Bài viết: 99 

Chương 67: Anh Hùng Của Nàng
Ninh Thanh Thanh nhìn đôi mắt Tạ Vô Vọng.
Cảm xúc gì cũng nhìn không ra.
Hắn tựa như một thế giới hoàn chỉnh, hoàn mỹ, lãnh ngạnh, không chê vào đâu được.
Cũng chỉ có Tạ Vô Vọng như vậy mới có thể gánh nổi phong sương khắp thiên hạ tập kích.
Không biết vì cái gì, bỗng nhiên nàng cảm giác được hắn có chút thương cảm.
Nấm thiện lương nâng lên tay nhỏ nhẹ nhàng dò xét chạm chạm gương mặt hắn.
"Tạ Vô Vọng, ngươi đừng khổ sở." Nàng vụng về an ủi hắn.
Hắn rũ mắt, hàng mi dài che lại ánh mắt càng thêm nhìn không rõ.
"Ta không khổ sở." Thanh âm hắn khinh phiêu phiêu, cực kỳ dễ nghe.
Nàng nói: "Ta vẫn luôn biết ngươi là quân chủ tốt nhất, không ai có thể làm được tốt hơn so với ngươi. Trước đây biết, hiện tại cũng biết."
Thân thể hắn tựa hồ nhẹ nhàng chấn động, chậm rãi ngước mắt, tươi cười bên môi thực nhạt, cũng phân không rõ thật tình hay là giả ý.
"Phải không?" Tiếng nói hơi khàn.
"Đúng vậy." Nàng cong lên đôi mắt gật gật đầu. "Cho dù là thời điểm ngươi tức giận bỏ đi, ta cũng hy vọng ngươi có thể bình an. Dù sao, có ngươi trấn giang sơn, mọi người mới có thể yên tâm tu luyện, phơi nắng, ăn ngon. Từ nhỏ ta đã biết là Đạo Quân Tạ Vô Vọng bảo hộ thiên hạ thái bình. Tạ Vô Vọng, ngươi là anh hùng!"
Hắn nhìn vào đáy mắt nàng.
Đôi mắt nàng từ trước đến nay đều là vừa nhìn liền có thể thấy đáy, thuần tịnh thanh triệt, không nhiễm một hạt bụi.
"Tuy rằng có rất nhiều người ác ý muốn cướp đi quyền thế trong tay ngươi. Nhưng thế gian này có càng nhiều càng nhiều người được ngươi che chở, khâm phục ngươi, cảm kích ngươi, thích ngươi.."
Hắn lên tiếng đánh gãy nàng: "Ta không thèm để ý người khác."
".. Nha."
Một câu bị ngậm giữa răng trắng lạnh lẽo, chần chờ sau một lúc lâu cuối cùng cũng không thể nói ra miệng.
* * *Chỉ để ý nàng.
Trước đây nàng không nói những lời này, Trúc Diệp Thanh ít nhiều vẫn có chút rụt rè thẹn thùng. Hắn nhớ rõ một ngày kia nàng biết được thân phận của hắn, cả người đều trở nên ngốc ngốc như là hoài nghi mình đang nằm mơ, ở sau lưng hắn nhịn không được cười ngây ngô.
Khi đó hắn không nghĩ nhiều như vậy. Rốt cuộc thế gian này bất luận một nữ tử nào phát hiện phu quân mình gả lại là thiên hạ cộng chủ, chắc hẳn đều phản ứng giống nhau.
Không nghĩ đến, nàng lại xem hắn như.. Anh hùng.
Thực thô, nói ra có chút buồn cười.
Lại chất phác hồn nhiên như vậy.
Nàng lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, thanh âm vừa ngọt vừa mềm: "Ai cũng không có cách nào thay thế được ngươi, không ai có thể làm tốt hơn so với ngươi. Tạ Vô Vọng, ngươi nhất định phải luôn trấn giang sơn, luôn luôn trấn."
Hắn cười nhạt một tiếng, lười nhác nheo lại đôi mắt: "Kẻ lừa đảo."
Ninh Thanh Thanh rất không cao hứng, hơi hơi vểnh môi lên: "Tin hay không thì tùy."
Hắn động mí mắt: "Vậy nàng ở bên cạnh ta. Nàng ở bên người ta, ta cho nàng thái bình thịnh thế."
Ngón tay thon dài rơi xuống giữa cổ tuyết trắng của nàng, đầu ngón tay điểm trên da thịt non mềm nhẹ nhàng hướng về phía trước vẽ, khơi mào cằm nàng.
Hắn hơi nghiêng đầu xuống, ở trên môi cánh hoa của nàng ấn cái hôn cực nhẹ, gần như không đụng chạm, ôn tồn làm người da đầu tê dại.
Người dù trì độn hay chết lặng cũng có thể phát giác nụ hôn này chân thành tha thiết.
Hô hấp nàng bỗng dưng đình trệ chỉ trong nháy mắt, kinh hãi như tơ nhện yếu ớt gợn sóng từ giữa ngực đãng ra tứ chi.
Giống như ngọt, giống như chua, giống như đắng, giống như đau.
Lướt qua giây lát, lại vô tung ảnh.
Nàng chuyển mặt đi, tiếng nói hơi nhanh: "Hiện tại ta không thể đáp ứng ngươi. Trước hết ta phải tìm được chìa khóa. Xác thực ta không.."
Hắn nâng tay lên xoa xoa tóc nàng, giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của nàng, đem nàng ôm đến trước người.
"Không nóng nảy." Thanh âm hắn thấp thấp dừng ở đỉnh đầu nàng giống như khẽ hôn. "Ta ở cạnh nàng."
Nàng trộm ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, sâu kín thở dài, rũ xuống khóe mắt.
Hiện giờ nàng trái lại rất nguyện ý ở bên cạnh hắn, nhưng chờ đến khi tìm về chính mình hoàn chỉnh, vậy không nhất định.
Đương nhiên, hắn muốn yêu thích cùng tình yêu cũng chỉ có nàng hoàn chỉnh kia mới có thể cho được.
"Nếu sau khi tìm được chìa khóa, ta muốn rời đi, ngươi sẽ thả ta đi sao?" Nàng thuận miệng hỏi hắn.
Tạ Vô Vọng như là không nghe thấy.
Sau một lúc lâu, hắn bình tĩnh mở miệng: "Ta đi một chuyến xa nhà bắt kẻ phản bội. Phù Đồ Tử sẽ đem ghi chú các sự kiện trọng đại mấy năm nay ta xử lý đưa đến đây. Trước khi ta trở về phải xem xong, dụng tâm ghi nhớ, trở về ta sẽ lần lượt kiểm tra nàng."
Mắt đen thanh thanh lãnh lãnh, hiện lên ánh sáng nghiêm túc.
Ninh Thanh Thanh ngạc nhiên há mồm: ".. A?"
"Nếu trả lời sai." Hắn hơi hơi nhướng mày. "Nàng sẽ không muốn biết hậu quả."
Ninh Thanh Thanh: "..."
Nàng mê mang chớp chớp mắt.
Có phải hắn nghĩ sai cái gì rồi hay không? Rõ ràng nàng là một cây nấm không tranh với người, chỉ muốn an an tĩnh tĩnh trồng ở trong đất phát dục, sau đó tìm bạn lữ phun bào tử chơi.
Nàng chính là không có tâm cầu tiến như vậy.
"Không phải, Tạ Vô Vọng." Nàng gian nan tìm về thanh âm chính mình. "Ta ra sức khen ngươi như vậy, mục đích là muốn ngươi tự tin một chút, đừng nghĩ đến chuyện gửi gắm lúc lâm chung."
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ: "Sẽ kiểm tra hết tất cả phân đoạn. Tin tưởng ta, nàng không muốn biết hậu quả trả lời sai."
Ninh Thanh Thanh: "..."
Hắn đem nàng xách lên, lấy ra Truyền Âm Kính đặt ở lòng bàn tay nàng.
"Có việc truyền âm cho ta." Mắt dài hơi rũ. "Va phải, đập phải, lạnh nóng, đau đầu, tay đau đều có thể."
Ninh Thanh Thanh: "..."
Hắn xoay người rời đi, đi vô cùng tiêu sái.
Phù Đồ Tử đưa đến kim sách của Tạ Vô Vọng.
"Phu nhân, người xem sương phòng nào khá lớn trống chỗ?" Mặt tròn cười nịnh nọt đến cực điểm.
Ninh Thanh Thanh vô tội nhìn nhìn cửa sổ dưới án bàn: "Đặt ở nơi này không được sao?"
"A, ha hả a, chỉ sợ không được."
Trong lòng Ninh Thanh Thanh có dự cảm không ổn.
Quả nhiên, dự cảm trong nháy mắt trở thành sự thật.
Sau khi nhìn trúng một gian đại phòng tây sương trống, Phù Đồ Tử bắt đầu từ túi Càn Khôn lấy sách ra bên ngoài.
Tựa như dùng gạch vàng xây tường, chỉ thấy thân ảnh tròn vo này ở trong phòng lướt đến lao đi, từng tầng từng tầng kim sách dán từ dưới chân tường chất lên. Chờ đến khi Ninh Thanh Thanh hoảng hốt hoàn hồn, gian nhà chỉ còn lại ánh vàng rực rỡ.
Nàng gian nan chớp chớp mắt: "Tạ Vô Vọng hắn.. Ra cửa bao lâu?"
Phù Đồ Tử đồng tình nhìn nàng: "Phải vượt biển, ít nhất phải hai ba tháng mới có thể trở về."
Ninh Thanh Thanh sống không còn gì luyến tiếc: "..."
Hai ba tháng, gặm nhiều sách như vậy? Nàng là nấm, không phải mọt!
Phù Đồ Tử thấy nàng một bộ dáng thất hồn lạc phách, trong lòng vô cùng không đành lòng, rời khỏi sân, cận thận mỗi bước đi.
Đi đến nửa bạch ngọc sơn đạo, Phù Đồ Tử hạ quyết tâm, nắm một đôi tay béo, hít sâu một hơi trộm móc ra Truyền Âm Kính truyền âm cho Tạ Vô Vọng.
"Đạo Quân Đạo Quân, vừa rồi phu nhân thở dài ba lần, như là tương tư thành tật! Không bằng thủ hạ đi vơ vét chút đồ chơi nhỏ mới lạ trở về dỗ phu nhân vui vẻ?"
Khả năng Tạ Vô Vọng truyền âm hồi đáp cực nhỏ.
Phù Đồ Tử cũng không ôm hy vọng, sau khi truyền âm liền héo héo trở về Càn Nguyên Điện thay Tạ Vô Vọng xử lý việc vặt vãnh đơn giản, một bên làm việc, một bên quơ đầu to than ngắn thở dài.
Từ lúc Ninh Thanh Thanh gả vào Thiên Thánh Cung, Phù Đồ Tử đã vô cùng thích vị Đạo Quân phu nhân này.
Có vài thời điểm, thích hay chán ghét đều là liếc mắt một cái định cả đời.
Trực giác của Phù Đồ Tử không sai, sau khi ở chung hắn phát hiện Ninh Thanh Thanh quả nhiên là nương nương để cho đại nội tổng quản bớt lo. Nàng chưa bao giờ thích phiền toái người khác, cũng không đung đưa làm giá bất cứ điều gì, luôn an an tĩnh tĩnh ở trong nhà, đem hết thảy mọi thứ xung quanh Tạ Vô Vọng bao gồm cả hắn đều xử lý đến mao quang thủy hoạt, làm Phù Đồ Tử không biết nắm bao nhiêu tâm lão thái giám.
Nàng tựa như một gốc cây ôn nhu, không cần chăm sóc cũng có thể sống yên ổn trồng ở nơi đó, tinh lọc không khí, làm người vui vẻ thoải mái.
Tức phụ như vậy thật sự là cầu cũng không cầu được. Quanh mình nhiều đồng liêu như vậy, Phù Đồ Tử cũng chưa thấy qua tức phụ nhà ai bớt lo như vậy, đặc biệt là cọp mẹ Ngu Ngọc Nhan kia, chậc chậc, ai cưới nàng thật đúng là đổ máu vận xui tám đời!
Đang thất thần rung đùi đắc ý, chợt thấy Truyền Âm Kính yếu ớt sáng lên.
Đạo Quân vậy mà hồi đáp trong vòng nửa ngày!
Sợ là mặt trời mọc từ đằng tây rồi đi?
Khi Phù Đồ Tử đem Truyền Âm Kính vọt đến Ngọc Lê Uyển, Ninh Thanh Thanh đang không hề có hình tượng ngồi ở trên sàn nhà gỗ tây sương, ôm đầu, trên đùi trải một quyển kim sách, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Nhìn này bộ dáng nhỏ cô độc mất mát, tâm lão phụ thân Phù Đồ Tử không khỏi hơi hơi trút đau một trận. Chợt, nhớ đến Đạo Quân truyền âm, hắn lập tức vui sướng thay Ninh Thanh Thanh.
"Phu nhân!"
Vừa rồi hắn ở bên ngoài có thông báo qua, Ninh Thanh Thanh cũng không ngoài ý muốn, chỉ buồn buồn nâng lên đôi mắt nhìn qua, dùng ánh mắt nói với hắn. Có việc thì nói, không có việc bãi triều.
Trong lòng Phù Đồ Tử tấm tắc cảm khái.. Phu nhân đối với Đạo Quân thật sự là quá si tâm, có điều mới được nửa ngày đã sầu thành bộ dáng quỷ này. Nhìn xem, ôm chữ viết của Đạo Quân lưu lại nhìn lại nhìn, thật là nữ nhân lún sâu, cũng không thể nói!
Hắn dựng thẳng cái bụng mượt mà, giọng nói thanh thanh, vui sướng giơ lên gương mặt tươi cười thật lớn: "Phu nhân, tin vui! Nhờ vào ba tấc miệng lưỡi không rách của ta vất vả cần cù du thuyết, Đạo Quân quyết định đẩy nhanh hành trình, một tháng rưỡi là có thể trở về!"
Đại nội tổng quản lập được công lớn hạnh phúc nhìn Ninh Thanh Thanh, chờ đợi nàng lộ ra tươi cười kinh hỉ.
Ninh Thanh Thanh thẳng lăng lăng nhìn hắn, đôi mắt càng mở càng lớn. Trong con ngươi phóng đại đan xen hoa quang lộng lẫy của kim sách.
Một tháng rưỡi? Một phòng sách? Ta giết Phù Đồ Tử!
Ánh mắt nàng quá mức mãnh liệt, môi run rẩy 'kích động' nói không ra lời, Phù Đồ Tử làm chuyện tốt cũng có chút ngượng ngùng.
"Cũng.. Cũng không cần cảm kích như vậy.. Đây là phận sự của thuộc hạ, hắc hắc!"
Mập mạp thẹn thùng ngượng ngùng bước chân chữ bát ra khỏi Ngọc Lê Uyển.
Thật là làm một chuyện rất tốt a! Phu nhân tốt, Đạo Quân liền tốt, Đạo Quân tốt, chính mình cũng tốt!
Phù Đồ Tử vui sướng mở ra hai cánh tay béo lớn, tung tăng nhảy nhót theo bạch ngọc sơn đạo phiêu trở về đỉnh núi.
Ninh Thanh Thanh mặt không biểu tình gục bả vai xuống, giống như du hồn bay ra sương phòng.
Nếu một nhiệm vụ chú định không cách nào hoàn thành trong thời gian quy định, cần phải làm như thế nào?
Loại chuyện này Ninh Thanh Thanh cực kỳ có kinh nghiệm.
Đương nhiên là làm một chuyện khác a!
Đến lúc đó liền có thể nghĩa chính từ nghiêm đúng lý hợp tình nói với hắn, bởi vì chính sự trì hoãn thời gian của nàng.
Nấm thông minh du đãng đến giữa đình viện, tiếp theo ngồi xổm dưới cây hoa quế, dò ra hệ sợi.
Nàng muốn một lần nữa ẩn vào phong ấn ngọn lửa phía đông vách núi, đùa giỡn hung thú thượng cổ kia.
Sinh vật cao đẳng, cơ trí như vậy.
Lần này, Ninh Thanh Thanh ngựa quen đường cũ, sau mấy tức đã đem hệ sợi tinh tế thăm dò vào trong phong ấn.
".. Di a?"
Hung thú thượng cổ đang ngủ.
Hơn nữa phát ra một ít thanh âm rất không thích hợp..
"Anh anh anh, anh, anh anh.."
Sương mù dày đặc phai nhạt rất nhiều, phía dưới sương mù mờ mịt, một hình dáng trắng co lại giống như đang khóc.
Nấm tò mò bay nhanh qua ẩn nấp.
Hệ sợi ngưng tụ thành một cây nấm nho nhỏ, côn cong cong, nhào một cái đem đầu thăm dò vào trong đám sương mù.
"Tê!"
Nấm sợ ngây người.
Đây là một gia hỏa cả người mọc đầy lông tơ ngắn màu trắng, đầu to tai nhọn nhỏ, hai mắt đỏ hung ba ba gắt gao nhắm lại nhăn thành hai đường uốn lượn, thân thể tròn trịa, chân sau đặc biệt mập quỳ rạp trên mặt đất rất giống một con vịt muối.
Đây là.. Hung thú thượng cổ?
Ninh Thanh Thanh bỗng nhiên cảm thấy ý tưởng chọc giận một con lông xù to lớn để trốn tránh đọc sách thực không có đạo đức.
Nàng vẫn là ngoan ngoãn lăn trở về làm mọt thôi.
Đang muốn thu hồi hệ sợi, bỗng nhiên tơ nhè nhẹ rung động đụng phải hung thú thính tai.
Nàng quỷ dị cảm ứng được tiếng lòng nó.
"Nhãi con.. Ô ô.. Ai có thể cứu cứu nhãi con của ta.."
Nấm: "!"
Cảm xúc gì cũng nhìn không ra.
Hắn tựa như một thế giới hoàn chỉnh, hoàn mỹ, lãnh ngạnh, không chê vào đâu được.
Cũng chỉ có Tạ Vô Vọng như vậy mới có thể gánh nổi phong sương khắp thiên hạ tập kích.
Không biết vì cái gì, bỗng nhiên nàng cảm giác được hắn có chút thương cảm.
Nấm thiện lương nâng lên tay nhỏ nhẹ nhàng dò xét chạm chạm gương mặt hắn.
"Tạ Vô Vọng, ngươi đừng khổ sở." Nàng vụng về an ủi hắn.
Hắn rũ mắt, hàng mi dài che lại ánh mắt càng thêm nhìn không rõ.
"Ta không khổ sở." Thanh âm hắn khinh phiêu phiêu, cực kỳ dễ nghe.
Nàng nói: "Ta vẫn luôn biết ngươi là quân chủ tốt nhất, không ai có thể làm được tốt hơn so với ngươi. Trước đây biết, hiện tại cũng biết."
Thân thể hắn tựa hồ nhẹ nhàng chấn động, chậm rãi ngước mắt, tươi cười bên môi thực nhạt, cũng phân không rõ thật tình hay là giả ý.
"Phải không?" Tiếng nói hơi khàn.
"Đúng vậy." Nàng cong lên đôi mắt gật gật đầu. "Cho dù là thời điểm ngươi tức giận bỏ đi, ta cũng hy vọng ngươi có thể bình an. Dù sao, có ngươi trấn giang sơn, mọi người mới có thể yên tâm tu luyện, phơi nắng, ăn ngon. Từ nhỏ ta đã biết là Đạo Quân Tạ Vô Vọng bảo hộ thiên hạ thái bình. Tạ Vô Vọng, ngươi là anh hùng!"
Hắn nhìn vào đáy mắt nàng.
Đôi mắt nàng từ trước đến nay đều là vừa nhìn liền có thể thấy đáy, thuần tịnh thanh triệt, không nhiễm một hạt bụi.
"Tuy rằng có rất nhiều người ác ý muốn cướp đi quyền thế trong tay ngươi. Nhưng thế gian này có càng nhiều càng nhiều người được ngươi che chở, khâm phục ngươi, cảm kích ngươi, thích ngươi.."
Hắn lên tiếng đánh gãy nàng: "Ta không thèm để ý người khác."
".. Nha."
Một câu bị ngậm giữa răng trắng lạnh lẽo, chần chờ sau một lúc lâu cuối cùng cũng không thể nói ra miệng.
* * *Chỉ để ý nàng.
Trước đây nàng không nói những lời này, Trúc Diệp Thanh ít nhiều vẫn có chút rụt rè thẹn thùng. Hắn nhớ rõ một ngày kia nàng biết được thân phận của hắn, cả người đều trở nên ngốc ngốc như là hoài nghi mình đang nằm mơ, ở sau lưng hắn nhịn không được cười ngây ngô.
Khi đó hắn không nghĩ nhiều như vậy. Rốt cuộc thế gian này bất luận một nữ tử nào phát hiện phu quân mình gả lại là thiên hạ cộng chủ, chắc hẳn đều phản ứng giống nhau.
Không nghĩ đến, nàng lại xem hắn như.. Anh hùng.
Thực thô, nói ra có chút buồn cười.
Lại chất phác hồn nhiên như vậy.
Nàng lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, thanh âm vừa ngọt vừa mềm: "Ai cũng không có cách nào thay thế được ngươi, không ai có thể làm tốt hơn so với ngươi. Tạ Vô Vọng, ngươi nhất định phải luôn trấn giang sơn, luôn luôn trấn."
Hắn cười nhạt một tiếng, lười nhác nheo lại đôi mắt: "Kẻ lừa đảo."
Ninh Thanh Thanh rất không cao hứng, hơi hơi vểnh môi lên: "Tin hay không thì tùy."
Hắn động mí mắt: "Vậy nàng ở bên cạnh ta. Nàng ở bên người ta, ta cho nàng thái bình thịnh thế."
Ngón tay thon dài rơi xuống giữa cổ tuyết trắng của nàng, đầu ngón tay điểm trên da thịt non mềm nhẹ nhàng hướng về phía trước vẽ, khơi mào cằm nàng.
Hắn hơi nghiêng đầu xuống, ở trên môi cánh hoa của nàng ấn cái hôn cực nhẹ, gần như không đụng chạm, ôn tồn làm người da đầu tê dại.
Người dù trì độn hay chết lặng cũng có thể phát giác nụ hôn này chân thành tha thiết.
Hô hấp nàng bỗng dưng đình trệ chỉ trong nháy mắt, kinh hãi như tơ nhện yếu ớt gợn sóng từ giữa ngực đãng ra tứ chi.
Giống như ngọt, giống như chua, giống như đắng, giống như đau.
Lướt qua giây lát, lại vô tung ảnh.
Nàng chuyển mặt đi, tiếng nói hơi nhanh: "Hiện tại ta không thể đáp ứng ngươi. Trước hết ta phải tìm được chìa khóa. Xác thực ta không.."
Hắn nâng tay lên xoa xoa tóc nàng, giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của nàng, đem nàng ôm đến trước người.
"Không nóng nảy." Thanh âm hắn thấp thấp dừng ở đỉnh đầu nàng giống như khẽ hôn. "Ta ở cạnh nàng."
Nàng trộm ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, sâu kín thở dài, rũ xuống khóe mắt.
Hiện giờ nàng trái lại rất nguyện ý ở bên cạnh hắn, nhưng chờ đến khi tìm về chính mình hoàn chỉnh, vậy không nhất định.
Đương nhiên, hắn muốn yêu thích cùng tình yêu cũng chỉ có nàng hoàn chỉnh kia mới có thể cho được.
"Nếu sau khi tìm được chìa khóa, ta muốn rời đi, ngươi sẽ thả ta đi sao?" Nàng thuận miệng hỏi hắn.
Tạ Vô Vọng như là không nghe thấy.
Sau một lúc lâu, hắn bình tĩnh mở miệng: "Ta đi một chuyến xa nhà bắt kẻ phản bội. Phù Đồ Tử sẽ đem ghi chú các sự kiện trọng đại mấy năm nay ta xử lý đưa đến đây. Trước khi ta trở về phải xem xong, dụng tâm ghi nhớ, trở về ta sẽ lần lượt kiểm tra nàng."
Mắt đen thanh thanh lãnh lãnh, hiện lên ánh sáng nghiêm túc.
Ninh Thanh Thanh ngạc nhiên há mồm: ".. A?"
"Nếu trả lời sai." Hắn hơi hơi nhướng mày. "Nàng sẽ không muốn biết hậu quả."
Ninh Thanh Thanh: "..."
Nàng mê mang chớp chớp mắt.
Có phải hắn nghĩ sai cái gì rồi hay không? Rõ ràng nàng là một cây nấm không tranh với người, chỉ muốn an an tĩnh tĩnh trồng ở trong đất phát dục, sau đó tìm bạn lữ phun bào tử chơi.
Nàng chính là không có tâm cầu tiến như vậy.
"Không phải, Tạ Vô Vọng." Nàng gian nan tìm về thanh âm chính mình. "Ta ra sức khen ngươi như vậy, mục đích là muốn ngươi tự tin một chút, đừng nghĩ đến chuyện gửi gắm lúc lâm chung."
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ: "Sẽ kiểm tra hết tất cả phân đoạn. Tin tưởng ta, nàng không muốn biết hậu quả trả lời sai."
Ninh Thanh Thanh: "..."
Hắn đem nàng xách lên, lấy ra Truyền Âm Kính đặt ở lòng bàn tay nàng.
"Có việc truyền âm cho ta." Mắt dài hơi rũ. "Va phải, đập phải, lạnh nóng, đau đầu, tay đau đều có thể."
Ninh Thanh Thanh: "..."
Hắn xoay người rời đi, đi vô cùng tiêu sái.
Phù Đồ Tử đưa đến kim sách của Tạ Vô Vọng.
"Phu nhân, người xem sương phòng nào khá lớn trống chỗ?" Mặt tròn cười nịnh nọt đến cực điểm.
Ninh Thanh Thanh vô tội nhìn nhìn cửa sổ dưới án bàn: "Đặt ở nơi này không được sao?"
"A, ha hả a, chỉ sợ không được."
Trong lòng Ninh Thanh Thanh có dự cảm không ổn.
Quả nhiên, dự cảm trong nháy mắt trở thành sự thật.
Sau khi nhìn trúng một gian đại phòng tây sương trống, Phù Đồ Tử bắt đầu từ túi Càn Khôn lấy sách ra bên ngoài.
Tựa như dùng gạch vàng xây tường, chỉ thấy thân ảnh tròn vo này ở trong phòng lướt đến lao đi, từng tầng từng tầng kim sách dán từ dưới chân tường chất lên. Chờ đến khi Ninh Thanh Thanh hoảng hốt hoàn hồn, gian nhà chỉ còn lại ánh vàng rực rỡ.
Nàng gian nan chớp chớp mắt: "Tạ Vô Vọng hắn.. Ra cửa bao lâu?"
Phù Đồ Tử đồng tình nhìn nàng: "Phải vượt biển, ít nhất phải hai ba tháng mới có thể trở về."
Ninh Thanh Thanh sống không còn gì luyến tiếc: "..."
Hai ba tháng, gặm nhiều sách như vậy? Nàng là nấm, không phải mọt!
Phù Đồ Tử thấy nàng một bộ dáng thất hồn lạc phách, trong lòng vô cùng không đành lòng, rời khỏi sân, cận thận mỗi bước đi.
Đi đến nửa bạch ngọc sơn đạo, Phù Đồ Tử hạ quyết tâm, nắm một đôi tay béo, hít sâu một hơi trộm móc ra Truyền Âm Kính truyền âm cho Tạ Vô Vọng.
"Đạo Quân Đạo Quân, vừa rồi phu nhân thở dài ba lần, như là tương tư thành tật! Không bằng thủ hạ đi vơ vét chút đồ chơi nhỏ mới lạ trở về dỗ phu nhân vui vẻ?"
Khả năng Tạ Vô Vọng truyền âm hồi đáp cực nhỏ.
Phù Đồ Tử cũng không ôm hy vọng, sau khi truyền âm liền héo héo trở về Càn Nguyên Điện thay Tạ Vô Vọng xử lý việc vặt vãnh đơn giản, một bên làm việc, một bên quơ đầu to than ngắn thở dài.
Từ lúc Ninh Thanh Thanh gả vào Thiên Thánh Cung, Phù Đồ Tử đã vô cùng thích vị Đạo Quân phu nhân này.
Có vài thời điểm, thích hay chán ghét đều là liếc mắt một cái định cả đời.
Trực giác của Phù Đồ Tử không sai, sau khi ở chung hắn phát hiện Ninh Thanh Thanh quả nhiên là nương nương để cho đại nội tổng quản bớt lo. Nàng chưa bao giờ thích phiền toái người khác, cũng không đung đưa làm giá bất cứ điều gì, luôn an an tĩnh tĩnh ở trong nhà, đem hết thảy mọi thứ xung quanh Tạ Vô Vọng bao gồm cả hắn đều xử lý đến mao quang thủy hoạt, làm Phù Đồ Tử không biết nắm bao nhiêu tâm lão thái giám.
Nàng tựa như một gốc cây ôn nhu, không cần chăm sóc cũng có thể sống yên ổn trồng ở nơi đó, tinh lọc không khí, làm người vui vẻ thoải mái.
Tức phụ như vậy thật sự là cầu cũng không cầu được. Quanh mình nhiều đồng liêu như vậy, Phù Đồ Tử cũng chưa thấy qua tức phụ nhà ai bớt lo như vậy, đặc biệt là cọp mẹ Ngu Ngọc Nhan kia, chậc chậc, ai cưới nàng thật đúng là đổ máu vận xui tám đời!
Đang thất thần rung đùi đắc ý, chợt thấy Truyền Âm Kính yếu ớt sáng lên.
Đạo Quân vậy mà hồi đáp trong vòng nửa ngày!
Sợ là mặt trời mọc từ đằng tây rồi đi?
Khi Phù Đồ Tử đem Truyền Âm Kính vọt đến Ngọc Lê Uyển, Ninh Thanh Thanh đang không hề có hình tượng ngồi ở trên sàn nhà gỗ tây sương, ôm đầu, trên đùi trải một quyển kim sách, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Nhìn này bộ dáng nhỏ cô độc mất mát, tâm lão phụ thân Phù Đồ Tử không khỏi hơi hơi trút đau một trận. Chợt, nhớ đến Đạo Quân truyền âm, hắn lập tức vui sướng thay Ninh Thanh Thanh.
"Phu nhân!"
Vừa rồi hắn ở bên ngoài có thông báo qua, Ninh Thanh Thanh cũng không ngoài ý muốn, chỉ buồn buồn nâng lên đôi mắt nhìn qua, dùng ánh mắt nói với hắn. Có việc thì nói, không có việc bãi triều.
Trong lòng Phù Đồ Tử tấm tắc cảm khái.. Phu nhân đối với Đạo Quân thật sự là quá si tâm, có điều mới được nửa ngày đã sầu thành bộ dáng quỷ này. Nhìn xem, ôm chữ viết của Đạo Quân lưu lại nhìn lại nhìn, thật là nữ nhân lún sâu, cũng không thể nói!
Hắn dựng thẳng cái bụng mượt mà, giọng nói thanh thanh, vui sướng giơ lên gương mặt tươi cười thật lớn: "Phu nhân, tin vui! Nhờ vào ba tấc miệng lưỡi không rách của ta vất vả cần cù du thuyết, Đạo Quân quyết định đẩy nhanh hành trình, một tháng rưỡi là có thể trở về!"
Đại nội tổng quản lập được công lớn hạnh phúc nhìn Ninh Thanh Thanh, chờ đợi nàng lộ ra tươi cười kinh hỉ.
Ninh Thanh Thanh thẳng lăng lăng nhìn hắn, đôi mắt càng mở càng lớn. Trong con ngươi phóng đại đan xen hoa quang lộng lẫy của kim sách.
Một tháng rưỡi? Một phòng sách? Ta giết Phù Đồ Tử!
Ánh mắt nàng quá mức mãnh liệt, môi run rẩy 'kích động' nói không ra lời, Phù Đồ Tử làm chuyện tốt cũng có chút ngượng ngùng.
"Cũng.. Cũng không cần cảm kích như vậy.. Đây là phận sự của thuộc hạ, hắc hắc!"
Mập mạp thẹn thùng ngượng ngùng bước chân chữ bát ra khỏi Ngọc Lê Uyển.
Thật là làm một chuyện rất tốt a! Phu nhân tốt, Đạo Quân liền tốt, Đạo Quân tốt, chính mình cũng tốt!
Phù Đồ Tử vui sướng mở ra hai cánh tay béo lớn, tung tăng nhảy nhót theo bạch ngọc sơn đạo phiêu trở về đỉnh núi.
Ninh Thanh Thanh mặt không biểu tình gục bả vai xuống, giống như du hồn bay ra sương phòng.
Nếu một nhiệm vụ chú định không cách nào hoàn thành trong thời gian quy định, cần phải làm như thế nào?
Loại chuyện này Ninh Thanh Thanh cực kỳ có kinh nghiệm.
Đương nhiên là làm một chuyện khác a!
Đến lúc đó liền có thể nghĩa chính từ nghiêm đúng lý hợp tình nói với hắn, bởi vì chính sự trì hoãn thời gian của nàng.
Nấm thông minh du đãng đến giữa đình viện, tiếp theo ngồi xổm dưới cây hoa quế, dò ra hệ sợi.
Nàng muốn một lần nữa ẩn vào phong ấn ngọn lửa phía đông vách núi, đùa giỡn hung thú thượng cổ kia.
Sinh vật cao đẳng, cơ trí như vậy.
Lần này, Ninh Thanh Thanh ngựa quen đường cũ, sau mấy tức đã đem hệ sợi tinh tế thăm dò vào trong phong ấn.
".. Di a?"
Hung thú thượng cổ đang ngủ.
Hơn nữa phát ra một ít thanh âm rất không thích hợp..
"Anh anh anh, anh, anh anh.."
Sương mù dày đặc phai nhạt rất nhiều, phía dưới sương mù mờ mịt, một hình dáng trắng co lại giống như đang khóc.
Nấm tò mò bay nhanh qua ẩn nấp.
Hệ sợi ngưng tụ thành một cây nấm nho nhỏ, côn cong cong, nhào một cái đem đầu thăm dò vào trong đám sương mù.
"Tê!"
Nấm sợ ngây người.
Đây là một gia hỏa cả người mọc đầy lông tơ ngắn màu trắng, đầu to tai nhọn nhỏ, hai mắt đỏ hung ba ba gắt gao nhắm lại nhăn thành hai đường uốn lượn, thân thể tròn trịa, chân sau đặc biệt mập quỳ rạp trên mặt đất rất giống một con vịt muối.
Đây là.. Hung thú thượng cổ?
Ninh Thanh Thanh bỗng nhiên cảm thấy ý tưởng chọc giận một con lông xù to lớn để trốn tránh đọc sách thực không có đạo đức.
Nàng vẫn là ngoan ngoãn lăn trở về làm mọt thôi.
Đang muốn thu hồi hệ sợi, bỗng nhiên tơ nhè nhẹ rung động đụng phải hung thú thính tai.
Nàng quỷ dị cảm ứng được tiếng lòng nó.
"Nhãi con.. Ô ô.. Ai có thể cứu cứu nhãi con của ta.."
Nấm: "!"
Chỉnh sửa cuối: