ha, như vậy còn mặt mũi chỉ trích người khác phản bội? Thật là thực nực cười!"
Tạ Vô Vọng mặt không biểu tình, một chưởng bổ tượng lớn lùi lại một bước.
"Đang ong.."
"Ai mới là kẻ phản bội nha?" Mặt âm dương loạng choạng thân thể nhảy ở trên vai tượng lớn giống như lên đồng. "Những tu sĩ đó đối đãi chúng ta như thế nào? Chỉ bởi vì chúng ta đạo cốt thiên nhiên tuyệt hảo hơn nữa có thể cho người khác sở dụng liền nuôi dưỡng chúng ta giống như heo dê, tìm mọi cách ngược đãi dâm loạn. Nuôi đến không sai biệt lắm liền rút đạo cốt chúng ta cường hóa thân hình dơ bẩn đê tiện của bọn họ.. A! Chúng ta còn có niết bàn cốt a, bị đùa chết cũng còn một cái mệnh, rút cốt đau chết cũng muốn trở lại địa ngục này tiếp tục chịu đủ tàn phá!"
Doanh chủ vẫn luôn cười ha ha ha, thanh tuyến làm người sởn tóc gáy.
Thanh âm âm lãnh đầy oán hận không ngừng chui vào lỗ tai Ninh Thanh Thanh.
Ý trong lời nói càng làm lòng nàng phát lạnh.
Nàng bỗng nhiên nhớ đến Mạnh Hàm ở trong vọng cảnh Thiên Cơ có nói qua.. "Trách chỉ trách thế đạo này, hận chỉ hận nhân tâm độc ác."
Nàng ngơ ngẩn ngước mắt nhìn về phía Tạ Vô Vọng.
Đạo cốt.. Của hắn?
Trái tim nàng hơi hơi treo lên. Cho nên Tạ Vô Vọng hắn không phải nấm, mà là một vị vương tộc hoàng tộc cuối cùng vận mệnh bi thảm.
Nàng có thể tưởng tượng một chủng tộc hoài bích có tội như vậy sẽ trải qua dạng hắc ám cùng trắc trở gì.
Sau khi nói mấy câu, Tạ Vô Vọng đã đem kim quang trên tượng lớn chấn đến rơi rớt tan tác.
Hắn trở tay một chiêu tế ra Long Diệu.
Giữa thiên địa, phong vân biến sắc.
Kiếm bản mạng Đạo Quân ra khỏi vỏ là ác mộng cộng đồng yêu và ma.
Một kiếm chém ra, cánh tay trái tượng lớn theo tiếng mà đứt đoạn.
"Phế vật! Phế vật!" Thanh âm Doanh chủ the thé điên cuồng. "Ngươi cái phế vật này không đi giết hết cẩu tu sĩ trong thiên hạ, chỉ ở nơi này ra vẻ ta đây! Đánh người một nhà thì tính là bản lĩnh gì! Mạnh Hàm cũng là phế vật! Lúc trước đã nói một trăm lần để hắn trước đánh gãy tâm mạch ngươi, thời điểm ngươi sau khi niết bàn suy yếu nhất động thủ. Hắn lại mềm lòng không đành lòng hoàn toàn phế ngươi!"
Ninh Thanh Thanh cảm giác được lồng ngực Tạ Vô Vọng rầu rĩ chấn động.
Ngực nàng cũng xoắn lại. Nếu theo như lời Doanh chủ, nếu Mạnh Hàm thật sự làm như vậy có lẽ đã thành công.
Chỉ là như vậy, Tạ Vô Vọng đã bị hủy.
"Là ngươi a." Tạ Vô Vọng cuối cùng mở miệng vàng nói lời đầu tiên với với Doanh chủ. "Tôn nhi chết thảm của Mạnh Hàm."
Thanh âm mang theo một tia ý cười.
Lúc động tác đối phương hơi đình trệ, Tạ Vô Vọng cũng không hạ thủ lưu tình.
Hắn trở tay nắm lấy Long Diệu chợt hiện, lúc phi ngang qua tượng lớn lưu loát vô tình áp kiếm xẹt qua..
Đầu tượng lớn mang mặt nạ màu trắng ầm ầm rơi xuống đất.
"Tranh ong.."
Trọng kiếm lạnh lùng nâng lên đem tượng lớn từng mảnh từng mảnh tước thành phế thạch.
"Thì ra là thế." Thanh âm Tạ Vô Vọng khôi phục lười nhác ngày xưa. "Mạnh Hàm vì hộ ta mà hại ngươi rơi vào tay địch thủ. Mắt thấy ngươi chết thảm, trung thành cũng bị thân tình đả động nguyện ý hoàn thành dã tâm và vọng tưởng của ngươi."
"Ha.." Doanh chủ nhảy sang một bên, mắng chói tai. "Ngươi có ích lợi gì? Nếu như cực hỏa đạo cốt cho ta, ta đã sớm giết sạch tu sĩ thiên hạ, vì tộc nhân ta báo thù!"
Tạ Vô Vọng gỡ xong tượng lớn, thu hồi kiếm.
Hắn gục đầu xuống, nhẹ nhàng cười.
"Báo thù a." Hắn nói giống như ngâm đem ba chữ này ở giữa răng môi ngậm một lát. "Ngươi có tâm báo thù cũng không biết thế gian này phàm là tu sĩ lớn nhỏ mà người hoàng tộc chạm qua sớm đã tử tuyệt ngàn năm trước."
Tạ Vô Vọng lại cười một tiếng.
"Kẻ báo thù lấy sát chứng đạo. Đê tiện." Hắn rũ mắt như nhìn heo chó. "Tham sống sợ chết."
Nàng chớp mắt nhìn tay Tạ Vô Vọng nắm khí linh vàng rực từ trong thân hình Mạnh Hàm rút ra, bóp nát.
"Thiếu chủ a.." Thanh âm lão nhân từ từ phiêu tán mang theo vài phần giải thoát. "Rốt cuộc, đã kết thúc.."
Tạ Vô Vọng thong thả buông tay, giữa ngón tay rơi ra một mảnh kim quang.
Khớp xương tay kia vẫn cứng đờ vô cùng bắt mắt.
Bàn tay Tạ Vô Vọng thời kỳ niên thiếu không lớn như sau này, năm ngón tay có vẻ vô cùng thon dài, bộ dáng vung ra một tay kim quang vừa hoa lệ vừa lãnh khốc.
Trong nháy mắt Ninh Thanh Thanh hoảng thần, cánh tay hắn vòng lên đem nàng ôm vào trong lòng ngực chậm rãi ngồi xổm trên nền đất đang tràn đầy kim hỏa.
Y phục dạ hành trên người hắn có nhiều tổn hại, phía dưới khuôn mặt trái cũng tàn khuyết một khối, biểu tình không linh động lắm vẫn giống một búp bê sứ vỡ vụn.. Thiếu niên Tạ Vô Vọng càng giống búp bê sứ.
Nàng còn chưa kịp mở miệng, thiếu niên đã ngẩn ngơ lộ ra biểu tình hung dữ.
"Bảo nàng lấy đạo cốt của ta, vì sao không làm!" Hơi có chút ý vị hận sắt không thành thép.
Âm sắc cực tốt, chẳng qua thanh âm này so với Tạ Vô Vọng thành niên có vẻ trẻ con trong sáng hơn rất nhiều.
Hung tàn, giống như ra vẻ hung tàn. Tạ Vô Vọng giờ phút này dường như không phải Đạo Quân dối trá không chê vào đâu được kia, hắn có nhược điểm, sẽ động cảm tình thật. Hắn nhìn nàng như vậy, nàng có thể cảm giác được hắn đang đau lòng.
Vọng cảnh phía sau hắn rách nát.
Kim quang lan ra cùng xích diễm hòa lẫn vào nhau. Lúc thế giới hỏng mất cùng thiếu niên nửa gương mặt chiếu vào trong mắt hắc bạch phân minh của nàng có loại tuyệt mỹ đặc biệt thê lương.
Bầu trời đẹp, hắn cũng đẹp.
Lại chớp mắt một cái, nguyên thần trở về.
Ninh Thanh Thanh đột nhiên hoàn hồn.
Bởi vì cảm giác phía sau lưng truyền đến nguy cơ từng trận phát lạnh.. Có thứ gì đó đi đến phía sau nàng!
Đúng rồi, trước khi nàng tiến vào vọng cảnh đang có vô số cương thi hải dân nhào lại đây, nàng ném ra nấm chỉ có thể hơi chút ngăn cản một trận nhỏ.
Giờ phút này nấm của nàng có lẽ đã bị xé nát, đau đớn của muôn vàn hệ sợi đứt gãy hậu tri hậu giác dũng mãnh xông vào trong đầu nàng. Nàng không kịp đau lòng cùng thịt đau, bởi vì cương thi hải dân phía trước bổ nhào vào đã khó khăn chạm được giữa lưng nàng.
Trong nháy mắt này, thời gian giống như kéo tơ, kéo đến cực dài.
Nàng rõ ràng cảm giác được vài móng tay sắc nhọn chạm được quần áo nàng, không xé nát vải dệt mà là đem tầng xiêm y kia áp trên làn da nàng.
Da thịt theo bản năng căng chặt, lại trong một chốc những lợi trảo kia liền muốn đâm thủng áo choàng xẻo vào thân thể nàng.
Ánh sáng đen kịt, trên đỉnh đầu càng có nhiều cương thi hải dân phi thân đập xuống sắp nện ở trên người nàng và Tạ Vô Vọng.
Nơi xa truyền đến tiếng Phù Đồ Tử kêu rên phun máu.
Thanh âm mập mạp vô cùng mơ hồ như là trong miệng ngậm vô số bánh trôi phát ra: "Có dũng khí.. Đánh chết.. Béo gia ngươi! Đánh không chết.. Ta chính là ông nội.. Ngươi! Ách.."
Con ngươi Ninh Thanh Thanh co rút lại vừa muốn động, trong đầu bỗng nhiên truyền ra đau đớn khủng bố đến cực điểm, giống như một vạn sợi hệ sợi đang cắt đầu óc nàng. Đây là di chứng kéo tơ lột kén ở trong vọng cảnh lưu lại.
Hết thảy đều đã đến thời điểm tệ nhất.
Vạn hạnh trong bất hạnh là cặp mắt kia của Tạ Vô Vọng cuối cùng cũng mở.
Hắn phản ứng nhanh đến cực hạn.
Một tay đem thân hình nàng ôm vào lòng, tay lớn chống đỡ ở phía trên đột nhiên chấn động, uy áp khổng lồ lập tức đãng bốn phương tám hướng.
"Định Hải Thần Sơn" trên đỉnh đầu tấc tấc rách nát, cương thi hải dân như bị pháo nổ bay bùm bùm rơi như hoa nở rộ.
Ninh Thanh Thanh từ trước đến nay cũng chưa từng hoài nghi sức chiến đấu cường đại của Tạ Vô Vọng.
Nàng muốn nói chuyện nhưng nguyên thần thật sự hao tổn quá mức, cảm giác suy yếu rét buốt từ trong xương cốt thấm ra, mở miệng chỉ phát ra suyễn thanh mảnh mai vô lực.
Ninh Thanh Thanh: "..."
Thanh âm nhược chít chít này là từ đâu thoát ra?
Nàng! Rõ ràng là một cây nấm cường đại đến không biên giới!
Vừa rồi nếu không phải Tạ Vô Vọng đoạt công lao của nàng, vậy khí linh kia nhất định đã bị nàng không chút lưu tình nào xử lý!
Nghe được khí thanh nhạt nhẽo kia của nàng, thân hình cứng rắn của Tạ Vô Vọng hơi hơi cứng đờ trong chớp mắt.
Hắn đem đầu nàng ôm trong lòng ngực càng chặt hơn chút, lồng ngực khó chịu chấn động, thanh âm trầm thấp dễ nghe từ đỉnh đầu truyền đến: "A Thanh kiên cường, rất nhanh sẽ không đau nữa."
Ninh Thanh Thanh: "..."
Đây là thẳng nam dỗ tiểu hài tử?
Trong lúc nói chuyện, hắn vẫn không chậm trễ chính sự.
Thân hình lóe một cái xuất hiện ở ngoài trăm trượng, tay áo đen hạ xuống dương ra một cánh tay trắng lãnh khinh phiêu phiêu nắm vào y phục rực rỡ trên cổ tay Doanh chủ.
Giờ phút này, bàn tay Doanh chủ đã nối thẳng cắm vào ngực Phù Đồ Tử, đang muốn chấn vỡ tâm mạch hắn.
"Rắc."
Tiếng vang giòn tan, cực viêm theo tay áo lay động hướng thân hình Doanh chủ.
Doanh chủ phản ứng cũng coi như cực kỳ quyết đoán, giơ tay trái lên như đao đem cánh tay phải bị Tạ Vô Vọng kiềm trụ từ chỗ khuỷu tay cong chặt đứt.
Thân hình vội vàng thối lui, nhoáng lên liền lui đến giữa quảng trường rơi xuống vai tòa tượng lớn kia.
"Đạo Quân ngao.." Trong miệng Phù Đồ Tử thiếu răng, trước tiên phun máu phát ra tiếng vuốt mông ngựa vang dội. "Đạo Quân thần thông cái thế! Đạo pháp vô biên!"
Ninh Thanh Thanh: "..."
Nàng gian nan chuyển động tròng mắt nhìn mập mạp liếc mắt một cái.
Thực sự đáng thương, cái tay đứt kia của Doanh chủ cháy xém vẫn cắm ở ngực hắn. Nhưng so sánh với những thương thế khác trên người hắn, chút thương nhỏ này cơ hồ có thể xem nhẹ không đáng kể.
Thảm đến Ninh Thanh Thanh cũng không đành lòng nhìn lần thứ hai.
Tạ Vô Vọng lạnh lùng ngước mắt nhìn phía quảng trường, trên người dần dần ngập sát khí.
Phù Đồ Tử lệ nóng doanh tròng, tay chân thụ sủng nhược kinh đặt loạn.
Đạo Quân vì hắn, muốn giết người ngao..
Bên kia, Doanh chủ đứng ở trên vai tượng lớn bỗng nhiên ngửa đầu huýt gió.
Chỉ thấy cương thi hải dân trên quảng trường đồng thời ngẩng cổ, rất giống vịt bị nắm cổ dài xách lên.
"Ách ách ách ách.."
Từng đạo kim mang ảm đạm từ trong miệng hải dân tràn ra tựa như cưỡng ép rút tơ, gương mặt bọn họ theo đó nhô lên phía trước, tứ chi vô lực co rút run rẩy.
Có điều trong nháy mắt, từng gương mặt vốn không tính no đủ nhanh chóng héo rút, sọc năm màu hãm sâu trên khuôn mặt da bọc xương giống từng quả quýt vừa khô vừa móp.
"Thình thịch!" "Thình thịch!"
Cương thi hải dân một người tiếp một người nằm gục trên mặt đất, hơi thở hoàn toàn không còn.
Tất cả kim mang hội tụ đến trên người Doanh chủ.
"Này nha!" Phù Đồ Tử một bên đỡ phía sau cây cọ chậm rãi mở chân ngồi xuống, một bên méo miệng thở dài. "Vừa rồi ta cũng thu tay không giết những người này! Không nghĩ đến vẫn bị mặt âm dương này tự mình chỉnh chết toàn bộ! Toàn bộ đều là chính hắn chỉnh chết nha!"
Cũng đã bị thương đến thần trí không rõ vẫn nhớ rõ nhanh ném nồi, đem một hàng cương thi hải dân lần đầu tiên ra tay chụp chết đều tính trên người Doanh chủ.
Thân hình Tạ Vô Vọng vừa động, biến mất tại chỗ.
Phù Đồ Tử vui mừng dùng tầm mắt dõi theo vợ chồng hai người.. Cuối cùng không uổng phí nhiều máu như vậy, một đôi này rốt cuộc vẫn ở bên nhau.
Nhìn bọn họ tốt như vậy, Phù Đồ Tử từ đáy lòng cảm thấy thành tựu tràn đầy.
Trên thực tế Ninh Thanh Thanh chỉ không sức lực nhúc nhích mà thôi.
Nàng được Tạ Vô Vọng bảo hộ hoàn hảo ở trong ngực, hắn thuấn di mấy trăm trượng cũng không để một chút gió thổi đến nàng.
Tạ Vô Vọng trước khi động thủ cũng không chào hỏi.
Lúc hiện thân, năm ngón tay thon dài châm lửa đã hung hăng chụp vào mặt nạ trắng bệch mỉm cười kia của Doanh chủ.
Thân hình Doanh chủ cao thấp khó phân biệt mềm như bông ngửa ra sau tránh thoát. Hắn linh hoạt trượt vòng đến vai bên kia tượng lớn, thản nhiên gác chân ngồi xuống.
Dưới mặt nạ bay ra tiếng cười ha ha ha.
Như cũ vô nam vô nữ.
Tạ Vô Vọng đang định động thủ liền thấy tòa tượng lớn này bỗng dưng bùng nổ kim quang cánh tay vắt ngang quét lại đây.
Nó cực lớn cực trầm, phát ra tiếng gió gào thét của kim loại cùn mạnh mẽ đến nổ tung.
Tạ Vô Vọng không tránh không nhường, dương tay chắn.
"Đang oanh.."
Lúc tiếng động kim thạch chạm nhau vang lên, bỗng nhiên chỗ va chạm lại tuôn ra sóng xung kích chấn động thổi quét cả tòa đảo lớn.
Chỉ thấy những cây cọ bị thổi quét chỉnh tề ngã về phía sau. Đợi sóng xung kích qua đi thân cây đàn hồi trở về. Phù Đồ Tử mượt mà ngã ngồi ở dưới tàng cây bị bắn đến lăn vài vòng, thật vất vả giãy giụa bò dậy nhất thời không biết nên mắng ai.
Ninh Thanh Thanh ở trung tâm chấn động trái lại đến một tia gió cũng không thổi trúng.
Hỏa Tạ Vô Vọng không thể bậc lửa tòa tượng lớn này. Những kim quang này chính là lực thần khí ở trên trình độ nhất định có thể chống lại cực viêm của hắn.
"Thật nực cười a thật nực cười.." Doanh chủ mặt âm dương một bên thao túng tượng lớn, một bên phát ra tiếng cười chói tai. "Thân là hoàng tộc bị bắt bức hại.. Vương tộc, một vị vương tộc cuối cùng, vị đại Đạo Quân lợi hại a. Không muốn vì tộc nhân của mình bị bức hại báo thù, ngược lại cùng những cừu địch đó pha trộn cùng một chỗ.. Ha ha, như vậy còn mặt mũi chỉ trích người khác phản bội? Thật là thực nực cười!"
Tạ Vô Vọng mặt không biểu tình, một chưởng bổ tượng lớn lùi lại một bước.
"Đang ong.."
"Ai mới là kẻ phản bội nha?" Mặt âm dương loạng choạng thân thể nhảy ở trên vai tượng lớn giống như lên đồng. "Những tu sĩ đó đối đãi chúng ta như thế nào? Chỉ bởi vì chúng ta đạo cốt thiên nhiên tuyệt hảo hơn nữa có thể cho người khác sở dụng liền nuôi dưỡng chúng ta giống như heo dê, tìm mọi cách ngược đãi dâm loạn. Nuôi đến không sai biệt lắm liền rút đạo cốt chúng ta cường hóa thân hình dơ bẩn đê tiện của bọn họ.. A! Chúng ta còn có niết bàn cốt a, bị đùa chết cũng còn một cái mệnh, rút cốt đau chết cũng muốn trở lại địa ngục này tiếp tục chịu đủ tàn phá!"
Doanh chủ vẫn luôn cười ha ha ha, thanh tuyến làm người sởn tóc gáy.
Thanh âm âm lãnh đầy oán hận không ngừng chui vào lỗ tai Ninh Thanh Thanh.
Ý trong lời nói càng làm lòng nàng phát lạnh.
Nàng bỗng nhiên nhớ đến Mạnh Hàm ở trong vọng cảnh Thiên Cơ có nói qua.. "Trách chỉ trách thế đạo này, hận chỉ hận nhân tâm độc ác."
Nàng ngơ ngẩn ngước mắt nhìn về phía Tạ Vô Vọng.
Đạo cốt.. Của hắn?
Trái tim nàng hơi hơi treo lên. Cho nên Tạ Vô Vọng hắn không phải nấm, mà là một vị vương tộc hoàng tộc cuối cùng vận mệnh bi thảm.
Nàng có thể tưởng tượng một chủng tộc hoài bích có tội như vậy sẽ trải qua dạng hắc ám cùng trắc trở gì.
Sau khi nói mấy câu, Tạ Vô Vọng đã đem kim quang trên tượng lớn chấn đến rơi rớt tan tác.
Hắn trở tay một chiêu tế ra Long Diệu.
Giữa thiên địa, phong vân biến sắc.
Kiếm bản mạng Đạo Quân ra khỏi vỏ là ác mộng cộng đồng yêu và ma.
Một kiếm chém ra, cánh tay trái tượng lớn theo tiếng mà đứt đoạn.
"Phế vật! Phế vật!" Thanh âm Doanh chủ the thé điên cuồng. "Ngươi cái phế vật này không đi giết hết cẩu tu sĩ trong thiên hạ, chỉ ở nơi này ra vẻ ta đây! Đánh người một nhà thì tính là bản lĩnh gì! Mạnh Hàm cũng là phế vật! Lúc trước đã nói một trăm lần để hắn trước đánh gãy tâm mạch ngươi, thời điểm ngươi sau khi niết bàn suy yếu nhất động thủ. Hắn lại mềm lòng không đành lòng hoàn toàn phế ngươi!"
Ninh Thanh Thanh cảm giác được lồng ngực Tạ Vô Vọng rầu rĩ chấn động.
Ngực nàng cũng xoắn lại. Nếu theo như lời Doanh chủ, nếu Mạnh Hàm thật sự làm như vậy có lẽ đã thành công.
Chỉ là như vậy, Tạ Vô Vọng đã bị hủy.
"Là ngươi a." Tạ Vô Vọng cuối cùng mở miệng vàng nói lời đầu tiên với với Doanh chủ. "Tôn nhi chết thảm của Mạnh Hàm."
Thanh âm mang theo một tia ý cười.
Lúc động tác đối phương hơi đình trệ, Tạ Vô Vọng cũng không hạ thủ lưu tình.
Hắn trở tay nắm lấy Long Diệu chợt hiện, lúc phi ngang qua tượng lớn lưu loát vô tình áp kiếm xẹt qua..
Đầu tượng lớn mang mặt nạ màu trắng ầm ầm rơi xuống đất.
"Tranh ong.."
Trọng kiếm lạnh lùng nâng lên đem tượng lớn từng mảnh từng mảnh tước thành phế thạch.
"Thì ra là thế." Thanh âm Tạ Vô Vọng khôi phục lười nhác ngày xưa. "Mạnh Hàm vì hộ ta mà hại ngươi rơi vào tay địch thủ. Mắt thấy ngươi chết thảm, trung thành cũng bị thân tình đả động nguyện ý hoàn thành dã tâm và vọng tưởng của ngươi."
"Ha.." Doanh chủ nhảy sang một bên, mắng chói tai. "Ngươi có ích lợi gì? Nếu như cực hỏa đạo cốt cho ta, ta đã sớm giết sạch tu sĩ thiên hạ, vì tộc nhân ta báo thù!"
Tạ Vô Vọng gỡ xong tượng lớn, thu hồi kiếm.
Hắn gục đầu xuống, nhẹ nhàng cười.
"Báo thù a." Hắn nói giống như ngâm đem ba chữ này ở giữa răng môi ngậm một lát. "Ngươi có tâm báo thù cũng không biết thế gian này phàm là tu sĩ lớn nhỏ mà người hoàng tộc chạm qua sớm đã tử tuyệt ngàn năm trước."
Tạ Vô Vọng lại cười một tiếng.
"Kẻ báo thù lấy sát chứng đạo. Đê tiện." Hắn rũ mắt như nhìn heo chó. "Tham sống sợ chết."